Chính bản thân Ikari Shinji cũng không biết mình đang nghĩ gì, vì sao cậu lại đồng ý thế này? Đây không phải là loại phiền phức mà cậu sợ nhất hay sao? Sao cậu lại đồng ý làm hướng dẫn viên du lịch cho bọn họ thế này?
Dẫu sao thì cậu vẫn còn là một học sinh, vẫn phải đến trường… Được rồi, do xuất phát từ nguyên nhân thân phận nên thật ra bất kể là ai trong ba người cậu, Asuka hay là Ayanami Rei thì đều có thể không cần phải đến trường, đây là mệnh lệnh trực tiếp do Nerv ban xuống, ba người họ có đến trường hay không thì cũng chẳng sao cả. Thế nhưng đây hoàn toàn không phải là nguyên nhân khiến cậu đồng ý với Roger! Cứ như là… cứ như là Roger đang sở hữu một loại khí thế kỳ lạ khiến cho người khác không tự chủ được mà đồng ý với lời hắn nói vậy, hơn nữa còn không thể nào phản bác lại được… hay là do bản thân cậu quá nhu nhược nhỉ?
“Chú Roger, tôi chỉ xin nghỉ có hai ngày mà thôi, bởi vì trước nay tôi đều không thể liên lạc được với bố tôi, thế nên tôi không có cách nào xin được nhiều ngày nghỉ hơn, thế nên trong khoảng thời gian hai ngày này…”
Ikari Shinji hơi rụt rè nói với Roger, còn Roger thì lại vô cùng hứng thú nhìn ngắm tất cả mọi thứ bên đường. Thái độ này khiến cho Ikari Shinji thở dài một hơi, nhưng lại không dám tiếp tục lắm lời nữa.
Mà thông qua tâm linh tỏa liên, giọng của A Tinh lại đang vang lên trong đầu mỗi người thuộc đội Đại Tây Châu.
“… Trước đó có nghe Ikari Shinji nói là Asuka mới vừa đến ở trong nhà cậu ta mà thôi. Từ khía cạnh thời gian suy luận, nếu chủ thể của thế giới này lấy bản Rebuild of Evangelion làm hạch tâm thì hiện tại, Gendo Ikari hẳn đang ở trên mặt trăng. Lại nói tiếp, khoảng thời gian này vừa khéo chính là lúc toàn bộ Nerv yếu nhất…”
Đi trên đường phố, Ikari Shinji bắt đầu nói sơ lược cho mọi người biết tên đường ở nơi này cùng với chức năng của đủ loại công trình kiến trúc. Mà đương nhiên, thật ra cậu cũng không biết nên giới thiệu thế nào, cậu cũng đâu phải là một hướng dẫn viên du lịch chính quy gì đâu. Hơn nữa Roger cứ thường hay vỗ lên vai cậu, điệu bộ như là đã quen biết từ lâu ấy, khiến cậu cũng rất không thoải mái. Thế nên thật ra có bảo cậu đến giải thích và hướng dẫn tham quan hay không cũng chẳng khác là bao cả.
“Bên kia dẫn đến…”
Trong lúc Ikari Shinji vẫn đang giải thích một cách vô nghĩa thì bỗng nhiên Roger lại vỗ mạnh lên vai cậu một hồi và nói: “Trưa rồi, chúng ta cùng đi ăn trưa nào.”
Ikari Shinji xoa bóp bả vai, cũng không dám nhảm nhí nhiều lời, liền lập tức đáp: “Ừ, được. Tôi cũng có đem theo bữa…” Cậu còn chưa dứt lời thì hộp cơm vừa mới lôi ra khỏi túi xách liền bị Roger cầm đi mất.
Roger mở hộp cơm ra nhìn thử một chút liền cười ha ha và nhét nó vào lại trong túi xách của Ikari Shinji, sau đó nói: “Vì cậu đã làm hướng dẫn viên du lịch cho bọn tôi nên tôi muốn mời cậu ăn một bữa cơm. Thức ăn được làm từ nguyên liệu nấu ăn do bọn tôi mang theo chắc chắn ăn ngon hết chỗ chê đấy nhé, hơn nữa nguyên liệu nấu ăn cũng vô cùng quý báu, cứ xem đây như là quà đáp lễ của bọn tôi đi, ha ha ha ha.”
Ikari Shinji vội lịch sự nói: “Không cần đâu, ông Roger, thật ra tôi…”
“Hử? Cậu muốn nói gì cơ?” Roger nhìn về phía Ikari Shinji hỏi.
Ikari Shinji lập tức rùng mình một cái, không biết vì sao mà cậu lại không thể cất tiếng từ chối được, chỉ có thể vâng dạ gật đầu đồng ý thôi…
Roger lại cười ha ha rồi trực tiếp lướt qua đề tài này. Sau đó hắn liền dẫn mọi người tìm đến một cái công viên nhỏ ở vùng lân cận rồi tìm đại một bãi cỏ nào đó và ngồi xuống.
Nói ra thì Ikari Shinji cũng khá là tò mò không biết đoàn người này rốt cuộc muốn ăn cái gì. Tính cách của cậu rất nhu nhược, thế nhưng điều đó không có nghĩa cậu là một tên ngốc. Một đoàn người thế này đột nhiên xuất hiện ở xung quanh cậu, hơn nữa còn muốn cậu làm hướng dẫn viên du lịch cho bằng được, và còn cái điệu bộ không quen thuộc với Neo Tokyo của họ nữa chứ, nhìn từ khía cạnh nào cũng đều rất khả nghi. Mà đương nhiên là, dù không biết tại sao nhưng cậu có thể cảm nhận được thiện ý của Roger dành cho mình. Chuyện này rất hiếm thấy, không phải là đang nói những người biểu lộ thiện ý với cậu rất hiếm thấy, mà là đang nói số lần cậu có thể cảm nhận được rất hiếm thấy, bởi vì trước giờ cậu vẫn luôn cố dùng vẻ hờ hững để ngăn cách mình với thế giới bên ngoài và cũng không muốn cảm nhận được thế giới bên ngoài nữa. Thế mà lúc này cậu lại có thể cảm nhận được thiện ý của Roger dành cho mình, chuyện này thật sự rất khó tin.
Đang lúc nghĩ ngợi chuyện gì đó, Ikari Shinji chợt quét ánh nhìn kỳ dị về phía một cô gái trong đội ngũ của Roger. Cô nàng này đang không ngừng lấy nguyên liệu nấu ăn ra từ một cái túi trông chẳng lớn gì mấy, cho dù có nhìn ngang nhìn dọc thế nào thì thể tích của đống nguyên liệu này chắc hẳn đều hơn xa cái túi nọ mà nhỉ…
Nhưng mà… nguyên liệu thức ăn?
“Đợi đã, ông Roger, chắc không phải là mọi người muốn đốt lửa ở đây đấy chứ? Nhưng mà nơi này cấm…” Ikari Shinji lập tức nói, thế nhưng có vẻ như cậu đã nói muộn mất rồi. Sau đó cậu liền thấy Roger lấy một cái nồi to và một cái giá, còn có một số dụng cụ làm bếp ra, sau đó hắn liền đốt lửa trên mặt giá… Nhắc tới đây, Ikari Shinji liền sững sờ không thể nào nhìn ra được Roger rốt cuộc đã lấy cả đống đồ như thế từ đâu ra, mấy người này đều chẳng mang theo thứ gì tựa như hành lý cả.
Về phần cô gái vừa lấy nguyên liệu thức ăn ra kia, tốc độ thái rau, xử lý và làm cơm của cô nàng nhanh đến đáng kinh ngạc, Ikari Shinji tưởng chừng như mình đang xem phim ấy. Chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, cả một giá đồ ăn đều đã được làm xong, chỉ ngửi thấy mùi thơm của chúng thôi cũng đã khiến cho Ikari Shinji chảy cả nước bọt. Hơn nữa mới nãy dù rằng cậu chỉ liếc mắt nhìn thoáng qua một cái nhưng cậu tin chắc mình đã nhìn thấy rất nhiều nguyên liệu nấu ăn mà mình chưa từng nghe nói bao giờ hoặc là chỉ xuất hiện trên sách giáo khoa mà thôi, ví dụ như có một loại thịt trông giống như là thịt bò, thế nhưng hình như trông nó rất giống với thịt cá voi mà cậu đã từng thấy trong sách…
“Đừng nhìn nữa, đây quả thật chính là thịt cá voi đấy, hơn nữa còn là bộ phận mềm nhất nữa. Nghe nói người Nhật các cậu rất thích ăn thịt cá voi, mà cá voi thì lại chết sạch cả rồi, thế nên chúng tôi mới cố ý đổi… mua một ít thịt Basilosaurus (1) về đó. Tôi rất giỏi khoản xử lý nguyên liệu đấy nhé, ăn thử một miếng xem thế nào.” Cô gái nọ nở nụ cười nói với Ikari Shinji.
Ikari Shinji đoán cô gái này cũng xấp xỉ tuổi của tiểu thư Miri, vẻ ngoài bình thường, trên mặt còn có một ít tàn nhang, thế nhưng nụ cười lại rất dịu dàng, thoạt nhìn giống như là chị gái nhà bên vậy, khiến cho trạng thái vốn rất gò bó của Ikari Shinji cũng hơi thả lỏng ra. Đồng thời, cậu cũng nhận lấy bát đũa cô nàng đưa qua một cách rất tự nhiên.
Tuy cô gái nọ nói người Nhật rất thích ăn thịt cá voi, thế nhưng lúc cậu ra đời thì thế giới này đã chẳng còn cá voi nữa rồi, có lẽ cũng còn, thế nhưng tuyệt đối không còn là thứ có thể lấy ra ăn được nữa rồi, thế nên cậu liền gắp ngay một miếng thịt cá voi lên với một tâm trạng khá là tốt. Phương pháp nấu nướng cô gái nọ đã dùng chính là nấu thịt Basilosaurus kho, Ikari Shinji vừa cho miếng thịt vào miệng thì lập tức liền có một mùi hương thơm ngon lan tỏa, chất thịt vừa tươi vừa mềm, đủ loại hương vị cứ như đang nổ tung trên đầu lưỡi khiến cho cậu suýt chút nữa đã nuốt cả lưỡi của mình xuống bụng luôn rồi. Cái này ăn ngon hơn mấy món cậu nấu nhiều… à không, quả thật là ăn ngon hơn gấp vạn lần ấy chứ, khiến cậu không kìm được mà lại gắp thêm một miếng thịt cá voi khác nữa.
“Còn món này nữa, còn món này nữa. Món này cũng ăn ngon lắm đó, là óc của Beholder (2) được chúng tôi cố ý đổi… mua về đấy. Dùng phương pháp ninh canh này để làm, ăn vào sẽ thấy thơm ngon đậm đà không chê vào đâu được.” Cô gái nọ mỉm cười nhìn Ikari Shinji ăn, cô nàng vừa gắp thức ăn cho cậu vừa dịu dàng nói.
“Beholder?” Ikari Shinji khó hiểu lẩm bẩm một câu, mà A Tinh bên cạnh thì lại chỉ nhìn rồi lắc đầu, sau đó hắn lại hung dữ trừng mắt nhìn Roger một cái.
“Quả nhiên là có đội trưởng thế nào thì sẽ có đội viên thế đó mà, ngay cả tân binh mới vừa gia nhập đoàn đội chỉ trong chừng hai bộ phim kinh dị gần đây nhất thôi mà cũng đã bị dạy hư mất rồi. Sao nhất thiết phải nói là óc Beholder gì gì đó chứ hả? Cứ nói đại là óc heo óc bò bình thường đi, cho dù có nói là óc của Roger cũng được mà! Lại còn Beholder, vậy sao không khai Dungeons & Dragons ra luôn đi!” A Tinh ai thán mấy câu như thế bên trong tâm linh tỏa liên, mà các đội viên bên cạnh, ngoại trừ số ít hai người nào đó ra thì những người còn lại đều lộ ra vẻ mặt đồng tình với hắn.
Mà Ikari Shinji cũng không quá chú ý tới vấn đề này, một là do mấy món này quả thật là ăn ngon hết biết, hai là do cậu cho rằng mình đã nghe lầm. Cậu sợ nhất chính là làm phiền người khác và cũng không mong người khác làm phiền đến mình, nói một cách đơn giản chính là một dạng từ chối tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Thế nên cậu liền bắt đầu lẳng lặng ăn cơm. Nhưng mà tâm trạng của cậu hiện giờ quả thật đang rất tốt, cậu cứ không ngừng thảo luận các vấn đề về nguyên liệu và cách nấu của mấy món này với cô gái nọ.
Ngay lúc này, Roger đang nhét đầy thức ăn trong miệng bất chợt nói lầu bầu: “Lại nói, Ikari Shinji, cậu điều khiển EVA là vì điều gì vậy?”
Ikari Shinji hơi sửng sốt một chút. Tuy chuyện cậu điều khiển EVA không được coi là thông tin bảo mật gì, rất nhiều người trong trường học đều biết, hơn nữa còn có rất nhiều người đều đã từng nhìn EVA ở cự ly gần, thế nhưng bất chợt bị hỏi thế này vẫn khiến cậu không biết nên đáp lại thế nào. Cứ thế, cậu nhấm nháp thức ăn một hồi lâu sau mới nói: “Tôi… nếu tôi không điều khiển thì đâu có được phải không?”
“Vậy sao…” Roger nuốt thức ăn xuống rồi uống một hớp rượu, lúc này mới nói: “Bởi vì nếu cậu không điều khiển thì… mối ràng buộc cuối cùng, cũng là duy nhất giữa cậu và bố cậu sẽ không còn nữa phải không?”
Ikari Shinji lặng lẽ đặt bát đũa xuống, trong mắt của cô gái nọ đang ở cạnh bên lập tức trào dâng nỗi xót thương, cô quay đầu nói với Roger: “Đội trưởng, anh lại thế nữa rồi…”
Roger gãi gãi đầu, hắn bỗng nhiên lại vỗ lên vai Ikari Shinji mấy cái và nói: “Tôi không hề có ý trách móc gì cậu cả, thật ra tôi cảm thấy… thế này cũng tốt mà.”
Ikari Shinji lập tức nhìn về phía Roger, còn Roger thì lại uống một hớp rượu nữa, hắn hà ra hơi rượu, nhìn lên trời nói: “Có người chiến đấu vì muốn được sống tiếp, có người chiến đấu vì có lợi ích, có người chiến đấu vì vinh dự, có người chiến đấu vì bảo vệ người hoặc vật quan trọng nhất của mình, cậu chiến đấu… cậu vì muốn khiến cho bố mình thừa nhận sự cố gắng của mình mà cũng liều mạng đi chiến đấu. Việc này đâu có gì là không tốt, chỉ là…”
“Chỉ là?” Ikari Shinji nghe được ý đầu liền kéo dãn chân mày, trong lòng thầm vui mừng một chút, cảm giác cứ như là đang được người khác thừa nhận vậy, thế nhưng lúc nghe đến đoạn cuối, lòng cậu lại thầm thắt lại.
Roger lại gãi gãi đầu và cười ha ha nói: “Không, không có gì. Chúng ta vẫn là ăn cơm trước đi đã, mấy món này toàn là đồ muốn cũng không có mà mua đâu, cậu không ăn thì bọn tôi sẽ ăn hết đấy nhé.”
“Ừ!” Tuy vẫn chưa nghe được những lời mà mình muốn, hoặc là không muốn nghe phía sau hai chữ “chỉ là” đó, thế nhưng trong lòng Ikari Shinji lúc này vẫn đang tràn ngập niềm vui. Vì đoàn người mới vừa quen biết này, vì ông chú khiến cho người ta chẳng biết phải làm sao này và vì bữa cơm này, hoặc là vì những việc cậu làm dường như đã được người khác thừa nhận… Cậu cảm thấy chuyện hôm nay đến làm hướng dẫn viên du lịch hình như chẳng hề xấu chút nào hết.
Mà ở bên cạnh, Roger và A Tinh đều biết những lời phía sau hai chữ “chỉ là” đó là gì…
Chỉ là… lúc cậu biết được bố cậu vốn chưa từng nghĩ đến sự cố gắng của cậu hay bất kỳ mối ràng buộc nào với cậu, ông ta chỉ xem cậu như một công cụ…
Trái tim của cậu… rồi sẽ ra sao?
***
(1) Basilosaurus: động vật thời tiền sử, thuộc chi cá voi.
(2) Beholder: một hình tượng quái vật nổi tiếng trong game Dungeons & Dragons.