Vô Hạn Khủng Bố

Chương 196: Xuất phát! Thủ đô Gondor, Minas Tirith




Khi nhóm Trịnh Xá trở lại thủ đô Rohan thì đã qua hai ngày hai đêm, hành trình tới Isengard ngoài giết chết pháp sư áo trắng Saruman đã phát điên ra họ không có thu hoạch nào khác. Pháp sư áo trắng vốn uy thế vô cùng lại dễ dàng bị Bạo liệt tiễn ba mũi của Legolas cùng Phong chi tiễn của Trương Hằng giết chết, thân là pháp sư vậy mà đến cả vòng bảo vệ cũng không dựng lên, tinh thần là hoàn toàn điên loạn, lão chẳng hơn gì một ông già bình thường.

Nhưng không giống như trong kịch bản, sau khi Saruman chết, tháp pháp sư liền bắt đầu sụp đổ, theo như Gandalf nói thì tòa tháp này dựa vào ma pháp của Saruman chống đỡ mới có thể đứng thẳng, sau khi lão chết, tháp pháp sư cũng biến thành gạch vụn.

- Chỉ tiếc những thư trong tháp, theo như ông nói, những thứ một pháp sư cất chứa chắc chắn là vô cùng nhiều, tài sản của pháp sư hoàn toàn có thể gọi là phú khả địch quốc (*), trong đó không biết có bao nhiêu năng lượng thạch hoặc vật phẩm loại ma pháp truyền thuyết đây.

Trịnh Xá tiếc nuối nói với Gandalf.

Gandalf lại có chút xấu hổ, bởi vì ông nghĩ nhóm Trịnh Xá vốn không cần phải tham gia trận chiến đối mặt với Mordor, chỉ là lúc trước được ông ta nhờ cậy nên mới bị liên lụy, mà làm lính đánh thuê, rõ ràng giá trị số năng lượng thạch ông ta giao cho họ lúc trước là quá ít, bản thân ông cũng không thể so với pháp sư áo trắng như Saruman được, mới trở thành pháp sư áo trắng không lâu, tài sản cũng chẳng nhiều nhặn gì nên chỉ có thể nói:

- Sau khi trận chiến với Mordor kết thúc, ta sẽ tìm cách trả đủ thù lao cho các ngươi. Yên tâm đi, Trịnh Xá, đồng đội của ngươi sẽ không phải chết vô ích đâu.

Trịnh Xá thuận miệng đáp ứng, trong lòng hắn thì lại nghĩ đến chuyện sau này hoán đổi thời gian quay lại thế giới Lord of the Rings, nhất định phải tới Isengard đào bới, tháp pháp sư có thể đã sụp đổ nhưng những thứ trong tháp cũng sẽ không lập tức biến mất, vì thế mặc kệ thế nào, đều có một khoản tài phú lớn chôn ở đó.

Isengard tạm thời không còn gì đáng nói, mọi người trở về Edoras, tiếp đó đương nhiên là quân đội cùng dân chúng thỏa sức vui chơi, vốn một trận chiến diệt vong lại có thể thắng lợi khiến cho quân dân khắp Rohan đều mừng rỡ như điên. Lại thêm quốc vương Théoden đã khôi phục thần trí, thu nạp lại quân đội bị lưu đày trước kia, trong vòng một tuần ngắn ngủi cả Rohan đã có hơn bảy nghìn kỵ binh, cho dù trừ đi những người bị thương, bệnh tật cũng còn hơn năm nghìn kỵ binh tinh nhuệ, quân đội như vậy tại Middle Earth đã là một đội quân rất mạnh mẽ rồi, ít nhất cũng có sức uy hiếp tới đại quân Orc của Mordor.

- Nhưng tại sao chứ?

Quốc vương Thesoden quát lớn:

- Tại sao ta lại phải tới cứu viện Gondor, phải giúp đỡ những kẻ gọi là minh hữu nhưng không thèm tới cứu viện chúng ta, các ngươi nói cho ta nghe thử? Dựa vào cái gì mà muốn ta làm như vậy?

Mấy người Gandalf đều im lặng, có lẽ nhóm Trịnh Xá không hiểu được nhưng trong mắt người ở thế giới này, minh hữu chính là người phải có mặt vào thời điểm mấu chốt lúc lâm vào chiến tranh, khi đối phương đã vứt bỏ minh ước, không khinh bỉ cùng tuyệt giao đã là rất tốt rồi, còn muốn họ phải liều mạng chiến đấu nữa, làm gì có chuyện tốt như vậy? Quốc vương Théoden chẳng qua chỉ là đang sử dụng quyền lợi mà mình đáng phải có thôi.

Gandalf vẫn mềm mỏng nói:

- Nhưng sau khi Gondor bị hủy diệt, môi hở răng lạnh...

- Không!

Théoden nhìn chằm chằm vào Gandalf, nói:

- Tôn nghiêm lại càng quan trọng hơn! Nếu như Rohan chúng ta quên đi sự vô tình của Gondor, quên rằng bọn không hề tới cứu viện chúng ta, cứ như vậy nhắm mắt chạy tới! Rohan sẽ không còn một chút tôn nghiêm nào nữa, vì thế chúng ta tuyệt đối không cứu viện, trừ phi... Trừ phi Gondor đốt lên phong hỏa đài thời cổ đại, để chính miệng họ nói với Rohan, họ đã đến lúc sinh tử tồn vong, cần máu tươi của Rohan cứu giúp họ... Nếu không, kể cả Mordor có san bằng Gondor, Rohan cũng sẽ không phái đi một người một ngựa!

Đây là câu trả lời của Théoden, Gandalf bất đắc dĩ chỉ có thể quyết định tự mình sẽ tới Gondor trước, chuẩn bị thuyết phục quan nhiếp chính của Gondor, đốt phong hỏa đài thời cổ đại, chỉ có như vậy mới có thể kết hợp sức mạnh của loài người thành một khối. Mà đồng thời, ông cũng không để Aragorn đi cùng, do quan nhiếp chính vẫn đang điều khiển Gondor, nếu Aragorn liều lĩnh tới đó, kết quả sẽ rất khó dự đoán.

- Aragorn, ngươi nhất định phải đi một con đường khác tới Mordor, ở đó có lực lượng cuối cùng cũng là lực lượng mạnh mẽ nhất của Gondor, nắm lấy lực lượng ấy, đến lúc đó... Ngươi sẽ hiểu ý nghĩa của một vị vua thật sự.

Đây là lời Gandalf nói khi ra đi, tiếp đó ông ta mang theo Mery rời khỏi thủ đô Rohan... về phần tại sao lại phải mang Merry theo, thâm ý trong đó có lẽ chỉ mấy người Trịnh Xá đã hiểu rõ kịch bản phim mới có thể hiểu được.

"Chuẩn bị nếu quan nhiếp chính không đồng ý thì để Merry lẻn vào đốt phong hỏa đài phải không? Cái này cũng giống kịch bản gốc thôi..."

Do Trịnh Xá mô phỏng phương thức suy luận của Tiêu Hoành Luật, biết được tầm quan trọng của trận chiến tại Minas Tirith lần này, gần như hoàn toàn ảnh hưởng tới thế lực Trung Châu đội giành được sau này sẽ thế nào, vì thế hắn không thể không đi theo hai ngươi Gandalf, cùng tới Gondor.

- Chúng ta bây giờ phải chia ra, ta cùng Chiêm Lam tới Gondor trước, một là bảo vệ hai người Gandalf, hai là phải giúp trận chiến Minas Tirith thắng lợi, nhưng điều đó cũng không quan trọng, mấu chốt là phải dự phòng hai đội kia tập kích. Hiện tại ta đã mở cơ nhân tỏa tầng thứ tư, mặc dù không thể khống chế nhưng cũng rất mạnh, đi trước tới Gondor cũng có thể uy hiếp hai đội kia... Triệu Anh Không, Trương Hằng, Trình Khiếu, ba người các ngươi đi theo Aragorn, theo như kịch bản phim, Đội quân người chết uy lực vô cùng, cho dù thế nào cũng phải giúp hắn được bọn chúng thừa nhận, đương nhiên, tính mạng các ngươi vẫn là số một.

Trịnh Xá nhìn ba người trước mặt, nghiêm túc nói.

Trình Khiếu cười ha ha đáp:

- Yên tâm đi, chỉ cần ta còn một hơi thở, nhất định sẽ bảo vệ thật tốt cho Anh Không muội muội.... Còn về Trương Hằng, ngươi chết đâu cũng được, ta không bảo vệ đàn ông....

Trịnh Xá lại xốc áo Trình Khiếu nói:

- Ta muốn các ngươi đều sống sót, không phải lại thấy ngươi một lần nữa cười cợt đứng chắn trước phụ nữ... Sống sót, điều này quan trọng hơn tất cả mọi thứ, quan trọng hơn tất cả mọi chuyện... Sống sót, chúng ta cùng sống sót!

Trình Khiếu bất đắc dĩ gật đầu, đến khi Trịnh Xá buông tay ra, hắn mới lẩm bẩm áo mình sắp bị xé rách, bất quá có thể thấy được trong mắt hắn thoáng qua một tia cảm động, hồi hộp.

- Như vậy... Gặp lại ở Minas Tirith, để chúng ta cùng nhau sống sót!

Trịnh Xá kéo cương, khô lâu chiến mã nhảy dựng lên, tiếp theo tung vó chạy băng băng, Trịnh Xá cùng Chiêm Lam từ từ đi xa, bám sát con ngựa trắng của Gandalf, cùng tiến về phía Gondor.

Đường đến Gondor, với sức chạy của hai con ngựa có thể tới nơi trong vòng ba ngày, vì thế trên đường cả bốn người đều trầm mặc, chỉ đưa mắt nhìn về phía Gondor, hy vọng trước khi Mordor xuât binh có thể đốt lửa phong hỏa đài, như vậy kỵ binh Rohan mới có thể tập hợp trong thời gian ngắn nhất, tới chi viện Gondor.

Bốn người đi được khoảng hai ngày, Trịnh Xá đột nhiên giật giọng hỏi Gandalf:

- Gandalf, cái túi không gian của ông đang giữ bên người à? Hay là ở chỗ Legolas?

Gandalf đang điều khiển mã vương phi nước đại, nghe Trịnh Xá hỏi vậy, một lúc sau ông ta mới đinh thần lại, đáp:

- Ồ, là ở chỗ Legolas, hình như hắn quên trả lại túi cho ta, có vấn đề gì sao?

Trịnh Xá ngẩn người, bối rối đáp:

- Không, không có gì, có lẽ là ta quá lo lắng thôi...

Chiêm Lam ngồi trong lòng hắn chợt hỏi:

- Đã xảy ra chuyện gì sao? Anh nghĩ ra cái gì?

- À, có chút cảm giác, anh chung quy vẫn cảm thấy Sở Hiên không thể dễ dàng chết như thế, mặc dù đã nhận được thông báo trừ một điểm nhưng với trình độ trí tuệ như hắn, rất có thể lại là một lần tính kế khác, không chỉ tính kế tất cả chúng ta, biến chúng ta thành quân cờ, càng có khả năng là hắn tính kế cả bản thân mình trong đó... Không nhìn thấy thi thể hắn, liền có cảm giác tên này vẫn đang còn sống, cảm giác như vậy thật sự là...

Trịnh Xá cười khổ, kéo cương, đẩy cao tốc độ khô lâu chiến mã, nói tiếp:

- Không quản nhiều làm gì, nếu như hắn không chết thì nhất định sẽ có chuyện thú vị, anh có nghĩ nhiều cũng vô dụng, Nếu như hắn thật sự đã chết, chuyện anh cần làm là phải càng tích cực đối mặt với khiêu chiến, nếu không Trung Châu đội chúng ta sẽ không còn hy vọng!

Ở bên kia, khi Trịnh Xá cùng Gandalf đều mang người tới Gondor, những người ở Edoras mặc dù chưa xuất phát nhưng cũng không nhàn rồi, mỗi ngày đều rèn luyện bản thân, đặc biệt là hai người mới có vũ khí giải phong, ngoài khi sử dụng cảm thấy trọng lượng giảm xuống ra, uy lực thật sự của hai món vũ khí này cũng bắt đầu được thể hiện. Ví dụ như thanh gươm Excalibur không chỉ sắc bén, sau khi giải phong nó còn có thể tiến hành tấn công không bị đấu khí ảnh hưởng, cho dù trên người có phương có đấu khí hoặc trên vũ khí có đấu khí, hiệu quả hủy diệt của nó đều có thể phá nát tầng đấu khí của đối phương trong nháy mắt, Hổ hồn đao mang của Trịnh Xá cũng không khác gì, chỉ là Triệu Anh Không còn chưa tìm được tuyệt kỹ của thanh kiếm này như Trịnh Xá đã kể, chiêu thức uy lực cực mạnh như bắn ra một luồng laser.

Trương Hằng cũng phát hiện ra một số diệu dụng của cây cung trong tay vì thế hắn đặc biệt tìm Legolas, hy vọng vị đại sư cung tiễn này có thể cho mình một số trợ giúp. Khi hắn tìm tới nơi thì thấy Legolas đang đứng nhìn một kỵ binh mặc áo đen phóng ngựa chạy ra xa, tên kỵ binh đó vóc người gầy nhỏ, cũng không mặc áo giáp, cứ như vậy cưỡi ngựa chạy ra ngoài thành, dần dần đi ra xa.

- Đó là ai vậy, sao ta thấy rất quen mắt?

Trương Hằng khẽ nói.

Legolas giật mình quay lại, hắn nhìn Trương Hằng cười cười xấu hổ, đáp:

- Một vị sứ giả... Sứ giả mang đến thắng lợi.

Cưỡi ngựa suốt ba ngày ba đêm liên tục không ngừng nghỉ, tố chất thân thể Trịnh Xá cùng Gandalf còn miễn cưỡng chịu đựng được, Chiêm Làm cùng Merry thì thật sự không có cách nào, hai người đều chỉ biết dựa vào người đằng sau ngủ thiếp đi. Suốt quãng đường, mọi người gần như không nghỉ ngơi tử tế một chút nào, đến bình minh ngày thứ tư, nghênh đón ánh nắng sớm là một tòa thành màu trắng hùng vĩ xuất hiện trước mặt họ.

- Đây là thủ đô của Gondor, cũng là thành phố hùng vĩ nhất của loài người, Minas Tirith, còn có tên khác là thành phố của đức vua. Nơi này là tượng trưng cho chính quyền con người, một khi bị đại quân Orc của Mordor công phá, loài người cũng sẽ kết thúc.

Gandalf thở dài, khẽ vỗ đầu tuấn mã, tiếp đó lao về phía thành phố trắng.

Trịnh Xá bám sát theo Gandalf, một con ngựa trắng cao lớn cùng một khô lâu chiến mã cùng tiến tới Minas Tirith. Quân lính canh giữ trên tường thành lập tức kích động, do uy danh của pháp sư áo trắng tại Middle Earth là rất lớn, mặc dù Saruman phản bội khiến cho thanh danh của pháp sư áo trắng suy giảm nhưng phần lớn con người vẫn tin tưởng pháp sư áo trắng là cứu tinh của nhân loại.

So với pháp sư áo trắng, khô lâu chiến mà càng khiến người ta quen thuộc và sợ hãi, đó chính là vật cưỡi của Ringwraith, hình tượng của chiến mã này căn bản không thể bắt chước nên khi binh lính trên tường thành nhìn thấy pháp sư áo trắng bị Ringwraith đuổi theo, những người này lập tức huyên náo, đồng thời một đại đội cung thủ từ trong doanh trại chạy lên tường thành.

Phải tới hơn một giờ sau, chuyện hiểu lầm này mới được giải thích rõ ràng, đặc biệt là Trịnh Xá phải tới chỗ khô lâu chiến mã, giao nó cho binh lính Gondor phái ra, những binh sỹ này mới tin là pháp sư áo trắng giết chết Ringwraith (họ không tin rằng dựa vào vũ khí hoặc thân thể có thể giết được Ringwraith), còn khô lâu chiến mã thì là chiến lợi phẩm.

- Rất bất đắc dĩ phải không?

Gandalf cười, nói:

- Không có cách nào, người Gondor chính là như vậy, họ sẽ luôn kiên trì với chuyện mình đã nhận định, dù là tốt hay xấu, chỉ cần họ nhận định mình phải đi con đường này thì sẽ đi đến tận cùng.

Trịnh Xá có chút khó khăn điều khiển chiến mã dưới chân, đây là chiến mã mà lính Gondor giao cho hắn sau khi lấy đi khô lâu chiến mã, hắn cũng không lo không lấy lại được nó, cho dù phải dùng vũ lực đoạt về thì những binh lính bình thường này cũng làm sao có thể ngăn cản được hắn? Hơn nữa Gandalf cũng tuyệt đối không để chuyện đó xảy ra.

- Đi thôi, chúng ta tới gặp quan nhiếp chính!

Chuyện tiếp theo tạm thời không cần kể rõ, đều là nhắc lại kịch bản phim (tránh để có một số người đọc lại nói người viết câu bài, tác giả), tóm lại khi mấy người Gandalf tới gặp quan nhiếp chính thì lại nhận được câu trả lời rằng không muốn Rohan tới chi viện. Bởi vì hắn biết người kế thừa vương tộc Gondor đang ở Rohan, hắn không hy vọng Gondor lại trờ về tay quốc vương, như thế quan nhiếp chính sẽ chẳng còn chỗ nào để đi, vì thế hắn quyết liệt từ chối đề nghị của Gandalf, đốt phong hỏa đài cầu viện Rohan.

- Ngu xuẩn! Đúng là ngu xuẩn hết sức! Cho dù quốc gia này bây giờ là của hắn nhưng đến khi Mordor sang bằng nơi này, hắn sẽ còn lại được cái gì? Chẳng còn lại gì cả, chỉ có thể chết tại đay, hắn sau không trao trả đất nước lại cho quốc vương, như vậy còn có thể lưu lại chút tiếng tốt!

Gandalf nổi giận đùng đùng từ trong hoàng cung đi ra, ông bước tới đài quan sát trong thành phố, từ đó có thể nhìn thấy Mordor ở bên kia mấy dãy núi phía xa, nơi ấy đỏ như máu, giống như có thứ gì đó đang bùng cháy trong không khí.

Gandalf vẻ mặt ảm đạm nói:

- Chúng ta thua rồi, loài người sắp diệt vong... Sauron đã hồi sinh, chiếc nhẫn tối cao đã trở lại chỗ hắn, nhưng loài người thì vẫn đang âm mưu tranh giành, vẫn đấu đá lẫn nhau vì quyền lực mơ hồ, quân đội như thế, chính quyền như thế... Chúng ta làm sao có thể đánh bại quân vương tàn bạo của Mordor chứ... Chúng ta thua rồi.

Trịnh Xá vỗ vai Gandalf nói:

- Đừng bỏ cuộc, chúng ta đã chiến đấu nhiều như vậy, bao nhiêu cảnh ngộ khó khăn đều đã vượt qua, chẳng lẽ lại chịu thua cái tên quan nhiếp chính vô dụng ấy sao? Chúng ta còn có kỵ binh tinh nhuệ của Rohan, chúng ta còn có đội quân Ent đang tới đây, chúng ta còn có một nhóm minh hữu nữa... Khi Sauron thật sự hồi sinh, người Elf trên đại lục này dù thế nào cũng phải xuất một phần sức lực, nếu không họ chỉ có thể lập tức cúp đuôi chạy trốn thôi.

Gandalf hít sâu một hơi đáp:

- Đúng thế, cứ theo kế hoạch đã định... Merry.

Người hobbit Merry đang chăm chú nhìn bầu trời đỏ rực phía xa, cảnh sắc vừa tráng lệ vừa quỷ dị, nhưng khi hắn quay đầu lại liền thấy ba người còn lại đều nhìn chằm chằm vào mình, lập tức trong lòng hắn chợt có dự cảm không tốt, giống như sắp bước lên thuyền giặc....

- Cuối cùng phong hỏa đài cũng đã đốt lên rồi...

Một thanh niên tóc đen mặc quần áo hiện đại ngồi trên đỉnh núi tuyết, hắn trông thấy một ngọn lửa bùng lên trên sườn núi dưới chân, ánh lửa khiến người ở một ngọn núi khác nhìn thấy, theo đó ngọn lửa ở bên ấy cũng bốc cháy, tiếp tục truyền đi, dần dần, ánh lửa đã lan ra cách đỉnh núi cực xa.

- Vậy là trận chiến Gondor đã sắp bắt đầu?

Thanh niên tóc đen chợt lộ vẻ tươi cười, hắn cười ha ha mấy tiếng rồi hung hăng nói:

- Triệu Chuế Không, lần này ta ra tay ngươi sẽ không còn gì để nói phải không? Cút mẹ ngươi đi! Chờ đến khi ta ngưng luyện xong kim đan, kể cả ngươi có mở cơ nhân tỏa tầng thứ tư, lão tử cũng không sợ ngươi! Đến lúc đó không bóp nát ngươi ra không xong, còn cả clone của ngươi, còn cả tên ác ma kia...

- Chỉ có tu chân mới là sức mạnh tối cường!

Không nhắc đến vẻ điên cuồng của tên thanh niên tóc đen này, khi ánh lửa truyền tới Edoras, quốc vương Théoden lập tức quyết đoán lạ thường, ra lệnh xuất binh tới Gondor. Thật sự là người ở địa vị cao, ông ta đương nhiên là biết đạo lý môi hở răng lạnh, cho dù kỵ binh Roha có mạnh mẽ cũng không thể đơn độc chống cự lại thế lực Mordor, chuyện duy nhất bọn họ có thể làm là phối hợp với quân đội Gondor, cùng ngăn cản đại quân Orc của Mordor.

- Mặc dù rất không may, nhưng ta vẫn phải báo với các ngươi một câu.

Théoden sau khi nghe một kỵ binh trinh sát báo cáo, sắc mặt ông lập tức trở nên nặng nề, nói:

- Sau khi chiến dịch Helm"s Deep bắt đầu, ta đã phái một số trinh sát tới Gondor, một là để cầu viện, hai là xem thử quân đội Mordor có bắt đầu tiến công hay không, bây giờ họ đã trở về, cũng mang theo tin tức về quân đội Mordor mà họ nhìn thấy.... Rất không may, chúng ta phải đối mặt với đại quân một trăm nghìn tên do Orc cùng Troll tạo thành. Đội quân này so với chúng ta tưởng tượng lúc trước còn lớn hơn nhiều, mạnh mẽ hơn cả thế lực liên minh tà ác trong cuộc chiến thời cổ đại... Quân đội có thể xuất chiến của Rohan chúng ta chỉ được năm nghìn kỵ binh mà thôi....

Đây là hoàng cung Rohan, sau khi Théoden quyết định xuất binh, ông ta lập tức không hề do dự tiến hành bố trí cùng triệu tập binh lực, cần phải để binh sỹ đi theo bảo trì sức chiến đấu mạnh nhất. Đến khi lính trinh sát mang tin tức trở về, đội quân Orc một trăm nghìn tên, trong nháy mắt đã phá tan lòng tin của mọi người, nơi này không phải thế giới hiện thực, mà là đại lục Middle Earth, cho dù là trong những ghi chép về cuộc chiến từ thời cổ đại cũng chưa từng có thể lực tà ác tập hợp với số lượng lớn như vậy, thế lực này thật sự quá lớn.

- Vậy thì... Phải đi tìm đội quân mới!

Một thanh âm đột nhiên từ bên ngoài cung điện truyền vào, khi mọi người quay lại thì thấy một người mặc áo chùng bước vào, khi tới nơi, người này mới bỏ mũ xuống, đó không ngờ chính là một trong những người giữ ba chiếc nhẫn Elf, đức vua Elrond.

Ngoài ba thành viên Trung Châu đội, những người còn lại đều hơi khom người làm lẽ, Elrond cũng không khách khí, tiếp nhận lễ tiết rồi trực tiếp nói:

- Sauron giành lại được chiếc nhẫn, thực lực của hắn đã khôi phục hoàn hảo, mạnh mẽ như trước kia, nhưng thế lực liên minh thì lại yếu ớt, hoàng tộc loài người chỉ còn lại một hậu duệ duy nhất, ba chiếc nhẫn của người Elf cũng bắt đầu mất đi sức mạnh, buộc chúng ta phải lập tức rời khỏi đại lục... Loài người nếu còn muốn tiếp tục sống sót, Aragorn, các ngươi phải đi tìm một đội quân mới.

Aragorn cười khổ đáp:

- Đã không còn quân đội nào nữa, người Ent đã xuất phát, kỵ binh Rohan cũng chuẩn bị xuất phát, sức mạnh của Gondor ta không thể khống chế nổi, người Elf mất đi sức mạnh của ba chiếc nhẫn cũng sắp li khai... Chúng ta đã không còn minh hữu nữa.

- Không, vẫn còn một đội quân, họ đã chờ đợi cả nghìn năm rồi!

Elrond chợt mở áo choàng, lấy ra một thanh trường kiếm lấp lóe ánh bạc, thanh kiếm này dù không truyền vào chút đấu khí nào cả vẫn liên tục tỏa ra ánh sáng trắng, giống như một tấm gương bằng bạc.

- Đây là bảo kiếm được đúc lại từ những mảnh vỡ của Narsil, chỉ có hoàng tộc Gondor mới có thể sử dụng, dùng thanh kiếm này có thể chứng minh huyết thống của ngươi....

Elrond ngừng một chút rồi, nghiêm trang nói:

- Tới chiêu mộ những người sống trong núi, họ đã chờ đợi có hội này hàng ngàn năm, chỉ có đội quân đó mới có thể lấp bằng chênh lệch với Mordor, chỉ như vậy mới có thể xoay chuyển thế cục!

- Những người sống trong núi?

Aragorn sững sờ, sắc mặt hắn thoáng phát xanh, thì thào nói:

- Những kẻ phản tặc đó? Những kẻ bội bạc, vô sỉ đó? Bọn chúng không có tín ngưỡng, không ai có thể ra lệnh cho chúng...

Elrond cao giọng nói:

- Ngươi có thể! Chỉ ngươi mới có thể ra lệnh cho họ, đội quân này là đội quân của ngươi! Cũng là chỗ dựa cuối cùng của ngươi!

Nhìn vẻ do dự của Aragorn, Gimli tò mò hỏi Legolas đứng cạnh:

- Chuyện gì vậy? Hình như Aragorn rất sợ đội quân đó vậy...

- Không phải sợ, là phẫn nộ...

Legolas thở dài đáp:

- Đội quân đó vốn đã thề sẽ tuân lệnh hoàng tộc Gondor, nhưng đúng lúc quan trọng nhất họ lại bỏ trốn, phản bội lại hoàng tộc, khiến cho dòng máu hoàng gia Gondor suýt chút nữa thì đoạn tuyệt, chỉ còn lại một mình Aragorn là người kế thừa duy nhất. Vì thế họ bị biến thành những kẻ không chết, chỉ khi nào hoàn thành lời thề, hơn nữa được hoàng tộc Gondor tha thứ, họ mới có thể thật sự yên nghỉ.

Mặc dù không biết trong lòng có cảm giác gì nhưng mấy người Aragorn, Gimli, Legolas vẫn quyết định lập tức tới chỗ Đội quân người chết, đã có thanh kiếm Narsil được rèn lại, họ cho dù không khống chế nổi thì ít nhất cũng sẽ không bị giết.

Tương tự, ba người Trung Châu đội cũng đi cùng bởi vì họ biết sự lợi hại của Đội quân người chết, có thể nói chính vì đội quân này gia nhập mà trận chiến Gondor mới có thể thắng lợi, nguyên nhân Trịnh Xá lưu họ ở lại cũng là vì thế, muốn họ bảo đảm an toàn cho ba người Aragorn.

- Nếu có thừa năng lượng thạch thì tốt quá, cây cung màu bạc này không ngờ có thể tập trung năng lượng lên dây, các ngươi không biết chứ, hôm qua khi Legolas sử dụng cây cung này bắn tên, khi năng lượng sinh mệnh của hắn tập trung lên dây cung thì tự nhiên bắn ra hơn mười tia năng lượng. Những tia năng lượng này bắn ra xung quanh mũi tên, trong nháy mắt có thể nâng cao phạm vi tấn công lên gấp mười lần, lập tức biến thành công kích như súng đại liên. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

Trương Hằng hưng phấn nói với hai người còn lại.

Suốt đường đi đều là vùng đất hoang vu cằn cỗi, đến cả cây cối cũng không có khiến tâm tình mọi người càng thêm áp lực, để giải buồn chỉ có thể do Trương Hằng cùng Trình Khiếu thay phiên nhau nói chuyện, nếu bảo họ chờ Triệu Anh Không mở lời thì xác suất còn nhỏ hơn bánh mỳ từ trên trời rơi xuống.

Trình Khiếu ngoáy ngoáy mũi, nhàm chán nói:

- Ngươi không sợ quỷ hồn à? Không phải nói lá gan ngươi rất nhỏ sao?

Trương Hằng thoáng đỏ mặt, giải thích:

- Không phải ta nhát gan, mà là có chút vấn đề về tinh thần nên mới sợ bị đánh và máu tươi, nhưng quỷ hồn thì tuyệt đối không sợ.

Trình Khiếu cười hắc hắc nói:

- Bây giờ nói thì mạnh mồm lắm, đến lúc đó đừng có nhũn cả người ra là được. Nói như vậy hẳn là trước kia từng xảy ra chuyện gì đó nên mới gây ra căn bệnh này tới tận bây giờ phải không? Thật ra ta có cách có thể chữa khỏi loại bệnh tinh thần đó của ngươi.

Trương Hằng lập tức mừng rỡ, vội vã nói:

- Có cách gì? Có cách gì có thể chữa khỏi bệnh của ta? Ngươi không lừa ta đấy chứ?

- Sao lại thế được, chúng ta là anh em với nhau mà.

Trình Khiếu cười lớn, chỉ là nghe tiếng cười, Trương Hằng lại cảm thấy có gì đó không đúng.

- Chỉ cần ngươi hàng ngày dùng máu tươi tắm rửa, sau đó mỗi ngày tự tay xé xác mười tên Uruk-hai, Orc hoặc là sinh vật giống người, ta đảm bảo chỉ sau nửa năm ngươi sẽ giống như Trịnh Xá, dũng mãnh không sợ hãi gì cả, ha ha ha...

Trình Khiếu cười ha hả, nói.

-...Cút cha ngươi đi.

Trương Hằng hung hăng chửi mấy câu, tiếp đó lại nhìn cây cung kim loại màu bạc trên tay, cây cung này được thiết kế rất ấn tượng, uy lực cũng lớn, so với Xạ Thiên Lang của hắn lúc trước thì mạnh hơn nhiều, chỉ là không biết tên và xuất xứ của nó, cũng thật đáng tiếc.

Trong lúc nói chuyện, mọi người đã tiến đến trước một hang động trong dãy núi, xung quanh cửa vào có khảm đầy đầu lâu, những chiếc đầu lâu trắng ởn đều há to miệng vẻ sợ hãi cực độ, ngoài ra trên tường còn khắc một số chữ đỏ như máu.

- Hồn ma vô cùng vô tận, họ bảo vệ nơi đây, người lạ bước vào sẽ phải chết...

Legolas nhìn những chữ khắc, chậm rãi đọc.

Gimli lập tức lớn tiếng nói:

- Có ý gì? Vậy là có ý gì?

Aragorn cũng không để ý, hắn nghiến răng bước vào trong hang, tiếp theo Legolas chần chừ một chút rồi cũng đi vào, chỉ để lại Gimli cùng ba người Trung Châu đội đứng đó. Gimli vội vàng nhìn ba người Trung Châu đội, cười hắc hắc xấu hổ, ba người thì cũng không sợ hãi, họ đã biết kịch bản phim nên đương nhiên là lập tức tiến vào trong hang, nhất thời trong khe núi chỉ còn lại một mình Gimli trơ trọi đứng đó.

Một luồng gió lạnh thổi qua, Gimli run bắn cả người, tiếp đó gào lên:

- Chờ ta với, mọi người chờ ta với!

Nói đoạn, hắn cũng chạy vào trong hang.

Trong hang tối đến không nhìn rõ năm đầu ngón tay, tất cả đều yên lặng đi theo Aragorn cầm đốm lửa đi trước. Hang động thăm thẳm tối đen, phảng phất như đang tiến về phía cõi âm, dần dần mỗi người đều có cảm giác kỳ lạ, giống như mình càng đi càng mất phương hướng, mặc dù đốm lửa trước mắt vẫn đang chớp động nhưng họ lại không thể thấy được hình bóng Aragorn.

Triệu Anh Không chỉ càm thấy như mình đang đi trong một hành lang dài dằng dặc, hành lang đó vô cùng vô tận, cũng không biết đã đi được bao lâu, giống như lúc tiến nhập hoặc trở về Chủ Thần không gian vậy, phảng phất như đã qua rất lâu, cũng phảng phất như mới chỉ chớp mắt...

- Anh Không, dậy đi, con ma ngủ, ngủ say thế này không sợ bị người ta đánh lén sao?

Một giọng nói ôn nhu vang lên bên tai Triệu Anh Không, nàng giật mình mở mắt nhảy vọt lên, chỉ thấy trước mặt có một thanh niên tóc dài anh tuấn đang nhìn nàng mỉm cười. Hắn cao hơn Triệu Anh Không một cái đầu, từ trên cao nhìn xuống đôi mắt ấm áp giống như anh trai nhìn em gái bé nhỏ của mình.

- Triệu Chuế Không! Nơi đây là?

Triệu Anh Không cả kinh, hai tay lập tức nắm lấy thanh gươm Excalibur đang quấn sau lưng, nhưng vừa chạm vào, đang định giơ kiếm lên, nàng bỗng dừng lại một cách khó hiểu.

Triệu Anh Không nhíu mày nói:

- Ta đang ở đây làm gì? Chuế Không ca ca, nơi đây là chỗ nào?

Triệu Chuế Không mỉm cười ôn nhu, đáp:

- Đây là chỗ chúng ta luyện tập mà. Mau đi thôi, mọi người đang đợi chúng ta đằng trước, hôm này phải săn mấy con gấu đen đấy, vẫn phải tiếp tục trông cậy vào tốc độ của Anh Không rồi... Đi thôi, mọi người đang ở đó đợi chúng ta.

Theo tiếng Triệu Chuế Không vang lên, Triệu Anh Không chỉ cảm thấy khung cảnh xung quanh bỗng trở nên rõ ràng, chỗ này là bên một bìa rừng, vừa rồi Triệu Anh Không đang nằm trên một bãi cỏ, sau khi Triệu Chuế Không nói xong hắn liền quay người đi vào trong rừng.

Triệu Anh Không bước tới một bước, rồi lại từ từ lùi lại, đồng thời cúi đầu nói:

- Chuế Không ca ca... Em không thể tới chỗ anh muốn đi, nhưng em muốn hỏi anh một chuyện...

Triệu Chuế Không ngạc nhiên quay lại, mỉm cười ấp áp nói:

- Hỏi đi, chỉ cần là chuyện anh có thể trả lời.

- Chuế Không ca ca... Anh mãi mãi sẽ là Chuế Không ca ca trong ấn tượng của em chứ?

Triệu Anh Không cúi đầu nói.

Triệu Chuế Không ngẩn người, hắn bước tới chỗ Triệu Anh Không, nhẹ nhàng đưa tay lau giọt nước mắt sắp trào ra bên khóe mắt nàng, cười nói:

- Nếu em không muốn tới chỗ mọi người thì một mình phải tự bạo trọng nhé... Anh mãi mãi sẽ là Chuế Không ca ca của em, mãi mãi không thay đổi...

Lời vừa dứt, Triệu Anh Không hung hăng cắn mạnh đầu lưỡi, tiếp đó chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, cảnh sắc trước mặt biến đổi, mặc dù vẫn là một mảnh tối đen nhưng vẫn có thể nhìn thấy mơ hồ cảnh vật cung quanh, nàng đang đứng bên rìa một vách núi, chỉ còn cách bờ vực chưa đầy một mét, nếu bước thêm một bước nữa sẽ rơi xuống vực sâu vạn trượng. Chưa kịp định thần lại, Triệu Anh Không đã nhìn thấy bên cạnh còn có một người khác, Trương Hằng toàn thân đầy mồ hôi, lưng quay về phía vách núi, chỉ cần hắn lùi lại một bước là chắc chắn sẽ rơi xuống, mà Triệu Anh Không thì còn cách Trương Hằng bảy tám mét, nàng giật mình vội vàng lao về phía hắn.

Trương Hằng chỉ cảm thấy cả người bỏng rát và đau đớn, rút cuộc là có thế nào, hắn đang gặp chuyện gì vậy?

Đúng rồi, hắn đang cùng Minh Yên Vi về nhà, đang cùng cô gái mà hắn yêu thương nhất về nhà...

Trương Hằng cố gắng mở mắt ra, quả nhiên nhìn thấy cách đó không xa một gã khuôn mặt mơ hồ đang cười hung dữ ôm lấy Minh Yên Vi, Minh Yên Vi thì liều mạng giãy dụa. Quanh người Trương Hằng còn có ba người khác đang không ngừng đánh hắn, mỗi cú đánh giáng xuống đều khiến hắn đau đớn kịch liệt, máu tươi từ mắt từ tai trào ra.

"Đúng rồi, bị đám lưu manh này cuốn lấy, bọn chúng đánh ta, bọn chúng muốn bắt cô ấy đi..."

Trong đầu Trương Hằng vừa nghĩ như vậy, một quyền dã đánh trúng mắt hắn, lập tức hắn chỉ thấy trước mắt đỏ như máu, đúng là màu của máu tươi, cơn đau đớn vô cùng cũng theo vết thương xộc thẳng lên đầu. Những kẻ đó phảng phất như biến thành người cha nát rượu của hắn, từng quyền từng cước liên tục đánh làm hắn mang đầy vết thương, liên tục đánh làm miệng mũi hắn tràn máu tươi...

"
Không được, thật đáng sợ, đây là máu, bọn chúng vẫn đang đánh ta..."

Trương Hằng ôm đầu có tránh nẽ những cú đánh, nhưng những người này giống như không đâu không lọt, chẳng bao lâu sau trên người hắn đã đầm đìa máu tươi, giống như muốn nhuộm đỏ cả áo quần, Trương Hằng cũng không ngừng lùi về sau nhưng vừa lùi được hai bước hắn lại không thể lùi được nữa, bởi vì hắn đã thấy Minh Yên Vi càng lúc càng xa.

- Chạy đi, Trương Hằng, không cần lo cho em, anh mau chạy đi. Em biết anh sợ máu, sợ bị đánh, đừng lo cho em, anh mau chạy đi, chỉ mấy bước nữa là chúng sẽ không đuổi được anh!

Minh Yên Vi đột nhiên hét lên, nàng vừa giãy dụa vừa hét.

Ý thức Trương Hằng cũng liều mạng kêu gào hắn mau mau chạy trốn, cảm giác sợ hãi bị đánh đã sắp khiến hắn không thể chịu đựng được nữa, chỉ là trong lòng hắn chung quy vẫn cảm thấy như mình quên mắt một điều gì đó, một hy vọng duy nhất khiến hắn đứng yên không động đậy, mặc cho những kẻ này đánh đập vẫn tuyệt đối không lùi lại một bước.

- Mau chạy đi, sau anh không chạy, không phải chuyện gì anh cũng nghe em sao? Bây giờ em bảo anh mau chạy đi sao anh lại không nghe! Trương Hằng, mau chạy đi!

Minh Yên Vi đã bị gã kia kéo đi càng lúc càng xa, nàng cũng gào lên.

- Không thể chạy!

Trương Hằng trân người đỡ lấy những cú đánh, chống chọi nỗi sợ hãi trong tâm, đón lấy cô gái hắn yêu thương nhất, hắn cũng khóc lớn, hét lên:

- Không thể chạy! Lùi lại một bước nữa, tương lai của chúng ta sẽ bị anh tự tay xé nát... Anh không muốn chạy trốn nữa, anh cũng không thể lại không nhìn thấy em... Dù là ảo giác cũng được, dù là mơ cũng được, Yên Vi, lần này anh tuyệt đối không chạy!

Có đôi khi, cảnh ngộ của con người chỉ cần một bước nhỏ sẽ phát sinh chuyển biến căn bản... Có đôi khi, người ta mãi mãi giậm chân tại chỗ, chỉ vì không bước ra một bước nhỏ này mà thôi...

Trương Hằng bước tới một bước, khi bàn chân hắn đã có một nửa rời khỏi vách núi thì hắn bước lên một bước nhỏ, vừa đủ từ chỗ sắp rơi xuống vực đến chỗ an toàn, cũng nhờ đó Triệu Anh Không đến kịp vỗ mạnh vào lưng, đẩy hắn bay ra mấy mét, đầu đập thẳng vào cầu thang.

Trương Hằng bị đập tỉnh cả người, mặc dù trên đầu sưng lên một cục tướng nhưng hắn vẫn lập tức bật dây, tiếp đó sững sờ nhìn xung quanh.

Vẫn là hang động tối đen, trên mặt đất đầy những bộ xương khô trắng bệch, xung quanh Trương Hằng còn có mấy người đang nhắm mắt, toàn thân run rẩy, chỉ có Aragorn là không gặp trạng thái này, hắn cầm thanh trường kiếm tỏa ánh sáng bạc, miệng không ngừng máy động, giống như đang nói chuyện với ai đó.

Một bên Gimli hai tay không ngừng làm động tác cụng li, nâng cốc đưa lên miệng, vừa như vậy vừa tiến về phía trước, một bên thì Legolas liên tục làm động tác bắn tên, vừa bắn vừa chạy lên trước, chỗ hai ngươi đi đến chính là vực sâu không đáy.

Trương Hằng cùng Triệu Anh Không đưa mắt nhìn nhau rồi đồng thời lao tới, mỗi người tóm lấy một người đẩy ra sau, hai người này cũng chung số phận với Trương Hằng, đầu sưng một cục lớn, vừa đứng lên Legolas lập tức thở hắt ra, nói:

- Thật là nguy hiểm, chúng ta đều bị tinh thần lực của người chết khống chế, họ khiến chuyện mà chúng ta dù chết cũng không muốn gặp hoặc chuyện chúng ta mong ước nhất hiện ra trước mắt, tiếp đó dụ dỗ người ta tự nhảy xuống vực... Thật nguy hiểm.

Trong lúc Legolas nói, Trương Hằng và Triệu Anh Không lại nhìn nhau, cùng hỏi:

- Trình Khiếu đâu?

Legolas có đôi mắt của người Elf, trong bóng tối có thể nhìn xa hơn người khác nhiều, hắn quay một vòng liền trông thấy Trình Khiếu đang đứng trong bóng tối, trước mặt hắn một bước cũng là vực thẳm. Chỉ thấy hắn do dự như muốn đưa tay vươn trới trước, nhưng tay đưa ra được một nửa thì lại rụt về, tiếp đó lại đưa chân bước tới, bước được nửa bước rồi lại rút về, mấy lần như vậy, cuối cùng hắn chợt thở dài một tiếng tỉnh táo lại, bộ dạng này khiến mọi người vô cùng tò mò.

Nhìn thấy Trình Khiếu bước tới, Trương Hằng lên tiếng trước:

- Vừa rồi ngươi nhìn thấy cái gì vậy? Bộ dạng thật khiến người ta thấy kỳ lạ...

Trình Khiếu trương bộ mặt khóc lóc thê thảm ra đáp:

- Ta giống như chìm trong hương phấn, xung quanh đều là mỹ nữ mời gọi ta tiến tới. Ngươi không biết đâu, lúc đó có rất nhiều mỹ nữ tuyệt sắc bên cạnh ta, so với mấy cô nương Trung Quốc, thế giới đều đẹp hơn cả chục lần, đáng tiếc, đáng tiếc... So ra thì ta vẫn thích loại đồng nhan cự nhũ hơn, ta nói cho ngươi biết, Trương Hằng....

- Bốp!

Triệu Anh Không trực tiếp đá một phát vào lưng Trình Khiếu, sau đó quay người đi về phía Aragorn.

-.....Cứu mạng, Trương Hằng! Ta sắp ngã xuống rồi, mau lên, khối đá này đang lung lay....

"Cái này... Kẻ ngốc dù có tiến hóa đến thế nào đi nữa thì hình như vẫn là kẻ ngốc, tối đa cũng chỉ thành một kẻ ngốc hơi lợi hại một chút mà thôi..."

Khi mọi người tới bên cạnh Aragorn, dưới ánh sáng bạc từ thanh trường kiếm, họ mới thấy rõ xung quanh đều là u linh màu xanh đậm, vừa rồi mọi người không ngờ chính là từ trong đám u linh đi ra. Aragorn cũng không quay đầu lại, trực tiếp nói với tên u linh đứng gần nhất:

- Ta đã nói rồi, đồng đội của ta nhất định sẽ vượt qua được thử thách của ngươi! Bây giờ đến lượt ngươi phải trả lời câu hỏi của ta! Còn nhớ lời thề của các ngươi không? Còn muốn tìm một mảnh đất để yên nghỉ không? Trả lời ta!

Aragorn vung động trường kiếm trong tay, mỗi tên u linh nhìn thấy đều khẽ cúi đầu cung kính, khi hắn đi tới trước mặt tên u linh thủ lĩnh, tên này đột nhiên cười lớn, tiếng cười vang vọng khắp trong hang, không thấy tên u linh nói gì khác mà theo tiếng cười hắn từ từ tiêu tan giữa không trung, cùng với hắn, tất cả đám u linh xung quanh cũng biến mất.

Aragorn lập tức nóng nẩy, hắn quay xung quanh quát lớn:

- Câu trả lời của các ngươi? Chẳng lẽ không muốn yên nghỉ sao? Nói cho ta biết, câu trả lời của các ngươi là thế nào?

Đúng lúc này trong hang bỗng vang lên âm thanh giống như hàng loạt hòn đá nhỏ đang lăn, chỗ mọi người đứng có thể đi tới bên bờ vực, mà phía trên bờ vực là một khối kiến trúc giống như cung điện. Khi âm thanh vang lên, cánh cổng cung điện liền mở rộng, từ bên trong vô số bộ xương khô giống như thủy triều tràn ra, không ngừng đổ xuống dọc theo vách núi, cứ theo tình hình này mọi người sẽ bị đống xương chon vùi trong hang, Aragorn lập tức không để ý tới đám u linh nữa, hắn hô lớn rồi chạy tới một hướng khác của hang.

Mọi người chạy theo Aragorn tới một thông đạo khác trong hang nhưng mới đi được vài bước đã bị loạt xương khô đầu tiên tràn ngập cả nửa người, vì thế họ không thể không liều mạng chạy tới trước, đến lúc xương khô đằng sau càng lúc càng nhiều thêm, mọi người cuối cùng cũng chạy vào được thông đạo trước khi bị chôn vùi hoàn toàn trong hang. Họ chạy dọc theo thông đạo không lâu liền thoát ra khỏi hang, đập vào mắt là một cong sông chảy men theo triền núi, họ không ngờ đã xuyên qua cả dãy núi này.

Trên sông còn có hơn mười chiến thuyền màu đen to lớn đang đậu, bên bờ sông là một thôn làng nhỏ còn đang bốc cháy, một chiếc tàu đỗ gần thôn làng, một số người đang liên tục vận chuyển đồ vật lên tàu.

Từ lúc thoát ra khỏi hang, Aragorn liền ngồi bệt xuống đất, có thể thấy hắn vô cùng mệt mỏi, giống như đã suy sụp chỉ trong nháy mắt, mắt thấy đội thuyền trước mặt hẳn là một trong những thế lực của Mordor, mắt thấy Mordor càng ngày càng mạnh còn viện quân hắn phải đoạt được lại gặp chuyện ngoài ý muốn, cảm thụ như vậy thật khiến người ta tâm tình uể oải.

Ba người Trung Châu đội thì chẳng có cảm nhận gì đắc biệt, họ tự nhiên là biết kịch bản tiếp theo là gì, đang lúc tất cả trầm mặc không nói thì một luồng gió lạnh thổi qua, tên thủ linh u linh cuồng tiếu lúc trước đột nhiên từ trong vách đá chui ra, âm lãnh nói:

- Chúng ta theo ngươi chiến đấu! Hậu duệ cuối cùng của Gondor!

Aragorn sững sờ, đến khi Gimli lớn tiếng hoan hô hắn mới chống trường kiếm đứng dậy, đồng thời chỉ vào mấy chiếc thuyền lớn trên sông, quát:

- Trận chiến đầu tiên... Tiêu diệt đám hải tặc này!

Viên thủ lĩnh u linh rít lên một tiếng, dẫn đầu lao xuống mặt sông, phía sau lưng mấy nghìn tên u linh xanh biếc lập tức chạy theo, đám u linh vô hình vô chất, hoàn toàn không bị trọng lực trói buộc, cứ như vậy từ trên vách núi lao xuống, tiếp đó một mảng xanh đậm bao phủ hoàn toàn mấy con thuyền đen...

Lúc này, Minas Tirith đã bị hơn một trăm nghìn quân ấp sát, giống như một đàn châu chấu dễ dàng phá hủy mấy trạm gác đằng trước của Gondor, khi bại binh lui về đến Minas Tirith báo tin, quan nhiếp chính không ngờ lại phái con hắn là Faramir chỉ huy số kỵ binh còn lại ra ngoài chiến đấu chứ không dựa vào tường thành phòng ngự.

Faramir là em trai Boromir, khi anh trai hắn đang dưỡng thương tại Rohan thì hắn ở Gondor gặp liên tiếp thất bại, hơn thế nữa cách đây không lâu hắn còn bỏ qua cho tiểu đội của Frodo đi tới Mordor, cũng vì vậy mà khi chiếc nhẫn một lần nữa rơi vào tay Sauron thì hắn thậm chí nghĩ rằng chính mình đã dâng chiếc nhẫn cho Chúa tể Bóng tối.

- Mặc dù rất bất đắc dĩ nhưng chúng ta không thể khống chế đội quân này, hiện tại chỉ huy cao nhất của họ vẫn là quan nhiếp chính.

Trịnh Xá bất đắc dĩ nhìn Gandalf nói, hơn nữa nhóm kỵ binh này trong mắt hắn mà nói, dù về trang bị thì mạnh hơn Rohan rất nhiều nhưng dù là tố chất hay huấn luyện, sĩ khí đều thua kém Rohan một bậc, kể cả có tổn thất đội quân này thì đối với cuộc chiến Gondor mà nói cơ bản không có ảnh hưởng quá lớn.

Nhóm quân này tổng cộng hơn một nghìn người, nhưng họ lại phải nghe lệnh tấn công đội quân hơn một trăm nghìn người, đây là mệnh lệnh của quan nhiếp chính, dù rất bất đắc dĩ nhưng quan nhiếp chính lại là kẻ nắm quyền khống chế tối cao, họ không thể không tiến hành đợt tấn công này, dù đây là hành động tự sát...

Trịnh Xá cùng Chiêm Lam đều không làm gì cả, chỉ có Gandalf liên tục mấy lần tới gặp qua nhiếp chính, hy vọng hắn thay đổi chủ ý, nhưng tên điên này rõ ràng là đã vô cùng điên cuồng, không hề lắng nghe ý kiến của người khác chút nào, chỉ hùng hục ngồi ăn thức ăn.

Quả nhiên hơn một giờ sau, chỉ còn ba binh sỹ còn sống trở về, kể cả Faramir theo kịch bản phim vốn có thể sống sót cũng đã chết, dù sao thì số lượng quân đội Mordor so với phim gốc cũng đông hơn quá nhiều, một trăm nghìn người, một trận mưa tên hạ xuống, là Faramir cũng chắc chắn phải chết.

Gandalf cùng Trịnh Xá đều thở dài, hơn nữa theo hình ảnh quét hình Chiêm Lam truyền tới ý thức Trịnh Xá, cách Minas Tirith không xa đã có hàng đàn Orc, Uruk-hai đông nghìn nghịt, cả đám Troll to lớn cao mấy mét, tất cả tụ thành một đội quân tiến về nơi này, hơn nữa chúng không giống như Uruk-hai của Isengard dùng tay chân công thành... Chúng có rất nhiều máy bắn đá, thang leo thành, xe phá cổng, đây là một đội quân khổng lồ trang bị đầy đủ, toàn diện...

-....Chiến tranh bắt đầu rồi.

Trịnh Xá đã có thể nhìn thấy bằng mắt thường đội quân đông đảo, do số lượng đông hơn trong phim nhiều nên từ chỗ cao trên thành nhìn xa xa vẫn chỉ thấy đại quân trải dài khắp đồi núi, giống như không có giới hạn.

- Bây giờ chờ viện quân của chúng ta xuất hiện thôi, xem xem có mấy nhóm viện quân...