Vô Hạn Huyết Hạch

Chương 37: Ta đứng trước lựa chọn khó khăn




Dịch: Vivian Nhinhi

Biên: Nhóm Cổ Chân Đau

Vị học giả già Thương Tu này có học vấn uyên bác, tầm nhìn rộng lớn, thường hay nhìn ra nhiều thứ từ xác của đám ma thú này. Nhờ thế mà trước khi Châm Kim tiếp quản đội thăm dò, Thương Tu đã trợ giúp rất nhiều cho đội.

Thương Tu đã từng quan sát xác của chuột bay bình thường, cũng dặn dò nếu như mổ được xác con chuột bay đầu đàn mà phát hiện điều gì bất thường phải báo cáo ngay lại với lão.

“Đại nhân.” Rất nhanh chóng, Bạch Nha đã mang cái xác của con chuột bay đầu đàn đến tìm Thương Tu.

“Là Bạch Nha à.” Thương Tu gật đầu, ánh mắt lập tức chuyển đến cái xác của con chuột bay đầu đàn mà Bạch Nha mang đến.

“Đại nhân, xin ngài xem qua. Có lẽ cháu quá căng thẳng, nhưng thực sự chúng có gì đó không giống nhau ạ.” Bạch Nha mở cái xác ra cho Thương Tu nhìn kỹ.

Thương Tu quan sát một lúc, vẻ mặt cũng dần nghiêm lại.

“Bạch Nha, cháu làm tốt lắm.” Thương Tu khen ngợi, đưa tay muốn xách cái xác chuột lên. Nhưng vị học giả già này nhấc lên rồi lại thở dài một tiếng và thả nó về chỗ cũ.

Bản thân lão đã rất yếu, trước đó lại bị ma lực ăn mòn, mặc dù đã giải được độc, nhưng thân thể vẫn phải chịu tổn thương nặng nề.

“Cháu cầm nó theo, cùng ta đi báo cáo với đại nhân Châm Kim nào.” Thương Tu bảo Bạch Nha.

“Vâng, đại nhân.” Bạch Nha lập tức nhận lệnh.

Trong lều, Châm Kim đang thương lượng với Tử Đế về chuyện cung nỏ.

“Tại ma lực ăn mòn mà sức chiến đấu của toàn đội thăm dò đã bị sụt giảm không ít.” Ở đây không có người ngoài, Châm Kim mới tỏ vẻ lo lắng: “Vốn dĩ thăm dò trên hòn đảo này đã khó khăn rồi, giờ chúng ta lại phải đối mặt với nhiều nguy hiểm hơn.”

Tử Đế trầm ngâm: “Đại nhân Châm Kim, chúng ta đã cố hết sức rồi. Trong thời gian ngắn, trạng thái của đội thăm dò chỉ có thể như vậy. Trừ phi sử dụng thuốc ma pháp trung cấp hoặc cao cấp. Hoặc là phải dùng ma pháp, thần thuật để trị liệu.

Nhưng với tình hình trước mắt, chúng ta không thể đưa ra thuốc ma pháp trung hoặc cao cấp, mà em cũng không tán thành điều này.

Bởi vì, mất nhiều hơn được.

Dù là thuốc ma pháp trung hay cao cấp, hay là ma pháp, thần thuật tương đương đều có chí phí rất cao. Nếu chỉ vì cứu chữa những người bình thường này, dù trong số đó có hai tinh nhuệ cấp Đồng đi nữa, thì vẫn không đủ để bù đắp những gì bỏ ra.”

Ngừng một lát, Tử Đế lại bổ sung: “Trên thực tế, ma lực ăn mòn còn có rất nhiều di chứng. Ví dụ các loại bệnh mãn tính kì quái, thậm chí khó chữa, và còn giảm thọ nữa…”

Châm Kim thở dài: “Những chuyện ấy tạm thời không cân nhắc nữa, giờ ta chỉ muốn bổ sung sức chiến đấu thực tế thôi. Em thấy chúng ta có thể chế tạo nỏ chữ thập không?”

Mấy ngày nay, Châm Kim đã cảm nhận được sâu sắc ưu điểm của việc tấn công từ xa.

Ví dụ như con sóc bay đầu đàn mới giết gần đây, là một ma thú cấp Đồng. Nhưng khi Châm Kim phi một thanh dao găm tới, nó bị một kích trí mạng ngay. Sóc bay đầu đàn vừa chết, đàn sóc bay đến tấn công lập tức rơi vào hỗn loạn, bị đội thăm dò chớp thời cơ, chiến thắng giòn giã mà không tổn thất hay thương vong gì.

Tử Đế cân nhắc một lát rồi nghiêm túc đáp: “Đại nhân, ý tưởng của ngài rất đúng đắn. Chỉ cần chúng ta tăng cường năng lực tấn công từ xa, thì có thể tăng sức chiến đấu lên một mức cao, đồng thời còn có thể bảo toàn thể lực, giảm nguy cơ thương vong.

Nhưng trước mắt chỉ e chúng ta không thể chế tạo được.

Thứ nhất, chúng ta không có thợ làm nỏ. Nỏ chữ thập có kết cấu rất đơn giản, nhưng để làm ra nó cần kỹ thuật thành thạo. Mà chúng ta đều là người ngoài nghề.

Thứ hai, chúng ta không có thợ rèn. Nỏ chữ thập lợi hại nhất sử dụng thép tấm làm tay nỏ, lực phóng ra sẽ cực kì mạnh. Đồng thời kết cấu của kíp nỏ cũng rất tinh xảo, cần lò xo tấm bằng kim loại. Mà những thứ này đều cần thợ rèn chế tạo. Nỏ chữ thập tốt còn có trang bị ròng rọc trợ lực, loại trang bị này kể cả đế quốc cũng không thể chế tạo số lượng lớn, hàng năm đều phải đặt hàng từ Địa Tinh Môn bên đại lục Dung Nham.”

Không phải học giả nào cũng là ma pháp sư, nhưng mọi ma pháp sư đều là học giả.

Tử Đế lại còn là hội trưởng đương nhiệm của thương hội Tử Đằng, buôn bán vũ khí thường là ngành kiếm lời nhiều nhất, bởi vậy cô cực kì am hiểu về cung nỏ chữ thập.

Nhưng Châm Kim không dễ dàng bỏ cuộc như vậy.

Cậu vẫn kiên trì nói: “Ta không cần thép tấm làm tay nỏ, ta chỉ muốn dùng gỗ tấm thôi. Chúng ta có thể phơi khô vỏ cây xé ra làm dây gai. Như vậy là có dây cung rồi. Thực ra, chúng ta còn đầy gân ma thú nữa.

Loại nỏ chữ thập tự chế này mặc dù lực bắn kém hơn rất nhiều nhưng càng dễ lên dây, chỉ cần dùng sức người là được.

Vấn đề duy nhất có thể xảy ra chính là kíp nỏ. Kíp nỏ tinh xảo, cần tạo ra linh kiện kim loại có hình dạng đặc biệt, mà khó nhất là lò xo.

Tử Đế, em nói đúng, chúng ta không có thợ rèn. Nhưng chúng ta có rất ít thành viên, không cần đến thợ rèn để sản xuất số lượng lớn. Ta chỉ cần em dùng chất ăn mòn tạo hình cho miếng kim loại và lò xo tấm là được.”

Châm Kim cũng rất hiểu biết về nỏ chữ thập.

Mặc dù cậu chưa khôi phục lại kí ức liên quan, nhưng bản thân cậu có hiểu biết rất phong phú.

Trên thực tế, mỗi một kỵ sĩ Thánh Điện đều có trang bị một chiếc kỵ nỏ. Loại nỏ chữ thập này có kích thước nhỏ, chuyên cho kỵ sĩ dùng trên lưng ngựa.

Tử Đế thở dài một tiếng: “Thật xin lỗi đại nhân, trước mắt em không có chất ăn mòn có thể tạo ra linh kiện kim loại có hình dạng đặc thù. Em không mang loại thuốc đặc biệt này. Nhưng nếu gom được đủ vật liệu cần thiết, em có thể điều chế ra. Có điều, ma thú có dịch ăn mòn như axit không dễ đối phó, rất có thể gây thương vong nghiêm trọng cho toàn đội.

Ngoài ra, còn một điều nữa, em muốn nhắc đại nhân phải chú ý.”

Nói đến đây, Tử Đế vô thức hạ giọng xuống.

“Nếu như kế hoạch của đại nhân tiến triển thuận lợi, vậy gần như mỗi một thành viên trong đội đều sẽ có một chiếc nỏ chữ thập. Như thế đội này sẽ không dễ không chế nữa và trở nên nguy hiểm vô cùng.”

Con ngươi của Châm Kim co rụt lại.

Lời cảnh báo này của Tử Đế rất chính xác.

Châm Kim lập tức nhớ lại cảnh Hoàng Tảo chạy trốn kia.

“Không thể đánh giá người quá cao, cũng không thể đánh giá người quá thấp.” Châm Kim tự nhủ trong lòng.

Lòng người khó dò.

Đối mặt ân nhân cứu mạng, Hoàng Tảo vẫn cầm theo dao găm chạy trốn, dù hắn có cố ý hay vô tình. Mà trên hòn đảo này, nguy cơ khắp nơi, tương lai ai biết được sẽ xuất hiện tình huống khó lường nào đâu?

Hiện giờ xem ra, những người này đều ủng hộ Châm Kim làm thủ lĩnh. Nhưng khi xảy ra chuyện khó lường nào đó thì sao?

Tỉ như khi mọi người bị ma thú tấn công phải bỏ chạy, để chạy trốn, liệu có người dùng cung nỏ trong tay bắn chết đồng bọn, biến đồng bọn thành mồi nhử, làm chậm tốc độ đuổi giết của ma thú không?

Nhất là trong hoàn cảnh trước mắt khi đấu khí hay ma pháp cấp thấp đều không dùng được. Dù Châm Kim hay Tử Đế đều rất yếu. Một thanh kiếm sắc hoặc một mũi tên lạc đều có thể đẩy cô cậu vào chỗ chết.

Con người có nhược điểm trí mạng.

Những thành viên của đội thăm dò này không phải là binh sĩ của dòng họ Bách Châm. Mà để bồi dưỡng ra lòng trung thành cần có thời gian.

Châm Kim không phải là kẻ độc đoán không chịu nghe ý kiến người khác.

“Nếu nỏ chữ thập không được, vậy chúng ta chỉ có thể thử dùng cung tên thôi.

Trường cung thì chắc chắn không được rồi, trong rừng rậm loại cung này rất bất tiện, mà yêu cầu về cung thủ cũng cao nữa.

Đoản cung thì được, chế tạo cũng dễ hơn so với nỏ chữ thập. Nhưng lại cần huấn luyện.”

Tấn công từ xa có yêu cầu hàng đầu là sự chính xác.

Nhưng Châm Kim là vì có kí ức mà đột nhiên có năng lực tấn công từ xa, điều này khó mà bắt chước được.

Các thành viên của đội thăm dò, trừ Bạch Nha ra thì không ai sử dụng cung thành thạo hết.

Cậu ta là con nhà thợ săn, cung tên là một trong những công cụ kiếm sống của cậu ta.

Nếu như có đủ nhân lực, Châm Kim có thể tuyển chọn ra một nhóm cung thủ thiện xạ, bồi dưỡng thành một đội cung thủ chuyên nghiệp. Nhưng hiện giờ, nhân lực thiếu trầm trọng, muốn làm cung tên cũng chỉ vì muốn bảo vệ bọn họ, gắng sức giảm bớt con số thương vong thôi.

“Vật liệu gỗ ở đây rất thừa thãi, làm đoản cung không khó. Một người bắn trúng là không đủ, có thể để cả đội bắn đồng loạt, tạo thành mưa tên, bù lại độ chính xác.

Nhưng vẫn cần triển khai huấn luyện đột kích, nếu không thì ngay cả mưa tên cũng không làm được mất.

Nhưng triển khai huấn luyện lại cần nguồn thức ăn dồi dào.”

Châm Kim bắt đầu thấy hơi đau đầu.

Kéo dây cung rất tốn sức, cung có lực kéo càng cao thì càng tốn. Có rất nhiều loại nỏ chữ thập cần trang bị thêm máy móc phụ trợ, nếu không bằng sức người có khả năng không kéo được dây cung.

Lúc bắn tên cần nhắm chuẩn, cần duy trì trạng thái dây cung căng cực đại trong một khoảng thời gian nhất định, điều này cũng rất hao thể lực.

Mà thể lực tiêu hao càng nhiều thì yêu cầu lượng thức ăn lại càng nhiều.

Không có đồ ăn bổ sung mà liều lĩnh triển khai huấn luyện là tự tìm phiền phức.

Cho nên, tổng kết lại vấn đề vẫn nằm ở đồ ăn thôi.

Mà đồ ăn đúng lúc lại thiếu hụt trầm trọng, giờ đã trở thành vấn đề nghiêm trọng nhất rồi.

Lúc Châm Kim đang sầu não thì Thương Tu cùng Bạch Nha tới cầu kiến.

Hai người mang xác con chuột bay đầu đàn đến.

“Chúng tôi có một vài phát hiện bất ngờ, đại nhân ạ.” Thương Tu nói với giọng nghiêm túc.

Châm Kim đưa mắt nhìn cái xác con chuột đầu đàn: “Chẳng lẽ hai người phát hiện ra ma tinh à?”

“Không phải ạ.” Thương Tu ra hiệu cho Bạch Nha.

Sau khi thấy Châm Kim gật đầu, Bạch Nha mới bày cái xác con sóc đầu đàn lên bàn.

Thương Tu lại chỉ thị Bạch Nha vạch vết cắt trên người con sóc ra, để lộ những đường vân sinh động trên cơ bắp.

“Đại nhân Châm Kim, đại nhân Tử Đế, hãy xem chỗ này.” Tay Thương Tu chỉ vào những đường vân trên cơ bắp này.”

Tử Đế nhìn thoáng qua, lập tức nhíu mày lại: “Đúng là hơi khác so với ma thú bình thường.”

Châm Kim cũng phát hiện cơ bắp ma thú bình thường đều tạo thành bó, là một chỉnh thể, nhưng cơ bắp của con chuột bay đầu đàn này lại chia thành rất nhiều mảnh cơ tinh tế. Từng mảnh cơ mỏng xếp chồng lên nhau như vảy cá, rất có trật tự.

“Hai vị lại xem phần này đi.” Thương Tu lại chỉ đến phần nội tạng của con chuột.

Châm Kim với Tử Đế lại phát hiện, bề mặt của phần nội tạng này phủ một tầng màng trắng, giống như lớp da, còn khá dày.

Tử Đế nghi hoặc: “Đúng là rất khác so với ma thú bình thường. Nhưng loại cấu tạo khác biệt này có thể nói lên điều gì chứ?”

Tử Đế là ma pháp sư, nhưng không tinh thông phương diện này như Thương Tu.

Mà vốn kiến thức cơ bản của Châm Kim cũng không giúp cậu hiểu được ý đồ của vị học giả già này.

Thương Tu nhìn vẻ mặt nghi hoặc của hai người, lập tức giải thích: “Tôi rất nghi ngờ loại sóc bay đầu đàn này có thể phóng ra dòng điện cực mạnh.”

“Ồ, tại sao lại thế?” Châm Kim nghi hoặc.

“Còn có sóc phóng được điện nữa ạ?” Bạch Nha há hốc mồm.

Thương Tu tiếp tục giải thích: “Có một loại cá đặc biệt, sống dưới đáy biển hoặc dưới đáy sông lớn, người ta gọi nó là cá chình điện. Cấu tạo cơ thể của loại cá đó cực kì giống với con sóc bay đầu đàn này. Khi nó muốn phóng điện, cơ bắp toàn thân sẽ dao động lên, bộc phát ra dòng điện kinh khủng, có thể giật chết một con voi trong nháy mắt. Nhưng trong cơ thể chúng lại có cơ cấu cách điện, có thể tự bảo vệ mình khỏi bị điện giật.”

“Vậy tại sao lúc trước con sóc đầu đàn này không phóng điện ạ?” Bạch Nha hỏi.

Thương Tu khẽ lắc đầu: “Loại điện giật này không phải ma pháp, mà bắt nguồn từ cấu tạo đặc biệt của sinh vật. Ma pháp là do ma pháp sư bằng tinh thần mượn lực nguyên tố, dựa theo pháp tắc mà hóa ra. Còn cá chình điện là bởi vì cấu tạo các cơ quan trong cơ thể nó rất đặc biệt. Giống như có yết hầu thì có thể kêu thành tiếng, có cánh chim thì có thể bay lượn vậy.

Cá chình điện chỉ có thể sinh ra dòng điện, mà không thể khống chế hướng của dòng điện. Nhưng cá chình sống trong nước, một khi sinh ra dòng điện mạnh, tất cả sinh vật sống gần nó đều sẽ bị điện giật rất khủng khiếp.

Còn con sóc bay đầu đàn này, dù sinh ra dòng điện thì cũng phải xem hoàn cảnh xung quanh. Cây cối, mặt đất, không khí đều là những môi trường cách điện.

Cho nên, chỉ khi con sóc đầu đàn này tiếp xúc với kẻ địch, khả năng phóng điện của nó mới lộ ra. Nhưng vì trước đó đại nhân Châm Kim đã phi dao giết chết nó ngay giữa không trung, nên khả năng này cũng bị che giấu mất”

“Thì ra là vậy.” Bạch Nha như bừng tỉnh khỏi cơn mơ.

Tử Đế nheo mắt lại: “Cho nên, nếu như tương lai chúng ta còn gặp phải loại sóc bay đầu đàn này, áo giáp sắt sẽ thành nhược điểm. Tốt nhất là mặc giáp da dày.”

Thương Tu lắc đầu: “Giáp da cũng không đảm bảo an toàn tuyệt đối. Mặt người bình thường đều để hở, mà nanh vuốt của sóc bay vô cùng sắc nhọn, hoàn toàn có thể xé rách giáp da rồi mới phóng điện.”

Châm Kim gật đầu: “Cho nên, cách tốt nhất để đối phó với loại sóc bay đầu đàn này là tấn công từ xa. Nhưng chúng ta có quá ít cung thủ.”

Mặc dù Châm Kim có thể ném xa rất chuẩn, nhưng không thể lần nào cũng một kích trí mạng được.

Mà cậu cũng không phải bảo mẫu của họ, mà vai trò của cấp dưới cũng không phải để được bảo vệ.

“Đại nhân, Lam Tảo muốn báo cáo với ngài.” Ngay lúc này, bên ngoài lêu có giọng nói vang lên.

Lam Tảo là tinh nhuệ cấp Đồng, cho nên trước đó Châm Kim điều động gã đi điều tra bốn xung quanh.

Châm Kim gọi Lam Tảo vào trong lều, phát hiện mặt mũi đối phương đầy vẻ vui mừng.

“Đại nhân, có tin tốt. Tôi phát hiện ra hang ổ của một đàn sóc bay ở phía trước cách đây không xa. Những con sóc bay này làm tổ trong hốc cây. Tôi đếm sơ sơ thì có rất nhiều hốc cây. Đàn sóc bay này có quy mô rất lớn, phải có gần ngàn con. Nếu chúng ta bắt hết được chúng thì có thể bổ sung một lượng thức ăn lớn rồi.”

Thương Tu trầm ngâm: “Xem ra tập tính quần cư của con sóc bay này không thay đổi gì.”

“Ừ?” Châm Kim hơi nhướng mày, vô thức nhìn về phía Tử Đế.

Tử Đế hiểu ý Châm Kim, lập tức đáp: “Em đã kiểm tra qua rồi, thịt sóc bay bình thường không có vấn đề. Tất nhiên, thịt ma thú của sóc bay đầu đàn thì không được ăn.”

Bạch Nha kêu lên: “Đi săn loại đàn sóc quy mô lớn này rất nguy hiểm đó.”

Lam Tảo trừng Bạch Nha một cái, lập tức nhìn về phía Châm Kim, chủ động chờ lệnh đi tiên phong tấn công đàn sóc này.

Thương Tu lắc đầu: “Lam Tảo, cậu xem thường lũ sóc bay này rồi. Con đầu đàn cấp Đồng này có thể phóng điện. Với đàn quy mô lớn thế này, rất có thể có sóc đầu đàn bậc Sắt.”

“Gì cơ?” Lam Tảo sửng sốt.

Châm Kim lâm vào trầm tư.

Cậu phát hiện, mình phải đứng trước một sự lựa chọn khó khăn.

Nhưng nhất thời cậu không thể quyết định ngay được: “Chuyện này ta cần cân nhắc thật kĩ đã. Mọi người lui xuống hết, đi làm chuyện của mình đi.”

“Vâng, đại nhân.”

“Dù ngài quyết định thế nào em cũng sẽ ủng hộ ngài.” Tử Đế là người cuối cùng rời khỏi lều vải, trước khi đi cô bỏ lại một câu như vậy.