Vô Hạn Thự Quang

Quyển 12 - Chương 51: Kết cuộc thông đạo! Mảnh vỡ vị diện! (P1)




Dịch giả: Hippopotamus

Tất cả diễn ra quá nhanh, thậm chí tốc độ mọi chuyện xảy ra còn nhanh hơn tốc độ suy nghĩ của nhiều người. Sau khi Niệm Tịch Không kiếm vỡ người lui, Thất Thải Lộc sắp sửa giết chết toàn bộ mọi người thì Sở Hạo đã triển khai vòng bảo vệ vô hình của Mage hand bao phủ nó trong lúc đang rơi xuống.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh. Trên thực tế, chính Sở Hạo cũng không hiểu các động tác liên tiếp vừa rồi của mình diễn ra như thế nào. Theo bản năng thì hắn cho rằng làm như vậy là quyết định và hành động chính xác nhất. Bởi vì Sở Hạo cảm thấy bản thân hắn cũng không rõ vòng bảo vệ Mage hand tạo nên từ hai văn tự ký hiệu hạch tâm hình thành như thế nào.

Thất Thải Lộc gầm thét điên cuồng sau khi bị vòng bảo vệ bao phủ. Theo tiếng gầm của nó thì những chấn động thấy được bằng mắt thường tràn ra bốn phía để đánh phá vòng bảo vệ. Khu vực xung quanh nó lập tức vang lên tiếng nổ ầm ầm nghiêng trời lệch đất. Đồng thời thân thể Thất Thải Lộc còn phát ra ánh sáng bảy màu mang theo lực lượng đáng sợ đánh thẳng vào tâm linh... Không, dường như đây là ánh sáng bộc phát ra từ chính tâm linh của nó!

Thế nhưng vòng bảo vệ tưởng như mềm mại, yếu ớt đến mức khẽ chạm là tan vỡ lại có thể chống đỡ được sự tấn công điên cuồng của Thất Thải Lộc. Mặc dù bị công kích liên tục nhưng vòng bảo vệ vẫn vững chắc đến khó có thể tưởng tượng, theo đó thì không còn chút chấn động hay ánh sáng nào có thể thoát ra khỏi khu vực này.

Cho dù là như vậy, khi thanh kiếm đỏ thẫm của Niệm Tịch Không bị nghiền nát, ánh sáng bảy màu đã sớm phát tán ra bên ngoài giống như ánh mặt trời chiếu xuống mặt đất. Ngoại trừ Sở Hạo triển khai vòng bảo vệ bao phủ Thất Thải Lộc nên không bị ánh sáng chiếu vào, toàn bộ chiến trường bao gồm liên quân ở phía xa, đám người Auchi, không quân, thậm chí cả đám thanh niên đang ở trên sườn núi cũng nằm trong phạm vi bị chiếu sáng. Theo ánh sáng bảy màu chiếu xuống, mặc dù chỉ trong chốc lát nhưng tất cả mọi người đều dần dần già đi với tốc độ thấy được bằng mắt thường, hơn nữa dường như càng lúc càng già đi nhanh hơn.

Sau khi ngã xuống đất, lúc Sở Hạo đứng dậy đã thấy tình cảnh diễn ra như vậy. Vòng bảo vệ Mage hand vô hình vẫn giam cầm Thất Thải Lộc mặc cho nó gào thét liên tục. Cuộc chiến bỗng nhiên dừng lại, tất cả quái thú còn lại đã ngã xuống, máy bay chiến đấu của liên quân liên tục rơi xuống đất kéo theo những tiếng nổ ầm ầm. Ở phía xa, toàn bộ nhân viên của binh đoàn bảo vệ bom Hydro nằm la liệt trên mặt đất. Còn ở trên sườn núi, đám người thanh niên kia trở nên già yếu như đã bảy tám chục tuổi, thậm chí bọn họ còn không có sức lực để mở miệng nói chuyện.

Chỉ có một lão già đang ở giữa đám người bỗng nhiên mở to mắt nhìn gắt gao về phía Sở Hạo. Tiếp đó giọng nói ngắt quãng của hắn vang lên mang theo sự nghi hoặc: "Đây là kỹ năng hay đạo cụ gì? Là ánh sáng tâm linh của ngươi? Sao ngươi có thể chống lại được ánh sáng tâm linh hệ thời gian của Thất Thải Lộc? Ngươi là ai, ngươi, là ai, ngươi... Ngươi là... là... ai...?!"

Tiếng nói còn chưa dứt thì thân thể lão già này đã dần mục nát theo thời gian. Những người xung quanh hắn cũng già đi rồi biến thành tro bụi y như vậy khiến Sở Hạo hết sức kinh ngạc.

"Auchi, ngươi có nghe thấy ta nói không?"

Sở Hạo hét lớn trong lòng nhưng không thấy Auchi trả lời thông qua tâm linh tỏa liên. Hắn vội vàng đi về chỗ Auchi nhưng mới bước được vài bước đã đột ngột ngã khụy xuống đất. Hiện tại Sở Hạo mới phát hiện ra mình đã kiệt sức, hơn nữa thân thể hắn bị bỏng rất nặng nên không còn sức để hành động.

Sở Hạo cố gắng đứng dậy rồi nhìn xung quanh. Hắn phát hiện Beatrice ở gần đó còn Niệm Tịch Không ngã xuống ở vị trí xa hơn một chút. Hai người đều không nhúc nhích nhưng lồng ngực vẫn phập phồng với biên độ rất nhỏ chứng tỏ cả hai còn sống.

Sau khi hít vào một hơi thật sâu, Sở Hạo cố gắng ép ra chút năng lượng áo thuật cuối cùng trong cơ thể. Sau đó hắn ngưng tụ được một phần Mage hand để kéo hắn về phía Beatrice. Lúc đến nơi, Sở Hạo nhìn thấy nàng nằm ngửa trên mặt đất. Hiện tại bộ dạng Beatrice không còn là thiếu nữ nữa mà ước chừng khoảng ba mươi tuổi. Nàng cố gắng nháy mắt còn miệng thì phát ra tiếng thì thào rất nhỏ.

Sở Hạo vội vàng tiến đến gần hơn mới có thể nghe thấy lời Beatrice nói: "Đội trưởng, ta không cử động được! Ta cảm thấy thân thể càng lúc càng trở nên nặng nề! Đội trưởng, ta phải làm gì bây giờ? Dường như ta sắp phải chết rồi..."

"Không sao, tất cả đã có ta..."

Sở Hạo an ủi Beatrice rồi cố gắng sử dụng Mage hand kéo bản thân về chỗ Niệm Tịch Không ngã xuống. Tình hình của Niệm Tịch Không còn nghiêm trọng hơn nhiều so với Beatrice. Hiện tại nàng đã hoàn toàn ở trong trạng thái bất tỉnh, hơn nữa toàn thân đầy những vết thương chảy máu liên tục. Nghiêm trọng hơn là máu tươi chảy ra còn kèm theo một loại khí màu đen kịt. Loại khí mỏng như sương mù này bao quanh nàng rất lâu mà không tiêu tán, dường như còn có âm thanh đáng sợ phát ra từ trong đó.

Chỉ có điều tình huống của Niệm Tịch Không cũng có chỗ giống với Beatrice là nàng cũng già đi, nhưng tốc độ già đi thấp hơn Beatrice. Hiện tại xem ra nàng chỉ tăng thêm vài tuổi so với lúc trước.

"Thời gian, tuổi tác..."

Ánh mắt Sở Hạo lóe lên, hắn lập tức sử dụng Mage hand để kéo thân thể mình về chỗ xe chuyên chở bom Hydro ở phía xa. Năng lượng áo thuật không đủ nên sức mạnh của Mage hand không thể giúp Sở Hạo lơ lửng trên không mà chỉ có thể kéo lê hắn trên mặt đất. Cộng thêm việc hắn cố gắng lăn mình về phía trước vì lo lắng cho tính mạng của đồng đội. Vậy nên chỉ một lúc sau, hai chân Sở Hạo đã đầy vết máu do cọ xát với mặt đất. Về cơ bản thì bây giờ hắn không thể đứng dậy đi lại như bình thường được nữa.

Trong lúc đó, tuổi tác và bộ dạng của Beatrice từ tầm ba mươi tuổi lại tiếp tục già đi. Hiện tại trên mặt nàng đã xuất hiện nếp nhăn...

Cuối cùng, Sở Hạo cũng đến được chỗ chiếc xe chuyên chở. Hắn trực tiếp xông vào phòng điều khiển nhờ sức mạnh của Mage hand. Ở bên trong có vài binh sĩ đang nằm ngửa, ánh mắt của bọn họ khẽ nháy khi nhìn thấy Sở Hạo, miệng dường như muốn nói gì đó nhưng không thể phát ra âm thanh. Nhìn vẻ bề ngoài của bọn họ đã tầm ba bốn mươi tuổi...

Sở Hạo yên lặng một chút rồi đưa những binh sĩ này ra khỏi phòng điều khiển bằng tốc độ nhanh nhất có thể. Sau đó hắn ngồi vào buồng lái rồi sử dụng Mage hand điều khiển chiếc xe xông thẳng về chỗ sườn núi bất chấp hậu quả. Khu vực có sương mù đậm đặc đang lan tỏa đó là...

Điểm kết nối vị diện!