Vô Hạn Thự Quang

Quyển 14 - Chương 32: Buốt giá




Bọn Roger đã ra khỏi Nerv. Sau khi đánh bại ANGEL xong thì Roger đã dẫn mọi người ra khỏi đó, mà Katsuragi Misato cũng không hề làm khó gì bọn họ cả, bọn họ muốn đi cô liền cho bọn họ đi thẳng ra khỏi tổng bộ Nerv ngay. Trên thực tế, không cho bọn họ đi thì còn biết làm sao đây? Cuộc điều tra trước đó đã cho thấy vụ nghiêng trời lệch đất khi ấy thật ra là cảm giác nghiêng lệch không gian trên mặt phẳng không gian do cả quần đảo Nhật Bản đem tới. Không bàn đến cái khác mà chỉ riêng cái này thôi cũng đã kinh khủng đạt cấp diệt thế rồi, Katsuragi Misato không hề cảm thấy chỉ với ba chiếc EVA thì có thể đối đầu được với Roger, đặc biệt là khi Roger chỉ có kích thước của một con người bình thường mà thôi, đồng thời hắn lại còn sở hữu năng lực dịch chuyển tức thời nữa chứ, tất cả những thứ này gộp lại quả thật đã tạo nên một sinh vật không thể nào địch nổi. Trên thực tế, trong lòng Katsuragi Misato đã bắt đầu tin tưởng tất cả những điều A Tinh đã nói rồi, bằng không, nếu Roger muốn đi đến chỗ Giáo Điều Cuối Cùng thì thật ra hắn chỉ cần đi đại đến đó luôn là được rồi.

Theo đà diễn biến đó… A Tinh ngắm nghía mảnh cơ quan S2 màu đỏ tươi rồi nhìn Roger đang lái xe và hỏi: “Nói vậy là cái được gọi là cơ quan S2 thật ra chính là “máu” à?”

“Ừ, đã xác nhận rồi, là một loại máu.” Roger gật đầu đáp: “Đây là một loại máu chứa đầy năng lượng cao, hơn nữa nó vẫn đang không ngừng sinh ra năng lượng cao, ngoài ra trong số máu này còn chứa đựng một suy nghĩ tình cảm nào đó nữa chứ, đúng là kỳ lạ ghê cơ.”

“Anh làm thế nào biết được vậy?” A Tinh thuận miệng hỏi một câu, sau đó hắn liền hối hận.

“Tôi đã nếm thử rồi ấy mà, tuy rằng chỉ nếm thử một chút mà thôi.” Roger cười hì hì và đáp.

“… Đừng có nói với ai là anh quen tôi đấy!” A Tinh vuốt gân xanh đang nổi lên trên trán mình, sau đó mới khẽ rít ra một câu.

Nói xong, hắn cũng không thèm để ý đến Roger nữa mà chỉ quay trở lại công việc ngắm nghía thật kỹ mảnh cơ quan S2 nọ, một lúc lâu sau hắn mới nói: “Đoàn đội của chúng ta còn thiếu một nhân tài nghiên cứu chuyên nghiệp đấy. Trên thực tế, tốt nhất là do tôi tự đi học nghiên cứu thì mới được, chỉ đáng tiếc là tôi lại không có thiên phú về mặt này, hơn nữa thời gian cần thiết lại còn quá dài nữa chứ. Trí giả giỏi nhất tốt nhất còn phải kiêm cả chức trách của một nhân viên nghiên cứu hậu cần giỏi nhất nữa, như thế mới là sự kết hợp tốt nhất và hợp lý nhất. Nếu không phải vậy thì chúng ta đã có thể mổ xẻ được mảnh cơ quan này trước rồi.”

Tiêu ngồi bên cạnh vốn vẫn đang khá là thờ ơ, thế nhưng khi cậu nghe đến đoạn trí giả kiêm cả chức trách nhân viên nghiên cứu hậu cần thì không biết vì sao mà dường như cậu đã nghĩ đến một việc gì đó rất gay go, thế nhưng khi cẩn thận ngẫm lại thì dường như lại chẳng nghĩ ra được gì cả. Cảm giác này khiến cậu cảm thấy rất khó chịu, cứ như là cậu đã mắc phải một chứng mau quên nào đó vậy… được rồi, quả thật là cậu đang bị mất trí nhớ…

Sau khi nói xong mấy lời vừa rồi, A Tinh liền bắt đầu trầm ngâm, một hồi lâu sau hắn mới cười nói: “Nhưng mà cũng không sao cả, dù sao thì chúng ta cũng đã lấy được thứ này rồi, vậy thì bước kế tiếp trong kế hoạch đã có thể tiến hành thuận lợi hơn nhiều rồi, thế này cũng đã được coi là có thành quả rồi.”

Suốt dọc đường đi sau đó, chẳng còn ai lên tiếng nữa, mọi người cùng nhau quay về chỗ trú ngụ của bọn họ. Cùng lúc đó, cả thế giới quả thật cứ như là đảo lộn hết cả lên, ai ai cũng đều đang tìm kiếm xuất thân của Roger. Đủ mọi cơ quan tình báo đều bắt đầu điên cuồng hành động, các gián điệp đang ẩn náu trong tổ chức Nerv, gián điệp hai mang, gián điệp đa mang… lại càng điên cuồng tìm kiếm đủ thứ manh mối hơn. Sau đó, tuy rằng không hề có một công bố hiển nhiên nào về sự tồn tại của Roger, thế nhưng tin tức hắn là một ANGEL cũng không hề bị áp dụng cách thức phong tỏa mạnh nhất, đặc biệt là nhờ sự cống hiến của tên gián điệp át chủ bài Ryoji Kaji mà tin tình báo về việc Roger chính là một ANGEL đã nhanh chóng lọt vào tai của gần như tất cả các nước lớn trên toàn thế giới.

Đồng thời, theo bọn họ được biết thì tên ANGEL được gọi là Roger này không giống với những tên ANGEL khác, đồng thời chính Roger cũng không hề có ý định muốn hủy diệt loài người hay là gây ra Chấn động lần thứ ba hoặc những sự việc tương tự như thế. Mà tin tức này lập tức liền khiến cho lãnh đạo của những quốc gia này rơi vào trầm tư, bởi vì tương ứng với tin tức này chính là tin tức về lời nhắn của thế lực thần bí đã xâm nhập vào hệ thống máy tính đã cắt liên kết vật lý của tất cả các quốc gia nọ…

Nói một cách khác tức là thế lực thần bí này thật sự có thể đối chọi với SEELE được ư? Hơn nữa SEELE… thật sự có khả năng là bàn tay tội ác đứng sau tất cả mọi chuyện sao?”

Một lượng tin tức thật lớn đã xuất hiện trong trận chiến này, mà theo những gì các quốc gia này thu được thì điều này cũng đã dẫn đến những trận chiến ngầm và đủ loại hình liên lạc kết bè kết phái, đủ loại hình trao đổi lợi ích cũng như đủ loại hình lén lút kết minh… đã diễn ra trong mấy ngày kế đó, những tình huống như thế không chỉ xảy ra một hai lần mà thôi. Thế nhưng có một điều có thể chắc chắn, đó chính là dòng sông ngầm trên toàn thế giới đã bắt đầu dậy sóng, hướng gió của cả thế giới đã bắt đầu đổi chiều rồi…

Không phản kháng, không có nghĩa là không muốn phản kháng, mà chỉ là bởi vì không có khả năng phản kháng nên không thể không câm nín mà thôi, thế nhưng rất có thể bên dưới sự câm lặng này lại chính là một ngọn núi lửa đang cuộn trào mãnh liệt.

Thế mà Roger, tên đầu sỏ gây nên tất cả những việc trên lại hoàn toàn chẳng thèm để ý chút nào hết. Sau khi đánh một trận chiến chẳng thú vị gì xong, hắn liền cảm thấy cả người đều không thoải mái, uống rượu, phàn nàn, khoác lác, ăn uống… đúng rồi, bởi vì cảm thấy trong lòng không mấy dễ chịu nên hắn còn lôi luôn cả Ikari Shinji đến để chuốc rượu nữa. Mà Ikari Shinji thì lại vô cùng bình tĩnh trước hành động này của hắn, hoặc nên nói là lại hoảng sợ đến mức đần mặt ra nữa rồi. Và thế là cậu đã bị Roger chuốc cho say mèm, hai người một lớn một nhỏ cứ thế mà ngủ khò mất luôn.

“Khỏi cần để ý đến anh ta, mỗi lần đánh không đã tay là anh ta lại thế đấy. Nói tóm lại… anh ta chính là một tên có tính cách cực kỳ tồi tệ! Chẳng chịu nghe kiến nghị của người khác gì cả! Toàn tự làm trung tâm vũ trụ thôi! Hành vi lỗ mãng! Chẳng có lý trí gì hết! Đơn bào! Trong đầu chỉ toàn là mấy thứ không biết là gì thôi! Chẳng đáng tin chỗ nào hết! Lúc nào cũng hành động bất ngờ không báo trước! Thường hay phá hoại bố cục của tôi, một kẻ như thế thì khỏi cần lo tới mà làm gì.” A Tinh ngồi gần đó vừa loay hoay trước máy tính vừa nói.

Xem ra oán khí bốc cao ghê.

Mọi người quanh đó liền lập tức đứng cách xa Roger và A Tinh ra thêm một chút. Mà A Tinh thì lại như thể không hề nhận ra, cũng không thèm để ý đến, hắn vẫn ngồi đó loay hoay với máy tính như cũ. Hồi lâu sau, hắn mới nói với Tiêu: “Cậu có hứng thú muốn nghe thử bố cục của tôi không?”

Tiêu hiện đang ăn uống một cách rất từ tốn, nghe A Tinh hỏi vậy liền lắc đầu nguầy nguậy mà nói: “Không muốn, phiền phức lắm. Thành thật mà nói thì tôi cảm thấy anh đã làm tốt lắm rồi, cứ dựa theo cách nghĩ của anh mà làm là được.”

A Tinh nghe thấy thế liền lập tức nhíu mày lại, mà Edwin Vancleef đang ngồi cạnh Tiêu thì lại vội vàng đẩy nhẹ Tiêu một cái và cười nói với A Tinh: “Không sao cả, cậu ta còn là con nít mà, thỉnh thoảng lại giở chứng một chút thôi, hoặc giả là mệt quá rồi nên thế. Không sao cả, đợi cậu ta hết mệt rồi lại tìm cậu ta bàn bạc đi, anh thấy sao?”

A Tinh lại chẳng hề để ý đến mấy lời Edwin Vancleef vừa nói, hắn chỉ nhìn Tiêu. Một lát sau, hắn liền dãn mày ra rồi lại hỏi: “Cậu có cách nghĩ thế nào về đoàn đội? Tiêu, tôi muốn nghe ý kiến của cậu.”

Tiêu vẫn chậm rãi ăn uống như cũ, ngay cả động tác cũng không hề thay đổi chút nào. Chỉ có điều nếu là người quen biết cậu ta thì sẽ có thể biết ngay rằng bây giờ mạch suy nghĩ của cậu ta đang vận hành đến mức cao nhất.

Người giỏi nhất… Câu trả lời này có liên quan đến tất cả mọi thứ về sau, bất kể là bố cục của anh ta hay là bố cục của mình…

Tiêu lặng im hết mười mấy giây, sau đó mới ngừng việc ăn uống lại rồi cười thật hồn nhiên và đáp: “Tôi nghĩ nếu là đoàn đội thì phỏng chừng chính là một nhóm người cùng phối hợp với nhau, cùng phát huy sở trường của nhau và bù đắp những khuyết thiếu của nhau, chắc hẳn một nhóm người như thế cùng tập trung lại mới có thể được xem là đoàn đội nhỉ.”

A Tinh gật gật đầu rồi lại lắc lắc đầu nói: “Vẫn còn thiếu một điều nữa, đó chính là nhóm người này cần phải có chung một mục tiêu, cậu thấy có đúng không? Nếu như không có chung một mục tiêu thì nhóm người này sẽ không có lý do gì để tụ họp lại với nhau hết, cậu nói xem có đúng không nào?”

Tiêu lại cười thật hồn nhiên và nói: “Đúng vậy, chúng ta đã gặp nhau trong thế giới Luân Hồi này, sau đó lại cùng đối mặt với tình huống hiện tại này, thế thì mục tiêu của chúng ta chắc hẳn phải là cùng nhau sống tiếp rồi nhỉ, tôi biết rồi.”

Đây là cơ hội cuối cùng tôi dành cho anh. Tôi hiểu điều anh muốn nói, anh có ý gì tôi đều hiểu hết, thế nhưng rất xin lỗi, tôi không muốn làm nền. Mỗi người đều là nhân vật chính của chính mình, có lẽ anh có nghĩa lớn, có lẽ anh có ước mơ, thế nhưng đây vẫn không phải là nguyên nhân để chúng tôi cam tâm tình nguyện chết vì anh. Trừ khi cái chết này là thứ mà chúng tôi mong muốn nhận được, nếu không thì suy nghĩ của anh cũng chẳng khác gì mấy đội chăn nuôi hết… Đây là cơ hội cuối cùng tôi dành cho anh, A Tinh… Nể tình anh là một người tốt nên cho anh cơ hội cuối cùng này…

Thế nhưng A Tinh lại đáp thẳng: “Đúng vậy, mục tiêu chung. Chỉ có điều, hẳn là trong thế giới này chung quy vẫn còn một số chuyện còn quan trọng hơn mạng sống mà phải không? Vì những mục đích này mà vứt bỏ sinh mạng cũng có thể không hối tiếc, đây chính là chỗ cho tinh thần và linh hồn đoàn đội tồn tại, tôi nghĩ… chắc hẳn chúng ta đều có nhận thức chung về điểm này mà phải không?”

Cơ hội đã mất, vậy thì… A Tinh, tôi sẽ đưa ra quyết định của mình.

Tiêu nở nụ cười khẳng định và nói: “Ví dụ như các loại tư tưởng như của Đảng Cộng sản phải không?”

Lập tức, trên mặt A Tinh như xuất hiện mấy vạch kẻ đen, hắn liên tục lắc đầu nói: “Không, không liên quan tới cái này… dù sao thì tóm lại chính là một đoàn đội vì một quan điểm nào đó nên mới tụ lại với nhau, vậy thì… cậu có đồng ý trở thành một thành viên trong đoàn đội này không?”

“Được chứ sao không.” Tiêu vừa nói vừa nhét một ít thức ăn vào miệng mình, vẫn cười ha ha và nói.

A Tinh nghe thấy thế liền mừng rỡ, kế đó hắn liền đưa một phần tài liệu cho Tiêu xem thử. Mà trong lúc đọc những tài liệu đó, ở một góc độ mà A Tinh không nhìn thấy, trong ánh mắt Tiêu…

… Chỉ có sự buốt giá.