Khi Tố Phong đã trở về phòng, nằm lên giường xong, Như Hạ mới hướng trượng phu của mình hỏi.
“Thế nào rồi chàng?”
Nhận được câu hỏi này từ vợ mình, phụ thân Tố Nhi chỉ biết thở dài đáp:
“Haiz… Huyền Lão từ chối rồi…”
Nghe thế mẫu thân Tố Nhi lại hỏi nữa:
“Vì sao lại từ chối”.
Nghe thế, Tố Phong cũng trả lời rất nhanh:
“Ông ấy thọ nguyên đã cạn rồi không thích hợp độ kiếp lúc này, vì còn phải chăm sóc cho một đám trẻ cơ nhỡ, huynh cũng đang tìm cách đây, tiếc là lần này ra ngoài không cầm theo tăng thọ đan, nếu không mọi chuyện đã dễ rồi”.
Nghe chồng mình nói vậy, Như Hạ lại mỉm cười đáp:
“Tưởng chuyện gì, chứ cái này vợ lo được”.
Nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của vợ mình, phụ thân Tố Nhi vội hỏi:
“Nàng có cầm theo tăng thọ đan à?”
Nghe thế, Như Hạ vẫn y nguyên bộ dáng củ đáp:
“Không có nha”.
Nghe đến đây Tố Phong không hiểu hỏi:
“Thế sao nàng nói lo được?”
Nhìn bộ dạng gấp như nằm trên chảo dầu của chồng mình, Như Hạ cũng không treo khẩu vị trượng phu mình nữa nói:
“Cái này chàng tìm hiền tế của chúng ta một thoáng nha, thiếp nghe La chấp sự và Ái Hoa nói, con rể này làm sinh ý với thương hội không ít, trong mấy loại đan dược tiểu tế gửi Kinh Thiên Thương Hội đấu giá lần trước.
Có đan dược gì đó tên là bổ thọ dưỡng nhan đan, có thể giúp duy trì nhan sắc và đề thăng thêm năm năm thọ nguyên cho người phục dụng”.
Nghe vợ mình giảng xong, phụ thân Tố Nhi có chút không tin hỏi lại:
“Có thật như thế không?”
Thấy trên mặt của trượng phu còn có vẻ hoài nghi, nên Như Hạ cũng đáp rất nhanh:
“Thật không thể thật hơn được nữa”.
Nghe lời này từ mẫu thân Tố Nhi xong, Tố Phong đã kích động vạn phần rồi, vội vàng nói:
“Vậy để ta đi tìm tiểu tế ngay lập tức”.
Vừa dứt lời, phụ thân Tố Tố đã định phá không gian đi rồi, nhưng một tay của Như Hạ đã kéo chồng mình lại rồi nói:
“Chàng vội quá đến quên rồi sao? Bây giờ chàng làm sao tìm được tiểu công chúa của chúng ta và con rể, chúng nó đã sớm chui vào trong cái pháp bảo kia rồi, chàng tìm bằng niềm tin à?
Hiện tại trời cũng khuya rồi, phu thê chúng ta vẫn nên ngủ sớm đi, còn việc này để trời sáng rồi hỏi con rể sau vậy”.
Nói xong, Như Hạ đã ôm lấy Tố Phong mà ngủ thiếp đi rồi, phụ thân Tố Tố biết bây giờ cũng không phải thời điểm tìm đến con gái và hiền tế, nên hắn cũng đáp lại cái ôm của nàng, sau khi đắp chăn thật kỹ cho Như Hạ, hắn cũng bắt đầu say giấc nồng.
“----”
Lúc song thân của Tố Tố say giấc bên nhau, cũng là thời điểm bọn sát thủ được Tôn Quyền mời đến bắt đầu ra tay.
Bây giờ trong màn đêm, một cái trận pháp sư trong nhóm sát thủ đang âm thầm bố trí một cái phong bế đại trận, để đề phòng âm thanh và linh lực ba động chuyền ra khi động thủ.
Nhưng nhóm sát thủ này nào đâu ngờ được, hành động của bọn chúng sớm đã được phơi bày trước ánh mắt của mục tiêu mình cần ám sát.
Kiếp trước Hắc Dạ Thương Sinh là một tán tu, mà đạt đến cảnh giới Đế Tôn, thì sự cẩn thận và độ cáo già đã có thừa trong hắn rồi.
Bây giờ, ở trong lều thông qua một cái trận pháp truyền ảnh, Thương Sinh đang giám sát nhất cử nhất động của đám sát thủ này.
Lúc này một nụ cười âm lãnh đã hiện lên trên khóe môi Tiểu Thuần, hắn vẫn giữ y nguyên bộ dáng này rồi lẩm bẩm:
“Đám sâu kiến này chắc là do Tôn Quyền phái đến, đại trưởng lão ngươi đã không nhịn được nữa rồi à?
Nếu như ngươi đã ra tay với ta, thì hãy chuẩn bị đón nhận lửa giận của ta đi”.
Hiện tại hắn cũng đã không thèm quan tâm đến đám sát thủ cỏn con này nữa rồi, bởi vì khi chúng bước vào trong lều, đám sâu kiến này sẽ biết thế nào là chân chính tuyệt vọng.
Thương Sinh tin với sáu cái Vô Hạn trận pháp mình bố trí, sẽ đủ sức diệt sát đám côn trùng này hàng trăm hàng nghìn lần (số trận pháp này là do hắn lật tung chiếc nhẫn trữ vật của bản được Vô Hạn Pháp Bảo Sinh Tử Luân Hồi Hạp thu, vì an toàn khi tu luyện mà bố trí ra”.
Vì tự tin về trận pháp do thành viên trong nhóm bố trí ra, nên sau khi phong bế đại trận kia hoàn thành, cả nhóm sát thủ này đã không chừa ra một cái nào trông chừng, tất cả đều tiến vào lều của Thương Sinh rồi.
Sau khi vào trong, nhìn thấy mục tiêu vẫn đang tu luyện, hai tên có thực lực đã không có một động tác thừa nào đồng thanh hét lên:
“Đệ Thập Kỹ Năng Diệt Sát Trưởng”.
“Đệ Thập Kỹ Năng Diệt Hồn Ấn”.
Âm thanh vừa ra, linh lực trong không kính đã cuồn cuộn kéo về phía hai tên sát thủ này, tiếp đó một cái đại trưởng với khí tức lăng lệ và huyết tinh đã được ngưng tụ.
Ở một bên khác một cái ấn ký hình chữ đại mang đầy khí tức hữu thực cũng được đồng thời ngưng tụ.
Chỉ sau nháy mắt, một chưởng một ấn này, đã được đánh về phía mục tiêu rồi.
Chưa đầy một giây sau khi trúng ai cái đệ thập kỹ năng cái mục tiêu kia đã hóa thành vô số mảnh vụn, huyết vũ ngập trời rồi.
Sau khi thấy người cần giết đã bị kích sát xong, cái trận pháp sư trong nhóm này mới lên tiếng nói:
“Nhiệm vụ lần này cũng quá dễ rồi, số đồ vật mà Tôn Quyền cho chúng ta đã vượt xa so với độ khó rồi”.
Nghe thế một trong hai vị cường giả vừa ra tay xong vội lên tiếng đáp:
“Tên đại trưởng lão này đúng thật là vô dụng, có một tên tiểu tử đối phó cũng không xong, thế mà cũng mơ làm gia chủ Tôn gia thật nực cười mà.
Nhưng mà như thế cũng tốt, nhờ vậy mà đám huynh đệ chúng ta kiếm được một khoảng”.
Lúc này Hắc Diện Thương Sinh đang ở trong Vô Hạn Ẩn Thân Trận (trận pháp này sẽ tạo ra một cái hộ tráo vô hình, che đậy tất cả mọi phương thức tra xét vào bên trong), trên tay đang cầm một khối Âm Ảnh Song Lưu Thạch ghi lại đoạn đối thoại và hành động nhóm sát thủ kia đã làm.
Trong lòng đang nói thầm:
“Chỉ là giết một con rối, các ngươi đã vui vậy sao?”
Lúc này thấy nhiệm vụ đã hoàn thành rồi, vị cường giả còn lại trong hai người ra tay lúc nãy mới nói:
“Đã diệt sát mục tiêu rồi, chúng ta nên rời đi, tránh để người phát giác”.
Nghe lời này xong, tất cả các thành viên trong nhóm sát thủ này đều nhắc chân chuẩn bị rời khỏi lều của Thương Sinh.
Nhưng đúng lúc này, một âm thanh truyền ra từ một góc lều đã khiến bọn chúng phải dừng lại:
“Các ngươi đi được sao, nếu đã dám ra tay, thì hãy để mạng ở lại đi”.
Thoại âm vừa dứt, một tòa Vô Hạn Khống Trận đã được thôi động, bao trùm toàn bộ đám sát thủ, khiến chúng không thể di động dù chỉ là nửa bước, đồng thời linh lực trong cơ thể của bọn chúng, cũng đã bị cái trận pháp này cho phong ấn.
Bây giờ Tiểu Thuần mới ung dung rời khỏi Vô Hạn Ẩn Thân Trận, sau đó đưa mắt nhìn đám sâu kiến không biết trời cao đất rộng, đến thích sát mình.
Sau đó nở một nụ cười âm lãnh nói:
“Đám phế vật các ngươi, hành động một đống sơ hở, vậy mà cũng đòi làm sát thủ… Quá kém cỏi, đi xuống địa ngục mà học thêm mười năm nữa đi”.
Thương Sinh vừa nói xong những lời này, một cái Vô Hạn Sát Trận đã được mở ra, đánh cho chúng thi cốt không còn.
Nhìn một màn này, Hắc Dạ Thương Sinh tự giễu nói:
“Haiz… Không ngờ có một ngày đến đám sâu kiến này ta cũng không thể phá được phòng thủ… Phải nhờ đến trận pháp mới tiêu diệt được đối phương…”.