Vô Hạn Khủng Bố

Chương 282: Trung Châu đội tấn công




- ….Trên đây là toàn bộ quá trình các ngươi giao chiến? Trung Châu đội có một người bị bắt sống? Tên là Triệu Anh Không?

Trên kỳ hạm của hạm đội Thái Bình Dương số bảy nước Mỹ, Đông Hải đội đang mở máy liên lạc với tiểu đội Thiên Thần. Sau khi lần tập kích cơ bản đã thành công, hiện tại đã tới thời khắc quyết định vận mệnh của Đông Hải đội, sử dụng một thành viên này đàm phán hòa bình với Đông Hải đội, hay là tiếp tục tiến hành dựa theo kế hoạch của Adam, họ đã đến lúc phải ra quyết định cuối cùng.

- Đúng thế, tên là Triệu Anh Không. Tinh thần lực khống chế giả của chúng ta có thể thăm dò tới ý thức tầng vỏ của cô ta, những tin tức cá nhân này rất dễ xác nhận.

Miyata Kuraki gật đầu, có chút mệt mỏi, nói.

Những ký hiệu màu đen trên người hắn lúc này đã biến mất hơn một nửa, những ký hiệu còn lại cũng trở nên cực kỳ nhạt, sắc mặt rất khó coi, nhìn qua còn có vẻ tệ hơn Masao bị chặt đứt một tay đang đứng cạnh nhiều.

- Ta thấy rất tò mò, theo tư liệu mà ta có được, cô gái tên Triệu Anh Không này là một trong những thành viên rất mạnh của Trung Châu đội, trước đây hình như là một thiên tài của thích khách thế gia. Xin thứ cho ta mạo muội, nếu chỉ dựa vào thực lực đội các ngươi, ta không nghĩ các ngươi có thể bắt được cô ta, đặc biệt là chỉ cần hai người đã bắt sống được, điểm này...

Giọng nói của Adam vang lên ôn hòa, có điều ý tứ trong đó lại khiến cho gần như tất cả thành viên Đông Hải đội đều sắc mặt trắng bệch.

Miyata chần chừ một chút rồi thở dài, nói:

- Quỷ kiếm sỹ có hai phân nhánh cường hóa, cái ta cường hóa là "tâm". Kiếm trảm nhục thân, tâm trảm linh hồn, sức mạnh công kích đặc thù của ta là lấy kiếm chiêu công kích linh hồn làm chủ, trong lúc gấp rút, cho dù là người mở cơ nhân tỏa cao hơn ta cũng bị chấn động tới linh hồn. Nếu như linh hồn vốn đã yếu ớt, hoặc là người trong linh hồn có vấn đề thì bị ta đánh ngất cũng không phải là không thể... Hoặc ý ngươi muốn nói là, đây là cạm bẫy của Trung Châu đội?

- Có phải cạm bẫy hay không tạm thời chưa bàn? Trước tiên xin hỏi các ngươi định chuẩn bị thế nào, sẽ xử lý thành viên này của Trung Châu đội ra sao?

Adam đột nhiên hỏi.

Miyata đưa mắt nhìn quanh, đặc biệt là về phía Aoi, thấy cô gái này khẽ gật đầu, hắn mới chậm rãi nói:

- Ý của bọn ta là giảng hòa với Trung Châu đội, tuy chúng ta đã chết mất một người nhưng điểm thưởng lúc trước cũng đủ để bù đắp phần bị trừ, vì trận chiến cuối cùng, Đông Hải đội bọn ta cũng đã chuẩn bị rất lâu. Ngoài ra bọn ta cũng đã bắt sống một thành viên Trung Châu đội, dùng để uy hiếp bọn chúng, như vậy...

- Ngươi sẽ không ngây thơ như vậy chứ?

Thanh âm của Adam truyền tới, nói:

- Ngươi cho rằng sẽ có đội nào bỏ qua mấy chục nghìn điểm thưởng cùng chi tiết kịch tình cấp S trở lên sao? Cho dù là từ bỏ thì cũng phải trong tình huống thực lực hai bên cân bằng mới từ bỏ. Ngươi nghĩ tiểu đội luân hồi không có sức mạnh đủ uy hiếp... Sẽ nhận được sự tôn kính của đội ngũ khác sao?

Miyata nhất thời không nói gì, không chỉ hắn, các thành viên còn lại của Đông Hải đội cũng đều sắc mặt phát xanh, chỉ có gã đầu trọc vốn đã bị chặt đứt một tay mà tâm tình kích động, bây giờ lại càng kêu lên:

- Ta nhớ ngươi từng nói với bọn ta, Trung Châu đội là một trong ba đội ngũ mạnh nhất trong thế giới luân hồi, bọn chúng cực kỳ giả nhân giả nghĩa, cho dù là để giữ mặt mũi cũng được, tóm lại là không thể bỏ mặc đồng đội của mình mà?

- Ừm, đúng là ta đã nói như vậy.

Adam bật cười, đáp:

- Nhưng mà... với trí tuệ và kiến thức của ngươi chỉ có thể lặp lại lời ta nói là hết. Cái gọi là giả nhân giả nghĩa cũng phải xem xem đang đối phó với kẻ địch như thế nào. Ngươi nghĩ Trung Châu đội khi đối mặt với Đông Hải đội các ngươi thì còn có thể tiếp tục giữ thái độ giả nhân giả nghĩa đó sao?

- Vậy là sao?

Masao ngạc nhiên hỏi.

- Người Nhật các ngươi thích gọi người Trung Quốc là... người Shina[59] phải không nhỉ?

Adam vẫn tiếp tục nhẹ nhàng nói:

- Ta không biết các ngươi từ nhỏ đã được dạy dỗ như thế nào, hoặc là sống trong hoàn cảnh như thế nào, nhưng tôn trọng kẻ địch cũng chính là tôn trọng bản thân. Khi các ngươi mồm thì liên tục kêu gào người Shina, đến lúc rơi vào thế yếu thì lại muốn đối phương duy trì sự giả nhân giả nghĩa bỏ qua cho mình, làm như vậy ngươi không cảm thấy có chút vô liêm sỉ à?

- Được rồi, bỏ qua cái chuyện vô liêm sỷ hay không đó đi, cũng giống như lực tác động sẽ đến từ hai phía, thù hận cũng đến từ hai bên, khi các ngươi hô hào cái kiểu gọi xúc phạm đó, ngươi nghĩ ấn tượng của Trung Châu đội với các ngươi sẽ rất tốt ư? Thù hận truyền đời trong mắt người ngoài luôn luôn rất nực cười, chỉ là kẻ trong cuộc lại không thể nhận ra. Các ngươi đều là những kẻ ngốc chìm đắm trong thù hận, ngươi nghĩ Trung Châu đội sẽ đối xử với các ngươi giống như những đội ngũ khác sao? Các ngươi là kẻ thù truyền đời cơ mà! Cho dù là Trung Châu đội luôn ra vẻ vì đại nghĩa, lúc gặp các ngươi cũng sẽ đuổi tận giết tuyệt!

Sắc mặt Masao lập tức trắng bệch, đặc biệt là cơn đau dồn dập từ cánh tay cụt không ngừng nhắc nhở hắn, đội trưởng Trung Châu đội là một con quái vật. Nhất thời cảm giác sợ hãi cái chết ập thẳng vào lòng hắn, tiếng rên rỉ đau đớn cũng càng thêm rõ ràng.

Vẻ mặt Aoi cũng tái nhợt, một lúc lâu sau mới nói:

- Vậy thì.... Cái gã Sở Hiên trong Trung Châu đội thì sao? Hắn cũng có trí tuệ giống như ngươi đúng không? Chẳng lẽ hắn lại không suy nghĩ vấn đề rõ ràng? Mất đi một thành viên chủ chiến, ngoài ra chiến đấu với chúng ta còn có thể có tử thương, chuyện như vậy hắn hẳn là phải hiểu rất rõ ràng mà? Dù sao trận chiến cuối cùng cũng sẽ lập tức diễn ra...

Adam trực tiếp ngắt lời nàng, nói:

- Rất đơn giản, nếu là phương thức suy nghĩ của gã "ba không" ấy, hắn sẽ tìm cách chiến đấu không cần phải chết người nào, trực tiếp đoàn diệt các ngươi. Nếu như trong lòng các ngươi còn ôm ảo tưởng, muốn có thể giảng hòa với Trung Châu đội... Vậy trước tiên hãy rút hết máu huyết trong người đi. Đừng để lại một giọt máu nào của dân tộc Đại Hòa[60] các ngươi, làm vậy ta nghĩ đám người Trung Quốc ấy đại khái có thể bỏ qua cho các ngươi như bỏ qua một con chó...

- Câm mồm!

Miyata Kuraki lạnh lùng đứng dậy, hắn rút kiếm chỉ vào dụng cụ liên lạc, chậm rãi nói:

- Ngươi có thể giết chết bọn ta, cũng có thể sắp đặt cạm bẫy hoặc những thứ gì khác, nhưng đừng có xúc phạm linh hồn chúng ta... Có lẽ đối với người nước ngoài như các ngươi sẽ cảm thấy rất kỳ lạ, thậm chí cảm thấy tư tưởng bọn ta có vấn đề, nhưng mà... Trong lòng ta mãi mãi là linh hồn Đại Hòa! Cho dù chết cũng tuyệt đối không tiếp nhận sỉ nhục!

Thanh âm của Adam lại không hề dừng lại, hắn tiếp tục nói:

- Không sai, linh hồn Đại Hòa đúng không? Vừa khéo, trong ngực kẻ thù truyền đời của các ngươi cũng có trái tim Trung Quốc, ngươi cảm nhận được không? Bọn chúng sẽ bỏ qua cho các ngươi?

Miyata nghe vậy liền nhắm mắt lại, hít sâu một hơi rồi mới nói:

- Adam… Tương lai của Đông Hải đội không thể giao vào tay ngươi, nếu như Đông Hải đội còn có thể sống sót, hy vọng vẫn có thể hợp tác với ngươi trong Liên minh Thiên sứ… Hợp tác thực sự, chứ không phải coi chúng ta là đồ vật.

Nói đoạn, thanh kiếm trong tay hắn bổ xuống, chém vỡ máy liên lạc làm đôi.

Phần lớn thành viên Đông Hải đội đều trầm mặc, chỉ có gã đầu trọc cùng mấy người khác là giật mình kinh hãi. Masao vội vàng gào lên:

- Miyata! Ngươi điên rồi sao? Phá hủy máy liên lạc với Adam, thế này làm sao chúng ta dự đoán được tình hình Trung Châu đội nữa? Ngươi muốn hại chết mọi người à?

- …Có lẽ thật sự sẽ chết.

Miyata quay đầu lại nhìn mọi người, nói:

- Mọi người, ý ta đã quyết! Nếu như Trung Châu đội muốn hòa bình, chúng ta sẽ hòa bình, nếu như bọn chúng muốn đánh, chúng ta sẽ đánh! Cho dù là chết cũng không thể như con chó vẫy đuôi cầu xin. Đây là yêu cầu duy nhất của ta với mọi người, nếu không ta sẽ là kaishakunin[61] cho các ngươi.

- Ta tuyệt đối không vứt bỏ mọi người, vì thế cho dù là chết thì cũng để chúng ta cùng nhau tử chiến đi!

Cùng lúc ấy, tại thế giới chỗ Adam, hắn mỉm cười đứng nhìn máy liên lạc trước mặt đang phát ra âm thanh sè sè, một lúc lâu sau mới ấn nút, cắt đứt tiếng động đó.

- Adam, bị Sở Hiên phát hiện ngươi nấp sau lưng Đông Hải đội ra đòn rồi sao?

Tống Thiên đang ngồi bên cạnh Adam, hắn nhắm mắt, khẽ hỏi.

- Vẫn chưa… Không, có thể là đã phát hiện, nhưng cũng có thể là vẫn chưa. Đúng là xảo diệu, hư mà như thực, thực mà như hư, chỉ vẻn vẹn để một thành viên trong đội bị bắt sống là tính toán của ta đối với hắn đã hoàn toàn mất tác dụng. Bây giờ ta không còn biết hắn đang nghĩ cái gì nữa, ít nhất là không biết hắn rút cuộc là đã rõ ràng sự tồn tại của ta hay chưa.

Adam cười khổ, phất phất tay, đáp.

- Tại sao?

Tống Thiên tò mò hỏi.

- Bởi vì Đông Hải đội bắt sống một người đáng ra không thể bị bắt sống. Với thực lực của Triệu Anh Không mà chúng ta biết, lần này bị bắt sống có quá nhiều chi tiết cố ý, nhưng chính vì như vậy ta mới không hiểu Sở Hiên rút cuộc là đang nghĩ cái gì. Hắn đã biết sự tồn tại của ta rồi sao? Biết từ lúc nào, từ lúc Đông Hải đội đưa ra dương mưu đã biết rồi? Hay là khi Đông Hải đội đánh lén mới biết? Hoặc là căn bản không hề biết, chỉ là theo quán tính mà bày ra thế cục trước mắt?

Tống Thiên mở mắt ra, nhìn Adam, nói:

- Bỏ đi, Trung Châu đội dù sao cũng là Trung Châu đội, đến trận chiến cuối cùng chúng ta sẽ toàn lực đối phó với bọn chúng. Ngươi đã cố gắng hết sức rồi, đến cả tình cảm dân tộc của Đông Hải đội cũng bị khêu lên, bọn hắn chắc chắn là tử chiến đến cùng, ta quá quen thuộc với đám người Oa ấy, tư tưởng chủ nghĩa quân phiệt bệnh hoạn của bọn hắn chính là như thế!

- ….Chung quy vẫn có cảm giác ta đã bỏ quên chi tiết nào đó, có vẻ rất quan trọng.

Adam cười khổ không thôi. Hắn đứng dậy nhìn lên trời, một lúc lâu sau mới quay sang phía Tống Thiên, nói:

- Người Trung Quốc các ngươi có một câu như thế này phải không?

- Trời đã sinh Du, sao còn sinh Lượng…

Sau khi Đông Hải đội tập kích và liên lạc với tiểu đội Thiên Thần, thời gian đã trôi qua được nửa ngày. Tất cả mọi người đều sắc mặt u ám, không biết bao giờ Trung Châu đội sẽ phát động công kích, hay là tới quần đảo Điếu Ngư Đài dĩ dật đãi lao chờ họ, tóm lại, mất đi trí tuệ của Adam, Đông Hải đội lúc này đã không còn có thể tính toán được gì nữa.

- Có lẽ chúng ta thật sự đã sai lầm...

Trên boong tàu, Miyata Kuari cùng Aoi một trước một sau chậm rãi bước đi, không khí trong phòng họp cực kỳ nặng nề, hai người cuối cùng cũng không chịu nổi, vì thế liền đi ra bên ngoài.

- Vậy chúng ta tiến hành theo sách lược mà Adam đã để lại.

Aoi liếc nhìn Miyata, tiếp đó cúi đầu thì thào nói.

- Không phải chuyện đó... Mà là về thái độ của chúng ta đối với người Shina... Không, thái độ của chúng ta đối với người Trung Quốc.

Aoi nhất thời liền trầm mặc. Vấn đề này, lúc bình thường nàng đều rất ít khi nhắc tới, bởi vì nàng biết thân thế của Miyata. Ông nội hắn là một sỹ quan quân đội tham gia Chiến tranh thế giới 2, hơn nữa còn mang quân hàm đại tá, cha hắn lại càng là thành viên cốt cán của Kokuryuukai[62], cả nhà đều là cánh hữu nên vừa sinh ra hắn đã được giáo dục theo tư tưởng cánh hữu cực đoan đó.

So với hắn thì đời trên của Aoi vốn thuộc Đảng cộng sản Nhật, tuy sau này đảng phái dần dần suy sụp nhưng gia tộc nàng đúng là không có kỳ thị gì với người Trung Quốc. Khi Trung Quốc tiến hành vận động trồng cây gây rừng ở khu vực tây bắc, gia tộc nàng cũng từng phái người đến hỗ trợ vì thế lúc nhỏ nàng từng có một nửa thời gian là ở tại đó. Trải qua cuộc sống trên đất nước khác cũng khiến tư tưởng nàng cởi mở hơn khá nhiều, hiểu rằng thế giới này cũng không phải như những gì phái hữu tuyên truyền, đất nước này cũng không phải một nơi thù địch với Nhật Bản...

Nhưng bằng sức lực của một mình nàng thì có thể làm được gì? Nhật Bản cánh hữu hoàng hành, sửa đổi sách giáo khóa, chết cũng không chịu thừa nhận tội ác chiến tranh trong Thế chiến 2, cộng thêm rất nhiều xung đột khác, Trung Quốc lại càng thêm căm ghét Nhật Bản, sự thù hận giữa hai quốc gia cũng càng lúc càng sâu sắc.

Cho dù là trong tiểu đội luân hồi này, những đồng đội mà nàng thường ngày gặp mặt... Phần lớn bọn họ cũng bị những tư tưởng đó đầu độc.

Nàng biết Miyata không giống với ông và cha hắn, kỳ thực hắn là người rất tốt, nguyên nhân tiến vào thế giới luân hồi là vì trong một tai nạn xe hơi, hắn không cứu được bạn bè mình, sau đó mới chán nản nản đau đớn, cuối cùng thì tiến vào đây…. Nhưng cho dù là hắn, cho dù là một người tốt như vậy cũng bị những tư tưởng thù hằn, dân tộc cực đoan làm ảnh hưởng, lúc thường khi nhắc đến người Trung Quốc cũng đều gọi là người Shina, biểu hiện đủ loại khinh thị.

- Chẳng lẽ chúng ta thật sự giống như những gì mấy tay viết người Mỹ đã nói sao? Gặp kẻ mạnh chỉ biết khom lưng uốn gối, gặp kẻ yếu thì hung hăng, vô sỉ? Giống như lúc đối mặt với Trung Châu đội mạnh hơn chúng ta...

Aoi thần sắc phức tạp nhìn Miyata, cẩn thận lắng nghe từng lời hắn nói.

-....Trên thế giới này không có dân tộc thấp kém, chỉ có cá nhân hèn hạ. Bất kỳ dân tộc nào cũng có điểm vĩ đại, cũng có nhân vật vĩ đại, đồng thời cũng có những kẻ hèn kém, phản bội, nhát gan, đáng khinh bỉ. Tuyệt đối không phải như ông và cha ta nói, người Trung Quốc sớm đã mất đi hồn phách của họ, sau này chỉ đáng gọi là người Shina, không phải như vậy. Adam nói rất đúng, chúng ta có tâm hồn Đại Hòa, bọn họ cũng có trái tim Trung Quốc, không thể phân cao thấp, sang hèn được...

Miyata Kuraki đưa mắt nhìn ra xa, thì thào nói:

- Từ trận đoàn chiến đầu tiên chúng ta đã nghe kể về ba tiểu đội luân hồi mạnh nhất, Ác Ma, Thiên Thần, Trung Châu, sớm đã nghe kể về kẻ mạnh nhất Trịnh Xá, clone của hắn, cùng với chuyện đồng đội của hắn... Ta không tin cường giả như vậy lại là kẻ ti tiện, mỗi cường giả đều đáng được tôn kính, chỉ có người hội đủ dũng, bá, tâm, ý mới có thể trở thành cường giả. Có lẽ chúng ta thật sự đã sai rồi.... Người Trung Quốc vẫn là một dân tộc từng sáng tạo nên lịch sử huy hoàng, chỉ có điều giống như Napoleon đã nói, họ vẫn đang ngủ say[63].

- Đây là thói xấu của chúng ta chăng?

- Thói xấu gì?

Miyata nhất thời tò mò hỏi.

- Ức hiếp kẻ yếu, sùng bái kẻ mạnh...

Miyata liền trỏe nên trầm mặc, hắn lẩm bẩm nhắc lại mấy chữ này, trong mắt đầy vẻ phức tạp, một lúc lâu sau mới thở dài nói:

- Có lẽ đúng là thói xấu... Nhưng nếu có thể quyết một trận tử chiến với cường giả thì cho dù là như hoa anh đào héo tàn trong nháy mắt, tỏa ra vẻ đẹp rực rỡ trong khoảnh khắc cũng đủ rồi... Nếu có thể sống sót trở về thế giới hiện thực, ta nhất định sẽ tới đài tưởng niệm cuộc thảm sát Nam Kinh, nói một câu xin lỗi, nếu như có thể sống sót...

- Nếu như phải chết... Mong rằng anh có thể nắm tay em cùng chết.

Aoi khẽ quàng tay ôm lấy Miyata, hai người yên lặng đứng đó, cảm nhận giây phút ấm áp có lẽ là cuối cùng này.

- Hỏng rồi

Aoi chợt kêu lên, sắc mặt đỏ bừng chạy vào trong phòng họp, bộ dạng có vẻ cực kỳ tức giận. Miyata Kuraki thoáng ngẩn người rồi lập tức định thần lại, cũng đầy vẻ tức giận bám sát theo nàng, đồng loạt lao vào trong phòng.

Trong phòng họp, Masao đang đỏ ngầu hai mắt, nhào lên người Triệu Anh Không, hắn to mồm chửi bới, cánh tay còn lại không ngừng kéo xé áo nàng. Khi hai người tiến vào vừa đúng lúc nhìn thấy hắn xé rách áo cùng vải quấn ngực của Triệu Anh Không, bộ ngực to lớn nẩy vọt ra trước mắt mọi người.

- Ngươi muốn làm gì!

Aoi còn chưa dứt lời, Miyata đã gầm lên một tiếng đạp thẳng vào lưng Masao đá bay gã to lớn còn cao hơn cả bản thân mình này ra mấy mét, ầm một tiếng đâm sầm vào chiếc bàn bằng gỗ cứng ở cạnh đó, đập nát nó thành mảnh vụn.

- Điên rồi à? Muốn chơi phụ nữ thì về Chủ Thần không gian tự mà tạo! Đừng có làm mất mặt dân tộc Đại Hòa chúng ta ở đây! Cô ấy là tù binh, không phải kỹ nữ cho ngươi đùa bỡn!

Miyta hét lên.

Masao đưa tay quệt vết máu tươi trên trán, hắn đứng dậy bật cười hung tợn rồi cũng gào lên:

- Ta thấy ngươi điên rồi mới đúng chứ? Không ngờ lại đơn phương vứt bỏ hỗ trợ của Adam, trí giả của tiểu đội Thiên Thần, ngươi nghĩ ngươi sánh được với hắn sao? Ngươi đang muốn ép chúng ta vào đường cùng! Ông đây không muốn chết chung với ngươi! Hơn nữa còn là chết nhục nhã trong tay đám Shina, đám lợn Shina ấy...

- Câm miệng! Tôn trọng kẻ thù chính là tôn trọng chính mình! Bọn họ là người Trung Quốc!

Miyata quát lớn, bộ dạng như lại xuống lao tới đánh Masao.

Masao tựa hồ cũng đã bất chấp tất cả, hắn vừa lùi ra sau vừa kêu lên:

- Ngươi quên mất danh dự của dân tộc Đại Hòa rồi, linh hồn samurai của ngươi ở đâu? Không ngờ còn gọi lũ lợn ấy là người Trung Quốc.... Ngươi quên cha ông ngươi đã chiến đấu anh dũng trên đất Mãn Châu thế nào rồi sao? Vậy mà còn đồng tình với cái dân tộc hạ đặng ấy?

Miyata gầm lên, rút kiếm ra, quát lớn:

- Ngươi đúng là điên rồi, trong đầu ngươi rút cuộc là đang nghĩ gì? Chẳng lẽ ra tay với người không có sức phản kháng ngươi cũng cảm thấy vui sướng sao?

- Không sai! Đối với loại dân tộc hạ đẳng đó không cần phải nói nhân nghĩa gì cả!

Masao gào lên.

- Vậy ngươi sẽ nói nhân nghĩa với ai? Thành viên tiểu đội Thiên Thần?

Miyata vụt vung kiếm, kề sát da đầu Masao nhưng lại không chém xuống, mà chỉ lạnh lùng hỏi hắn.

-....Nếu là tiểu đội Thiên Thần thì tự nhiên là khác.

Mắt thấy Miyata thật sự muốn chém mình, toàn thân Masao lập tức đổ mồ hôi lạnh, nói chuyện cũng có vẻ thận trọng hơn.

- Ngươi...

Nghe vậy, Miyata nhất thời tức giận đến không nói được tiếng nào, cánh tay cầm kiếm run rẩy không ngừng, để lại một vệt máu tươi trên đầu Masao.

Những người xung quanh thấy vậy đều vội vàng đến khuyên giải, tất cả hợp sức tách hai người ra, trong đó có mấy tên khẽ lẩm bẩm:

- Dù sao Trung Châu đội cũng đã là kẻ địch với chúng ta, giao cô ta cho hắn đi, với người Shina còn phải nói nhân nghĩa cái gì...

- Các ngươi... Các ngươi đều điên rồi! Các ngươi rút cuộc là đang nghĩ gì vậy!

Miyara càng tức giận đến mức hồ đồ, nhưng khi hắn nhìn kỹ thì lại chứng kiến ánh mắt mọi người nhìn hắn đầy vẻ khó hiểu cùng xem thường, tựa hồ những gì hắn nới là điên rồ.

- …Thật sự là như vậy sao? Khinh thường kẻ yếu, sung bái kẻ mạnh… Đây là tinh thần võ sỹ đạo mà ta vẫn tin tưởng sao?

Miyata đột nhiên cảm thấy niềm tin và thế giới của mình phảng phất như sụp đổ, tới khi một bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay hắn thật chặt, Miyata mới định thần lại. Aoi đứng sát bên hắn, nói:

- Đây là dân tộc Đại Hòa thật sự, bởi vì sự tẩy não, tuyên truyền của cánh hữu, phần lớn mọi người hoặc ít hoặc nhiều đều có khuynh hướng như vậy. Chúng ta chỉ là một bộ phận rất nhỏ, Masao cũng là một bộ phận rất nhất, nhưng đại bộ phận những người ở giữa đã bắt đầu từ từ chuyển sang cánh hữu...

- Vậy ư?

Miyata Kuraki trong lòng càng lúc càng bi thương, đám người vốn là đồng đội trước mắt, bây giờ trông lại xấu xí không chấp nhận nổi. Có điều, không đợi hắn kịp nói gì, bên ngoài phòng họp đột nhiên vang lên tiếng báo động chói tai, toàn hạm đội phát ra tiếng cảnh báo kẻ địch tấn công.

Trung Châu đội... Tới rồi!

-...Ngươi chắc chắn Triệu Anh Không không hề nương tay?

Trịnh Xá nhìn về phía trước, đồng thời khẽ hỏi những người đứng sau lưng.

- Đúng, không nương tay. Nói một cách chính xác là cô ấy gặp phải vừa đúng người khắc chế được nhược điểm của cô ấy. Khi hai nhân cách cùng tồn tại trong một thân thể sẽ rất dễ dàng xuất hiện trình trạng tinh thần rối loạn, sự bất ổn định trong tinh thần đã được xác định ngay từ khi bắt đầu. Người bị rối loạn nhân cách phân liệt bình thường đều mang theo một phần nhỏ bệnh lý tinh thần, đối phương khắc chế đúng vào nhược điểm này của cô ấy.

Sở Hiên đáp vẻ khẳng định.

- Vậy đến trận đánh cuối cùng phải làm thế nào? Trong trận chiến cuối cùng cô ấy bị người khác lợi dụng nhược điểm này, vậy không phải sẽ...

- Không, không có vân đề gì. Đến trận chiến cuối cùng, nhân cách chính và nhân cách phụ của cô ấy hẳn là đã...

Đã cái gì thì Sở Hiên không hề nói rõ ra, bất quá mấy người Trịnh Xá cũng có chút chuẩn bị tâm lý nên nói đến đó thôi cũng đã đủ rồi. Tình hình trong trận chiến cuối cùng không ai có thể biết được, nói không chừng Trung Châu đội sẽ toàn thắng, nhưng khả năng càng lớn hơn là Ác Ma đội vẫn duy trì được vị trí số một. Đương nhiên, cũng có khả năng cực nhỏ là tiểu đội Thiên Thần giành được thắng lợi cuối cùng, tất cả mọi chuyện đều có thể xảy ra. Trận chiến cuối cùng tuy là đấu tranh giữa người với người nhưng ý trời cũng có tác dụng quyết định.

Triệu Anh Không tạm thời vẫn rất an toàn, thông qua mảnh kim loại màu bạc gắn dưới đồng hồ, mọi người có thể giám thị nhất cử nhất động của Đông Hải đội. Đương nhiên, phạm vi rất nhỏ, chỉ có vài mét vuông nhưng cũng đủ để giám sát xem Triệu Anh Không có an toàn hay không. Đông Hải đội đúng là đã bị thực lực của Trung Châu đội uy hiếp, ít nhất là cho tới bây giờ bọn họ vẫn chưa dám động vào Triệu Anh Không.

- Thứ bọn chúng liên lạc với tiểu đội Thiên Thần hẳn là một máy móc, nhưng trong Chủ Thần không gian tuyệt đối không có hoán đổi loại máy móc này, thậm chí cả phương pháp chế tạo cũng không có, điểm này ta có thể khẳng định chắc chắn. Nhưng tiểu đội Thiên Thần lại lấy được loại máy này, 80% là bọn chúng lấy được trong di sản của chủng tộc da đen hoặc da trắng, thậm chí có thể là da vàng...

Đây là kết luận Sở Hiên đưa ra sau khi giám sát Đông Hải đội, nhưng kết luận này lại khiến mấy người Trịnh Xá hoài nghi.

- Nhưng di sản của hệ da vàng không phải đã bị chúng ta chiếm ròi sao? Còn có di sản nào nữa?

- Nói một cách chính xác là chúng ta tìm được di sản của tập đoàn tu chân chủng tộc da vàng, còn di sản của tập đoàn Thánh nhân vẫn chưa biết tung tích. Ngoài đó ra, kỳ thật cũng có thể chia di sản của hai chủng tộc còn lại ra làm hai bộ phận, nói cách khác, trong Chủ Thần thực chất có sáu điểm di sản, tiểu đội Thiên Thần chắc là cũng lấy được một phần trong số đó, chỉ không biết là lấy được một chút hay là toàn bộ.

Sở Hiên trịnh trọng nói.

- Được rồi, bây giờ có nghĩ nhiều như vậy cũng vô dụng, chuyện đó là trách nhiệm của ngươi và Tiêu Hoành Luật. Bố cục kế hoạch như thế nào trong trận chiến cuối cùng, làm thế nào duy trì đồng đội... Ta luôn tin tưởng trí tuệ của ngươi, trong trận chiến cuối cùng cũng vậy. Tính mạng của mọi người chúng ta đều giao cho ngươi và Tiêu Hoành Luật.

- Bây giờ cứ tiếp tục chiến đấu đã!

Sau khi Triệu Anh Không bị bắt đi, lại lấy được đủ tin tức liên quan đến tiểu đội Thiên Thần, tàu khu trục của Trung Châu đội đã quay ngược lại đón đầu hạm đội Thái Bình Dương số 7 của Mỹ. Mê hoặc được Adam một cách hoàn hảo, Trung Châu đội cuối cùng cũng có thể phóng tay một trận, đáp trả lần tập kích lúc trước của Đông Hải đội, ngoài ra…

- Vương Hiệp, ngươi hận người Nhật Bản không?

Sở Hiên đột nhiên quay sang phía Vương Hiệp vẫn một mực yên lặng đứng bên cạnh, hỏi.

Vương Hiệp ngẩn ra một hồi lâu rồi mới nghiến răng nghiến lợi đáp:

- Hận!

- Tại sao vậy?

Sở Hiệt gật đầu, ghi chép gì đó vào sổ tay, vừa viết vừa hỏi.

- Lịch sử, hiện tại!

Vương Hiệp cũng không do dự, hắn nặng nề bật ra bốn chữ rồi thở hồng hộc, một mình bước ra khỏi khoang thuyền, cũng không biết là đi đâu nữa.

- Tiêu Hoành Luật, ngươi hận người Nhật Bản không?

- ….

- Tiêu Hoành Luật, ngươi hận người Nhật Bản không?

- ….

- Trương Hằng, ngươi hận người Nhật Bản không?

- ….

- Imhotep, ngươi hận người Nhật Bản không?

- Người Nhật Bản? Là ai?

……

- Trịnh Xá, ngươi hận người Nhật Bản không?

- Sở Hiên, ngươi điên rồi à? Tự dưng lại hỏi cái vấn đề quái dị này, có âm mưu gì thì nói thẳng ra đi! Đừng có cái kiểu con mẹ nó giấu giếm trong đầu sau đó lòi ra tính kế bọn ta.

Trịnh Xá trừng mắt nhìn Sở hiên, đầy vẻ ta biết ngươi chắc chắn là có âm mưu.

- Không có gì, chỉ nghiên cứu một chút về vấn đề nhân tính thôi… Trịnh Xá, cần ta tư vấn tâm lý cho ngươi một chút không? Thảo luận qua về chủ đề nhân tính.

Sở Hiên sắc mặt bình thản, không tức giận, cũng chẳng giải thích, chỉ liên tục ghi chép gì đó vào sổ tay, vừa ghi vừa hỏi Trịnh Xá.

- Tư vấn tâm lý? Ngươi đi tư vấn tâm lý? Miễn đi! Miễn đi! Ta chưa muốn biến thành thằng điên... Ngươi trực tiếp nói ra đi, đang muốn làm cái gì?

Trịnh Xá đáp.

- Nghiên cứu về nhân tính một chút thôi mà, cũng liên quan đến khả năng hợp tác giữa tinh thần lực khống chế giả của Đông Hải đội với chúng ta.

Sở Hiên trả lời.

Trịnh Xá lập tức rơi vào trầm mặc, đã tiến vào thế giới tinh thần, hắn tự nhiên là biết thế giới đó vô cùng nguy hiểm. Tuy vì bản thân tinh thần lực khống chế giả vốn rất đặc biệt nên sinh ra nguy hiểm nhưng sự nguy hiểm đó không chỉ riêng với người từ bên ngoài xâm nhập mà cả với bản thân chủ thể của thế giới tinh thần cũng rất khó lường, nếu tinh thần lực khống chế giả có ác ý gì thì các thành viên đang hôn mê của Trung Châu đội sẽ chết chắc.

- Ý ngươi là, tinh thần lực khống chế giả của Đông Hải đội sẽ không giúp chúng ta?

Lời vừa ra khỏi miệng hắn lập tức cảm thấy mình đúng là đã hỏi một câu ngu ngốc. Hai đội dù sao cũng là kẻ địch, hơn nữa nguyên nhân sâu xa còn nằm trong câu hỏi của Sở Hiên, ngươi có hận người Nhật Bản không? Thù hận cũng đến từ hai phía, người Nhật có hận chúng ta không?

- Đúng thế, cảm giác thù hận truyền đời chính là như vậy... Ngươi hận ta, ta hận ngươi, vì hận mà làm những việc xúc phạm đến nhau, càng lúc càng khiến hai bên thêm oán ghét. Hơn nữa lịch sử trước kia dù sao cũng không thể mãi mãi bày ở đó, nếu như không đối mặt thì muốn buông bỏ thù hận cũng rất khó khăn... Ngươi có cách nào không?

Trịnh Xá thở dài, hỏi lại.

Sở Hiên thản nhiên đáp:

- Nếu dùng tính mạng uy hiếp thì hản là có thể khiến tinh thần lực khống chế giả của Đông Hải đội khuất phục nhưng nếu muốn đối phương thật lòng làm việc cho chúng ta thì còn cần có lợi ích mới được... Thay đổi suy nghĩ của hai dân tộc, không phải chỉ bằng mấy người là có thể hoàn thành, ta cũng không có cách nào trong thời gian ngắn thay đổi nhân tâm, vì thế vẫn cần lợi ích để dụ dỗ.

- Lợi ích?

- Điểm thưởng là lợi ích, chi tiết kịch tình cũng là lợi ích, thậm chí tính mạng, địa vị, hoặc đồng đội quan trọng với tinh thần lực khống chế giả của đối phương, tất cả đều là lợi ích. Nhân quả trong thiên hạ đều vì lợi ích mà sinh.

Trịnh Xá yên lặng gật đầu, hơn nửa ngày sau mới nói:

- Tất cả cứ chờ đến lúc đó hãy tính, nhưng tên muốn làm nhục Triệu Anh Không nhất định phải chết!

- Không sao cả, ngươi là đội trưởng.

Sở Hiên điềm nhiên như không, lại cúi đầu vào tập tài liệu, giống như trận chiến đang tới gần chẳng liên quan gì đến hắn cả.

"Đúng thế, ta là đội trưởng... Cho nên một số trách nhiệm phải do ta gánh vác, tỷ như giết người..."

Trịnh Xá thầm nói với chính mình.

- Thưa ngài, tàu khu trục còn cách hạm đội khoảng ba mươi hải lý...

Một giọng nói chợt cắt đứt mạch suy nghĩ của Trịnh Xá, trên boong tàu đã có mấy viên sỹ quan chạy tới.

- Được rồi, các ngươi vào trong khoang thuyền hết đi. Chiến đấu tiếp theo đây có lẽ sẽ rất kịch liệt, nếu không cẩn thận các ngươi cũng có thể bị liên luy... Chỉ một trận này nữa thôi, sau trận này các ngươi sẽ được an toàn, sau đó thì yên tâm mà hưởng thụ cuộc đời vinh hoa phú quý phải dùng tính mệnh hoán đổi đi.

Trịnh Xá quay đầu lại nhìn mấy viên sỹ quan, cười nhẹ nói.

Mấy viên sỹ quan đều trầm mặc, tiếp đó yên lặng giơ tay chào mấy người Trịnh Xá rồi tiến vào trong khoang thuyền. Cả tàu khu trục, ngoại trừ một số ít bình lính phải điều khiển tàu thì tất cả đều nấp vào trong khoang.

- Vậy thì Đông Hải đội, các ngươi đã chuẩn bị tốt chưa? Trung Châu đội bọn ta tới tấn công đây!

Ở phía bên kia, Đông Hải đội cũng đã nghe được tiếng báo động của hạm đội, tất cả thành viên đều cả kinh, chẳng ai còn để ý tới vấn đề đối xử với tù binh nữa, tất cả đều vô thức nhìn sang phía Miyata Kuraki, người mạnh nhất của đội, cũng là đội trưởng, là trụ cột của họ.

Miyata hít sâu một hơi, bấy giờ mới trịnh trọng nói:

- Tư tưởng của các ngươi đều có vấn đề, nếu có thể sống sót trở về Chủ Thần không gian, ta sẽ bắt các ngươi thay đổi... Kẻ nào không muốn thay đổi thì tốt nhất là chết trong thế giới phim kinh dị này đi, nếu không các ngươi tự mổ bụng tự sát, tự suy nghĩ cho kỹ.

Nói đoạn, hắn rút kiếm đeo bên hông ra, quay sang phía Aoi, nói:

- Quét hình vị trí tầu khu trục, vị trí hạm đối chúng ta cùng vị trí thành viên trong đội.

Aoi lúc này đang luống cuống sửa sang lại quần áo cho Triệu Anh Không, áo mặc cùng quấn ngực đều đã bị xé nát, bất đắc dĩ nàng chỉ có thể cởi áo ngoài của mình mặc lên cho Triệu Anh Không, tiếp đó vận hành tinh thần lực quét hình hoàn cảnh xung quanh.

Chỉ khoảng mấy chục giây sau, từ đằng xa đột nhiên bùng lên một quầng lửa cao vút, sóng nổ kịch liệt làm cuốn lên từng đợt sóng cao đến cả trăm mét. Tiếp theo vụ nổ đó, một tiếng nổ kịch liệt khác lại vang lên, lần này vụ nổ phát sinh ở sâu trong lòng biển, làm mặt nước trồi lên thành một nửa hình cầu khổng lồ, dựng cao tới mấy chục mét.

- Có một chiếc tàu ngầm bị phá hủy.

Kỳ thực, căn bản không cần nàng nói, qua quét hình tinh thần lực, tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ ràng. Một khối chất nổ không biết do thứ gì tạo thành, uy lực không ngờ lại giống như vũ khí hạt nhân cỡ nhỏ, không, không thể là vũ khí hạt nhân cỡ nhỏ, chỉ một quả đã đủ xuyên thủng tàu ngầm đang chuẩn bị công kích trong lòng biển, tiếp đó bùng nổ kịch liệt.

Vừa dứt lời, đột nhiên lại có một chiếc tàu ngầm gãy ra làm đôi, chỗ gãy không ngừng tan biến, căn bản không hề phát sinh nổ mạnh mà hoàn toàn biết mất không thấy tăm tích. Tình huống này so với vụ nổ lúc trước còn quỷ dị hơn nhiều.

- Trung Châu đội, các ngươi đang uy hiếp chúng ta sao?

- Không sai, chính là uy hiếp.

Trịnh Xá đứng trên boong tàu cao giọng nói với các thành viên còn lại:

- Không chỉ uy hiếp Đông Hải đội mà còn phải uy hiếp quân đội của tất cả các quốc gia khác trong thế giới này, thậm chí là cả Liên minh Thiên sứ! Chúng ta phải hủy diệt toàn bộ hạm đội Thái Bình Dương số 7 của Mỹ cùng hầu hết thành viên Đông Hải đội. Phải cho bọn chúng biết, chúng ta không dễ trêu chọc, trong trận chiến cuối cùng chúng ta thật sự là một trong ba đội ngũ mạnh nhất!

- Bắt đầu chiến đấu. Zero, Vương Hiệp, hai người các ngươi phụ tránh tiêu diệt tất cả tàu ngầm nào tới gần chúng ta, mắt của Sở Hiên có thể tạm thời sử dụng thay thế quét hình tinh thần lực. Ba người các ngươi ở lại, đồng thời phụ trách bảo vệ tân nhân... Trình Khiếu cũng ở lại, cận chiến của ngươi cần dùng để bảo vệ mấy người Zero, đi sang bên kia không phù hợp lắm, dù sao ngươi cũng không thể phi hành. Trương Hằng, ngươi phục trách tất cả tên lửa tấn công tới con tàu này, trách nhiệm của ngươi là nặng nhất, phải bảo vệ tốt mọi người...

Trịnh Xá thoáng trầm tư một lát rồi nói tiếp:

- Tiêu Hoành Luật, Imhotep, hai ngươi theo ta chiến đấu... Tiêu Hoành Luật, thả cún con ra, ngủ lâu như vậy cũng nên để nó vận động một chút. Có điều không được bay lên quá cao, sấm sét trên trời chắc là để hạn chế sức mạnh của sinh vật bay, ta sợ nó không chịu đựng nổi.

Tiêu Hoành Luật gật đầu, Trịnh Xá bấy giờ mới quay sang phía Imhotep, nói:

- Vậy thì... Sức mạnh hóa cát của ngươi trong nước mưa và trên mặt biển sẽ bị hạn chế rất nhiều phải không?

Imhotep gật đầu đáp:

- Đúng là sẽ bị hạn chế, nhưng nếu ở trên chiến hạm thì sẽ không sao cả. Đây không phải cát bụi bình thường, thực chất là bản thân ta dùng phép thuật huyễn hóa ra, sử dụng ở đây sẽ tiêu hao nhiều pháp lực hơn nhưng đối với người bình thường coi như đủ.

- Thế hả? Vậy là được rồi... Chúng ta xuất phát thôi.

Lưu Úc đứng bên cạnh vẫn một mực trầm mặc đột nhiên lên tiếng:

- Chờ, chờ chút, em có thể đi cùng không?

Trịnh Xá cùng những người xung quanh đều ngạc nhiên nhìn lại, thằng nhóc này nhất thời đỏ hết cả mặt, ngập ngừng nói:

- Em có thể ở cùng với Tiêu Hoành Luật, được cự long bảo vệ chắc là tính mạng sẽ an toàn. Chủ yếu là kỹ xảo triệu hồi bài của em vẫn chưa được sử dụng trong thực tế, nếu thử qua trên chiến trường thì trong trận chiến cuối cùng cũng sẽ có chút cảm thụ trực quan... Có được không?

-...Tốt!

Trịnh Xá thở ra một hơi, xoa xoa đầu thằng nhóc, tiếp đó nói với những ngươi còn lại:

- Vậy tình hình chiến đấu cứ sắp xếp như vậy, mọi người dạy cho Đông Hải đội một bài đi, thế nào mới gọi là tiểu đội luân hồi... Trung Châu đội chúng ta lại càng là tiểu đội luân hồi như thế nào!

Dứt lời, Trịnh Xá đã nhảy lên không trung, vỗ cánh bay thẳng ra xa.

Không thể không thừa nhận, hạm đội Thái Bình Dương số 7 của Mỹ đúng là một trong những hạm đội mạnh mẽ hiếm có trên thế giới, không chỉ có các loại tàu chiến đủ hình đủ kiểu mà nhân viên điều khiển trên tàu cũng được huấn luyện cẩn thận. Mắt thấy Trung Châu đội tới đột kích, cùng lúc tiếng báo động vang lên, nhân viên cả hạm đội cũng được động viên khẩn cấp, tất cả đều chuẩn bị tốt nghênh đón những kẻ tới tấn công, chỉ tiếc là... Thứ họ phải đối mặt không phải vũ lực thông thường của thế giới này mà là sức chiến đấu siêu mạnh đến từ thế giới luân hồi, sức mạnh vượt quá sức tưởng tượng của họ rất, rất xa.

Trịnh Xá vỗ cánh bay thẳng tới, trên người liên tục chớp động ánh sáng. Nương theo sức mạnh chân nguyên lực và ma lực va chạm lẫn nhau sinh ra, tốc độ của hắn thật sự quá nhanh, nhưng chính vì như vậy mà giữa thế giới bão tố này hắn cũng trở nên cực kỳ bắt mắt. Một đường bay tới, tất cả chiến hạm phía dưới đều nhắm vào hắn xạ kích không ngừng, mấy chiếc tàu lớn một chút còn bắn tên lửa hạm đối không, chặn đầu quỹ tích bay của hắn.

- Muốn chết!

Trịnh Xá cũng không tránh né, rút Hổ hồn đao ra chém xuống một cách đơn giản, trong tiếng nổ mãnh liệt, mấy quả tên lửa đã bị hắn phá hủy. Toàn thân Trịnh Xá lại lóe lên một đợt ánh sáng, uy lực của vụ nổ bị chặn lại hoàn toàn, tiếp đó hắn lao vọt tới, từ độ cao hơn trăm mét phóng thẳng xuống một con tàu khu trục.

"Hủy diệt trong nháy mắt!"

Nội lực cùng năng lượng vampire trong cơ thể Trịnh Xá xung động kịch liệt, sử dụng trạng thái Hủy diệt trong nháy mắt, hắn hung hăng chém thẳng một đao vào giữa trung tâm tàu khu trục. Con tàu này chẳng qua chỉ là hợp kim bắt thép bình thường, sao có thể chịu đựng nổi một đòn hủy diệt của Trịnh Xá trong trạng thái Tiếm long biến? Trong tiếng đứt gãy răng rắc, tàu khu trục dần dần vỡ đôi, mà Trịnh Xá cũng dứt khoát không làm thì thôi, đã làm là làm cho chót, hắn nhảy lên lại vung đao chém xuống mấy nhất. Mỗi đao đều mang theo sức mạnh của Hủy diệt trong nháy mắt, đâu chỉ nặng có ngàn cân, mỗi đao đều khủng bố như trời long đất lở. Sau vài đao, con tàu đã thật sự bị chém thành hai đoạn, một trước một sau từ từ chìm xuống lòng biển...

- Mạnh quá... Sức mạnh thật khủng bố....

Đông Hải đội có tinh thần lực khống chế giả, bọn họ tự nhiên là có thể chứng kiến một màn này. Mắt thấy Trịnh Xá vài đao đã chém đứt đôi một con tàu khu trục to lớn, tất cả thành viên Trung Châu đội đều sợ đến xanh cả mặt. Bọn họ tuy cũng là thành viên tiểu đội luân hồi nhưng dù sao cũng chịu giới hạn trong sự yếu kém của Đông Hải đội, cũng chưa từng giao chiến với tiểu đội luân hồi ở cấp cao nhất, mặc dù đã gặp qua tiểu đội Thiên Thần nhưng cũng chỉ đạt thành hiệp định liên minh, không hề có chiến đấu gì quá kịch liệt. Chính vì thế, Trịnh Xá có thể nói là cường giả siêu cấp đầu tiên mà bọn họ thật sự chứng kiến, mở cơ nhân tỏa tầng thứ tư trung cấp, thậm chí cao hơn, vượt qua tâm ma, có kỹ năng tự sáng tạo, sức chiến đấu cực kỳ mạnh mẽ, thực lực của Trịnh Xá đã vượt xa sự tưởng tượng của họ, phảng phất như một ma thần.

- Sao lại mạnh như vậy? Hắn làm thế nào rèn luyện đến mức độ này?

Miyata Kuraki tuyệt vọng lẩm bẩm.

Miyata tốt xấu gì cũng là một võ sĩ, tuy thực lực không được liệt vào hàng ngũ cường giả như Trịnh Xá nhưng hắn quả thật cũng có nhận thức trực quan của bản thân về thực lực. Hắn biết những thứ hoán đổi trong Chủ Thần kỳ thực chỉ là phần mở đầu, muốn mạnh mẽ lên còn cần bản thân rèn luyện và tiến hóa. Nếu chỉ dựa vào nhiều điểm thưởng, nhiều chi tiết kịch tình để hoán đổi thì đó chẳng qua chỉ là cái vỏ ngoài mạnh mẽ, bên trong thực chất cực kỳ yếu ớt, ví dụ những đội ngũ chăn nuôi mà hắn từng nghe nói đều cơ bản là như vậy. Những cường giả chân chính trong thế giới luân hồi, bọn họ nhất định đều dựa vào bản thân mình để mạnh mẽ lên, những kẻ dựa vào hoán đổi đắt đổi căn bản không có tư cách để xưng là cường giả.

Vậy thì... Kẻ kinh khủng kia, hắn đã rèn luyện như thế nào? Đã phải trải qua lần chiến đấu gian nan tuyệt vọng chứ?

- Nghênh chiến đi...

Miyata nhắm mắt lại, nặng nề thốt lên.

- Ngươi, ngươi điên rồi sao? Muốn giao chiến với loại quái vật như thế? Đầu ngươi còn cứng hơn tàu khu trục sao? Ngươi điên rồi, ngươi thật sự điên rồi!

Masao ở bên cạnh lập tức gào lên, gào lên một cách điên cuồng, bộ dạng giống như đã phát điên phát rồ, hoặc có thể nói là đã bị dọa đến phát điên.

- Không sai, ta muốn chiến đấu...

Miyata nhìn những người còn lại, kiên định nói:

- Chúng ta đã là kẻ yếu, nhưng vẫn phải giữ được chút can đảm cuối cùng tận đáy lòng, nếu như cả phần dũng khí đó cũng biến mất thì các ngươi dứt khoát tự sát đi cho xong. Trong thế giới luân hồi này các ngươi đã không còn tư cách để tiếp tục phát triển nữa, bởi vì các ngươi đến cả dũng khí để mạnh lên cũng không có.... Ta không cần biết các ngươi khinh thường người Trung Quốc như thế nào, khinh thường Trung châu đội như thế nào, nhưng bọn họ mạnh hơn chúng ta là sự thực, tôn kính kẻ địch chính là tôn kính bản thân, ta không muốn khom lưng uốn gối mà sống, chỉ muốn được chết hiên ngang...

- Đương nhiên, nếu như Trung Châu đội đồng ý hòa bình thì ta cũng không cắt tuyệt đường sống của các ngươi, chỉ là… Các ngươi không cảm thấy nhục nhã sao?

Miyata nói xong cũng chẳng để ý tới bọn họ nữa, chỉ nhìn thật sâu vào mắt Aoi, tiếp đó bước ra ngoài. Các thành viên còn lại của Đông Hải đội bắt đầu xì xào với nhau, trong lời nói cũng bắt đầu không còn tôn trọng Miyata nữa.

- Đúng là một lũ ngu xuẩn… Các ngươi muốn sống sót như một con chó vậy sao.

Aoi nhìn những kẻ xung quanh, khinh bỉ nói.

Những người này lập tức sắc mặt đại biến, trong đó một gã trung niên hét lên:

- Ăn nói cái kiểu gì thế, sống sót thì sao chứ? Có thể sống sót thì tại sao phải tìm tới cái chết? Ngươi nghĩ ai cũng điên rồ như các ngươi sao? Nếu không phải các ngươi muốn đi bắt thành viên Trung Châu đội thì chưa chắc chúng ta đã phải giao chiến với Trung Châu đội đúng không? Vì thế nói đi nói lại vẫn là tại các ngươi, chính các ngươi hại chết mọi người!

Những tên còn lại cùng dần dần phụ họa, chửi mắng theo, chỉ có Masao ánh mắt oán độc nhìn Aoi và Triệu Anh Không nhưng lại kỳ quái không nói một câu nào.

- Hừ đúng là vô sỉ, lúc trước thì còn coi mình là cao quý hơn người, nói cái gì mà lũ lơn Shina, con bệnh Đông Á, bây giờ vừa thấy đối phương mạnh hơn lập tức đổi giọng muốn hòa bình, muốn sống sót, không muốn đụng đến đối phương... Ở cùng đội với các ngươi là sỉ nhục lớn nhất đời ta.

Aoi cõng Triệu Anh Không đang nằm dưới đất dậy, bước ra khỏi phòng.

- Chờ chút... Nếu muốn chiến đấu thì tính thêm ta nữa.

Ông lão Thần cung vẫn luôn trầm mặc đột nhiên lên tiếng, vừa nói vừa dẫn đầu ra khỏi phòng họp.

- Tính thêm cả ta nữa.

Sau một lúc yên lặng, lại có một thanh niên khoảng hai bảy tuổi đứng dậy, hắn cũng không nói gì nhiều, trực tiếp ra khỏi phòng.

Aoi khẽ gật đầu, chuyển hình ảnh quét hình tinh thần lực sang cho hai người, sau đó liếc nhìn những kẻ còn lại, cười lạnh, đoạn theo sau hai người ra khỏi phòng họp.

Miyata ra khỏi phòng hội nghị đầu tiên lúc này đã đứng trên boong tàu. Hắn nhìn ánh lửa không ngừng bùng lên từ đằng xa, yên lặng nắm chặt thanh kiếm trong tay. Hắn chưa bao giờ tuyệt vọng như lúc này, cũng chưa bao giờ nội tâm hắn bình tĩnh như lúc này, có lẽ khi đối mặt với cường giả mạnh hơn mình quá nhiều hắn chẳng còn gì để phải suy nghĩ nữa.

- Trung Châu đội... Cho ta một cái chết thật rực rỡ đi, ta đang chờ đây!

Aoi cõng Triệu Anh Không đi ra khỏi phòng hội nghị. Nàng cũng không lên trên boong tàu mà mang Triệu Anh Không bước vào trong một căn phòng khác, do nàng là tinh thần lực khống chế giả, bảo vệ an toàn cho bản thân mình là đủ rồi, không cần thiết phải lao ra hiện trường tranh đấu với Trung Châu đội. Tác dụng của tinh thần lực khống chế giả nằm ở đại cục chứ không phải chi tiết.

- Miyata-kun... Sau khi anh đi, em nhất định sẽ theo cùng.

Aoi khẽ thì thào, đoạn thở hắt ra một hơi, mở cửa bước vào trong phòng, tiếp đó tập trung toàn bộ sức mạnh, quét hình tất cả các thành viên Trung Châu đội tới tấn công.

Lúc này công thế của Trung Châu đội đã triển khai toàn diện, tàu khu trục không ngừng tiếp cận hạm đội, tàu ngầm trong lòng biển cũng từng chiếc từng chiếc một nổ tung, căn bản không có chiếc nào có cơ hội tới gần tàu khu trục chứ đừng nói là triển khai công kích. Sau khi liên tiếp phá nổ mấy tàu ngầm, tàu khu trục đã thuận lợi áp sát khu vực hạm đội.

Mấy chiếc chiến hạm ở vòng ngoài cùng sớm đã chuẩn bị xong, khi tàu khu trục của Trung Châu đội vừa tiến vào tầm bắn, lập tức có mấy quả tên lửa hạm đối hạm bắn tới. Trong hoàn cảnh bão tố như thế này, tầm bắn của tên lửa cũng bị ảnh hưởng cực lớn, gần như là khi hai bên có thể dùng mắt thường nhìn thấy chiến hạm của đối phương thì mới bắn tên lửa.

Quả tên lửa đầu tiên vừa mới bay ra được hơn ba mươi mét, đột nhiên trên tàu khu trục lóe lên một luồng sáng bạc, bốn mũi tên nối nhau bắn ra. Lần lượt đầu mũi tên này bắn vào đuôi mũi tên kia, va chạm phát nổ, đến khi chỉ còn lại một mũi tên cuối cùng, tốc độ của nó đã như thiểm điện, vượt xa khả năng quan sát của mắt thường, bắn trúng vào quả tên lửa. Tên lửa hơi ngừng lại một chút rồi bị mũi tên trực tiếp xuyên thủng, nổ tung giữa không trung.

Mũi tên sau khi xuyên qua cũng không ngừng lại, bắn thẳng vào bên sườn một chiếc tuần dương hạm, phá vỡ vỏ thép, tiến vào bên trong. Trước sau chỉ khoảng một, hai giây, mũi tên thế tới vẫn không giảm, lại xuyên thủng vỏ tuần dương hạm bay ra ngoài, cuối cùng cũng không biết là bay tới tận đâu...

Ở trên tàu khu trục, Trương Hằng tính toán sức mạnh của Bạo liệt tiễn một chút rồi bỏ một mũi tên đang cầm xuống, chỉ dùng ba mũi tên chĩa vào mấy quả tên lửa còn lại. Nếu chỉ muốn phá hủy số tên lửa này thì chỉ cần uy lực của Bạo liệt tiễn ba mũi là quá đủ rồi, như thế hắn cũng có thể bảo tồn thể lực, không đến nỗi vì kiệt sức mà sau này không đối phó được với tên lửa nữa.

Zero ở bên cạnh cũng chẳng để ý tới tên lửa, chỉ tập trung toàn bộ tinh thần nhìn xuống mặt biển. Vương Hiệp thì đứng sau lưng Zero, quanh người hắn lơ lửng mấy quả tên lửa hạt nhân mini. Số tên lửa hạt nhân này đã hoàn toàn bị năng lực Tạc đạn chi phối giả của hắn điều khiển, tùy lúc có thể tiến hành công kích, uy lực cũng mạnh hơn tên lửa hạt nhân mini bình thường nhiều.

Ở phía ba người, Sở Hiên yên lặng nhìn ra xa, trong mắt trái xuất hiện một loạt văn tự ký hiệu. Những ký hiệu này có đôi chút khác biệt so với lúc tại thế giới phim Eragon, ngoài những văn tự ký hiệu còn có hai luồng ánh sáng một đen một trắng mơ hồ tương giao với nhau, hợp thành hình dạng như Thái cực đồ. Hình ảnh lúc phân lúc hợp, biến ảo không ngừng, nếu như có người nhìn kỹ vào trong mắt hắn chắc chắn sẽ cảm thấy đầu váng mắt hoa.

- Được rồi, những tàu ngầm còn lại đã tập trung vào trung tâm hạm đội, chúng ta tiếp tục tấn công.

Sở Hiên liếc nhìn mặt biển một lát rồi nói, những văn tự ký hiều cùng thái cực đồ trong mắt hắn cuối cùng cũng biến mất chỉ là bộ dạng có vẻ tiều tụy đi rất nhiều.

Sở Hiên nói xong được một chốc, ở khoảng trống trên boong tàu sau lưng hắn chợt vang lên một tiếng gầm lớn, một con rồng đen khổng lồ xuất hiện tại đó. Boong tàu căn bản không thể chứa nổi thể tích của hắc long, bắt đắc dĩ nó chỉ có thể vươn người lên cao, nhất thời cả tàu khu trục liền khẽ chìm xuống, đến khi con rồng vỗ cánh bay lên trời, con tàu mới dần dồi khôi phục nguyên trạng.

Con rồng đen khổng lồ này chính là rồng non của Trung Châu đội vừa mới trưởng thành cách đây không lâu, Trịnh Xá giao nó cho Tiêu Hoành Luật làm vật cưỡi. Lúc trước nó vẫn luôn ngủ say trong huy hiệu Tế sư, đến bây giờ mới được Tiêu Hoành Luật thả ra, trong ý thức của nó chỉ như mới trải qua một giây. Hắc long cũng rất ngoan ngoãn, tùy ý để ba người Tiêu Hoành Luật ngồi lên lưng, tiếp đó nó gầm lên một tiếng, vỗ cánh bay thẳng tới chỗ hạm đội Thái Bình Dương số 7.

Các binh sỹ trong hạm đội đều trợn mắt há mồm nhìn, bọn họ chẳng qua đều chỉ là người thường, đã bao giờ chứng kiến loại sinh vật khủng bố như thế này? Thân hình cực kỳ to lớn, hình dạng giống như rồng trong thế giới huyền ảo phương Tây, hắc long vừa xuất hiện lập tức khiến toàn bộ binh lính lâm vào hỗn loạn. Đại bộ phận binh sỹ đang làm nhiệm vụ bắt đầu náo động, một số ít càng bị dọa đến ngã bệt xuống đất, nhất thời, ngoài một bộ phận cực nhỏ vẫn còn kiên thủ vị trí thì phản kích của cả vòng ngoài hạm đội cơ hồ đều đình chỉ, hiệu ứng sợ hãi mà hắc long mang lại còn lớn hơn những gì Trung Châu đội tưởng tượng.

- Ồ? Chuyện này cũng tốt đấy chứ, nếu biết bọn họ sẽ sợ hãi thế này thì đã sớm gọi cún con ra rồi. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Trịnh Xá nhìn quanh rồi lập tức cười hắc hắc, nói.

Rẹt!

Một chiếc tàu tuần dương hạm ở phía dưới đột nhiên phóng ra một quả tên lửa hạm đối không, cũng không biết là binh lính nào to gan lớn mật khởi động nó. Lúc này, hắc long vừa khéo bay qua phía trên cách chiến hạm này không xa, muốn tránh cũng không kịp. Trong lúc đột ngột, tên lửa trực tiếp bắn trúng phần bụng hắc long, ầm một tiếng vang dội, con rồng lập tức bị ngọn lửa nuốt chửng. Ở phía dưới, các binh sỹ hải quân đang hoảng hốt đều ngây ngốc nhìn cảnh tượng này, nhất thời tất cả đều dừng lại, yên lặng nhìn lên trời, muốn xem xem con rồng đen to lớn đó có phải là đã bị tên lửa bắn chết hay không.

Không ngờ, khi ngọn lửa tan đi, hắc long vẫn không chút suy suyển, bay giữa không trung, quanh người nó có một tầng bảo hộ mơ hồ có thể thấy được bằng mắt thường, chính vòng bảo vệ đó đã ngăn ngọn lửa của vụ nổ lại. Hắc long không hề bị bị thương, nhưng có vẻ đã bị quả tên lửa đó đánh cho nổi giận.

Hống!

Hắc long ngẩng đầu lên trời gầm lớn, một luồng lửa màu trắng sáng từ trong miệng nó phun ra, từ giữa không trung bắn thẳng xuống tuần dương hạm, khiến rất nhiều binh sĩ hải quân không kịp kêu lên một tiếng đã biến thành trong bụi. Luồng lửa đó lại càng không ngừng tràn xuống, hợp kim sắt thép giống như một khối chocolate, nhanh chóng tan chảy ra, sau chớp mắt đã biến thành nước thép. Hắc long phun lửa suốt mười mấy giây, trung tâm tuần dương hạm đã bị nung chảy ra một lỗ lớn, đường kính tới hơn mười mét, sâu không biết đến chỗ nào, cơ hồ xuyên thủng cả con tàu. Hắc long giống như vừa xả được một hơi, lỗ mũi phun ra mấy luồng khói đen, mang theo ba người bay tới chỗ một chiến hạm khác.

Ở đằng xa, Miyata Kuraki đứng trên boong tàu hàng không mẫu hạm đã chứng kiến tất cả. Quét hình tinh thần lực ghi khắc tất cả chi tiết một cách rõ ràng vào trong đầu hắn, những tên lửa bị ngăn cản như thé nào, vòng bảo vệ có thể thấy bằng mắt thường đó, ngọn lửa màu trắng khủng bố của hắc long, thậm chí cả Trịnh Xá đang càng lúc càng tiếp cận, tất cả hắn đều nhìn thấy rõ ràng. Lúc này có nói cái gì sống sót cũng không còn chút ý nghĩa nào nữa, phỏng đoán thực lực hai bên sai lầm, quả đắng đang lập tức kéo tới...

- Thua cũng không oan uổng.

Hai người một già một trẻ kiên định đứng cạnh Miyata, Người trẻ tuổi vỗ nhẹ vai hắn, không nói một tiếng nào, có điều vậy là quá đủ rồi. Miyata chậm rãi ngẩng đầu lên, những ký hiệu màu đen trên da hắn nhấp nháy như ẩn như hiện, đến khi hắn ngước hẳn lên, những ký hiệu đó cũng hiển hiện rõ trên da.

- Thần cung điện hạ, Mitarai Kiyoshi, hai người có cảm thấy người Trung Quốc đáng để gọi là người Shina không?

Ông lão gọi là Thần cung kia mỉm cười, khàn khàn nói:

- Từ trước đến nay ta chưa bao giờ nghĩ rằng hai chữ Shina lại nên tồn tại, bọn họ đều bị phái hữu che tai, che mắt nên mới tự cao tự đại gọi ra hai tiếng đó. Những người thông hiểu lịch sử, thông hiểu thế giới sẽ không xưng hô như thế... Chỉ là một số ít người như chúng ta không có sức để thay đổi những chuyện đó, vì thế mới càng cần chúng ta sống sót. Sống sót để trở về thế giới hiện thực, sống sót thay đổi suy nghĩ của dân tộc ta, đê họ hiểu rằng gặp kẻ yếu không thể khinh thị, gặp kẻ mạnh không cần quỵ lụy.

Thanh niên tên là Mitarai Kiyoshi kia gật đầu, Miyata cảm thán nói:

- Điện hạ trước đây chưa từng nhắc tới những chuyện này... Tôi xin ghi nhớ trong lòng. Nếu nghĩ kỹ lại thì tinh thần võ sỹ đạo của dân tộc Đại Hòa chúng ta vốn đã giống như những gì điện hạ nói, không khinh thị kẻ yếu, không quỵ lụy kẻ mạnh, chỉ là bị những kẻ nắm quyền bóp méo để phù hợp với tư tưởng quân phiệt, phù hợp với tư tưởng cánh hữu xấu xa của bọn chúng. Tinh thần võ sỹ đạo của chúng ta đã bị biến chất vì thế mới làm những chuyện không thể tha thứ được, thậm chí đến bây giờ vẫn không chịu thừa nhận, vì thế mới có suy nghĩ chỉ có kẻ mạnh mới có thể tôn tính, cùng vĩ vậy mà mới có thói xấu mà những tác giả người Mỹ đã nói... Nếu như không chết, tôi nhất định sẽ thay đổi tất cả, nhất định!

- Còn một câu cuối cùng, hai vị, có thể cùng hai người sóng vai mà chết chính là vinh hạnh lớn nhất đời tôi. Thần cung điện hạ, Mitarai-kun, hai người không nên cúi đầu, gặp kẻ yếu không thể khinh thị, gặp kẻ mạnh không cần quỵ lụy, chúng ta cùng đi tìm lại tinh thần võ sỹ đạo chân chính của mình nào!

Vừa mới dứt lời, trước mặt ba người đột nhiên nổ ầm lên một tiếng, một người rơi thẳng xuống trước mặt họ, ép mặt sàn bằng thép lõm xuống thành một hố sâu tới nửa mét. Tiếng báo động chói tai lập tức vang lên khắp tàu sân bay, binh lính hải quân xung quanh đều chĩa vũ khí về hướng này, Trịnh Xá đang đứng thẳng giữa hố.

- Đây đại khái là lần đầu tiên chúng ta đối mặt, đội trưởng Trung Châu đội, xin chào.

Trịnh Xá cũng nhìn Miyata Kuraki, người cầm kiếm Nhật trước mặt này tuy là kẻ địch nhưng biểu hiện của trong thời gian giám thị vẫn khiến hắn không có quá nhiều ác ý với người này. Dù sao Miyata cũng là người biết đối xử tốt với tù binh, lại có danh dự của chiến sỹ, dù có xấu cũng không quá mức, kể cả hắn có là người Nhật Bản thì cũng là người tốt. Lại nói bây giờ Trung Châu đội đang cần nhờ đến tinh thần lực khống chế giả của Đông Hải đội, vì thế hắn cũng gật đầu bình thản nói:

- Xin chào, ta là đội trưởng Trung Châu đội, Trịnh Xá... Là ba người các ngươi tới nghênh chiến với ta?

Nếu là ai đó nói những lời này, có lẽ sẽ khiến Miyata cảm thấy kẻ đó quá tự đại hoặc đang có ý muốn sỷ nhục, nhưng chỉ có người biết được thực lực của Trịnh Xá mới hiểu, những gì hắn nói hoàn toàn đứng trên lập trường công bằng. Trịnh Xá thật sự quá mạnh, sự mạnh mẽ đó thậm chí đã đạt tới mức độ đẳng cấp hoàn toàn khác biệt giữa sinh vật sống cấp thấp và sinh vật sống cấp cao. Lúc trước nhìn từ đằng xa đã có cảm giác không thể địch nổi, bây giờ khi ba người đứng trước mặt Trịnh Xá, loại áp lực đó liền cực kỳ rõ ràng, thậm chí khiến họ có ảo giác trước mắt mình là cả một ngọn núi cao. Khi Trịnh Xá hỏi ba người tới nghênh chiến, hắn quả thực có chút ngạc nhiên, đây căn bản không phải châm chọc gì mà là sự thật, đừng nói ba người, nếu muốn đối phó hắn... Xin mời gọi cả một đội quân đến đây!

- Rất xin lỗi, người có thể cùng ta kề vai tác chiến chỉ có hai đồng đội này thôi, những người còn lại... Những kẻ còn lại không đáng làm đồng đội của ta, vì thế chỉ có thể để ngươi chịu ủy khuất một chút, lấy thực lực của ngươi đối mặt với ba người chúng ta.

Trịnh Xá trong lòng máy động, nhớ lại tình hình lúc giám sát Đông Hải đội, Miyata rõ ràng là khác với đám người còn lại, cả cô gái tên là Aoi cũng vậy, tuy không biết trong lòng họ rút cuộc là đang nghĩ thế nào nhưng những người này chắc cũng không phải người quá xấu xa.

- Các ngươi đã chuẩn bị để mất đi tính mạng chưa? Chiến trường vô tình, nếu còn có di ngôn gì thì bây giờ có thể nói cho ta biết.

Miyata chăm chú nhìn Trịnh Xá, nói:

- Chúng ta không thể hòa bình sao? Tuy bây giờ là kẻ địch nhưng chúng ta cũng không có xung đột gì quá lớn, không, là hoàn toàn không có xung đột kịch liệt. Ngoài ra với thực lực Trung Châu đội các ngươi, có thêm một ít điểm thưởng và chi tiết kịch tình thì cũng không thể có đột phá lớn trong thời gian ngắn đúng không? Chúng ta có thể hòa bình không?

Trịnh Xá hơi nhíu mày, đầu tiên là gật, sau đó lại lắc đầu, nói:

- Có thể hòa bình, nhưng không phải hiện tại... Đông Hải đội có một vài kẻ nhất định phải chết!

- Vậy sao?

Sắc mặt Miyata lập tức ảm đạm đi không ít, hắn hiểu nhầm ý Trịnh Xá muốn nói, tưởng rằng Trung Châu đội vừa đúng thiếu mất một số điểm thưởng và chi tiết kịch tình nên nhất định phải giết chết một vài người mới được.

- Cuối cùng, ta muốn hỏi một vấn đề... Trịnh Xá - san, là người Trung Quốc, ngươi có hận người Nhật Bản chúng ta không?

- Hận! Mà cũng không hận!

Trịnh Xá thẳng thắn đáp:

- Hận chính phủ các ngươi, hận phe cánh hữu các ngươi, cũng hận rất nhiều chuyện các ngươi đã làm, sửa đổi sách giáo khoa, chiếm cứ hải đảo, không tôn trọng lịch sử, bẻ cong, thay đổi lịch sử.... Tất cả đều là những chuyện ta hận. Nhưng ta không hận một số người trong đất nước Nhật Bản, ví dụ như những người từng tới tây bắc nước ta hỗ trợ trồng rừng, như những người đã tới bảo tàng tưởng niệm cuộc đồ sát Nam Kinh thành tâm xin lỗi,như những người ba mươi năm không nghỉ giúp đỡ nước ta phổ cập giáo dục nông thôn... Ta là người ân oán phân minh, đáng hận thì hận, không đáng hận thì không, có ân báo ân, có thù báo thù. Yên tâm đi, cho dù Trung Châu đội chúng ta giành được thắng lợi trong trận chiến cuối cùng, trở về được thế giới hiện thực cũng sẽ không gây ra thảm họa như ngươi tưởng tượng đâu. Ta có sự kiêu ngạo của mình.

- Cám ơn, Trịnh Xá –san.... Ngươi cũng có tinh thần võ sỹ đạo của ngươi, có thể đấu một trận với ngươi là vinh hạn của ta!

Miyata đột nhiên phấn chấn cười lớn, tay nắm kiếm bước tới một bước, nói:

- Thuộc tính cường hóa của ta là Quỷ kiếm sỹ, phân nhánh tiến hóa là lấy tâm trảm linh hồn làm chủ... Chiến đi! Cường giả Trung Châu đội! Để ta xem thử sức chiến đấu đỉnh cao của thế giới luân hồi này rút cuộc là mạnh đến mức nào!

Nói đoạn hắn vung kiếm cắt vào cánh tay mình, tiếp đó dùng máu vẽ lên cơ thể.

Theo máu tươi vẽ lên, những ký hiệu mày đen trên người Miyata càng thêm rõ ràng, phảng phất như trên người hắn xuất hiện một lớp sương mù màu đen. Hắn ha hả cười lớn, tiếp đó hai tay nắm kiếm bổ thẳng xuống một nhát.

- Quỷ trảm!

Trịnh Xá cũng không ra tay trước, chỉ yên lặng nhìn Miyata Kuraki dùng máu tươi vẽ lên cơ thể, tiếp đó lại nhìn trên người hắn tỏa ra ánh đen, vung kiếm chém tới. Một kiếm chém xuống không ngờ lại mang theo kiếm mang màu đen mơ hồ, Trịnh Xá hơi cảm thấy ngạc nhiên, đạp chân nhảy lùi ra đằng sau. Kiếm mang màu đen chỉ loáng qua một cái rồi lập tức biến mất, ngược lại, ở phía sau nó đột nhiên xông ra một con lệ quỷ to vài mét, lệ quỷ vung trảo bổ thẳng vào người Trịnh Xá, trong lúc không kịp phòng bị hắn chỉ có thể giơ tay cản lấy đòn này. Ai mà biết, móng vuốt của lệ quỷ lại trực tiếp xuyên qua cánh tay hắn, tiếp đó phần tay ngập chìm trong cơ thể nó lập tức biến mất, cả chỗ ngực hắn cũng bị nó rạch ra một vết thương to lớn.

-...Không đúng! Ảo giác?

Trịnh Xá thầm kinh hãi vì uy lực khủng bố của chiêu này nhưng hắn chợt phát hiện trên người mình không hề có ánh sáng lóe lên, nói cách khác, hệ thống phòng ngự của hắn hoàn toàn không phát động. Trịnh Xá lập tức quát lên.

Không ngoài dự đoán, theo cơ nhân tỏa không ngừng mở ra, khi đến tầng thứ ba, cả lệ quỷ lẫn vết thương đều biến mất không thấy tung tích, chỉ có Miyata ở trước mặt tiếp tục chém xuống. Hắn lại đạp chân lùi ra sau, một kiếm chém xuống mặt sàn, kiếm mang màu đen phảng phất như có sức ăn mòn, vừa chạm vào mặt sàn bằng thép lập tức hòa tan nó, đến khi tạo thành một hố sâu gần hai mét mới hoàn toàn biến mất.

- Đao trảm thân thể, tâm trảm linh hồn, đao của ta vẫn còn thấy so dự, tâm của ta vẫn chưa đủ chém được linh hồn… Trịnh Xá – san, không cần nương tay, hãy cho ta đủ tôn trọng đi.

Miyata thở ra một hơi, đoạn lại cười lớn nói.

Trịnh Xá cũng thở ra một hơi, cười nói:

- Nói thật, chiêu này đối phó với người mở cơ nhân tỏa tầng thứ ba trở xuống đúng là có ưu thế cực lớn, đối với người tâm trí có sơ hở cũng tương tự. Thật đáng tiếc, chiêu này hẳn là còn có cảnh giới mạnh hơn. Thật ra cái gọi là tâm trảm linh hồn có thể chỉ cho ngươi một con đường khác...

- Vậy ta cũng bắt đầ chiến đấu đây. Đội trưởng Đông Hải đội, cả hai vị kia nữa, không cần khách khí, sử dụng sức chiến đấu mạnh nhất của các nguôi đi, bởi vỉ tiếp theo đây các ngươi sẽ phải đối mặt với thực lực vượt xa đẳng cấp của mình. Ta sẽ không ngừng tăng cao thực lực...

- Đầu tiên là... Bạo tạc!

Cùng lúc Trịnh Xá đi tới hàng không mẫu hạm, Aoi ở trong phòng không ngừng cầu khẩn. Nàng thật sự rất yêu Miyata, cho dù thế nào cũng đều hy vọng hắn có thể sống sót, chỉ là hiện tại.... Nàng đã không còn biết phải làm thế nào để giúp hắn sống sót nữa.

Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến tiếng đập phá, ầm một tiếng, giống như có ngươi dùng sức đâm mạnh vào cửa. Aoi giật mình, vội vã quét hình lập tức nhận ra đó là Masao cùng những thành viên khác của Đông Hải đội. Mấy kẻ này đang thần sắc hung tợn, đứng trước cửa phòng, Masao lại càng bành trướng cơ bắp toàn thân, không ngừng đánh lên cửa.

- Aoi! Giao thành viên Trung Châu đội cho bọn ta! Bọn ta muốn đưa cô ta cho đội trưởng Trung Châu đội! Như vậy chúng ta mới có thể sống sót!

Một gã trung nên hét lên.

Masao lại càng điên cuồng gầm thét:

- Cái gì mà đưa cho! Là lấy làm con tin! Chúng ta vừa bắt cô ta, Trung Châu đội lập tức vội vàng tới cướp người, cô ta nhất định là vô cùng quan trọng. Ta nghĩ cô ta chắc là tình nhân của tên quái vật ở trên kia, chắc chắn là như vậy, dùng cô ta làm con tin là tốt nhất. Chúng ta nhất định có thể sống sót!

Aoi lạnh lùng nói:

- Các ngươi cút hết đi! Các ngươi không còn là đồng đội của ta và Kuraki nữa, bọn ta không có loại đồng đội như các ngươi. Tốt nhất là cách xa ta một chút, ta không muốn nhìn thấy lũ cặn bã các ngươi!

Những kẻ bên ngoài đều sững sờ rồi lập tức càng thêm cuồng nộ. Cơ bắp Masao càng biến hóa kịch liệt, đến khi trở thành một người khổng lồ thu nhỏ, hắn hung hăng vung quyền đánh vào cửa, vừa đánh vừa gào lên:

- Cút con mẹ nó đội trưởng nhà ngươi đi, ông đây không thèm ông chỉ muốn sống sót mà thôi. Vì một con lợn Shina mà trở mặt, ông mày không có loại đồng đội như các ngươi! Mau giao con bé đó cho ta, nếu không ta giết luôn cả ngươi!

Tâm trí Aoi càng thêm lạnh lẽo, nàng cũng không nói gì, chỉ cười lạnh đứng dậy. Hai tròng mắt nàng dần dần đổi màu, không gian xung quanh người cũng từ từ trở nên vặn vẹo, xem ra ngoài là tinh thần lực khống chế giả, nàng hẳn là còn có sức mạnh nào đó nữa.

Ầm một tiếng lớn, cửa phòng cuối cùng cũng bị một quyền của Masao đánh vỡ, tiếp đó hắn tung chân đá thẳng cánh cửa về phía Aoi. Cánh cửa mang theo sức mạnh cực lớn, nhưng chỉ bay đến trước mặt Aoi khoảng một mét liền bị chặn lại, mà Masao cũng biết không thể để Aoi sử ra toàn lực, hắn hét lên một tiếng lao tới chỗ cánh cửa, liều mạng đấm xuống, đồng thời cũng quát lớn:

- Mọi người cùng nhau giết con giặc bán nước này! Giết nó chúng ta mới có thể giữ mạng!

Đám người ngoài cửa đều ngây ngốc, đến khi nhìn thấy Triệu Anh Không đang nằm trên giường, ánh mắt tất cả đều biến thành dữ tợn, lập tức cùng nhào vào trong phòng. Ngoài hai người tới bắt Triệu Anh Không, số còn lại đều dùng kỹ năng, sức mạnh của mình tấn công Aoi, nhất thời Aoi chỉ có thể bị động phòng ngự, khoảng không gian rối loạn quanh người nàng cũng càng lúc càng ít.

- Hì hì, cần ta hỗ trợ không?

Những người đang chiến đấu đều ngạc nhiên quay lại nhìn, Triệu Anh Không đáng lẽ đang phải hôn mê giờ lại cười hì hì đứng đó. Hai gã tới bắt nàng hiện giờ thân thể vặn vẹo một cách cực kỳ quái dị, không ngừng rên rỉ khổ sở, còn cô bé thì mỉm cười duyên dáng, nhìn có vẻ cực kỳ vô tội, giống như thương tích của hai người kia căn bản chẳng liên quan gì đến nàng.

- Cần ta giúp giết hết đám rác rưởi này không? Hì hì...

- Là một thành viên tiểu đội luân hồi, thực lực của ngươi đương nhiên là đủ, nhưng cũng như vậy, thực lực giữa ngươi và cường giả của tiểu đội luân hồi chênh lệch quá lớn. Có một điểm quan trọng nhất là ngươi muốn mạnh mẽ như thế nào? Ngươi đang theo đuổi cái gì?

Trịnh Xá yên lặng đứng đó, ba người Đông Hải đội nửa quỳ trước mặt hắn. Trong thời gian ngắn ngủi chưa tới một phút, ba người đã hoàn toàn bị hắn đánh gục, chỉ vỏn vẹn sử dụng sức mạnh cùng tốc độ của Bạo tạc, ba người kia đã hoàn toàn không thể theo kịp tiếp tấu của hắn nữa. Trên thực tế, uy lực của Bạo tạc hiện tại vượt xa lúc mới sáng tạo ra chiêu này, cơ hồ có thể tương đương với uy lực của Hủy diệt lúc mới sáng tạo ra, đây cũng là tiêu chí của việc bản thân Trịnh Xá đã mạnh hơn trước đây rất nhiều.

- Theo đuổi cái gì... Võ sĩ đạo ư? Không... Vinh dự ư? Không... Thứ ta theo đuổi chỉ là sống sót, sống sót cùng những người ta trân trọng...

Miyata Kuraki nửa quỳ trên boong tàu, mặc cho nước mưa quất vào cơ thể. Trong một phút ngắn ngủi đó, hắn cuối cùng cũng được trải nghiệm thế nào là sức mạnh siêu việt trình độ của mình, hắn cùng hai đồng đội không ngờ đến cả tư cách trả đòn cũng không có. Không, không phải tư cách, nên gọi là bọn họ căn bản không có cơ hội nào để trả đòn, chỉ qua vài lượt giao phong, họ đã bị những đòn tấn công không thấy tăm tích đó đánh ngã xuống đất.

- Lý do này cũng không tệ... Như ngươi đã thấy, ta là người không có bất kỳ năng lực đặc thù nào. Ngoài tốc độ và sức mạnh, cùng với trình độ cơ nhân tỏa đủ để khống chế sức mạnh và tốc độ đó ra, ta không có công kích tinh thần lực, không có chiêu thức đặc biệt, không có thuộc tính đặc biệt, tất cả đều không có. Ta chỉ có vẻn vẹn phương thức chiến đấu mà ta không ngừng trui rèn, đó là sức mạnh tìm thấy giữa ranh giới sống chết.

Trịnh Xá lầm rầm nói:

- Đây là kinh nghiệm của cá nhân ta, coi như bồi thường hành động lần này... Bọn ta không phải tổ chức từ thiện, vì thế tuyệt đối không bỏ qua cho những kẻ đáng chết, nếu như muốn sống sót... Vậy thì mạnh lên đi, mạnh đến mức có thể bảo vệ niềm tin của mình mới thôi...

Nói đoạn, Trịnh Xá quay về phía sau, tại lối vào khoang thuyền chỗ đó, Triệu Anh Không đang cười duyên dáng, bế một cô gái ngất xỉu.

- Hì hì, tới chậm quá đấy, hại ta bị xé hết cả áo rồi, ngực cũng bị người ta nhìn mất, tên đội trưởng nhà ngươi đúng là chưa làm tròn chức trách đấy nhé.

Triệu Anh Không từ xa tiến tới, nhìn như chậm mà lại cực nhanh. Vừa đi nàng vười cười hì hì vừa nói, chỉ là đôi mắt lại vô cùng lạnh lẽo.

- Các thành viên còn lại của Đông Hải đội thế nào rồi?

Trịnh Xá gãi gãi đầu, những chuyện xảy ra với Triệu Anh Không hắn thông quá thẻ kim loại màu bạc giám sát cũng biết được đại khái, do đó cũng không tiện hỏi thêm gì nhiều, chỉ có thể hỏi những thành viên khác của Đông Hải đội.

- Tất cả đều ở trong kia luyện yoga rồi.

Triệu Anh Không cười đáp.

- Được rồi, được rồi, coi như ngươi vặn bọn chúng thành mấy cây thịt người thì cũng không cần vui vẻ như vậy chứ... Vất vả cho ngươi rồi, Triệu Anh Không, ta sẽ cho người đưa bọn chúng về chỗ Trung Châu đội, ngươi có thể nghỉ ngơi.

Trịnh Xá thở ra một hơi, đón lấy cô gái Triệu Anh Không đáng bế, đồng thời tay kia đỡ ra sau gáy Triệu Anh Không. Vừa dứt lời, Triệu Anh Không liền mỉm cười nhắm mắt lại, nhân cách chính một lần nữa ngủ say.

Bên cạnh Trịnh Xá rất an toàn, vì thế Triệu Anh Không tự nhiên là không cần để nhân cách chính xuất hiện, làm vậy sẽ khiến nàng tiêu hao rất nhiều tinh thần lực, mà hiện tại Đông Hải đội cũng không còn sức chiến đấu nữa... Đợt tấn công của Trung Châu đội kết thúc hoàn hảo!

"...Đúng thế, ta cuối cùng cũng hiểu tại sao lúc trước khi Ác Ma đội đối mặt với Trung Châu đội chúng ta lại thoải mái như vậy. Thực lực chênh lệch quá lớn, mà phương diện bố cục cũng không có cách nào so sánh với nhau, cho nên khi hai bên đến cuối cùng không thể tránh được giao chiến, kỳ thật kết quả đã định sẵn, cực kỳ dễ dàng phân thắng bại."

Trịnh Xá đứng trên boong tàu trầm mặc không nói, kỳ thực hắn đang thông qua thẻ kim loại màu bạc trao đổi với Sở Hiên. Qua lần giao chiến này với Đông Hải đội, lại nhớ tới lúc đối đầu tiểu đội Ác Ma trong Resident Evil 2, trong lòng hắn liền có một cảm giác rất kỳ lạ. Nhớ lúc xưa, bọn hắn cũng giống như Đông Hải đội, bị Ác Ma đội dễ dàng đánh bại... Đúng vậy, dễ đến mức khó tưởng tượng nổi, lúc ấy, cả trí và lực của Trung Châu đội đều thua kém Ác Ma đội quá, quá xa.

Trao đổi không lâu, hắc long liền chở ba người Tiêu Hoành Luật tới nơi, cũng may đây là tàu sân bay, cho một con rồng khổng lồ đáp xuống cũng hoàn toàn không thành vấn đề. Một điều quan trọng hơn là, lúc trước các binh sỹ hải quân còn dám công kích, bây giờ đều không còn có gan mữa, tất cả trốn bên rìa tàu cách đó khá xa hoặc là trong khoang thuyền.

- Imhotep, làm phiền ngươi rồi. Trong khoang thuyền phía dưới có nhiều người bị vặn gãy xương khớp, ngươi đưa tất cả bọn chúng vào trong bão cát, mang về tàu khu trục của chúng ta... Tiêu Hoành Luật, đưa hai người họ lên lưng rồng, cẩn thận một chút đừng đề họ bị đạn lạc làm bị thương. Ta còn mấy việc cần làm, các ngươi quay về tàu khu trục trước đi.

Mấy người nghe lệnh đi làm việc của mình, còn Trịnh Xá ngẫm nghĩ một chút rồi tới trước mặt ba người Đông Hải đội, nối:

- Ta tạm mượn tinh thần lực khống chế giả của các ngươi... Kẻ đáng giết ta đương nhiên là sẽ giết, người không đáng giết thì tuyệt đối không giết... Bọn ta sẽ ở ngoài quần đảo Điếu Ngư Đài chờ các ngươi, nếu có gì không phục thì tới đó tìm ta.

Nói xong, Trịnh Xá cũng không nhiều lời, cùng Imhotep đã biến thành cát vàng bay ra xa, chỉ để lại ba người nửa quỳ tại đó không động đậy nổi.

- Thả cô ấy ra! Ngươi muốn giết thì giết! Sao phải bắt cô ấy đi! Thả cô ấy ra!

Miyata liều mạng muốn đứng dậy, nhưng lúc trước Trịnh Xá dùng lực cực xảo, tuy không thật sự làm bị thương bọn hắn nhưng lại khiến bọn hắn hoàn toàn kiệt sức, không thể đứng dậy nổi nữa. Bây giờ Miyata liều mạng chống người muốn đứng lên nhưng toàn thân vô lực, chỉ có thể miễn cưỡng, vươn lên được nửa thân, tiếp đó bộp một tiếng, cổ tay trật khớp, cả người ngã nhào xuống đất, đầu đập xuống sàn rách toạc.

- Thả cô ấy ra! Thả...

Tiếng hét thê thảm truyền đi rất xa, tới khi mấy người Trịnh Xá về tới tàu khu trục, âm thanh đó phảng phất như vẫn vang vọng bên tai...

- Người Nhật Bản... cũng có người tốt.

Trịnh Xá ngồi trong phòng hội nghị, hắn khẽ nói với những người còn lại:

- Không có dân tộc xấu xa, chỉ có những con người xấu xa, câu này hoàn toàn chính xác. Đội trưởng Đông Hải đội rất không tệ, hắn có tinh thần của kẻ sĩ, tinh thần mà Trung Quốc cổ đại chúng ta vẫn luôn tuyên dương.

- Không cần biết thế nào, lần đoàn đội tác tiến này chúng ta đã thắng lợi. Một vài người có thể không giết nhưng cũng không thể bỏ qua một đống điểm thưởng và chi tiết kịch tình như vậy... Sở Hiên, ngươi phân phối xem ai nên giết mấy thành viên Đông Hải đội, để mọi người có thể hoán đổi thuộc tính tiến hóa của mình, giúp Trung Châu đội trong trận chiến cuối cùng có thể toàn lực chiến đấu.

Lần này bắt được mười thành viên Đông Hải đội, ngoài tinh thần lực khống chế giả không thể giết, chín gã còn lại hoàn toàn có thể xuống tay. Theo những gì thu được trong thời gian giám sát, chính gã này có vẻ đã trở mặt với Đông Hải đội, hơn nữa cũng là những kẻ điên cuồng, xấu xa, giết bọn chúng hoàn toàn không có vấn đề gì.

Nói cách khác, tạm thời chưa nói chi tiết kịch tình như thế nào, chỉ riêng điểm cộng thắng người đã tới hơn mười nghìn điểm, số điểm thắng tích lũy kinh khủng như vậy cũng là lần đầu tiên Trung Châu đội có được. Đến bây giờ họ cuối cùng cũng hiểu tại sao một vài tiểu đội luân hồi lại cường hóa được thuộc tính và kỹ năng cao cấp như vậy, cấp A, cấp S đều có thể cường hóa, một trận đoàn chiến đối với họ mà nói đúng là một vụ thu hoạch lớn.

....

Trịnh Xá cũng không để ý phân phối chín tên kia như thế nào, chỉ hỏi Sở hiên:

- Tinh thần lực khống chế giả cũng đã bắt được, bây giờ có thể cứu tỉnh họ rồi phải không?

- Ừm, do lúc trước ngươi đưa ý thức bọn họ lên đến tầng trung gian tiềm ý thức nên xác suất để tinh thần lực khống chế giả cứu tỉnh bọn họ đã được tăng lên rất cao, nhưng ở đây có một vấn đề.... Khi tinh thần lực khống chế giả tiến nhập vào ý thức họ thì ngàn vạn lần không được chịu bất cứ quấy rầy nào. Bọn họ không giống như ngươi đã vượt qua tâm ma, mở cơ nhân tỏa tầng thứ tư. Nói một cách chính xác là tinh thần lực ý thức thể của họ đều vô cùng yếu ớt, đặc biệt là cấp độ tiềm ý thức, một chút động tĩnh ở bên ngoài tác động vào cũng đủ biến thành trí mạng, vì thế trong quá trình cứu tỉnh hai người, bọn họ không được chịu bất kỳ quấy rầy nào từ bên ngoài.

Sở Hiên gật đầu nói.

Trịnh Xá ngẩn người, hỏi:

- Không phải đã giải quyết Đông Hải đội rồi sao? Bọn họ trong thời gian ngắn không thể phát động công kích tới chúng ta. Hơn nữa hạm đội Thái Bình Dương số 7 cũng đã bị chúng ta đánh tan, chẳng lẽ tiếp theo lại còn kẻ địch khác xuất hiện?

- Không sai, nguyên nhân chính vì chúng ta thể hiện sức mạnh quá cường hãn nên lại càng dẫn tới nhiều phiền toái... Hạm đội các quốc gia sẽ coi chúng ta là mục tiêu, nếu đến cả hạm đội liên quốc gia cũng không thể đối kháng với chúng ta... Ngươi nghĩ khi một quốc gia nhận thấy uy hiếp của chúng ta đối với họ là quá lớn, hơn nữa còn không thể chống cự lại chúng ta, bọn họ sẽ lựa chọn biện pháp nào?

- Ý ngươi là... Bom nguyên tử?

Trịnh Xá lập tức kêu lên, hắn nhanh chóng mở cơ nhân tỏa tầng thứ ba, vừa nghĩ vừa nói:

- Khả năng này cũng không phải là không thể xảy ra, đặc biệt là khi chúng ta dùng sức mạnh không thuộc về thế giới này đánh bại hạm đội Thái Bình Dương số 7 của Mỹ, tình huống liên quan tới chúng ta chắc chắn sẽ được các quốc gia quan tâm đặc biệt. Hiện tại bọn họ đã không đơn giản chỉ muốn có được vũ khí của chúng ta nữa... Theo hướng đi của chúng ta, bọn họ hẳn là sẽ có kết luận chúng ta đang tiến tới lục địa châu Á, kết luận này sẽ mang tới hậu quả gì?

Trịnh Xá nặng nề gật đầu, nói:

- Bọn họ sẽ cảm thấy chúng ta đang muốn lên bờ, ít nhất là muốn lẻn vào trong đám đông, cứ như vậy, vũ lực quốc gia đánh không thắng nổi chúng ta, vũ khí hạt nhân lại không thể sử dụng ở khu vực tập trung dân cư của nước mình. Sau khi có được kết luận này, suy nghĩ đầu tiên của họ sẽ là hy vọng có thể tiêu diệt chúng ta ngay trên mặt biển, cho dù là phải sử dụng vũ khí hạt nhân... Ý ngươi là vậy phải không?

- Không sai, cho dù thời tiết bão tố này rất có lợi cho chúng ta nhưng nếu những quốc gia đó bất chấp tất cả, hoàn cảnh của chúng ta rất có thể sẽ rơi vào nguy hiểm...

-....Hiểu rồi, thay ra liên lạc với tư lệnh hạm đội Thái Bình Dương số 7, ta muốn trao đổi với hắn.