Vô Hạn Khủng Bố

Chương 163: Lửa giận




Trịnh Xá lẳng lặng lắng nghe, sau khi gã kia dứt lời hắn mới cười lạnh đáp:

- Nói chuyện? Nếu dùng thân phận bình đẳng trao đổi, ta không ngại hợp tác với công ty Umbrella, còn nếu ngươi coi ta như một con chuột bạch thí nghiệm thì không cần phải nói gì hết...

Tên kia bỗng bật cười ha hả, giống như nghe thấy một chuyện gì rất buồn cười, một hồi sau mới nói:

- Yên tâm đi, ngươi không phải một con chuột bạch thí nghiệm bình thường, mà là con chuột bạch duy nhất trên thế giới này. Trên người ngươi có chìa khóa để mở ra cánh cửa bước vào thế giới mới, cứ yên tâm, ta sẽ đối xử với ngươi rất ân cần, rất ân cần, ha ha ha...

Trịnh Xá nghe vậy cả người phát run, trong lòng suýt thì không nhịn được phải lập tức phát hỏa, có điều tình huống trước mắt còn chưa rõ ràng, liên lạc ý thức với Chiêm Lam đột nhiên biến mất, trong tình hình như vậy hắn không biết vị trí của Progenitor virus, không biết Nạp giới đang ở đâu, thậm chí đến cả Alice đang ở đâu trong căn cứ nghiên cứu này cũng không biết nốt, nếu vội vàng tấn công rất có thể sẽ khiến nhiệm vụ lần này hỏng bét, vì thế hắn chỉ có thể nuốt lửa giận vào lòng.

- Ta có ba yêu cầu, một, phải có đãi ngộ phù hợp với thân phận của ta, hai, phải dảm bảo an toàn tính mạng cho ta, ba, cung cấp không bảo lưu một số tư liệu về T – virus cho ta, ta cũng cảm thấy khá hứng thú với thứ này, đây là điều kiện nếu các ngươi muốn ta hợp tác.

Trịnh Xá suy nghĩ một chút rồi nói.

Gã kia giống như đang sửng sốt, hơn nửa ngày sau liền bật cười như phát điên, ngoài hắn ra có mấy giọng cười khác cũng vang lên, giống như đang chế nhạo Trịnh Xá không biết tự lượng sức mình. Trịnh Xá không hề tức giận, chỉ lẳng lặng đứng dậy, chờ tiếng cường giảm bớt một chút rồi mới nói:

- Ta không thích nói đùa... Xem ra có một chuyện các ngươi không hiểu, đó là ta không phải con chuột bạch bị nhốt trong lồng như các ngươi đang tưởng tượng, thứ đang đứng đối mặt cùng một chỗ với các ngươi là một con mãnh thú!

Thanh âm vừa dứt, Trịnh Xá khom người hung hăng giáng một quyền xuống đất.

Ầm một tiếng cực lớn, chấn động như một con tê giác húc thẳng vào tấm thép, cả mật thất như rung chuyển, đến khi đám áo đen cùng gã nhân viên nghiên cứu trong phòng giám sát nhìn thấy rõ ràng, trên mặt đất đã xuất hiện một hố sâu đường kính tới nửa mét, một quyền bằng tay không này của Trịnh Xá uy lực mạnh đến không ngờ. Vậy còn chưa tính là gì, Trịnh Xá lại đưa tay thọc xuống hố, chỉ thấy hắn hét lớn dùng lực kéo mạnh, xé bật tấm thép dày ba đốt ngón tay lên, cảnh tượng làm đám người trong phòng giám sát hoàn toàn ngây ngôc, chuyện thế này sao có thể xuất hiện trong thế giới hiện thực được, nói là trong phim khoa học viễn tưởng thì còn hiểu được, nhưng tiếng kim loại bị xé rách vang lên rin rít nhắc nhở bọn hắn rằng, chuyện này này đang xảy ra trong hiện thực, hơn nữa còn ở trong phòng giam cách đó không xa.

Trịnh Xá kéo bật một tấm thép dày rộng mấy mét vuông lên, với lực lượng bản thân hắn mà nói quả thật là còn chưa đủ, vì thế khi đánh một quyền xuống đất hắn đã sử dụng trạng thái Bạo tạc, dựa vào sức mạnh kinh khủng đó để công kích. Tình hình trước mắt còn là hắn đã thủ hạ lưu tình, nếu không một cước đá tới có thể trực tiếp phá tung cánh cửa thép dày vài phân, việc gì phải tốn công làm nhiều động tác như vậy, đây rõ ràng là muốn hiếp một chút mà thôi. Nguồn: http://truyenfull.vn

Trịnh Xá dùng một tay nhấc tấm thép hợp kim lớn lên, tiếp đó hét lớn vung tấm thép ném thẳng vào cánh cửa, rầm một tiếng trầm đục, cánh cửa không ngờ bị đập lõm hẳn vào. Tiếp đó hắn dùng sức đạp mạnh, cả người lao thẳng vào cánh cửa, khi hắn vung cước đá bay cửa thì đồng thời toàn thân cũng tiến vào trạng thái Hủy diệt.

Khi hắn vừa ném tấm thép vào cửa thì trên cổ đã cảm thấy tê rần, một mũi châm cực nhỏ từ trong vòng cổ đâm thẳng vào mạch máu, không cần nghĩ cũng biết chiếc vòng này chắc chắn là muốn tiếm loại thuốc có thể khiến hắn hôn mê; vì thế trong nháy mắt lúc mũi châm đâm vào cổ hắn đã tiến vào trạng thái Hủy diệt, sau đó hai tay nắm vòng cổ nhẹ nhàng bẻ gãy rồi ném thẳng vào trong mật thất.

Sau khi hắn ném đi được nửa giây, chiếc vòng bằng thép lập tức phát nổ, uy lực cực mạnh cơ hồ cuống sạch hơn nửa mật thật, nếu chiếc vòng còn ở trên cổ thì cho dù hắn đang ở trong trạng thái Hủy diệt cũng không thể sống sót, nghĩ tới đây, Trịnh Xá cũng bị dọa đến phát khiếp.

Không chỉ Trịnh Xá hoảng sợ, mà đám người trong phòng giám sát cũng kinh hoàng, không phải vì Trịnh Xá thoát ra khỏi mật thật là vì hắn bẻ gãy vòng cổ. Vừa rồi tên tổ trưởng kia mới chỉ nói vài câu, chưa từng uy hiếp gì, dù sao Trịnh Xá mặc dù bị coi là người mang G – virus nhưng vì hắn vẫn tỉnh táo nên công ty Umbrella cũng đối đãi hắn như với một phạm nhân quan trọng, loại vòng cổ phát nổ này cũng chỉ có tác dụng răn đe là chính. So ra thì, nếu Trịnh Xá đột phá khỏi mật thất cùng lắm cũng chỉ khiến công ty Umbrella phái ra thêm một số cảnh vệ tới bắt hắn lại, nhưng nếu hắn chết vì vòng cổ phát nổ, thân thể cũng bị phá hủy thì kết quả chỉ có một, người phụ trách nghiên cứu hắn, tất cả nhân viên trong tổ nghiên cứu cùng đám cảnh, tất cả đều sẽ bị cấp cao trong công ty xử lý hết.

Chờ đến khi Trịnh Xá bình yên vô sự xuất hiện trên màn hình đám áo đen cùng gã nhân viên nghiên cứu kia mới thở phào một hơi, tên trung niên lập tức nói:

- Trịnh Xá tiên sinh, xin ngươi không nên làm chuyện lỗ mãng nữa, mặc dù chúng ta bắt buộc phải có G –virus, hơn nữa cũng muốn mượn cơ thể đã dung hợp với virus của ngươi để nghiên cứu không tuyệt đối không đại biểu rằng chúng ta không dám giết ngươi, dù chỉ còn lại thi thể cũng không xao, từ xác ngươi chúng ta cũng có thể lại được đủ G – virus.

Trịnh Xá đứng tại cánh cửa thép sụp đổ nhìn ngó một chút, cuối cùng cũng tìm thấy camera giám sát căn phòng, hắn nhìn camera cười lạnh nói:

- Mấu chốt của vấn đề không phải ở đó, mà là... Các ngươi dùng cái gì để giết ta? Thế này nhé, trong vòng nửa tiếng đồng hồ đối với bất kỳ ai công kích ta, ta cũng sẽ thủ hạ lưu tình, nhưng sau nửa tiếng ta sẽ bắt đầu giết người, hi vọng trong nửa tiếng các ngươi có thể cho ta một câu trả lời thuyết phục...

Ba điều kiện vừa rồi chỉ cần các ngươi đáp ứng, ta sẽ phối hợp để công ty nghiên cứu ta, dù sao trước kia ta cũng là nhân viên trong công ty, sau này lại trở thành một thành viên cũng chẳng có vấn đề gì. Tuy nhiên đừng cố gắng gây mê ta nữa, lần này ta cứ nói rõ trước, bất kỳ ai còn có ý sử dụng loại thuốc đó tấn công ta nữa, ta sẽ giết hắn ngay lập tức...

Nói đoạn, Trịnh Xá cười lạnh nhấc cánh cửa thép lên rồi ném thẳng về phái máy camera, ba một tiếng, máy camera bị đập nát vụn.

Phá tan phòng giam, sau đó công kích một số cảnh vệ, việc này Trịnh Xá đã suy nghĩ cẩn thận, đầu tiên là hắn phải xác minh vị trí của mình trong viện nghiên cứ, dù là để chạy trốn hay cứu người khác, đây đều là chuyện hắn buộc phải lài. Tiếp theo là nếu tiếp tục kế hoạc thì hắn buộc phải chiếm được quyền lực nhất định, ít nhất cũng phải lấy được tin tức vị trí của Progenitor virus, đây là nguyên nhân hắn thể hiện sức mạnh của mình, để công ty Umbrella càng thêm hứng thú với việc có được hắn, đồng thời cũng để hắn có một chút quyền lực đối thoại công bằng với công ty.

Trịnh Xá đi theo thông đạo được mấy chục giây, từ chỗ ngoặt truyền tới tiếng bước chân rầm rập, mặc dù không nhìn thấy tận mắt nhưng bằng vào kinh nghiệm chiến đấu, Trịnh Xá biết rằng nhóm người này cùng lắm chỉ cách hắn hơn mười mét, vốn còn muốn tiến vào trạng thái Bạo tạc nhưng chần chừ một thoáng hắn chỉ tiến vào trạng thái mở cơ nhân tỏa, tiếp đó lao vào chỗ rẽ.

Mặc dù không sử dụng Bạo tạc nhưng sau khi vận khinh công, tốc độ của Trịnh Xá cũng cực nhanh, chỉ thấy hắn đạp mạnh dưới chân, trên nền hợp kim xuất hiện một vết chân mờ nhạt, nương theo luồng lực này phóng tới vách tường. Chỉ sau nháy mắt, đám cảnh vệ sau ngã rẽ đều nhìn thấy một bóng người lao thẳng tới, có điều bóng người này hình như chạy quá nhanh mà đâm sầm vào tường, nhưng họ còn chưa nghe thấy tiếng thân thể va chạm với vách tường đã nhìn thấy bóng người đó trong thoáng chốc trước khi đâm vào tường liền nhảy vọt lên, xoay người dùng sức đạp mạnh, lao vào giữa đám cảnh vệ với tốc độ không thể tưởng tượng nổi.

Một tên cảnh vệ còn chưa kịp phản ứng lồng ngực đã vụt đau đớn, bị đánh văng ra cả mét, đâm sầm vào hai ba người khác, tất cả đổ ập xuống đất. Điểm mạnh nhất của Trịnh Xá chính là cận chiến, vô luận tốc độ, sức mạnh hay lực phản ứng thần kinh, dù chỉ trong trạng thái bình thường hắn cũng đã vượt xa người thường, đặc biệt là khi mở cơ nhân tỏa, động tác của những người này đều như phim quay chậm. Chờ sau khi hắn một quyền đánh bay tên cảnh vệ kia, một tên khác mới thoáng giơ dùi cui điện lên, hắn đã tóm lấy cổ tay tên này giật mạnh, kéo bắn gã cảnh vệ lên đồng thời vung chân đá tới, tên này lập tức đâm vào mấy người khác văng ra xa vài ba mét.

Nhóm cảnh vệ này có khoảng mười lăm, mười sáu người, Trịnh Xá lao thẳng tới, không để họ kịp phản ứng đã đánh bay vài người, đến lúc này những người kia mới định thần lại nhưng trong thông đạo chật hẹp họ cũng không dám nổ súng, tất cả cầm dùi cui điện tấn công Trịnh Xá.

Có điều cận chến như vậy thì có thể làm gì được hắn? Sau hơn mười giây cả đám cảnh vệ đã nằm dưới đất, còn Trịnh Xá thì tùy tiện cởi một bộ đồng phục mặc vào người, dù sao tất cả đồ vật trên người hắn đều đã bị lấy đi, chỉ còn lại một chiếc quần lót, mặc dù không ảnh hưởng sức chiến đấu của hắn nhưng cảm giác lõa thể cũng không thoải mái lắm.

"Vậy thì... Náo loạn chỗ này thêm chút nữa đi."

Trịnh Xá cười lạnh, tiếp đó theo thông đạo tiếp tục chạy tới.

Công ty Umbrella là một tổ chức mang tầm thế giới, thế lực cực lớn không cần phảo nói nhiều, căn cứ nghiên cứu tại tổng bộ dù là độ lớn hay mức độ canh phòng nghiêm mật đầu vượt xa những căn cứ khác, có thể nói phòng thủ ở nơi này đã lên đến mức một con ruồi không bay lọt.

Nhưng chính trong căn cứ này, mấy trăm cảnh vệ bị một người đánh gục dưới đất, từ mật thất tới đại sảnh trung ương, trên đường đi những cảnh vệ nằm la liệt, rên rỉ không ngừng. Mặc dù trong số này không có ai chết nhưng những kẻ giao thủ với Trịnh Xá kết quả đều là gẫy tay gãy chân, thậm chí là xương cốt toàn thân gãy vụn cũng có khá nhiều.

Trịnh Xá ngồi giữa đại sảnh trung ương, xung quanh hắn là vô số cảnh vệ nằm dưới đất, hắn cũng không khách khí, tất cả những cảnh vệ bị hắn bắt gặp đều không buông tha. Bất quá đối với những nhân viên nghiên cứu mặc trang phục trắng hắn còn không xuống tay tàn nhẫn, chỉ đánh ngất đi là xong, không phải như đám cảnh vệ đều bị đánh gãy xương, nằm xuống đất rên rỉ không thôi.

- Đã qua nửa tiếng đồng hồ, bắt đầu từ bây giờ, tất cả những ai có ý đồ tấn công ta đều chuẩn bị tư tưởng chịu chết đi...

Trịnh Xá ngẩng đầu lên nói, trên thực tế giữa đại sảnh ngoài đám cảnh vệ đang nằm dưới đất ra thì đã chẳng còn một ai nữa.

Sau khi Trịnh Xá lên tiếng mấy chục giây, một giọng nói bỗng vang lên giữa đại sảnh, có lẽ là từ hệ thống giám sát phát ra, thanh âm này lạnh lùng nói:

- Trịnh Xá tiên sinh, ngươi thật sự nghĩ bọn ta không dám sử dụng vũ khí hạng nặng với ngươi sao? Mặc dù là ở trong căn cứ nghiên cứu nhưng chúng ta cũng không phải chỉ có một lượng lớn cảnh vệ mà còn có robot, có tường cách ly dày mấy mét, một khi hạ tường cách ly xuông ngươi cho rằng với sức mạnh của mình có thể mở ra được ư? Không thể nào! Đến lúc đó ta tùy tiện mở một cách cửa phun khí độc là đủ giết ngươi rồi...

Trịnh Xá khoát tay nói:

- Chẳng sao cả, dù sao rơi vào tay các ngươi cùng lắm cũng bị giải phẫu mà chết, không bằng lật nhào cả cái viện nghiên cứu này lên hồi hãy chết. Ví dụ như giết sạch tất cả những người ta nhìn thấy, sau đó dẫn nổ cả căn cứ này, tóm lại ta chắc chắn là chết tan xương nát thịt, nhưng các ngươi cũng đừng mong lưu lại được thân thể ta để nghiên cứu, mà ta nghĩ căn cứ này có còn ở đây nữa cũng phải bàn đã, tình huống như vậy ngươi có muốn thấy không?

Lưu manh, lưu manh 100%, không cần biết trong đầu Trịnh Xá đang nghĩ cái gì nhưng biểu hiện của hắn lúc này thuần túy là lưu manh, lưu mạnh hết cỡ. Ngươi không phải muốn giải phẫu ta sao? Ta đại náo một trận cho cả cái căn cứ nghiên cứu này nát bét, chẳng ai được lợi lộc gì cả, cứ như vậy xem ai sợ ai nào?

Thanh âm kia rõ ràng là cũng bắt đầu chần chừ, một lúc lâu sau mới nói:

- Ta cần phải báo cáo vấn đề này với cấp trên, ngươi trước tiên...

- Không cần, xảy ra lắm chuyện như vậy, nếu ta vẫn không biết thì không cần làm quản lý nữa... Xin chào, Trịnh Xá tiên sinh, ta là phó viện trưởng viện nghiên cứu này, cũng là một trong thành viên trong hội đồng quản trị của công ty, ngươi có thể gọi ta là Richardson. Đối với sức chiến đấu ngươi đã thể hiện, ta và mấy đồng sự đều rất hứng thú, có ngươi làm bảo vệ, không nghi ngờ gì chính là mang theo một đội quân nhỏ, đối với ba điều kiện của ngươi bọn ta cũng hoàn toàn đồng ý, hoan nghênh ngươi trở lại công ty, Trịnh Xá tiên sinh...

Một thanh âm già nua đột ngột cắt đứt tiếng người trung niên kia, thanh âm này trực tiếp nói.

Đây mới là cấp cao nắm quyền lực thực sự của công ty, so với gã trung niên kia dù là thái độ hay sự dứt khoát quyết định sự tình, hai bên đều chênh lệch cả một trời một vực. Quyết đoán đồng ý hoàn toàn đề nghị của Trịnh Xá, hơn nữa bắt đầu tiến hành lung lạc nhân tâm, nếu tên mang G – virus này đã không phải là quái vật đánh mất lý trí thì hắn hẳn là sẽ có phản ứng với quyền lực các loại y như người bình thường, người như vậy hoàn toàn có thể khống chế được. Có lẽ việc Trịnh Xá không đại khai sát giới cũng là cách để biểu lộ thái độ với công ty Umbrella, hắn không muốn đối địch với công ty.

Mọ chuyện sau đó rất đơn giản, nếu Trịnh Xá đã đồng ý đề nghị trở lại công ty, vậy hắn coi như là một thành viên trong công ty, mà cấp cao của công ty này thật sự là người rất quyết đoán, không ngờ lại tự mình tới đại sảnh, không chỉ gặp mặt Trịnh Xá mà còn có vẻ rất thân thiện trao đổi với hắn. Trong tình hình hai bên đều không lộ địch ý, bấy giờ mới có nhiều nhân viên cứu viện chạy vào trong đại sảnh, chuyển tất cả đám cảnh vệ đang nằm rên rỉ dưới đất ra ngoài.

- Rất khá, dù là sức mạnh, tốc độ, lực phản ứng thần kinh hay thái độ cư xử... Ta rất thích ngươi đấy, anh bạn trẻ, tiếp tục duy trì thế này, một ngày nào đó ngươi cũng có thể trở thành cấp cao trong công ty...

Ông lão tên là Richardson đó vỗ vỗ vai Trịnh Xá, sau đó mỉm cười rời khỏi đại sảnh căn cứ nghiên cứu, còn chuyện của Trịnh Xá cơ bản cũng coi như đã được xác định.

Nếu đã quyết định lung lạc, đãi ngộ với Trịnh Xá lập tức tăng lên mấy chục lần, đầu tiên hắn nhận được một căn phòng có thể gọi là rất xa hoa trong viện nghiên cứu, bên trong trừ việc không có máy tinh nối mạng ra thì gần như mọi thứ đều đầy đủ, thậm chí còn cấp cho hắn một nữ thư ký tóc vàng xinh đẹp chuyên giúp hắn sắp xếp cuộc sống hàng ngày cùng các yêu cầu cần có.

"Mặc dù có thể gọi là mỹ nhân kế nhưng có lẽ để giám thị thì nhiều hơn."

Đối với mỹ nữ tóc vàng, Trịnh Xá lại không có dục vọng gì, hắn cũng không phải ngựa giống tính dục quá mạnh, trong hoàn cảnh như thế này, hắn còn phải lo lắng đến chuyện làm thế nào liên hệ với mấy người Sở Hiên. Mặc dù không biết tại sao liên lạc tinh thần lực vô hiệu nhưng hắn không tin rằng Trung Châu đội lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ít nhất là chắc chắn không thể bị công ty Umbrella tập kích, không cần biết là tinh thần lực tảo miêu của Chiêm Lam hay là trí tuệ của Sở Hiên đều khó có thể để Trung Châu đội lâm vào tình cảnh nguy hiểm, chuyện này hắn cực kỳ tin tưởng.

Vì thế chỉ có thể có một cách giải thích, đó chính là Chủ Thần đã ngăn cản tinh thần lực tảo miêu trong căn cứ nghiên cứu này, mục đích là để nâng cao độ khí của nhiệm vụ tình tiết kịch bản lần này, nếu không một khi tìm được căn cứ này, sau đó thông quan tinh thần lực tảo miêu một lượt là nắm rõ mọi chuyện, thế thì còn gì là khó khăn nữa?

Nghĩ tới đây, tâm lý Trịnh Xá đã bình tĩnh hơn rất nhiều, hiện tại việc hắn cần làm nhất là nhanh chóng nắm bắt các tin tức bên trong căn cứ nghiên cứu này, sau đó tìm biện pháp liên lạc với nhóm Sở Hiên ở ngoài. Mặc dù hắn đã được coi là dung nhập vào công ty Umbrella nhưng dù sao hắn vẫn là con mồi quan trọng, hơn nữa đối phương cũng không thể hoàn toàn tin tưởng hắn, vì thế trước mắt dù nói là hắn được hành động tự dong nhưng phạm vi cũng chỉ giới hạn trong căn phòng và mấy thông đạo bên ngoài, ra khỏi phạm vi đó là liền có mấy trăm cảnh vệ đứng gác, hắn muốn lẻn ra ngoài không bị ai phát hiện thì đúng là khó hơn lên trời.

Cho dù thế nào, đến ngày thứ hai sau khi Trịnh Xá cùng cấp cao công ty Umbrella đạt thành hiệp nghị, một nhóm nhân viên nghiên cứu cuối cùng cũng tới đưa hắn ra khỏi mấy thông đạo, bọn họ muốn cùng hắn làm một số thí nghiệm về G – virus, chuyện này chưa từng có tiền lệ trong công ty, cùng nghiên cứu virus với kẻ bị nhiễm virus.

- Đây là báo cáo về những nghiên cứu với G – virus trong cơ thể ngươi mà chúng ta đã làm, do hiện tại tất cả số liệu còn quá ít nên những báo cáo này cũng không tỷ mỉ, hôm nay mời ngươi tới hỗ trợ nghiên cứu một chút, đó là lấy thêm một số tế bào G – virus từ cơ thể ngươi để làm thí nghiệm... Đương nhiên, sẽ không gây mê hay giải phẫu gì cả, chỉ cần rút một chút máu, lấy một vài mẫu mô là được.

Một tên trung niên nhìn Trịnh Xá cười nói.

Trịnh Xá chỉ khẽ gật đầu, yên lặng đi theo đám nhân viên nghiên cứu này, sau lưng họ còn có khoảng hơn một trăm cảnh vệ đi theo, có thể thấy, công ty Umbrella thật sự cũng không thể yên tâm với hắn. Trịnh Xá cũng không để ý cứ vừa đi vừa quan sát xung quanh, tất cả thông tin về hướng đi, vị trí của hắn hiện tại, cách bố trí nhân viên, các loại đều được hắn im lặng ghi nhớ trong đầu.

Theo đám nhân viên nghiên cứu đi một lúc, mọi người rút cuộc cũng tới một căn phòng khép kín, rộng rãi, trong đó các các loại dụng cụ thí nghiệm hơn nữa còn có một cánh cửa có vẻ cực kỳ chắc chắn, hai bên cửa là kính chống đạn trong suốt, chia căn phòng khổng lồ thành hai nửa, một bên có các dụng cụ thí nghiệm, bên kia là một khoảng trống.

Tên trung niên rõ ràng là thấy Trịnh Xá có vẻ khó hiều, hắn cười giải thích:

- Lát nữa bọn ta cần làm một số thí nghiệm ở đây, ví dụ như tiêm G – virus trong cơ thể ngươi vào vài loại sinh vật, để tránh khả năng bọn chúng xuất hiện tế bào phản phệ hoặc biến dị mới cần phải tiến hành trong căn phòng như thế này. Tường phòng toàn bộ từ siêu hợp kim tạo thành, thủy tinh là kính chống đạn nhiều lớp loại mới nhất, dù với sức mạnh của ngươi cũng tuyệt đối không phá nổi...

Trịnh Xá cười lạnh không đáp, để mặc cho mấy tên nghiên cứu viên lấy mẫu máu, vừa rút máu hắn vừa tò mò hỏi:

- Tư liệu về Progenitor virus mà ta cần đâu? Còn cả vị trí của người mang Progenitor virus Alice nữa? Những chuyện này ta đều có quyền được biết phải không?

Gã nhân viên nghiên cứu trung niên cuồng nhiệt nhìn dòng máu từ cơ thể Trịnh Xá chảy ra, hắn cầm lấy ống nghiệm máu đáp:

- Các số liệu về Progenitor virus sẽ được đưa đến vào buổi tối, còn vị trí của kẻ mang Progenitor virus Alice kia thì... Bây giờ cô ta đang trong quá trình chữa trị thân thể, lúc trước cô ta bị thương quá nặng, hiện tại vẫn ở trong trạng thái nguy kịch, đến cả bọn ta muốn tiến hành phẫu thuật cũng không được... Tóm lại trước mắt ngươi không nên đi gặp cô ta, dù là cho ngươi hay cô ta cũng đều tốt.

Trịnh Xá gật đầu không nói gì nữa, đứng nhìn đám nhân viên nghiên cứu bắt đầu, bọn họ dùng máu của hắn tiến hành các loại thí nghiệm viên trung niên sau khi phân giải một ít tế bào từ máu lập tức quát lớn:

- Đem mấy vật thí nghiệm mới đến đây, luôn tiện chuẩn bị một con Licker... Tiêm virus cho bọn chúng, nhất định sẽ có chuyện thú vị, ha ha ha...

Nói đoạn, tên trung niên nghiên cứu viên vẻ mặt hưng phấn, bật cười ha hả.

Mặc đám nhân viên nghiên cứu bắt đầu bận bịu túi bụi, Trịnh Xá tùy ý ngồi sang một bên nhìn bọn họ nghiên cứu máu mình. Mặc dù trong máu hắn thật sự không có G –virus gì đó, nhưng thể chất vamptire, tế bào rồng, thuận tay lấy một cái ra cũng đều không phải tế bào người thường, tuy hắn không biết dạng kết hợp của hai loại tế nào này, cũng tức là cường độ tế bào của hắn rút cuộc là thế nào nhưng nhìn bộ dạng hưng phất của đám nhân viên nghiên cứu, có thể thấy rằng cường độ loại tế bào chắc cũng không kém.

"Nói như vậy, ta thật sự có còn là loài người nữa không? Có trong thân thể ta, nhiều bộ phận đã không còn liên quan gì đến con người nữa rồi, chỉ là mang hình dáng của nhân loại mà thôi..."

Trịnh Xá nghĩ vậy nhưng đột nhiên lại nhớ tới một số chuyện khác, ví dụ như tình huống Chủ Thần xếp đặt để các thành viên trong tiểu đội luân hồi tiến hóa. Nếu như nói Chủ Thần là máy tính siêu cấp do các Thánh nhân thời viễn cổ chế tạo thì nhất định là họ phải lưu lại một số tình tự, dù là tuệ máy tính cũng được, Thánh nhân sẽ không để một thứ có uy lực mạnh mẽ như thế này mất khống chế. Nói cách khác, tiến hóa của tiểu đội luân hồi hiện tại hẳn là vẫn trong quá trình mà các Thánh nhân đã xác nhận từ trước.

Nhưng quá trình tiến hóa này thật sự thích hợp sao? Ít nhất là nếu tính toán kỹ càng ra thì loại tiến hóa này có thật sự tốt không?

Kỳ thực, suy nghĩ này Trịnh Xá đã có từ lúc trở về từ bộ phim Starship Troopers, trong bộ phim đó, khi chiến đấu với Sâm Châu đội, đối mặt với tiểu đội luân hồi độc ác chăn nuôi tân nhân, lần đầu tiên trong lòng hắn nảy sinh nghi hoặc... Loại tiến hóa này có tốt cho thế giới hiện thực không?

Không phải thành viên trong tiểu đội luân hồi nào cũng là người tốt, thực tế, đẩy một người vào hoàn cảnh giết chóc đầy máu tanh như vậy, không ngừng mạnh lên, không ngừng có được sức mạnh, trí tuệ, kỹ năng cùng tri thức vượt xa người bình thường, người đó dù thế nào đi nữa cũng sẽ thay đổi. Ví dụ như chính Trịnh Xá cũng trở nên máu lạnh, đúng thế, dù là bản thân hắn cũng phải thừa nhận, mình đã trở nên quyết đoán và lạnh lùng, vì bạn bè và đồng đội, hắn có thể giết bất kỳ người vô tội nào...

Ngoài người như hắn ra, càng nhiều người trở nên bạo ngược, vì để sống sót, ngay cả đồng đội bên cạnh cũng có thể vứt bỏ hoặc thậm chí giết chết. Những kẻ chìm đắm sâu hơn nữa sẽ giống như hai gã trong Sâm Châu đội, tự coi mình là sinh vật cao cấp, biến những người bình thường khác thành gia súc chăn nuôi như heo thịt. Nhìn cách chúng chà đạp tân nhân đủ đường, tước đoạt hết tất cả quyền sống sót của họ, nếu để chúng trở lại thế giới hiện thực, hơn nữa còn có sức mạnh của Thánh nhân viễn cổ thì rất có thể chúng sẽ trở thành ác mộng đáng sợ nhất của loài người, chứ không phải là chúa cứu thế như các Thánh nhân mong muốn, loài người thậm chí có thể vì vậy mà bị hủy diệt...

Trong hoàn cảnh vì sống sót mà không ngừng lặp đi lặp lại cảnh chiến đấu sinh tử tồn vong thế này, ngoài vài trường hợp cá biệt, nhiều khả năng nhất là hình thành một loại nhân cách hủy diệt thuần túy, vì bản thân bất hạnh mà thù hận toàn bộ thế giới, giống như Phục Chế Thể vậy... Bởi vì đã không còn gì quyến luyến với cuộc sống mà thù hận lại trở thành động lực lớn nhất để sống sót nên sự thù hận đó sẽ hủy diệt tất cả mọi thứ, bao gồm cả thế giới hiện thực, sau khi trở về hắn rất có thể sẽ trở thành kẻ kết liễu toàn bộ loài người.

"Thật sự là như vậy sao? Gen của ta đã không còn là con người thực sự nữa, đây là tiến hóa hay là biến dị? Đến khi mở cơ nhân tỏa tầng thứ tư, bộ gen có thể tùy ý thay đổi, như vậy lại càng không thể là con người, hơn nữa vì trải qua quá nhiều lần sinh tử tồn vong mà tâm trí trở nên lãnh huyết, bạo ngược, thậm chí là đánh mất nhân tính hoặc trở nên thù hận thế giới một cách cực đoan, một tên quái vật như thế... Các Thánh nhân có thật là biết mình đang làm gì không? Bọn họ có lẽ đang tạo nên một đám ác ma chứ không phải chúa cứu thế cho nhân loại!"

Trong lòng Trịnh Xá than thở không thôi, hắn chuẩn bị mô phỏng phương thức suy luận của Tiêu Hoành Luật, tiếp tục tính toán xem có thể phát sinh những gì sau khi trở về thế giới hiện thực thì đúng lúc này, đám nhân viên nghiên cứu đẩy tám chiếc băng-ca tới, trên mỗi chiếc đều có người nằm, nam có, nữ có, lớn có, nhỏ có, bé nhất là một bé gái chỉ khoảng mười một mười hai tuổi, lớn tuổi nhất là một người trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi, tất cả những người này đềm nằm yên trêm băng-ca, tõ ràng là đã bị gây mê hoặc đánh ngất.

Gã trung niên kia nhìn tám người này cười nói:

- Do không biết tế bào G – virus của ngươi sẽ có hiệu quả lớn nhất ở độ tuổi nào nên có vật thí nghiệm ở tất cả các mức tuổi...

Trong lúc nói hắn đã cầm kim tiêm tiêm dịch tế bào của Trịnh Xá cho cả tám người, tiếp đó tám nhân viên nghiên cứu đẩy họ vào trong căn phòng cách ly.

Trịnh Xá thầm thở dài, hắn không biết vận mệnh tám người này sẽ thế nào, nghĩ đến chuyện hấp thu tế bào rồng trong tế bào của hắn rất có thể sẽ bị loại phản phệ đáng sợ, tám người này có lẽ là lành ít dữ nhiều, nhưng chuyện khiến hắn thấy kỳ lạ là tên trung niên kia lại cầm một máy tiêm thuốc lớn đi vào phòng cách ly.

Chỉ thấy hắn ấn vài nít trên vách tường, một khoảng tường từ từ mở ra, bên trong có đầy cảnh vệ mặc giáp đen, họ cẩn thận đẩy một bình dịch thể màu đen to lớn tiến vào. Trịnh Xá nhìn kỹ lại, trong bình không ngờ lại đang ngâm một con Licker đỏ lòm, chỉ thấy tên trung niên cắm máy tiêm vào một lỗ thông bên rìa bình, truyền hết dịch tế bào vào trong.

Gã trung niên nhìn đồng hồ đeo tay rồi phất tay ra hiệu cho đám cảnh vệ, bản thân hắn cũng nhanh chóng đi tới chỗ cửa thép, sau khi hai cánh cửa hoàn toàn đóng kín hắn mới quay sang Trịnh Xá cười nói:

- Còn nửa giờ nữa thuốc gây mê trong bình sẽ hoàn toàn hết tác dụng, còn tám vật thí nghiệm kia thì không những được tiêm G – virus mà còn thêm cả một ít thuốc kích thích tế bào, xem thử đi.... Xem xem bọn chúng có thể có thực lực như ngươi được không. Ha ha, nếu như bọn chúng xông ra được thì phải nhở ngươi tiêu diệt hết chúng rồi.

Trịnh Xá nhìn chằm chằm vào bình chứa Licker trong phòng cách ly, trong lòng phát lạnh, tám người bình thường kia chẳng những phải chết mà tuyệt đối là chết cực kỳ thê thảm. Phải biết rằng thực lực của hăn hiện tại không chỉ là cường độ thân thể mà còn bao gồm cả cường hóa từ năng lượng vampire và nội lực, hơn nữa đây chỉ là tiêm dịch tế bào của hắn, nếu như tiêm tế bào hắn là có thể tay không đối kháng với Licker thì bọn hắn còn tới đánh cắp Progenitor virus làm cái gì? Trực tiếp rút tế bào từ người hắn ra tiêm vào không hơn sao? Tám người này... Họ chết chắc rồi.

"...Xin lỗi, ta không thể cứu các ngươi, ta phải hoàn thành nhiệm vụ trước... Nhưng ta đáp ứng các ngươi, tất cả những kẻ biến các ngươi thành vật thí nghiệm, bọn chúng chắc chắn phải chết..."

Trịnh Xá thầm nhủ trong lòng, tiếp đó hắn quay đầu nhìn nhưng lại trông thấy đám nhân viên nghiên cứu căn bản không hề ngừng lại, bọn chúng lại từ ngoài phòng thí nghiệm đưa vào hai người một nam một nữ, sau khi tiêm tế bào vào cơ thể họ, bọn chúng bắt đầu cởi quần áo hai người, đồng thời đặt mấy bình chưa rỗng bên cạnh băng-ca.

Trịnh Xá trong lòng chợt động, hắn vội vàng tới đó hỏi:

- Sao vậy? Các ngươi định làm gì?

Gã trung niên kia đang đeo một đôi găng tay plastic trắng, không ngẩng đầu lên đáp:

- Giải phẫu... Vốn là chuẩn bị sau khi lấy đủ mẫu tế bào nhiễm G – virus sẽ giải phẫu ngươi, nhưng do ngươi đã hợp tác với công ty nên đối tượng giải phẫu chỉ có thể chuyển sang mấy vật thí nghiệm này. Dù sao thì bọn chúng cũng đã nhiễm tế bào chứa G – virus, chỉ cần nhân lúc chúng còn sống tiến hành giải phẫu là được...

Đang nói hắn bỗng nghe thấy một loạt âm thanh lắc rắc, giống như tiếng xương cốt vặn vẹo.

Trịnh Xá xiết chặt hai nắm tay, hắn thật sự sợ rằng chỉ hơi thả lỏng ra sẽ đấm thẳng vào tên trung niên trước mặt này, với sức mạnh gấp mười lần người bình thường của hắn, lại công thêm ra tay lúc phẫn hận, gã kia chắc chắn là phải chết. Nhưng nếu như vậy, hiệp định mà hắn không dễ dàng gì mới đạt được với công ty Umbrella sẽ lập tức tan vỡ, đến lúc đó hắn chỉ có thể lập tức phát động công kích, đó hoàn toàn không phù hợp với mục tiêu của hắn, thậm chí đến cả nhiệm vụ tình tiết kịch bản cứu Alice cũng không thể hoàn thành do lúc này Alice vẫn chưa hoàn toàn được chữa trị xong.

-...Cứ như vậy đi, trả lại tất cả những thứ bị mang đi lúc trước lại cho ta, quần áo, nhẫn, tất cả đưa lại cho ta!

Trịnh Xá xoay người đi ra khỏi phòng thí nghiệm, không liếc nhìn hai người đang nằm trên bàn giải phẫu lấy một cái, mà đám nhân viên nghiên cứu phảng phất như rất bình thường, cầm lấy dao môt, khi Trịnh Xá bước chân ra khỏi phòng thí nghiệm, lưỡi dao đã rạch lên cơ thể hai người kia...

"Tất cả đều phải chết, tất cả mọi người trong phòng thí nghiệm này... Tất cả các ngươi đều phải chết!"

Trịnh Xá nghiến chặt răng, hắn giậm mạnh một bước chân, tiến về phòng mình. Đây là trong nội bộ căn cứ nghiên cứu, nền nhà đều lát bằng hợp kim nhưng một bước chân của Trịnh Xá hạ xuống, lực lượng khổng lồ lại khiến cả mặt đất khẽ rung chuyển, đến khi hắn nhấc chân lên trên nền nhà đã xuất hiện một dấu chân mờ nhạt. Sức mạnh kinh khủng được thể hiện ra khiến đám cảnh vệ đi theo sau lưng hắn run rẩy không ngừng, những kẻ này không dám tới gần Trịnh Xá nửa bước, không chỉ vì lực lượng khủng bố mà càng vì cả người Trịnh Xá tỏa ra sát khí đáng sợ, lúc này hắn đang muốn giết người.

Từ sau trận chiến với Ấn Châu đội, đã rất lâu rồi Trịnh Xá không có ý muốn giết người đến như vậy, dù là trong trận chiến với tiểu đội luân hồi Ác Ma, khi Phục Chế Thể giết chết chết tất cả đồng đội của hắn, dù là trong trận chiến với Sâm Châu đội, gặp thủ phạm gây nên bi kịch của Phục Chế Thể, hắn cũng chưa từng có sát ý lớn đến vậy. Nhìn kiểu giải phẫu sống ấy làm hắn nhớ lại một bộ phim đã từng xem, nhớ đến đám linh trong bộ phim đó, lũ người bệnh hoạn tàn bạo, không, không thể gọi bọn chúng là con người, bởi vì bọn chúng đã đánh mất lương tri của loài người....

"Tất cả những kẻ trong căn cứ này... Tất cả các người đều phải chết!"

Buổi tối, Trịnh Xá cầm lại Nạp giới, bên trong có cất Hổ hồn.