Vô Hạn Thự Quang

Quyển 13 - Chương 64: Thông đạo




“… Ta tỉ mỉ lặp lại một lần nữa những chuyện về cái thông đạo này.”

“Nói một cách chính xác thì công lao xây dựng nên cái thông đạo này không phải là của ta, có lẽ là do ta chủ trì việc xây dựng thông đạo này thật nhưng phương pháp làm ra nó thật ra không phải bắt nguồn từ ta, mà là từ nơi tận cùng trong truyền thuyết.”

“Nơi tận cùng?” Sở Hạo hiếu kỳ hỏi.

Hỏa Thần lập tức không kiên nhẫn nói: “Đừng có cắt ngang lời ta!”

Kế đó, hắn dừng lại một chút, vẫn là nói: “Nơi tận cùng ấy à… Chắc hẳn là ngươi đã biết tới sự thật của vũ trụ này rồi phải không? Vị diện nhiều vô hạn đã hình thành nên một cái đa nguyên vũ trụ vô tận, mà truyền thuyết kể rằng trong cái đa nguyên vũ trụ này có một vị diện đặc thù. Vị diện này chỉ có một khối đại lục, đồng thời cũng không có các vì sao và hành tinh như đa số các vị diện khác. Cái vị diện này có trời tròn đất vuông, chỉ có một khối đại lục nhưng lại có diện tích lớn gấp mấy trăm lần, thậm chí là gấp mấy ngàn lần những vị diện khác. Nó là trung tâm của toàn đa nguyên vũ trụ, cũng là nơi bắt nguồn của cả đa nguyên vũ trụ. Nghe nói, những người đã siêu thoát cuối cùng đều sẽ hội tụ ở nơi đó. Nghe nói ở nơi đó, những người đã siêu thoát và những người bất diệt thậm chí còn có thể tìm được bí mật vượt qua đa nguyên vũ trụ, sau đó chân chính vượt qua và đạt được sự bất diệt chân chính. Đương nhiên, điều này chẳng qua chỉ là truyền thuyết mà thôi, thần linh bọn ta cũng không dám khẳng định có một vị diện như vậy tồn tại thật hay không, thế nhưng nghe nói bản vẽ thiết kế của cái thông đạo này chính là thứ đã thất lạc từ nơi tận cùng đó mà ra đấy.”

(Đây là… Hồng Hoang sao?)

Trong lòng Sở Hạo đã có hơi sáng tỏ, nhưng vẫn không nói lời nào mà chỉ tiếp tục lắng nghe Hỏa Thần nói tiếp.

Hỏa Thần thấy Sở Hạo lên tiếng nữa, hắn cũng hài lòng gật đầu nói: “Cái thông đạo này đúng là do ta xây nên, thế nhưng cũng như ta đã nói trước đó, thật ra ta vẫn chưa hoàn toàn phân tích kỹ càng thứ này, chỉ mới hiểu chút ít về nó mà thôi.”

Tuy Hỏa Thần nói thế nhưng vẻ mặt của hắn lại rõ ràng là đang vô cùng đắc ý. Chẳng qua hắn quả thật có lý do để đắc ý, mặc dù hắn vẫn chưa hoàn toàn phân tích và nắm vững được bản vẽ thiết kế này, thế nhưng dù sao thì hắn vẫn đã nhìn ra được chút ít thông tin trong đó, đây đã là điều mà ngoài hắn ra thì chẳng còn ai trong những vị thần còn lại làm được nữa.

“Nếu phải nghiêm túc giải thích thì thật ra khá là phức tạp. Cái thế giới này chẳng hề đơn giản như những gì đám người phàm các ngươi trông thấy đâu, trên thực tế tất cả các vật chất đều được cấu thành từ những viên tròn cực nhỏ, mà những viên tròn cực nhỏ này thật ra lại là tập hợp của rất nhiều vi hạt cực nhỏ khác nữa, mà những vi hạt cực nhỏ này thì lại là do những hạt cơ bản… Tóm lại, các ngươi chỉ cần hiểu là bản chất của vật chất trên thế giới này được tạo thành từ những hạt cơ bản là được rồi. Đây là một thế giới mà ngay cả những vị thần như bọn ta cũng không thể nhìn tới được, nhất định phải dùng tới thần thuật siêu cấp tiêu hao cực lớn mới có thể giúp bọn ta nhìn thấy được. Thế giới đó vô cùng thần bí, nó đong đầy những sự thật và bản chất của thế giới, đó là một thế giới không xác định. Tóm lại, đó là một thế giới mà đám người phàm các ngươi không thể nào tưởng tượng ra được.”

“Mà cái thông đạo này thật ra chính là một cái thông đạo không xác định được tạo thành dựa trên những hạt cơ bản như thế đó. Cái thông đạo này chỉ có thể xác định duy nhất hai điểm đầu và cuối mà thôi, còn trong quá trình di chuyển thì tất cả đều không thể xác định được. Bao gồm cả tốc độ dòng chảy thời gian trong đó, không gian bên trong và tất cả những trải nghiệm trong đó, tất cả đều không thể xác định được. Ta cũng không thể nào hình dung được trong đó rốt cuộc có cái gì, nếu thật sự bắt buộc phải hình dung thì có thể xem bên trong đó như là mộng cảnh, thay vì nói bên trong là vật chất thì chi bằng cứ nói bên trong là mộng cảnh và tưởng tượng thì còn thích hợp hơn. Hơn nữa những sinh vật bên trong đó, ngoài các ngươi ra thì những vật khác cũng là dạng không thể xác định được. Có thể có tồn tại, nhưng cũng có thể không tồn tại, có thể là vật chết, nhưng cũng có thể là vật sống, có thể là những thứ các ngươi đã từng trông thấy, thế nhưng cũng có thể là những thứ các ngươi chưa từng trông thấy bao giờ, có thể chúng thuộc thế giới này, nhưng cũng có thể là không thuộc thế giới này, có thể chúng rất ngoan ngoãn, nhưng cũng có thể chúng rất nguy hiểm, thậm chí có thể là… thượng thần. Tóm lại, đây chính là một thông đạo không xác định như thế đó, mà chỉ có một cái thông đạo như thế thì mới có thể vượt trên cả liên kết vị diện để đến được Minh Giới mà thôi.”

“Có thể vượt trên cả… Chắc không đến nỗi ngay cả việc có đến được Minh Giới hay không cũng không thể xác định được luôn đâu nhỉ?” Trương Hằng rốt cuộc không nhịn được hỏi.

Hỏa Thần lại trả lời như lẽ dĩ nhiên: “Không sai. Bởi vì cái thiết bị này vốn không phải được dùng để di chuyển, mục đích ban đầu của nó chính là dùng để phong ấn vùng lân cận, nó thậm chí đã đạt đến cảnh giới của một thiết bị được tạo ra bởi sinh vật của thế giới thượng thần rồi, di chuyển xuyên vị diện chẳng qua chỉ là một chức năng nhỏ nhặt không đáng kể của nó mà thôi. Dù sao thì ta cũng đã nói hết lời rồi, cái thông đạo này vô cùng nguy hiểm, chẳng ai biết sẽ gặp phải thứ gì trong đó, có lẽ sẽ gặp phải động vật bình thường, cũng có lẽ sẽ gặp phải ma thú hung ác, cũng có khả năng sẽ gặp phải thần linh hoặc là ác ma, mà cũng có khả năng sẽ gặp phải những thứ còn đáng sợ hơn nhiều. Có thể các ngươi sẽ chết mất xác chỉ trong nháy mắt mà thôi, hơn nữa cũng chưa chắc gì đã đến được Minh Giới… Một thông đạo như thế, các ngươi vẫn định bước vào sao?”

Sở Hạo và Trương Hằng nhìn nhau một cái, hai người chẳng nói lời nào mà chỉ đồng loạt đưa mắt nhìn về phía Hỏa Thần. Sau một lúc nghiêm túc nhìn sắc mặt hai người, Hỏa Thần mới gãi đầu nói: “Hiểu rồi, hiểu rồi… Vậy thì các ngươi hãy vào đó đi… kế đó chỉ còn lại một việc cuối cùng nữa là… Con Đường Hồi Tưởng…”

“Ngươi nói muốn hồi sinh đồng đội của ngươi. Không sai, trong Minh Giới quả thật có một nơi như thế. Trên thực tế, nó tồn tại ở cùng một nơi trong bất kỳ vị diện nào có Minh Giới, bản thể của nó không phải là ở Minh Giới, mà là ở một nơi còn xa xôi hơn nhiều. Nó là duy nhất, tên thật của nó cũng được biết tới bởi tất cả những vị diện có Minh Giới trong đa nguyên vũ trụ, mà ta vừa khéo từng biết tới nó từ chỗ Hades… đài Lục Đạo Luân Hồi, đây chính là tên thật của nó.”

“Mà đương nhiên là ở Minh Giới bọn ta, hoặc là nói nơi này của Minh Giới ở tất cả các vị diện đều chỉ là hình chiếu, hơn nữa có Minh Giới thì tồn tại như một địa điểm, có Minh Giới thì tồn tại dưới hình thái của một sinh vật, có Minh Giới thì lại tồn tại dưới hình thái của một đồ vật, ví dụ như tập sách chẳng hạn. Tóm lại, tất cả chúng đều chỉ là hình chiếu của cái thật, cũng chỉ sở hữu được chút ít năng lực của cái thật mà thôi. Đương nhiên, chút ít năng lực này cũng có thể giúp cho những phàm vật sống lại rồi, chỉ là cần phải trả một số cái giá mà thôi.”

“Tên hình chiếu của đài Lục Đạo Luân Hồi nằm ở Minh Giới thuộc vị diện này của bọn ta chính là Con Đường Hồi Tưởng. Cái giá của nó là… cần có một sinh mệnh tự đi vào trong đó, sau đó tìm được sinh mệnh mà kẻ đó muốn hồi sinh ở trong đó và đưa sinh mệnh đó ra khỏi cái chết, chỉ cần đi thẳng ra ngoài mà không quay đầu nhìn lại thì sinh mệnh đó sẽ lập tức được hồi sinh.”

Trương Hằng thở ra một hơi nói: “Nghe ra đơn giản ghê nhỉ, các ông đã thử bao giờ chưa?”

Hỏa Thần lại nở một nụ cười quái dị và nói: “Đơn giản? Chưa chắc đâu… Tóm lại, trước khi ra được bên ngoài, bất kể có thế nào thì cũng không được quay đầu nhìn lại phía sau. Nhớ lấy, bất kể có thế nào cũng không được, nếu không thì ngươi sẽ vĩnh viễn bị nhốt lại trong đó và trở thành một sinh linh không sống cũng chẳng chết, một sinh linh vĩnh viễn không thể an giấc, vĩnh viễn không thể được yên tĩnh và cũng vĩnh viễn không thể được giải thoát. Khốn cảnh đó còn đau đớn và kinh khủng hơn cả cái chết và sự hủy diệt gấp vạn lần…”

“Cuối cùng… nếu các ngươi đã giác ngộ rồi thì vào đi.”

Trước mặt Sở Hạo và Trương Hằng là một thông đạo nham thạch được xây dựng từ vô số nham thạch xếp chồng chéo xen kẽ lên nhau. Mà sau khi Hỏa Thần không ngừng thúc đẩy nham thạch xếp bên trên, thông đạo này rõ ràng đã có sự thay đổi kỳ dị. Những nham thạch này biến thành một cánh cửa, đồng thời từ chính giữa mở ra hai bên và để lộ ra một thông đạo tối tăm ở phía sau.

Sở Hạo và Trương Hằng cũng không chần chừ, hai người trực tiếp lướt qua Hỏa Thần và bước vào trong thông đạo, điều này khiến cho Hỏa Thần vốn còn định nói gì đó bất chợt nghẹn lời. Một lúc lâu sau, khi biết cánh cửa nham thạch to lớn đã hoàn toàn khép lại, hắn mới tức giận nhìn về phía đám quý tộc và binh sĩ đã kinh ngạc đến ngẩn người mà nói: “Còn nhìn cái gì nữa? Trong một khoảng thời gian ngắn sắp tới, cái thông đạo này không thể nào khởi động lại được nữa đâu. Giờ thì dẫn ta đi mau, dẫn ta đến chỗ quân đội tay sai của tên hiền triết Sở Hạo, đội quân mà hắn vừa nhắc tới ấy. Nếu có thể may mắn sống sót trở về thì hắn còn phải thực hiện lời hứa với ta nữa đấy!”

Ở một nơi khác, Sở Hạo và Trương Hằng đã bước vào trong thông đạo. Nơi này chỉ toàn một màu tối đen, dù cho thực lực đã đạt đến trình độ như hiện giờ nhưng Sở Hạo và Trương Hằng cũng vẫn chẳng nhìn thấy bất cứ thứ gì cả. Nơi này chỉ có độc nhất một màu đen mà thôi. Mà trong không gian tối đen như mực đó, trước mắt hai người dần xuất hiện ánh sáng… À không, là những đốm sáng, vô số những đốm sáng từ một nơi nhìn không thấy, nghĩ không ra tụ hội lại nơi này, sau đó hóa thành đủ loại vật chất khác nhau…

Trong mắt Sở Hạo, tất cả những đốm sáng này đã biến thành những lằn ngang và kiến trúc nham thạch méo mó, lộn xộn giống như là những khối gỗ được chất chồng lung tung lên nhau. Chúng hình thành nên một thông đạo méo mó, từ vị trí hai người đang đứng mà xếp dài đến một nơi không biết tên ở tận tít nơi xa. Mà trước khi những thứ này thành hình, dường như Sở Hạo đã mơ hồ thấy lại quá khứ của chính mình, ra đời, chạy thoát, lẩn trốn, trưởng thành, sự hy sinh của em gái cùng mọi người để cho mình được sống tiếp…

Đó chẳng qua chỉ trong một thoáng chốc mà thôi, nó ngắn đến nỗi khiến cho hắn có cảm giác đó chỉ là ảo giác, thế nên hắn chỉ liếc mắt nhìn Trương Hằng đang đứng ngẩn người một cái, sau đó không hề nói lời nào mà chỉ bắt đầu quan sát cái thông đạo trước mặt này và đồng thời chuẩn bị tiến vào bên trong. Nhưng hắn lại không phát hiện ra…

Trương Hằng đang đứng ngẩn người, hình ảnh phản chiếu trong mắt hắn hoàn toàn không phải là cái thông đạo này. Quá khứ mà Sở Hạo đã nhìn thấy trước đó chẳng phải là ảo giác gì cả, đó chính là thị giác chân thật. Đó là dòng hồi tưởng về một thông tin nào đó ở hình thái vi mô, là dòng hồi tưởng về một thông tin đã từng nhìn thấy, từng trải qua, một thông tin chỉ thuộc về chính hắn… Mà dòng hồi tưởng phản chiếu trong mắt Trương Hằng lúc này lại là…

Một đốm sáng sinh ra từ giữa hư vô, hào quang bùng nổ, bên trong tuôn trào hỗn độn rối như tơ vò. Sau đó nữa, hỗn độn tĩnh lặng, một trong một đục tách ra hai hướng lên trên và xuống dưới…

Đây là thị giác chân thật, là một dòng hồi tưởng về một thông tin đã từng nhìn thấy, đã từng trải qua nào đó, là ký ức chỉ thuộc về chính Trương Hằng, chỉ e chính hắn cũng đã không nhớ ra được nữa…

Từng thấy thái cực lưỡng nghi hóa thành tứ tượng, rồi lại thấy tứ tượng bát quái hình thành cửu cung… (1)

***

(1) Thuyết âm dương: vô cực sinh thái cực, thái cực sinh lưỡng nghi (âm và dương), lưỡng nghi sinh tứ tượng (thái âm, thái dương, thiếu âm, thiếu dương), tứ tượng sinh bát quái (càn, khảm, cấn, chấn, tốn, ly, khôn, đoài), bát quái sinh 64 quẻ.

Cửu cung: Trong Cửu cung có 9 ô vuông, có thể điền vào đó 9 chữ số từ 1 đến 9, 9 chữ số này đại diện cho 9 ngôi sao là: Nhất bạch, Nhị hắc, Tam bích, Tứ lục, Ngũ hoàng, Lục bạch, Thất xích, Bát bạch, Cửu tử. Dùng trong bói toán.