Editor: Gấu Gầy
"Hình như..."
Nhìn bức tranh tường cuối cùng, Tô Mạch nhíu chặt mày: "Cứ cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó."
"Có sao?"
Chiêm Thanh Thanh do dự: "Không thiếu mà! Chắc là do niên đại đã lâu, nên chi tiết khó tránh khỏi bị sai lệch?"
Tô Mạch sờ cằm, rơi vào trầm tư: Chỉ là sai lệch thôi sao?
Quay người lại, lần nữa xem kỹ tranh tường từ đầu đến cuối. Câu chuyện về Con đường của Dũng sĩ tuy rất đầy đủ, nhưng y vẫn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, hơn nữa, cảm giác này càng trở nên mạnh mẽ sau khi xem lần thứ hai.
Tô Mạch cẩn thận quan sát bức tranh tường cuối cùng.
Nội dung bức tranh tường rất đơn giản: Hill Will giơ cao thanh kiếm chiến thắng, nhìn về phía xa, trên mặt ông ta tràn đầy nụ cười rạng rỡ, trong mắt cũng mang theo sự phấn khích và đắc ý. Ông ta hình như đang khoe khoang, cũng như đang muốn nói điều gì đó...
Nhìn theo ánh mắt của Hill, Tô Mạch nhìn thấy một bóng lưng — Nữ hoàng Saya.
Khoe khoang với Nữ hoàng Saya sao?
Cứ cảm thấy có gì đó không đúng...
Tô Mạch đang chìm trong suy tư không hề chú ý đến việc Busa đang dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn mình.
"Cái đó, chúng ta có thể tiếp tục không?"
Giọng nói hơi lo lắng của Nelson cắt ngang dòng suy nghĩ của Tô Mạch: "Tuy ta cũng rất muốn chiêm ngưỡng dáng vẻ oai hùng của tổ tiên Hill, nhưng mà, nhưng mà..."
Nelson chỉ về phía trước, phấn khích nói: "Ở ngay đó! Ta có thể cảm nhận được kho báu mà tổ tiên để lại cho ta... ở ngay phía trước!"
Phía cuối hành lang tối đen như mực, nhưng giọng nói kích động của Nelson lại khiến mọi người phấn chấn tinh thần.
Đúng vậy, mục đích bọn họ đến đây là vì kho báu, cần gì phải trầm tư với câu chuyện ngàn năm trước?
Tô Mạch tự giễu lắc đầu, liền nói: "Đi thôi! Quy tắc cũ, đoàn trưởng Cảnh, Sử Hưng Trạch dẫn đường phía trước, Arthur và Biện Long bọc hậu."
Nửa tiếng sau, mọi người rẽ hai lần, phía trước xuất hiện ánh sáng yếu ớt.
Tiếp tục đi sâu vào, ánh sáng càng lúc càng sáng, cuối cùng thậm chí không cần đuốc chiếu sáng, bằng mắt thường cũng có thể nhìn rõ mọi thứ trong phạm vi mấy chục mét.
"Hít... Ôi, quảng trường hùng vĩ!"
Đúng vậy, quảng trường.
Một quảng trường khổng lồ rộng hơn mười ngàn mét vuông.
Trên vách đá xung quanh quảng trường và đỉnh hang động được khảm những viên pha lê phát ra ánh sáng yếu ớt, lấp lánh như những vì sao trên trời.
"Đẹp quá!"
Không biết ai cảm thán một câu, mọi người đều gật đầu đồng ý, sau đó...
"Những viên pha lê này tồn tại ít nhất ngàn năm, năng lượng bên trong đã sớm tiêu tán... Ngoài việc phát sáng, không có chút tác dụng nào."
Lời đánh giá thực tế như vậy, lập tức kéo mọi người từ trong sự chấn động trở về hiện thực. Đào Bội càng trừng mắt nhìn Tô Mạch đầy phẫn nộ... và viên pha lê trên tay hắn.
Thì ra, nhân lúc mọi người đang chìm trong sự chấn động, Tô Mạch đã nhanh tay bóc ra mấy viên pha lê.
Ném viên pha lê đã hỏng đi, Tô Mạch mặc kệ ánh mắt tiếc rẻ của mọi người, ngẩng đầu nhìn bức tượng khổng lồ ở giữa quảng trường, và bệ thờ mang đầy màu sắc thần bí ở cuối quảng trường.
"Đây là Hill Will sao?"
"Đẹp trai quá!"
Giọng nói hơi mê trai cũng phát ra từ miệng Đào Bội, nhưng lời nói mê trai của cô không hề khiến mọi người khinh thường, ngược lại đều gật đầu đồng ý.
Quả thực rất đẹp trai, bức tượng ba chiều rõ ràng hơn nhiều so với bức tranh tường mờ nhạt trước đó. Dáng người cao ráo, gương mặt tuấn tú, đặc biệt là đôi mắt nhìn về phía xa, sắc bén mà có thần, sâu thẳm mà kiên định...
Tư thế của bức tượng khổng lồ giống hệt với bức tranh tường cuối cùng, đặc biệt là nụ cười ngạo nghễ, bất cần trên khóe môi, càng thể hiện rõ sự kiêu ngạo và đắc ý của người này.
Tô Mạch không khỏi liên tưởng bức tượng đến bức tranh tường, cảm giác không hài hòa "thiếu thiếu cái gì đó" càng trở nên rõ ràng hơn.
"Người."
Chiêm Thanh Thanh ở bên cạnh kinh ngạc nhìn Tô Mạch: "Anh đang nói gì vậy? Người nào?"
"Người."
Trong mắt Tô Mạch lóe lên tia sáng: "Ông ấy đang khoe khoang, khoe khoang với một người nào đó."
Ánh mắt này Tô Mạch rất quen thuộc, bởi vì Sở Hàn thường dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn... như muốn nói: Sao nào, tôi rất mạnh đúng không?
Trong đầu không khỏi hiện lên khuôn mặt kiêu ngạo và đắc ý của Sở Hàn, Tô Mạch không hề nhận ra, khóe miệng y đã vô thức nhếch lên cao.
Trong mắt người khác, Sở Hàn là một kẻ biến thái đáng sợ và khủng bố, nhưng trong mắt Tô Mạch, Sở Hàn tuy có chút cực đoan, nhưng nhiều lúc giống như một "đứa trẻ" đang mong muốn được khen ngợi và công nhận.
Ví dụ, mỗi khi Sở Hàn sáng tác ra "tác phẩm nghệ thuật" mới, hắn luôn hưng phấn muốn cho cả thế giới nhìn thấy. Chỉ tiếc, hầu hết mọi người khi đối mặt với tác phẩm nghệ thuật của hắn đều sợ hãi hơn là thưởng thức...
Vậy còn Hill Will?
Ông ta đang khoe khoang điều gì? Và khoe khoang với ai?
Lúc này, Sử Hưng Trạch đột nhiên ôm lấy vai Nelson, thần thần bí bí nói: "Ngài Hill này nhất định rất đào hoa!"
Nelson tức giận: "Ngươi... ngươi nói bậy!"
"Không thể vì người ta đẹp trai mà cho rằng người ta đào hoa chứ?" Đào Bội bất mãn nói.
Sử Hưng Trạch vẻ mặt vô tội: "Tô Mạch nói mà!"
Tô Mạch sửng sốt, y nói khi nào?
Đúng lúc này, phía trước đột nhiên truyền đến một trận dao động ma thuật dữ dội!
Mọi người nhìn về phía bệ thờ, thấy phía trước bệ thờ dần dần hiện ra hai bóng người, một người rắn cao quý, tao nhã và một người đàn ông thần bí mặc áo choàng đen, che kín mít.
Hai người vừa xuất hiện, khí thế cường đại của kẻ bề trên lập tức bộc lộ ra ngoài.
"Nữ... Nữ hoàng Saya và Odin đại nhân?!"
Tiếng kêu kinh ngạc phát ra từ miệng Biện Long của Nanh Vuốt, Tô Mạch lại cảm nhận được khí tức quen thuộc trên người người đàn ông thần bí kia. Y không khỏi nhìn Arthur bên cạnh đang kinh ngạc.
Vẻ mặt kinh ngạc của Arthur vẫn chưa biến mất, sau khi nhìn thấy ánh mắt của Tô Mạch, anh hơi sững sờ, vội vàng giải thích thân phận của Odin cho Tô Mạch biết.
Nhà tiên tri sao?
Trong mắt Tô Mạch lóe lên tia sáng, khó trách y cảm thấy có chút quen thuộc, khí tức của nhà tiên tri Odin rất giống với nữ phù thủy Anna mà y từng gặp.
Tuy cảnh giác, nhưng Tô Mạch vốn đã chuẩn bị tâm lý từ trước không hề ngạc nhiên trước sự xuất hiện đột ngột của hai người.
"Lâu rồi không gặp, ngươi vẫn như xưa nhỉ!"
Người lên tiếng trước lại là Odin, giọng điệu như bạn cũ gặp lại, rõ ràng là đang nói chuyện với Busa.
Giọng điệu trêu chọc của Odin mang theo chút ác ý, Busa hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý đến hắn, ngược lại cung kính chào Nữ hoàng Saya: "Tham kiến Nữ hoàng bệ hạ!"
"Miễn lễ."
Nữ hoàng Saya vẫn thản nhiên như mọi khi, bà ta không hề để tâm đến việc Tô Mạch và những người khác không chào hỏi bà ta, ngược lại nhìn bức tượng khổng lồ ở giữa quảng trường, bất chợt ngẩn người.
Tô Mạch nhìn thấy sự hoài niệm, đau buồn và hối hận trên gương mặt Nữ hoàng Saya... nhưng không hề có chút tình cảm nam nữ nào.
Vậy, nghi ngờ trước đây của y là sai sao? Nữ hoàng Saya và Hill Will không phải là tình nhân?
Nếu không phải tình nhân, tại sao bà ta lại giúp Hill hoàn thành "Con đường của Dũng sĩ", còn âm thầm bảo vệ gia tộc Will suốt ngàn năm?
Sự xuất hiện của Nữ hoàng Saya, khiến các người chơi vô cùng cảnh giác!
Từ khí thế đáng sợ tỏa ra từ bà ta, Tô Mạch liền biết, tất cả mọi người ở đây cộng lại cũng không phải là đối thủ của bà ta.
Thậm chí, chỉ cần Nữ hoàng Saya muốn, bà ta có thể dễ dàng tiêu diệt tất cả bọn họ!
Nếu nói ai là người lo lắng nhất ở đây, chắc chắn là Nelson.
Là người cuối cùng của gia tộc Will, hắn đã trải qua muôn vàn khó khăn, mang theo đầy hy vọng đến tìm kiếm kho báu trong truyền thuyết, tất cả đều vì muốn phục hưng vương quốc Will. Tuy nhiên, sau khi tiến vào quảng trường này, hắn vô cùng rõ ràng cảm nhận được, thứ đang triệu hồi hắn không phải là thứ gì khác, chính là bệ thờ cao cao ở cuối quảng trường.
Tuy nhiên, trên bệ thờ khổng lồ trống trơn, căn bản không hề có cái gọi là kho báu!
Không có kho báu, hắn lấy gì để thuyết phục Nữ hoàng Saya xuất binh? Lấy gì để phục hưng vương quốc Will?
Nelson không ngốc, trước là tranh tường trong hành lang, bây giờ lại thấy Nữ hoàng Saya nhìn bức tượng của Hill ngẩn người, làm sao hắn không nhìn ra bà ta có quan hệ mật thiết với tổ tiên của mình?
Nghĩ đến đây, hắn siết chặt nắm tay, bước những bước kiên định ra phía trước!
Cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Nelson, Nữ hoàng Saya lập tức chuyển ánh nhìn từ bức tượng lạnh lẽo sang Nelson.
Trên trán Nelson không ngừng toát mồ hôi lạnh, hắn cắn chặt răng, sau đó quỳ rạp xuống đất: "Nữ hoàng bệ hạ tôn kính, hậu duệ đời thứ mười hai của Hill Will, Nelson Will xin được vấn an người!"
Tuy cách nhau mười mấy đời, nhưng Nữ hoàng Saya vẫn nhìn thấy một chút bóng dáng của Hill trên người Nelson, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng hơn.
"Đứa trẻ ngoan, đứng dậy đi."
Nelson không đứng dậy, ngược lại hít sâu một hơi, tiếp tục nói: "Vương triều Will do tổ tiên Hill sáng lập đã bị hủy hoại trong tay con và phụ vương... Chúng con là tội nhân của gia tộc Will, chúng con có lỗi với tổ tiên!"
Nói đến cuối cùng, giọng nói của Nelson mang theo sự nghẹn ngào rõ ràng và chút uất ức khó nhận ra, có thể thấy áp lực mà hắn phải chịu đựng trong những năm qua lớn đến mức nào.
"Những năm qua đã chịu không ít khổ cực rồi..."
Giọng nói của Nữ hoàng Saya mang theo chút thương cảm, Nelson kiên định nói: "Vì muốn phục hưng vương quốc Will, chút khổ cực này chẳng là gì!"
"Vì phục hưng vương quốc, con có thể làm bất cứ điều gì sao?"
"Đương nhiên!"
Nghe thấy câu trả lời kiên định và dứt khoát của Nelson, Nữ hoàng Saya mỉm cười hài lòng: "Đứa trẻ ngoan, đứng dậy đi."
Nelson mừng rỡ: "Nữ vương bệ hạ, ngài..."
"Đừng vội, thời gian chưa đến."
Nói xong, Nữ hoàng Saya phẩy tay, một luồng sức mạnh dịu dàng nhưng không thể cưỡng lại, kéo Nelson đang quỳ trên mặt đất đứng dậy.
Sự cường đại của Nữ hoàng Saya không cần phải bàn cãi, nhưng trong cuộc trò chuyện giữa bà ta và Nelson, lại toát ra một mùi vị kỳ lạ.
"Nữ hoàng bệ hạ, công chúa điện hạ đã đến."
Odin lấy ra quả cầu pha lê, ba người xuất hiện trong đó chính là Công chúa Ellie, Đại Kiếm Sư Hansen và Sở Hàn đầy tà khí.
"Nhẫn ngai vàng*!"
(*Nhẫn ngai vàng còn gọi là nhẫn khế ước hoàng gia)
Tất cả mọi người đều nhìn thấy hình ảnh trên quả cầu pha lê, Nelson lập tức nhìn chằm chằm vào Sở Hàn.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy diện mạo thật của Sở Hàn, mặc dù đã nghe nói trước, nhưng khi nhìn thấy gương mặt gần như giống hệt với Tô Mạch, hắn vẫn giật mình. Chỉ là, rất nhanh, sự chú ý của hắn đã bị chiếc nhẫn ngai vàng trên ngón tay Sở Hàn thu hút.
"Nữ hoàng bệ hạ, con mới là hoàng tử Will chân chính! Chiếc nhẫn là do hắn ta đánh cắp, hắn ta là giả! Người nhất định phải làm chủ cho con!"
Nhẫn khế ước hoàng gia là biểu tượng của ngai vàng Will, Nelson rất sợ vị Nữ hoàng này cũng giống như Busa, chỉ nhận nhẫn mà không nhận người.
Nỗi lo lắng của Nelson, cũng là nỗi lo lắng của Tô Mạch và những người khác.
Từ khi Busa xuất hiện bên cạnh Sở Hàn, Tô Mạch đã cảm thấy chiếc nhẫn kia tuyệt đối không tầm thường, cũng tuyệt đối không chỉ đơn giản là biểu tượng thân phận.
Sau khi kích hoạt nhiệm vụ nhánh "kho báu của Hill", Tô Mạch ban đầu cho rằng chiếc nhẫn và dòng máu trực hệ là chìa khóa để mở kho báu. Tuy nhiên, sau khi tiến vào hang động, nhìn thấy tranh tường và đến quảng trường này, Tô Mạch lại có một suy đoán mới.
Nếu không đoán sai, nhẫn ngai vàng rất có thể là...
Trong lúc suy nghĩ miên man, Tô Mạch đột nhiên nhận ra một ánh mắt vô cùng ẩn giấu, nhưng tràn đầy ác ý đang nhìn chằm chằm vào mình — Odin Arnold!
Không đúng, hắn ta không nhìn mình, mà là... Sở Hàn trong quả cầu pha lê!
Tuy Sở Hàn đã tách khỏi cơ thể Tô Mạch, nhưng vẫn là nhân cách thứ hai của y. Lúc này, hai người cách nhau rất gần, ánh mắt ác ý mà Odin nhìn Sở Hàn đã bị Tô Mạch nhận ra.
Tô Mạch không quay đầu lại, thậm chí không hề lộ ra chút dị thường.
Giờ phút này, Sở Hàn và hai người kia đã đến bên ngoài hang động dung nham, nhìn thấy ba người, Cảnh Bằng Đào và Chiêm Thanh Thanh đồng thời lộ ra vẻ mặt lo lắng bất an.
Tuy Tô Mạch đã nhiều lần khẳng định sẽ không có chuyện gì, nhưng hai người vẫn lo lắng muốn chết — Thân phận hoàng tử giả của Sở Hàn đã được xác nhận, lúc này mạo muội tiến vào quảng trường, thân phận nhất định sẽ bị vạch trần!
Có Nữ hoàng Saya ở bên cạnh, không ai có tự tin có thể giữ được nhẫn ngai vàng, không giữ được chiếc nhẫn đồng nghĩa với việc nhiệm vụ thất bại, mọi nỗ lực của họ đều sẽ trở nên vô ích.
Lúc này, Nữ hoàng Saya đột nhiên giơ tay, kèm theo dao động ma thuật mãnh liệt, Sở Hàn và hai người kia lại trực tiếp xuất hiện ở rìa quảng trường!
Có thể cưỡng chế dịch chuyển người khác mà không cần sự cho phép, cho dù chỉ là dịch chuyển từ hang động dung nham đến quảng trường, thực lực khủng bố như vậy đã vượt xa những gì mà Ma Đạo Sư hoặc Kiếm Thánh có thể làm được — Nữ hoàng Saya, cho dù không phải bán thần nhưng cũng không yếu hơn bao nhiêu!
Khó trách lúc nhận nhiệm vụ, hệ thống lại đánh giá là "cấp sử thi", thì ra "boss" cuối cùng lại mạnh mẽ như vậy.
Tuy nhiên, hệ thống không hề coi Nữ hoàng Saya là kẻ thù của họ, nếu không, nhiệm vụ này thật sự sẽ trở thành nhiệm vụ không thể hoàn thành.
Trên thực tế, hiện tại cũng chẳng khác gì là bao.
Mục tiêu cuối cùng của nhiệm vụ là giết chết hoàng tử chân chính Nelson và trao đổi quyền binh với Nữ hoàng Saya, từ đó đạt thành mục tiêu "sáng tạo đế quốc mới". Nếu Nữ hoàng Saya là thần hộ mệnh của gia tộc Will, nhiệm vụ này căn bản không thể hoàn thành.
"Tô Mạch, phải làm sao đây?"
Trong kênh trò chuyện của Xích Viêm, vang lên câu hỏi lo lắng của Chiêm Thanh Thanh.
"Nữ hoàng Saya quá mạnh, có bà ta ở đây, căn bản không thể giết được Nelson! Ngoài ra, bà ta có quan hệ mật thiết với Hill Will, tuyệt đối sẽ không giao quyền binh cho người ngoài!"
Cảnh Bằng Đào nói xong, Đào Bội tiếp lời: "E rằng chúng ta không thể làm nhiệm vụ ẩn giấu, nếu không tất cả chúng ta đều sẽ chết!"
Ý của Đào Bội rất đơn giản, phần thưởng của nhiệm vụ ẩn giấu cấp sử thi tuy hấp dẫn, nhưng dù hấp dẫn đến đâu cũng không bằng mạng sống của mình. Hay là lui một bước, tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến cấp B của họ. Hơn nữa, từ tình hình hiện tại có thể thấy, chỉ cần Nelson cố gắng một chút, nhiệm vụ chính tuyến dường như không quá khó hoàn thành.
Lý do Đào Bội chỉ nói một nửa, là vì hậu quả của việc từ bỏ nhiệm vụ ẩn giấu chính là: Vạch trần thân phận hoàng tử giả của Sở Hàn!
Thân phận hoàng tử giả bị vạch trần, Sở Hàn chỉ có một kết cục — chết.
Lúc này, Xích Viêm đã biết Tô Mạch và Sở Hàn là một người, họ không biết cái chết của Sở Hàn sẽ ảnh hưởng đến Tô Mạch như thế nào, nên không dám mạo muội đề xuất từ bỏ nhiệm vụ ẩn giấu, hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến.
Cái chết của Sở Hàn, sẽ ảnh hưởng đến Tô Mạch sao?
Tất nhiên là có, chỉ là ảnh hưởng rất nhỏ, thậm chí có thể bỏ qua.
Sở Hàn là nhân cách thứ hai của Tô Mạch, nói chính xác, chỉ là một linh hồn. Lúc ở phó bản trước, Sở Hàn đã tự nổ, đánh "Trái tim Thiên thần" thành tám mảnh, thành công cướp được một phần tám. Sở Hàn lúc này cũng có thể tự nổ một lần nữa, cho dù bị thương, cũng chỉ là tạm thời rơi vào trạng thái ngủ say. Chỉ cần cơ thể Tô Mạch không chết, nhân cách thứ hai sẽ không bao giờ biến mất.
Những lời này Tô Mạch đương nhiên sẽ không nói với Xích Viêm và những người khác, nhưng hắn vẫn giải thích: "Nữ hoàng Saya tuy mạnh, nhưng bà ta chưa chắc sẽ giúp Nelson phục hưng vương quốc Will."
"Hả? Ý cậu là sao?"
"Tôi cho rằng, sự sụp đổ của vương quốc Will, mười phần mười là do Nữ hoàng Saya và Busa đạo diễn!"
Mấy người Xích Viêm đồng thời sững sờ, Nữ hoàng Saya còn có thể hiểu được, nhưng Busa...
"Nhẫn khế ước hoàng gia."
Tô Mạch chỉ nói năm chữ này, Chiêm Thanh Thanh sững sờ, sau đó lộ ra vẻ mặt khó tin và tỉnh ngộ...
Trong lúc Tô Mạch và những người khác đang trao đổi, Sở Hàn và hai người kia đã đi đến gần!
"Mẫu hoàng? Sao người lại ở đây?"
Bị dịch chuyển đến quảng trường bất ngờ, Công chúa Ellie cũng rất ngạc nhiên. Tuy nhiên, điều khiến ả kinh ngạc hơn là, người dịch chuyển bọn họ lại là mẹ ruột của mình.
Mối quan hệ mẹ con này không hề tốt đẹp, ít nhất Tô Mạch không hề nhìn thấy chút tình cảm nào trên gương mặt Nữ hoàng Saya, chỉ có sự lạnh lùng.
"Con còn nhớ những gì ta đã nói với con không?"
Trên mặt Công chúa Ellie lóe lên tia bất cam, nhưng vẫn cố chấp nói: "Người hy vọng con kết hôn với hoàng tử Will, nhưng vương quốc Will đã diệt vong! Con giúp vị hôn phu tương lai của mình tìm kiếm kho báu gia tộc có gì sai chứ?"
"Hai~... Công chúa điện hạ, nơi này không phải là nơi người nên đến."
Nữ hoàng Saya không nói gì, Odin lại khom lưng đứng ra.
Sắc mặt Công chúa Ellie tối sầm, đang định nói gì đó thì Odin đột nhiên tháo chiếc mũ trùm đầu màu đen, để lộ khuôn mặt gầy gò như xác khô!
Nhìn thấy khuôn mặt này, Công chúa Ellie cảm thấy bất an tột độ. Ả theo bản năng muốn lùi lại, nhưng kinh hãi phát hiện, cơ thể lại bị khóa chặt!
"Ngươi... ngươi muốn làm gì?"
Odin buông hai tay ra, quả cầu pha lê màu tím trôi nổi giữa không trung, không ngừng tỏa ra ánh sáng tím dịu dàng. Cùng lúc đó, gần trăm viên pha lê trắng khảm trên đỉnh hang động sáng lên, hưởng ứng quả cầu pha lê màu tím!
"Đây là... Trận pháp Thất Tinh?!"
Không biết ai kêu lên kinh hãi, Tô Mạch kinh hãi phát hiện, quảng trường dưới chân bọn họ, vậy mà lại biến thành một trận pháp hình tròn khổng lồ!
Trận pháp tỏa ra ánh sáng tím chói mắt, được chia thành ba tầng: Lớp ngoài cùng là những ký tự khó hiểu, lớp giữa là những đường nét phức tạp, còn lớp trong cùng, cũng là vị trí trung tâm của Tô Mạch và những người khác, lại là một ngôi sao bảy cánh!
"Hỡi những vị thần linh lang thang trong thế giới khác, xin hãy dừng chân thương xót, lắng nghe lời sám hối của ta. Ta sẽ dùng thân xác làm lễ vật, linh hồn làm vật tế, thắp sáng ngọn lửa sinh mệnh, mở ra cánh cửa xuyên thời gian, dẫn đường cho những con chiên đang lo sợ bất an ——— Mở ra đi, cánh cửa thời không!"
Câu thần chú dài vang vọng khắp trời đất, quả cầu pha lê trong tay Odin và cơ thể hắn đồng thời nổ tung!
Quả cầu pha lê nổ tung biến thành vô số ánh sao tím, hòa vào làn khói đen do Odin hóa thành, đồng thời, dưới sự chỉ dẫn của hàng trăm "ngôi sao" trên không trung, từ từ bay lên...
"Không, đừng!!"
"Mẫu hoàng, mẫu hoàng cứu con!!"
Tiếng kêu la kinh hãi phát ra từ Công chúa Ellie, cơ thể ả đang héo mòn với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, khi linh hồn ả hoàn toàn thoát khỏi thể xác, một cánh cổng thời không khổng lồ, từ từ mở ra trên đỉnh đầu...
Tắm mình trong ánh sáng thánh.
Ánh sáng thánh màu vàng nhạt chiếu rọi lên tất cả mọi người, khoảnh khắc này, mọi người đều ngẩng đầu nhìn trời, trên mặt tràn đầy sự thành kính.
Lắng nghe thanh âm thánh.
Tiếng hát vang vọng bên tai như tiếng trời, đây là lời kêu gọi từ thánh nhân.
"Nelson, con còn nhớ lời hứa vừa rồi của mình không?"
Giọng nói dịu dàng của Nữ hoàng Saya vang vọng trong tâm trí Nelson, Nelson mơ màng gật đầu.
Nữ hoàng Saya mỉm cười, đây là nụ cười chân thành đầu tiên của bà ta kể từ khi bước vào đầm lầy hoang dã.
"Busa, còn chờ gì nữa?"
Busa nhắm mắt lại, khẽ nói: "Điện hạ, xin lỗi ngài!"
Nelson mơ màng nhìn Busa, như không hiểu lão đang nói gì.
Busa đưa tay khẽ vung về phía Nelson, vẻ mặt Nelson càng thêm mơ màng.
"Dưới danh nghĩa khế ước, triệu hồi sức mạnh của thần. Dưới sức mạnh tín ngưỡng, đánh thức thần minh đang ngủ say!"
Busa nắm lấy tay Nelson, nói từng chữ một: "Lấy máu của ta, đổi lấy mạng sống của ngươi."
Nelson ngây ngốc lặp lại: "Lấy máu của ta, đổi lấy mạng sống của ngươi."
Trong nháy mắt, vô số sức mạnh tín ngưỡng màu trắng sữa, thông qua cánh cổng thời không tràn vào trận pháp Thất Tinh, sau đó thông qua trận pháp Thất Tinh dẫn đến bệ thờ cao cao ở phía xa. Đỉnh bệ thờ bùng nổ ánh sáng trắng dịu dàng, không hề chói mắt...
Cùng lúc đó, cơ thể Nelson không tự chủ được bay về phía bệ thờ, hòa vào sức mạnh tín ngưỡng màu trắng sữa...
"Quả nhiên là hồi sinh!"
Cái gọi là "kho báu của Hill" căn bản không tồn tại, tất cả chỉ là một trò lừa bịp. Mục đích cuối cùng, chính là thông qua sức mạnh tín ngưỡng vô tận từ thế giới thực, để bán thần Hill đã chết có thể hồi sinh!
Vút! Vút!
Một đen một đỏ, hai lá bài mang theo khí thế cường đại bắn về phía bệ thờ!
"Nữ hoàng bệ hạ, tôi rất tò mò, tại sao bà lại dốc hết sức lực giúp đỡ Hill?"
Nữ hoàng Saya tùy ý phẩy tay, hai lá bài bắn về phía bệ thờ lập tức biến mất.
Nhìn Tô Mạch đang cầm hai khẩu súng có hình dáng kỳ lạ, một đen một đỏ, Nữ hoàng Saya bình tĩnh nói: "Nó là con trai ta, đừng nói là dùng mạng của các ngươi để hồi sinh nó, cho dù là dùng cả thế giới để chôn cùng, ta cũng không tiếc."
Con trai?!
Vậy mà lại là con trai!
Tô Mạch nằm mơ cũng không ngờ, câu trả lời lại là như vậy.
Khó trách, khó trách Hill có thể trở thành bán thần với tư cách là con người, thì ra vốn đã mang dòng máu bán thần!
"Dùng mạng sống của con gái để cứu con trai, bà thật sự là một người mẹ tốt."
Đối mặt với lời chế giễu của Tô Mạch, Nữ hoàng Saya không hề thay đổi sắc mặt: "Ngươi đang cố gắng câu giờ cho hắn sao?"
Nhìn theo ánh mắt của Nữ hoàng Saya, Sở Hàn đang quỳ một gối trên mặt đất, vẻ mặt dữ tợn!
"Odin không chỉ là nhà tiên tri, mà còn là một Ma Đạo Sư có tinh thần lực cường đại."
Giọng điệu của Nữ hoàng Saya vẫn thản nhiên như trước: "Việc nó cướp đoạt thân xác, sẽ không thất bại."
"Thật sao?"
Khóe miệng Tô Mạch lộ ra nụ cười kỳ lạ: "Vậy hãy chờ xem!"
Vẻ mặt tự tin của Tô Mạch không giống giả vờ, Nữ hoàng Saya nhíu mày, không khỏi cẩn thận quan sát Sở Hàn...
Đúng lúc này, làn khói đen đang bao vây Sở Hàn, đột nhiên điên cuồng trào ra ngoài!
"A!! Khốn kiếp, hắn không phải là linh hồn tà ác, hắn vậy mà lại là..."
"Ha ha!"
Trong không gian tràn ngập sự thánh khiết, vang lên một tiếng cười tà ác.
Sở Hàn chậm rãi đứng dậy, trên người hắn vậy mà lại tỏa ra ánh sáng vàng nhạt, trên trán còn khắc một chữ Vạn "卍" màu vàng kim lấp lánh!
—-----
Tác giả có lời muốn nói:
Sở Hàn: Tôi thành Phật rồi!
Tô Mạch: Sắc tức thị không.
.........