[Vô Hạn Lưu] Song Trọng Nhân Cách - Tiểu Sinh Vô Danh

Chương 19: Laint cuồng dại




“Nếu không có chuyện gì nữa thì tôi đi trước.”
Trước khi đi, nhân viên phục vụ đưa ra một tin tức cuối cùng: “Khuyên chư vị tốt nhất đừng hành động đêm nay, dù sao ngày 15 tháng 9 là… đêm trả thù của Satan!”
Mấy chữ ‘đêm trả thù của Satan’ lại khiến sắc mặt cả đám thay đổi.
Tần Văn Hạo rất muốn hỏi rõ ràng xem ‘sự trả thù của Satan’ rốt cuộc là thứ gì nhưng nhân viên phục vụ cố chấp căn bản không để ý đến việc mọi người giữ mình lại, khăng khăng rời khỏi quán rượu — lần này, anh ta đi cửa chính.
“‘Đêm trả thù của Satan’ giống với tin tức của người dẫn đường chúng tôi, đêm nay chắc chắn gặp nguy hiểm!” Sắc mặt của Thiệu Thiến cực kỳ u ám.
Vẻ mặt Tần Văn Hạo cũng u ám, nhưng vẫn kiên trì: “Nhưng nhiệm vụ chính giới hạn trong 24h, thời gian gấp rút như vậy, để đến ban ngày chắc chắn không kịp!”
Căn cứ vào kinh nghiệm trước đó của Tần Văn Hạo, thời hạn nhiệm vụ ngoại trừ thời gian có hạn ra thì còn ẩn giấu hàm ý khác: Khoảng thời gian này, là thời kỳ tốt nhất để hoàn thành nhiệm vụ.
Chẳng hạn như nhiệm vụ nghĩ cách giải cứu đứa trẻ của ông chủ, nếu qua 24h, vậy hai đứa bé chắc chắn gặp chuyện không may. Liên tưởng đến ‘ngày giỗ’ mà nói, đứa con gái của ông chủ khả năng cao sẽ bị hiến tế.
Mà trong 24h này, nhất định có thời điểm tuyệt hảo để nghĩ cách cứu viện, đến càng sớm càng đỡ vuột khỏi tầm tay!
“Nói vậy thì đêm nay chúng ta chắc chắn phải hành động?” Một tên dự bị thấp thỏm nói.
“Cứu bé trai!”
Lúc này, Mạc Trân Trân bất chợt rống to: “Đừng quan tâm đứa con gái, chúng ta chỉ cứu con trai, con trai là Noah!”
“Noah? Noah đóng tàu cứu nạn?”
Mạc Trân Trân liếc nhìn Tô Mạch, đắc ý nói: “Trong Kinh thánh có ghi chép rằng Lamech là cha của Noah! Noah là con trai, đứa con trai trong thai long phượng chắc chắn là Noah!”
Hai mắt Tần Văn Hạo sáng rực: “Ha ha, thì ra là thế! Nhiệm vụ chỉ nói giải cứu con của ông chủ chứ không nói là cứu hết cả hai hay chỉ cứu một đứa!”
“Tôi đã nói mà, nếu cứu hết thì chúng ta chắc chắn phải chia ra hành động. Bởi vậy thì nhân tố không xác định và tỷ lệ thất bại tăng lên vô cùng… Chỉ là phó bản của người chơi dự bị mà thôi, sao có thể khó như vậy?”
Nếu chỉ cứu một người, độ khó của nhiệm vụ vô hình trung giảm đi mấy lần, chỉ là…
“Đây chỉ là suy đoán của chúng ta, lỡ như muốn cứu hết thì sao? Lỡ như tên của ông chủ chỉ là trùng hợp, hoặc là cạm bẫy thì sao? Đừng quên, cả hai đứa con của ông ta đều không có tên!” Thiệu Thiến quả quyết phủ định: “Để đảm bảo an toàn, vẫn nên chia binh hai đường đi!”
“Ờ, chị nói cũng đúng…”
Tần Văn Hạo nhìn rất cố chấp mà lần này lại cực kỳ tùy tiện thoả hiệp.
Thấy Mạc Trân Trân không cam lòng, Thiệu Thiến mỉm cười, nói: “Đương nhiên vẫn nên lấy việc cứu bé trai làm chủ… Vậy đi, tôi mang bốn người đi cứu bé gái, anh Tần mang năm người cứu bé trai, thấy sao?”
“Tôi đi thánh điện Varro!” Mạc Trân Trân tiên phong bày tỏ thái độ.
Rất rõ ràng, cô ta vẫn tin chắc rằng cứu đứa con trai mới là nhiệm vụ thật sự.
Thiệu Thiến lơ đễnh, vẫn chỉ mỉm cười: “Vậy lựa chọn dân chủ đi, cứu bé gái thì đứng sang phía bên tôi!”
Tô Mạch vốn ở bên phía Thiệu Thiến nên cũng không di động.
Thấy Tô Mạch chọn cứu bé gái, Thiện Kiến nhìn Laint bên cạnh Tần Văn Hạo, nghiến răng một cái rồi cũng đứng bên cạnh Thiệu Thiến — hiển nhiên, người cậu ta chọn không phải nhiệm vụ.
Cuối cùng, Quảng Chí Minh, cũng chính là nam đầu trọc, cùng một cô gái tên Tập Vân San, cũng lựa chọn Thiệu Thiến.
Phân nhóm xong, Thiệu Thiến nhìn đồng hồ trên vách tường trong quán rượu, còn lại không đến hai giờ là đến 0h sáng ngày 15 tháng 9.
“Còn vấn đề gì thì nghiên cứu thảo luận trên đường sau, chúng ta nhanh chóng xuất phát thôi!”
Trước khi xuất phát, Laint đột nhiên nhếch lên nụ cười kỳ quái với Tô Mạch, nụ cười này dường như chỉ có bọn họ mới hiểu.
“Lạ thật đấy, không phải Bất Dạ thành à? Sao trên đường không có ai hết!?”
Thành phố được xưng là Bất Dạ thành lại không có ngôi nhà nào mở cửa, ngay cả ánh đèn cũng lay lắt. Trên đường phố âm u đầy chết chóc, ngay cả bóng quỷ cũng không có.
Sự quỷ dị của thành phố là thứ yếu, điều khiến mọi người lo lắng nhất chính là, bọn họ cùng nhau đi tìm mà đến cả một cỗ xe ngựa cũng không tìm được!
Lối kiến trúc của Bất Dạ thành giống với Luân Đôn những năm sáu mươi, trong thành cũng dày đặc sương mù, ấy vậy nhưng không phải bụi mù trong ấn tượng. Theo lý mà nói, thời đại này hẳn phải là ngựa xe hoành hành mới đúng, nhưng cả toà Bất Dạ thành ngoại trừ xe kéo ven đường rải rác tình cờ thì không nhìn thấy một chiếc xe hơi nào, quả thực quái dị.
Không tìm được xe thay căng hải, chỉ có thể đi bộ đến Thành Bắc.
Tuy cả đám không phải người mới, thể trạng mạnh hơn người bình thường không ít, nhưng Bất Dạ thành cũng không nhỏ hơn Luân Đôn những năm sáu mươi là bao. Với tốc độ của bọn họ, chí ít cũng phải bốn tiếng đồng hồ mới có thể đến được khu rừng Tàn Tích ở Thành Bắc.
Không chỉ nhóm bọn họ mà bọn người tbh bên kia cũng lâm vào tình trạng quẫn bách không xe để ngồi, vượt xa khỏi dự liệu của hai người dẫn đường, cũng phá vỡ kế hoạch ban đầu của bọn họ — đến nơi trước 0 giờ.
Bằng sức lực đôi bàn chân của bọn họ, trừ phi người dẫn đường một mình đi trước, nếu không thì căn bản không thể nào đến khu rừng Tàn Tích hoặc thánh điện Varro trong hai giờ.
“Không được, thế này quá chậm!”
Ấn đường Thiệu Thiến lộ vẻ lo lắng: “Mấy người có ai có trang bị hoặc đạo cụ tăng tốc không?”
“Chị Thiến, chúng ta lại phải chia ra ạ?” Tập Vân San lo lắng bất an.
Thiệu Thiến kiên định gật đầu, chân thành nói: “Không sai! Chúng ta nhất định phải đến khu rừng Tàn Tích trước 0 giờ, ít nhất có hai người…”
“Sương mù dày hơn rồi.”
Thiệu Thiến sững sờ: “Là sao?”
“Đừng chia ra hành động.”
Tô Mạch vẫn giữ bộ dáng thong thả bình tĩnh: “Dù có tách ra cũng không thể nào đi đến khu rừng Tàn Tích trước 9 giờ, huống chi… Nhiệm vụ chính tiếp theo sắp tới rồi.”
“Vẫn còn nhiệm vụ chính?!” Nam đầu trọc và Tập Vân San đồng thời hô lên đầy kinh ngạc.
Thiện Kiến nhanh chóng truy hỏi: “Ngài Tô Mạch, rốt cuộc là sao?”
Một chữ “ngài” kéo đến cái liếc mắt của mọi người.
Thiệu Thiến đảo mắt, nở nụ cười đầy ẩn ý rồi nói: “Gì mà ngài với không ngài, hai người đang diễn tuồng chắc!”
Chị ta đã phát hiện được thái độ bất thường đối với Tô Mạch và Laint của Thiện Kiến từ lâu, giống như… vừa sợ hãi vừa cung kính!
Nhưng Tô Mạch và Laint rõ ràng là người mới, Thiệu Thiến thực sự không đoán được vì sao Thiện Kiến lại sợ hai người như thế. Dẫu sao thì chị ta và Tần Văn Hạo mới là người dẫn đường chân chính.
Tô Mạch căn bản phớt lờ ánh mắt tìm tòi của Thiệu Thiến: “Nhiệm vụ chính của hệ thống lần lượt là 1-1 và 1-2, tôi tin các người cũng để ý đến.”
“Không sai, tôi cũng cho rằng còn nhiệm vụ chính khác chưa được kích hoạt.”
Thiệu Thiến vẫn không hiểu gì: “Nhưng mà, sao cậu xác định được nó sẽ xuất hiện vào hai tiếng sau? Chẳng lẽ có liên quan đến làn sương mù này?”
“Bởi vì nó là nhiệm vụ chính.”
Tô Mạch giải thích: “Đã là nhiệm vụ chính, vậy không khó để kích hoạt… Thời điểm chúng ta vào kịch bản rất khéo, lại thêm quán rượu Style ở giữa trung tâm. Bởi vậy, chỉ sợ cho dù chúng ta vừa vào kịch bản đã vội vội vàng vàng chạy đến Thành Nam hoặc Thành Bắc thì cũng sẽ không đến được trước 0 giờ sáng.”
Giải thích đến đây đã rất rõ ràng: Đây là hành động cố ý của hệ thống.
Hệ thống sẽ không làm bất cứ chuyện gì mà không có lý do, mục đích của nó đơn giản là muốn để phần lớn bọn họ ở lại Bất Dạ thành lúc 0h ngày 15 tháng 9 — trải nghiệm sự trả thù của Satan!
“Về phần vì sao lại muốn như thế thì câu trả lời duy nhất mà tôi có thể nghĩ đến chính là lúc ‘sự trả thù của Satan’ ập đến, đó cũng là lúc kịch bản chính thức bắt đầu.”
Mà nhiệm vụ chính khác, tám chín phần mười sẽ tuỳ theo đó mà xuất hiện.
“Nếu suy đoán của cậu không sai, vậy coi như bây giờ tôi tách khỏi đoàn thì trên đường cũng gặp phải bất trắc, không thể đến khu rừng Tàn Tích trước 0 giờ?” Thiệu Thiến cau mày hỏi.
Tô Mạch nhếch miệng: “Có lẽ vậy, bằng không… Chị thử xem?”
Thiệu Thiến bĩu môi: “Nghĩ tôi ngu à!”
Bởi thế, chị dĩ nhiên sẽ bỏ lỡ nhiệm vụ chính thứ hai…
Cuộc đối thoại giống vậy đồng thời diễn ra ở đội khác.
Laint lắc vòng eo thô đi đến cạnh Tần Văn Hạo, thân thể cao lớn cường tráng, đến cả Tần Văn Hạo cao một mét tám cũng cảm thấy áp lực như núi.
Hơi cúi xuống bên tai Tần Văn Hạo, Laint nói bằng giọng mê hoặc đầy truyền cảm: “Anh chàng đẹp trai, trò chơi lập tức bắt đầu rồi, anh nhất định phải đi trước à?”
Nói xong, gã thế mà thè đầu lưỡi nhẹ nhàng liễm một cái vào vành tai Tần Văn Hạo!
Tần Văn Hạo bị doạ giật bắn người, lập tức lùi ra phía sau cách xa mấy mét.
Anh ta xoa tai trái thật mạnh, gương mặt tuấn tú đỏ bừng lên — bị chọc tức.
“Cậu, cậu…”
Laint dường như không thấy được sự phẫn nộ của Tần Văn Hạo, gã quay lại, ngẩng đầu lên, giơ cao hai tay ôm lấy bầu trời.
Cùng lúc đó, miệng gã thâm tình ngâm nga: “Satan yêu dấu, gương mặt ngài khôi ngô như thế, nụ cười ngài quyến rũ như thế, thân thể ngài tuyệt vời như thế… Tín đồ của ngài đắm say vì ngài, cuồng si vì ngài… Xin cho phép hắn dâng lên cho ngài một khúc ‘Waltz of Love’!”
Cộp, cộp, cộp…
Quyến rũ mà cuồng điên, nhìn Laint chìm vào điên dại, tất cả mọi người đều sợ phát choáng…