Vô Hạn Huyết Hạch

Chương 29: Trúng độc




Dịch: Vivian Nhinhi

Biên: Nhóm Cổ Chân Đau

Thương Tu là học giả, lại từng phục vụ nhà Sa Tháp suốt ba mươi tám năm nên rất rõ ràng cách phân cấp thực lực của kẻ mạnh.

Người tu hành có đấu khí cấp Bạc nếu không dùng đấu khí thì có thể nâng một vật thể có trọng lượng trên dưới ba tạ rưỡi, lực đấm khoảng tám tạ và hoàn toàn có thể đánh chính diện với hai hoặc ba mươi người thường trưởng thành. Sức chịu đựng đối với hoàn cảnh và đau đớn vượt xa người thường, nhưng vẫn sẽ gặp nguy hiểm khi đối mặt với cung nỏ cơ giới.

Nói cách khác, tố chất thân thể của người có đấu khí cấp Bạc vẫn thuộc phạm trù nhân loại, chịu trói buộc của kết cấu cơ thể con người và là tiêu biểu cho thân thể người phàm khi được khai thác đến cực hạn.

Nhưng người tu hành có đấu khí đạt tới cấp Vàng thì chất lượng đấu khí tăng lên rất nhiều, thân thể cũng được đấu khí bồi đắp và cải tạo, hoàn toàn vượt xa cực hạn của người phàm.

Khi không vận dụng đấu khí, kẻ mạnh cấp Vàng có tốc độ chạy đạt tới một trăm hai mươi cây số một giờ, nâng được vật nặng đến mười tấn. Đối mặt với ngàn quân vạn mã có đao kiếm trong tay vẫn có thể chém tướng đoạt cờ, tung hoành khắp nơi.

Cung nỏ thông thường hoàn toàn không tạo thành uy hiếp, nhưng vẫn có nguy hiểm nếu đối mặt với cung nỏ do ma pháp vận hành.

Khi dê đầu đàn đấu với Hoàng Tảo, Thương Tu đã tận mắt thấy nó húc đổ bao nhiêu cây cổ thụ che trời.

Điều này chứng minh, mặc dù dê đầu đàn chỉ là cấp Đồng, nhưng khi nó liều mạng tấn công, lực va đập là siêu lớn. Còn lớn hơn rất nhiều so với đòn tấn công của kỵ binh được võ trang hạng nặng.

Nếu chỉ bằng sức người thì một kẻ tu hành đấu khí cấp Bạc về cơ bản không thể chống lại thế công đó của dê đầu đàn.

Châm Kim lại có thể nhẹ nhõm chặn lại cú húc của một con dê đầu đàn đã chạy lấy đà một đoạn.

Lực lượng ấy đã vượt qua phạm trù cấp Bạc rồi.

Cho nên Thương Tu mới suy đoán Châm Kim có khả năng có đấu khí cấp Vàng.

Theo như những gì lão biết, huyết mạch nhà Bách Châm không mạnh ở lực lượng mà đặc biệt có thiên phú về kĩ thuật tinh chuẩn.

Nếu trên người một kỵ sĩ có pháp thuật phụ trợ, chẳng hạn như bổ sung lực lượng của gấu thì cũng có thể làm được thế này, nhưng nơi này cấm ma, nên pháp thuật cấp thấp phải mất hiệu lực mới đúng.

Chẳng lẽ là dùng thuốc tăng lực?

Cuối cùng Thương Tu lại nghĩ đến tu vi cấp Vàng.

Nếu như Châm Kim là kẻ mạnh cấp Vàng, thì với thực lực và thiên phú như vậy chắc chắn nhà Bách Châm sẽ quật khởi một lần nữa.

Dưới con mắt chăm chú của Thương Tu, Châm Kim đột nhiên dùng sức nắm lấy cặp sừng dê, nâng con dê lên cao.

Sau đó, cậu ném mạnh nó ra ngoài.

Dê đầu đàn ngã sõng xoài xuống đất, vùng vẫy mấy lần mới đứng dậy được, toàn thân đờ ra như còn chưa tỉnh hồn.

Đột nhiên, mắt nó lại đỏ sọc lên, hung hăng lao vào Châm Kim.

Châm Kim lại đè nó xuống, cho nó giãy dụa một hồi rồi lại ném nó ra xa.

Sau mấy lần như vậy, tất cả cảm xúc không cam lòng, phẫn nộ, thù hận của dê đầu đàn đều tan biến, chỉ còn lại nỗi sợ hãi vô tận đối với Châm Kim.

Cuối cùng, dê đầu đàn không tấn công nữa, nó ngã xuống đất rồi bò dậy, đứng yên tại chỗ.

Khi Châm Kim chủ động lại gần nó, nó kêu be be, cúi gục đầu không dám nhìn thẳng, thân thể be bét máu run như cầy sấy.

Châm Kim vỗ đầu nó, sau đó sờ lên cặp sừng của nó.

Dê đầu đàn sợ run, chủ động phủ phục xuống đất.

Trước vô số ánh mắt sùng bái, Châm Kim hài lòng gật đầu ra lệnh: “Dắt nó đi cho ta, xử lý vết thương và chăm sóc cẩn thận cho nó, nhưng đừng cho nó ăn no.”

“Đại nhân, ngài muốn thuần hóa con dê đầu đàn này làm thú cưỡi ạ?” Thấy trận đấu đã kết thúc, Thương Tu đi tới.

Châm Kim gật đầu cười hỏi: “Ông nghĩ có thể không?”

“Đương nhiên là có.” Thương Tu cười khẳng định: “Theo tôi được biết, ở đại lục Người Lùn, thú cưỡi phổ biến nhất chính là dê rừng. Dê rừng có thể bôn ba khắp núi non trùng điệp, kĩ thuật leo núi cực tốt. Một con dê hoang một năm tuổi đã có thể leo lên núi đá phủ đầy tuyết trắng một cách thành thạo, vượt được rất nhiều chướng ngại vật trên đường mà con người chúng ta không thể vượt qua. Nhưng tôi không biết cách thuần hóa cụ thể.”

Châm Kim lại gật đầu, hỏi tiếp: “Trong những thành viên của tàu Trư Vẫn may mắn thoát nạn, có thuần thú sư không?”

Thương Tu lắc đầu: “Hình như không có.”

“Không sao, tàu Trư Vẫn không có chẳng lẽ thành Bạch Sa cũng không?” Châm Kim vỗ vai ông ta.

Sau trận đấu này, cậu đã thu hoạch được thứ cậu cần.

Chuyện đánh bại dê đầu đàn và thuần hóa nó trở thành thú cưỡi chỉ là một phần nhỏ trong số chiến lợi phẩm của cậu lần này.

Trọng điểm là Châm Kim đã bộc lộ thực lực của mình trước mắt bao người, để cả đội thăm dò được chứng kiến sức mạnh của cậu.

Sức ảnh hưởng của cậu lên đám người này đã tăng vọt.

Bài học về sự phản bội của Hoàng Tảo chỉ một lần là đủ rồi.

Châm Kim đã thuộc nằm lòng gia huấn của dòng họ Bách Châm, đặt Hoàng Tảo ngay dưới mí mắt, vừa vắt kiệt giá trị của hắn, vừa lấy hắn để nhắc nhở mình mọi lúc mọi nơi rằng: Phải làm sao để trở thành một người lãnh đạo đủ tư cách.

Quét mắt nhìn một vòng, Châm Kim phải thốt lên từ tận đáy lòng rằng: Đây đúng là một mảnh đất tuyệt vời.

Nói thật, đây là lần đầu tiên cậu phát hiện trên hòn đảo này cũng có một cõi yên vui như vậy.

Lúc bắt tay vào cuộc săn chính thức, đội thăm dò có một phát hiện đáng kinh ngạc rằng quy mô đàn dê ở đây còn vượt xa so với kết quả điều tra ban đầu.

Không biết vì sao mà dê rừng thật nhiều.

Phải có vài đàn dê có quy mô hơn ngàn con, còn đàn cỡ mấy trăm con thì không đếm xuể. Đàn dê lần này mà Châm Kim săn giết cũng là một trong số đó.

Thành viên đội thăm dò bắt đầu xử lý những con dê đã chết.

Đầu tiên là cắt tiết, lột da, moi nội tạng sau đó một nhóm chặt mổ phần thịt, một nhóm khác xử lý da và dạ dày

Sau khi cắt nhỏ thịt dê thì gác trên đống lửa làm thành thịt hun khói. Cách này sẽ loại bỏ được nước trong thịt, giúp bảo quản lâu hơn.

Sau khi làm sạch da dê, cũng phải qua một trình tự hun khói rồi phơi khô…

Da dê có thể làm áo da, dạ dày có thể làm túi nước.

Suốt ba ngày sau đó, cả đội thăm dò đều bận rộn vì những việc này.

Dưới sự chỉ đạo của Châm Kim, bọn họ lại săn giết thêm ba đàn nữa.

Châm Kim tự mình ra tay nên những con dê đầu đàn cấp Đồng đều đầu hàng.

Tất cả dê trưởng thành đều bị giết, chỉ còn một ít dê con được giữ lại theo lệnh Châm Kim.

Lũ dê này rất dễ nuôi, nên nuôi thêm mấy chục dê con và bốn dê đầu đàn cấp Đồng không hề vất vả.

Đấy là lợi thế khi có trong tay nhiều lao động, chứ nếu chỉ có hai người thì Châm Kim và Tử Để không có thời gian công sức cho chuyện này.

Ngày thứ tư, đội thăm dò bắt đầu lên đường trở về.

Giờ phút này diện mạo của toàn đội đã thay đổi hoàn toàn.

Gần như mỗi người đều khoác một chiếc áo da. Áo da được làm rất đơn sơ, chỉ là cắt ra một lỗ để chui đầu, hai bên sườn may lại bằng dây mây.

Mặt lông màu xanh khói hướng vào trong, mặt da dê màu vàng lộn ra ngoài.

Sau lưng mỗi người đều có một bọc bằng da thú, trong đó chủ yếu là thịt dê hun khói.

Ngoài ra còn có túi nước. Rất nhiều túi nước làm từ dạ dày dê được các thành viên thắt bên hông.

Đồ ăn và nước ngọt dự trữ đều thật dồi dào, gần như chạm đến giới hạn chịu tải của cả đội.

Dù sao mỗi người chỉ có thể mang vác được một khối lượng nhất định.

Hoàng Tảo đi tiên phong để dò đường.

Châm Kim, Tử Đế và Thương Tu đi ở tốp giữa.

Đằng sau là bầy dê, do Lam Tảo phụ trách dẫn đàn.

Ngoài mấy chục dê con, trọng điểm chú ý là bốn con dê đầu đàn cấp Đồng kia. Những con đầu đàn này được thắt cương đơn giản bằng dây mây, cõng trên lưng một lượng quân nhu lớn bao gồm thịt khô, nước ngọt rồi lều vải và các loại vũ khí dự bị.

Cả đội trèo non lội suối, không ngừng hành quân giữa núi rừng suốt một buổi sáng.

Thỉnh thoảng có nghỉ chân nhưng mỗi lần không quá mười lăm phút.

Đến trưa mới có nửa giờ nghỉ ngơi.

Cả đội chia làm hai nhóm, một nhóm chịu trách nhiệm canh gác, kiểm tra vật tư, nhóm còn lại ngồi tại chỗ ăn trưa.

Thương Tu dẫn người đi từ đầu đến đuôi kiểm tra thật kĩ để đảm bảo không có người mất tích, đồ ăn, nước uống không bị hao hụt, còn đàn dê đáng lo nhất cũng rất ngoan ngoãn.

Đeo cặp kính đã có vết rạn lên, vị học giả già này bắt đầu quan sát cẩn thận tình trạng của đội.

Lão phát hiện: Nhóm người đang ăn cơm kia rất thư giãn, có người vừa ăn vừa cười đùa, cũng có người vừa ăn vừa xoa bóp bắp chân mình, trạng thái thả lỏng. Còn nhóm canh gác thì ai nấy đều nghiêm túc, ưỡn ngực ngẩng cao đầu.

Sĩ khí toàn đội khá cao.

Thương Tu đã tham gia vào đội từ ngày đầu xuất phát.

Lão chưa bao giờ thấy những người này có thể toát ra tinh thần và sĩ khí như vậy.

Lão hiểu nguyên nhân mấu chốt tạo nên điều này là gì.

Không phải thịt dê thơm phức, cũng không phải hành trình an ổn, mà chính là chàng kỵ sĩ trẻ tuổi kia.

Châm Kim!

Toàn bộ sự thay đổi này đều do cậu ta mang đến.

Cậu có sức mạnh kinh người, cho họ cảm giác cực kì an toàn, để lòng họ dấy lên hi vọng.

Hoàng Tảo, Lam Tảo trở thành nô lệ của cậu, mấy ngày nay đều ra sức thể hiện. Châm Kim mặc dù chưa từng lộ ra đấu khí, nhưng thân phận hiển hách, tu vi Vàng hư hư thực thực đều khiến hai anh em nhà kia cảm thấy tiền đồ của họ xán lạn cỡ nào.

Trên đường đi, Tử Đế theo sát Châm Kim, gần như một tấc không rời. Vị này chính là hội trưởng thương hội Tử Đằng, đồng thời kỹ thuật bào chế thuốc thành thạo của cô cũng hiện lên trong đầu Thương Tu.

Ánh mắt Thương Tu cuối cùng vẫn dừng trên người Châm Kim.

Suốt hơn nửa cuộc đời mình, lão từng gặp quá nhiều quý tộc.

Nhưng bây giờ lão có thể khẳng định, trong số tất cả những quý tộc trẻ, Châm Kim tuyệt đối được xếp vào hàng đầu.

Cậu có thiên phú hơn người, thực lực cao cường, và điều đáng quý hơn cả - cậu là một người lãnh đạo đủ tư cách.

Dưới sức ảnh hưởng của cậu, cả đội đoàn kết một lòng, sĩ khí dâng cao.

Thương Tu có thể đoán được chỉ cần có Châm Kim thì dòng họ Bách Châm hiện giờ đang sa sút chắc chắn sẽ quật khởi một lần nữa.

Nếu có thể đi theo một người quý tộc như vậy, chứng kiến cậu từng bước từng bước hoàn thành sự nghiệp vĩ đại của mình, để lão cũng được tham dự vào quá trình quật khởi của nhà Bách Châm thì có lẽ mấy trăm năm sau, với tư cách học giả, tên lão có thể đi cùng với cậu, trở thành một biểu tượng trí tuệ được đời sau công nhận. Đây là chuyện đặc sắc nhường nào chứ?

Thật là đáng tiếc, nếu lúc lão còn trẻ gặp được người như vậy thì…

Cảm xúc tiếc nuối trong lòng không thể lộ ra trên khuôn mặt người học giả già ấy.

Lão đi đến bên cạnh Châm Kim, dùng giọng điệu cung kính không đổi báo cáo kết quả điều tra lần này.

“Tốt lắm, tiên sinh Thương Tu. May mà có đề nghị của ông chúng ta mới săn được đủ thịt để ăn và dự trữ. Giờ thì mời ông ngồi xuống đây cùng ăn trưa với bọn ta.” Châm Kim nói.

Thương Tu đáp: “Đề nghị của tôi chỉ là thứ yếu, nếu như không có sự dẫn dắt của đại nhân thì chúng ta đâu có được tình trạng này?”

Châm Kim cười.

Mấy ngày nay, cậu càng thêm hài lòng về Thương Tu.

Đừng nhìn vị học giả già này chỉ là một người bình thường bởi đầu óc của ông ta không tầm thường chút nào.

Phương hướng hành quân của toàn đội là do ông ta quyết định. Mà ông ta chỉ cần một cọc gỗ cắm trên mặt đất và ánh nắng.

Mọi thái độ, cử chỉ của Thương Tu ở bất cứ thời điểm nào đều tôn vinh thân phận quý tộc của Châm Kim, điều này làm cậu thấy dễ chịu.

Năng lực làm việc của lão cũng rất mạnh, khá thận trọng và đáng tin cậy, Châm Kim càng dùng càng thuận tay.

Nếu như Thương Tu có một chút thực lực, dù chỉ là bậc Sắt thì lão chính là lựa chọn số một cho vị trí quản gia quý tộc. Thật đáng tiếc, lão không có tư chất siêu phàm.

Mặc dù vậy, Châm Kim vẫn gắng hết sức để giữ Thương Tu lại bên cạnh mình.

Đây là một nhân tài.

Học thức của lão thậm chí vượt cả Tử Đế, trong khi Tử Đế là một pháp sư.

Đương nhiên, có thể vì Tử Đế còn rất trẻ, hơn nữa cô nàng chủ yếu tập trung vào học bào chế thuốc.

Không cần hỏi Châm Kim cũng đoán được lí do Tử Đế làm vậy, đó là vì thuốc càng tốt thì thị trường càng lớn và mang lại lợi nhuận càng cao.

Càng rời xa núi tuyết thì nhiệt độ không khí càng lên cao.

Giữa trưa, nắng ấm nhất, những chiếc áo da mới tính bắt đầu phát huy tác dụng giữ ấm. Có lẽ là vì ăn uống no nê, đoàn người bắt đầu hơi ỉu xìu.

Nhóm canh gác cũng được thay ca, duy trì sự cảnh giác.

Không một ai được báo trước, nguy cơ chết người ập đến ngay giữa bầu không khí yên tĩnh này.

Đầu tiên là một chàng trai trẻ trong đội kêu lên.

“Đại… đại nhân, hỏng rồi! Lũ dê con kia đều nằm liệt dưới đất, chết hết rồi.”

“Sao cơ?” Châm Kim không khỏi biến sắc.

Đúng là tin cực xấu.

Lũ dê con này có rất nhiều ích lợi. Một mặt, ở tình huống bất đắc dĩ nhất đội thăm dò có thể giết chúng làm thức ăn. Mặt khác, nếu có thể thuận lợi đến thành Bạch Sa mà lũ dê con này còn sống thì có thể tiếp tục nuôi và thuần hóa. Từ đó Châm Kim có thể bồi dưỡng một ít kỵ binh.

Tính toán của Châm Kim bị đổ vỡ, cậu đứng phắt dậy muốn tự đi kiểm tra.

“Có biết nguyên nhân là gì không?” Cậu hỏi chàng trai trẻ.

Cậu đã nhận ra người này.

Cậu ta tên là Bạch Nha, xuất thân là thợ săn, lên tàu Trư Vẫn đi Bạch Sa để tòng quân.

Bạch Nha hốt hoảng, vội lắc đầu: “Tôi… tôi không biết, tất cả xảy ra quá đột ngột, đại nhân…”

Châm Kim ừ một tiếng, đang định cất bước thì một cảm giác choáng váng ập tới. Cậu bị bất ngờ không kịp phòng bị, cơ thể lung lay suýt thì ngã xuống.

Cậu cố gắng đứng vững, lại phát hiện các thành viên của đội lúc nãy còn sĩ khí bừng bừng giờ đã ngã trái ngã phải.

Gần như chỉ trong nháy mắt, đại đa số thành viên đã hôn mê tại chỗ.

Tử Đế, Hoàng Tảo, Lam Tảo còn đang miễn cưỡng chèo chống.

Xảy ra chuyện gì?

Hình như tất cả bị ngộ độc.

Nhưng là độc gì?

Hoàng Tảo đột nhiên rút dao găm trong ngực ra, chỉ vào Bạch Nha gầm lên: “Tất cả mọi người đều trúng độc vậy sao mày thì không? Có phải mày hạ độc không?”