Vô Hạn Huyết Hạch

Chương 16: Muốn lấy lại đấu khí




Dịch: MinhQuis

Biên: Nhóm Cổ Chân Đau

***

Ngủ ở rừng ban đêm nguy hiểm hơn ở hang núi.

Mặc dù quay lại có xa thật, nhưng trả giá thấp hơn hẳn, vậy nên Tử Đế cũng đồng ý quay trở về.

Chạng vạng cùng ngày, hai người về đến hang núi.

Hang núi vẫn ấm dù không có lửa. Họ lại uống ngụm nước, ăn thật nhiều ruốc thịt.

Nước ngày càng ít, nhưng vô cùng quan trọng nên hai người rất tiết kiệm. Thịt thì có rất nhiều, đói thì cứ ăn. Hai người rất hạn chế trạng thái đói khát.

Cơn đói rất nguy hiểm, một khi nhịn đói quá lâu sẽ kéo thể lực xuống. Muốn sống trên đảo thì bị suy yếu là điểm trừ rất lớn.

Hai người cứ thế mà ăn, không hề giao tiếp.

Châm Kim cười khổ.

Cuộc trò chuyện lần trước giúp cậu nắm bắt được tình hình, biết mình cần cố gắng hơn nữa mới đủ sức gánh vác trách nhiệm. Lúc trước còn ngây thơ nghĩ toàn mạng sống khỏi đảo là ổn. Hiện tại ý thức được chỉ sống sót thì vẫn là thất bại! Cậu phải trở thành chủ thành Bạch Sa để vực dậy gia tộc, nếu muốn như vậy cần hợp tác với Tử Đế, trợ giúp thương hội Tử Đằng.

Phải cứu vớt, tập hợp nhiều người nhất có thể, biến họ thành của mình. Và trong số đó người quan trọng nhất - Già Sa. Nếu như kẻ này còn sống, phải tìm cách cứu hắn.

Tóm lại mình đang rất cần cấp dưới, vua không có tôi tớ thì cũng chỉ là một kẻ cô độc. Có đi đến Bạch Sa cũng khó mà ngồi yên được.

Vậy là thiếu niên bắt đầu ấp ủ kế hoạch từ ngắn đến dài kể từ lúc rời hang buổi sáng. Thế nhưng cậu lại không đoán được thu hoạch của hôm nay, tiến độ vẫn vậy, đi một buổi lại trở về tay không.

Đời mà.

Hai người ăn bữa tối xong lại bắt đầu chỉnh đốn trang bị. Mấy thanh mâu liên tục được sử dụng nên đã xuống cấp, cần được bảo dưỡng nếu không muốn bị cùn hẳn. Thực tế thì đao kiếm kim loại cũng cần được tu sửa thường xuyên, đừng nói mấy thanh mâu gỗ.

Đầu tiên cậu làm mềm mũi mâu bằng dung dịch của Tử Đế đến một giới hạn nhất định, sau đó thì dùng dao bắt đầu gọt lại cho thật sắc.

Cậu vừa mài mâu, vừa hồi tưởng những trải nghiệm.

"Mình lại mạnh mẽ hơn rồi."

Châm Kim nhớ lại lúc giết chim lông sắt. Khi đó cậu sử dụng kỹ năng đâm chọc rất thuận tay, giờ nghĩ lại mới thấy mình điêu luyện. Trước đó thì chưa, nhưng giờ đã có thể.

"Là bởi khôi phục trí nhớ nên đã nắm được kỹ năng Bách Châm Phong?"

Kể từ lúc trí nhớ được khôi phục, Châm Kim nhận ra kỹ năng đâm của mình có tiến bộ lớn, khi ra đòn mượt. Không như lúc đấu với bầy ong, khi đó mới hồi phục trí nhớ, cơ bản là nhớ tới đâu ra tới đó.

Nhờ quá trình luyện tập mấy ngày qua, đấu kỹ Bách Châm Phong ngày càng có tiến bộ, tốc độ được cải thiện, mỗi lần đâm cũng ổn định hơn trước.

Đương nhiên trang bị cũng đóng vai trò quan trọng.

Lần đầu thực hành là lúc cầm trường kiếm, kiếm tuy sắc nhọn nhưng không phù hợp, phải nói mỗi lần đâm là một lần đau. Ngược lại mâu dùng rất thuận tay nên phát huy được tiềm năng của đấu kỹ. Hơn nữa mâu nhẹ hơn kiếm, mũi lại nhọn như nhau nên lại càng hợp.

"Nhưng đấu kỹ cần đấu khí mới thật sự phát huy hết được."

Cậu lại đối mặt với nan đề cũ.

"Khi nào mình mới dùng được đấu khí?"

Đến hiện tại vẫn là câu hỏi không lời giải.

Đấu khí.

Đấu khí!

Đó là điểm mấu chốt.

Không có giáp xác như bọ, không có vuốt nhọn như hổ, không có nanh tựa như báo, chỉ bằng cơ tay bắp chân như vậy đến ma thú bậc Sắt cũng đánh không lại. Kể cả có là cấp Đồng thì đông đến mức độ nhất định Châm Kim cũng chỉ có đường cúp đuôi.

Chỉ có sự tăng cường như phòng ngự, tốc độ từ đấu khí cậu mới có vốn liếng để áp đảo tự nhiên, đẩy tỉ lệ sinh tồn lên cao nhất có thể.

Nhưng tình trạng hiện tại có xấu hổ. Trí nhớ về đấu khí của cậu có vấn đề, nếu như nhớ được thì mới có thể vận ra khí. Cậu vốn nghĩ là đứng ở ranh giới sống còn thì sẽ vô thức kích hoạt được đấu khí. Cuối cùng thì trận chiến với con Gấu Ngựa Đuôi Khỉ khiến cậu tỉnh mộng.

Châm Kim chưa rõ mình đang ở cấp Bạc hay Vàng.

Mà kể cả có nhớ lại thì cũng chưa chắc có thể làm gì. Hoàn cảnh xung quanh cũng là một yếu tố quan trọng. Đảo này cấm pháp thuật bậc thấp.

Ma pháp cấp Sắt của Tử Đế không thi triển được, vật phẩm phép cấp thấp cũng tịt, vật cấp cao thì bị suy yếu. Những hộ vệ cấp Đồng hay Sắt của Tử Đế cũng không phát huy đấu khí được.

Nếu Châm Kim nhớ lại được, liệu có thể dùng được đấu khí?

Vấn đề vô cùng lớn.

Cậu khẽ lắc đầu tựa như muốn vẩy mấy thứ này cho nhẹ não.

"Nghĩ nhiều cũng vậy, phiền lòng hơn thôi.

Ít ra thì hiện tại vẫn đấu được với đàn ong lửa dù không vận được đấu khí. Mặc dù sẽ chật vật một chút."

Cậu đưa ra một kết luận mang tính an ủi.

Thật ra lần trước chưa hẳn là bại, chỉ tại mấy con ong đánh lẻ vùng dậy truy sát nên mới phải vắt chân lên cổ. Hiện tại thực lực có tiến triển thì đánh thắng không khó.

Nhưng tình hình hiện tại gắt hơn đàn ong lửa nhiều.

Một hòn đảo lạ có thể cấm pháp đã vô cùng gò bó, nay lại có thể biến đổi địa hình. Nếu được, Châm Kim tình nguyện đối mặt thêm một bầy ong nữa chứ không muốn đối mặt sự quái ác này.

Cốp cốp cốp!

Tử Đế vùi đầu gõ cái hố bán nguyệt bằng viên đá nhọn. Hố này chứa những nguyên liệu mà cô dành cả ngày để hái. Đa số là rễ cỏ và lá được xé nhỏ rồi nghiền qua đá thành một hỗn hợp đặc sệt.

Thiếu nữ lấy từ bao da một bình thuốc, cẩn thận nghiêng nhẹ đổ ra chút bột. Nhúm bột vừa chạm đáy hố thì hòa tan rồi khuếch tán thành một bãi thuốc đỏ sậm. Cô bắt đầu khuấy đều.

Sau một lát, cô ngừng lại rồi quan sát, đến khi bề mặt đông cứng Tử Đế dùng cành đập vỡ rồi lại khuấy. Dung dịch càng lúc càng đỏ, cũng ngày càng trong qua từng đợt. Mỗi lần như vậy cô cũng đổi một nhành cây mới. Cô cứ làm vậy cho đến lúc dung dịch trở thành màu hồng, trong suốt thì không khuấy nữa, để mặc nó trở thành một khối cô đặc.

Chờ đến hôm sau, khi nó hoàn toàn đông cứng, Tử Đế đem đập vụn thành bột phấn rồi tách ra thành các phần, dùng lá gói lại.

Cô đưa những gói này cho Châm Kim rồi giới thiệu: "Những gói bột này có thể phát quang, màu hồng sáng ở trong rừng rất bắt mắt. Vẩy vào cây cối, lá cành hay tảng đá đều bền bỉ. Dù mưa có lớn cũng dính được vài ngày."

Hàng tốt.

Tử Đế tuy chưa đến bậc thầy, thế nhưng sự thông minh của cô rất đáng khen ngợi.

Sau khi ăn sáng họ lại lên đường.

Được nghỉ ngơi đầy đủ nên hai người rất tươi tỉnh. Có được bột ký hiệu giúp cả hai đánh dấu đường dễ dàng. Mấy thanh mâu cũng được bổ sung, tuy số lượng chung vẫn vậy nhưng tăng số lượng mâu dài, giảm những thanh ngắn lại.

Hai người vốn cho rằng ở rừng nhiệt đới trường mâu sẽ gây vướng víu. Nhưng khi địa hình đổi thành rừng ôn đới, nơi cây cối thẳng tắp, không còn dây leo chằng chịt thì dài không còn là vướng nữa, thậm chí càng hữu dụng. Ví dụ như khi động cỏ, lỡ rắn có lao ra mổ thì mâu dài sẽ có nhiều thời gian phản ứng hơn.

Hai người cũng nghiên cứu lại bản đồ và thảo luận. Họ quyết định đổi kế hoạch, không tiếp tục kiếm gần hang mà sẽ tập trung đi thẳng một hướng nhất định vào buổi sáng. Hướng được chọn là hướng mà đêm đó hai người đến. Thật ra thì cả hai cũng không đảm bảo là đúng, nhưng mà có khả năng khá cao.