Vô Hạn Khủng Bố

Chương 190: Giải phong và du kích




Quá trình Gandalf cứu quốc vương Théoden trở về không có gì đáng nói, giống hệt như trong kịch bản dùng sức mạnh pháp sư trục xuất ma thuật Saruman dùng để khống chế quốc vương ra, mọi chuyện kể ra thì vô cùng đơn giản, Gandalf vung vung pháp trượng mấy cái là xong.

Quốc vương Théoden lúc vừa gặp mặt trông giống như một ông già hơn tám mươi tuổi sắp sửa xuống lỗ, sau khi được Gandalf giải trừ ma thuật, thân thể ông ta liền nhanh chóng khôi phục với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường. Tối đa không quá mấy chục giây, sắc mặt ông ta đã từ trắng bệch u ám trở nên hồng hào, cuối cùng từ một ông lão ốm yếu biến thành một người trung niên cường tráng.

Quốc vương Théoden của Rohan là một kỵ sĩ mạnh mẽ, dùng võ lực để xưng hùng, sau khi hồi phục không quá hai ba ngày, thân thể hư nhược đã có thể bộc phát đấu khí hoặc cưỡi ngựa xông pha, cường độ đấu khí thậm chí vượt xa Aragorn, cho dù tuổi tác ông ta đã không còn là lúc mạnh mẽ nhất của con người nhưng vẫn vũ dũng như vậy thật sự khiến người ta hâm mộ không thôi.

Thời gian mấy ngày này nhóm Argaorn cùng sáu người Trung Châu đội đều nghỉ ngơi dưỡng sức, do trước đây Théoden bị khống chế quá lâu làm nội chính và quân đội Rohan lâm vào tình trạng hỗn loạn nên mấy ngày này cũng là lúc để Théoden khôi phục thân thể cùng chỉnh lý nội vụ, mặc dù Gandalf trong lòng nôn nóng nhưng vẫn không hề thúc giục Théoden, chỉ yên lặng hỗ trợ ông ta khôi phục công việc.

Mà trong mấy ngày này, nhóm Trịnh Xá cũng không đơn giản là nghỉ ngơi, sau khi được Théoden đồng ý họ bắt đầu triệu tập rất nhiều dân chúng trong thành phố, tiếp theo Trình Khiếu kiểm tra nhóm máu của họ rồi chọn ta ba mươi thanh niên khỏe mạnh nhất, rút ra một lượng máu lớn đủ để tiến thành phẫu thuật cho Boromir.

Do Trịnh Xá đưa nội lực vào làm tam băng, Triệu Anh Không làm trợ thủ cho Trình Khiếu, trong điều kiện cực kỳ thô sơ tiến hành giải phẫu tim phổi, qua hơn mười tiếng đồng hồ, Trình Khiếu mới mệt nhoài tuyên bố phẫu thuật thành công, nhưng Boromir cần nghỉ ngơi ít nhất là mấy tháng, nói cách khác, lần chiến tranh này đã hắn không còn cách nào hình thành sức chiến đấu nữa.

Đây là một chuyện diễn ra, một chuyện khác là Gandalf đáp ứng Trịnh Xá giải trừ tình huống nhận chủ của hai món vũ khí, nhân thời gian này cũng không có việc gì quan trọng, Gandalf quyết định lập tức giải trừ nhận chủ, như vậy có thể đề cao sức chiến đấu cho mấy trường đại chiến tiếp theo. Chỉ là ma pháp giải trừ phong ấn hết sức phức tạp, chưa cần nói đến chuyện cần một lượng lớn năng lượng thạch, mấy ngày sau đó Gandafl cũng mệt mỏi yếu ớt, chính vì vậy ông mới chọn lúc này để giải phong.

Mấy người Trịnh Xá vốn còn muốn xem tình hình giải phong nhưng Gandalf lại đuổi hết cả bọn ra khỏi phòng, tiếp đó một mình ở bên trong cao giọng quát tháo, một loạt chú ngữ kỳ quái cũng được niệm ra. Tới khi trong phòng bừng lên rất nhiều luồng ánh sáng, mọi người mới phát hiện quá trình giải phong không ngờ so với lúc trục xuất ma thuật của Saruman còn ầm ỹ hơn, mấy chục phút sau ánh sáng trong phòng mới từ từ ảm đạm, sau đó Gandalf vẻ mặt mệt mỏi bước ra, không nói câu nào đưa hai món vũ khí cho Trịnh Xá rồi quay người đóng cửa phòng lại, đến lúc đó mới nói vọng ra một câu bảo mọi người không nên quấy rầy.

- Nhìn qua có vẻ thật sự tốn sức!

Gimli trợn mắt há mồm nhìn Gandalf xoay người đóng cửa, sau đó hắn hạ giọng nói với những người còn lại.

Aragorn cùng Legolas gật đầu phụ họa rồi nhìn sang hai món vũ khí trên tay Trịnh Xá. Đầu tiên là thanh kiếm Excalibur, lúc này nó đã hiện ra hình dạng thật sự, là một thanh trọng kiếm hai tay hình dáng cổ xưa, cả thanh kiếm không thấy có chút bóng bẩy nào, giống như một thanh trọng kiếm bình thường, chỉ có hai bên thân kiếm có khắc hai ký hiệu đơn giản, thật sự không có gì bắt mắt.

Cây cung kim loại màu bạc thì hoàn toàn khác biệt, trên thân cung vốn nhẵn bóng lúc này lại có khắc vô số ký hiệu đồ hình cổ phác, giữa những ký hiệu đồ hình mơ hồ còn có những tia sáng màu bạc du động nhưng Trịnh Xá cầm trên tay lại không hề cảm thấy sự tồn tại của những tia sáng này, hình dáng cây cung kim loại màu bạc lúc chưa nhận chủ thật sự rất ấn tượng.

Trịnh Xá cũng không nói nhiều, lập tức chuyển hai món vũ khí cho Triệu Anh Không cùng Trương Hằng, tận mắt thấy họ dùng máu nhỏ lên chúng, hơn nữa còn thấy thanh kiếm Excalibur một lần nữa biến mất, những ký hiệu đồ hình trên cây cung màu bạc cũng biến mất, hắn mới thở ra một hơi nói:

- Vũ khí nhận chủ đều có kỹ năng mạnh mẽ của riêng nó, nhân mấy ngày nhàn rỗi này các ngươi nhất định phải tìm hiểu rõ ràng, nếu không đến lúc chiến đấu có thể luống cuống chân tay.

Trương Hằng tự nhiên là luôn miệng đồng ý, Triệu Anh Không thì chỉ yên lặng liếc nhìn Trịnh Xá một cái rồi không nói một tiếng cầm thanh gươm Excalibur một mình bỏ đi, phương hướng chính là cửa thành, xem ra cô bé muốn ra ngoài thành tiến hành rèn luyện.

Trương Hằng nhìn bóng lưng Triệu Anh Không, cảm thán nói:

- Thật khó mà tin được cô ấy lại là một bé gái, bình thường tập luyện rất khác khổ, không hề có chút nản lòng, không hổ là người của thích khách thế gia, so với chúng ta đã có khác biệt về bản chất.

Trịnh Xá cũng nhìn thật sâu bóng dáng nhỏ bé của Triệu Anh Không, hắn thở dài nói:

- Không, chỉ mấy chữ thích khách thế gia căn bản không đủ sức nặng... Trên lưng cô ấy phải mang quá nhiều thứ, những thứ đó đè nén xuống, khiến cô ấy chỉ có thể liều mạng giãy giụa cầu sinh... Ai, vẫn là vấn đề sức mạnh, chúng ta đều thiếu sức mạnh đủ để phá vỡ vận mệnh của mình, vẫn còn thiếu sức mạnh....

Nhìn bóng lưng Triệu Anh Không, cô bé mười mấy tuổi ấy thật quá cô độc, khiến người ta không chịu được, muốn cùng nàng chia sẻ gánh nặng trên lưng, chỉ để nàng không còn cô đơn tịch mịch như vậy nữa...

Mấy ngày sau, tình hình Rohan đã được cải thiện hơn một chút, Théoden cuối cùng cũng triệu kiến Gandalf cùng mấy người Trịnh Xá, ông ta cũng không chần chừ, vừa gặp mặt đã lập tức nói:

- Quân đội của Saruman đang tới gần, theo tin tức thám từ truyền về, lão huy động hơn mười nghìn tên Uruk-hai, không phải đám Orc đáng ghê tởm mà là lũ quái vật mạnh mẽ Uruk-hai, sau mấy ngày nữa chúng sẽ tới đây. Hiện tại chúng ta căn bản không có cách nào ngăn cản đại quân của Saruman, vì thế ta chuẩn bị đưa dân chúng cùng quân đội tới Helm"s Deep, dựa vào tường thành thiên nhiên ở đó chúng ta có thể đối kháng với đại quân hơn mười nghìn Uruk-hai.

Gandalf lắc đầu nói:

- Đó chỉ là một phần nhỏ trong đại quân của Saruman mà thôi, hắn muốn sau khi san bằng Rohan sẽ liên hợp với đại quân Orc của Mordor. Mặc dù rất không muốn thừa nhận nhưng chỉ bằng mấy trăm kỵ binh của ngài ở đây, cho dù dựa vào Helm"
s Deep cũng không thể ngăn cản đại quân mười nghìn Uruk-hai, việc ngài cần làm bây giờ không phải chạy trốn mà là dũng khí phản kích.

Aragorn cũng vội vã nói:

- Cách đây không xa có một đội kỵ binh hai ngàn người đang tiến về phía bắc, họ đều là thuộc hạ trung thành nhất của ngài, chỉ là trước kia vị xua đuổi khỏi Rohan mà thôi, ngài hoàn toàn có thể dựa vào đội quân đó để chiến đấu, chỉ huy của họ Éomer lại càng trung thành với ngài.

Théoden thở dài nói:

- Bọn họ cách đây ít nhất là một nghìn năm trăm kilomet, chúng ta căn bản không thể liên lạc với họ, nếu như kiên thủ ở đây chờ họ trở về, thật sự không thể kịp trước khi Uruk-hai tàn sát hết con dân của ta. Chuyện này không liên quan đến trung thành hay không trung thành, tóm lại, dẫn tất cả nhân dân thủ đô tới Helm"s Deep, ý ta đã quyết!

Gandalf cùng Aragorn đều thở dài, không nói thêm gì nữa, chỉ có Sở Hiên đột nhiên lên tiếng:

- Có một trăm kỵ sĩ tinh nhuệ không? Ta đang nói thiết kỵ có đấu khí tinh nhuệ nhất Rohan, hơn nữa họ còn phải tinh thông cưỡi ngựa bắn cung.

Mọi người đều ngạc nhiên, Théoden suy nghĩ một chút rồi đáp:

- Ngoài đội hộ vệ hoàng gia hai trăm người ra, trong số binh sỹ còn lại hẳn là có kỵ sĩ tinh nhuệ như vậy, nhưng muốn dùng đề đối kháng với đội quân hơn mười nghìn Uruk-hai thì không được, số lượng chênh lệch quá xa...

Sở Hiên lắc đầu nói;

- Không phải để đối kháng, chỉ cần trì hoãn bọn chúng là được, ngươi dẫn người dân chạy trốn tốc độ chắc chắn là rất chậm, hơn nữa đội ngũ sẽ phải kéo dài, tình hình như vậy chỉ cần một tiểu đội Uruk-hai là có thể làm rối loạn các ngươi, chính vì thế, so với chờ chúng quấy rối chúng ta không bằng phái quân đi trước một bước quấy rối chúng. Mục đích của một trăm thiết kỵ tinh nhuệ này là trì hoãn tốc độ đội quân Uruk-hai, ở bên cạnh quấy rồi, giết chết thám từ, tiêu diệt những tiểu đội Uruk-hai đi truy kích, đốt cháy lương thảo, tập kích hậu phương, đến tối còn có thể tập kích doanh trại bọn chúng, đến khi chúng tới được Helm"s Deep thì cũng sức cùng lực kiệt, đây là tác dụng của một trăm kỵ binh tinh nhuệ.

Mấy nhân vật trong phim nghe vậy hai mắt sáng bừng, trong thời đại này mặc dù cũng có nhóm nhỏ quân đội đi quấy nhiễu nhưng dù là chính hay tà cũng đều không coi lại quấy rối này là thật, du kích đối với họ mà nói là một từ rất xa lạ, cho nên sau khi Sở Hiên nói xong, Théoden lập tức đứng dậy, ông ra liên tục đi đi lại, có vẻ đang cân nhắc khả năng chuyện này rút cuộc là thế nào, hơn nửa ngày sau mới khẽ nghiến răng nói:

- Được, cứ như vậy, mặc dù mất một trăm kỵ binh tinh nhuệ sức phòng ngự của Helm"s Deep càng thêm yếu ớt nhưng nếu có thể để người dân bình yên tiến vào Helm"s Deep thì tác dụng của một trăm kỵ binh này thật sự không nhỏ... Mấy tướng lĩnh kỵ binh của ta ở đây đều phải chỉ huy dân chúng đi tới Helm"s Deep, Aragorn, Trịnh Xá, ta cần các ngươi hỗ trợ, các ngươi dẫn một trăm kỵ bình này đoạn hậu, tận lực trì hoãn quân đội Uruk-hai ở bên ngoài, đến khi tất cả dân chúng tiến vào Helm"s Deep các ngươi lập tức tới đó... Trông cậy vào các ngươi đó, mang một trăm dũng sỹ tinh nhuệ của Rohan chiến đấu đi!

Căn cứ sách lược du kích của Sở Hiên, một trăm thiết kỵ này đều lựa chọn kỵ binh tinh nhuệ biết sử dụng đấu khí, thông thạo cưỡi ngựa bắn cung, mỗi người mang theo hai chiến mẽ, đồng thời mỗi người chỉ mang ba ngày thức ăn, ngoài một lượng lớn tên ra, những thứ khác đều bỏ lại thậm chí là cả áo giâp của ngựa, người nào cũng mang trang phục nhẹ ra trận.

Aragorn nghi hoặc hỏi:

- Nhưng như vậy có được không? Không có giáp sắt, không có trường thương, nói thật kỵ sĩ như vậy uy lực so với lúc trước giảm hơn một nửa, gặp quái vật cỡ như Uruk-hai ta không nghĩ kỵ sĩ tinh nhuệ này còn xứng với hai chữ tinh nhuệ nữa, cách làm này ta thật sự không hiểu.

Trịnh Xá lại vừa cười vừa nói:

- Ta nghĩ ta đại khái hiểu được ý của Sở Hiên, có lẽ ngươi nghĩ rằng cách làm này rất nguy hiểm nhưng trên thực tế đó lại là một phương thức chiến đấu vô cùng kinh khủng. Trong thế giới kia của ta từng có một dân tộc dùng loại chiến thuật này gần như chinh phục toàn bộ thế giới lúc đó, cưỡi ngựa bắn cung... Mặc dù không dám khẳng định ở thế giới này chiến thuật đó cũng có uy lực lớn như vậy nhưng hẳn là cũng không thua kém quá nhiều.

Mặc dù nhân vật trong phim đều rất khó hiều nhưng những người của Trung Châu đội thấy Sở Hiên ra lệnh như vậy lập tức đều bừng tỉnh, trước kia Mông Cổ quật khởi như thế nào, hầu như tất cả những ai thuộc qua lịch sử đều sẽ biết, mà phương thức chiến đấu của họ cũng có sức phá hoại cực lớn, vì thế tất cả thành viên Trung Châu đội đều không có bất cứ dị nghị nào.

Kỵ binh tinh nhuệ chuẩn bị mất hơn nửa ngày, tiếp đó là sắp xếp cho nhân vật trong phim, Gandalf giống như trong phim đuổi theo nhóm kỵ binh đang rời khỏi Rohan, ba người Gimli, Trình Khiếu, Triệu Anh Không thì theo quốc vương Théoden cùng tới Helm"s Deep. Trịnh Xá, Sở Hiên, Trương Hằng, Aragorn, Legolas sáu người cùng xuất phát với một trăm kỵ binh tinh nhuệ, ngăn cản bước tiến của đội quân Uruk-hai.

Mỗi người đều chuẩn bị chiến đấu, theo ý Sở Hiên thì đến tối sẽ xuất phát, còn hơn một tiếng đồng hồ cho mọi người nghỉ ngơi, Aragorn không biết từ lúc nào đã quyến rũ mất công chúa Rohan, đó là một mỹ nữ tóc vàng dáng vẻ anh vũ, nàng cũng chuẩn bị cùng bảo vệ dân chúng đi tới Helm"s Deep, lúc này nàng đang nói chuyện với Aragorn hai má đỏ hồng, Legolas cùng Gimli thì ở bên cạnh cười cợt chỉ trỏ.

Thành viên Trung Châu đội cũng tụ lại một chỗ trao đổi cái gì đó, trước khi chia tay, Trịnh Xá tự nhiên là phải cẩn thận dặn dò Trình Khiếu cùng Triệu Anh Không một lượt, đầu tiên hắn muốn Trình Khiếu bảo vệ tốt Triệu Anh Không, mặc dù nếu so sách lực lượng, trên thực tế Triệu Anh Không mạnh hơn nhiều nhưng Trình Khiếu vẫn trịnh trọng đáp ứng.

- Tóm lại nhất định phải bảo vệ mình cho tốt, một số tên Uruk-hai cũng biết sử dụng Bạo liệt tiễn, vì thế ngàn vạn lần không được cậy mạnh công kích bọn chúng, tốt nhất là dựa vào tường thành phòng thủ. Nếu kịch bản thay đổi, không thể không rút lui thì không cần quan tâm chiến trường thắng bại thế nào, chạy giữ được mạng mới là quan trọng nhất.

Trịnh Xá chăn chú nhìn hai người nói.

Trình Khiếu cười ha ha đáp:

- Biết rồi, ngươi không phải ông già, sao tự nhiên nói nhiều thế? Yên tâm đi, bọn ta thế nào cũng không ngu đến mức vì chút điểm thưởng mà cả mạng cũng không cần.

- Mặc dù nói như vậy...

Trịnh Xá đang định nói thì đột nhiên cách đó không xa, Sở Hiên cao giọng nói:

- Đã đến giờ, tất cả lên ngựa xuất phát!

Trịnh Xá bất đắc dĩ chỉ có thể liếc nhìn hai người một cái rồi nói:

- Tóm lại, mọi chuyện phải cẩn thận!

Dứt lời hắn xoay người nhảy lên khô lâu chiến mã, kéo cương chạy theo sau Sở Hiên.

Nhóm quân này đã bỏ lại tất cả mọi thứ có thể gọi là đồ của thiết kỵ, ví dụ như áo giáp kiên cố cùng giáp cho ngựa, trường thương dài nặng, thậm chí vũ khí cận chiến cũng chỉ chuẩn bị một thanh trọng kiếm, so với trọng kỵ binh sử dụng hai loại vũ khí lúc trước hoàn toàn khác biệt, nhóm quân này chỉ có thể coi như thám tử Rohan phái đi.

Nhưng theo tốc độ hành quân nhanh chóng, lúc này lại là buổi tối, đội kỵ binh như gió cuốn tiến vào trong màn đêm, người trong thành cuối cùng cũng không thấy họ nữa.

Tác dụng của Chiêm Lam lúc này được thể hiện một cách rõ rệt, mặc dù nàng không giỏi cưỡi ngựa, thậm chí có thể gọi là nghiệp dư nhưng kỹ năng quét hình tinh thần lực lại là kỹ năng quan trọng nhất, hữu dụng nhất khi tác chiến cưỡi ngựa bắn cung. Đến sáng sớm ngày thứ hai, nhóm kỵ binh đã chạy được khoảng cách lúc bình thường cần đến hai ngày hai đêm, mà lúc này quét hình tinh thần lực của Chiêm Lam cũng phát hiện ra nhóm Uruk-hai đầu tiên, có khoảng ba trăm tên Uruk-hai cùng hơn ba trăm sinh vật giống như con sói to lớn, trên lưng những sinh vật giống sói này còn có thứ giống như yên ngựa, nhóm quân này hẳn là đội quân quấy rối xuất hiện trong phim.

- Sử dụng dạ tiễn (tên bắn ban đêm)...

Sở Hiên bình thản ra lệnh.

Sau khi lựa chọn ra nhóm quân này, Sở Hiên liền lập tức cho họ biết đại khái một số khẩu lệnh, đồng thời cũng sai người sơn một phần tên của họ thành màu đen, do thời gian khẩn cấp nên mỗi người chỉ có mười mũi tên đen, Sở Hiên gọi chúng là dạ tiễn.

Một trăm kỵ binh theo lệnh Sở Hiên giục ngựa tới gần doanh trại, chiến mã đều là ngựa được huấn luyện tốt, được chủ nhân khống chế sẽ không tùy ý phát ra âm thanh, sau khi Trương Hằng cùng Legolas cùng phóng tên, một trăm kỵ sỹ mới đồng loạt giương cung nhắm về phía doanh trại bắn dạ tiễn.

Cấu trúc quân đội Uruk-hai khá là thô sơ, không có các loại quân hàm phẩm cấp gì hết, bình thường đều do một tên Uruk-hai mạnh nhất làm đội trưởng, sau đó chỉ huy một số tên tác chiến, do sức chiến đấu của chúng vượt xa bộ binh loài người bình thường nên vấn đề cấu trúc quân đội cũng không có vấn đề gì quá lớn.

Lúc này dạ tiễn tập kích, lượt bắn đầu giết chết mấy chục tên Uruk-hai, tiếp theo Sở Hiên lệnh cho binh sỹ sử dụng hỏa tiễn, thiêu đốt toàn bộ doanh trại, lại có hơn ba mươi tên Uruk-hai bị bắn chết. Đên lượt tên thứ ba Sở Hiên lại để kỵ sĩ sử dụng dạ tiễn, trong ánh lửa khắp nơi đám Uruk-hai chỉ kịp chú ý tới hỏa tiễn, lượt công kích này bọn chúng lại càng tử thương trầm trạng, sau ba vòng xạ kích, trong đám Uruk-hai hỗn loạn bát nháo mới có hơn mười tên cưỡi lên lưng sói, cuối cùng cũng lao ra được khỏi doanh trại

Nhưng bên ngoài doanh trại đều là cung thủ đang nhắm chuẩn, hơn mười tên lính cưỡi sói này vừa chạy ra liền lập tức bị bắn thành tổ ong vò vẽ, sau mấy lượt bắn liên tiếp Sở Hiên mới lệnh cho tất cả kỵ sĩ bỏ cung, tiếp đó do Trịnh Xá dẫn ba mươi người xong vào doanh trại chém giết, tiêu diệt tất cả Uruk-hai còn sống, những kỵ sĩ còn lại thì nhân thời gian này bắt đầu thu lại những mũi tên chưa bị hư hỏng. Nguồn: http://truyenfull.vn

Cư như vậy, trong tình hình không chết không bị thương một người, cả một đội lính cưỡi sói của Uruk-hai bị tiêu diệt hoàn toàn, cho dù cũng có đánh lén, tập kích doanh trại trong đó nhưng so với thiết kỵ Rohan lúc trước vừa xông trận liền đánh nhau loạn xạ, tình huống thương vong như vậy đơn giản chỉ có thể gọi là kỳ tích.

- Lên ngựa, chạy tốc độ bình thường, ăn cơm hai mươi phút, nghỉ trên lưng ngựa hai tiếng, Chiêm Lam mở rộng phạm vi quét hình tinh thần lực lên tối đa, cảm thấy tình thần lực không đủ thì đi ngủ, nghỉ ngơi.

Sở Hiên lớn tiếng ra lệnh cho tất cả kỵ sĩ rồi dẫn đầu nhảy lên lưng chiến mã.

Một trăm kỵ binh này quả nhiên đã được huấn luyện rất tốt, sau khi mệnh lệnh ban ra đều nhanh chóng chấp hành, chỉ là khi ăn cơm họ bắt đầu cao giọng cười nói, với uy danh của thiết kỵ Rohan hiển nhiên là cũng không sợ quân Uruk-hai, nhưng lần này họ phải đối mặt với số lính cưỡi sói đông gấp ba lần, trước đây đều phải cần đến năm trăm thiết kỵ tinh nhuệ mới có thể chống lại, mà lần này thì một trăm người lại không chết một ai, chiến tích như vậy nhất thời khiến họ đều trạn ngập tin tưởng vào hành trình lần này.

Sau đó, tới ba giờ chiều cùng ngày, quét hình tinh thần lực của Chiêm Lam phát hiện một đội Uruk-hai hơn một nghìn năm trăm tên, bọn chúng màn theo rất nhiều chiến lợi phẩm, có vẻ như vừa cướp đoạt từ một thôn làng nào đó, sở Hiên tính toán một chút rồi ra lệnh lập tức tập kích.

Khi chỉ huy điểu khiển một đội quân lớn, Trịnh Xá kém xa sở Hiên, trên thực thế khi bố trí cho trên ba mươi người chiến đấu, Trịnh Xá sẽ lập tức có vẻ vô cùng thiếu kinh nghiệm, dù sao thì hắn cũng chỉ am hiểu phân phối từng cá nhân trong tiểu đội, nên sau khi nhóm quân du kích này thành lập, Sở Hiên tự nhiên là trở thành thủ lĩnh, Trịnh Xá cũng dưới quyền chỉ huy của hắn.

Khi nhóm kỵ binh xông tới đội quân Uruk-hai thì vừa đến lúc hoàng hôn, ánh mặt trời từ từ trở nên u ám, nhưng xunh quanh vẫn có thể nhìn được rõ ràng. Nhóm kỵ binh một trăm người vừa xuất hiện, đám Uruk-hai rõ ràng có chút rối loạn, nhưng khi bọn chúng nhìn rõ nhân số nhóm lính này lập tức có vẻ không thèm để ý, ngoài ba trăm tên đi đầu dựng trường thương dài ba mắt lên, quân ở hai cánh cũng bắt đầu cong vào, chuẩn bị trước sau bao vây lấy nhóm kỵ binh này.

Ai mà ngờ được, nhóm kỵ binh lại không lớn tiếng hô hào, xung phong đột kích như trước, ngực lại họ bắt đầu tiến hành nhắm bắn hai nhóm quân ở cánh, sau ba lượt bắn liên tục, cho dù có khiên chắn cùng áp giáp bảo vệ thì vẫn có hơn trăm tên Uruk-hai bị giết. Nhất thời tất cả binh lính Uruk-hai đều phẫn nộ, bọn chúng gầm thét lao về phía nhóm kỵ binh, năm sáu tên Uruk-hai đồng loạt công kích, chỉ chân không cũng đủ giẫm chết nhóm kỵ binh này.

Không ngờ nhóm kỵ binh lại lập tức ngừng bắn, quay ngựa chạy ra xa, sau khi họ chạy được năm mươi mét liền quay lại bắn một lượt, tiếp đó lại chạy ra mười mét, quay lại bắn một lượt nữa...

Cứ thế qua lại, đến khi mấy trăm tên Uruk-hai biến thành thi thể, tất cả đám còn lại mới cảm thấy không thích hợp, vì thế cung thủ trong bọn chúng cũng bắt đầu phản kích. Ngay lập tức có mấy kỵ sĩ không tránh kịp bị bắn chết tại chỗ, nhưng mục đích Sở Hiên mang theo Trương Hằng cùng Legolas chính là vì vậy, tầm bắn tên của hai người vượt xa Uruk-hai, hơn nữa độ chính xác bọn chúng cũng không bì được, nhất thời chỉ cần kẻ nào dám giương cung lập tức bị nhắm bắn, những tên dám lao lên liền bị kỵ sĩ kéo giãn cự ly bắn chết, bọn chúng muốn chạy trốn thì không chạy lại chiến mã, đén khi bọn chúng bỏ chạy tán loạn thì lại càng lợi cho kỵ sĩ xạ tiễn...

Đến hai giờ sáng, tên Uruk-hai cuối cùng bị bắn chết, cả đội kỵ binh chỉ tử vong bốn người.

- Lên ngựa, chạy tốc độ bình thường, ăn cơm hai mươi phút, ngủ trên lưng ngựa sáu tiếng, sau đó tiếp tục tấn công!