Vô Hạn Khủng Bố

Chương 302: Bố cục không hoàn mỹ và Adam bị ăn!




Bá Vương...

Chiến đấu là tất cả của nam nhi, hoặc có thể nói là tất cả của hắn...

Bá Vương, sinh ra trong một đất nước Đông Âu loạn lạc, sau đó theo dòng người tỵ nạn lưu vong tới nước Nga. Dựa vào thể chất giống như siêu nhân, hắn từng làm cướp giật, côn đồ, sau đó là quân nhân, hoặc có thể gọi là tay sai của quân phiệt, tiếp đó thì làm lính đánh thuê... Có lẽ nên nói là cuối cùng làm lính đánh thuê, bởi vì đó là điểm kết thúc của cuộc sống bình thường của hắn.

Chưa từng biết thế nào là tình thân, bạn bè cũng có, nhưng là kiểu bạn bè người cho người nhận, mấy người bạn đó đều chết rất nhanh. Thứ thật sự chiếm vị trí còn quan trọng hơn cả tính mạng trong lòng hắn là tình cảm đồng đội.

Là một người sinh ra đã như vậy, trong đội lính đánh thuê, hắn tìm được tình cảm mà mình trân trọng nhất, tình đồng đội. Sự tin tưởng có thể lưng dựa lưng, vai kề vai chiến đấu, có thể yên tâm giao sau lưng mình cho người khác, không chút lo lắng sẽ như vậy mà tử vong, đó là tất cả những gì hắn có. Tiền bạc? Quyền lực? Hay là mỹ nữ? Tất cả chẳng qua chỉ là thuốc an thần trong cuộc đời mà thôi, điều thật sự quan trọng là sống sót, cùng đồng đội sống sót... Bởi vì ngoài thứ duy nhất đáng trân trọng đó ra, hắn thật sự không còn gì cả. Đó là sinh mệnh của hắn, là niềm tin của hắn.

Nhưng mà, niềm tin của hắn, thế giới của hắn cuối cùng cũng bị phá nát trong chiế đấu. Tất cả đồng đội đều đã chết, nhưng vì sao hắn lại còn sống? Tuyệt vọng? Thất vọng? Hay là trong lòng hắn đã không còn cảm giác nữa, bởi vì thế giới của hắn đã hoàn toàn tan vỡ...

Đi tới thế giới luân hồi, bởi vì người của thế giới luân hồi đều giống như hắn sao? Tiếp tục chiến đấu đi... Chiến đấu là tất cả của nam nhi, hoặc có thể nói là tất cả của hắn...

Một lần nữa chết đi, một lần nữa hồi sinh... Chiến hữu trong đoàn đội. Những đồng đội mới đó cũng khiến hắn cảm thấy ấm áp, cùng với dũng khí dựa lưng nhau cùng chiến đấu. Có lẽ vậy, nơi này sẽ trở thành thế giới mới của hắn, thế giới cùng nhau chiến đấu cho đến chết, chỉ là... Những đồng đội trước kia thì sao? Hắn chung quy vẫn không thể buông bỏ được hoài niệm với đồng đội trong tim...

"....Cho nên, ngươi muốn hồi sinh họ không?"

"Hồi sinh họ? Không thể nào, bọn họ không phải người của thế giới luân hồi, tối đa chỉ có thể phục chế, căn bản không cách nào hồi sinh..."

"Không, ta có thể. Ta là tồn tại tối cao, đã siêu thoát khỏi khái niệm con người, ta có thể tạo ra thần thoại giống như kẻ chế tạo cái hộp. Ta đã nói rồi, trong thế giới này ta cũng như tác giả, ta chính là "hắn", ta cũng có thể hồi sinh họ... Vấn đề bây giờ là, ngươi có muốn hồi sinh họ không?"

"Muốn! Ta muốn họ sống lại! Cho dù là chỉ một lần nữa cùng họ kề vai chiến đấu, đồng đội của ta! Ta muốn hồi sinh họ!"

"Vậy thì... Giao cả thể xác và tinh thần cho ta đi, kẻ mang chướng ngại trong tim. Bá Vương..."

Bá Vương vụt mở mắt ra. Trên ngón tay hắn, thi thể Tiêu Hoành Luật sao mà yếu ớt đến vậy. Trên mặt thằng bé vẫn còn mang một tia kinh ngạc, nhưng cũng thật kỳ lạ, thần tình trên mặt hắn từ từ giãn ra, phảng phất như đang mỉm cười. Chỉ là sợi dây trên tay hắn bỗng tự động tách ra, tiếp đó bay lên trên không... Hắn đã chết rồi.

- Không! Không... Ta!

Bá Vương sợ hãi ôm lấy Tiêu Hoành Luật. Trái tim thằng bé đã bị đâm nát, không còn một chút khả năng sống sót nào nữa. Những người xung quanh đều quay đầu lại, sợ hãi nhìn hắn. Bá Vương chỉ cảm thấy giống như mình sắp chết ngay lập tức... Hắn giết chết đồng đội của mình. Một chiến hữu có thể cùng kề vai chiến đấu. Tự tay hắn giết!

Có điều, không đợi Bá Vương kịp có phản ứng, cả bầu trời đột nhiên tối sầm lại, một quả tên lửa đạn đạo đã bay tới trên đầu mọi người, phát nổ khi Adam còn cách vị trí một quãng khá xa. Mặc dù như vậy, uy lực của quả tên lửa này vẫn vượt xa sức tưởng tượng của mọi người, không ngờ lại có thể làm bốc lên đám mây hình nấm cao vạn trượng, tiếp đó vụt co rút vào bên trong, phảng phất như phản ứng tụ hợp bom khinh khí...

- Mọi người cẩn thận lắng nghe, bố cục của ta là thế này...

- Chúng ta phải đối mặt với nhân mã hai phe, một là mấy đoàn đội của Liên minh Thiên sứ, hai là tiểu phân đội Ác Ma. Về tổng thể, chúng ta căn bản không cách nào tiêu diệt tất cả bọn chúng, nhưng Sở Hiên lại giao nhiệm vụ cho chúng ta là tiêu diệt tất cả, cho nên dù không thể cũng phải biến thành có thể mà hoàn thành... Căn tứ tin tức Sở Hiên giao cho ta, Zero, phương chính ma nhãn của ngươi hẳn là một công năng khác đúng không?

Zero cũng không tránh né, trực tiếp đáp:

- Không sai, đó là thông tin theo suy luận của máy tính siêu cấp dưới tầng hầm nhà Sở Hiên. Có điều kỹ năng này chỉ sử dụng được một lần, sau khi dùng xong ta sẽ chết...

- Đúng thế. Vậy thì lần này sẽ sử dụng nó. Tương ứng, ta có lẽ cũng sẽ chết cùng ngươi...

Tiêu Hoành Luật ngắt xuống một sợi tóc, cười khổ nói:

- Chẳng còn cách nào. Ta thật sự không phải Sở Hiên, không nghĩ ra được bố cục siêu nhân gì, ta chỉ là một người bình thường mà thôi. Hơn thế nữa, đối thủ là Adam có thể còn mạnh hơn ta, cho nên ta chỉ có thể lấy mạng đổi mạng, dùng giá nhỏ hơn một chút để toàn diệt bọn chúng. Đây là biện pháp duy nhất ta có thể nghĩ tới... Vương Hiệp, khống chế chất nổ của ngươi hình như đã có thể tổ hợp bom khinh khí rồi phải không?

- Không sai, nhưng cần có...

Vương Hiệp thoáng sửng sốt, cũng mở miệng nói.

- Cần có nguyên liệu đúng không? Bởi vì uy lực bom khinh khí quá lớn, ngươi không thể trực tiếp tạo thành giống như các loại chất nổ khác. Cũng giống như khi khống chế vụ nổ của tên lửa hạt nhân mini, chỉ cần có nguyên liệu, ngươi sẽ có thể tăng cao uy lực của nó, là như vậy đúng không?

Tiêu Hoành Luật thở ra một hơi, nói.

- Ừm, không sai.

- Vì thế phải trông vào ngươi rồi... Lâm Tuấn Thiên, nhiệm vụ của ngươi là cụ thể hóa ra đủ lượng đồng bị hidro nặng. Ta biết sẽ rất khó, vì thế Tề Đằng Nhất sẽ giúp ngươi. Não lực siêu cấp của ngươi có thể tính toán số liệu cực kỳ phức tạp, những số liệu đó là đồng vị hidro nặng Lâm Tuấn Thiên cần. Xiềng xích tâm linh của Chiêm Lam sẽ kết nối hai ngươi lại, để Tề Đằng Nhất tính toán, Lâm Tuấn Thiên cụ thể hóa, như vậy sẽ có thể chế tạo ra loại nguyên tố đó...

Tiêu Hoành Luật cười khổ nói:

- Đây vốn là vũ khí cuối cùng Sở Hiên tính dùng với clone Trịnh Xá, nhưng không biết phía Adam đã phát sinh chuyện gì, Sở Hiên không ngờ lại nói bí mật này cho ta biết. Do đó ta liền sử dụng nó trước với Liên minh Thiên sứ và phân đội Ác Ma... Bố cục của ta chính là vũ khí siêu cấp đó... Ứng dụng lớn nhất của phương chính ma nhãn, Lỗ đen trong khoảnh khắc!

- Chúng ta đều biết phương chính ma nhãn, hoặc là điểm tuyến ma nhãn lúc trước đều giống nhau, trực tiếp đánh trúng điểm liên hệ nhân quả, xóa bỏ nhân quả tồn tại, kết quả tạo thành là khiến sinh mệnh thể biến mất rrong nháy mắt, không cần biết nó có kiên cố đến mức nào... Ngoại lệ duy nhất là ánh sáng tâm linh, hoặc có thể nói là ánh sáng tâm linh có năng lượng vô tận. Khi đối mặt với Thần số hiệu 1 chúng ta từng được chứng kiến, điểm tuyến ma nhãn chỉ có thể phá vỡ một tầng bảo vệ ánh sáng tâm linh, tiếp đó sẽ vì tiêu hao hết năng lượng mà mất hiệu quả. Nói cách khác, việc mất hiệu quả thực ra không hề tồn tại, chỉ là phần điểm nhân quả biến mất chỉ là bộ phận tầng bảo vệ mà thôi, chủ thể không hề bị bắn trúng điểm liên hệ nhân quả....Nếu như tư duy ngược lại, nhân quả kỳ thật có thể bao trùm lên toàn bộ vật thể, cũng tức là ta đánh trúng điểm nhân quả trên vòng bảo vệ, chỉ cần chủ thể cũng sẽ bị tiêu hao nhân quả. Việc này không liên qua đến năng lượng nhiều hay ít, bởi vì chúng ta chỉ cần đánh tan điểm liên hệ nhân quả là được...

Sở Hiên khẽ đẩy mắt kính, trong mắt hắn là một vẻ cuồng nhiệt khiến cho người khác phải sợ hãi.

- Nói theo cách đó, phương chính ma nhãn hẳn là còn có một phương thức công kích khác. Phương thức công kích này không phải đánh vào điểm và đường nét hoặc có thể nói là đánh vào một vật thể nào mà là cả một khu vực. Nếu như trong một khu vực xuất hiện xung động nổ cực lớn, hoặc là xung động năng lượng cực lớn, sau đó để Zero đánh trúng vào điểm liên hệ nhân quả của khu vực xung động nổ và năng lượng đó, vậy thì tất cả điểm nhân quả trong phạm vi không gian ấy đều sẽ biến mất... Nói cách khác, không cần biết sinh vật bên trong mạnh mẽ đến mức nào nào, kể cả là clone Trịnh Xá cũng sẽ biến mất. Đây là thiết kế vũ khí còn mạnh hơn cả Ma động pháo, ta gọi nó là Lỗ đen trong khoảnh khắc, sức mạnh cuồng bạo nhất trong cả vũ trụ!

Tiêu Hoành Luật đã có cảm giác không còn lời gì để nói nữa. Hắn nhìn mô hình mô phỏng trên máy tính, hỏi;

- Chuyện ta tò mò là... Zero sẽ thế nào?

- Đương nhiên là chết chắc rồi!

Sở Hiên liếc mắt nhìn Tiêu Hoành Luật, giống như cảm thấy hắn đang nói một chuyện rất vớ vẩn.

-...Được rồi, ta thừa thận ta đang nói chuyện thừa thãi. Vấn đề quan trọng là ngươi làm thế nào tạo ra xung động nổ và xung động năng lượng trên phạm vi lớn như vậy? Hơn nữa thật sự cần xung động nổ và xung động năng lượng trên phạm vi lớn như vậy, căn cứ theo nguyên lý xạ kích, Zero dù thế nào cũng chỉ có thể bắn trong phạm vi của vụ nổ, hắn chung quy cũng không thể bắn mục tiêu nằm ngoài đường chân trời đúng không? Như vậy không phải trực tiếp chịu chết à?

- Ừm, vấn đề này tạm thời còn chưa có cách giải quyết. Vậy thì lấy bản thiết kế siêu địa đồ pháo số 4 này làm tài liệu lưu trữ, sau này sẽ từ từ nghiên cứu...

Sở Hiên gật đầu, nghiêm túc nói.

- Này... Thiết kế siêu địa đồ pháo số 4, thế ba bản trước là thế nào? Đã để Zero sử dụng một lần là đủ chết rồi, chẳng lẽ ngươi muốn biến bọn ta thành pháo người bắn ra hả? Ngươi...

Tiêu Hoành Luật nhớ tới đoạn đối thoại từng trao đổi với Sở Hiên. Lúc ấy Zero còn chưa có năng lực xạ kích vượt chân trời, cũng không cách nào chế tạo ra phạm vi nổ siêu lớn như trong kế hoạch, vì thế sau khi trao đổi xong Tiêu Hoành Luật cũng gần như quên bẵng đi mất. Hắn không nghĩ rằng thí nghiệm điên cuồng ấy của Sở Hiên lại thành công, nhưng không ngờ Sở Hiên lại thật sự làm được, hơn nữa còn hoàn chỉnh xong kế hoạch, chờ đến lúc cuối cùng cho Ác Ma đội một bất ngờ nho nhỏ, chỉ không nghĩ rằng cái bất ngờ này giờ lại rơi xuống đầu Adam.

Uy lực của món vũ khí này cực kỳ lớn, không thể nghi ngờ, nhưng đồng thời điều kiện cũng vô cùng hà khắc. Cái chết của Zero tạm thời chưa bàn, một số điều kiện quan trọng khác là bắt buộc phải tại địa điểm quy định, trong thời gian quy định, tạo ra vụ nổ đúng quy định hợp với yêu cầu. Tiếp theo là phải khiến kẻ địch không di động ra ngoài phạm vi nổ đó, cộng thêm hai điều kiện này là cực kỳ khó khăn.

Điều kiện nổ còn dễ giải quyết một chút. Dựa vào tổ hợp Vương Hiệp, Lâm Tuấn Thiên có thể tạo ra phạm vi nổ giống như bom khinh khí, uy lực so với đầu đạn hạt nhân bình thường thì lớn hơn nhiều. Mà đầu đạn hạt nhân thì lúc trước bọn họ đã tới căn cứ tên lửa, phương diện này không cần quá lo lắng. Còn muốn để kẻ địch không thể di chuyển, lại phải định vị phương hướng và vị trí bay của tên lửa...

Cách làm của Tiêu Hoành Luật là đặt máy định vị tọa độ của tên lửa lên người mình, hơn nữa còn đồng bộ với nhịp tim đập của chính hắn. Một khi hắn chết, tên lửa sẽ lập tức phát nổ từ bên trong, đồng thời phương hướng xạ kích hướng toàn bộ vào người hắn... Ngay từ ban đầu, Tiêu Hoành Luật đã chuẩn bị lấy chính mình làm mồi nhử, dẫn dắt Adam cùng các kẻ địch khác.

Nhưng sau đó Liên minh Thiên sứ phát sinh kịch biến, Adam sử dụng kế hoạch hoàn thiện loài người, trở thành sinh mệnh thể tối cao siêu thoát phạm trù tưởng tượng của loài người, tuy vẫn chưa hoàn chỉnh nhưng suy nghĩ của hắn thì không nghi ngờ gì đã bị Adam biết được... Như vậy hắn chỉ có thể đánh cược một ván. Là Adam sợ hãi mà chạy chốn hay là sinh mệnh thể tối cao đó sẽ dùng phương thức suy nghĩ mà loài người không cách nào hiểu được để đón nhận khiêu chiến này. Hắn còn mang theo các đồng đội còn lại, từ bốn nhân viên bắt buộc phải có cho công kích ra, tất cả những người khác đều trở thành mồi nhử giống hắn... Bởi vì Adam cần ánh sáng tâm linh để hoàn thiện, cho nên hắn nhất định phải hấp thu bọn họ. À đúng, còn cả thành viên Ác Ma đội cũng đồng thời trở mồi nhử, bọn họ sẽ là mồi để cầm chân Adam khi tên lửa tới gần...

"Đây là bố cục của ta, có thể thành công không?"

Tiêu Hoành Luật cũng không thể biết được nữa. Hắn đã chết, chết trong tay Bá vương, người không thể tưởng tượng được là đã phản bội Trung Châu đội, hoặc có thể nói là đã bị Adam khống chế. Bố cục của hắn chỉ còn thiếu một bước cuối cùng, xung động năng lượng cũng không nhất định có thể bao trùm toàn bộ Adam, còn cả Zero ở đằng xa không biết đã chuẩn bị xong xuôi chưa, còn cả hiện thực hóa của Lâm Tuấn Thiên không biết đã hoàn thành chưa, còn cả Vương Hiệp... Hắn đều không biết. Hắn đã thắng, cũng đã bại, ở bước cuối cùng đó...

Trong tiếng nổ vang rền, vụ nổ hạt nhân co rút lại thành một đốm sáng kịch liệt một lần nữa mãnh liệt lan tràn ra xung quanh. Cả đất trời phảng phất như ảm đảm hẳn xuống, vụ nổ lần này giống như một ngôi sao mới được sinh ra, ánh sáng và nhiệt độ đạt tới nhiệt độ bề mặt mặt trời. Ở cách trung tâm vũ nổ cực xa, Zero đang cầm súng ngắm Gauss yên lặng quan sát. Hắn trầm mặc, trong đầu liên tục hiện lên những hình ảnh trong quá khứ...

"Em trai, cha, mẹ..."

"Còn cả các đồng đội, tạm biệt! Có thể cùng mọi người kề vai đến chết, ta suốt đời khó quên..."

Đoàng!

Súng ngắm Gauss vụt gầm lên, trước khi âm thanh truyền tới tai bốn người, viên đạn đã uốn theo quỹ đạo trái đất, vạch nên một đường cong bắn trúng một điểm nào đó trong đốm sáng nổ. Trong nháy mắt, đốm sáng nổ tiêu tan với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường, giống như những mảnh giấy vụn không ngừng biến mất. Sau khi bắn xong phát súng, cơ thể Zero cũng bắt đầu tan vỡ, phảng phất như một đống pha lê hoặc thủy tinh. Khi ba người còn lại kêu gọi tên hắn, Zero đã mỉm cười tan biến vào không trung, thật sự hoàn toàn biến thành hư vô... chỉ có sợi dây buộc trên tay hắn bay lên không, tiếp đó bắn về phía chân trời xa xa.

Khi Zero tử vong, Tề Đằng Nhất cũng đột ngột phun ra một ngụm máu, mắt, tai, mũi miệng không ngừng trào ra máu tươi, đặc biệt sau là gáy nổi lên chi chít gân xanh, nhìn qua vô cùng dọa người, giống như đại não hắn đã vỡ tung. Hắn mỉm cười, quỳ gục xuống đất, dây thừng trên tay tự động mở ra, bay về phía chân trời.

"Cả cuộc đời ta... Thứ đeo đuổi chẳng qua chỉ là tâm được an lành, trộm mộ vốn không phải nguyện vọng của ta. Ta chỉ muốn hoàn trả lại những báu vật vô giá ấy... Đáng tiếc, không còn cơ hội trở về thế giới hiện thực để thực hiện giấc mơ ấy rồi, cũng không còn cách nào chuộc lại tội lỗi của ta nữa, nhưng mà... Như thế này cũng tốt, có thể vì đồng đội mà chiến đấu đến chết, thế này cũng tốt lắm rồi..."

"Đồng đội, hẹn gặp lại, nếu như có kiếp sau hãy để chúng ta gặp lại..."

Vừa tính toán quỹ đạo đạn của Zero, lại đồng thời tính toán số liệu đồng vị hidro nặng, khối lượng tính toán như vậy đã hoàn toàn vượt xa gánh nặng tối đa đến vài lần. Tề Đằng Nhất có thể chịu đựng gánh nặng đó đến tận bây giờ mới phát tác, không thể không nói, đây đã là năng lực cực hạn của hắn rồi, cũng là thành quả hắn dùng tính mạng để đổi lấy. Chỉ có điều, thành quả ấy đã thật sự là thành công sao?

Ở giữa không trung cách đó rất xa, tất cả sóng nổ từ vũ khí hạt nhân đã hoàn toàn biến mất, cả không gian biến thành một vùng uốn khúc, giống như hiện tượng ánh sáng vặn vẹo sinh ra khi nhiệt độ quá cao. Toàn bộ khoảng không gian tại đó đã tan vỡ, uốn khúc, thậm chí một mảnh đất lớn cũng lõm hẳn xuống, phảng phất như bị thiên thạch rơi rúng, trong không khí căn bản không không tồn tại một hạt bụi... Cả một khối đất lớn đã hoàn toàn biến mất giữa không trung, Adam quả nhiên cũng biến mất nhưng trận đồ ma pháp kia thì vẫn tồn tại. Trận đồ Cây sự sống do hơn mười con mắt lớn tạo thành, ở trung tâm trận đồ có một đoàn ánh sáng mọc ra hai cánh, chỉ là ánh sáng so với lúc trước thì yếu hơn rất nhiều. Có thể thấy, cho dù Adam chưa trực tiếp bị xóa bỏ thì thực lực của hắn cũng đã suy yếu đến cực điểm, so với lúc chưa hấp thu Liên minh Thiên sứ lúc trước cũng yếu hơn rất nhiều. Hiện tại nếu là Zero có thể sử dụng phương chính ma nhãn bắn cho hắn một phát thì không cần phải lo sẽ bị ánh sáng tâm linh ngăn cản nữa.

Cũng do Tiêu Hoành Luật chết quá sớm, nếu không chờ tên lửa bay tới mục tiêu rồi mới phát nổ thì Adam sẽ ở tại ngay giữa trung tâm vụ nổ, trúng một kích tất sát của phương chính ma nhãn, hắn cũng chết chắc... Thật đáng tiếc, bố cục Tiêu Hoành Luật dùng tinh mệnh lập ra vẫn chưa thành công...

Vương Hiệp và Lâm Tuấn Thiên vẫn còn sống, bọn họ gần như tuyệt vọng nhìn Adam vẫn đang tồn tại ở đằng xa. Không thể tưởng tượng được là công kích vượt xa cả uy lực Ma động pháo cũng không giải quyết được hắn, nói cách khác, hiện tại đã không còn ai có thể giết chết hắn nữa. Tất cả mọi người đều sẽ bị hấp thu, trận chiến cuối cùng này cũng hoàn toàn thất bại. Có điều, khiến cho họ cảm thấy ngạc nhiên là, hiệu quả xiềng xích tâm linh cùng quét hình tinh thần lực không ngờ vẫn còn tác dụng, cũng tức là, mấy người Chiêm Lam vậy mà vẫn còn sống?

Trên thực tế, người của tiểu phân đội bên kia cũng tử thương nặng nề. Sau khi bị Thomas hút đi rất nhiều máu, mọi người lúc đó đã chẳng có sức lực để làm động tác tránh né nữa. May là khi ấy Lưu Úc chỉ huy Thần chiến binh giúp họ ngăn lại rất nhiều xung động nổ, nhưng Anck-Su-Namun vẫn bị gạnh đá do chấn động cuốn tới đánh bay lên, tiếp đó bị sóng xung kích xé rách thành mảnh nhỏ. Bá Vương thì gần như một nửa người bị đá tảng đập nát, đã rơi vào trạng thái hấp hối. Cùng tình huống còn có Chiêm Lam và Minh Yên Vi, bọn họ cũng bị thương nặng đến gần như chỉ còn thoi thóp, còn hắc long thì bị chấn động thổi bay lên không trung, trực tiếp bị phương chính ma nhãn giết chết. Trong tất cả mọi người chỉ có Lưu Úc dựa vào thân phận chủ nhân Thần chiến binh, trong vụ nổ theo bản năng liền bảo vệ mình nhiều hơn một chút, chỉ có trên đùi bị đá xuyên thủng một lỗ còn cơ bản có thể coi là người bị thương nhẹ nhất, đây thật sự là vận may của hắn.

Về phần Ác Ma đội, khi Thomas phát cuồng lúc nãy đã chỉ chết không sống nổi rồi, sau khi vụ nổ bắt đầu, tất cả đều mất mạng trong trận nổ đó, toàn quân bị diệt.

Bốn người còn sống sót lúc này, Bá Vương đã rơi vào hôn mê, ba người còn lại đều lập tức nhìn thấy Adam vẫn còn tồn tại, họ cũng lộ ra thần sắc tuyệt vọng giống như hai người phía xa. Hiện tại họ căn bản không còn chút sức lực nào để chiến đấu với Adam nữa, lại thêm đến cả phương chính ma nhãn cũng không hủy diệt được hắn thì phải làm thế nào mới giết được đây? Đây gần như là câu hỏi không có lời giải, chiến đấu của họ đã thật sự thất bại rồi...

"Không! Sao có thể như vậy? Ngươi giở trò, hắn sao có thể tới đây vào đúng lúc này? Ta không thua! Là ngươi giở trò!"

"Ta không cam tâm! Rõ ràng là đã có thể chiến thắng Sở Hiên rồi, rõ ràng là đã siêu việt tất cả rồi, rõ ràng là đã có thể hủy diệt loài người rồi, ta không cam tâm!"

"Sở Hiên! Ta không thua ngươi, ta vĩnh viễn nhận thua ngươi! A!"

Trong lúc mọi người đều đang tuyệt vọng thì đột nhiên trong đầu họ xuất hiện một đoạn lời này, tiếp đó tất cả chứng kiến từ dưới nền đất khô nẻ đột nhiên trồi lên một cánh tay khổng lồ. Cánh tay này dài đến hơn mười mét, trong khi chủ nhân nó là một quái vật hình người nửa máy móc nửa sinh vật chỉ cao có hai mươi mét. Quái vật vụt nhảy lên khỏi mặt đất, trước khi đoàn ánh sáng mang cánh trên trời kịp phản ứng lại nó đã há to miệng cắn mạnh tới, đến cả trận đồ Cây sự sống cũng bị một quyền của quái vật đánh nát vụn. Tất cả chỉ xảy ra trong một hai giây ngắn ngủi, đến khi mọi người định thần lại thì quái vật hình người đã hạ xuống, rầm một tiếng, làm mặt đất nứt toác thành rãnh sâu.

- Grào!

Quái vật hình người này chính là La Cam đạo đã phát cuồng, nói chính xác hơn là EVA 01 đã dung hợp với La Cam Đạo. Sau khi hoàn toàn tiến vào trạng thái Berserk, hắn đã mất đi lý trí, chỉ dựa vào bản năng muốn giết chết mấy người Trịnh Xá. Nhưng lúc ấy mấy người Trịnh Xá đã rời đi, vì thế hắn bắt đầu lang thang khắp nơi, đến sau khi kế hoạch hoàn thiện loài người của Adam khởi động, hắn mới theo bản năng tiến về phía hướng này.

EVA 01 này đúng là mạnh mẽ, nhưng năng lượng lại là ánh sáng tâm linh của người điều khiển, tuy có thể hồi sinh và chữa trị gần như vô hạn nhưng một khi ánh sáng tâm linh tiêu hao hết thì nó cũng chỉ như một đống sắt vụn. Đây cũng chính là thân thể của "Thần" mà La Cam Đạo đã nói, chỉ không có linh hồn đủ sức sử dụng nó... Nhưng nếu như là một linh hồn có ánh sáng tâm linh vô hạn thì sao? Một sinh mệnh thể tối cao, một vị "Thần" thì sao?

EVA cắn nuốt Adam. Ánh sáng tâm linh của Adam lúc này đã suy yếu hết sức, căn cứ theo đặc tính của kế hoạch hoàn thiện loài người, hấp thu ánh sáng tâm linh sau đó sẽ lấy ánh sáng tâm linh mạnh nhất làm chủ đạo, mà giờ phút này, ánh sáng sáng tâm linh của La Cam Đạo gần như chưa hề bị tiêu hao, đang ở trạng thái mạnh nhất, cho nên...

Chỉ đáng tiếc trận đồ Cây sự sống đã bị EVA phá nát...

- Chuyện gì xảy ra vậy? Con quái vật này là thứ gì?

Mấy người còn sống đều cảm thấy không cách nào có thể giải thích được, hơn nữa đoạn lời lúc trước là có ý gì? Ai đang giở trò? Là chỉ con quái vật robot trước mắt sao? Nó không ngờ lại nuốt chửng lấy Adam... Không sợ bị hấp thu sao?

Đủ mọi câu hỏi chất chứa trong lòng mọi người, đến khi Bá Vương chợt rên lên một tiếng, tất cả mới định thần lại. Lưu Úc vội vàng chạy tới cạnh chỗ Bá Vương, nhìn đôi mắt mở to của hắn, xem ra chỉ là hồi quang phản chiếu mà thôi.

- Xin lỗi. Hai chữ này thật khó tự mình nói ra. Ta không ngờ lại hạ sát thủ với chính đồng đội của mình, có lẽ xuống đến tới địa ngục cũng không cách nào quên được tội lỗi này. Nếu như có thể... Cho dù là có thể hồi sinh ta lại, xin cũng đừng đánh thức ta dậy nữa. Ta mệt rồi, cũng không thể đối mặt với đồng đội nữa... Thế nên, xin lỗi...

Bá Vương mỉm cười một cách cay đắng, hắn từ từ nhắm mắt lại, sợi dây thừng buộc trên cổ tay liền rời ra, bay về phía chân trời.

- Bá Vương ca ca, Bá Vương ca ca!

Lưu Úc chỉ cảm thấy trong lòng chua xót, không nén được phải bật khóc. Trận chiến này đã có quá nhiều cái chết rồi, mà hắn chẳng qua chỉ là một thiếu nên, vừa phải đối mặt với sự sống chết của chính mình, lại phải đối mặt với sống chết của những người bên cạnh, nội tâm vốn mềm yếu của hắn chưa có một khắc nào được nghỉ ngơi, bây giờ cuối cùng cũng khóc òa lên.

Chiêm Lam cùng Minh Yên Vi đều bị thương cực kỳ nặng, đặc biệt là Chiêm Lam. Phần bụng nàng bị một khối đa bay trực tiếp xuyên thủng, có lẽ ruột cùng các cơ quan nội tạng khác đều đã bị thương, máu chảy tràn trề nhuộm đỏ cả mặt đất. Mặc dù tố chất thân thể thành viên tiểu đội luân hồi chắc chắn là mạnh hơn người thường rất nhiều nhưng mất nhiều máu như vậy, nội tạng cũng bị thương nghiêm trọng, có lẽ không lâu nữa nàng cũng sẽ chết.

Vết thương của Minh Yên Vi thì nằm ở vùng phổi, ngực phải bị một khối đá lớn gần như đập nát, hiện tại nàng hít thử cũng ra máu, tuy tạm thời chưa chết được nhưng nếu không được chữa trị kịp thời thì tử vong cũng là chuyện sớm hay muộn mà thôi

"Lưu Úc, đừng khóc..."

Chiêm Lam mỉm cười ấm áp. Lúc này nàng đã không thể nói chuyện được nữa, chỉ dùng tinh thần lực trực tiếp truyền suy nghĩ vào đầu Lưu Úc. Cùng lúc đó, trên người nàng cũng tỏa ra ánh sáng màu trắng thuần khiết, đó là ánh sáng tâm linh, ánh sáng tâm linh của riêng nàng.

"Đừng khóc nữa, cậu phải kiên cường lên. Trung Châu đội chúng ta nhất định sẽ trở thành tiểu đội mạnh nhất trong cả thế giới luân hồi, là thành viên trong đội, câu sao có thể yếu đuối như vậy được? Vì thế... Đừng khóc nữa, kiên cường lên để nghênh đón thách thức tiếp theo."

Tiếng của Chiêm Lam không ngừng vang lên, ánh sáng tâm linh tỏa ra từ từ tập hợp lại trên cánh tay, tập trung vào sợi dây thừng đang buộc.

"Sắp phải chết sao? Cảm giác tâm tình lại thật bình tĩnh, đến thế giới luân hồi này... Thực ra cũng không tệ lắm. Ít nhất là không cần phải vì chuyện trong quá khứ mà nhớ nhung, thương cảm nữa. Có mục tiêu mới, tuy mục tiêu đó chỉ vỏn vẹn là sống sót, có người yêu mới, tuy chỉ là âm thầm yêu trộm hắn, còn có... Còn rất nhiều chuyện khác nữa. Thật chỉ muốn được tiếp tục sống, chỉ muốn được tiếp tục lặng lẽ nhìn người ấy, cùng với mọi người... Trịnh Xá, đây là điều cuối cùng em có thể giúp anh, cho nên... Nhất định phải thắng nhé."

Chiêm Lam mỉm cười nhìn cổ tay mình. Không biết tại sao, nàng rõ ràng còn chưa chết nhưng sợi dây thừng lại tự động cởi ra, bay về phía chân trời đằng xa như những người khác. Bấy giờ nàng mới mỉm cười nói với Lưu Úc;

- Lưu Úc, còn cả Vương Hiệp, Lâm Tuấn Thiên, các cậu đưa Minh Yên Vi sang phía đó. Chiến trường của mấy người Trịnh Xá ở bên ấy, bọn họ cần các cậu hỗ trợ, luôn tiện báo tình hình bên này cho họ biết... Cứ nói La Cam Đạo nuốt chửng Adam, hệ thống năng lượng cho EVA của hắn đã hoàn thiện, Trịnh Xá phải cẩn thận một chút... Có điều nếu như "hắn" muốn màn kịch này còn tiếp tục thì "hắn" chắc chắn sẽ tạo ra chuyện ngoài ý muốn để hạn chế La Cam Đạo tăng mạnh thực lực, nói không chừng... Bỏ đi, nhiệm vụ của ta đã hoàn thành, còn lại thì tin tưởng Trịnh Xá thôi... Nhất định phải thắng nhé.

Nói xong, nàng nhìn sợi dây bay về phía chân trời, yên lặng bất động. đến khi Lưu Úc nhìn kỹ lại mới phát hiện, Chiêm Lam đã mỉm cười nhắm mắt lại, lồng ngực không còn chuyển động nữa... Nàng đã chết.

- Tỷ tỷ, Chiêm Lam tỷ tỷ!

Lưu Úc lại òa khóc, hắn ôm thấy thi thể Chiêm Lam khóc lớn, một lúc lâu sau mới từ từ ngừng lại. Trong mắt gã thiếu niên này ngoài vẻ mềm yếu rõ ràng ra cũng có thêm một phần kiên cường, chỉ thấy hắn yên lặng đặt thi thể Chiêm Lam xuống, quay ngược lại chỗ Minh Yên Vy, nhẹ nhàng xem xét vết thương của nàng một chút rồi đỡ Minh Yên Vi, chậm rãi tiến về phía hai người Vương Hiệp.

Cùng lúc đó, hai người Vương Hiệp cũng đã sử dụng Goblin glider bay về phía này. Sau khi Adam bị cắn nuốt, những máy móc không sử dụng được lúc trước lại một lần nữa hoạt động. Hai người dù sao cũng chỉ có chút hư thoát, so với những người thân ở trong hiện trường vụ nổ thì họ cơ bản có thể được coi là quân sinh lực, vì thế liền nhanh chóng chạy tới chỗ mấy người Lưu Úc. Nguồn: http://truyenfull.vn

-...Vậy à? Nhiều người chết quá.

Vương Hiệp yên lặng thở dài, tiếp đó mới nhìn ra xa, nói.

Lưu Úc liền vội vàng hỏi;

- Bây giờ nên làm thế nào? Minh Yên Vi tỷ tỷ mất nhiều máu quá, nếu không nhanh chữa trị, có khi cũng sẽ...

- Đúng thế, Minh Yên Vi cũng bị thương rất nặng. Vương Hiệp, làm thế nào bây giờ?

Một trong hai con gà con của Trung châu đội, Lâm Tuấn Thiên nhìn thấy chết bao nhiêu người như vậy cũng lập tức hoảng sợ, chẳng biết làm thế nào nữa. Tư thâm giả của đội tử thương thảm trọng, hai con gà con không ngờ lại đều sống sót, nhìn qua quả thật là một sự mỉa mai.

Không cần biết thế nào, là thành viên có kinh nghiệm duy nhất còn tỉnh táo trong đội, lúc này Vương Hiệp nhất định phải phải gánh vác trách nhiệm. Trí giả của tiểu phân đội đã chết, nhiệm vụ tác chiến cơ bản đã hoàn thành... Ngoại trừ Adam bị ăn là chuyện ngoài dự tính ra, Liên minh Thiên sứ cùng tiểu phân đội Ác Ma đúng là đã đoàn diệt, còn về La Cam Đạo đột ngột xuất hiện... Mấy người bọn hắn rõ ràng là không có sức đánh với con quái vật EVA kia một trận, vì thế chuyện cấp bách hiện tại là đưa Minh Yên Vi đến chỗ an toàn để chữa trị, sau đó tìm tới chiến trường chính thức.

-...Cứ như vậy đi.

Vương Hiệp hắng giọng một cái, nói quyết định của mình, tiếp đó lại nhìn sang thi thể Chiêm Lam, nói;

- Lúc trước Tiêu Hoành Luật đột nhiên nói một số chuyện rất kỳ lạ, vừa rồi Chiêm Lam trước khi chết cũng nói vậy, bọn họ đều phát hiện ra điều gì đó chăng? Còn cả "hắn" là ai?

Vương Hiệp khẽ thở dài. Trong lòng hắn chẳng nghĩ ra được cái gì, thứ duy nhất hắn biết là, nếu như có Sở Hiên ở đây thì chắc chắn sẽ nhận ra được chuyện gì đó, nhưng chỉ với trí tuệ của mấy người hiện tại thì có lẽ nghĩ đến vỡ đầu cũng không hiều được. Vì thế hắn cũng chẳng nói nhiều, đỡ Minh Yên Vi dậy, tiếp đó điều khiển Goblin glider bay về phía chân trời. Phía đó chính là hướng mà Chiêm Lam chỉ ra cho họ khi nàng vẫn còn sống.

Hai người còn lại cũng vội vàng theo sát sau lưng Vương Hiệp, có điều họ vẫn quay đầu lại nhìn quái vật hình người EVA. EVA 01 cao gần hai mươi mét lúc này đang lơ lửng giữa không trung, sau lưng nó mười đôi cánh ánh sáng chậm rãi mở ra, toàn thân robot không ngừng tỏa ra quang mang kịch liệt... Đó là ánh sáng tâm linh có thể thấy được bằng mắt thường.