Vô Hạn Thự Quang

Quyển 13 - Chương 70: Phong tỏa thiên cung và kết tội




Những chuyện liên quan đến truyền thuyết và thần thoại, từ lúc bước chân vào không gian Chủ Thần thì Sở Hạo đã hao phí rất nhiều tâm sức để đi tìm đọc và nghiên cứu. Sau đó hắn đã tiến hành đối chiếu những thứ đó với các thế giới Luân Hồi bên trong không gian Chủ Thần, có khả năng sẽ từ đó mà tìm ra được đầu mối vô cùng hữu dụng.

Sau hàng loạt các nghiên cứu, Sở Hạo đã phát hiện những truyền thuyết và thần thoại này đều có một đặc điểm rất quan trọng, đó chính là ẩn ý. Rất nhiều những địa điểm, nhân vật và sự kiện trong các thần thoại này rất có khả năng đều chỉ là một dạng ẩn ý. Ví dụ như cái mà Sở Hạo có ấn tượng sâu sắc nhất trong số đó chính là Cao Thiên Nguyên trong thần thoại Nhật Bản, cũng tức là nơi các thần linh trong thần thoại Nhật Bản cư ngụ. Đó chắc chắn không phải là một ngọn núi hay một cao nguyên nào đó trong thế giới hiện thực, mà khả năng nó là một cái cao nguyên ở một Vị diện khác phỏng chừng cũng không cao lắm. Thay vì nói đó là một địa điểm cụ thể, còn chẳng bằng nói nó là một dạng ẩn ý dùng để hình dung về một nơi rời xa thế tục loài người, tọa lạc ở tận trên cao.

Vậy thì… con đường hồi tưởng, hoặc nên nói là trong thần thoại Hy Lạp cổ, trở về hiện thực từ thông đạo Địa Ngục thì không thể quay đầu nhìn lại phía sau, điều này lại là đang ám chỉ cái gì đây? Thật sự chỉ đơn giản như ngoài mặt chữ thôi sao, đừng quay đầu nhìn lại phía sau là được rồi ư? Nếu thật sự là thế thì chắc hẳn hồi sinh chẳng phải việc khó khăn gì nữa rồi nhỉ? Suy cho cùng thì cũng đã biết quy tắc rồi mà, cho dù cám dỗ có lớn hơn nữa thì chắc hẳn cũng phải biết đường mà ngăn lại xúc động muốn quay đầu nhìn lại chứ nhỉ?

Vậy thì… trên con đường Địa Ngục, không thể quay đầu nhìn lại, một khi đã nhìn lại thì không thể nào hồi sinh được nữa, những thần thoại và truyền thuyết này rốt cuộc là đang muốn ám chỉ điều gì cơ chứ?

Trong thoáng chốc, Sở Hạo như là đã ngộ ra được điều gì đó, nhưng lại như là đã rơi vào một góc chết mờ mịt. Hắn cứ đứng nguyên ở phòng thí nghiệm đó chẳng hề động đậy gì cả, mặc cho tiếng chuông cảnh báo trong phòng thí nghiệm cứ không ngừng vang lên…

Mà ngay lúc Sở Hạo đang đào sâu vào trong con đường hồi tưởng thì ở một nơi cách Minh Giới ở vị diện “Trận chiến các vị thần” vô cùng xa xôi, đó là nơi còn chưa được biết đến và không được tính bằng không gian hay thời gian, đó là nơi nằm ngoài đơn vị thiên văn (1) của không biết bao nhiêu vị diện và không biết bao nhiêu vũ trụ, ở khe hở giữa vị diện và vị diện đó có một nam một nữ đang tĩnh tọa giữa hư không.

Người nam đang mặc một bộ quần áo thoải mái hiện đại, trong hai mắt hắn có một đen một trắng, một trong một đục đang quấn quýt kêu gọi nhau, trong sự tĩnh lặng đó đang hàm chứa sấm sét phá trời. Hắn cứ lẳng lặng nhìn như thế, chẳng thốt một lời.

Ngược lại là người nữ xinh đẹp vận một bộ quần áo cung đình bên cạnh hắn thì lại thở dài một hơi và nói: “Ca ca… có phải là hơi mạo hiểm quá rồi không? Mảnh vụn Minh Giới ở nơi này đang tróc ra và rơi xuống theo Khởi Nguyên, lúc này Địa Ngục đang được đài luân hồi Hậu Thổ trấn áp, ngoài huynh ra thì không còn ai có thể tiến vào được nữa, huynh lại kiên quyết không chịu gọi Hậu Thổ tỉnh dậy, nếu nó thật sự rơi xuống, lẽ nào giờ huynh muốn đi gặp Hạo luôn rồi ư?”

“Sẽ không rơi xuống đâu…” Người nam hơi lắc đầu nói: “Sở dĩ phải lựa chọn thời điểm này chính là bởi vì có hắn ở đó. Với thực lực từ lúc trưởng thành đến hiện tại của hắn thì còn chưa đến nỗi bị chút chuyện nhỏ thế này làm khó được đâu, chuyện mà ta lo lắng nhất… là bản thân của Hạo kìa.”

“Hình chiếu của đài luân hồi Hậu Thổ… hơn nữa còn không phải là dạng hình chiếu sau khi đã chỉnh sửa như trong sách của người chết, mà là hình chiếu ban sơ nhất, nguyên thủy nhất, ca ca có hơi lo lắng thì cũng đúng thôi. Chỉ có điều chẳng phải là “hắn” đang ở nơi đó hay sao? Với vận may của “hắn” mà nói thì chỉ cần thật lòng không muốn Hạo chết, Hạo tuyệt đối khó mà ngã xuống được. Huống hồ gì, chẳng phải trước đây ca ca đã đi giết chết ba cái người Thánh Nhân Vạn Tộc hơi mang máng nắm được quy tắc thời gian đó rồi sao? Có phải ca ca đã hơi lo lắng thái quá rồi không?” Mỹ nữ mặc cung trang tò mò hỏi.

“Thánh Nhân nắm được quy tắc thời gian… không phải chỉ có mỗi Vạn Tộc mới có đâu.” Người nam thở dài một hơi, rồi lại than thở một tiếng, thoáng chốc mỹ nữ mặc cung trang cũng chợt chìm vào tĩnh lặng.

Sau một lúc lâu, mỹ nữ mặc cung trang mới cười lớn nói: “Thế nhưng dù sao cũng đều là nhân tộc, hơn nữa chuyện này còn liên quan đến hai thứ mấu chốt là “thời điểm cho phép” và “địa điểm cho phép” nữa, nếu không thể nào đạt được hai thứ mấu chốt này thì kế hoạch Phong Thần chẳng khác nào lầu các giữa không trung, bọn họ… chắc là sẽ không phá hỏng chuyện này đâu nhỉ?”

Thế nhưng người nam lại lạnh lùng nở nụ cười và nói: “Ai dám chắc được chứ? Giờ những kẻ cấp cao trên Thiên Đình đều như dây đàn bị kéo căng cả rồi. Chúng cứ sợ ta trở về Hồng Hoang, cứ sợ ta bước chân vào bảo điện Lăng Tiêu và ngồi lên chiếc ghế Nhân Hoàng. Chúng thật sự cho rằng ta không biết kế hoạch của chúng ư? Đổi tên chiếc ghế Nhân Hoàng thành bảo tọa Thiên Đế rồi lại biến ra một vũ khí cuối cùng là Ngọc Hoàng Đại Đế để trấn áp, còn không phải là do sợ ta quay về ư? Nếu không phải do sự tồn tại của ta quá mức quan trọng, hơn nữa Nhân Hoàng của ta cũng chẳng phải do bọn chúng mà ra thì chắc e là chúng đã phát tán dư luận, phát động nhân tộc khắp Hồng Hoang, phát động nghị hội Thiên Đình để tiến hành kết tội Nhân Hoàng từ lâu rồi.”

Mỹ nữ mặc cung trang lập tức biến sắc, nàng vội vã kéo tay người nam nói: “Ca ca ăn nói cẩn thận, sao có thể nói ra mấy lời này được chứ? Bọn họ chỉ là bị quyền thế và địa vị hiện giờ che mờ hai mắt mà thôi, thế nhưng những nhận thức cơ bản nhất thì vẫn có mà. Nếu không thì bọn cũng sẽ không giống như những gì ca ca đã nói, cực kỳ cảnh giác với tất cả Vạn Tộc còn sót lại, vẫn luôn trấn áp tàn sát. Bọn họ hẳn là phải biết lời kết tội của họ chẳng thể nào thật sự cướp đi vị trí Nhân Hoàng của ca ca được, thế nhưng lại có thể phong ấn, chỉ có điều e là loại phong ấn này chỉ là trong phút chốc mà thôi thì đã đủ để cho thời đại loài người chấm dứt, đến lúc đó… đến lúc đó…”

“Trở về thời kỳ Hồng Hoang, sau đó loài người lại biến thành thức ăn trên bàn tiệc của Vạn Tộc Hồng Hoang lần nữa, đúng không?”

Người nam lại thở dài thêm lần nữa, hắn đột nhiên chuyển trạng thái từ ngồi thành đứng và nói: “Oa, đừng bao giờ xem nhẹ bóng tối trong tim mỗi người, cũng giống như trước đây ta đã từng nói với ngươi đừng bao giờ xem nhẹ ánh sáng trong tim mỗi người vậy. Vì dục vọng và tà ác, con người có thể làm được những điều khó mà tưởng tượng ra nổi. Trước đây vào cuối thời Hồng Hoang, những chuyện như thế ngươi còn thấy chưa đủ nhiều ư? Cũng tương tự như thế, vì lòng tin, vì ước mơ, con người cũng có thể làm nên những điều khó mà tưởng tượng được và sinh ra những kỳ tích khó mà ngờ tới. Chuyện này cũng giống y như thế, thế nên ta sẽ không kiêng dè gì việc suy xét về đám người trên Thiên Đình bằng những suy nghĩ ác độc nhất, nếu đã như thế…”

Trong lúc người nam đang nói, trên đỉnh đầu của hắn đã hiện lên một cái đỉnh cực lớn, cái đỉnh này dựng đứng trên đầu hắn, trấn áp tự cổ chí kim, trấn áp vũ trụ hồng hoang. Một dòng khí màu vàng đen xuất hiện từ hư không rồi rót vào trong cái đỉnh cực lớn này.

Người nam chợt chỉ một tay lên trời, một dòng khí màu vàng đen liền phun ra từ trong đỉnh và biến thành tứ tượng (2) ngũ hành bát quái ngay giữa không trung, ngay sau đó nó liền chui vào trong hư không chẳng còn thấy tăm hơi đâu nữa, chỉ có từng trận rung động trong hư không chứng minh được sự tồn tại trước đó của nó.

Cùng lúc đó, ở nơi cách người nam đó không biết bao xa, đó là một đại lục bao la không biên giới, mãi chẳng thể thấy được nơi tận cùng. Khối đại lục này có trời tròn đất vuông, nếu nhìn theo góc độ của cả đa nguyên vũ trụ thì khối đại lục này đang tỏa ra ánh sáng vàng kim vô tận, rõ ràng không hề giống với những vị diện lúc sáng lúc tối khác. Nó cứ như là hạch tâm, như là trái tim của cả đa nguyên vũ trụ vậy.

Mà ở ngoài mấy trăm ngàn mét trên bề mặt của khối đại lục này, tầng tầng lớp lớp các vị diện cỡ nhỏ đang tụ tập ở nơi đó. Chúng nó đang nương nhờ động lực và nguồn năng lượng của khối đại lục này, đang tồn tại phụ thuộc vào khối đại lục này. Chúng cứ thế mà trôi nổi trên bầu trời của khối đại lục. Đó là nơi mà những người thường hay thậm chí là những cường giả thấp hơn một cấp độ nhất định nào đó chẳng thể nào nhìn thấy hay tiếp xúc được, ba mươi ba tầng trời, Thiên Đình Hồng Hoang!

Ngay trong đa số các vị diện nhỏ của Thiên Đình Hồng Hoang, trong một vị diện trong số đó, một cái ở giữa khu vực bí mật, gần trăm ý thức đang tụ tập ở nơi đó. Mỗi một ý thức đều đang xoay quanh âm thanh không bao giờ dứt, như ca hát, như cầu khẩn. Mà ở trung tâm của gần trăm ý thức này là năm ý thức mênh mông nhất. Đúng vậy, tính từ là mênh mông. Năm cái ý thức này e là chỉ có một chút ít tồn tại, nhưng dường như cũng mênh mông vô tận như là đại dương sâu thăm thẳm vậy.

“… Đã vào rồi…”

“… Trở về thời điểm hạo kiếp lần đầu tiên của Hạo…”

“… Hy vọng thay đổi thế này sẽ hữu dụng…”

“… Thế nhưng Hậu Thổ bệ hạ…”

“… Đã chẳng thể lo cho Hậu Thổ bệ hạ được nữa rồi, nếu không có cách nào thay đổi được quá trình diễn biến của Hạo, nếu không có cách nào thiết lập quan hệ thân thiết với Hạo, tương lai của chúng ta…”

“… Nhân Hoàng bệ hạ, hắn đã thoát khỏi gông xiềng rồi, thế thì chúng ta chắc chắn sẽ bị hắn…”

“… Kết tội cũng không thể được, chúng ta không thể nào gánh vác nổi hậu quả của việc mất đi Nhân Hoàng đâu, loài người cũng không thể…”

“… Vậy cứ thế đi, ta đợi…”

Bất chợt, ngay tại lúc này, bầu trời của cái vị diện nhỏ này bỗng nhiên hóa thành một vùng màu vàng đen. Ngay sau đó liền xuất hiện tứ tượng ngũ hành bát quái, nó giống như gông xiềng mà bao phủ toàn bộ vị diện này, tất cả ý thức lập tức đều cả kinh, đợi đến khi chúng nhìn kỹ lại thì cũng chợt phát hiện mình đã thoát ly chủ thể và biến thành một ý thức rời rạc.

“… Nhân Hoàng lại phong tỏa Hồng Hoang lần nữa! Hắn không sợ bị kết tội thật sao? Lần này, Hồng Hoang thế nào cũng sẽ…”

“… Không, bình tĩnh chút đi, hắn không có phong tỏa Hồng Hoang, hắn… chỉ phong tỏa ba mươi ba tầng trời mà thôi, Thiên Đình… đã hoàn toàn ngăn cách với thế giới bên ngoài rồi…”

Tất cả các ý thức đều lập tức tĩnh lặng lại. Họ đều đã hiểu rõ ý của Nhân Hoàng, chỉ là đây lại là cái ý mà bọn họ không thể nào chấp nhận được. Đây là cơ hội mà bọn họ khó khăn lắm mới có được, thậm chí họ đã vì nó mà trả giá rất nhiều, ví dụ như một ý thức vĩ đại mênh mông nào đó trong đó, còn có một bộ phận căn nguyên của một số ý thức khác, thế nhưng hiện tại, tất cả đều đã kết thúc rồi.

Lại một lần nữa… tất cả các ý thức lại cùng sinh ra một ý nghĩ lần nữa…

Kết tội Nhân Hoàng! Ép hắn thoái vị!

Chỉ là… bọn họ đều biết, thời cơ vẫn chưa đến, hiện tại… vẫn còn cách thời cơ xa lắm…

***

(1) Đơn vị thiên văn: dùng để tính những thứ cực lớn, như là khoảng cách giữa các hành tinh.

(2) Tứ tượng: tứ thánh thú Thanh Long, Chu Tước, Huyền Vũ, Bạch Hổ.