Vô Hạn Khủng Bố

Chương 243: Uy lực của Ma động pháo




- Tình huống cơ bản là như vậy. Tính cả bộ phận tượng Phật trong tay quân Quan Đông của Nhật Bản thì hiện tại chúng ta còn thiếu một bộ phận cuối cùng.

Tiếng của Sở Hiên truyền ra từ trong tấm thẻ kim loại màu bạc

Sau khi Vương Hiệp hội hợp với hai người Trương Hằng, theo lệnh của Sở Hiên, họ sử dụng máy khống chế trong tay Vương Hiệp, dễ dàng biết được từ miệng sỹ quân cấp cao quân Nhật biết được vị trí của bộ phận tượng Phật, quả nhiên nó nằm trong tay quân Quan Đông. Đương Nhiên, dưới sự xúi dục của loại người chỉ sợ thiên hạ không loạn như Trình Khiếu, quân Quan Đông bị Trương Hằng cùng Trình Khiếu liên hợp tấn công, chịu đả kích mang tính hủy diệt. Thống kê sơ bộ quân lực bị tổn hao mất 80%, số lượng tử vong chiếm hơn nửa, trực tiếp làm cho thế lực của Nhật Bản tại Trung Quốc sụt giảm nghiêm trọng, đại khái số lượng quân Nhật ở Trung Quốc không còn được quá năm mươi nghìn người...

Hành động của bọn họ, Sở Hiên không thể nào lại không biết, mặc dù Trình Khiếu vẫn lo hắn sẽ ngăn cản họ làm chuyện quá giới hạn như vậy nhưng Vương Hiệp thì biết, họ chắc chắn sẽ không bị cản trở gì. Sở Hiên sớm đã có một kế hoạch còn điên cuồng hơn nhiều, vỏn vẹn chỉ có hủy diệt đội quân Quan Đông, chuyện hiền hòa như vậy mà cũng coi là quá giới hạn ư?

Tất nhiên, do cảm giác sợ hãi đối với Sở Hiên đã thành thâm căn cố đế, Trình Khiếu và Trương Hằng trước tiên vẫn kèo nhèo báo cáo mọi chuyện với hắn trước. Câu trả lời của Sở Hiên là chỉ cho phép công kích một tiếng đồng hồ, sau một giờ không cần biết kết cả như thế nào đều phải lập tức rút lui, đồng thời không được phép làm tổn hại bộ phận tượng Phật một chút nào, còn Trình Khiếu nhất định phải cầm tấm thẻ kim loại màu bạc ghi chép lại tình cảnh trận chiến.

- Mở tấm thẻ ra là được, tất cả những gì ngươi thấy đều có thể thông qua ý thức chuyển qua đó, ta ở bên này có thể tiếp nhận qua ý thức…

Sở Hiên nói như vậy.

Ba người đều cảm thấy khó hiểu, Sở Hiên không phải loại người rỗi việc, hắn chắc chắn sẽ không bỗng dưng lại muốn xem cảnh tượng ủy diệt quân Quan Đông, nếu hắn nói như thế nhất định là có dụng ý riêng. Chẳng lẽ hắn chuẩn bị phát tán những thông tin này ra cho người khác xem?

Cũng không ngờ là ba người lại đoán đúng, Sở Hiên tuy không truyền bá đoạn tin tức đó ra nhưng hắn lại kín đáo giao nó cho Tưởng Giới Thạch (khi Zero rời khỏi Trùng Khánh đã lưu lại tấm thẻ kim loại màu bạc của hắn cho Tưởng Giới Thạch). Sau khi xác nhận tính chân thật của đoạn tin tức này, Tưởng Giới Thạch lập tức lệnh cho radio truyền thông ban bố tin này ra toàn bộ thế giới, đội quân Quan Đông của Nhật Bản bị tiên nhân phương Đông đả kích, đại bộ phận đã chịu hủy diệt. Đồng thời hắn cũng lệnh cho sỹ quan các cấp tại tiền tuyến tiến hành truy kích quân Nhật trên quy mô lớn, chịu công kích như vậy quân Nhật chỉ có một kết quả là tan vỡ trên khắp các mặt trận, không có quân dự bị, không có tiếp tế, thậm chí không có cả chỉ huy, quân đội như vậy chỉ có thể bị tiêu diệt sạch!

- …Tiếp theo, bọn ta sẽ tới Tokyo.

Sở Hiên cầm tấm thẻ kim loại màu bạc nói, phía đầu bên kia là các thành viên chính phủ Quốc Dân đảng.

Tiếng ồn ào phía đầu bên kia lập tức ngừng lại, một lúc lâu sau mới có một giọng nói vang lên:

- Các vị… Các vị chuẩn bị tới Tokyo tiến hành đại đồ sát, báo thù thảm án Nam Kinh sao?

- Không phải.

Sở Hiên dứt khoát phủ nhận, nói:

- Bọn ta muốn trực tiếp đánh chìm Tokyo, đánh chìm cả thành phố lẫn đất liền.

Từ phía bên kia vang lên mấy tiếng bịch bịch, một thanh âm vội vàng hỏi:

- Tại sao? Vì trả thù Nhật Bản ư? Nhưng làm như vậy không phải hơi quá đáng sao? Nếu có thể tha được thì tha, có lẽ…

Sở Hiên lại trực tiếp ngắt lời, nói:

- Ta cần bộ phận tượng Phật. Trước mắt còn thiếu bộ phận cuối cùng, thời hạn hủy diệt còn một ngày hai đêm nhưng ta không có cách nào tìm được manh mối từ tin tức tình báo, vì thế nếu muốn hủy diệt thì cả thế giới cùng chịu hủy diệt đi. Đầu tiên là Tokyo, tiếp đó bọn ta sẽ vượt qua Thái Bình Dương tới hủy diệt nước Mỹ, một đội khác sẽ bắt đầu phá hủy khu vực Liên Xô. Sau khi hủy diệt xong hai khu vực đó, bọn ta sẽ quay lại châu Á, tiến hành lần thanh tẩy cuối cùng với cả loài người.

Khi nói những lời này, Sở Hiên chẳng hề có chút dọa dẫm, lên gân lên cốt nào, cứ bình thản như đang ăn một bữa cơm tối, nhưng những người ở đầu bên kia tấm thẻ kim loại thì mồ hôi lạnh toát ròng ròng, ai nấy nhìn nhau giống như tất cả vừa cùng gặp quỷ. Cũng không biết qua bao lâu, Tưởng Giới Thạch mới mở miệng hỏi:

- Nếu như tìm thấy bộ phận tượng Phật cuối cùng trước khi bảy ngày kết thúc thì sao?

Sở Hiên khẽ đẩy mắt kính, đáp:

- Bắt đầu từ Tokyo, cho đến bao giờ bộ phận tượng Phật cuối cùng xuất hiện mới thôi. Xuất hiện lúc nào, bọn ta sẽ ngừng hủy diệt lúc đó, nếu như đến khi thanh tẩy toàn bộ loài người mà vẫn chưa xuất hiện, vậy thì cũng không cần phải nói gì nhiều nữa…

Đây thật sự là uy hiếp, uy hiếp trần trụi, hoặc có thể gọi bọn Sở Hiên là thành phần khủng bố, chỉ có điều thời đại này sợ rằng còn chưa có cái gọi là thành phần khủng bố. Cho dù mấy người Sở Hiên thật sự làm như vậy, hàng ngũ cấp cao của Quốc Dân đảng đã biết thực lực của nhóm người này cũng chẳng có biện pháp nào để ngăn cản bọn họ. Đây chính là lấy lực phá xảo, đứng trước thực lực tuyệt đối, mọi hoa chiêu đều chỉ là trò cười, không cần bất kỳ mưu mô, tính toán gì cả, mấy người Sở Hiên chỉ cần rõ rõ ràng bày tỏ thực lực của mình ra uy hiếp là được. Đứng trước thực lực như thế, bất kỳ thế lực nào trên thế giới này đều không có sức chống cự.

Mục đích Sở Hiên liên lạc với Quốc Dân đảng rất đơn giản, chính là để họ tuyên truyền thông tin này ra, không cần biết là truyền tới cho thế lực nào trên thế giới cũng được. Sau khi bọn họ xác nhận được Tokyo đã bị hủy diệt, thế giới này sẽ lập tức có biến hóa cực lớn… Xác suất giành được bộ phận tượng Phật đó ít nhất là 60%.

- Để tránh cho tổ chức hoặc cá nhân nắm giữ bộ phận tượng Phật không dám giao nó ra vì sợ bị bọn ta báo thù, khi các ngươi tuyên truyền sự việc ra thì cũng thêm vào một câu. Bất kỳ ai giao bộ phận tượng phật, không cần biết là người hay cá nhân, không những sẽ không bị bọn ta báo thù mà còn được bọn ta ban cho quyền thế, tiền tài, thực lực, thậm chí là con đường để thành tiên… Cứ thông báo như vậy đi, trước khi thời hạn bảy ngày kết thúc, phú quý hay hủy diệt cứ để loài người tự chọn lấy!

Cứ như thế, Sở Hiên kết thúc cuộc đàm thoại với Quốc Dân đảng, hắn lại lập tức thông qua các thế lực chân rết tại bến Thượng Hải truyền bá tin tức này một lần nữa. Khi Sở Hiên nói phương hướng hành động kế tiếp, phản ứng của những người này cũng không khác với tầng lớp chính phủ Quốc Dân Đảng là mấy, đều một bộ sợ đến phát khiếp. Bất quá, đến lúc Sở Hiên nói giao bộ phận tượng Phật ra trong thời hạn bảy ngày, mọi chuyện có thể yên ổn, hơn nữa còn ban cho một phần thưởng cực lớn, trong mắt những người này đều lộ ra vẻ quyết đoán, đặc biệt là một số thành phần xã hội đen, trong mắt lại càng lóe lên quang mang nóng bỏng

Thượng Hải lúc này được gọi là Đông phương ma đô, là một trong những thành phố mang tầm thế giới, thuộc loại lớn nhất, phồn hoa nhất tại châu Á, những người có khả năng mở mày mở mặt ở đây, tại thế giới này tốt xấu gì cũng có chút thực lực bản thân. Có lẽ tổ chức tình báo gián điệp của nhà nước có thể tra được rất nhiều tin tức, nhưng những tổ chức dân gian này cũng không kém hơn là bao nhiêu, đặc biệt là một số chuyện nhỏ cực kỳ cơ mật. Chính vì vậy, nói chuyện này với bọn họ cũng không hẳn là vô ích, khi nguy cơ hủy diệt tới gần, loài người sẽ vộ phát tiềm lực kinh khủng, hy vọng tiềm lực đó có thể hỗ trợ Trung Châu đội hoàn thành tình tiết kịch bản lần này.

Đang lúc Sở Hiên chuẩn bị xong xuôi, chuẩn bị rời khỏi Thượng Hải thì Zero đột nhiên sử dụng tấm thể kim loại màu bạc liên lạc với hắn.

- Lực sỹ khăn vàng vừa tới cách đây năm phút, hiện tại mỗi lần tập kích cách nhau khoảng bảy tiếng đồng hồ. Lần tập kích vừa rồi, khi ta tiêu diệt lực sỹ khăn vàng cuối cùng, nó chỉ còn cách ta chưa tới một trăm mét, ta sợ lần tiếp theo sẽ không ngăn cản được. Đó là việc thứ nhất, việc thứ hai là Trịnh Xá đang ngủ không biết xảy ra chuyện gì, thân thể không ngừng run giật, nội lực và năng lượng vampire cũng bị kích phát ra, ta lo hắn gặp chuyện...

Zero cũng không do dự, trực tiếp kể rõ nguyên nhân liên lạc với Sở Hiên.

Sở Hiên thoáng trầm tư rồi đáp:

- Tạm thời ta không có cách nào cùng cấp nhân lực cho ngươi, kế hoạch cuối cùng sắp sửa triển khai, hành động bên này cũng rất quan trọng, vì thế ngươi ở bên đó cố gắng chống cự, chỉ cần chờ Trịnh Xá tỉnh lại là sẽ không có vấn đề gì nữa. Còn về biểu hiện khác thường của Trịnh Xá... Khác thường tóm lại vẫn tốt hơn là không có động tĩnh gì, chỉ cần hắn chưa chết là được. Tình huống cơ bản là như vậy, chỉ cần không chết người, trước khi ta tới Sơn Tây thì đừng liên lạc với ta.

Nói đạn hắn lập tức muốn gập tấm kinh loại lại.

Zero bỗng vội vàng nói:

- Chờ đã, Sở Hiên, có thể nói cho ta biết kế hoạch cuối cùng của ngươi là gì không?

Sở Hiên cũng không giấu giếm, trực tiếp miêu tả kế hoạch cuối cùng ra, sau khi nói xong, cũng không chờ Zero kịp mở miệng đã nhanh chóng gập tấm thẻ kim loại vào. Ở bên kia, mấy người Zero còn chưa kịp định thần lại, kế hoạch cuối cùng này thật sự quá kinh người. Nói cái gì pháo kích Tokyo thì còn đỡ, dù sao cũng chưa có ai trong số họ được từng chứng kiến uy lực của Ma động pháo, nhưng sau đó Sở Hiên nói đến tiêu diệt cả nhân loại, kế hoạch như vậy không khỏi khiến ngươi nghe phải kinh hoàng.

- Sở Hiên đóng nhanh quá, chẳng lẽ hắn lo lắng, sợ ngươi sẽ cản trở hắn?

Tề Đằng Nhất ngơ ngẩn hỏi.

Zero cười khổ gấp tấm thẻ kim loại vào, lắc đầu đáp:

- Người hắn sợ có lẽ không phải là ta... Trịnh Xá còn chưa chết, hắn chẳng qua chỉ đang ngủ say, vạn nhất trong mơ hắn nghe được kế hoạch này của Sở Hiên, đột nhiên tỉnh lại thì sao? Người khác đối với với Sở Hiên chẳng có vấn đề gì, nhưng tính tình Trịnh Xá có chút lỗ mãng, chất phác, một khi đã nhận định chuyện gì thì nhất định phải giải quyết, chắc Sở Hiên sợ chuyện đó... Dù sao thì hắn cũng đã ăn đòn của Trịnh Xá vài lần rồi.

- Chỉ là thời gian còn lại chưa tới hai ngày. Sở Hiên, kế hoạch cuối cùng của ngươi thật sự có thể làm bộ phận tượng Phật cuối cùng xuất hiện sao?

- Lôi được ra hay không cũng không phải là vấn đề gì lớn, tỷ lệ khoảng từ 60 đến 70%. Dù sao thì thời gian cũng không còn lại nhiều, nếu như kết thúc bảy ngày mà chúng ta còn chưa đoạt được bộ phận tượng Phật đó thì mọi người sẽ cùng bị Chủ Thần delete, trái phải đều là chết, không bằng liều mạng đổ một ván.

Sở Hiên bình tĩnh nhìn những người trước mắt, nói.

Trước mặt hắn lúc này là bốn người Trương Hằng, Trình Khiếu, Vương Hiệp, Minh Yên Vi, thời gian còn cách thời hạn bảy ngày hơn ba mươi tiếng đồng hồ. Sở Hiên quả nhiên đã rời khỏi chỗ hắn vẫn một mực trấn giữ tại Thượng Hải, trực tiếp tới khu vực quân Nhật chiếm đóng ở đông bắc. Đương nhiên, giờ đã không còn cái gọi là khu vực chiếm đóng nữa, sau khi đội quân Quan Đông của Nhật bị mấy người Trương Hằng đả kích mang tính hủy diệt, nơi đây đã biến thành vùng đất hỗn loạn vô pháp vô thiên. Lính đào ngũ, thổ phỉ, dân chạy nạn tán loạn khắp nơi, cảnh tượng rõ ràng là một địa ngục trần gian, hơn nữa loại bạo loạn dân gian cỡ nhỏ này mấy người Trương Hằng cũng không ngăn cản nổi.

- Đã hiểu chưa? Đây là nguyên nhân tại sao ta không đồng ý với việc các ngươi ra tay trên quy mô lớn.

Sở Hiên lạnh nhạt nói:

- Quy tắc nghiêm khắc đến đâu chung quy vẫn tốt hơn hỗn loạn không có khuôn phép. Trong Tam Quốc diễn Nghĩa, Gia Cát Lượng sau trận Xích Bích không giết Tào Tháo cũng chính là vì như thế, một khi nơi đây hoàn toàn rơi vào hỗn loạn, tai họa trong thời gian ngắn sẽ còn vượt xa hậu quả của một trận chiến... Thôi bỏ đi, chuyện cũng đã làm rồi, cứ để hai chính đảng lớn nhanh chóng tới chiếm lĩnh lại khu vực này đi.

Ba người Trương Hằng, trình Khiếu, Vương Hiệp đưa mắt nhìn nhau, đều chỉ có thể gật đầu bất đắc dĩ. Ban đầu khi bọn họ hủy diệt quân Quan Đông, trong lòng quả thật có chút hưng phấn, tốt xấu gì cũng coi như trút một mẻ giận, nhưng bạo loạn tràn tới tiếp theo lập tức khiến ba người kinh hoảng thất thố, không biết phải làm thế nào. Họ không thể hiểu tại sao lại dẫn đến phản ứng dây chuyền khủng khiếp này, hiện tại hơn một nửa khu vực phía bắc Trung Quốc đã hoàn toàn rơi bào bạo loạn, còn họ thì chỉ có thể trở mắt nhìn mọi chuyện diễn ra. Chỉ trong một ngày một đêm ngắn ngủi, ít nhất đã có mấy trăm nghìn người chết tại khu vực phía bắc, hơn thế nữa, số lượng còn đang liên tục gia tăng.

- Vì thế, trước mắt đã không còn biện pháp thông thường nào có thể chấm dứt cuộc bạo loạn này trong thời gian ngắn nữa, chỉ còn một cách duy nhất.

Sở Hiên nhìn mấy người trước mặt, trịnh trọng nói:

- Chỉ có thể dùng tin tức càng thêm chấn động để áp chế trường hỗn loạn này. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn

Trình Khiếu vội vàng hỏi:

- Tin tức nào mà càng thêm chấn động? Chẳng lẽ muốn bọn ta đi giết cả một thành toàn phần tử bạo loạn?

Sở Hiên lắc đầu đáp:

- Giết cả một thành, kết quả chỉ khiến thế cục càng thêm rối ren, khu vực vốn không có bạo loạn cũng sẽ thành loạn, lại cộng thêm đào binh quân Nhật cùng phản binh làm loạn, tình hình chắc chắn sẽ không thể kềm hãm được nữa. Hiện tại chỉ còn một biện pháp, đó là tạo ra tin tức khiến cho không chỉ dân nổi loạn mà cả binh lính Nhật cũng phải chấn động... Đánh chìm Tokyo, các ngươi cảm thấy thế nào?

Ba người Trương Hằng, Trình Khiếu, Vương Hiệp lại nhìn nhau rồi cùng thở dài, chỉ có thể yên lặng tiếp nhận đề nghị của Sở Hiên, không có chút kháng nghị nào được. Vốn trước đó họ còn nghĩ xem có cách nào khuyên Sở Hiên được không, mặc dù pháo kích Tokyo là chuyện chắc chắn rồi nhưng may ra có cách nào có thể giảm bớt được thương vong xuống một chút, dù sao cũng là mấy trăm nghìn người dân vô tội. Đó là tính toán của họ, nhưng đến bây giờ khi cả khu vực phía bắc Trung Quốc lâm vào hỗn loạn, họ cũng chẳng thể nói gì được nữa, bởi vì con người vốn là loài ích kỷ, người dân nước mình là quan trọng nhất, ai còn có tâm trí mà lo tới dân nước khác chứ?

Sau khi thương lượng đại khái, năm người liền dùng Goblin glider bay ra ngoài biển. Vốn Trương Hằng cũng muốn để Minh Yên Vi ở lại đại lục, nhưng thấy tình hình đang rối loạn như hiện tại, một cô gái không có sức mạnh gì ở lại đây chắc chắn là dữ nhiều lành ít, vì thế hắn chỉ có thể bất đắc dĩ, đưa nàng cùng bay tới Tokyo.

Trên đường đi mọi người tất nhiên là cũng có nói chuyện qua lại, những vấn đề này sẽ không miêu tả nhiều hơn, tránh khỏi rắc rối rườm rà.

Mọi người bay được hơn hai tiếng đồng hồ, quần đảo Nhật Bản đã xuất hiện trước mắt họ. Lúc này là buổi hừng đông, từ trên cao nhìn xuống, thành phố trên đảo mờ mờ ẩn hiện. Tại khu vực cảnh biển bên ngoài Tokyo, trên mặt biển đầy những chấm đen nhỏ như hạt vừng, đó là những con tàu đậu trong cảng.

Sở Hiên chẳng nói chẳng rằng, điều khiển glider bay xuống phía dưới, ba người còn lại đưa mắt nhìn nhau rồi cũng đều hướng glider bay sát theo. Khi đến gần họ mới nhận ra mục tiêu của Sở Hiên không phải trực tiếp bay tới Tokyo mà là một con tàu nằm cách bến cảng rất xa.

Mấy người Trương Hằng đều cảm thấy tò mò, không hiểu tại sao Sở Hiên lại muốn chặn con tàu khách này lại. Không đợi họ kịp định thần lại, Sở Hiên vừa hạ xuống thuyền đã rút hai khẩu coilgun ra, hai tay khẽ nâng lên chính là thế khởi đầu của Gunkata, dọa cho Trương Hằng Trình Khiếu phát hoảng phải vội vàng nhảy khỏi glider chặn hắn lại.

Trương Hằng vừa nhảy khỏi glider liền lập tức nói:

- Đừng lạm sát người vô tội. Dù sao thì mục đích của chúng ta cũng chỉ là chấn nhiếp thôi, bỏ qua những người này cũng không có vấn đề gì... Tuy chúng ta sắp pháo kích Tokyo nhưng giết hại người vô tội ở đây, chuyện này...

Lý luận của Trương Hằng thật ra rất phù hợp với tâm lý của người bình thường, đó gọi là khuất mắt trông coi. Trước đây không cần biết là giết chóc binh lính Nhật hay là lát nữa sắp oanh kích Tokyo, tất cả đều tiến hành từ cự li xa, nếu như bắt hắn dùng đao kiếm áp sát giết hại nhiều người như vậy, cho dù hắn đã khắc phục được sơ hở tâm linh thì với tâm lý người bình thường như hắn cũng tuyệt đối không thể làm nổi, cho nên bây giờ mới có thể nói như vậy.

Sở Hiên cau mày không đáp, Trình Khiếu ở bên cạnh nhìn thấy rõ ràng cũng vội vàng nói:

- Sở Hiên, chúng ta đánh chìm Tokyo xong cũng cần những người này truyền tin tức ra đúng không? Nếu không các thế lực lớn trên thế giới cũng không biết được Tokyo đã bị hủy diệt, mặc kệ chúng ta uy hiếp thế nào cũng không để ý. Ta hiểu ý của ngươi, nhất định là nói trong cảng biển của Nhật có gián điệp của các thế lực khắp thế giới, chỉ cần bọn họ truyền tin tức ra là được, nhưng ngươi đã nghĩ tới uy lực của Ma động pháo chưa? Nếu như uy lực của Ma động pháo quá mạnh, vượt quá sự tưởng tượng của chúng ta, tiêu diệt luôn cả đám gián điệp đó, hoặc là phá hủy cả quần đảo thì không phải sẽ chẳng còn ai để truyền tin tức ra bên ngoài sao? Con tàu này tốt xấu gì cũng là tàu chở khách, trên tàu nhất định là có điện đàm các loại, chỉ cần lưu lại, không phá hủy nó, đợi sau khi chúng ta đánh chìm Tokyo xong sẽ có thể để họ truyền tin ra ngoài...

Sở Hiên nghe vậy liền thu súng lại, đến lúc này Trình Khiếu cùng Trương Hằng mới cùng thở phào nhẹ nhõm, nhưng không ngờ câu tiếp theo của Sở Hiên lại là:

- Vốn định bắn ra mấy lỗ trên đầu thuyền nhưng nếu các ngươi đã tự mình yêu cầu... Tạo ra bốn lỗ trên sàn tàu đi, lớn hơn móng ngựa một chút, độ sâu bằng một móng ngựa, về vị trí sắp xếp cứ dựa theo bốn chân ngựa này.

Nói đoạn hắn liền lấy Ma động pháo bộ dạng quái dị ra. Bốn cái chân xương ngựa đỡ một khẩu đại pháo, thật sự là kỳ quặc hết mức.

Tạm thời không nhắc đến sự ức chế của Trương Hằng cùng Trình Khiếu, con tàu khách rất nhanh chóng đã dừng lại. Sau khi Sở Hiên và Vương Hiệp giết chết mười mấy thủy thủ, cả con tàu đã bị mấy người Sở Hiên khống chế hoàn toàn. Đây là một con tàu du lịch tư nhân đến từ Trung Quốc, trên thuyền ngoài một số thủy thủ thường trú là thì chỉ có một số ít du khách nước ngoài cùng khá nhiều dân thường, vì vậy kế hoạch của nhóm Sở Hiên được tiến hành vô cùng thuận lợi.

Sau khi mọi việc xong xuôi, Trương Hằng và Trình Khiếu cũng đã đào xong bốn lỗ nhỏ ở đầu thuyền. Để làm đúng độ lớn và độ sâu, họ hoàn toàn dùng tay không, mũi tên để tạo ra bốn lỗ này. Phải biết rằng đây không phải đất bùn gì mà là sắt thép thực sự, Trình Khiếu sử dụng Nam Đẩu thủy điều quyền, Trương Hằng dùng phụ ma tiễn để đào, công việc mệt mỏi kém xa Sở Hiên dùng coilgun, chỉ cần bắn vài phát là đủ tạo ra mấy lỗ này.

Bất quá đó chỉ là tiểu tiết, chờ đến khi Sở Hiên cùng Vương Hiệp từ trong khoang thuyền đi ra, con tàu đã quay đầu hướng về phía cảng Tokyo, còn cỗ đại pháo bốn chân kỳ quặc cũng đã được đặt vào vị trí. Ở gần đó, du khách, dân thường đứng chen chúc nhau quan sát, đặc biệt là khi nhìn thấy bộ dạng quái dị của khẩu pháo, một số người lập tức không nhìn được bật cười nhạo báng. Thứ này thật sự quá quỷ dị, nhìn thế nào cũng như một bộ xương ngựa, bọc mấy lá thép ra ngoài, căn bản không thể khiến người ta có cảm giác đây là đại pháo công nghệ cao, đến cả mấy người Trương Hằng cũng không tưởng tượng ra nổi.

- Ta nghĩ Trịnh Xá chắc chắn là vô cùng đau lòng. Hắn thật sự rất thích con ngựa khô lâu ác mộng này nhưng lại bị Sở Hiên phá đám, không chừng sau này mỗi lần sử dụng Ma động pháo đều làm Trịnh Xá khóc hết nước mắt mất.

Trình Khiếu nhỏ giọng nói.

Đang lúc Trình Khiếu thì thầm xúc xiểm mâu thuẫn giữa Sở Hiên và Trịnh Xá thì Vương Hiệp ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng, hỏi Sở Hiên:

- Sở Hiên, lực phản chấn của khẩu pháo này thế nào? Bốn cái chân ngựa này nhìn kiểu gì cũng thấy như sắp vỡ vụn, thật sự có thể chống đỡ được uy lực cực mạnh của Ma động pháo sao?

- Không thành vấn đề, sở dĩ cần con ngựa này của Trịnh Xá để chế tạo Ma động pháo là vì nó có tác dụng không bị trọng lực ảnh hưởng. Thế nên chỉ cần đào bốn lỗ trên sàn thuyền, đặt Ma động pháo vào đó, chỉ có sức nổ thừa ra mới do con tàu gánh chịu. Được rồi, mở pháo đi.

Sở hiên điều chỉnh góc độ của Ma đọng pháo, nòng pháo chĩa thẳng về phía cảng Tokyo. Tiếp theo mọi người thấy Sở Hiên lấy một chiếc nhẫn đặt vào một chỗ lõm trên thân pháo. Chiếc nhẫn vừa được gắn vào lập tức tỏa ra ánh sáng rực rỡ, ánh sáng đó giống như nước chảy, không ngừng tràn qua mặt ngoài chếc nhẫn. Sau đó Sở Hiên lại lấy ra một cái túi, đây rõ ràng là túi không gian hắn lấy được trong Lord of the Ring, bên trong chứa đầy năng lượng thạch cấp C, đến cả năng lượng thạch cấp B, cấp A cũng có không ít.

Sở Hiên lấy một nắm năng lượng thạch nhét vào trong nòng pháo, rồi liên tục bấm gõ cái gì đó trên đại pháo. Mọi người chỉ thấy ánh sáng bên ngoài chiếc nhẫn vụt lóe lên, chỗ gắn nhẫn phảng phất như một mặt trời chói chang, khiến cho người xem phải đau cả mắt. Chỉ có mấy người Trương Hằng mới có thể dựa vào tố chất thân thể không cần nhắm mắt nhưng theo ánh sáng càng lúc càng mạnh mẽ, bọn họ cũng phải từ từ nheo mắt lại.

- Khi nội lực cùng năng lượng vampire của Trịnh Xá xung kích lẫn nhau có thể bộc phát năng lượng vượt xa sức tưởng tượng, đó là nguyên lý Bạo tạc và Hủy diệt của hắn, hình như là một loại phản ứng tiêu hủy, năng lượng sinh ra tự nhiên là cực kỳ kinh người. Gần đây Trịnh Xá lại nén ép nội lực hình thành chân nguyên lực, chất lượng cùng công hiệu càng vượt xa nội lực gấp trăm lần. Câu hỏi của ta rất đơn giản, nếu như nội lực có thể nén lại thành chân nguyên lực, vậy thì năng lượng vampire khi nén lại sẽ biến đổi thành thứ gì?

Trong lúc Sở Hiên nói chuyện, ánh sáng trong miệng Ma động pháp càng lúc càng thêm kich liệt, ánh sáng đó thậm chí còn chói mắt hơn cả quang mang lưu chuyển quanh chiếc nhẫn tối cao. Cuối cùng, mấy người Trương Hằng cũng không thể chống cự được, phải lập tức nhắm cả hai mắt lại, cho dù như vậy họ vẫn cảm thấy hai mắt có chút đau nhức.

Ánh sáng ở miệng Ma động pháo hết sức quỷ dị, là hai luồng sáng một đen một trắng quấn lấy nhau. Theo lẽ thường mà nói, không thể tồn tại ánh sáng màu đen nhưng luồng ánh sáng năng lượng này thật sự có hai màu cùng xuất hiện, chúng tụ lại với nhau cùng một chỗ, càng lúc càng tỏa ra ánh sáng mãnh liệt.

- Năng lượng vampire cũng có thể nén ép. Nếu như nội lực nén lại sẽ trở thành chân nguyên lực vậy thì năng lượng vampire sau khi nén lại, ta tạm gọi nó là ma lực đi. Hai loại năng lượng này vốn đối nghịch lẫn nhau giống như âm với dương, một khi tiếp xúc sẽ phát sinh phản ứng tiêu hủy. Nếu nội lực cùng năng lượng vampire va chạm đã đủ để bộc phát ra sức phá hoại mạnh như Hủy diệt, vậy thì câu hỏi thứ hai của ta chính là... Khi chân nguyên lực cùng ma lực này va chạm phát nổ, uy lực bạo phát ra sẽ mạnh đến mức nào?

Sở Hiên còn chưa dứt lời, Ma động pháo đã vụt bắn ra một luồng ánh sáng năng lượng hai màu đen trắng giao nhau. Luồng ánh sáng này khi mới ra khỏi nòng pháo chỉ có đường kính mười mấy phân, đến khi rời khỏi con tàu, đường kính đã vụt tăng lên gần ba mươi mét. Còn chưa hết, trạng thái đen trắng giao nhau của luồng năng lượng càng lúc càng kích động, ánh sáng tỏa ra cũng mang đủ loại màu sắc, phảng phất như biến thành một chiếc cầu vòng bắc ngang không trung. Chỉ là thứ dễ nhìn này tuyệt đối không dễ chơi, bất kỳ thứ gì đến gần nó đều hoàn toàn hóa hạt, thậm chí cả hạt cũng không còn tồn tại...

Một tiếng nổ ầm vang dội, khi luồng năng lượng ánh sáng bắn trúng mặt biển trước cảng Tokyo, đường kích của nó đã đạt tới hơn nghìn mét. Năng lượng khổng lồ trong nháy mắt đã biến nước biển cùng đất liền thành khí, tiếp đó vọt sâu vào trong lục địa giống như một đường cày lớn, bất cứ thứ gì tới gần luồng năng lượng ánh sáng đều hóa khí, nơi nó đi qua chỉ lưu lại một màn khói mù dày đặc...

Tokyo, đã biến mất...

Uy lực của Ma động pháo còn chưa được thể hiện hoàn toàn, hai màu đen trắng lúc trước chính là ma lực và chân nguyên lực cuốn lấy nhau, mỗi lần va chạm sẽ khiến năng lượng càng thêm khổng lồ. Mặc dù nói có định luật bảo toàn năng lượng nhưng năng lượng tăng cường có thể được giải thích bằng định luật khối lượng và năng lượng chuyển đổi, khối lượng cũng có thể biến thành năng lượng, nếu như dùng công thức hủy diệt chuyển đổi toàn bộ khối lượng thì mức độ chuyển hóa còn kinh khủng hơn bom H rất nhiều.

Phải biết rằng bom H tối đa chỉ tiêu hao chưa đến 1% khối lượng đã có thể bộc phát ra sức mạnh khủng bố như vậy rồi, nếu như chuyển đổi 100% khối lượng, uy lực đơn giản là làm cho người ta phải kinh hãi. Trong giới khoa học có một câu truyện cười, đó là một cái ghế dài nổ tung cả trái đất, nếu như biến toàn bộ khối lượng của một cái ghế dài thành năng lượng, sức mạnh của nó đủ để phá tan cả trái đất, chuyện này tuyệt đối không có chút khoa trương nào.

Chính vì thế, ban đầu luồng năng lượng ánh sáng hai màu đen trắng mới có vẻ như nhỏ bé như vậy. Đến khi nó oanh kích vào cảng Tokyo thì đường kích đã đạt tới mới kinh khủng, hơn một nghìn mét, hơn nữa màu sắc còn chưa hoàn toàn biến thành màu trắng sáng thuần túy, cũng có nghĩa là bên trong vẫn còn ma lực và chân nguyên lực tồn tại. Khi luồng ánh sáng bắn xuống cảng Tokyo, mọi người rút cuộc cũng không nhìn thấy biến hóa bên trong nữa, phạm vi luồng ánh sáng vẫn tiếp tục bành trướng, mặc dù không thể so được với màu trắng sáng nóng bỏng lúc trước nhưng uy lực vẫn cực kỳ ghê gớm, cho dù đã xuyên qua nước biển, bắn vào mặt đất phía dưới thì luồng ánh sáng vẫn xuyên thấu vào lòng đất trong nháy mắt. Đến khi chùm năng lượng ánh sáng không còn phình to lên nữa thì đường kính của nó đã lên tới gần mười nghìn mét, hơn nữa năng lượng bên trong cũng hỗn loạn đến cực điểm, chớp động kịch liệt một hồi rồi vụt nổ tung.

Vụ nổ cực mạnh từ trong lòng đất truyền ra, từ phía xa nhìn lại, xuyên qua lớp tro bụi mịt mù, trong tiếng nổ ầm ầm, cả một mảng lục địa bị đẩy tung lên, nhất thời như che phủ cả bầu trời. Khi mảnh lục địa bị đẩy lên không trung, ở phía dưới nó bắn ra quang mang chói lọi như mặt trời, một quả cầu lửa khổng lồ bùng lên dữ dội. Quả cầu lửa này đã lớn đến mức mắt thường không thể thấy hết được, ít nhất mấy người Trương Hằng nheo mắt lại chỉ có thể thấy được đại khái hình dáng của nó. Bọn họ ngẫu nhiên nhìn về phía Sở Hiên, không nhìn còn đỡ, vừa nhìn lại một cái, thiếu chút nữa thì nghẹn uất mà chết. Tên khốn này thật quá đáng ghét, đôi kính hắn vẫn đeo không biết từ lúc nào đã biến thành đen thui, giống như là kính râm vậy, giúp hắn hoàn toàn có thể trực tiếp nhìn thẳng vào ánh sáng chói lòa trước mắt, còn những người khác thì không thể không híp mắt lại.

- Đúng là giảo hoạt, chẳng trách tên khốn này vẫn luôn mang cặp kính phẳng ấy, hóa ra là vì vẫn chờ đợi lần bắn thử Ma động pháo này...

Trình Khiếu lại đứng oán thoán Sở Hiên, có điều chửi thầm trong bụng là được rồi, hắn hết lần này tới lần khác lại khơi khơi nói ra miệng, hơn nữa âm lượng lại vừa đúng mức Sở Hiên có thể nghe được.

Trương Hằng và Vương Hiệp ở bên cạnh cũng chẳng rảnh mà để ý tới chuyện đó. Họ trợn mắt há một nhìn quầng lửa khổng lồ đang tiếp tục bùng lên, trong đầu chỉ có hai chữ, khốn kiếp...

Sức mạnh của vũ khí hạt nhân họ cũng đã từng thấy qua, tuy chỉ là từ bản thu nhỏ như tên lửa hạt nhân mini nhưng vũ khí hạt nhân thật sự thì cũng đã từng thấy nhiều qua phim ảnh, uy lực tuy lớn nhưng cảnh tượng vụ nổ vẫn còn có thể nhìn thấy điểm cuối. Chỉ là từ chỗ họ đang đứng nhìn quầng lửa phát nổ này lại thật sự không thấy được điểm tận cùng, đường kính của nó đã vượt quá cả phạm vi thành phố Tokyo. Dó mới chỉ là phạm vi bùng phát của quầng lửa, ở xung quanh nó nước biển phất như sôi trào, bị sóng xung kích đánh văng lên cao cả vạn mét, tuy uy thế không ngừng suy giảm theo cực li nhưng khi sóng xung kích lan tới bến cảng vẫn làm dậy lên sóng lớn cao cả trăm mét. Sóng biển cùng sóng chấn động hòa trộn lan tràn ra khắp xung quanh.

Mọi người, không, hẳn là chỉ mấy người Trương Hằng, đều nhanh chóng tập trung ánh mắt vào Sở Hiên. Bọn họ muốn đi thì rất đơn giản, nhìn tốc độ kéo đến của sóng biển, trong vòng một phút đồng hồ hoàn toàn đủ để họ sử dụng Goblin glider chạy trốn, nhưng khổ cực kiếm ra một thuyền nhân chứng thế này lại từ bỏ sao? Vậy thì còn ai có thể chứng kiến Tokyo chìm ngập? Với uy lực của Ma động pháo lúc vừa rồi, sợ rằng cả hòn đào đó cũng có thể chìm xuống được.

Trong mọi người, chỉ có tín niệm lực λ-drive của Sở Hiên là có thể phòng ngự công kích trên quy mô lớn, còn bản thân hắn rút cuộc là muốn bảo vệ nhân chứng trên con tàu này hay là lập tức sử dụng Goblin glider bay lên không, bọn họ đều không thể biết được. Do đó tất cả chỉ biết cùng nhìn sang hắn, dù sao thì cũng chịu bó tay, cứ nghe theo ý trời cho xong.

Lúc trước, tàu biển đã cách bến cảng Tokyo rất xa, sau khi Ma động pháo phát xạ, mặc dù khô lâu ác mộng có thể bỏ qua trọng lực nhưng lực phản xạ vẫn không thể triệt tiêu nên tất cả phản lực đều truyền hết lên thân tàu. Cũng may lượng chân nguyên lực và ma lực bắn ra thật sự cũng không nhiều lắm nên con tàu không bị hư hại nhưng vẫn vị đẩy ra khỏi bến cảng mấy nghìn mét, lúc này càng cách xa vụ nổ.

Những người trên thuyền còn chưa định thần lại được, họ cũng không ý thức được là mình cũng chẳng còn cách cái chết bao xa, tất cả há hốc mồm nhìn về phía xa. Lúc này, quả cầu lửa đã từ từ nhạt đi, quang mang chói mắt cũng bị lớp tro bụi cực kỳ dày đặc che lấp, chỉ là tất cả mọi người đều biết, Tokyo đã hoàn toàn xong rồi, hơn nữa nhìn cảnh tưởng phảng phất như hủy thiên diệt địa này, cả hòn đảo chính của Nhật có còn tồn tại hay không cũng còn phải bàn. Ở thời đại chưa biết đến vũ khí hạt nhân là cái gì như thế này, cảnh tượng khiến người ta chấn động nhất cùng lắm cũng chỉ là chiến trường hiện đại hóa vạn pháo tề phát nhưng so với cảnh tượng như ngày tận thế ở nơi đây thì đó thực sự chẳng khác gì trò đùa của trẻ con. Mọi người đều ngây ngốc nhìn về phía xa, trong đó mấy người da trắng lại càng lảm nhảm chúa ơi, trong đầu gần như nhận định đây là trừng phạt của chúa. Đến khi con sóng khổng lồ chỉ còn cách tàu hơn một nghìn mét, tiếng nổ ầm ầm do phát Ma động pháo phá hủy Tokyo lúc nãy mới vọng đến, mà tiếng động này cũng làm những người trên thuyền giật mình tỉnh lại. Ngay lập tức, ai cũng liều mạng gào lên, con tàu khách đứng trước ngọn sóng cao hơn trăm mét thật sự quá nhỏ bé. Tất cả người trên tàu đều phát ra tiếng gào thét thảm thiết cuối cùng, chỉ có Sở Hiên yên lặng khẽ chạm vào mắt kính một cái, còn mấy người Trương Hằng một mực đứng cạnh chú ý quan sát hắn cuối cùng cũng thở phào một hơi, bởi vì Sở Hiên đã quyết định sử dụng tín niệm lực rồi.

Giới hạn của tín niệm lực là gì? Sợ rằng chính Sở Hiên cũng không biết được, mà hắn cũng không có cơ hội để thí nghiệm. Trong mức độ mà hắn có thể tạo ra được, giới hạn thí nghiệm cũng đủ làm hắn phải giật mình... Nếu như hắn có loại tình cảm gọi là giật mình.

Sau khi Sở Hiên khởi động chức năng thôi miên của cặp kính, đôi mắt hắn lập tức biến thành kiên nghị mà hăng hái, nhìn rõ mười phần kiểu thanh niên máu nóng, hơn nữa còn là loại ánh mắt hảo hán vì bằng hữu mà ngực đỡ hai đao. Sở Hiên bộ dạng như vậy thật sự quá chướng mắt, chí ít cũng khiến mấy người Trương Hằng đứng quanh phải nhíu mày. Mặc dù nói Sở Hiên không có tình cảm cực kỳ dọa người nhưng mà Sở Hiên làm bộ có tình cảm lại còn khủng bố hơn... Ít nhất là bọn họ không thể tưởng tượng nổi, Sở Hiên biến thành loại thanh niên nhiệt hóa sẽ là cái kiểu gì nữa.

Bất quá, cũng chỉ có Sở Hiên biến thành loại thanh niên máu nóng mới đủ cơ sở để sử dụng tín niệm lực, không cần biết tất cả là thật hay giả, ít nhất là giờ phút này sức mạnh mà hắn thể hiện quả thực là cực kỳ khủng bố. Khi con sóng ập đến với khí thế phô thiên cái địa, nó liền bị chặn lại cách tàu khách năm mươi mét bởi một tầng ánh sáng rực rỡ huyền ảo, mặc cho sóng lớn cùng sóng xung kích uy thế ngập trời, cũng không phá vỡ nổi tầng ánh sáng rực rỡ mà mỏng manh này. Con tàu cũng nương theo lực đẩy từ sóng lớn, sau chớp mắt đã bắn ra cách Tokyo càng xa, mọi người chỉ còn nhìn thấy dấu vết của một đám mây hình nấm khổng lồ, còn hòn đảo nhỏ tan nát đã biến mất khỏi đường chân trời... Hoặc có thể nói là biến mất khỏi trái đất.

Lấy lực phá xảo kỳ thực chính là lấy thế ép người, khi sức mạnh lớn đến mức có thể bỏ qua mọi kỹ xảo, thủ đoạn như vậy thật sự là biện pháp tốt nhất để giải quyết mọi chuyện. Chờ sau khi những người trên tàu an tĩnh lại, mặc dù mới giết hại mấy trăm nghìn, thậm chí là cả triệu sinh linh nhưng mấy người Trương Hằng vẫn thầm có chút hưng phấn. Uy lực của Ma động pháo quả thật đã vượt xa sức tưởng tượng của họ, so với nó, bom nguyên tử, bom khinh khí là cái quái gì chứ. Ma động pháo đủ để so sánh với loại vũ khí đồng quy vu tận như máy chấn động lục địa, hơn nữa lại còn là vũ khí siêu cấp không cần thiết phải đồng quy vu tận, chỉ cần có thứ này trong tay, những bộ phim kinh dị sau này thật quá dễ giải quyết rồi. Ngoài những bộ phim ma quỷ, không thể giải thích được ra thì những phim khác đều có thể một pháo là xong, tác chiến với đoàn đội khác lại càng tốt, chỉnh sang một hướng nào đấy, bắn ra một phát, cuộc sống tương lai đúng là thiên đường cảy điểm rồi....

- Cày điểm? Uy lực của Ma động pháo có liên quan đến số lượng năng lượng thạch. Kế hoạch lần này cần sử dụng bảy viên năng lượng thạch cấp A, hai mươi hai viên năng lượng thạch cấp B, hơn một trăm viên năng lượng thạch cấp C, những thứ trong túi không gian Adam giao cho ta đã tiêu hao gần một nửa. Nếu muốn cày điểm, các ngươi đi hoán đổi từng đó năng lượng thạch đi, sức mạnh của Ma động pháo sẽ được tái hiện.

Sở Hiên cũng không do dự, trực tiếp nói thẳng.

Mấy người Trương Hằng nhất thời đều cảm thấy rầu hết cả ruột. Vốn cứ tưởng tìm được một cái bug để cày điểm, ai mà biết đó chỉ là ảo giác mà thôi. Nếu như bọn họ thật sự có nhiều chi tiết kịch tình đến mức đủ để hoán đổi bảy viên năng lượng thạch cấp A, vậy thì sao không hợp luôn thành chi tiết cấp S mà hoán đổi công pháp tu chân cho nhanh? Tu chân đến cực hạn, uy lực của pháp bảo cũng không thua kém Ma động pháo là bao.

Mặc dù kế hoạch sử dụng Ma động pháo để cày điểm không thể trở thành hiện thực nhưng kế hoạch cuối cùng của họ vẫn được tiến hành rất thuận lợi. Tất cả mọi người trên thuyền đều đã sắp phát điên, bởi vì Sở Hiên đã lệnh cho Vương Hiệp thông báo với họ, mục đích tiếp theo của mấy người bọn hắn chính là tới hủy diệt nước Mỹ, cùng với thứ duy nhất bọn hắn muốn là lấy được bộ phận tượng Phật, nếu như không gianh được, cả loài người sẽ cùng chịu hủy diệt. Trên thuyền ngoài người Nhật Bản còn có người của mấy nước châu Âu, bọn họ lập tức yêu cầu thuyền trưởng sử dụng điện báo, nhanh chóng thông tin những gì đã xảy ra. Đây không phải vì họ quan tâm gì tới mấy người Vương Hiệp, khi đối mặt với hủy diệt, bất kỳ ai cũng sẽ bộc phát đến phần tiềm lực cuối cùng.

Sau khi Ma động pháo oanh kích Tokyo bốn mươi phút, tất cả chính phủ các quốc gia lớn trên toàn thế giới đang giám thị nghiêm ngặt tình hình đều đã nhận được tin tức, Tokyo Nhật Bản đã chìm, nhóm người Sở Hiên thì đang bay về phía bờ biển Thái Bình Dương nước Mỹ…

Loài người còn cách cuộc thanh tẩy cuối cùng chưa tới một ngày hai đêm, thời hạn bảy ngày còn lại hai mươi chín tiếng đồng hồ...