Vô Hạn Thự Quang

Quyển 13 - Chương 75: Nhà




Sở Hạo đã hiểu sơ lược cơ chế vận hành của Con Đường Hồi Tưởng, dĩ nhiên, hầu hết trong số đó đều do hắn suy đoán và tổng kết lại, còn như có phải là như vậy hay không, chính hắn cũng thật sự không dám khẳng định.

Trước tiên, đây là một con đường mà thời gian nhân quả có thể quay ngược lại, hắn không hề cảm thấy tất cả những sự việc này đều là ngẫu nhiên, hắn đã liên tiếp trở về thế giới trước kia bốn lần, mà trong trí nhớ của hắn, ký ức của bốn lần này quả thực đều có một điều bí ẩn huyền bí, ví dụ như trong ký ức lần thứ hai, hắn trốn ra khỏi căn cứ thí nghiệm của tổ chức C, sau đó hai người hắn và chị hắn, và các anh chị em khác bởi vì vài lý do mà đã thất lạc nhau ở một thị trấn nhỏ sát biên giới, những anh chị em kia bị xe lửa trực tiếp đưa đến thành phố lớn, nhưng hắn và chị hắn thì lại bị kẹt ở thị trấn nhỏ này, ở nơi này, hắn và chị của hắn ngay từ đầu đã rất khốn quẫn, đến nỗi không thể không sống trong đường cống ngầm, bởi vì mặc dù bọn họ có rất nhiều tri thức, cũng có trí lực rất cao, nhưng bọn họ cũng không có kinh nghiệm sinh tồn trong xã hội, hơn nữa mới từ trong phòng thí nghiệm chạy trốn ra ngoài, vốn đã đầy sợ hãi và không tin tưởng thế giới bên ngoài, trong tình huống đó, hắn và người chị của hắn chỉ có thể sinh sống qua ngày dựa vào việc nhặt rác rưởi và nhặt thức ăn của người khác vứt bỏ, cuộc sống thật rất túng quẫn.

Thế nhưng, hắn và chị của hắn đã gặp được người có lòng tốt, hơn nữa cũng không phải chỉ gặp duy nhất một người tốt bụng.

Đầu tiên là gặp được một cặp vợ chồng già không có con nối dòng, bọn họ là người đầu tiên phát hiện ra hai chị em hắn ở trong cái thị trấn nhỏ kia, bọn họ đã rất kinh ngạc, bởi vì quốc gia chỗ bọn họ sống là một quốc gia phát triển, mặc dù có kẻ lang thang, nhưng tuyệt đối không tồn tại trẻ em lang thang, ở phương diện pháp luật chuyện này sẽ ngay lập tức bị ngăn cấm, đồng thời, do đặc điểm chung của các quốc gia phát triển thì tỉ lệ sinh đẻ liên tục giảm xuống, ở trong những quốc gia đó có quá nhiều người hy vọng được nhận con cái về nuôi.

Mà hắn và chị của hắn, phải nói đều là những người có gien cực kỳ tuyệt vời, dung mạo, khí chất, còn có trí thông minh tuyệt đỉnh, tuyệt đối là người được ưa chuộng nhất mà hầu hết tất cả các gia đình đều muốn nhận về nuôi, cho nên kiểu trẻ em này bị lưu lạc, mà lại có cuộc sống vô cùng gian khổ, ở nơi đó đối với cặp vợ chồng già dường như là chuyện rất lạ thường và đáng sợ.

Cho nên bọn họ đã làm rất nhiều chuyện, ngoại trừ việc thông báo cho cảnh sát ra, cũng dùng những cách thức của riêng mình để đến cứu tế và tiếp cận hai chị em hắn, thế nhưng không biết vì sao lòng phòng bị của hai chị em này bây giờ quá nghiêm trọng, căn bản không cho cặp vợ chồng già một khoảng trống nào để tiếp cận, chỉ là né tránh người chung quanh, đứng xa xa nhìn cuộc sống ôn hòa của mọi người, chảy nước dãi khi thấy bọn họ ăn những món ăn hấp dẫn ngon miệng, ước ao khi nhìn thấy những bộ trang phục dày và thật ấm áp của bọn họ, hai chị em chỉ là ôm nhau sưởi ấm cho nhau, quan tâm vì nhau, cùng vì nhau mà để dành lại một mẩu bánh mì đã lên mốc cuối cùng của mình...

Bọn họ ở chỗ đó, sống nương tựa lẫn nhau...

Ngoại trừ cặp vợ chồng già này ra, càng ngày càng có nhiều người khác cũng chú ý tới hai chị em này, bọn họ đều tốt bụng như vậy, đây là một thị trấn nhỏ, không có vẻ xa hoa diễm lệ của thành phố lớn, cũng không phải người nghèo nàn, tàn ác như những người ở miền đất xa xôi bần cùng, bọn họ phẫn nộ với việc chính phủ không có hành động gì cả, sau đó dùng cách riêng của mình đến và đối xử tử tế với hai chị em, sau khi phát hiện hai chị em tính đề phòng rất cao, bọn họ lập tức nghĩ rất nhiều biện pháp khác nhau, ví dụ như lấy bánh bông lan vừa nướng xong, ngon tuyệt và nhiều loại hoa quả tươi ngon trực tiếp bỏ vào cái thùng rác ở cạnh đó, sau đó âm thầm cố hết sức xua đuổi lũ mèo và lũ chó kia tới gần, mãi đến khi hai chị em hắn xác nhận đây là đồ ăn vứt bỏ mà mọi người không cần nữa, đồng thời sau đó lấy đi thì mọi người mới mỉm cười trở về nhà của mình, cũng bằng cách tương tự thì quần áo và đồ dùng hàng ngày, thậm chí còn có vài món đồ chơi...

Lòng lương thiện sẽ truyền từ người này sang người khác, niềm vui cũng vậy...

Người ác đáng sợ như vậy, sự đen tối trong lòng quả thực giống như vực sâu đáng sợ nhất, giống như là đám người trong phòng thí nghiệm đó, giống nhau, nội tâm của người bao dung có chứa ánh sáng vô tận và sự lương thiện, sẽ giống như ánh sáng của thiên đàng vậy, con người à, chính là loại sinh vật mâu thuẫn như vậy, sự đen tối của nó đủ để tiêu diệt thế gian, ngược lại ánh sáng của nó đủ để chiếu sáng cả vũ trụ.

Như lúc trước đã nói, hai chị em đều rất thông minh, đây là do gien của bọn hắn quyết định, bọn hắn dần dần cảm nhận được thiện ý của mọi người trong thị trấn nhỏ này đối với bọn hắn, cũng cảm thấy lòng thương hại và yêu mến của mọi người đối với chúng, hơn nữa chị của Sở Hạo kiên trì hơn hắn một chút, có lẽ vẻ ngoài lộ ra tuổi tác lớn hơn một chút, cô ấy đã có một cách thức đối nhân xử thế của chính mình, sau mỗi một lần nhận được món quà tặng từ mọi người trong thị trấn nhỏ, cô ấy đều dựa vào khả năng của mình làm cho bọn họ một vài chuyện, ví dụ như quét dọn rác rưởi có thể nhìn thấy trên đường một chút, hay giúp đỡ cặp vợ chồng già kia, lúc bọn họ đang còn ngủ thì đến quét dọn sân cỏ cho bọn họ. Nhờ một loạt những chuyện nhỏ này hai bên mới dần dần thu hẹp khoảng cách với nhau, trong tháng thứ tư sinh sống trong thị trấn, lần đầu tiên, chị của hắn đã tập trung để lấy được sự can đảm lớn nhất, cầm tay Sở Hạo, cùng đi với hắn bước vào trong nhà của cặp vợ chồng già kia, ngồi ở trên ghế, bên cạnh là lò sưởi trong tường ấm áp, dùng nĩa và dao nhỏ ăn một bữa ăn ấm áp...

Vào lúc đó, hai chị em đều đã khóc, cũng là vào lúc đó, trong lòng Sở Hạo đã chôn mầm mống của sự hiền lành xuống, thay thế cho mầm mống đen tối vốn nên nẩy mầm ra ở trong phòng thí nghiệm, cũng là ở nơi này, lần đầu tiên hắn thử đến trường, lần đầu tiên biết đến những người lương thiện, lần đầu tiên phát hiện nụ cười thân thiện của những người chung quanh, lần đầu tiên cảm thấy... phải bảo vệ mọi người thật tốt, phải bảo vệ tốt phần hạnh phúc này, phải... cứu mọi người!

Mọi người trong trấn nhỏ đã sớm báo cáo chuyện của hai chị em cho chính phủ, rất nhiều người trong số bọn họ đều hy vọng được nhận hai chị em về nuôi, thế nhưng khiến cho bọn họ mơ hồ là, chính phủ chậm chạp không có bất kỳ phản ứng gì, giống như hai chị em này không tồn tại, mà ký giả truyền thông vốn nên ngửi thấy mùi của chuyện này cũng căn bản chưa từng xuất hiện, việc này khiến cho bọn họ cảm thấy lẫn lộn, bởi vì chuyện như vậy vốn không nên tồn tại, trên thực tế, khi lần đầu tiên bọn họ trình báo với chính phủ về sự tình của hai đứa bé này, cái thị trấn nhỏ này... ngay lập tức đã bị quản chế bởi tổ chức C.

Chuyện này Sở Hạo dựa vào tổ chức Kẻ Phản Nghịch sau nhiều năm điều tra mới biết được sự tình, mà khi đó, hắn và chị hắn, cũng như toàn bộ người trong thị trấn mờ mịt không biết chút gì về chuyện này, hắn và chị hắn sống trong cuộc sống đó đã được hơn một năm rồi, thời gian gần được hai năm, từ lúc mới bắt đầu sinh sống ở cống thoát nước, tránh né và sợ hãi mọi người, về sau đã đến ở trong nhà của cặp vợ chồng già, được cặp vợ chồng già dưỡng dục lấy, giáo dục hai chị em hắn những kiến thức căn bản trong thế giới này, dành cho bọn hắn sự quan tâm và bảo vệ tốt nhất, xem bọn hắn như là con cái của mình vậy, không riêng chỉ có hai chị em cảm thấy hạnh phúc, cặp vợ chồng già cũng cảm thấy rất vui lòng.

Ở nơi này gần được hai năm, hai chị em cũng đã đi đến trường học, bọn họ thận trọng thăm dò và tiếp cận thế giới này, sau khi đã biết cảnh ngộ của hai người, mọi người ở thị trấn nhỏ này, thầy giáo trong trường và những đứa trẻ kia, đều dùng tấm lòng lương thiện lớn nhất đang tiến lại gần gũi với bọn hắn, tiếp nhận bọn hắn, bọn hắn... cảm thấy rất hạnh phúc.

Mà trong khoảng thời gian gần được hai năm, tổ chức C đã điều tra rõ ràng tình hình của phòng thí nghiệm kia, sau đó chuyển mục tiêu về hướng đã xác định phương vị, mà vẫn chậm chạp không tóm được chỗ hai chị em, sau đó đã bắt đầu hủy diệt...

Sở Hạo vẫn còn y nguyên ký ức khắc sâu ấy, vào buổi chiều rực rỡ ánh mặt trời đó, sau khi tan học hắn và chị hắn, tươi cười hạnh phúc, đang mong đợi bữa ăn tối ngày hôm đó, đang mong đợi sau khi trở về được gặp mặt đôi vợ chồng già, đang mong đợi lại một ngày nữa có được một buổi tối hạnh phúc, sau đó lúc về đến nhà, đúng, bọn hắn đã gọi căn phòng của cặp vợ chồng là nhà, ở nơi đó, bọn hắn nhìn thấy ngọn lửa, đang thiêu cháy căn phòng, máu me phủ đầy trên sân cỏ, không, không đơn thuần chỉ là một cái phòng nhỏ này, mà là cả trấn nhỏ đều đang bị thiêu đốt, người máy phòng vệ tự động nằm chết rải rác trên đường phố, nhân viên mặc quần áo đồng phục của tổ chức C bao vây toàn bộ thị trấn, ngoài việc tàn sát tất cả sinh linh bên trong thị trấn này, còn thiêu hủy, cho nổ tan thổi bay tất cả mọi thứ.

Cặp vợ chồng già, dì hàng xóm, chú cảnh sát luôn mỉm cười trong thị trấn nhỏ, bạn bè chung lớp, thầy giáo, anh hai, chị hai...

Tất cả hạnh phúc này, đều bị bao phủ bởi bóng đêm đen tối nhất và màu đỏ thẫm của máu, Sở Hạo chỉ nhớ rõ, chị của hắn vừa khóc vừa lôi hắn chạy đến cống thoát nước, bắt đầu chạy trốn cái ký ức tràn đầy, tràn đầy hạnh phúc của... nhà.

Sở Hạo khóc lên lớn tiếng, sau đó bị chị hắn bịt miệng lại, ở chỗ này, vào thời điểm này, ngay cả bi thương cũng không được phép...

Vốn dĩ trong trí nhớ của Sở Hạo căn bản không biết rốt cuộc mình và chị gái trốn thoát được như thế nào vì nhân viên của tổ chức C này bao vây toàn bộ thị trấn nhỏ, căn bản không có khả năng để cho bọn họ trốn thoát ra ngoài được, trong tương lai sau khi thành lập tổ chức Kẻ Phản Nghịch, Sở Hạo đã tốn rất nhiều thời gian và chi phí để điều tra chuyện này, những nhân viên còn sống sót trong tổ chức C lúc trước đã bao vây và tấn công thị trấn nhỏ này nhiều lần đã bị hắn bắt sống, lấy được đáp án nhưng như thế lại khó bề tưởng tượng nổi, một ma pháp sư siêu năng đã hủy diệt lực lượng đang bao vây, tấn công cái thị trấn nhỏ này, hầu như giết chết toàn bộ nhân viên, chỉ có cực ít người còn sót chạy trốn được.

Chuyện này... lại không phải đang đóng phim, còn siêu năng, còn ma pháp sư, Sở Hạo lúc đó khịt mũi coi thường, sau đó cho tới tận bây giờ, tỉ mỉ hồi tưởng lại... khả năng này mới là sự thật thực sự.

Bây giờ Sở Hạo, đang đứng trong một biển lửa, nước mắt trong mắt của hắn không ngừng chảy ra, trong nháy mắt sau đó đã bị sức nóng của ngọn lửa làm bốc hơi bay lên, hắn quỳ gối vào trong ngọn lửa, đám lửa này đã chôn vùi nơi ở chính cha mẹ nuôi của hắn, chỗ vùi thây của cặp vợ chồng già kia, hắn vốn có thể ngăn cản tất cả chuyện này, hắn vốn có thể...

Nhưng không thể quay đầu, nhưng hi sinh...

Ông trời, nếu quả như có ông trời thật sự, nếu quả như thật sự đã có sách viết về tất cả mọi thứ trong chỗ tăm tối địa ngục kia, quyền năng hoạch định tất cả mọi thứ rồi à, ông...

Rốt cuộc muốn đùa bỡn với vận mệnh của ta đến mức nào đây!

Sở Hạo quỳ xuống khóc tỉ tê, mà trong cái chớp mắt kế tiếp, khung cảnh lần nữa lại chuyển đổi, hắn thấy được thiếu nữ trước mắt, nàng cầm một thanh trường kiếm, hai mắt vô thần, trong mắt đẫm máu giống như một nước mắt, mà ở sau lưng nàng, dưới chân, cùng với phía trước...

Chi chít dầy đặc thi thể, phủ kín cả vùng này, phủ kín cả tinh cầu này.