Vô Hạn Thự Quang

Quyển 1 - Chương 23: Vết rách cùng lấp đầy




Sở Hạo trở về còn chậm hơn hai tổ kia gần nửa giờ. Khi hắn bước vào nơi trú ẩn, thoạt nhìn khá chật vật, khắp người đầy bụi bặm, quần áo bị tổn hại nhiều chỗ, thậm chí thấy cả vết máu, dường như vừa mới trải qua một hồi ác chiến.
Mọi người vội vàng vây lại, nhưng ngoài J cùng Ao Saqi cất lời hỏi han ra, Jenny chỉ trầm mặc không nói mà Ares cũng chỉ nhăn mày kiểm tra vết thương chứ không tao nhã ân cần như mọi khi.
Giờ phút này, Sở Hạo lại khôi phục nụ cười ôn hòa thường ngày: “Tôi ngủ một lát đã, thân thể chịu tải quá nặng, đợi tôi tỉnh lại rồi nói sau.” Vừa dứt lời hắn liền lăn ra ngất xỉu, chỉ còn mọi người hai mắt nhìn nhau.
Vài giây sau J mới lên tiếng: “Ares, hay là trước tiên băng bó cho Sở đã, có chuyện gì đợi hắn tỉnh lại rồi nói.”
Ares trầm mặc gật đầu, hắn cầm lấy bông băng bắt đầu chữa trị cho Sở Hạo, còn Jenny vẫn hậm hực: “Băng bó, băng bó… Chúng ta không máu lạnh như hắn, nhất định sẽ băng bó trị liệu cho hắn, nhưng vừa rồi hắn rất quá đáng phải không? Tình huống lúc đó các anh cũng thấy rồi, tôi cũng không muốn nhiều lời, lúc ấy chỉ kém mấy giây hoặc là bọn tôi chạy chậm một chút, bị ngã hay cái gì đó tương tự là chết chắc rồi. Chuyện như vậy…”
“Thôi đi, ngươi còn kêu là không muốn nhiều lời, cái này là ‘không muốn nhiều lời’ của ngươi đó hả?” Sắc mặt J đạm mạc cất tiếng.
Jenny dường như con mèo bị dẫm phải đuổi, nếu mặt nàng có chút râu ria chắc giờ cũng dựng cả lên. Nàng lớn tiếng hô: “Này, cái này không làm rõ không được, người thiếu chút nữa mất mạng là bọn tôi chứ không phải các anh. Huống hồ các anh ở xa, muốn chạy là được, còn chúng tôi thì sao, anh nghĩ bọn tôi lúc đó thế nào? Tôi phải chạy liên tục ba vị trí, xuyên qua mấy khu gài thuốc nổ, nguy hiểm như vậy…”
J trừng mắt nhìn lại, hắn vốn thân hình cao lớn, vừa trừng mắt liền rất giống hung thần. J cất giọng lành lạnh: “Ngươi cho rằng chỉ mình ngươi chịu nguy hiểm hay sao? Ngươi cho rằng tiểu tổ gây nổ bọn ta không làm gì chỉ ngồi chơi à? Ngươi dám làm việc bên cạnh một đống xăng dầu không? Chỉ một tia lửa thôi cũng nổ tan xác rồi. Ngươi cứ làm thử đi rồi hẵng nói.”
Jenny hơi co lại một chút rồi mới miễn cưỡng nói: “Tôi không nói các anh không gặp nguy hiểm, nhưng mà… hắn thì làm gì chứ? Chúng ta đều ở trong tình cảnh nguy hiểm, vậy mà hắn lại ở chỗ an toàn nhất. Ta thật không nghĩ ra, mọi người đều bị giày vò, nhưng hắn chỉ nằm một bên ra lệnh, hơn nữa hôm nay còn…”
“Đủ rồi.”
Ares vừa băng bó xong cho Sở Hạo, sắc mặt hắn âm trầm đột nhiên lên tiếng: “Cô nói sai rồi, Jenny, tình cảnh của hắn còn nguy hiểm hơn chúng ta nhiều. Chúng ta ở bên dưới, tùy thời đều có chỗ để tránh né. Nhưng một mình hắn nằm trên sân thượng. Chỉ cần một con quái vật ngoài hành tinh ngang qua là phải liều mạng rồi, hơn nữa hắn một mực ở trong trạng thái quan sát qua súng ngắm, còn mệt hơn chúng ta nhiều… Nhìn những vết thương này đi, cô nghĩ chúng đến từ đâu? Hắn còn mạnh hơn nhiều so với tất cả chúng ta cộng lại. Tình trạng của hắn thế này hẳn là vừa rồi gặp phải bạch tuộc máy, thậm chí còn đáng sợ hơn… Chuyện này dừng ở đây đi.”
Jenny há to miệng, dường như còn muốn nói gì nữa, thế nhưng thấy sắc mặt mọi người đều âm trầm như nước nên cũng đành thôi, lúc này chỉ đành giận dỗi trở về lều của mình, cũng mặc kệ không muốn biết mọi người bàn tiếp chuyện gì.
Mà thực ra mấy người bên ngoài cũng chỉ trầm mặc, ngoại trừ đưa Sở Hạo vào lều của hắn, mọi người đều lẳng lặng làm việc của mình chứ không thốt một câu.
Cứ như vậy, mãi tới khi chạng vạng tối, Sở Hạo mới từ trong lều chui ra. Trên môi hắn vẫn là nụ cười muôn thủa, hơn nữa thoạt nhìn rất ôn hòa chân thành, bất cứ ai tiếp xúc cũng có thể cảm nhận được. Nhưng chính như thế lại khiến hai người tiểu tổ nhên nhện không thể chấp nhận được.
“Còn chưa ăn cơm sao?”
Đây là câu đầu tiên khi hắn thấy mọi người, sau đó lập tức chạy vào toilet rửa mặt, vừa ra liền trực tiếp ngồi xuống bàn, đồng thời hướng Ares hỏi: “Không phải đều đang đợi ta đấy chứ, chẳng lẽ muốn làm tiệc chúc mừng? Mang lên đi nào?”
Mọi người nhất thời trầm mặc, nhưng không biết vì sao vừa thấyvẻ mặt Sở hạo như thế, bọn họ lại cảm thấy trong lòng buông lỏng. Được Elaine và Ares hỗ trợ, mọi người lần lượt đưa đồ ăn lên, hơn nữa còn là món những món Pháp cực kỳ phong phú.
“Như vậy…”
Đợi khi tất cả được mang lên, Sở Hạo vừa nói được hai chữ này, Jenny đã tức giận ầm ầm: “Trước chớ có ăn. Các ngươi đều trầm mặc như vậy, là vì sĩ diện hay muốn nói chuyện ơn huệ gì đó ta mặc kệ, ta có lời phải nói… Sở Hạo, ngươi là trí giả không ai nghi ngờ, nhưng hôm nay ngươi thật quá đáng. Ta muốn ngươi xin lỗi! Đúng vậy, ngươi phải cho ta và Ares một lời xin lỗi. Hôm nay ngươi khiến chúng ta suýt nữa mất mạng, ngươi có biết lúc đó nguy hiểm thế nào không?”
Sở Hạo vẫn một bộ mỉm cười, hơn nữa còn hớn hở với tay lấy một chiếc Croissant {một loại bánh mỳ nhìn giống con ốc} nhưng bị Jenny hất ra. Hắn cũng không tức giận, chỉ cầm lấy bánh mà không ăn, song lại vuốt vuốt chỗ tay bị đánh, đồng thời mở miệng: “Là chuyện nguy hiểm… Uhm, nếu như các vị bị nguy hiểm vậy tôi xin lỗi các vị. Xem ra tôi chưa nói rõ về những nguy hiểm trong đó...”
“Ngươi biết ý ta không phải như vậy.”
Jenny tức giận đến nỗi hai má đỏ bừng, nàng lớn tiếng hét lên: “Ta đang nói chuyện ngươi bán đứng chúng ta trên chiến trường, ngươi…”
“Bán đứng?”
Thanh âm Sở Hạo bỗng nhiên lớn hơn một chút, chẳng qua hắn chỉ hít sâu một hơi liền thu hồi, vẫn tiếp tục ôn hòa giải thích: “Tôi không bán đứng bất cứ ai, cũng không có ý định đó, nếu tôi thật sự muốn bán đứng các vị thì đã không mất công tính toán nhiều như thế… Thật xin lỗi đã khiến các vị phải trải qua nhiều nguy hiểm. Nhưng vẫn câu nói kia, làm chuyện gì mà không có nguy hiểm chứ? Ngay cả ăn cơm uống nước đều có thể gặp phải nguy hiểm. Tôi không phải thần, tôi chỉ có thể làm những chuyện trong khả năng của mình, chính là dùng nguy hiểm nhỏ nhất để đổi lấy lợi ích lớn nhất cho đoàn đội. Tình huống lúc đó đã rất nguy cấp rồi, nếu tôi chậm thêm mấy giây nữa, tuy các vị có thể chạy vào đường cống thoát nước trước vụ nổ 10 giây thậm chí còn nhiều hơn, nhưng đồng dạng, con tinh tinh kia cũng sẽ không rơi vào địa phương bạo tạc kịch liệt nhất, quan trọng là nó sẽ nhìn thấy tung tích của hai người, đến lúc đó các ngươi chỉ có chết.”
“Tôi không biết các vị đã từng trải qua những nguy hiểm như thế nào…”
Sở Hạo cầm lấy miếng bánh mì khẽ cắn một miếng, nuốt xong mới chậm rãi tiếp tục: “Tôi từng nói tôi không làm chuyện đánh bạc, bởi tôi đã chứng kiến rất nhiều cái chết chỉ vì dựa vào vận khí. Cho nên tôi không đánh bạc, làm bất cứ chuyện gì đều có thể gặp nguy hiểm, nhưng nguy hiểm là nguy hiểm, chết là chết, đây là hai việc hoàn toàn khác nhau. Hai vị thử bình tâm ngẫm lại đi, khi hai vị ở khu vực đó chẳng nhẽ rơi vào kết cục chắc chắn phải chết sao?”
Bấy giờ ngay cả Jenny cũng rơi vào trầm mặc. Một lúc sau, Ares mới lên tiếng: “Không bị. Trước khi làm ra kế hoạch này, cậu đã cho chúng tôi chạy thử cự li xa, từ kết quả khảo nghiệm thì vô luận như thế nào chúng tôi nên có khoảng 15 giây hòa hoãn để tiến vào đường cống thoát nước chứ?
“Chính xác là năm đến mười giây.”
Sở Hạo chậm rãi nói: “Tổng hợp tất cả số liệu, tôi đã tính toán các vị khi đang sợ hãi thì có tốc độ thế nào, khả năng bị ngã thì tốc độ ra sao. Kết quả cuối cùng là trong khoảng 5 đến 10 giây các vị tuyệt đối an toàn. Có thể sẽ cực kỳ nguy hiểm nhưng nguy hiểm không có nghĩa là tử vong. Nhưng tôi vẫn muốn nói lời xin lỗi các vị.”
“Thật xin lỗi.”
Sở Hạo nói rất nghiêm túc: “Tôi thật tâm xin lỗi, tôi đã đem tiêu chuẩn trong tổ chức của tôi ra áp dụng với các vị. Sau này khi bố trí kế hoạch, tôi sẽ điều chỉnh lại. Nhưng mãi mãi không xảy ra chuyện bán đứng đứng các vị hay bất luận kẻ nào. Tôi đã giải thích hết thảy với mọi người rồi, bây giờ nguy hiểm có thể đổi lấy cơ hội sinh tồn trong những phim kinh dị về sau. Nếu như chuyện thế này phát sinh thêm lần nữa, các vị hãy đặt tay lên ngực tự hỏi mình, các vị nguyện ý thực hiện kế hoạch của tôi chứ?”
Mọi người nhất thời trầm mặc, một lát sau Ares mới lên tiếng: “Mặc dù đã trải qua, nhưng nếu như phải lựa chọn một lần nữa, tôi vẫn nguyện ý để bây giờ chịu nguy hiểm… Được rồi, Sở, cậu đã thuyết phục được tôi. Tôi kỳ thật cũng nghĩ rất nhiều, nhưng có thể xác định một điều là cậu thực sự không có ác ý với mọi người, cũng không có lý do để làm việc đó. Chỉ khi mọi người còn sống mới đem đến trợ giúp lớn nhất cho cậu, đúng chứ? So với việc chờ đợi đám tân nhân tiếp theo, ít nhất cậu đã hiểu rõ con người cùng năng lực của bọn tôi. Dưới tình huống đó, bọn tôi càng thêm trọng yếu với cậu. Cho nên chuyện lần này chỉ là ngoài ý muốn, cũng bởi vì chúng tôi chạy chậm hơn so với dự đoán của cậu một chút nên mới vậy, cho nên tôi tha thứ cho cậu.”
Ngoại trừ Jenny, sắc mặt những người còn lại cũng dần hòa hoãn xuống, bắt đầu ăn uống. Jenny nhìn chung quanh một lát, vừa vặn thấy Sở Hạo đang mỉm cười nhìn mình, trong lòng nhất thời còn tức khí, liền hừ một tiếng rồi chui vào lều của mình.
Thật trẻ con.