Trần Thịnh nhận công việc giảng dạy môn Muggle học, đồng nghĩa với việc tăng mạnh lượng công việc của hắn lên. Khi mà hiện tại Trần Thịnh vừa dạy học, vừa giúp cho Hagrid chuẩn bị bài giảng và giữ vai trò trợ giảng cho Hagrid trong giờ dạy. Trần Thịnh vẫn còn lo lắng chuyện lão Hagrid luôn nghĩ mọi người luôn yêu thích các con quái vật và không hề sợ hãi chúng như lão.
Chẳng hạn như hôm nay khi mà Trần Thịnh chạy đến giúp lão Hagrid lên lớp đầu tiên trong năm học và cuộc đời của lão. Trần Thịnh vẫn còn nhớ rõ chuyện lão Hagrid mang bằng mã ra dạy trong giờ đầu tiên, khiến cho Malfoy có cớ để mà kiếm chuyện suốt cả tháng sau đó.
Lần này Trần Thịnh đến thì đã thấy lão Hagrid hớn hở dẫn mấy con bằng mã ra, hắn chỉ còn nước bó tay thôi, đã bảo không nên đem bằng mã ra dạy trong bữa đầu tiên rồi mà lão vẫn làm. Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà.
Không còn cách nào khác Trần Thịnh đành cùng lão Hagrid dẫn bọn bằng mã đến trước đám học sinh đang háo hức chờ đợi. Lớp đầu tiên này là Gryffindor cùng Slytherin, vậy nên cả hai bộ ba của trường đều có mặt. Trần Thịnh có chút ngán ngẫm nhìn Malfoy hoàn toàn không hề chú ý đến lời lão Hagrid đang giảng giải về cách tiếp cận một con bằng mã. Hèn gì sau đó phải đi băng tay lại là đúng rồi, điếc không sợ súng mà.
“Bây giờ, điều trước tiên các trò phải biết về Bằng mã là chúng rất kiêu hãnh, rất dễ bị tổn thương. Đừng bao giờ xúc phạm chúng, kẻo toi mạng như chơi!” – Malfoy, Crabbe và Goyle chẳng buồn lắng tai nghe mà chỉ mải rì rầm trò chuyện. Trần Thịnh đơn giản là ngắt ngang bài giảng của lão Hagrid:
“Malfoy, Crabbe, Goyle! Ba trò cho tôi biết, giáo sư Hagrid vừa nói những gì?” – Trần Thịnh nhíu mày nhìn chằm chằm ba tên dở hơi đó. Malfoy kiêu ngạo đáp lời: “Thế nào? Được làm giáo sư dạy môn học ngu ngốc đó giờ lên mặt hả?” – Malfoy muốn làm xấu mặt Trần Thịnh, nhưng câu trả lời của hắn rất đơn giản:
“Trừ nhà Slytherin 10 điểm vì tội vô lễ của ba trò! Hiện tại tôi nhắc lại lời giáo sư Hagrid vừa nói, vì nó quan hệ trực tiếp đến tính mạng của các trò trong buổi học này, và nếu có ai không nghe, không làm đúng hướng dẫn cho nên bị thương, thì nhẹ nhất là phạt cấm túc, nặng nữa, tôi không ngại yêu cầu hiệu trưởng đuổi học các trò đâu! Thế giới phù thủy không cần những kẻ gây họa và không vâng lời!” – Trần Thịnh trừng mắt nói.
“Bằng mã rất kiêu hãnh và dễ bị tổn thương, xúc phạm chúng là cách nhanh nhất để các trò được đến bệnh thất nghỉ ngơi, còn trường hợp xấu hơn, thấy cái mỏ nhọn của nó không? Bằng mã không ngại một bữa thịt người đâu!” – Trần Thịnh chỉ về phía bầy bằng mã đang vui vẻ nô đùa.
Bây giờ lão Hagrid lại tiếp tục bài giảng của mình: “Các trò phải đợi đến khi những con bằng mã tỏ dấu hiệu trước tiên. Phép lịch sự, hiểu không? Các trò bước về phía một con bằng mã, nghiêng mình chào và chờ đợi. Nếu như con bằng mã cúi chào lại thì các trò được phép chạm vào nó. Nếu nó không cúi chào lại thì liệu hồn mà tránh xa móng vuốt sắc của nó, bởi vì mấy cái móng vuốt đó gây thương tích đau đớn lắm đó. Rồi, bây giờ ai muốn xung phong nào?” – lão Hagrid nói, có vẻ rất hăng hái.
Cả lớp sợ hãi lùi lại phía sau, mấy con bằng mã lần này không bị xích, đơn giản là vì có Trần Thịnh cùng lên lớp. Vậy nên mấy con bằng mã cũng không đến nỗi quá hung hăng như nguyên tác. Tuy nhiên bề ngoài nguy hiểm của tụi bằng mã cũng khiến cho bọn học sinh khá là sợ hãi. Trần Thịnh không thể làm gì khác là bước tới trước lũ bằng mã nhẹ nhàng khom người xuống chào.
Mấy con bằng mã lập tức liền cúi người chào hắn, sau đó Trần Thịnh tiến lên nhẹ nhàng vuốt ve mỏ con bằng mã, lập tức mấy con bằng mã khác cũng xúm lại đòi được vuốt ve. Cái thuộc tính thân cận tự nhiên của Trần Thịnh lại phát huy nữa rồi, mấy con này đem đi cưỡi thì phong cách phải biết.
“Rất đơn giản thôi! Hiện tại, các trò thử nghiệm xem. Harry, thử xem!” – Trần Thịnh chỉ đích danh luôn. Harry bước ra khỏi hàng, nhảy vào trong chuồng, bước đến trước một con bằng mã màu xám. Con Buckbeak nhìn tới Harry, đôi mắt màu cam dữ tợn nhìn chằm chằm cậu nhóc.
Ngay khi Trần Thịnh và lão Hagrid nghĩ rằng con Buckbeak đã không chịu chào Harry thì con bằng mã nhẹ nhàng khụy hai chân trước xuống, cúi người chào nó. “Hay lắm, Harry! Được rồi đó... Ừ, trò có thể chạm vào nó! Vỗ về cái mỏ nó đi, làm đi!” – Harry nhìn có vẻ không khoái vụ này lắm, nhưng nó vẫn làm theo lời lão Hagrid, bước tới gần vỗ về mỏ con Buckbeak.
“Rất tốt, hiện tại Harry, trò thử cưỡi nó đi dạo một vòng đi!” – Trần Thịnh vui vẻ cười to, bước đến bên cạnh kêu Harry leo lên lưng con bằng mã.
“Ngồi sau cánh của nó, chú ý bám chặt vào cổ nó. Đặc biệt là đừng bứt lông vũ của nó đấy, nó không khoái vụ đó đâu!” – Trần Thịnh vỗ vỗ lên bắp đùi Harry rồi nói với Buckbeak: “Được rồi, mang chàng trai này đi dạo một vòng thôi!” – con bằng mã kêu lên một tiếng như đồng ý, rồi phóng vọt lên không trung.
Trần Thịnh có thể nghe được tiếng kêu của Harry vọng xuống từ trên cao, không rõ là đang hưng phấn hay là sợ hãi nữa. Có lẽ là hưng phấn, tên Harry này mà, làm gì biết sợ viết như thế nào?
Một lát sau Harry quay trở lại cùng con Buckbeak. Thành công của nó khiến cho các học sinh khác cực kỳ phấn khích, nhao nhao đòi thử, thậm chí cả Hermione cũng cực kì hưng phấn. Thêm nữa có Trần Thịnh, người hùng hiện tại của Hogwarts, các học sinh cũng yên tâm hơn hẳn.
“Được rồi, mọi người từ từ, phải nhớ tuyệt đối tôn trọng đối phương! Hermione, em muốn thử không nào?” – Trần Thịnh hoàn toàn không thèm che giấu sự thiên vị của mình cho Hermione. Trong lớp học của hắn về Muggle học, Hermione và Cho Chang luôn được ưu tiên. Mọi người cũng hết cách, miễn sao không quá giới hạn là được, chẳng ai lại chính nghĩa đến mức yêu cầu Trần Thịnh không được ưu tiên hai cô bé ấy.
Hermione khom người chào con bằng mã, con bằng mã cũng nhẹ nhàng cúi chào lại cô bé. Nàng hưng phấn bước tới nhẹ nhàng sờ cái mỏ như bằng thép nguội của con bằng mã, miệng cười toe toét. “Được rồi, Hermione, em cưỡi nó thử đi, bay một vòng xem sao?” – Trần Thịnh cười đỡ Hermione lên lưng con bằng mã Buckbeak.
“Nhưng mà em sợ, anh biết em không giỏi môn bay mà!” – Hermione nhăn mặt lo lắng nói với Trần Thịnh. Hắn cười ha ha, phóng lên ngồi sau lưng Hermione, vòng tay qua eo cô bé, nắm lấy sợi dây cương hắn vừa hóa phép ra, thì thầm vào tai nàng: “Như vậy, công chúa của anh, ngồi cho vững nhé! Hah!” – Con Buckbeak lồng lên , chạy lấy đà rồi phóng vút lên trên không trung. Bên tai Trần Thịnh vang lên tiếng gió rít và tiếng Hermione kêu lên phấn khích. Mái tóc xù của nàng quất vào mặt Trần Thịnh, dường như hắn vẫn có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng tỏa ra từ mái tóc của nàng. Ôm thân thể mềm mại trong lòng: “Cùng anh đi đến chân trời góc bể nào!”