[Vô Hạn Lưu] Hồi Ký Của Kẻ Lưu Hành Thời Gian

Chương 52




Tôi tìm thấy người đàn ông đấy trong một ngôi nhà bỏ hoang. Cỏ dại ăn hết sàn nhà và dây leo mọc kín toàn bộ bốn bức tường. Cây trườn qua cửa sổ, vươn cao, đâm thủng trần nhà, rễ phụ của nó khắp nơi, như một tấm màn che cả không gian. Lúc mới nhìn qua, tôi còn không nhận ra đây là một cái nhà, nó đã hòa lẫn vào trong mảng rừng thưa rồi. Chỉ có tiếng thở khò khè của một kẻ hấp hối là dấu hiệu con người duy nhất.

Ông ta nằm trên bệ đá bên dưới cái cây kia, tựa như đang ngủ giấc ngủ cuối cùng. Tóc bạc hết, dài đến tận vai với râu ria che cả khuôn mặt hốc hác. Nhưng người đàn ông này mặc một bộ đồ thật kì lạ. Nó đen như màn đêm và bó vào khu vực ngực, nơi có chất gì đó vừa phát sáng vừa chảy ra theo nhịp thở.

“ Cuối cùng cô cũng tới. “

Mồm há hốc, tôi đứng im giữa bước đi như một cuộn phim bị ngừng. Ông ta đang không nói về tôi phải không? Kiểu như ông ta nhầm tôi với đứa con gái hay bà vợ nào đó.

Nhưng nằm trơ trọi chờ chết giữa nơi rừng thiêng nước độc có vẻ là một cái chết hết sức cô đơn. Tôi bước từng bước đến cạnh ông ta, cỏ dại loạt xoạt quanh mắt cá. Ông già mở mắt rồi lại nhắm. Ít nhất nụ cười mới nở trên môi nói lên rằng người đàn ông này đã thấy tôi.

“ Cô đã ở đó khi tôi sinh ra, và giờ sẽ ở bên tôi lúc tôi chết đi… cuộc đời đúng là đầy sự nực cười. “

Được rồi, ông lão này chắc sắp chết nên phát điên rồi. Tạm thời bỏ qua bộ trang phục quái dị và cái chất nhớt rơi quanh bệ đá, tôi nghĩ mình nên chạy sớm trước khi mọi thứ biến thành phim kinh dị.

“ Tôi nghĩ là ông nhầm tôi với ai đó khác rồi. Tôi chưa từng gặp ông. “

“ Với những kẻ du hành thời gian như hai ta, việc này không phải là không thể. “

Du hành thời gian.

Tự dưng người này không còn điên như tôi nghĩ.

“ Làm thế nào mà ông… du hành thời gian? Làm sao tôi có thể làm được như vậy? Tôi mới ngủ dậy đã bị cuốn vào quá khứ. “

Cái lạnh và sự sợ hãi của giây phút đó ập về. Rồi những tối khóc đến khô nước mắt. Hình ảnh của cha mẹ, của gia đình, của cái tương lai đã thành quá khứ nó vẫn còn đây. Tôi chỉ đủ giỏi để kìm nén chúng, cho đến khi không thể nữa.

“ Thì vẫn là cỗ máy đó thôi. Cô dùng cái nào để quay về quá khứ thì hãy dùng nó để trở về. Nhưng theo cách cô đang nói, có vẻ như tôi là kẻ du hành, còn cô đã bị bắt cóc. “

Ông ta ho khụ khụ, lá cây rơi đầy xuống mặt. Tôi đầy chúng ra, lấy tay lau mồ hôi trên trán cho đến khi cơn ho dừng. Thân nhiệt ông ta nóng bất thường, khác với những người sắp mất mà mẹ tôi từng kể.

Bỗng dưng, tôi sẵn sàng làm mọi thứ để cứu lấy người đàn ông này.

“ Tôi nhớ có một cái chuông chùa rất lạ mà tôi đã chui vào bên trong. Nó to khổng lồ và cũng ở trong một cái chùa bị bỏ hoang trên đồi. Cái đồi đó bị đồn ma ám, nhiều người đã mất tích trên đấy. “

“ Nghe có vẻ giống đấy. “

“ Nhưng mà sau đó tôi chui ra từ cái chuông đó rồi cứ đi về nhà thôi, không có chuyện gì xảy ra cả! Nếu nó là một cỗ máy thời gian thì tôi phải ngay lập tức đi về quá khứ hay tương lai hay gì gì đó rồi chứ?! “

“ Vì vậy tôi mới dùng ‘bắt cóc’ Linh à. “

Khi ông ta nói tên tôi, nó nghe thật đơn giản, như hai người bạn cũ gặp lại nhau.

“ Ông là ai? “

“ Một kẻ du hành thời gian, tôi đã nói rồi đó thôi. Nhưng cô cho ta một ân huệ được không? “

“ Ân huệ gì? “

“ Ta muốn kể lại chuyện đời ta. Nó dài, chằng chịt và chưa có ai nghe. Không phải bởi vì họ không muốn nghe mà là vì bản thân ta không muốn kể. Suốt bao nhiêu năm ta đã cho mình hơn người, kiêu hãnh vì ta phá được qui luật của tự nhiên. Rồi vào những phút cuối đời ta lại gặp lại cô, ta ghét cách nói này, nhưng âu cũng là cái số. “

Trên khuôn mặt thấp thoáng nụ cười, một nụ cười buồn bã. Ông ta như đang cười bản thân, cười cả vào mặt tôi. Tôi cũng chỉ có thể gật đầu.

“ Tôi thấy vinh hạnh. “

“ Ta nên bắt đầu vào những phút giây đầu tiên nhỉ. Ta coi cuộc đời mình thực bắt đầu lúc ta ăn cắp được cái này. “

Ông ta giơ tay lên, bên trong nắm đấm mở ra là chiếc đồng hồ quả quít. Người đàn ông sắp chết run rẩy mở cái nắp ra, bên trong cũng là một cái mặt đồng hồ mà thôi. Nhưng bảy cái kim khác nhau quay loạn xạ và không có đánh số gì cả.

“ Nó hết hoạt động rồi. Chắc cô không tin nó đã từng giúp ta bay nhảy khắp nơi đâu nhỉ. Đi picnic bên cạnh sông Nile của Cleopatra. Tham gia đám cưới giữa Hoàng Kim Văn Minh và Jane Pomtelli. Dỡ những gói đồ đầu tiên xuống Giấc Mơ IV. Những màn hình khổng lồ chiếu trực tiếp hình ảnh của Trái Đất bị bỏ lại trong đám bụi đỏ mù mịt. Tất cả đều than khóc. Giấc Mơ IV vẫn chưa thành thực tế. “

“ Năm mười lăm ta đánh cắp được nó, khi vẫn chỉ là một thằng bé vô học trú ngụ ở Tầng Bốn. Cuộc sống ở đấy chẳng có gì hết. Người ta đổ rác xuống rồi bỏ đi, và những gia đình tại đó sẽ đào rác lên mà sống. Hôm đó bà chị ta tìm thấy nó trong một đợt rác toàn sắt vụn. Bả chẳng thèm chia sẻ, cứ ôm khư khư làm ta tức lắm. Ghen tị với sự may mắn của kẻ khác, ta chờ lúc chị ngủ mà thò tay móc. Trong bàn tay ướt đẫm mồ hôi của ta, nó bắt đầu lắc như một quả bom, và bỗng dưng ta rơi xuống những bậc thang của ba mươi năm sau. “

“ Nhà ta đã mất hết. Có một vụ nổ ở Tầng Năm do lò điều khiển rác thải bị quá tải. Ta không biết dùng thứ này vào thời điểm đó, thế là bắt đầu lang thang tìm kẻ làm ra nó, xem nó hoạt động ra sao, và bắt kẻ đó sửa cỗ máy thời gian của hắn. Nhưng ta còn trẻ, ngu ngốc và nhanh chóng quên mất mục đích của mình. Ta không muốn quay trở lại cứu gia đình làm gì. Ta chỉ muốn ra đi, xa thật xa nơi mình sinh ra, nhất là khi đã tìm ra cách sử dụng chiếc đồng hồ. “

“ Khi ta tới Madrid thập niên chín mươi, ta gặp Maya. Tình yêu đầu đời của ta. Hai đứa con đáng yêu, ngoan ngoãn. Ngôi nhà lớn với vườn cây, hồ nước. Thời tiết chưa bao giờ đẹp hơn. “

“ Nhưng rồi Kr’ine xuất hiện. Da xanh như ngọc bích với đôi mắt mèo lấp lánh và nụ cười đẹp nhất vũ trũ. Ta lấy nàng ba năm trước đó. Cướp bảy ngân hàng trên Twinkle T với băng Space Wolf, làm việc ta cho là đúng đắn: ăn cắp từ những tên giàu có nhất chia cho những kẻ nghèo nhất. Ta là một người anh hùng, một người cha tốt, một tình nhân hoàn hảo cho hai người phụ nữ hoàn hảo. “

“ Nhưng trong một dòng thời gian khác, ta sống một mình giữa biển. Một hòn đảo tại Thái Bình Dương. Chỉ một mình mình dưới ánh nắng gay gắt và gió biển lồng lộng. “

“ Nhưng khi dòng thời gian xô đẩy, ta không thể sống cả ba cuộc đời đó cùng một lúc. Ta nghĩ ta đã chết trên một con tàu xuyên qua Astral, một dải ngân hà phía bên phải của trái tim… Cũng có thể lắm chứ. “

Bỗng dưng, ông ta mở mắt nhìn tôi

“ Cô biết chúng ta sẽ gặp nhau ở đâu không Linh? “

Tôi lắc đầu.

“ Ta sẽ ở đó khi cô chết. “