*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tính toán tỷ lệ thắng của mình trong đầu, Sở Ngọc ôm chặt Đô Đô, lặng lẽ lùi về cạnh cửa, lưng áp sát vào cánh cổng, tay nhẹ đặt lên tay nắm.
"Đừng sợ, đây là..."
Thấy có người bắt đầu tiến đến gần, Sở Ngọc đột nhiên siết chặt tay nắm, dùng hết sức đẩy về phía sau—— "Rầm."
Chạy trốn không thành xảy ra như dự đoán, cánh cửa lớn vẫn nguyên vẹn còn Sở Ngọc phía sau cũng vững vàng bám vào cánh cửa.
Người đàn ông trung niên vừa nãy mở to mắt, ngạc nhiên nhìn Sở Ngọc đau đớn, dường như chưa từng thấy cục diện này bao giờ.
"Được rồi, xem ra không chỉ có yếu mà còn là một kẻ ngu ngốc".
Hồng Mao thở dài lắc đầu, sau đó quay người lên lầu, dáng vẻ như đối với người trước mắt không có chút hi vọng nào.
"Cháu gái nhỏ, cô không sao chứ?".
Người đàn ông quan tâm hỏi han, "Nơi trú ẩn có phòng y tế, nếu bị thương tốt nhất nên đổi điểm hy vọng để chữa khỏi".
Sau khi việc chạy trốn thất bại, Sở Ngọc đã chuẩn bị tinh thần liều chết vật lộn, nhưng thái độ của bọn họ đối với cô thật sự rất khác so với tưởng tượng.
Sau khi xác nhận lại người trước mặt không có ác ý, cô do dự hỏi "...!Đây là nơi nào?".
"Nơi trú ẩn hy vọng".
Người đàn ông nói, đi đến bàn họp bên cạnh, ra hiệu cho cô ngồi xuống nói chuyện.
Lặng lẽ nắm chặt con dao găm giấu trong tay áo, Sở Ngọc mới chậm rãi ngồi xuống, vẫn giam giữ Đô Đô ở nơi có thể bảo vệ mình.
"Không cần như vậy, nơi trú ẩn hy vọng không cho phép giết chóc".
Người đàn ông an ủi, nhưng Sở Ngọc vẫn không dám thả lỏng chút nào.
Thấy vậy, anh ta lắc đầu, lên tiếng nói: "Các cô đến từ tận thế?".
Phải chăng trên thế giới vẫn còn nơi không bị quái vật xâm chiếm?
Sở Ngọc không nói gì, chỉ gật đầu.
"Vậy thì cháu hẳn là cũng thấy rồi, những người cư trú ở đây hoàn toàn không giống như đang ở tận thế.
Chúng ta không thiếu vật tư, không thiếu chỗ nghỉ ngơi, càng không cần sợ hãi nguy hiểm, chỉ cần ở nơi trú ẩn hy vọng, cháu sẽ tuyệt đối an toàn khi ở đây".