Vô Hạn Thự Quang

Quyển 13 - Chương 55: Phá rối và chạy trốn




Trịnh Xá trơ mắt nhìn Zeus làm hết mọi thứ, mặc dù tốc độ của Zeus nhanh đến cực điểm, nhưng đối với Trịnh Xá mà nói hắn thậm chí còn có thể ngủ gật. Cũng chính trong khoảng thời gian cực ngắn này, trong lòng hắn quả thực xúc động liên hồi.

Kể từ khi hắn là một người bình thường gia nhập vào thế giới Luân Hồi, để được như ngày hôm nay hắn đã phải trải qua muôn vàn khó khăn, vô số sinh tử cùng đủ loại tuyệt cảnh, hắn đã sớm biết thực lực của mình tiến thẳng một đường, cao đến không có giới hạn luôn rồi. Hắn cũng biết thắng lợi trong trận chiến cuối cùng là bao nhiêu may mắn, cũng như bản clone của hắn muốn chết đến thế nào.

Tiến thẳng một đường, lại cao đến không có giới hạn, huống hồ thực lực của Trịnh Xá đâu chỉ hơn Zeus một tầng chứ. Thực chất sức mạnh tương đương với gã Zeus này, chỉ sợ là hắn trong trận chiến cuối cùng - vẫn chưa đột phá đến bậc bốn cao cấp, nếu có gặp Zeus, ai thắng ai thua cũng không nói chắc được, thế nào cũng phải đánh một trận mới biết. Nhưng còn hắn khi đã trưởng thành được đến như hiện tại, gã Zeus ở trước mặt cũng giống như một trò cười vậy, cảm giác không khác gì trẻ con ẩu đả.

Trịnh Xá chìa tay ra, nhìn tưởng chậm nhưng thực sự lại rất nhanh tát một cái, trực tiếp đánh nát bấy thanh trường mâu có vẻ uy lực vô hạn này. Đúng vậy, không chỉ đánh nát lôi đình sấm sét, ngay cả thanh mâu xét xử cũng tan tành, hơn nữa một tát này vẫn chưa hết, còn thuận tay vung thẳng vào mặt Zeus, đến nỗi Zeus phải hộc máu vàng, cả mặt sưng vù. Sau một cái tát, phong độ chủ thần gì đó mất sạch sành sanh.

"Cho ngươi biết thế nào là tiểu đội Luân Hồi!"

"Bốp!"

"Cho ngươi đi tập kích bọn ta!"

"Bốp!"

"Cho ngươi..."

Trịnh Xá vừa nói vừa giơ tay tát, mỗi một tát đều bồi vào đúng chỗ, lại cũng không đánh chết Zeus, thậm chí đả thương cũng ít nhưng lại khiến hắn đau khổ không chịu nổi, chưa kịp hồi phục đủ thần lực đã bị đánh tan rồi, hệt như đang bị treo lên đánh vậy.

Zeus giận đến cực điểm, hắn điên cuồng ngưng tụ thần lực của mình, dẫn động sấm sét của đất trời nhưng sau mỗi một cái tát đều bị đánh tan. Lần này hắn lại tiếp tục ngưng tụ sấm sét, định thử bộc phát thêm lần nữa, nhưng thứ đợi hắn cũng không phải bàn tay của Trịnh Xá mà chỉ trong chớp mắt cảnh vật xung quanh đột nhiên biến thành một hầm ngầm tăm tối không gì so sánh được. Hắn bị một quái nhân mặt xanh túm lấy, ở phía trước quái nhân mặt xanh còn có một con Hắc Long khổng lồ đen kịt.

Đây là cái tình huống gì!?

Zeus thật sự cảm thấy hắn gần như điên rồi, hôm nay là cái ngày hoang đường vô lý nhất từ khi hắn sinh ra cho đến bây giờ. Đầu tiên là bị một gã loài người ép đến không thể không đầu hàng, cái này thì thôi đi, thậm chí ngay cả nền tảng cho con đường đắc đạo của hắn cũng bị phá sập, hơn nữa hắn còn không có cách nào trả thù được, lúc sau chạy trốn không nổi thì trực tiếp bị gã đó treo lên đánh...

Được rồi, thực lực không đủ, nói cái gì cũng vô dụng, hắn cũng đã chuẩn bị tâm lý cho lúc rơi xuống, nhưng mà... con mẹ nó cái cảnh trước mắt này là đang định làm cái gì?

Một quái nhân mặt xanh, lại có thể lôi hắn ra từ trong tay sinh vật kinh khủng kia (hắn đã từ chối thừa nhận Trịnh Xá là con người), còn túm hắn xách lên như gà con, sau đó đưa đến cho Hắc Long xem, ôi ôi ôi ôi ôi... Con mẹ nó chuyện gì đang xảy ra!

Zeus đã nổi giận vượt mức cho phép, hắn chợt ngưng tụ được năng lượng trong cơ thể, dự định làm lớn. Mặc dù chưa đến mức như đánh bom liều chết nhưng uy lực cũng không nhỏ, mình tổn tám trăm thì địch chết một ngàn, cũng coi như hắn cố gắng hết sức.

Nhưng khi năng lượng của hắn đã chuẩn bị xong, đang định bộc phát ra thì gã quái nhân mặt xanh này lại ném hắn trở về chỗ cũ. Đúng vậy, trực tiếp ném sang vách đá bên cạnh, giây tiếp theo hắn lại bị Trịnh Xá nắm ở trong tay, hơn nữa phát nổ kia liền văng ngay vào mặt Trịnh Xá...

Ầm một tiếng nổ vang, Sở Hạo đang trôi lơ lửng giữa không trung ở bên dưới chỉ nhìn thấy bầu trời sáng lên dữ dội khiến hai mắt hắn sinh đau, tựa như trên trời vừa xuất hiện một mặt trời nhỏ màu bạc trắng vậy. Tiếng nổ kịch liệt truyền tới từ trên cao, sấm chớp cuồn cuộn nổ tung, tình cảnh này quả thực là trời long đất lở.

Một lúc lâu sau đó, sấm chớp và chấn động ở trên trời bắt đầu biến mất, để lộ ra hình dáng của Trịnh Xá. Hắn ngoại trừ trên người có chút cháy sém thì không hề có bất cứ vấn đề nào khác, ngược lại Zeus ở trong tay hắn thì rõ là tàn tạ, toàn thân không khác gì đang bị treo trên tay Trịnh Xá.

Trịnh Xá dùng một tay lau vết than trên mặt, sắc mặt của hắn như cười như không, nói với Zeus ở trên tay: "Ngươi chạy thì cứ chạy, mặc dù ta cũng không biết làm thế nào ngươi lại chạy mất. Nhưng nếu ngươi có thể chạy, chứng tỏ thực lực của ngươi cũng không tồi, có ẩn bài... Nhưng ngươi chạy xong còn ngưng tụ sức mạnh quay lại nổ một phát vào mặt ta, ta đã có thể coi là ngươi đang khiêu khích ta chưa?"

Mặt Zeus tái mét, lắp bắp nói: "Không, không phải mà, thực sự lúc nãy ta định..."

"Bốp!"

"Cho ngươi đánh vào mặt ta!"

"Bốp!"

"Cho ngươi chạy còn dám quay lại!"

"Bốp!"

"Cho ngươi đánh lén bạn của ta!"

"Bốp!"

"Cho ngươi... sao cũng được!"

"Bốp bốp bốp bốp bốp!"

Tiếp đến, thấy vẻ mặt không đành lòng của Sở Hạo, Trịnh Xá sau một đợt liên hoàn tát mới đem theo lão già đã bị tát đến hấp hối này hạ xuống từ trên trời, trực tiếp đến bên cạnh Sở Hạo, cũng không thèm để ý đến vẻ hoang mang trên mặt Sở Hạo mà lập tức nói với hắn: "Sở Hạo, giúp tôi phân tích tình hình một chút, Lâm Tuấn Thiên và Lưu Úc bị bọn họ bắt đi rồi nhưng lão già này có đánh chết cũng không chịu thừa nhận. Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, cậu giúp tôi phân tích đi."

Sở Hạo vẫn có chút ngơ ngẩn, trong lúc nhất thời não bộ quả thực không có cách nào thay đổi suy nghĩ. Người hắn trước giờ vẫn coi là đại địch lại nhã nhặn hiền lành như vậy, hơn nữa còn có vẻ rất thân thiết với hắn, mặt khác không thể tưởng tượng nổi cường độ chiến đấu của một trận chiến như thế này rốt cuộc đã lên đến trình độ nào luôn rồi. Nói đơn giản chút, cũng giống một người bình thường trong thực tế vốn chuẩn bị hẹn người đi đánh hội đồng, sau đó bỗng nhiên phát hiện ra đối phương rất quen, nhưng bản thân hắn lại hoàn toàn không nhớ được. Cái này thì không nói đi, vấn đề là người đó vừa vào đã lập tức cả người phát ra ánh sáng màu vàng, sau đó trực tiếp bay lên trời biến thành siêu Saiyan...

Đó chính là cái tâm tình khốn nạn lúc này của Sở Hạo, mà cũng chẳng có chuyện quái nào trên đời bóp "thằng nhỏ" của trí giả được bằng cái tình huống này có hiểu không? Mặc dù hắn tự biết là vận khí của mình không tốt, về cơ bản bất kỳ tính toán nào cũng sẽ xuất hiện bất trắc, nhưng những thứ trước mắt con mẹ nó còn gọi là bất trắc ư? Kế hoạch của hắn trực tiếp bị xé tan tành, nát bét... Không, hình dung như vậy không được chuẩn lắm, nói một cách chính xác hơn thì là, kế hoạch của hắn trực tiếp bị biến thành một thứ hoàn toàn không có logic kỳ dị không cách nào tưởng tượng được. Đây chính là suy nghĩ của Sở Hạo hiện tại.

Mà Trịnh Xá lại không để ý mấy cái này của Sở Hạo, hắn vừa nói xong lại quay đầu nhìn Zeus - kẻ bị hắn đánh lên bờ xuống ruộng, nói: "Mặc dù ta không giết ngươi, nhưng ngươi cũng đừng tưởng ta giết không được. Đúng thế, tín ngưỡng thành thần rất khó giết, có tín ngưỡng là có thể phục sinh, nhưng còn phải xem đó là ai. Nói không khách khí thì chỉ cần ta muốn, giết ngươi cũng dễ như giết gà giết chó vậy thôi, ngươi có tin không?"

Zeus trầm mặc, không gật đầu, cũng không nói năng gì, hắn vẫn thầm tính toán dẫn động lối đi thần lực, đó là cửa sau mà chư thần Olympus đã sắp xếp duy trì qua vô số năm trong thế giới. Chỉ cần bọn họ đủ thuận lợi trốn vào trong lối đi thần lực, lúc đó mới có khả năng trốn thoát khỏi bàn tay của sinh vật đáng sợ này. Nhưng rất đáng tiếc, sinh vật đứng trước mặt hắn quá mạnh quá kinh khủng rồi, cho dù năng lượng hắn vô tình tiết ra ngoài đã làm vặn vẹo điểm tiếp nối lối đi thần lực ở cách hắn ít nhất mười mét, mà muốn hắn chạy thoát khỏi người thanh niên này trong cái phạm vi diệu vợi ấy... quả thực nghĩ cũng đừng có nghĩ nữa.

Trịnh Xá trầm mặc nhìn Zeus hồi lâu, thấy đối phương vẫn là bộ dáng heo chết không sợ nước sôi hắn đành bất đắc dĩ quay đầu lại nhìn về phía Sở Hạo, lúc này mới kinh ngạc phát hiện ra Sở Hạo cũng làm một vẻ chăm chú nhìn hắn. Điều quan trọng nhất là, cái vẻ mặt đó lại đang hiện lên trên gương mặt của Sở Hiên, nhất thời nhìn đến hắn run rẩy trong lòng, vì vậy lập tức hỏi: "Làm sao thế? Cậu đừng có dọa tôi! Có gì thì cứ nói thẳng ra, đừng có dùng bộ mặt muốn giải phẫu mà nhìn tôi, cậu không biết dọa người cũng có thể dọa chết người ta à?"

Sở Hạo lắc lắc đầu không nói lời nào, mà Trịnh Xá cũng đang không hiểu ra làm sao thì đột nhiên, từ đằng xa có một luồng khí ập đến. Chuyện này xảy ra quá nhanh, đến nỗi Trịnh Xá và Sở Hạo cũng quên mất mình đang định nói gì, ngay cả Zeus cũng đánh mắt nhìn về hướng đó. Tiếp theo ba người liền nhìn thấy một chiếc máy bay hai cánh động cơ chân vịt thời kì đầu của con người đang dùng một tốc độ hoàn toàn không hề phù hợp với niên đại của nó bay tới. Tốc độ đó nhanh đến dọa người, trên thực tế ba người còn không nghe thấy bất cứ âm thanh nào, có phải rõ ràng nó đã vượt qua cả tốc độ âm thanh rồi không.

Zeus vẫn không sao, ngược lại hắn còn biết chiếc máy bay này rốt cuộc là cái gì, chỉ có Sở Hạo và Trịnh Xá đứng ngây ra đó. Hai người họ đưa mắt nhìn nhau, cùng nhìn thấy trong mắt người kia vẻ nghi ngờ và kỳ quái. Vậy thì rất rõ ràng, thứ này không phải tạo vật của tiểu đội Luân Hồi hai người bọn họ, hoặc đây là tình tiết bị thay đổi, hoặc là tiểu đội Luân Hồi khác đang âm thầm phá rối. Hai người lập tức cùng đề cao cảnh giác.

Chính vào lúc này, chiếc máy bay kia đã sắp bay đến trên đỉnh đầu của ba người, sau đó chỉ nhìn thấy ở phía trên xuất hiện một chiếc dù hình đầu người màu xanh hạ xuống, chao liệng, lại còn dựa vào một tốc độ rơi vượt qua cả nhanh đáp xuống trước mặt bọn họ. Mà bên dưới chiếc dù đó lại là một gã quái nhân mặt xanh, hắn mặc trên người một bộ quân phục của quân liên minh trong thời kì thế chiến thứ hai, miệng ngậm điếu xì gà, đầu đội mũ bê rê, trên người còn đeo một băng đạn. Nhìn thé nào cũng là dáng vẻ của một bộ đội đặc chủng.

Chỉ nhìn đến đó, Sở Hạo đã lập tức hiểu ra đây là chuyện gì rồi, nếu không phải lúc này đang chân yếu tay mềm, hắn sẽ tự đập vào trán mình ngay tức khắc... Trương Hằng khốn nạn! Mặt nạ xanh chết tiệt! The Mask chết dẫm!...

"Trương Hằng, đừng..."

Sở Hạo đã đoán trước được Trương Hằng sẽ làm gì trong trạng thái này, khi hắn mở miệng định ngăn cản thì đột nhiên nhìn thấy Trương Hằng cả người xoay tròn, vòng một vòng quay quanh ba người, tiếp theo cả ba liền xuất hiện trên một đài đấu vật, mà vây quanh đài còn có một số bóng người không sao giải thích được đứng xem.

"Chính vào lúc này! Đội xanh dương đã treo thành viên chủ lực của đội xanh lá lên đánh trọng thương. Đội xanh dương có giành được thắng lợi hay không? Chúng ta hãy chờ xem!"

Trang phục của Trương Hằng đã biến thành bình luận viên, đứng ngay bên mép võ đài khẩn trương thuyết minh, mà giây tiếp theo hắn lại biến thành một gã to lớn cả người cơ bắp xoắn xuýt, thân cao ít nhất hai mét rưỡi, nằm ở trên võ đài nói với Zeus: "Qua đây nào! Đập tay với ta! Để gấu bự ta giải quyết hết bọn chúng!"

Không thể nào hiểu nổi, bất luận là Trịnh Xá, Sở Hạo hay là Zeus, trong đầu đều phảng phất cảm thấy bản thân dường như đang đấu vật. Trịnh Xá gào lớn một tiếng quăng Zeus lên trên võ đài, sau đó định nhảy lên đè xuống, ép Zeus trong ba giây, mà Zeus trong nháy mắt bị ném xuống lại lật người xông đến mép đài đập tay một cái với Trương Hằng. Tiếp đến Zeus liền xuất hiện bên dưới còn Trương Hằng thì gào to xông lên giữa đài.

"Ha ha ha, hãy nhìn gấu lớn ta..."

"Bốp!"

Trịnh Xá tát một cái, trực tiếp đánh bay luôn trạng thái mặt xanh của Trương Hằng. Lúc này trong đầu Trịnh Xá mới có chút hoảng hốt, mặc dù bất ngờ cảm thấy mình đang đấu vật nhưng thực lực của hắn vẫn không thay đổi, vì vậy một cái tát vung qua ba người liền nhìn thấy Trương Hằng mới vừa nhảy lên võ đài đã hóa thành một vì sao từ võ đài bay đi. Cũng không biết bay bao xa, chỉ thấy ở chân trời xuất hiện một đường quỹ tích thiêu đốt trực tiếp làm thủng tầng khí quyển, sau đó vụt ra khỏi tinh cầu này...

Trịnh Xá ha ha cười to, hai tay đấm một hồi lên ngực, mỗi một đấm đều phát ra âm thanh lớn như sấm chớp. Mà hắn vừa cười được hai ba giây liền thấy một cơn gió lốc xoay tròn từ ngoài bầu trời bay thẳng về, tốc độ cũng nhanh không tưởng tượng nổi, xoay đến trước mặt hắn thì biến thành một người đàn ông mặt xanh mặc đồng phục cảnh vệ, trên tay hắn còn cầm một ống tiêm nói với Trịnh Xá: "Cấp trên nghi ngờ ngươi sử dụng chất kích thích, bây giờ phải tiến hành lấy máu xét nghiệm. Yên tâm, không đau đâu, đương nhiên rồi, sẽ đánh đòn, ha ha ha ha..."

Trịnh Xá có hơi sửng sốt, theo bản năng đáp: "Tôi không... đợi đã, có gì đó sai sai... Mặt nạ xanh? The mask?"

Đột nhiên, Trịnh Xá phục hồi được tinh thần, ảnh hưởng ý thức vừa rồi đã biến mất không còn vết tích. Hắn chợt kéo quái nhân mặt xanh qua, cũng không quan tâm việc tên này xoay tròn trên tay hắn mà trực tiếp gỡ chiếc mặt nạ xanh trên đầu đối phương xuống. Chỉ thấy từ trong một đợt ánh sáng xanh dữ dội, một khối mặt nạ gỗ sồi xanh rơi ra còn Trương Hằng thì thoi thóp trên tay Trịnh Xá.

"Trương Hằng?" Giọng của Trịnh Xá.

"Trương Hằng!" Giọng của Sở Hạo...

"... Zeus..."

Được rồi, thừa dịp khi tất cả mọi chuyện đang phát sinh, bởi vì cách xa võ đài, Zeus bất ngờ khôi phục được ý thức trước tiên liền chạy thẳng vào trong lối đi thần lực, hiện tại đã biến mất tăm rồi.