[Vô Hạn Lưu] Hồi Ký Của Kẻ Lưu Hành Thời Gian

Chương 41




Tôi không nghĩ mình và khuôn mặt rỗ của lão Vũ là điều Hồ Tử Duy muốn thấy khi anh ta mở mắt ra sáng hôm ấy.

Tên quí tử nhăn mặt rồi lại nhắm mắt, miệng phàn nàn mà không thành tiếng. Lão Vũ có vẻ bằng lòng với cách xử sự này. Nhưng điều đó không ngăn được lão ta kéo thẳng một cái roẹt tay phải của bệnh nhân mà bắt mạch. Lão Vũ đối xử với Hồ Tử Duy như một con heo nái. Tôi rất thích lão.

“ Huyết mạch của cậu đã quay về trạng thái quân bình. Lần cuối tôi thay băng cho vết thương thì mưng mủ cũng đã được lột sạch. Nhưng nhớ tắt đèn trước khi ngủ nhé. Kẻo mấy cô gái sẽ kêu thét lên khi thấy vết khâu của tôi đấy. “

Hồ Tử Duy, lúc này đã thức hoàn toàn, khe khẽ nói lời cảm ơn.

Rồi anh ta nhận ra tôi. Tôi nhìn lại, bắt đầu đếm trong đầu xem sẽ mất bao nhiêu lâu để vị quí tử trong bộ đồ bệnh bằng lụa thượng hạng nhận ra tôi là ai.

Đầu tiên là những cái nhíu mày, rồi hai bên bắt đầu chằm chằm nhìn nhau. Tất nhiên nếu tôi là một con hầu bình thường, thì sẽ phải cụp mắt xuống, biết điều mà ngoảnh đi chỗ khác. Nhưng tôi cảm thấy khá huênh hoang ngay lúc này. Vâng, tôi đã cứu anh ta. Tôi sẽ nhìn thẳng vào mắt anh ta chừng nào tôi muốn. Nhưng cái vấn đề là: Hồ Tử Duy không hề nháy mắt còn tôi thì không thể thua tên này.

Bỗng dưng hai người bắt đầu đấu mắt với nhau.

Mặt tên quí tử méo mó cả lại để cố gắng không đóng mí. Nước mắt của tôi cũng đang rơi lã chã.

Rồi cuối cùng, cả hai nháy mắt cùng một lúc.

Cánh cửa đóng cái Rầm! khi lão Vũ trở lại. Đứa cháu Hồ gia ngoảnh mặt đi ngay tức khắc, không để lộ ra việc trẻ con mình vừa làm. Tôi lau nước mắt, kệ lơ cái nhìn chán ngán của lão Vũ. Ông ta chắc chắn biết có một chuyện quái quỉ gì đó vừa diễn ra. Chỉ có điều, khác với tôi và Hồ Tử Duy, nhận ra mình là một người lớn và chẳng cần quan tâm tới chuyện đó là gì. Ông ta quay nhìn bàn thuốc của mình mà nói chuyện với bệnh nhân:

“ Rồi. Bây giờ cậu sẽ phải nghỉ dưỡng ít nhất ba tháng theo đơn thuốc của tôi. “

“ Tôi sẽ không nằm tại nhà suốt ba tháng trời. “

Tôi nhướn mắt. Anh ta phun từ “ nhà “ như thể nó mới là con dao đi xuyên bụng mình.

Lão Vũ không thèm quay lại nhìn cậu quí tử. Ông ta đưa tay kiểm tra bảy thùng thuốc liên tiếp, nhanh như cắt lấy ra ba loại thảo dược khác nhau rồi buộc chặt vào một gói nhỏ màu tím.

“ Tôi nói là tôi sẽ không ở lại đây. “

Gói nhỏ màu tím được ném vào cái rổ trống trên bàn. Lão Vũ lấy một quả nấm to từ lọ thuốc trên cùng. Ông ta ngửi ngửi nó, vứt lại vào trong đó rồi cất lên giá một lần nữa. Cuối cùng ông ta lấy lại bao thuốc tím và đi ra ngoài.

Qua khóe mắt tôi nhìn, Hồ Tử Duy đang thở hồng hộc, mặt đỏ như thể có lửa thoát ra từ đằng tai. Đã nói là giống một con heo nái mà.

“ Cô cần gì? “ _ Tên này quay ngoắt sang nhìn tôi. Vẻ giận giữ bị kìm nén để lấy lại cái phong độ dở hơi của mình.

Không hay rồi, anh ta đang bực tức, thế này thì làm sao mà gợi ý cho tên này cái kế hoạch của tôi được. Giận cá chém thớt. Thói thường ở đời thôi.

“ Ừm… tôi tới xem anh thế nào. “

Không thật sự là nói dối. Tôi thực sự cần Hồ Tử Duy phải ít nhất tỉnh táo để có thế thoát thân ra khỏi nơi đây.

Tên quí tử cười to đáp lại. Hay có thể nói là hắn đã có cố gắng tỏ ra sự khinh bỉ của mình. Một kẻ mới tỉnh dậy từ cơn hôn mê chỉ có thể khụt khịt trong cổ họng. Nhưng ý nghĩa đằng sau nó thì cả hai đều nắm bắt rất rõ.

Cái cách ánh sáng chiếu qua một khung cửa sổ mỏng, rọi rõ căn phòng thuốc rộng bất thường làm Hồ Tử Duy bé nhỏ đi nhiều. Anh ta tái mét, chăn đắp tận cổ. Dưới chân giường có một con ngựa gỗ mà tôi chẳng hiểu vì sao lại tự dưng có mặt tại đây. Tôi ngồi trên một sạp thuốc rỗng bên cạnh giường anh ta, cố gắng kiểm soát lại tình hình. Tôi có một kế hoạch và tên này chịu ơn tôi. Tôi sẽ không sợ hãi và bỏ chạy như bình thường.

“ Đấy là điều đáng tin nhất tôi từng nghe thấy. Cô chắc là đang cần tôi chứ gì. Có ai cứu người mà không tính toán đâu. “

Ba phút năm mươi lăm giây. Não anh ta vẫn ổn đấy. Chỉ cần anh ta đủ sức đi lại và trèo lên một con ngựa nữa là xong.

Nhưng mà có nên nói huỵch toẹt mọi thứ ra không nhỉ. Hai bên giờ lại nhìn nhau dò xét. Hồ Tử Duy mệt mỏi ra mặt, tựa như đã trải qua chuyện này cả ngàn lần. Thôi kệ, cứ sòng phẳng là tốt nhất.

“ Tôi cần quay trở về nhà tôi với tư cách là một con người chứ không phải một con hầu của Hồ gia. Anh “ _ tôi đưa tay chỉ vào ngực Hồ Tử Duy rồi quay về chỉ vào mình _ “ sẽ giúp tôi làm việc đó. “

Vẻ ngán ngẩm trên gương mặt anh ta có chút thuyên giảm. Nó không thật sự là sự ngạc nhiên hay thích thú mà chỉ là một chút suy nghĩ trầm tư. Nhưng rồi, một ý tưởng nở ra trên mặt vị quí tử này. Anh ta cười nhìn tôi với sự hài lòng không giấu diếm.

“ Tôi đồng ý. Cả hai ta sẽ ra khỏi nơi này ngay hôm nay. Nhưng cô sẽ phải làm theo những gì tôi nói. “

Tôi cọ chân vào nhau một cách vô thức.

Chuyện này có thể sẽ không kết thúc tốt đẹp tí nào.