Vô Hạn Khủng Bố

Chương 233: Sức của Trịnh Xá, trí của Sở Hiên




- Ha ha ha, lúc đó cứ tưởng là chết chắc rồi, bất quá có thể chịu được một lần này, thu hoạch còn nhiều hơn ta tưởng tượng.

Trịnh Xá vừa cười lớn vừa càn quét thức ăn. Mặc dù món ăn Ai Cập không quá đặc sắc nhưng ăn vào cũng có phong vị riêng, vì thế Trịnh Xá vẫn ăn rất vui vẻ, chí có những người xung quanh đều nhìn hắn có chút khác thường.

Trương Hằng hạ giọng nói với Zero và Trình Khiếu:

- Các ngươi có cảm thấy hắn hình như hoạt bát hơn nhiều không? Có vẻ có gì đó là lạ... Dù gì hắn cũng vừa mới chết một lần cơ mà.

Trình Khiếu lập tức tiếp lời:

- Chẳng lẽ khi hắn chết thần kinh bị tổn thương nên biến thành bệnh nhân tâm thần?

-....Ra vẻ bị thần kinh thì có gọi là bệnh tâm thần không?

Trương Hằng thấp giọng nói.

Trong lúc Trương Hằng cùng Trình Khiếu đang lén lút thì thầm, Zero đột nhiên quay sang phía Trịnh Xá hỏi:

- Lúc ấy tại sao ngươi lại nghĩ đến chuyện tự sát? Ngươi đã nghĩ tới những tình huống có thể xảy ra chưa? Nếu như ngươi vì đã sử dụng huân chương chữ thập mà không thể hồi sinh được nữa thì biết làm thế nào?

Trịnh Xá bấy giờ mới lộ ra nụ cười khổ giống như trước đây, khoát tay nói:

- Kỳ thật lúc ấy ta chẳng nghĩ gì cả, chỉ bỗng dưng phát hiện ra mọi chuyện đều hết sức đơn giản. Giống như là động lực giúp ta sống sót trước kia vậy, ta không muốn chết, ta muốn sống. Theo sự tình phát sinh càng ngày càng nhiều, đến khi trong giấc mơ suýt chút nữa thì bị Phục Chế Thể giết chết, ta mới đột ngột hiểu ra, có một số chuyện còn quan trọng hơn cả sống sót, nếu không thể hoàn thành những chuyện ấy... Ta chết cũng không yên!

- Ví dụ như chuyện gì?

Trình Khiếu tò mò hỏi.

- Ví dụ như... Đánh bại Phục Chế Thể. Không, nếu nói là đánh bại, không bằng gọi là... Giúp hắn được giải thoát.

Trịnh Xá mỉm cười. Hắn lại lấy một miếng thịt nướng lớn nhét vào mồm.

Sở Hiện chợt hỏi:

- Vậy thực lực của ngươi thì sao? Trải qua một lần kỳ ngộ như vậy, thực lực của ngươi thế nào rồi?

- Rất không may...

Trịnh Xá nhìn mọi người cười, nói:

- Đột phá tâm ma, thực lực quả nhiên đã đạt tới tầng thứ tư trung cấp, tuy đã không còn e ngại bất kỳ kẻ địch nào nữa nhưng so với clone của ta thì vẫn còn kém một chút....

Vốn khi Trịnh Xá nói ba chữ "rất không may", mọi người còn thoáng giật mình. Dù sao thì chuyện phá giải tâm ma cũng không thể qua loa được, nếu không nhỡ còn lại ẩn hoạn, sau này này Trịnh Xá không biết lúc nào sẽ biến thành ác ma giết hại đồng đội của chính mình. Cho dù thực lực của Sở Hiên đã mạnh hơn rất nhiều thì mọi người cũng không nghĩ rằng hắn thật sự có thể địch lại Trịnh Xá. Phải biết rằng thực lực của Trịnh Xá sớm đã khắc sâu trong lòng mọi thành viên của đội, đặc biệt là sự cường hãn sau khi mở cơ nhân tỏa tầng thứ tư, đó lại càng không phải thứ Sở Hiên có thể so bì.

Có điều vẫn còn tốt, câu tiếp theo Trịnh Xá lập tức khiến gánh nặng trong lòng mọi người được trút bỏ, Trương Hằng cười nói:

- Vậy là tốt rồi. Thực lực chênh lệch một chút cũng không sao, quan trọng nhất là phải đột phá sơ hở tâm linh, như vậy mới có thể phát huy được một trăm phần trăm sức mạnh. Sớm muộn gì cũng sẽ có ngày đuổi kịp được clone của ngươi, chỉ cần có dũng khí là được!

Minh Yên Vi ngồi cạnh khẽ hừ một tiếng, cười lạnh. Trịnh Xá kinh ngạc nhìn Trương Hằng rồi lại nhìn sang Minh Yên Vi, sau vài lượt hắn mới bật cười, nói với Trương Hằng:

- Có điều phải nói thật, Trương Hằng, ngươi có thể đột phá sơ hở tâm linh thật sự là quá tốt. Trước đây ta vẫn nghĩ rằng ngươi là người khó đột phá nhất trong cả đội, không ngờ ngươi vậy mà lại có thể phá tan được tử huyệt lớn nhất của bản thân... Thật là quá tốt!

Trương Hằng lúc này đang nhìn Minh Yên Vi, nghe vậy hắn cũng chỉ cười cười khổ sở, không nói gì nữa.

Trịnh Xá vừa cười vừa nói:

- Vẫn còn may, những người có thể đột phá sơ hở tâm linh còn nhiều hơn ta nghĩ. Nói như vậy, những người khác đều đang hôn mê trong Chủ Thần không gian?

Trịnh Xá vừa dứt lời, mấy người Zero đều dùng vẻ mặt quỷ dị nhìn sang Sở Hiên. Tên này đang bình thản ngồi ăn táo, đến khi Trịnh Xá cũng rất kỳ quái nhìn hắn, Sở Hiên mới gật đầu đáp:

- Không sai, chính ta đề nghị để họ vào trong nhà trọ đổ nát đó. Ta đã đặt máy báo động trên người họ, chỉ cầng có người tới gần sẽ nhanh chóng phát tín hiệu, chúng ta có thể sử dụng Goblin glider quay lại Cairo trong thời gian cực ngắn. Quan trọng nhất là, họ đang hôn mê, không tiện sử dụng Goblin glider, nếu gặp không chiến, họ rất có thể sẽ trở thành gánh nặng.

-...Nếu như vậy thì ngươi cần gì phải đem họ vào đây chứ?

Trịnh Xá nhất thời lộ vẻ bất đắc dĩ, tiếp theo hắn chỉ có thể quay sang Ardeth ngồi cạnh, nói:

- Có thể thu xếp cho đồng đội của ta một chút không? Vì một số chuyện mà họ rơi vào hôn mê, bọn ta lại có thể phải tới Trung Quốc, vì thế chỉ có thể nhờ ngươi chiếu cố cho họ trong thời gian này...

Ardeth lại lộ vẻ khó khăn, hắng đứng dậy, cúi người nói:

- Đối với báo đáp ân nhân, con cháu của Pharaoh tuyệt đối không thoái thác, nhưng nghe nói quân đoàn Châu Phi của Rommell đang giao chiến với quân Anh. Theo tình huống bọn ta đã phân tích, Rommell rất khả năng sẽ dẫn quân đội tiến sâu vào trong sa mạc, mà khu vực ở gần Cairo nhất... Thành phố của người chết rất có thể sẽ bị Rommell phát hiện ra.

Tất cả mọi người đều kinh hãi nhìn Ardeth, do thành phố của người chết có thể nói là địa điểm quan trọng nhất để hồi sinh thàn viên đoàn đội. Mất đi tế đàn, gần như không thể hồi sinh một người nữa, trừ phi là hồi sinh tân nhân không có thực lực như Minh Yên Vi, nhưng hồi sinh tân nhân như thế thì có tác dụng gì với thực lực đoàn đội? Chính vì thế, ý nghĩa của Hamunaptra đối với tiểu đội luân hồi vượt xa ý nghĩa tôn giáo của nói đối với bộ tộc Medjai.

Mấy giây sau, mọi người cùng làm một động tác, quay đầu lại nhìn Sở Hiên. Không hiểu tại sao, sau khi Trịnh Xá sống lại, mọi người lại quay về với Trung Châu đội như trong quá khứ, tuy không phải ai cũng cười cười nói nói nhưng có thể dùng tâm trạng thoải mái trao đổi với nhau, đặc biệt là khi đối đãi với Sở Hiên, giống như chỉ cần có Trịnh Xá ở đây, Trung Châu đội sẽ vĩnh viễn không tan rã.

Sở Hiên cũng không để ý ánh mắt của những người khác, chỉ nhìn thẳng Ardeth, hỏi:

- Các ngươi chuẩn bị làm gì?

Ardeth hơi ngẩn người rồi đáp:

- Nơi đây là trạm trung chuyển quan trọng nhất trong căn cứ quân sự của bọn ta, ngoài ra đầu tư chính trị bên nước Mỹ đã có kết quả, nhờ họ liên hệ bọn ta liên lạc được với cấp cao trong chính phủ Anh, trước mắt đang thảo luận đề nghị lấy danh nghĩa quân không chính quy tham chiến, chỉ cần chiến tranh thành công, Ai Cập có lẽ sẽ...

Sở Hiên lại trực tiếp cắt lời hắn, nói:

- Ta đang hỏi là, các ngươi đến cùng là chuẩn bị làm gì? Lập quốc? Độc lập? Hay là độc tài?

Thần sắc Ardeth dần trở nên nghiêm túc, hắn cẩn thận ngẫm nghĩ cả nửa ngày rồi mới đáp:

- Nếu như ta nói giấc mơ của chúng ta là... giấc mơ của chúng ta phục hưng Ai Cập, vậy có thể không? Nền văn minh cổ từng một thời huy hoàng nay lại trở thành vật sở hữu của quốc gia khác, nhân dân bị lăng nhục, trở thành công dân hạng hai, quốc gia bị chà đạp, trở thành đất của thực dân... Nếu như ta nói mộng tưởng của chúng ta là phục hưng Ai Cập! Có thể không?

- Đương nhiên có thể!

Trịnh Xá vỗ vỗ vai Ardeth, hung hăng nói:

- Mộng tưởng của nam nhi có gì mà không thể? Cố gắng lên! Đừng quên chúng ta là đồng đội sống chết từng kề vai chiến đấu! Chỉ cần sau này cần tới, bọn ta nhất định sẽ dùng vũ khí công nghệ cao trợ giúp các ngươi chiến đấu, đúng rồi, còn cả tổ quốc của ta...

- Tỉnh, tỉnh dậy nào. Phẫn thanh[41], đây cũng không phải là thế giới của chúng ta, chúng ta đối với nơi này cũng chỉ là một người khách qua đường, dùng tâm thái của người bàng quan yên lặng quan sát thế giới này đi. Chúng ta tiến hành thay đổi thế giới này, chỉ khẽ vỗ cánh cũng sẽ tạo thành gió bão khổng lồ trên toàn thế giới, vì thế cản bản không cần phải cố ý thay đổi tiến trình của lịch sử. Càng huống chi, hiện tại, ý nghĩa của tế đàn này đối với chúng ta vẫn còn lớn như trước sao?

Sở Hiên cười lạnh, nhìn Trịnh Xá cùng Ardeth đang kích động, nói.

Hai người đều cười cười pha chút xấu hổ, Trịnh Xá bấy giờ mới nói:

- Nhưng dù thế nào cũng phải có chút cử động chứ? Cứ yên lặng không nhúc nhích, ta thật sự không làm được... Nếu đã muốn làm thì phải làm, đây là một trong những chuyện mà ta hiểu ra sau khi hồi sinh. Nếu như ngươi không nghĩ ra biện pháp nào tốt, vậy thì để ta tham gia cuộc chiến này đi... Quân đoàn Châu Phi của Đức sẽ do ta hủy diệt.

Khi Trịnh Xá nói những lời này, ánh mắt hắn ngược lại trở nên trầm tĩnh, giống như mặt hồ tối đen sâu thẳm, khiến cho ngươi ngoài nhìn vào căn bản không thấy được đáy.

Ánh mắt Sở Hiên nhìn Trịnh Xá thoáng chút sửng sốt, bấy giờ hắn mới nói:

- Biện pháp thì có hai cách. Một là dùng sự am hiểu của các ngươi đối với sa mạc, theo dõi hành tung của Rommell, sau đó tìm một chỗ phục kích quân đoàn Châu Phi. Với thực lực quân đội cơ giới hóa của các ngươi, ta nghĩ ít nhất đánh hòa là không thành vấn đề, tiếp theo trở thành chiến tranh truy kích cùng phản kích. Các ngươi hoàn toàn có thể liên lạc với quân đội chủ lực của Anh, sau đó dùng quân đội của ngươi theo sát dấu chân quân đoàn Châu Phi, đến khi nào tiêu diệt hoàn toàn mới thôi. Đây là kế hoạch tác chiến trọng điểm để Ai Cập lập quốc thành công, ít nhất với thân phận lính đánh thuê ngoại tịch của nước thắng lợi tiêu diệt quân đoàn Châu Phi, việc Ai Cập lập quốc cơ bản đã được xác định, chỉ là...

Ardeth đã đầy vẻ hưng phấn, hắn vội càng hỏi:

- Chỉ là thế nào? Rút cuộc là còn chuyện gì nữa?

- Chỉ là như thế thật sự là phục hưng sao?

Sở Hiên lắc đầu đáp:

- Phục hưng một quốc gia không phải là chuyện đơn giản như phục quốc, sau đó còn có một loạt tình hình khác. Ví dụ như quốc gia đó sẽ tồn tại như thế nào, vũ lực, văn hóa, kinh tế, thậm chí là lòng tự tôn dân tộc. Nói thật, Ai Cập đã suy sụp quá lâu rồi, thế cho nên người dân Ai Cập trong Chiến tranh thế giới thứ 2 đã sớm tự coi mình là công dân hạng hai...

Ardeth sắc mặt cứng lại, trên trán gân xanh nổi vằn, nhưng hắn cũng chỉ cúi đầu không nói gì. Bởi vì hắn biết, tình hình hoàn toàn đúng như Sở Hiên nói, khắp cả Ai Cập những người ôm mộng phục hưng đất nước, ngoài một số rất ít người lòng mang hoài bão ra thì có lẽ cũng chỉ còn lại những bộ tộc còn lưu truyền lại từ thời cổ đại như họ, do họ chưa từng bị người ngoại quốc nô dịch.

-...Mời tiếp tục. Nguồn: http://truyenfull.vn

Ardeth nói, giọng pha chút cay đắng.

- Vì thế, để đánh thức một dân tộc, nhất định phải có xung đột kịch liệt qua máu và lửa, cần phải để tự người Ai Cập có suy nghĩ phục hưng dân tộc mình. Giống như phong trào Ngũ Tứ ở Trung Quốc, đánh thức người dân ngu muội còn đang ngủ say, để họ tự mình tỉnh lại... Cho nên con đường thứ hai chính là... chiến lược đen tối.

- Giết một thành phố, thức tỉnh một quốc gia...

- Giết một thành phố, thức tỉnh một quốc gia?

Những người xung quanh cùng nhắc lại câu này, Trịnh Xá càng trực tiếp hỏi:

- Ngươi rút cuộc là muốn nói cái gì, nói cho rõ ràng ra đi, đừng có được một nửa lại ngắt như vậy, ta ghét nhất cái kiểu ấy.

- Theo tình hình trước mắt, quân đội của ngươi cùng tộc nhân có vẻ đã được người Ai Cập biết đến phải không?

Sở Hiên hỏi ngược lại Ardeth.

Ardeth vội vàng gật đầu xác nhận, Sở Hiên mới tiếp tục nói:

- Vì thế khi quân đoàn Châu Phi tiến về Cairo hoặc là nước Anh tiến quân, người dân Ai Cập nhất định sẽ cho rằng các ngươi sẽ bảo vệ Ai Cập mà hỗ trợ quân Anh đúng không? Ít nhất cũng cùng quân Anh kề vai chiến đấu, là như vậy đúng không?

Ardeth cũng không do dự, lập tức gật đầu, Sở Hiên liền nói:

- Vậy tình huống cũng rất rõ ràng... Tính phụ thuộc của dân Ai Cập đã thâm nhập rất sâu, thậm chí còn cho rằng trợ giúp quân xâm lược nước Anh là chuyện hoàn toàn đương nhiên. Nhưng cho dù nước Anh thắng lợi, Ai Cập giành được độc lập thì tiếp theo vẫn chỉ là quốc gia hạng ba, thậm chí còn thấp kém hơn, kể cả đến thế kỷ 21 mấy chục năm sau, Ai Cập vẫn không thể phục hưng, tồn tại lay lắt sống dở chết dở...

Ardeth thở dài đánh sượt một tiếng, khổ sở nói:

- Vậy ngươi cho rằng ta nên làm thế nào đây?

- Hai phe thế lực giao chiến, bất kỳ bên nào chiến thắng thì thế lực yếu ớt thứ ba vẫn là đối tượng bị áp bức bóc lột, cho nên so với phụ thuộc vào một phe, không bằng.... Chia ba thiên hạ!

Sở Hiên nói tiếp:

- Không đi cứu viện Cairo, khi quân đoàn Châu Phi cùng liên quân Anh Pháp giao chiến kịch liệt nhất, đồng thời tiêu diệt cả hai phe. Mà trước đó, do hai bên xung đột, Cairo sẽ rơi vào ngọn lửa chiến tranh, thương vong đương nhiên là vô số. Việc ngươi cần làm là kịch liệt lên án cả hai phe, kêu gọi toàn bộ nhân dân Ai Cập đứng lên phản kháng quân xâm lược, sao có thể chiến tranh của quốc gia khác xảy ra trên đất nước mình được? Đó là sự sỉ nhục của Tổ quốc! Sỉ nhục của Ai Cập! Cùng lúc ấy, lựa chọn phương thức chính phủ độc tài quân sự, bất kỳ thế lực nào lên tiếng ủng hộ hai phe kia, bất cứ ai hoài nghi chính phủ tại sao không cứu viện người dân Cairo... Tất cả đều phải giết chết! Đó chính là binh pháp, phải qua sắt và máu mới có thể cứu vớt một quốc gia, sau màn đêm sẽ là ánh sáng, ý nghĩa thật sự của chiến lược đen tối là như vậy...

Những người xung quanh nghe mà trợn mắt há mồm, tất cả đều nhìn Sở Hiên như nhìn một tên điên. Có điều, ai cũng biết, Sở Hiên chẳng những không phải kẻ điên, mà còn là trí giả vượt xa tất cả mọi người, nếu như hắn thật sự nghĩ như vậy thì chuyện này phải làm thế mới là tốt nhất.

Trịnh Xá vỗ vỗ vai Ardeth nói:

- Sao lại nói như vậy? Sở Hiên, ngươi phải biết là, cho dù hiện tại Ai Cập đã có quân đội chiến đấu của riêng mình, nhưng so với hai thế lực phe Đồng Minh và phe Trục, thực lực như vậy thật sự nhỏ đến đáng thương, lại cộng thêm nước Mỹ tham chiến... Bây giờ không đứng ở phe người chiến thắng, đợi đến khi chiến tranh thế giới thứ hai kết thúc sẽ không còn cơ hội nữa.

- Đứng ở phe người chiến thắng?

Sở Hiên cười lạnh đáp:

- Sau đó thì sao? Biến thành một thành viên bên thắng thì tương lai vẫn sẽ do nước Mỹ dẫn đầu thế giới này, các ngươi mong muốn một tương lai như vậy chăng? Chính vì thế, không bằng nhân cơ hội thế giới đang chuyển ngoặt, làm cho biến động lớn thêm chút nữa... Kiến nghị của ta với ngươi là như vậy. Chỉ cần đánh bại cả quân Đức lẫn liên quân Anh Pháp, ít nhất cũng đánh bại quân đội của họ trên đất Ai Cập, tiếp theo Ai Cập sẽ bước lên đầu sóng ngọn gió, cũng đồng thời cũng hoàn thành bước đầu tiên để phục hưng đất nước, đó là đánh thức người dân, cùng chấn động cả thế giới.

Ardeth lập tức nói:

- Nhưng bước đầu tiên này lại không thể hoàn thành. Mặc dù tộc ta đã có quân đội cơ giới hóa, quân thiết giáp cũng có một số nhưng so với hai phe thế lực, bộ đội của chúng ta căn bản không chịu nổi một đòn. Nếu thật sự đắc đội hoàn toàn với cả hai bên cùng một lúc, bước tiếp theo chính là quân đội bị tiêu diệt toàn bộ, kế hoạch này...

- Chính là vì hoàn thành chuyện mà tất cả mọi người đều không thể tin được nên mới gây ra đủ chấn động...

Sở Hiên đột nhiên lấy ra một cái túi. Cái túi này rõ ràng là chiến lợi phẩm Trung Châu đội giành được trong trận chiến Lord of the Rings, túi không gian Gandalf tặng cho họ. Ngoài ra còn có chiếc nhẫn lấy được từ chỗ tiểu đội Thiên thần, hai vật phẩm không gian này đã trở thành đạo cụ cá nhân của Sở Hiên.

Mọi người chỉ thấy Sở Hiên lấy trong túi không gian ra hai quả đạn giống như tên lửa, chỉ là phía ngoài có đánh dấu một ký hiệu bắt mắt, ý nghĩa của ký hiệu này cũng chỉ mấy người Trịnh Xá là hiểu được, vật này rõ ràng là... Vũ khí hạt nhân mini, một loại vũ khí hạng nặng họ từng sử dụng trong Starship Troopers, ít nhất cũng tiên tiến hơn trình độ khoa học kỹ thuật của thời đại này mấy trăm năm.

- Căn cứ theo tài liệu vũ khí chúng ta lấy được trong Starship Troopers, cuối cùng cũng có thể phục chế được loại vũ khí này, chỉ là chế tạo quá tốn kém nên không thể sản xuất hàng loạt....

Sở Hiên nhìn Ardeth nói:

- Theo cường độ công kích của loại vũ khí này, lại so với khoa học kỹ thuật của thời đại này, ta cho ngươi năm mươi quả tên lửa hạt nhân mini là cơ bản có thể tiêu diệt toàn bộ quân đội hai phe tại Ai Cập. Đó chỉ là bắt đầu, tiếp theo ngoài, chế độ độc tài tạm thời, Ai Cập do các ngươi khống chế còn phải tìm được đồng minh...

Ardeth tò mò chạm vào hai quả tên lửa, hỏi:

- Đúng thế, cho dù Ai Cập đã độc lập thì chúng ta cũng nhất định phải có đồng mình quốc tế, về vấn đề này ngươi có kiến nghị gì không?

- Ừm, kết giao với các nước lớn sẽ chỉ là lợi dụng, bóc lột hoặc là uy hiếp tới sự phát triển sau này của Ai Cập, không bằng kết giao với các quốc gia có cùng quan hệ lợi ích, giữa hai bên sẽ không xuất hiện mâu thuẫn, ngoài ra các ngươi còn có thể hỗ trợ lẫn nhau... Các nước nghèo thuộc thế giới thứ ba, kinh tế tuy kém cỏi, khoa học kỹ thuật tuy lạc hậu, quân đội tuy vô dụng nhưng trong một thời đại như thế này, chỉ cần có công nghệ của Trung Châu đội bọn ta ủng hộ và tham gia một cách thích hợp... Cả thế giới sẽ hoàn toàn thay đổi!

Mọi người đi ra khỏi phòng hội nghị trong căn cứ. Theo kế sách Sở Hiên đặt ra, nhận được sự ủng hộ vũ khí công nghệ siêu cao, Ardeth cuối cùng cũng hạ quyết tâm, quyết tâm đưa Ai Cập bước lên con đường phục hưng dài dằng dặc. Tiếp theo hắn còn phải làm rất nhiều chuyện nên sau khi cáo lỗi hắn lập tức vội vàng triệu tập trưởng lão cùng tham mưu trong cả tộc. Mặc dù những người này không thể so sánh với Sở Hiên nhưng vẫn có thể phân tích một số chuyện giúp Ardeth.

Sau khi ra khỏi phòng hội nghị, Trịnh Xá lập tức hỏi:

- Ngươi thật sự chế tạo ra số tên lửa hạt nhân mini này? Nhìn ngươi một lần xuất ra năm mươi quả... Chẳng lẽ tự ngươi làm ra nhiều như vậy sao?

- Ừm, đại khái khoảng ba trăm quả, tiêu tốn rất nhiều thời gian cùng sức lực, tuy vậy nếu chuyến đi tới Trung Quốc lần này có thể giải quyết hoàn hảo thì những tiêu hao đó hoàn toàn đánh giá...

Sở Hiên gật đầu đáp.

Trịnh Xá cùng những người còn lại nhìn mau vài lượt rồi hắn chợt bừng tỉnh nói:

- Hóa ra ngươi căn bản không phải là chuẩn bị tới Trung Quốc hoàn thành tình tiết kịch bản gì đó! Tên khốn nhà ngươi rút cuộc là muốn làm gì? Chẳng lẽ muốn tiêu diệt toàn bộ quân phát xít Nhật? Hoặc là trực tiếp giết lên quần đảo Nhật Bản?

- Ta đã nói rồi, ta không phải loại phẫn thanh...

Sở Hiên nhìn mọi người cười, tiếp tục nói:

- Thí nghiệm uy lực vũ khí, bất quá chỉ là tiện tay mà làm thôi. Trong khu vực quanh Trung Quốc, vị trí và kẻ địch duy nhất phù hợp với thí nghiệm này cũng chỉ có Nhật Bản, không liên quan đến vấn đề nào khác nữa...

"Lừa đảo..."

Trịnh Xá cùng mọi người đều nghĩ thầm, còn Sở Hiên thì nói tiếp:

- Lần tới Trung Quốc này đương nhiên là để hoàn thành nhiệm vụ tình tiết kịch bản kia, càng có thể có một thành viên mới gia nhập, nhưng nhiệm vụ quan trọng thật sự là tìm kiếm một căn cứ hậu cần... Theo tài liệu vũ khí hoặc công thức tổ hợp đạo cụ ma pháp truyền thuyết mà chúng ta thu hoạch được, nếu tương lai muốn chế tạo vũ khí trên quy mô lớn, ví dụ nhưng tên lửa hạt nhân mini này, ví dụ như bom plasma của Vương Hiệp, ngoài cần rất nhiều tài liệu ra còn cần cả nhân công và trí lực, hơn nữa còn cần thời gian. Chính vì thế, nếu như sau này chúng ta muốn đối khánh với tiểu đội luân hồi Ác Ma cùng tiểu đội Thiên Thần, một lượng lớn vũ khí đạn được là nhất định phải có. Hơn nữa, để không làm ảnh hưởng tới huấn luyện thường ngày của chúng ta trong Chủ Thần không gian, tốt nhất là có thể cải tạo được một thế giới phim kinh dị thành căn cứ hậu cần như chúng ta muốn.

Mọi người đều cảm thấy hứng thú với việc này, Vương Hiệp cùng Trình Khiếu gần như đồng thanh hỏi:

- Cụ thể nên làm thế nào?

- Tình huống cụ thể...

Sở Hiên vừa đi vừa nói:

- Ta đã phục chế lại một bộ tư liệu chi tiết, đại khái ghi lại toàn bộ các khoa học kỹ thuật mà loài người thế kỷ 21 đạt được, trong đó còn có một vài tài liệu về vũ khí công nghệ cao trong Chủ Thần không gian. Ta sẽ giao bộ tư liệu này cùng tường trình về nước Trung Quốc mới sau khi độc lập cho người lãnh đạo đảng Cộng Sản thời kỳ này. Chuyện chúng ta cần làm là thiết lập quan hệ với họ, sau đó mỗi lần từ Chủ Thần không gian quay lại đây sẽ có thể dùng vàng mua các loại vũ khí như tên lửa hạt nhân mini. Mà để đảm bảo an toàn cho căn cứ hậu cần của chúng ta, cần phải để thế giới này thành thế chân vạc, Liên Xô một phe, nước Mỹ một phe, Trung Quốc làm thủ lĩnh các quốc gia thế giới thứ ba một phe, còn Ai Cập... Sẽ là quốc gia thế giới thứ ba đầu tiên bộc lộ, thu hút ánh mắt của hai thế lực lớn kia, cũng dẫn phát sự phản công mãnh liệt của các quốc gia thế giới thứ ba!

Sở Hiên không phải loại phẫn thanh gì cả, nhưng hành vi của hắn rõ ràng còn quá thể hơn đám phẫn thanh nhiều. Ví dụ như bọn họ chẳng qua chỉ là phát tiết tâm trạng bất mãn một chút cũng như đau đớn vì những chuyện đất nước mình gặp phải, tuy rất muốn náo động quá khích một phen nhưng đến cùng cũng chỉ nói lắm một chút mà thôi. Nhưng Sở Hiên thì hoàn toàn khác, mặc dù không hề nói năng, mặc dù cũng đầy vẻ khinh bỉ loại phẫn thanh nhưng hành động của hắn lại càng ầm ỹ. Lúc trước rõ ràng vừa mới thuyết giáo Trịnh Xá không được vô cớ xen vào thế giới này thế nọ thế kia, nhưng đến khi hắn tự mình làm thì càng quá đáng, càng triệt để thay đổi tiến trình của thế giới này, không chỉ như thế, đến cả động cơ của hắn cũng cực kỳ quá phận.

Trên đây là những gì các thành viên trong đội thầm nghĩ, bất quá, loại suy nghĩ cùng hành động như vậy, Sở Hiên đã làm quá nhiều lần rồi nên thêm một lần nữa cũng chẳng phải là chuyện gì không thể chấp nhận nổi. Ít nhất, bây giờ khi Trịnh Xá đã quay lại, việc làm thế nào khống chế hành vi quá đáng của Sở Hiên hoàn toàn có thể để một mình hắn đau đầu.

- Không được! Ta không thể đồng để cho ngươi làm như vậy!

Trịnh Xá gần như hét lên, nước bọt phun tứ tung vào mặt Sở Hiên, còn Sở Hiên thì lau lau mặt rồi liếc nhìn hắn vẻ trào phúng, nói:

- Đây là kế hoạch tốt nhất ta có thể nghĩ ra. Nếu không cứ mạo muội giao những tài liệu này cho Trung Quốc, cho dù có năng lực chế tạo những vũ khí đó thì cũng không có thực lực bảo vệ những tư liệu và công nghệ này. Chính vì thế nhất định phải có một điểm sáng khác có khả năng hấp dẫn ánh mắt toàn bộ thế giới, đây gọi là dưới chân đèn thì tối, còn lý do của ngươi thì chỉ vỏn vẹn là không muốn liên lụy tới Ai Cập, lý do như vậy...

- Không phải Ai Cập!

Trịnh Xá cao giọng nói:

- Là đồng đội! Những người này đã cùng chúng ta kề vai tác chiến mấy lần, mỗi lần đều là sinh tử chi giao, mỗi lần chúng ta đều giao sau lưng mình cho đối phương, những đồng đội như vậy có thể vì lợi ích mà vứt bỏ được sao?

Sở Hiên khoát tay đáp:

- Không phải là vứt bỏ. Biện pháp của ta thật sự là biện pháp khả dĩ nhất, chí ít là nếu muốn giúp Ai Cập phục hưng, một lần nữa trở nên mạnh mẽ thì biệt pháp đó là tốt nhất. Hơn nữa vũ khí ta giao ra cũng đúng là vũ khí công nghệ cao tương lai, ít nhất cũng là cao cấp nhất trong thế giới này, vì thế...

Trịnh Xá lại nhìn hắn, trịnh trọng nói:

- Cho dù ngươi có nói như thế nào thì chuyện như vậy ta cũng không thể đồng ý, ít nhất là đối với ta mà nói, đồng đội quan trọng hơn thắng thua... Cứ như vậy đi, tiếp tục tiến hành theo kế hoạch của ngươi, nhưng nếu như Ai Cập gặp phải thất bại, ta sẽ tham gia cuộc chiến này... Đến lúc đó nếu có hành động gì quá phận, trách nhiệm chỉ có thể đổ vào ngươi.

Nói dứt lời, Trịnh Xá bình thản bước lên trước mọi người.

"....Hắn mạnh lên rồi, tư tưởng, tinh thần, cùng cả sức mạnh..."

Nếu Ai Cập đã phải đối mặt với chiến tranh, vậy thì để những thành viên đang hôn mê ở lại đây sẽ rất không phù hợp, cho nên sau khi thương lượng một chút, mọi người cuối cùng quyết định vẫn sẽ mang họ tới Trung Quốc, Tuy tình hình trước mắt rất hỗn loạn, lại phải đương đầu với chiến tranh chống Nhật nhưng với thực lực mạnh mẽ của các thành viên trong đội, cũng có thể bảo vệ cho họ được chu đáo, nếu không tại Ai Cập xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, đó mới là không kịp hối hận.

Ngoài đó ra, tiếp theo vấn đề liên quan đến bức thư của Carnahan, cùng khối đá nhỏ cất trong thư.

"...Gửi Trịnh Xá, cứu mạng với! Nếu không đến nữa thì ta chết chắc rồi. Chuyện lần này thật sự không liên quan đến ta, ta chẳng qua chỉ làm người đại diện cho một số thế lực quân phiệt Trung Quốc cùng thương nhân buôn vũ khí nước ngoài thôi, ai mà biết lại "vô tình" đụng phải chuyện này. Nói tóm lại, ngươi nhất định phải tới cứu ta..."

"...Những lần trước coi như tin nhắn vô dụng đi. Ta là Imhotep. Trịnh Xá, chuyện lần này thật sự cần ngươi hỗ trợ một phen. Tình hình cụ thể ta sẽ giải thích rõ ràng."

"Carnahan chuẩn bị hợp tác mua bán vũ khí với Diêm Tích Sơn tại Sơn Tây Trung quốc. Để kiếm đủ tiền mặt, hắn tiến hành khai quật mộ cổ đại quy mô ở Sơn Tây. Trong quá trình đó, bọn hắn phát hiện một ngôi mộ cổ từ thời nhà Tần, nghe nói là ngôi mộ đó lơ lửng trên một vực sâu khổng lồ. Toàn mộ do một loại đá có thể trôi nổi trên không trung tạo thành, bên trong còn có thuốc bất tử mà Tần Thủy Hoàng để lại. Nhưng đó không phải trọng điểm, thứ quan trọng thật sự là trong ngôi mộ đó có phong ấn một sinh vật do Thánh nhân phương Đông cổ tạo ra đang ngủ say, "Thần". Nó hoàn toàn ngang bằng với quái vật mặt nạ hút máu chúng ta đã gặp tại nước Mỹ... Không, hẳn là còn mạnh hơn..."

"Lần khai quật ngôi mộ cổ đó chỉ có một mình Carnahan sống sót. Mặc dù "Thần" đã tỉnh lại nhưng do phong ấn nên nó không thể rời khỏi mộ, vì thế nó dùng một số biện pháp truy sát Carnahan, bởi bất kỳ ai tiến vào trong mộ đều là đối tượng truy sát của nó. Ngoài đó ra nó còn muốn tìm một bức tượng Phật làm từ đá lơ lửng, tượng Phật này là chìa khóa để khai mở phong ấn. Do vậy, hiện tại Carnahan đang vô cùng nguy hiểm, tuy ta đã dùng bí pháp Ai Cập tạo ra mấy thế thân cho hắn nhưng thực lực của đối phương vượt xa ta, không lâu nữa Carnahan thật sự sẽ chết."

"Ngoài cái "Thần" này ra, những phe phái quân phiệt khác cùng gián điệp của Nhật cũng như các quốc gia khác cũng đều đang truy tìm bọn ta, bởi vì bọn chúng cảm thấy rất hứng thú với sự xuất hiện của loại vật liệu trôi nổi trên không trung này, hơn nữa trong mộ chắc chắn là có rất nhiều báu vật. Trước mắt, bọn ta đang bị rất nhiều người chú ý, hiện tại bọn ta ở Thượng Hải, tìm thuyền rời khỏi Trung Quốc, nhưng đáng tiếc là hành tung của bọn ta đã bị kẻ khác bán đứng, bức thư này được viết khi sắp sửa chạy trốn... Tóm lại, ngươi mau tới Thượng Hải, đến đó hãy tìm một tờ báo địa phương đăng tin tìm kiếm bọn ta, nói là bạn cũ ở Ai Cập..."

Mọi người đọc xong bức thư, Vương Hiệp lập tức kêu lên:

- "Thần", đang nói đến "Thần" sao? "Thần" có thể phi thiên độn địa? Quá hay, trong mộ cổ đó nhất định có rất nhiều công pháp tu chân!

Trình Khiếu cũng hưng phấn hô:

- Nghe nói trong công pháp tu chân cũng có cả công pháp song tu, không biết trong ngôi mộ đó có không... Tóm lại, chúng ta phải nhanh chóng đến Trung Quốc, mọi người cảm thấy thế nào?

Những người còn lại cũng đều trở nên hưng phấn, bởi vì trong danh sách cường hóa hoán đổi tại Chủ Thần, công pháp tu chân là trân quý nhất, cao cấp nhất, nhưng nếu có thể giành được trong thế giới phim kinh dị này thì đó thật sự là một chuyện cực kỳ ngoài ý muốn, mà chuyện ngoài ý muốn đó rất có thể khiến thực lực Trung Châu đội tăng lên vùn vụt.

Sở Hiên lại nhìn phong thư có chút xuất thần, đến khi mọi người bắt đầu bàn tán công pháp tu chân có những cái gì, hắn mới lên tiếng:

- Thần tiên, thần tiên. Các ngươi nghĩ cái sinh vật bị phong ấn đó là "Tiên" hay là "Thần"?

Tất cả mọi người đều ngạc nhiên, Trịnh Xá tò mò hỏi:

- Cái đó thì có gì khác nhau sao?

- Nếu như là "Tiên", tức là chỉ những người sống trên núi, là một nhóm người xuất thế tu hành công pháp tu chân tại Trung Quốc cổ đại. Nếu như là "Thần", tức là chỉ sinh vật chiến đấu do các Thánh nhân chế tạo ra. Theo những tin tức đã được xác nhận mà chúng ta thu được cho tới hiện tại, Thánh nhân cổ đại chia làm ba bộ phận chính, phương Đông, phương Tây và Châu Mỹ, tuy bên trong còn có phân bố chi tiết hơn nhưng về cơ bản có thể coi là có ba nhóm lớn này. Thánh nhân phương Tây chế tạo ra vũ khí sinh vật "Thiên thần""Ác ma", Thánh nhân Châu Mỹ chế tạo vũ khí sinh vật, quái vật mặt nạ hút máu, còn Thánh nhân phương Đông thì chế tạo vũ khí sinh vật "Thần"...

Sở Hiên tiếp tục nói:

- Theo tin tức chúng ta tim được, thời cổ đại có một bộ phận nhân loại sáng tạo ra một phương pháp tu hành không thua kém gì năm tầng cơ nhân tỏa của các Thánh nhân, gọi là tu chân, còn những người sử dụng tu chân thì xưng là "Tiên". Sau một trận đại chiến không rõ nguyên nhân, "Tiên" cùng Thánh nhân cơ bản đều tuyệt diệt còn thần sau đó mới xuất hiện. Trên thực tế, trong thần thoại của nước ta, "Thần" xuất hiện từ sau trận chiến Phong Thần, cũng tức là sau cuộc chiến của hai phe "Tiên" thì "Thần" mới xuất hiện. Do đó tiên là tiên, thần là thần, ta cho rằng "Tiên" hẳn là người sử dụng công pháp tu chân còn "Thần" thì để chỉ vũ khí sinh vật dung nạp linh hồn con người, về cơ bản có thể coi như ngang cấp với quái vật hút máu đã gặp tại Mỹ.

Trịnh Xá cũng những người còn lại đưa mắt nhìn nhau, hắn quay sang Sở Hiên hỏi:

- Vậy thì ý của ngươi là thế nào? Chuyến đi tới Trung Quốc lần này thật sự nguy hiểm như vậy sao?

- Nguy hiểm hay không cũng không do ta quyết định, người quyết định là ngươi... Thực lực của ngươi như thế nào rồi? Sau khi mở cơ nhân tỏa tầng thứ tư trung cấp, xóa bỏ tâm ma trong lòng, thực lực của ngươi đã đến mức độ nào, có thể chống lại quái vật gọi là "Thần" này hay không, đó mọi là chuyện cần kíp nhất...

Sở Hiên nhìn Trịnh Xá đáp.

Trịnh Xá gãi gãi cằm nói:

- Thực lực của ta à... Ta cũng không biết thực lực mình đã tới mức độ nào nữa, dù vẫn chưa thể địch lại clone của ta nhưng chắc là có thể liều mạng được với Triệu Chuế Không. Không, hẳn là còn mạnh hơn hắn mới đúng... Đó là thực lực của ta lúc này. Tiến vào mở cơ nhân tỏa tầng thứ tư trung cấp và chưa tiến vào là hai khái niệm hoàn toàn khác biệt. Nếu như muốn hình dung thì những người chưa mở cơ nhân tỏa tầng thứ tư đều là tay không tấc sắt, sau khi tiến vào tầng thứ tư thì có thể có một món vũ khí như là súng, nhưng chưa đột phá tâm ma thì chưa có đạn, ngươi chỉ có thể dùng báng súng mà chiến đấu, một khi đột phá tâm ma, trong súng của ngươi sẽ có đạn... Đó là ý nghĩa của mở cơ nhân tỏa tầng thứ tư trung cấp.

- Sức mạnh của ta hiện tại, nếu như toàn lực chiến đấu... Ta nắm chắc trong một tiếng đồng hồ có thể tiêu diệt toàn bộ quân đoàn Châu Phi của Đức, tương tự, đối mặt với liên quân Anh Pháp cũng vậy!