Vô Hạn Đoàn Tàu

Chương 99: 99: Khối Rubik Công Nghệ Cao Mười Một






Mười giờ ba mươi phút tại căn tin của trụ sở chính.

Bữa sáng của Jack tóc đen lại là bánh cuốn, anh ta húp hết một chén bánh canh trước, lại ăn thêm bánh tương thịt kèm khoai tây thái sợi.

Nhân viên phục vụ cũng không cần anh ta mở miệng, trực tiếp đưa tới hai loại khác nhau này.
Nhuế Nhất Hòa nghi ngờ bánh cuốn có ý nghĩa đặc biệt với anh ta.
Bữa sáng của Nhuế Nhất Hòa là sữa đậu nành và bánh quẩy, xì xụp ăn xong bữa sáng ngon lành.

Hai người sử dụng cánh cửa thần kỳ của cao ốc trụ sở chính, đi vào khu mười bảy.
Jack tóc đen tùy tiện vẫy một chiếc xe taxi, tất nhiên tài xế không phải con người mà là người máy.
"Vui lòng quẹt thẻ, hai vị khách muốn đi đâu thế?"
Trong khắp thế giới rubik thì mức độ mô phỏng của người máy rất thấp, rõ ràng các phương diện không khác con người là bao, nhưng ngoại hình đều là da đồng xương sắt.

Đây là bởi vì pháp luật Lục Châu quy định, không cho phép sản xuất người máy có mức độ mô phỏng cao.

Tư nhân cũng không cho phép sử dụng người máy, người máy có hạn là để phục vụ cho toàn xã hội.
Jack tóc đen ngắm nghía chiếc bật lửa, giống như đang suy tư chuyện gì đó, thờ ơ trả lời: "Cao ốc Thorn Bird, cửa số 2."
"Vui lòng thắt dây an toàn."
Đôi mắt điện tử lộ ra của người máy lóe lên, chở hai người đi vào trung tâm thành phố sầm uất nhất khu mười bảy.

Toàn bộ quá trình Nhuế Nhất Hòa mở bản đồ chỉ đường ra, cô yên lặng ghi nhớ những con đường nhỏ xung quanh, không hề đặt câu hỏi.
Hai người ở trong xe yên lặng, Jack dẫn cô đi vào trong tòa nhà biệt lập gần cửa số hai.

Tầng một vắng vẻ, ngay cả một người cũng không thấy.
"Đây là nơi làm việc của chúng ta, bên trong có phòng huấn luyện.

Yêu cầu cô huấn luyện mỗi ngày ít nhất một tiếng, dù sao kẻ thù hung ác cũng sẽ không vì cô có khuôn mặt đẹp mà thương tiếc cô đâu."
Nhuế Nhất Hòa than thở một câu: "Ít nhất tôi còn có khuôn mặt đẹp."
Jack tóc đen nghe được, kêu oan cho mình.
"Nếu như tôi mặc quần áo đẹp, hơn nữa bằng lòng làm tóc rối tung một tí thì cũng sẽ là một anh chàng đẹp trai, có thể được các cô gái xinh đẹp coi trọng."
"Đó dù sao cũng là ‘nếu’." Nhuế Nhất Hòa không hề nhượng bộ cãi lại anh ta.
Jack tóc đen tạm nhận thua, đi vào văn phòng.

Lại ngẩng đầu nhìn Nhuế Nhất Hòa vẫn đang đi theo mình: "Cô có thể tùy tiện đi dạo.


Đừng lo lắng, mọi người ở chỗ này đều biết cô."
Người ở trong...!chỗ này đâu có người?
Nhuế Nhất Hòa biết Jack muốn cô đợi một lát, nghe lời tìm hiểu chỗ làm việc.

Tầng một và tầng hai đều không có người, đi tới tầng ba thì nghe thấy tiếng bước chân.

Cô ngẩng đầu vừa nhìn, là một người mặc áo ngủ, cô gái đầu đội mũ tai thỏ hồng nhạt.

Một tay cầm bàn chải đánh răng, một tay bưng ly súc miệng.
Đối phương cũng phát hiện sự tồn tại của Nhuế Nhất Hòa, bởi vì quá mức ngạc nhiên mà bị sặc, phun bọt trong miệng ra.
Miệng Nhuế Nhất Hòa nói thật xin lỗi xong, quay người xuống lầu.
Không lâu sau, cô gái đã thay một bộ trang phục công sở vừa vặn chạy xuống tầng, hai má hồng hồng, tỏ vẻ xấu hổ xin lỗi Nhuế Nhất Hòa sau đó nói: "Lần đầu gặp mặt, tôi là Tiểu Khải Lạp, nhân viên quản lý vật phẩm của tiểu đội.

Xin chào, đội viên mới.

Đội trưởng cũng đến đây à?"
"Xin chào, tôi tên là Russell." Nhuế Nhất Hòa gật đầu: “Anh ta đang ở trong văn phòng."
"Ôi, thật xui xẻo.

Bình thường anh ta rất ít tới.

Nhưng mà mỗi lần tới đều có thể túm được tôi làm biếng.

Ôi! Tôi thật sự rất xui xẻo."
Hai tay Tiểu Khải Lạp chắp trước ngực làm bộ cầu xin: "Xin cô tuyệt đối đừng nói cho đội trưởng chuyện mới vừa nhìn thấy nhé."
Nhuế Nhất Hòa cười nói: "Cô nói là chuyện gần mười một giờ mới rời giường sao?"
Tiểu Khải Lạp liên tục gật đầu.
"Đúng, đúng vậy.

Tháng này tôi không thể lại bị trừ tiền lương."
"Trừ tiền lương gì?"
Nói chuyện chính là Jack người không biết đã xuất hiện ở cửa cầu thang từ lúc nào.
Tiểu Khải Lạp cúi đầu, không dám nhìn đội trưởng.


Nhuế Nhất Hòa trực tiếp nói anh nghe nhầm, giúp đồng nghiệp mới che giấu quá khứ.

Jack nghi ngờ nhìn cô, cũng không truy đuổi đến cùng mà nhìn đồng hồ: "Chúng ta phải đi rồi! Tiểu Khải Lạp, buổi chiều gặp."
Tiểu Khải Lạp thở phào nhẹ nhõm, vẫy tay với hai người: "Buổi chiều gặp."
Nói xong lại đi ra ngoài bắt xe.
Jack nói với cô, nhà doanh nhân giàu có ở khu mười bảy có một cặp trai gái sinh đôi, năm nay mới vừa đủ mười bốn tuổi.

Khoảng bốn giờ chiều hôm qua, bởi vì trò đùa dai của hai người, trực tiếp khiến cho bảo mẫu chăm sóc họ tử vong.
Nhuế Nhất Hòa rất kỳ lạ, loại chuyện này không liên quan tới đội hộ vệ, hẳn là là phạm vi quản lý cảnh sát mới đúng.
Jack nhìn ra vẻ nghi ngờ của cô rồi nói tiếp: "Đây là trò đùa dai thứ tư trong ba ngày nay của đứa trẻ, đến mức gây ra sự cố chết người."
Trong lòng Nhuế Nhất Hòa nói mười bốn tuổi nên gọi là thanh niên rồi, dù gì cũng không thể gọi là đứa trẻ được.
Có điều, ở thế giới rubik thì mười bốn tuổi quả thực chính là đứa nhỏ.

Bọn họ là mấy người nhỏ tuổi nhất trong toàn bộ thế giới.
"Cảnh sát cho rằng có lực lượng thần bí nào đó thúc đẩy ở phía sau chuyện này."
Jack nói xong, họ cũng vừa tới nhà của doanh nhân giàu có.
Nhuế Nhất Hòa khó hiểu hỏi: "Tôi còn nghĩ phải trực tiếp đến cục cảnh sát, vụ án nào cũng đều phải tới tận nhà hỏi thăm không phiền phức à?"
"Không, chúng ta ở chỗ này cũng đủ tìm manh mối rồi." Jack tóc đen đổi một bộ trang phục, mặc đồng phục cảnh sát vào.

Thấy Nhuế Nhất Hòa rất linh hoạt làm thao tác giống mình, giọng điệu trở nên hòa hoãn hơn rất nhiều.

"Đứa nhỏ của mấy gia đình khác, đều dựa theo số tuổi đi học cấp hai ở trường trung học gần đó.

Chỉ có cặp sinh đôi trai gái lớn lên trong nền giáo dục ưu tú, bởi vì đủ loại lý do mà học tập ở trong nhà..."
Nhuế Nhất Hòa buột miệng nói ra: "Vì vậy cặp sinh đôi trai gái này tiếp xúc ít người nên điều tra dễ hơn."
Jack tóc đen hơi khen ngợi gật đầu.
Anh ta đi lên gõ cửa, nhờ vào bộ trang phục cảnh sát mà thuận lợi đi vào nhà của vị doanh nhân giàu có.

Vị doanh nhân này không thể từ chối yêu cầu của Jack, dẫn anh ta đi tới căn phòng ở bãi cỏ phía sau.
Dưới ánh mặt trời, bên cạnh bãi cỏ xanh biếc lót một tấm thảm dã ngoại.

Cô gái tóc vàng nằm sấp trên thảm, đang hết sức chăm chú xem một bộ phim.


Hai mắt hồng hồng, rõ ràng là vừa khóc.

Ở ngay bên cạnh cô ta, cậu thanh niên mặc một cái quần yếm giống như đi cưỡi ngựa, ngồi trên xích đu, cơ thể khẽ đung đưa theo xích đu.
Hai đứa nhỏ xinh đẹp tựa như thiên sứ.
"Hai thiên sứ của tôi, bọn chúng kế thừa vẻ ngoài của mẹ chúng." Vị doanh nhân giàu có mở miệng nói: "Đứa nhỏ xinh đẹp như thế, sẽ có ý xấu gì chứ?"
Nhuế Nhất Hòa: "..." Vậy logic của ông thật sự rất rõ ràng đâu ra đấy đó!
Jack cũng không đi đến bên cạnh hai đứa nhỏ ngay lập tức mà hỏi ông ta: "Tôi nghe đồng nghiệp nói, sau khi chuyện xảy ra hai người họ đã phải chịu kinh hãi rất lớn."
Doanh nhân giàu có gật đầu: "Đúng, đến bây giờ mới hết, hai đứa cũng chưa từng nói một câu nào.

Thưa ngài, ngài nhất định phải tin tôi, đó chỉ là một chuyện ngoài ý muốn.

Hai đứa nhỏ chất đồ linh tinh ở cửa, chỉ là một trò đùa dai.

Ai biết chuyện rất khéo, bảo mẫu giẫm lên hạt đậu trượt chân, vừa vặn đụng vào mấy thứ sắc nhọn trong đống đồ vật linh tinh.

Ai cũng không ngờ tới, chuyện này chỉ là trùng hợp mà thôi."
Jack nghe xong, ra hiệu cho Nhuế Nhất Hòa mở miệng hỏi.
"Xin hỏi, hai người con của ông...!Mấy ngày gần đây nhất bọn họ có tiếp xúc với người xa lạ nào không?"
Doanh nhân giàu có lắc đầu: "Không có.

Gần nửa tháng nay hai đứa nhỏ đều chưa từng bước ra khỏi nhà.

Hầu như chuyện làm ăn của tôi đều có thể giải quyết trên nền tảng ảo.

Người sẽ đến thăm hỏi nhà tôi rất ít, đi vào trong nhà cũng không gặp được hai bảo bối của tôi."
Nhuế Nhất Hòa cũng không nản lòng lại hỏi tiếp: "Gần đây trong nhà có thay đổi người không?"
"Không có, tất cả mọi người không thích thay đổi công việc, tôi cũng không thích bên cạnh có người lạ xuất hiện." Doanh nhân giàu có đột nhiên dừng lại, nhíu mày nói: "Mới gần đây tôi có mời một gia sư dạy thanh nhạc..."
Nhuế Nhất Hòa yêu cầu ông ta báo cho mình biết thông tin của vị gia sư kia.
Với mức độ coi hai đứa nhỏ như báu vật của vị doanh nhân giàu có này, không thể nào chưa điều tra rõ thông tin của đối phương mà đã để cho người đó tiếp xúc với bọn trẻ.

Quả nhiên, doanh nhân giàu có nhanh chóng gửi một bản lý lịch sơ lược cho Nhuế Nhất Hòa.
Trên lý lịch sơ lược ngoài họ tên, tuổi, lai lịch ra còn có tấm ảnh chụp.

Đó là một người đàn ông lớn tuổi, tóc hoa râm, bên phải gương mặt có một vết sẹo rất nhạt.

Ông ta tên là Vương Dương Phàm, là một giáo viên dạy đàn vi ô lông ở trường đại học âm nhạc khu mười bảy.
Doanh nhân giàu có suy đoán biểu cảm của hai người, cẩn thận nói: "Bởi vì chuyện ngày hôm qua, tôi đã lấy lý do cơ thể hai đứa nhỏ không khỏe, để cho tất cả các gia sư nghỉ ngơi.

Nếu không buổi chiều sẽ có giờ học của ông ta."

Vấn đề rõ ràng nằm ở vị gia sư này nên cũng không cần kiểm tra mấy đứa nhỏ có gặp qua mấy gia sư khác hay không.

Cần phải đi gặp người tên Vương Dương Phàm này một lần.
Jack thấy chuyện nên hỏi cũng đã hỏi xong, bắn một viên đạn gây mê vào người doanh nhân giàu có, sau đó tiến hành rà quét: “Mức độ suy sụp 54%, ra lệnh trọng điểm quan sát.”
Ánh mắt của Jack nặng nề nhìn cậu thanh niên cùng thiếu nữ cách đó không xa, sau đó nói với Nhuế Nhất Hòa: "Giao bọn họ cho cô."
Nhuế Nhất Hòa cảm thấy cấp trên có ý muốn rèn luyện mình, vội lấy ra súng ra quét cậu thanh niên trước.
“Mức độ suy sụp 96%, ra lệnh lập tức bắn chết.”
Nhuế Nhất Hòa nhíu mày, quét thiếu nữ.
“Mức độ suy sụp 96%, ra lệnh lập tức bắn chết.”
"Có phải có chỗ nào sai rồi không?"
Nhuế Nhất Hòa mờ mịt quay đầu lại, nhìn Jack tóc đen xin giúp đỡ.

Đã thấy Jack quay vòng, chuyển đạn súng lục thành đạn thật, đồng thời nhắm ngay đầu thiếu nữ.
"Từ từ..." Nhuế Nhất Hòa giang hai tay che trước mặt cô gái: "Vui lòng chờ một chút, không bằng để cho tôi thử một lần.

Vừa khéo chúng ta cũng cần làm thí nghiệm với người bị lây nhiễm không phải sao? Tiếp xúc với người bị lây nhiễm trong thời gian ngắn, vấn đề sẽ không quá lớn đâu."
Jack bình thường cà lơ phất phơ lúc này lại trở nên lạnh lùng nghiêm túc đến mức khiến người khác sợ hãi.
"Tôi chỉ có thể cho cô nửa tiếng."
Nhuế Nhất Hòa gật đầu, để cho cậu thanh niên và cô gái đều ngồi bên cạnh.

Hai người bọn họ rất nghe lời, nghe lời giống như hai cái xác không có ý thức.

Sau đó người khác có nói chuyện nhưng hai người họ đều không trả lời, cô đã sử dụng vu thuật trắng ‘trấn an’ mấy lần.
Nửa tiếng sau.
Jack giơ súng lên, nhắm ngay cậu thanh niên.
“Mức độ suy sụp 96%, ra lệnh lập tức bắn chết.”
"Bùm."
Máu tươi bắn lên mặt Nhuế Nhất Hòa, cả người cô đều ngây ra.

Không nghĩ tới trấn an không có tác dụng gì đối với người lây nhiễm, cũng không nghĩ tới Jack lại quyết đoán như thế.
Thiếu niên tóc vàng ngã vào trên thảm dã ngoại, một tiếng súng nữa lại vang lên, cô gái tóc vàng ngã vào trên vai Nhuế Nhất Hòa.

Lại trượt xuống dưới, đầu gối lên trên đùi cô, đôi mắt to đờ đẫn nhìn chằm chằm vào cô...
Mặt Nhuế Nhất Hòa không chút thay đổi nhìn Jack, khó hiểu hỏi: "Vì sao? Tình trạng của bọn họ rõ ràng có vấn đề, cũng không chắc chắn là hung thủ gϊếŧ người..."
"Tôi không cần bọn họ có gϊếŧ người hay không, tôi chỉ biết họ là người bị lây nhiễm.

Cô phải hiểu được, đội hộ vệ tồn tại..."
Đôi môi Jack mím thành một đường thẳng: "Là để đối đầu với tinh thần suy sụp, bảo vệ càng nhiều người vô tội hơn.".