Vô Hạn Khủng Bố

Chương 239: Manh mối tượng Phật và kết minh




- Tình huống cơ bản là như vậy. Theo manh mối tình báo từ các thế lực buôn bán, cùng một chút tin tức từ xã hội đen, đặc biệt là tình báo trong nội bộ tầng lớp lãnh đạo Sơn Tây đưa ra, kết quả tổng kết phân tích được là… Đại khái đã có tổng cộng bốn phe thế lực từng tiến vào Sơn Tây, hơn nữa đều ra vào với số lượng lớn trong khoảng thời gian tượng Phật có khả năng biến mất nhất. Vì vậy tình huống trước mắt chính là tình huống tệ nhất… tượng Phật có khả năng đã bị bốn thế lực lớn chia cắt.

Sở Hiên nói chuyện cũng không ngẩng đầu lên. Lúc này hắn đang xem xét vô số giấy tờ trong tay lẫn trên bàn, số tài liệu này tất cả đều là tin tức mà hắn vận dụng toàn bộ hệ thống tình báo trong tay hàng ngũ cao tầng của Thượng Hải mới lấy được. Có điều tình báo gốc đều là một đám chữ nghĩa hỗn loạn thật giả lẫn lộn, cần nhân viên tình báo chuyên nghiệp mới có thể đem đám chữ nghĩa đó sửa sang lại. Hiện tại Trung Châu đội thiếu nhất ngoài thời gian ra, chính là các phương diện liên quan đến nhân lực, mấy thành viên quan trọng yếu thì đang hôn mê, chiến lực mạnh nhất thì lại phải bảo vệ đầu tượng Phật cùng với hai thành viên không có sức chiến đấu … Tóm lại trước mắt là thời điểm khó khăn nhất của đội Trung Châu, Sở Hiên cũng không thể không phát huy ra tác dụng lớn nhất của hắn, vừa lập kế hoạch, vừa làm nhân viên chiến đấu, vừa là "túi khôn", lại còn kiêm thêm nhân viên công tác các loại hạng mục phụ ví dụ như nhân viên tình báo, tóm lại, Sở Hiên đang phải hoạt động quá công suất.

- Bốn thế lực lớn chỉ là gọi chung, một là phe Quốc Dân đảng, Sơn Tây hiện tại vẫn trong phạm vi thế lực của họ, khả năng bộ phận tượng Phật rơi vào trong tay bọn họ là 30%. Hai là quân đội Nhật Bản, bởi vì sau khi tượng Phật xuất hiện, có vẻ quân đội Nhật Bản đã đưa ra điều kiện gì đó mua chuộc Diêm Tích Sơn, khả năng quân đội Nhật Bản lấy được bộ phận tượng Phật là 25%. Ba là đảng Cộng Sản, tuy rằng trước mắt thế lực bọn họ còn rất nhỏ, nhưng lại ngầm được lòng dân, nhiều nhân viên ẩn nấp, còn nắm giữ xu thế… Khả năng bọn họ lấy được bộ phận tượng phật là 25%.

- Thế lực thứ tư tuy rằng chỉ chiếm 20%, nhưng lại chính là phe khiến ta lo lắng nhất. Nếu là phe thế lực này, vậy thì phạm vi trước mắt là quá lớn… Thế lực thứ tư để chỉ thế lực tất cả các nước không phải Châu Á, ví dụ như Đức, Liên Xô, Mỹ, thậm chí là các nước Anh, Pháp, Ý vân vân… Nếu là phe thế lực này, như vậy sẽ bắt buộc phải sử dụng Ma động pháo.

Sở Hiên vừa nhìn tài liệu trên tay vừa nói với Vương Hiệp.

Vương Hiệp vẫn đứng ở bên cạnh hắn, gã quân nhân này đã hoàn toàn biến từ thành viên tiểu đội luân hồi trở lại thành quân nhân. Dù sao thì khi ở cùng một chỗ với Sở Hiên, có lẽ cũng chỉ có Trịnh Xá cùng Trình Khiếu mới có thể đùa giỡn tuỳ ý với hắn, còn những người khác đều cảm thấy áp lực, áp lực đó khiến cho chính bản thân Vương Hiệp cũng muốn dùng quan hệ cấp trên cấp dưới thuần túy để ứng xử với hắn.

Sở Hiên lại tiếp tục nhìn giấy tờ trên tay, cũng không ngẩng đầu lên nói:

- Thời gian bây giờ thế nào?

- Ngày thứ hai, rạng sáng bốn giờ bảy phút, còn hai mươi ba phút nữa ta sẽ đi ngủ, giờ dậy là mười giờ ba mươi phút sáng.

Vương Hiệp nhìn đồng hồ đeo tay một cái, đáp. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

- Tám giờ ba mươi phút dậy, chúng ta không có nhiều thời gian.

Sở Hiên tiếp tục nói:

- Nhắc đến mới nhớ, chỉ còn lại hơn năm ngày… Trịnh Xá bên kia ra sao rồi? Có liên lạc với ngươi không?

- Không có. Theo như ngươi đã dặn, sau khi hệ thống điều tiết năng lượng mắt kính thôi miên sáng lên, cứ hai giờ ta lại gọi nhóm Tề Đằng Nhất hỏi một lần. Cho tới bây giờ, Trịnh Xá vẫn không có dấu hiệu thức tỉnh, mà từ lúc lực sĩ khăn vàng đột kích lần trước tới nay đã qua hơn tám tiếng đồng hồ…

Vương Hiệp gật gật đầu nói.

- Thế à?

Sở Hiên bỏ các loại giấy tờ xuống, ngẩng đầu nhìn về phía Vương Hiệp, đồng thời đưa tay day day mắt nói:

- Vậy sau khi ngươi dậy lại liên lạc với bọn họ lần nữa, nếu Trịnh Xá vẫn chưa tỉnh lại thì điều chỉnh hệ thống điều tiết năng lượng mắt kính thôi miên đến mức tối đa. Với hiệu suất tốc độ năm mươi lần trước mắt, thời gian hắn ở trong mơ cũng sẽ diễn ra theo tốc độ nhanh gấp năm mươi lần … Ngươi có vấn đề gì sao?

Vương Hiệp quả nhiên có vẻ muốn nói lại thôi, hắn chần chờ một chút rồi nói:

- Tốc độ vận hành tư duy nhanh như vậy, sẽ không tạo thành ảnh hưởng gì với tinh thần của hắn chứ? Tuy rằng Trịnh Xá đã mở cơ nhân tỏa tầng thứ tư trung cấp, hơn nữa cũng đã đột phá trạng thái tâm ma, nhưng mà ngươi thí nghiệm điên cuồng như vậy...

- Không phải thí nghiệm.

Sở Hiên lại tập trung vào đám tài liệu tình báo trên tay nói:

- Không phải thí nghiệm, là kết luận. Điểm này đã được rất nhiều nghiên cứu xác nhận qua, đó là vấn đề tốc độ tư duy cực hạn của loài người. Theo lý luận mà nói, tốc độ tư duy của con người là vô hạn, ví dụ như ngươi buổi tối nằm mơ, trong giấc mơ này thời gian ngươi trải qua rất lâu, có thể ngươi ở trong mơ cảm thấy đã qua hơn mười năm, nhưng mà trên thực tế giấc mơ của con người chỉ kéo dài trong nháy mắt mà thôi. Đồng tử mắt xung động kịch liệt cùng vỏ đại não vận hành với cường độ cao, đó là nằm mơ, mà trong cả một đêm, tình huống như vậy chỉ phát sinh trong chốc lát, mà trong nháy mắt đó ngươi lại cảm thấy đã trải qua mười năm, cũng tức là nói, trong mơ không có thời gian… Đương nhiên, cưỡng ép đẩy tốc độ tư duy lên quá nhanh quả thật sẽ làm tinh thần người ta có cảm giác mệt nhọc… Bất quá với tố chất thân thể của hắn mà nói, chút tốc độ vận hành tư duy đó sẽ không tạo thành ảnh hưởng gì với hắn mới đúng, chắc là vậy…

- Chắc là… Sở Hiên, ta đoán sau khi Trịnh Xá tỉnh lại, hắn chắc chắn là muốn nện cho ngươi một trận ra trò…

- Thế cũng cần chúng ta đều sống sót mới được …

Sở Hiên lại một lần nữa ngẩng đầu lên, nhìn Vương Hiệp nói:

- Ngày mai lập tức liên lạc với lãnh đạo Quốc Dân đảng cùng đảng Cộng Sản. Vương Hiệp, ngươi đi nghỉ sớm đi, dù sao thì ngươi cũng không thể so với ta.

Vương Hiệp yên lặng gật đầu, rồi bước ra ngoài. Lúc đi tới cửa, hắn bỗng nhiên tò mò hỏi:

- Mà nói lại, lần trước ngươi không phải từng nói để mặc cho sóng biển phá hủy bến cảng Thượng Hải, đó cũng là một bộ phận trong kế hoạch của ngươi, có ích lợi gì sao? Lỡ như tượng Phật kia ở trên thuyền tại bến cảng, nếu bị phá hủy luôn thì đối với chúng ta cũng là một chuyện rất khó xử.

Sở Hiên lại chúi đầu vào đám hồ sơ, vừa nhìn vừa nói:

- À, khả năng tượng Phật ở trên thuyền rất thấp, mặc dù có thể có, nhưng mà xác suất này không đến một phần vạn, cần có tất cả các yếu tố tượng Phật, thời gian, địa điểm đều trùng hợp. Lúc ấy thuyền chở nó định rời bến, tỷ lệ này quá nhỏ, mà lý do phải làm như vậy, nguyên nhân là để đánh cỏ động rắn…

- Đánh cỏ động rắn?

- Không sai.

Sở Hiên tiếp tục nói:

- Kỳ thật lúc trước hoàn toàn không nhất thiết phải gọi cả những người nước ngoài đến cùng với cao tầng thành phố Thượng Hải. Lý do đưa họ tới cùng, hơn nữa còn thông báo cả sự tồn tại của tượng Phật cho bọn họ chính là để cho bọn họ biết tầm quan trọng của tượng Phật này. Tham lam là nguyên nhân lớn nhất dẫn dắt dục vọng của con người, mà uy lực cực mạnh của vũ khí hạt nhân lại được chúng ta gắn lên tượng Phật, sau khi đám thương nhân nước ngoài, quan chức ngoại giao, hoặc là nhân viên tình báo biết được, bọn họ nhất định sẽ đem báo cáo về sự tồn tại cảu tượng Phật với chính phủ nước họ. Các nước hoặc là thế lực đoạt được tượng Phật nhất định sẽ để lộ dấu vết, nếu không chúng ta căn bản không có khả năng trong thời gian hơn năm ngày còn lại thu được tất cả tin tức tình báo. Cần thiết, cũng là bắt buộc, đánh cỏ động rắn, làm cho tin tức tự mình lộ ra…

- Mà phá hủy bến cảng cũng đồng thời ngăn chặn khả năng bọn họ đem tượng Phật đưa đến thành phố Thượng Hải để che dấu. Dưới chân đèn chính là chỗ tối nhất, cho dù là ta, nếu thật sự để cho bọn họ đem tượng Phật dấu tại Thượng Hải này, ta cũng không thể nào tìm được… Vì thế làm cho bọn họ tìm mọi cách đem các bộ phận tượng Phật ra nước ngoài, chỉ cần tượng Phật còn đang di động, chúng ta sẽ còn cơ hội rất lớn để tìm thấy, hơn nữa đoạt được nó, để những bộ phận tượng Phật này tự bại lộ đi.

Vương Hiệp thở hắt ra một hơi, hắn đã không còn biết nên hình dung Sở Hiên như thế nào nữa, chỉ có thể yên lặng quoay người đi ra khỏi phòng, mà phía sau lại bỗng nhiên truyền đến một câu khác của Sở Hiên.

- Đúng rồi, sáng sớm mai lúc ngươi dậy, thông báo cho Trương Hằng bắt đầu hành động. Bảo hắn tiêu diệt một cánh quân Nhật cấp sư đoàn trở lên trong phạm vi gần hắn nhất… Nếu bộ phận tượng Phật đang nằm trong tay của quân đội Nhật Bản, vậy ta muốn … Đánh cỏ động rắn!

Trên đất Trung Quốc, Trung Châu đội phân biệt ở tại năm địa điểm hoàn toàn bất đồng, tâm tình mỗi người cũng hoàn toàn khác biệt, đối mặt với thời gian nhiệm vụ hạn chế càng ngày càng ít, cái mọi người nhìn thấy vẫn là bầu trời bao phủ mặt đất Trung Hoa....

- Thật là thảm khốc, đám quỷ xâm lược này. Chuyện ông lão hôm qua kể là thật sao?

Trương Hằng ngồi trên một khối đá lớn, thì thào nói. Nhìn dáng vẻ hắn lúc này sao mà cô đơn đến vậy, giọng điệu cứ rì rầm giống như đang tự nói với mình, lại như là đang kể lại với ai đó vậy.

- Ha ha, đám quỷ này, quân xâm lược kia, ngươi lại còn học đám phẫn thanh đó mà ra vẻ tức giận gì chứ? Ngày hôm qua giết chết mấy chục người, sao ngươi lại chẳng việc gì hết? Ngươi không phải sợ máu sao? Hay là, sự yếu đuối của ngươi chỉ là để ngụy trang? Bởi vì lúc không có thực lực thì sợ hãi chính mình bị thương nên yếu đuối, bây giờ có thực lực là có thể bỏ vẻ nhu nhược để bắt nạt người bình thường? Ha ha, ngươi cũng "mạnh" thật đấy...

Một giọng nữ cười lạnh, châm chọc nói.

Ngồi phía sau cách Trương Hằng không xa chính là Minh Yên Vi đang lạnh lùng cười cợt. Nàng vừa cắn một quả táo, vừa châm chọc, tựa hồ Trương Hằng nói gì cũng đều sẽ đưa tới phản ứng như thế của nàng.

Trương Hằng bỗng quay phắt lại, khiến cho Minh Yên Vi giật bắn người, hắn trịnh trọng nói:

- Đừng nói gì cái gì phẫn thanh với không phẫn thanh. Nếu mà có kẻ giết người ở trước mặt em, em không cứu họ thì cũng thôi, nhưng còn mắng kẻ cứu người là xen vào việc của người khác, thì không buồn cười một chút nào! Nếu tất cả những chuyện này anh chưa từng nhìn thấy thì cũng không sao, nhưng nếu anh đã ở đây, cho dù nơi đây chỉ là một thế giới phim kinh dị do Chủ Thần chế tạo ra thì anh cũng không thể ngồi yên mặc kệ! Việc đó hoàn toàn không liên can gì đến phẫn thanh với không phẫn thanh! Đó là việc anh nhất định phải làm!

"Đây … đây là Trương Hằng sao?"

Minh Yên Vi kinh ngạc nhìn Trương Hằng, giống như đây là lần đầu tiên nàng biết tới hắn vậy, thật lâu sau vẫn chưa định thần lại được.

Trương Hằng cũng không phải là anh hùng gì cả, trên thực tế, sự nhu nhược và nhát gan của hắn cho dù là trong Trung Châu đội cũng rất hiếm thấy. Trước đây hắn là thật sự là một đồng đội hoàn toàn không đáng tin cậy, tuy có kỹ năng bắn tên cao cường cũng như nhãn lực tác chiến nhưng do tố chất tâm lý không đủ tiêu chuẩn khiến hắn lại trở thành người dễ gặp vấn đề nhất trong Trung Châu đội. Cho đến tận phim A Nightmare on Elm street, hắn vẫn luôn chỉ biết trốn tránh, mặc cho hắn khắc khổ rèn luyện bản thân như thế nào, mặc cho sức mạnh của hắn tăng cường ra sao, đến trước lúc đó, hắn vẫn là một người không đáng tin cậy, chuyện này không liên quan gì tới sức mạnh cả.

Trong A Nightmare on Elm street, Trương Hằng đã tìm lại được thứ hắn đánh mất từ lâu… Dũng khí. Hắn tìm lại được lòng dũng cảm mà mình từng có, dũng cảm để gánh chịu, dũng cảm để chiến đấu, dũng cảm để chuộc tội… Nhờ đó hắn mới dám đối mặt với người yêu từng bị mình vứt bỏ, mới dám đối mặt với máu tươi cùng chết chóc. Định nghĩa về dũng khí tuyện không liên quan đến thực lực mạnh yếu, cũng không phải ngươi nắm giữ được át chủ bài nhiều hay ít, mà là sự bình thản ngươi biểu hiện ra trong lúc nguy hiểm nhất, tuyệt vọng nhất. Chỉ có khi ngươi thật sự lâm vào cảnh nguy hiểm nhất, tuyệt vọng nhất, biểu hiện lúc đó mới có thể gọi là dũng khí…

Phía bắc Trung Quốc nắm 1940…. Địa ngục…

Trương Hằng là thành viên duy nhất trong Trung Châu đội đi tới khu vực quân Nhật chiếm đóng, mà chỉ một ngày một đêm tại đây đã khiến hắn có cảm thụ mới về dũng khí… Cái gọi là dũng khí chính là thứ thích hợp với một

thời đại như thế này.

Trương Hằng đã không nghỉ ngơi suốt một ngày một đêm. Từ sau lần hắn giết chết mấy chục người lần trước, Trương Hằng thường xuyên trầm tư một cách khó hiểu, mà đêm khuya lạnh vắng, Minh Yên Vi cũng không tránh khỏi buồn ngủ, cho đến sáng sớm, một tràng âm thành trầm thấp mới khiến nàng giật mình tỉnh giấc.

Minh Yên Vi mơ màng mở mắt ra, dụi dụi mắt một lúc mới chợt nhận ra mình đang nằm trong lòng Trương Hằng, nàng lập tức giãy giụa nhảy vùng ra. Lúc này Trương Hằng đang cầm một tấm thẻ kim loại màu bạc nói chuyện, cũng không ngăn cản Minh Yên Vi, sau khi trao đổi xong xuôi hắn mới gập tấm kim loại lại.

Minh Yên Vi nhảy ra được một hai giây lập tức cảm thấy hơi lạnh xung quanh. Buổi sáng ở đây rất lạnh lẽo, nếu lúc trước không nhờ Trương Hằng ôm lấy nàng, dùng nhiệt độ cơ thể hắn bảo vệ thì sợ rằng với tố chất thân thể của nàng mà ngủ trong nhiệt độ như thế này, hoặc là trực tiếp không tỉnh dậy được hoặc là căn bản không thể ngủ nổi, vì thế sau khi nhảy ra khỏi lòng Trương Hằng, Minh Yên Vi nhanh chóng run rẩy không thôi.

Trương Hằng cũng dằn ý muốn ôm lấy nàng vào lòng, hắn thở dài lấy trong túi không gian mà Sở Hiên giao cho ra một chiếc áo khoác, từ phía sao choàng lên cho Minh Yên Vi. Minh Yên Vi không ngờ cũng không mở miệng châm chọc hay từ chối, chỉ yên lặng mặc vào rồi bỗng tò mò hỏi:

- Ai vừa liên lạc với ngươi vậy? Có chuyện gì?

Trương Hằng giật mình, vội vàng đáp:

- Là Vương Hiệp liên lạc, kế hoạch của Sở Hiên đã bắt đầu, từ bây giờ, trong vòng mười hai tiếng đồng hồi, anh phải hoàn toàn phá tan hoặc tiêu diệt một đội quân Nhật, hơn nữa còn phải từ cấp sư đoàn trở lên. Chuyện này tạm thời chưa cần nói... Em tỉnh ngủ chưa? Nếu chưa tỉnh thì chúng ta tạm thời tìm một thị trấn hoặc thôn làng nào đó. Hôm qua anh không suy nghĩ cẩn thận, tố chất thân thể cả em dù sao cũng không bằng được anh, ở nơi hoàn dã như thế này....

Minh Yên Vi bỗng nói:

- Ngươi có biết trong Chiến tranh thế giới thứ hai, một sư đoàn quân Nhật có bao nhiêu người không? Nghe như ngươi nói vừa rồi, Vương Hiệp muốn ngươi đánh tan hoặc tiêu diệt một sư đoàn quân Nhật chính quy chứ không phải ngụy quân gì đó sao?

Trương Hằng hơi ngẩn người, hắn không nghĩ rằng Minh Yên Vi lại hỏi về nhiệm vụ của mình, cũng không chần chừ, lập tức đáp:

- Ừ, đúng là vậy. Nếu đã là kế hoạch của Sở Hiên thì nhất định phải hoàn thành đầy đủ, tin rằng hắn chắc chắn sẽ có kế hoạch bố cục gì đó...

Trương Hằng chưa nói xong, Minh Yên Vi đã cười lạnh nói:

- Ngươi thật đúng là không biết xấu hổ. Ngươi nghĩ mình là ai vậy? Thần tiên, hay là anh hùng? Một tên nhát gan nhìn thấy máu cũng sợ vậy mà cũng dám tuyên bố đi giải quyết một sư đoàn quân Nhật, hơn nữa còn là một mình đi vào. Nếu không phải ngươi điên thì là người ra cái lệnh này muốn người phải chết. Hừm, cũng chỉ có ngươi mới nghe theo loại mệnh lệnh như thế.

Trương Hằng nhìn lại cô gái trước mặt đang cười lạnh châm chọc nhưng lại không nhìn thẳng vào hắn, trong lòng chợt có cảm giác ấm áp. Hắn liếc nhìn đồng hồ đeo tay, lúc này là tám giờ bốn lăm phút sáng, nói:

- Vậy thì trước khi bắt đầu nhiệm vụ hoặc là chuyện gì khác, chúng ta tốt nhất là nên nói chuyện một chút...

Minh Yên Vi lạnh lùng đáp:

- Nói chuyện? Chúng ta có cái gì mà nói...

- Không, không phải chúng ta.

Trương Hằng nghiêm túc nói:

- Là nói về chuyện tiểu đội luân hồi...

- Từng nghe Trịnh Xá kể, em vừa tiến vào thế giới bộ phim kinh dị đầu tiên đã bị chết nên về thế giới luân hồi, Chủ Thần không gian, đoàn đội tác chiến, cùng với các loại chiến đấu, mạo hiểm của chúng ta, em đều không rõ ràng... Bây giờ cũng không có thời gian giải thích rõ ràng từng cái một, anh sẽ nói đại khái thôi. Đầu tiên, bọn họ không thể xếp đặt để anh đi tìm chết, bởi vì bọn anh đã là chiến hữu đồng sinh cộng tử, đã từng kề vai chiến đấu, từng cùng tuyệt vọng, từng cùng phẫn nộ, bọn anh cũng từng thất bại, từng tử vong... Vì thế anh tin tưởng bọn họ, dù là dùng tính mạng để tin tưởng, anh cũng tuyệt đối không nghi ngờ họ một chút nào!

Khi nói những lời này, ánh mắt Trương Hằng không hề tránh né Minh Yên Vi, mà Minh Yên Vi cũng có thể thấy sự chân thực trong mắt hắn. Trương Hằng không hề nói dối, ít nhất là trong chuyện này hắn thật tâm tin tưởng đồng đội của mình, cho dù phải dùng tính mạng để chứng minh cho lòng tin đó hắn cũng tuyệt đối không chút do dự.

- Vậy ư?

Minh Yên Vi muốn châm chọc nhưng lại không biết phải châm chọc như thế nào, hoặc có thể nói, tự tín nhiệm của nam nhi đó khiến cho nàng không thể biêu riếu, hay xúc phạm gì được, một lúc lâu sau mới thì thào nói:

- Vậy quá còn gì.... Trong thế giới này ngươi tìm được nhiều đồng đội tốt thật đấy, nhưng chuyện đó thì có liên quan gì tới việc ngươi phải hoàn thành nhiệm vụ này? Nhiệm vụ này đằng nào cũng chết chắc...

- Không phải.

Trương Hằng lắc đầu đáp:

- Chính là vì trong thế giới luân hồi này, bọn anh đã trải qua rất rất nhiều cuộc chiến, vượt qua rất rất nhiều khó khăn nên thực lực cũng đã tăng lên rất cao. Có thể nói, hiện tại bọn anh đã không còn thuộc phạm trù người bình thường, bọn anh lúc này... là thành viên tiểu đội luân hồi, là người được chú định phải siêu việt cực hạn của thường nhân. Bọn anh đã được định trước là phải trở nên mạnh mẽ, càng ngày càng mạnh, không ngừng mạnh lên, nếu không... Bọn anh không thể sống sót nổi, đã hiểu chưa?

Minh Yên Vi nghe mà có chút sững sờ, nàng chưa từng nhìn thấy Trương Hằng như vậy, cũng chưa bao giờ tưởng tượng tới, mà Trương Hằng lúc này không ngờ lại khiến cho nàng trong thâm tâm cảm thấy an toàn... Đây là ảo giác, chắc chắn là ảo giác!

- Sau đó thì sao?

Minh Yên Vi cười lạnh nói:

- Cứ cho là thực lực của ngươi rất mạnh đi, sao đó thì sao? Tiếp theo ngươi chuẩn bị làm thế nào?

- Sau đó... Đương nhiên là hoàn thành mệnh lệnh. Đánh tan hoặc là tiêu diệt một sư đoàn quân Nhật.

Đến khi Trương Hằng vứt bỏ được chướng ngại tâm lý, trong Trung Châu đội hắn có thể đứng trong hàng ngũ năm người đứng đầu, thậm chí nếu cho hắn đủ khoảng cách, Trương Hằng có thể đạt tới hàng thứ ba. Hắn vẫn luôn biết, bản thân mình rất mạnh, nhưng hắn tuyệt không có tâm thái cùng tố chất tâm lý mà một cường giả phải có, ngược lại, tâm trí hắn còn dừng ở một kẻ yếu, một kẻ nhát gan, một tên súc sinh có thể vứt bỏ người mình yêu để chạy trốn. Chính vì vậy, sự mạnh của hắn chỉ là phiến diện, có thể nói, nếu không như thế thì ngay từ Final Destination 2, hắn đã đủ sức giết chết Trịnh Xá lúc đó rồi.

Vì vậy, sau khi nhược điểm duy nhất của Trương Hằng biến mất, sau khi tâm hắn đã không còn sợ hãi, sau khi tâm hắn đạt tới trình độ xứng với thực lực cường giả của bản thân, thực lực của Trương Hằng sẽ có thể đạt tới mức độ nào đây?

Chính Trương Hằng cũng không biết...

Mười giờ mười bảy phút sáng, Trương Hăng căn cứ theo tin tức Vương Hiệp chuyển tới, hoàn thành công việ truy tìm tung tích quân đội Nhật. Dựa vào khả năng di động xuất sắc của Goblin glider, trong thời gian cực ngắn hắn đã tìm được đội quân Nhật này. Đội quân đó đang chuẩn bị chuyển ra tiền tuyến, trang bị đầy đủ, tuy sĩ khí hơi thấp nhưng tại châu Á trong Thế chiến 2, cánh quân này đúng là một trong những đội quân mạnh mẽ nhất.

Trương Hằng đứng trên không trung yên lặng nhìn xuống dưới. Vừa nhìn, trong lòng hắn cũng có chút sợ hãi, không phải là hắn sợ phải chiến đấu với quân Nhật, cho dù không có mệnh lệnh của Sở Hiên thì sau khi chứng kiến thảm trạng tại phía Bắc, hắn cũng hận không thể tìm quân đội Nhật để chém giết, thứ khiến hắn cảm thấy do dự chính là số lượng quá mức kinh khủng.

Mười nghìn người cùng đứng một chỗ, nếu tại chỗ bằng phẳng, ngươi tuyệt đối không nhìn thấy tận cùng, mà một sư đoàn quân Nhật còn lên tới hơn hai mươi nghìn người, từ trên nhìn xuống tuyệt đối là đông nghìn nghịt, chỉ từ thị giác thôi cũng đủ thấy rung động. Cảm giác giác của Trương Hằng lúc này chính là như vậy, nghĩ tới việc một lát nữa thôi, những người này đều có thể sẽ chết trong tay mình, cho dù là Trương Hằng hiện tại đã tâm như sắt thép cũng không nén nổi khẽ thở dài.

- Minh Yên Vi... Thật sự không nên để em tới, đợi tại một thôn xóm nào đó không được sao?

Trương Hằng thở dài hỏi Minh Yên Vi đang ở phía sau. Giờ phút này, Minh Yên Vi đang được buộc chặt sau lưng hắn bằng dây vải, hai người cùng đứng trên Goblin glider. Một lúc nữa khi chiến đấu bắt đầu, Trương Hằng sẽ phải điều khiển glider di động cấp tốc, với phản ứng thần kinh của Minh Yên Vi chắc chắn không thể đứng vững được, cho nên đây là cách duy nhất để nàng có thể yên ổn đứng trên glider.

Minh Yên Vi hừ mũi một tiếng, khinh thường nói:

- Ai biết lúc trước ngươi có nói thật hay không, cái ta muốn là nhìn thấy bộ dạng chạy trốn của ngươi khi đối mặt với kẻ địch, hừ....

Trương Hằng lại thở dài bất đắc dĩ, tiếp đó tập trung toàn bộ sức chú ý vào vô số binh lính phía dưới. Hai vòng cổ long tinh đã đeo lên hai người, năng lượng thạch đã chuẩn bị xong, cây cung kim loại màu bạc cũng đã nằm trong tay, hiện tại hắn đã chuẩn bị ổn thỏa để toàn lực chiến đấu...

- Bắt đầu đi!

Trương Hằng hét lớn, cầm một viên năng lượng thạch kéo căng cây cung, ngay lập tức, trên dây cung xuất hiện một luồng sáng chói mắt màu bạc. Đến khi Trương Hằng thả tay ra, ánh sáng bạc vụt hóa thành muôn ngàn tia sáng bắn xuống đất, giống như một cặp cánh bạc to lớn giang rộng giữa không trung, còn Trương Hằng thì ở chính giữa đôi cánh đó…

Những mũi tên ánh sáng màu bạc trải rộng giữa không trung, nếu nhìn kỹ cũng phải có hơn nghìn mũi. Đám tên ánh sáng dày đặc tạo thành một vòng cung giống như đôi cánh bạc vô cùng mỹ lệ. Ánh sáng màu bạc trên trời từ từ tản ra, giống như cặp cánh của thiên sứ đang mở rộng, nhưng cảnh tượng đẹp đẽ như không tồn tại ở chốn nhân gian này lại mang tới chết chóc tuyệt vọng!

Sau khi cặp cánh bạc chậm rãi mở ra giữa không trung, tất cả những người đứng dưới đất chợt phát hiện, những tia sáng tạo nên đôi cánh này có vẻ đang càng lúc càng tiến tới gần, hơn nữa đôi cánh cũng càng lúc càng mở rộng. Trước khi tất cả kịp định thần lại, vô số tia năng lượng màu bạc đã phủ ngập mặt đất, từ trên không nhìn xuống, trên mặt đất hàng loạt đốm sáng bạc bùng lên. Mỗi tia năng lượng bắn trúng mục tiêp đều vụt sáng kịch liệt, phạm vi lan tỏa lên tới hai ba mét, tất cả mọi thứ trong phạm vi đó đều bị năng lượng xâm thực, sắt thép bình thương đương nhiên là phải tan chảy, cơ thể người lại càng tan biến thành tro bụi. Những tia năng lượng bắn xuống mặt đất, lập tức tức bùng phát giữa đám quân đội đang tập trung đông đảo, số người tử vong ít nhất cũng lên tới hai, ba nghìn người.

Sau khi bắn ra một tiễn, Trương Hằng cũng cảm thấy năng lượng trong cơ thể hơi có chút trống rỗng. Kỹ năng bắn tên năng lượng chùm này cùng không sử dụng năng lượng tinh linh của bản thân hắn mà tiêu hao tất cả năng lượng trong một viên năng lượng thạc, vậy mới có thể tạo thành sát thương quân thể kinh khủng như thế. Nhưng là người sử dụng cung tên, Trương Hằng cũng phải tiêu hao một bộ phận năng lượng tinh linh trong cơ thể để khống chế sự vận hành năng lượng bắn ra, mà chỉ tiêu hao có một phần năng lượng thôi cũng đã khiến Trương Hằng cảm thấy cơ thể trống không, có thể thấy một tiễn này cần số năng lượng lớn đến mức nào.

"Xem ra ta cũng không hợp với tác chiến quần thể, có lẽ là giống Zero, thích hợp với tác chiến các nhân tầm xa hơn... Có điều, theo như Zero nói, súng ngắm Gauss của hắn có thể mua rất nhiều loại đạn khác nhau, trong đó cũng có đạn phạm vi rộng uy lực siêu mạnh dùng chi tiết kịch tình mới hoán đổi được. Nếu như súng ngắm mà cũng có loại đạn như vậy thì cung tên của ta hẳn là không thể chỉ có một loại phụ ma tiễn, nhất định là có loại tên công kích uy lực mạnh thế này, nhất định..."

Suy nghĩ này chỉ vụt thoáng qua trong đầu Trương Hằng, hiện tại hắn dù sao cũng cần phải hoàn thành một chuyện mà chính bản thân mình cũng chưa từng dám nghĩ tới, dùng sức một người khiêu chiến với hơn hai mươi nghìn người. Cái gọi là địch vạn người đã không đủ để hình dung về hắn nữa, nếu thật sự phải nói thì chỉ có danh hiệu trảm vạn người trong thần thoại mới xứng với hắn.

Quân đội dưới mặt đất sau khi bị công kích lập tức có xu hướng hỗn loạn, do họ gặp phải phương thức tấn công hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi. Theo hệ thống quân đội và kỹ thuật quân sự hiện đại hóa của thế giới này, lục quân, hải quân, còn có không quân mới chỉ ở quy môt ban đầu, tạo thành ba hệ thống lớn của quân đội, trong mỗi hệ thống lại có phương thức phân chia khác nhau. So với các quốc gia khác tại châu Á, quân đội Nhật Bản trong Chiến tranh thế giới thứ hai thật sự có thể coi là quân đội hiện đại hóa đứng hàng số một số hai, nhưng cho dù là bọn họ cũng chừng chứng kiến hoặc là nghe nói đến phương thức tấn công như trước mắt. Tia năng lượng màu bạc từ trên trời bắn xuống, sau nháy mắt đã hủy diệt vô số sinh mạng cùng máy móc thiết bị, uy lực đó đơn giản là khiến cả quân lẫn tướng đều không thể tưởng tượng nổi, vì thế trạng thái hỗn loạn lập tức lan rộng.

Đến mấy chục giây sau, dưới sự khống chế của các sỹ quan cấp thấp, toàn quân dần dần có xu hướng ổn định lại, tiếp đó mới nhớ đến chuyện phản kích. Đối với mục tiêu ở cao hơn mặt đất mấy trăm mét, vũ khí phòng không của thời đại này thật sự rất thô sơ, đừng nói tới tên lửa gì đó, đến cả pháo cao xạ, uy lực cũng rất nhỏ, độ chính xác lại càng thấp. Cho dù dưới mặt đất có mấy trăm khẩu pháo cao xạ cùng điên cuồng nhả đạn thì so với Goblin glider di chuyển trên không trung, thể tích đã nhỏ, tốc độ lại lớn, đổi hướng vô cùng linh hoạt, thật sự không có gì đáng bận tâm, thậm chí có bắn trúng cũng bị vòng bảo vệ của vòng cổ long tinh chặn lại, vì thế đội quân này căn bản không có khả năng uy hiếp tới tính mạng hai người Trương Hằng.

- Sao rồi? Minh Yên Vi, tốc độ như vậy em có chịu được không?

Trương Hằng điều khiển glider liên tục tránh né, đồng thời hét lớn hỏi cô gái phía sau.

Do tốc độ bay quá nhanh, tiếng gió rít đã khiến Minh Yên Vi ù hết cả tai. Nàng mơ hồ nghe thấy tiếng Trương Hằng, đang định đáp lại thì một trận gió lại đã ùa vào mồm, bên người lại không ngừng có những viên đạn có thể thấy được bằng mắt thương bắn vọt qua, Minh Yên Vi đã thật sự bị dọa khiếp, chỉ biết ôm thật chặt lấy người Trương Hằng, chẳng còn tâm trí đâu mà đề phòng giữ khoảng cách nữa.

Trương Hằng cảm nhận được lực tay của Minh Yên Vi, nhất thời lại càng thêm quyết tâm, tập trung toàn bộ tinh thần vào trong cuộc đấu... Không, hẳn phải gọi là chiến tranh, chiến tranh giữa một người và hai vạn người...

Trương Hằng lại sử dụng tên năng lượng ba lần liên tục, do binh lính đứng trên mặt đất không tập trung như khi hành quân nên ba loạt tên năng lượng này không tiêu diệt quá nhiều người, còn năng lượng bản thân Trương Hằng cũng không thể tiếp tục chịu đựng tiêu hao như vậy nữa.

"Trước kia toàn sử dụng năng lượng thạch cấp D để bắn tên năng lượng, lần này sử dụng năng lượng thạch cấp C, uy lực quả nhiên là lớn, chỉ là năng lượng trong cơ thể hơi không chịu nổi... Đúng là trước mắt ta vẫn không thích hợp với tác chiến quần thể."

Không cần biết thế nào, sau bốn lần tên năng lượng phạm vi rộng tấn công, số người chết đã lên tới hơn mười nghìn người, hơn nữa vũ khí hạng nặng cũng bị phá hủy phần lớn. Trương Hằng ngoài bắn tên bình thường ra còn dùng cả Bạo liệt tiễn hai mũi chuyên môn nhằm vào vũ khí lớn cùng xe cộ vận binh trong doanh trại, vì thế so với binh lính mới thương vong hơn một nửa, vũ khí hạng nặng của đội quân này đã gần như bị phá hủy toàn bộ.

Dù rất không muốn thừa nhận nhưng khả năng kiên trì của quân đội Nhật trong Thế Chiến 2 thật sự là hạng nhất. Sau khi bị tinh thần võ sỹ đạo tẩy não, hơn 80% binh lính đã hoàn toàn đồng hóa vào chỉnh thể quân đội, lại qua đối mặt với chết chóc hàng loạt trong chiến tranh, những binh sỹ này đã hoàn toàn chôn vùi sự sợ hãi vào trong lòng. Khi tác chiến quân đội Nhật có thể hoàn toàn không sợ hãi cái chết, hơn nữa khắc phục được đủ loại hoàn cảnh bất lợi, các trận chiến tại đảo Midway và đảo Iwo Jima sau khi chiến tranh trên biển thất bại chính là minh chứng rõ ràng nhất. Chỉ có điều, mức độ tẩy não gần như bệnh hoạn này tuy khiến cho binh sỹ khi chiến đấu thì dũng cảm không sợ chết, nhưng cũng có thể trở thành những cỗ máy tàn sát dân thường không chút ghê tay, đó chính là quân đội Nhật trong Chiến tranh thế giới thứ hai. Sánh được với nó chỉ có hai đội quân tác chiến tại chiến trường châu Âu cùng một đội quân sắp sửa xuất hiện tại Trung Quốc đại lục. Trong số đó, một đội quân ở châu Âu cùng đội quân sắp xuất hiện tại Trung Quốc sử dụng một biện pháp khác để xây dựng sự kiên trì cùng lòng dũng cảm cho binh lính, đồng thời cũng khắc phục được mặt tàn khốc và biến thái, chỉ đáng tiếc là, trong thời kỳ đầu chống Nhật, trên đất Trung Quốc thật sự không có một đội quân nào có thể đương đầu với bộ đội Nhật Bản...

Trương Hằng đang phải đối mặt với một đội quân như vậy. Sau khi nhân số tử vong hơn một nửa, vũ khí hạng nặng cùng xe cộ hoàn toàn bị phá hủy, đội quân này vậy mà vẫn không hề lùi bước, tiếp tục cầm súng trường bắn lên không trung, những binh lính có súng máy cùng súng cao xạ lại càng điên cuồng truy bắn Goblin glider. Cho dù nhìn thấy tên năng lượng phủ xuống, những binh sỹ này vẫn tiếp tục gào thét nhả đạn, giống như không hề e ngại cái chết một chút nào. Chỉ một bộ phận nhỏ binh lính bắt đầu chạy trốn, nhưng rất nhanh chóng đã bị sỹ quan hoặc chiến hữu bên cạnh bắn chết, toàn quân đã hoàn toàn điên cuồng.

Trương Hằng mặc dù vẫn có thể sử dụng tên năng lượng nhưng thứ nhất là năng lượng tinh linh trong cơ thể hắn không đủ để tiêu hoa, thứ hai là hắn cũng không muốn lãng phí năng lượng thạch cấp C. Sau khi thấy rõ lính Nhật phía dưới đã gần như phát điên, hắn điều khiển glide vọt xuống đất, đoạt lấy một khẩu súng máy, điên cuồng bắn quét xuống đất, quân lính đứng dưới đất không có gì che chắn lập tức ngã xuống hàng loạt, đến khi súng máy hết đạn, Trương Hằng lại lao xuống chỗ một khẩu súng máy khác...

-...Tình hình cơ bản là như vậy.

- Sư đoàn quân Nhật gặp phải công kích mang tính hủy diệt từ bên ta, tổng cộng chết hơn hai mươi nghìn người, nói cách khác, sư đoàn này đã hoàn toàn không còn tồn tại. Đồng thời không quân tăng viện cũng bị tiêu diệt toàn bộ, tổng cộng phá hủy hơn ba mươi máy bay...

Sở Hiên cầm tấm kim loại màu bạc, bình thản nói:

- Tình huống cơ bản là như vậy, ta nghĩ chuyện này hẳn là bằng chứng rất tốt phải không? Dù sao thì sư đoàn đó cũng bị hủy diệt hoàn toàn, hơn nữa cũng cách chiến trường tiền tuyến không xa lắm, có lẽ ngươi cũng đã nhận được báo cáo từ tiền tuyến, đúng như những gì ta đã nói chứ?

Phía bên kia trầm mặc một lúc lâu, hơn nửa ngày sau mới có người đáp:

- Không sai, đúng là ta đã nhận được cấp báo từ tiền tuyến. Quân đội Nhật Bản đột nhiên rút lui, có điều ngươi nói tiêu diệt hoàn toàn một sư đoàn quân Nhật, chuyện như vậy...

- Không dám tin? Hay là không thể tin?

Sở Hiên day day thái dương, một tay cầm tấm kim loại, tay kia cầm một tập hồ sơ, vừa xem hồ sơ vừa nói:

- Về mặt lý trí, hoặc có thể nói là về mặt khoa học, lời ta nói hoàn toàn là đối giá, không hợp với logic mà ngươi biết. Nhưng trên thực tế, ngươi thật sự nhận được tin quân đội Nhật Bản rút lui cùng tin tình báo một sư đoàn quân Nhật biến mất, rất hoang đường phải không? Bên ta một người hủy diệt cả một sư đoàn quân Nhật, vậy thì cả cuộc chiến này thì sao đây? Nếu như Trung Quốc thật sự có thần tiên, thật sự có phi kiếm hoặc là pháp bảo uy lực cực mạnh như trong truyền thuyết, vậy thì khi quân đội Nhật Bản vừa tới xâm lược, bọn ta có thể tiêu diệt tất cả bọn chúng. Thậm chí là trước cả khi đó, hải chiến năm Giáp Ngọ, thậm chí là khi liên quân tám nước, chiến tranh thuốc phiện, thậm chí càng sớm hơn, Mãn Thanh nhập quan, Nguyên triều quật khởi, quân Kim Tĩnh Khang, nếu như đám người bọn ta tồn tại, vậy thì lịch sử Trung Quốc còn có thể xuất hiện nhiều thảm kịch, nhiều sỉ nhục như vậy sao? Trong lòng ngươi nhất định là đang nghĩ như vậy đúng không?

- Hoặc có thể nói, trong lòng ngươi vừa hy vọng tất cả mọi chuyện này là thật, có thể giúp Trung Quốc cuối cùng cũng quật khởi, nhưng cũng lại hy vọng tất cả những chuyện này đều là giả, bởi vì đó căn bản là chuyện không thể, hơn nữa cũng thể bỏ qua việc bọn ta thấy chết mà không cứu, là như vậy phải không? Ngài ủy viên trưởng, Tưởng Giới Thạch, Tưởng Trung Chính các hạ...

- Con mẹ nhà ngươi...

Giọng nam đầu bên kia gắt lên một câu tục tằn:

- Đúng thế, ta nghĩ như vậy đấy. Nếu như các ngươi thật sự là thần tiên, nếu như truyền thuyết Trung Quốc cổ đại của chúng ta là sự thực thì tại sao bao nhiêu lần tổ quốc chịu sỉ nhục, các ngươi đều không ra mặt lấy một lần? Nếu như không bị bao nhiêu dị tộc xâm lấn như vậy thì đường đường là Trung Hoa ta sao có thể suy sụp tới mức này? Vì thế ta không muốn tin và cũng không thể tin!

- Đúng vậy.

Sở Hiên đáp vẻ khẳng định:

- Nếu như gặp phải tình huống như thế thì kể cả ta cũng sẽ không tin tưởng, vì thế không bằng chúng ta hãy thảo luận về những vẫn đề hiện thực một chút... Ta cần phải đoạt được bức tượng Phật có khả năng lơ lửng trên không trung đó, bất kỳ bộ phận nào, hoặc là vật thật, hoặc là tin tức. Ta muốn ngươi vận dụng tất cả sức mạnh trong tay giúp ta hoàn thành những việc này. Quân đội, chính trị, buôn bán, ngoại giao, mọi mọi thứ, trợ giúp ta tìm lại tất cả những bộ phận còn thất lạc của tượng Phật.

Âm thanh phía bên kia liền trầm mặc, một lúc sau từ tấm kim loại bạc còn truyền ra tiếng ồn ào của mấy người, có vẻ như bọn họ đang tranh cãi. Một lúc lâu sau, giọng nói kia mới tiếp tục:

- Ta không thể đáp ứng yêu cầu của ngươi. Bọn ta quả thật đã giành được tay trái bức tượng, do đặc tính trôi nổi không trọng lực của nó, đã có mấy nhà khoa học bắt tay vào nghiên cứu vật liệu chế tạo tượng Phật, yêu cầu của ngươi ta không thể đáp ứng được...

Sở Hiên cười nhẹ đáp:

- Ta nói trước một câu nhé, bức tượng Phật này vô cùng quan trọng với bọn ta. Bọn ta làm ra bao nhiêu chuyện như vậy, chung quy cũng chỉ vì bắt buộc phải giành được nó. Cho dù phải gặp thần sát thần, gặp phật giết phật bọn ta cũng nhất định phải giành lấy nó, đã hiểu chưa? Vì thế những lời ngươi vừa nói, phải chăng là có ý nói, dù phải vận dụng vũ lực ngươi cũng nhất định phải giữ lại bức tượng?

Đầu bên kia lại im lặng mất mấy giây rồi người đó mới trầm giọng nói:

- Đây gọi là đe dọa dùng vũ lực sao? Ngươi đang đe dọa một quốc gia?

- Không, đây không phải là đe dọa dùng vũ lực.

Sở Hiệp trực tiếp đáp lại:

- Đây là một thông báo cực kỳ thẳng thắn, bọn ta nhất định phải làm như vậy, nếu như bị ép đến mức bất đắc dĩ, bọn ta sẽ sử dụng vũ lực để đạt được mục đích... Mặt khác các ngươi cũng có thể cẩn thận cân nhắc đề nghị của ta. Dù sao thì tác dụng của một bức tượng Phật lơ lửng trên không trung đối với các ngươi cũng không quá lớn, cho dù nghiên cứu ra được sự ảo diệu bên trong giúp cho nó lơ lửng thì cũng có thể khiến Trung Quốc một lần nữa quật khởi ư? Hoặc là giúp các ngươi chiến thắng trận chiến trước mắt sao?

Từ tấm kim loại lại truyền ra tiếng bàn bạc, một lát sau, giọng nam kia nói:

- Kỳ thực, bức tượng này đối với chúng ta mà nói cũng không phải là thứ không thể thiếu. Nếu như lấy điều kiện tất cả vì kháng chiến làm tiền đề, chúng ta cũng nguyện ý giao thứ này cho quý phương, chỉ là quý phương chuẩn bị dùng thứ gì để trao đổi phần tượng Phật này?

- Không phải một bộ phận tượng Phật đó.

Sở Hiên nói:

- Mục đích của bọn ta là cả bức tượng, vì thế chỉ giao ra một bộ phận tuyệt đối không thể làm bọn ta hài lòng. Ngoài phần tượng Phật đó ra, hệ thống tình báo của các ngươi cũng phải tạm thời phục vụ cho bọn ta, đến khi nào tìm được toàn bộ bức tượng mới thôi. Hơn nữa, ngươi rõ ràng cũng không nói thật, theo tin tức mà ta có được, các ngươi chắc chắn không chỉ giành được vỏn vẹn một bộ phận, tuy không thể khẳng định nhưng.... Đã đem phần tượng này thành lễ vật chính trị cho Mỹ phải không? Hay là nhân viên cấp cao trong chính phủ các ngươi nuốt mất...

- Con mẹ nó...

Tấm kim loại lại vang lên tiếng chửi, người kia tức giận đáp:

- Ngươi nói như vậy thì có khác gì uy hiếp?

- Bởi vì bọn ta có thực lực giành lại tượng Phật, cho dù là các ngươi thật sự biến nó thành lễ vật chính trị hay là bị ép phải giao ra cũng đều không thành vấn đề, tóm lại ta chỉ đang nói sự thật mà thôi. Còn một chuyện ta phải nói rõ ràng trước, đây là một giao dịch nên phía ta cũng sẽ bỏ ra một số thứ, các ngươi có thể tự lựa chọn. Một là đánh bại Nhật Bản hoàn toàn, do bọn ta ra mặt trực tiếp tiêu diệt tất cả lính Nhật đóng tại thủ đô, số quân đội còn lại cũng sẽ phải chịu đả kích mang tính hủy diệt, Nhưng đồng dạng, các ngươi chỉ ít đi một kẻ địch mà thôi, tương lai sẽ phải đối mạt với biến đổi trên thế giới ra sao? Đột nhiên thiếu mất một cường địch, sợ rằng nội chiến sẽ lập tức bùng phát... Hai là bọn ta đưa ra phần thưởng, chỉ cần đoạt được toàn bộ tượng Phật, bọn ta sẽ để lại một số kim đan có thể khiến người ta biến đổi hoàn toàn, các ngươi tự chọn một trong hai đường đi.

Khi Sở Hiên nói những lời này, Vương Hiệp đứng bên cạnh có vẻ muốn nói nhưng hắn đã xua tay ra ý Vương Hiệp không nên lên tiếng. Phía bên kia lại rơi vào yên tĩnh, cũng không biết qua bao lâu, người đó mới khó khăn nói:

- Do tác chiến của các vị hoàn toàn không thuộc về thế giới của chúng ta, mạo muội để các vị tham chiến tấn công Nhật Bản có thể sẽ khiến cho nhân sỹ quốc tế kinh ngạc, vì vậy bọn ta lựa chọn phương án thứ hai. Nhưng quý phương cũng cần phải biểu hiện thành ý nhất định, ngoài đại cục chống Nhạt nên bỏ sức giúp nước còn cần phải...

Tiếp đó hai bên kỳ kèo mặc cả một hồi. Cũng không biết là do khiếp sợ sức chiến đấu của Trung Châu đội hay là do tham lam muốn giành được kim đan, tóm lại sau khi phe thế lực đó quyết định hợp tác với Trung Châu đội, bọn họ không ngờ lập tức tập trung muốn đạt được càng nhiều lợi ích thực tế càng tốt, nhìn qua có vẻ đã toàn tâm toàn ý tham gia vào liên kết....

-...Quả nhiên là như vậy, Diêm Tích Sơn cũng không hề thực sự muốn gia nhập hệ thống Quốc Dân đảng. Hắn cũng bè lũ quân phiệt đều như cỏ mọc đầu tường, bên nào mạnh thì ngả theo bên đó, chăng những âm thầm tiếp xúc với Nhật Bản mà còn qua lại lại cả với hai thế lực đảng phái lớn... Vương Hiệp, có chuyện gì thì hỏi đi, hỏi xong ta còn có nhiệm vụ cho ngươi.

Sau khi xử lý xong thủ tục hợp tác với Quốc Dân Đảng, do phía Trình Khiếu vẫn chưa có tin tức truyền về nên Sở Hiên lại bắt đầu chỉnh lý tin tức. Đây dù sao cũng là thế lực tình báo trong tay tất cả các nhân vật cấp cao tại Thượng Hải, gần như có thể nói là bao trùm hơn một nửa Trung Quốc, sau khi thu thập tất cả những tin tức này về một chỗ, Sở Hiên cho dù có mười tay mười mắt, làm việc 24/24 thì cũng không xem hết được. Không còn cách nào, Sở Hiên chỉ có thể để Quốc Dân đảng điều một số nhân viên tình báo thông thạo chỉnh lý thông tin tới làm nhân viên hỗ trợ cho hắn. Vẫn là nhân viên tình báo Quốc Dân đảng tiềm phục tại Thưởng Hải thuộc loại tốt nhất, đây cũng là lý do vì sao Sở Hiên lại vội vàng hợp tác với Quốc Dân đảng, từ sau khi quyết định kế hoạch tổng thể, tất cả những việc hắn làm đều lấy tìm được tượng phật làm trung tâm, bao gồm cả việc hợp tác.

Sau khi liên minh xong, Vương Hiệp có vẻ tràn đầy tâm sự, đến khi Sở Hiên hỏi, hắn mới nói:

- Ta có thể hiểu được nguyên nhân ngươi liên kết với Quốc Dân đảng. Thực tế ta cũng không phải loại ngu trung, so với chính đảng, ta thiên về trung thành với tổ quốc hơn, nếu như... Ta nói là nếu như, ngươi đưa khoa học kỹ thuật vốn phải giao cho một đảng phái khác sang cho Quốc Dân đảng, làm phần thưởng bọn họ trợ giúp chúng ta tìm được tượng Phật, như vậy có phải là tốt hơn cách lựa chọn kia không? Dù sao thì thảm họa sau khi thành lập nước... Ngươi cũng biết phải không? Nếu như tiếp tục phát triển không bị bất kỳ chuyện gì phá hoại, tổ quốc của chúng ta... Tổ quốc của chúng ta trong tương lai có thể phải là sẽ tốt hơn rất nhiều không?

- Ừm...

Sở Hiên ngẩng đầu lên nhìn Vương Hiệp, hắn cũng không nói gì cả, chỉ chăm chú nhìn.

Vượng Hiệp bị Sở Hiên nhìn mà nổi cả da gà, nhưng dưới ánh mắt lạnh nhạt như thường của Sở Hiên, trong nội tâm hắn lại dần có một luồng cảm giác trào dâng, là nhiệt huyết, là dũng khí. Hắn nói, thanh âm càng lúc càng kiên định:

- Ta biết những lời ta nói có vẻ đại nghịch bất đạo... Nhưng mà ta yêu đất nước hơn là trung thành với chính đảng, nguyện ý vì tổ quốc mà chết. Nói thật, ta tới thế giới luân hồi cũng là vì tình cảm đó... Có thể ngươi bảo ta ngu ngốc, không, ngươi sẽ không nói, bởi vì ngươi không có tình cảm như vậy... Có lẽ rất nhiều người sẽ bảo ta ngu ngốc, vì một lý tưởng mờ mịt mà đánh bạc với tính mạng của mình, thậm chí có thể là cả cơ hội đưa tiễn mẹ già lần cuối cũng không có... Nhưng ta yêu tổ quốc mình, chẳng lẽ muốn đất nước mình trở nên giàu mạnh, muốn hoàn thành lý tưởng đó là sai sao?

- Không, chẳng có gì sai cả.

Sở Hiên rút cuộc cũng mở miệng:

- Ngươi cũng có chút tương tự người Ai Cập đó.... Ta hiều suy nghĩ của ngươi, là quá lo lắng trường thảm họa sau khi lập nước phải không? Sợ những khoa học công nghệ chúng ta giao cho họ vì thảm họa đó mà mai một? Hoặc là lo những công nghệ đó vị nước khác đoạt mất? Thứ nhất, đây không phải là thế giới của chúng ta, đây chỉ là một bộ phim kinh dị trong thế giới luân hồi mà thôi... Bỏ đi, chuyện này ta cũng không thuyết phục được ngươi. Thứ hai, ta chỉ có bốn chữ cho ngươi, xu thế tất yếu.

- Trung Quốc tới tận lúc này vẫn là một dân tộc lấy nông dân làm chủ thể, cho dù là thế giới hiện thực thế kỷ 21 cũng vẫn như thế... Khi một chính phủ chỉ đại biểu cho tầng lớp người giầu trung cao tầng gặp một chính phủ được nông dân chiếm 80% dân số cả nước ủng hộ, cho dù không có thắng lợi ba chiến dịch lớn trong tương lai thì xu thế này vẫn sẽ không thay đổi, chỉ là thời gian lập nước sẽ dài ra một chút mà thôi. Đây là trào lưu của lịch sử, trừ phi chúng ta giết chết tất cả nông dân Trung Quốc, nếu không kết cục cuối cùng sẽ là như vậy...

- Mà ít nhất là trong giai đoạn hiện tại, thế lực mà ta muốn giao khoa học kỹ thuật để biến họ trở thành căn cứ hậu cần cho chúng ta, chí ít cũng "sạch sẽ" hơn thế lực mà chúng ta vừa liên minh, không cần biết là về cán bộ nhân viên hay là đường hướng phát triển. Ta không nghĩ lựa chọn của mình có gì sai lầm, chính phủ Quốc Dân đảng, ít nhất là trong gia đoạn này, đã hủ bại hết sức.... Hơn nữa trong số tài liệu khoa học kỹ thuật mà tao trao tặng còn có một phần ghi chép liên quan đến các thời kỳ lịch sử Trung Quốc trong tương lai năm, sáu mươi năm tới, một phần lịch sử đảng, hai phần ghi chép đi kèm này dù không biết sẽ thay đổi tương lai bao nhiêu những chí ít cũng là cố gắng lớn nhất của chúng ta... Yêu nước không có gì sai, hy vọng đất nước càng giàu mạnh cũng không có gì sai... Nhưng không nên ngông cuồng dùng trí tuệ của người thường để thay đổi đại thế, nhất là khi ngươi cũng không thể xác định được xu thế đó là tốt hay là xấu. Về chuyện này, người sáng tạo ra ta đã chịu nhiều đau khổ, bản thân ta cũng chịu đủ khổ đau...

Sở Hiên nói xong liền yên lặng cúi đầu, nhìn tập tài liệu trên tay, cũng không để ý tới phản ứng của Vương Hiệp, chỉ thuận miệng nói:

- Liên lạc với Trình Khiếu, ta muốn trao đổi với thế lực bên đó.