Vô Hạn Đoàn Tàu

Chương 93: 93: Khối Rubik Công Nghệ Cao Năm






Sáng sớm hôm sau, Mike mặc áo khoác nâu giống ngày hôm qua, đứng bên cạnh một chiếc xe cũ kỹ màu đen, vẫy tay với Nhuế Nhất Hòa: "Russell, mau tới đây."
Trước đó Nhuế Nhất Hòa cũng không biết Mike sẽ ở dưới lầu chờ mình, chạy chậm đến bên cạnh ông ấy: "Chú, chúng ta đi ngay bây giờ luôn sao? Ba mẹ cháu..."
Mike mở cửa xe hàng ghế phía trước, sau đó vòng qua bên kia ngồi ở chỗ phó lái.
"Đừng lo lắng, dì và dượng của cháu chỉ cho là cháu tham gia một lớp phụ đạo kín, tuyệt đối sẽ không phát hiện điểm gì bất thường.

Sẽ có người thay cháu liên lạc với họ."
Nhuế Nhất Hòa ngồi vào trong xe, lẩm bẩm một câu: "Họ sẽ không dễ dàng phát hiện ra chỗ bất thường mới đúng."
Mike thở dài một hơi, ông ấy cũng không ngờ người ngày xưa đối xử với cháu gái tỉ mỉ chu đáo, vậy mà cũng sẽ xem nhẹ nhu cầu của đứa nhỏ, trở thành một người không xứng làm mẹ.
Là do màn hình ảo chiếm quá nhiều tinh lực của bà ấy, hiển nhiên bà ấy không còn sức đâu mà đi để ý tới đứa nhỏ.
Mê muội internet là một loại xu hướng phổ biến, mặc dù nó có rất nhiều tai hại, nhưng không thể phủ nhận số lượng người sụp đổ tinh thần của những năm gần đây đã giảm đi rất nhiều.

Tất cả là công lao của công ty Lục Châu Tạo Mộng.
"Russell, lại gặp mặt nhau rồi." Ở hàng ghế phía sau, một anh chàng đầu bù tóc rối ngồi dậy, quần áo không ngay ngắn.

Đúng là Jack - thành viên hộ vệ tóc đen, anh ta nháy mắt với Nhuế Nhất Hòa: "Đợi lát nữa đừng khóc nhè nhé."
Mike bảo Nhuế Nhất Hòa không cần để ý đến Jack, rồi lại nghiêm túc nói với cháu gái: "Mọi chuyện cần phải cẩn thận, bình tĩnh là điều quan trọng nhất."
Đường từ khu vực sa mạc đến Lục Châu không cần phương tiện giao thông gì, chỉ cần một cánh cửa thần kỳ.
Nhuế Nhất Hòa nhìn thấy rất nhiều kiến trúc kiểu tháp nhọn, hình dáng không theo quy tắc và kết cấu kim loại khá nổi bật, đây là ấn tượng đầu tiên của cô với Lục Châu.

Đỉnh đầu có vô số vật hình cung di chuyển trên không, chúng đựng những đóa hoa tươi đẹp, chỉ cần ngẩng đầu là có thể nhìn thấy biển hoa thay đổi hình dáng tùy thời điểm.

Đoàn tàu trôi nổi trên không, xuyên qua biển hoa.
Thỉnh thoảng cũng sẽ có phi thuyền loại nhỏ bay qua đỉnh đầu, trên mặt đất không có xe cộ.
Một thế giới sắt thép được hoa cỏ, cây cối và dòng sông vây quanh, ngay cả trong không khí cũng tràn ngập hương cỏ xanh ẩm ướt.
Mike tiến lên hai bước, đi đến trước mặt một anh chàng đang lấy báo che mặt, ngủ say trên ghế dài ở ngoài trời.

Tới gần tờ báo, ông ấy đọc những dòng chữ phía trên.
"‘Tin nhanh mỗi ngày của Lục Châu’...!Công ty Lục Châu Tạo Mộng lại vừa công bố một sản phẩm, trải nghiệm chân thực khiến cho cuộc sống trở nên tốt đẹp hơn chính thức online.


Bạn muốn trải nghiệm cuộc sống của người thành công không? Come on! Báo danh tham gia khảo sát bên trong nào..."
Anh chàng kia nghe thấy tiếng động nên tỉnh lại, theo động tác đứng dậy của anh ta, tờ báo rơi lên mặt đất rồi biến mất.
Hóa ra không phải báo thật!
Nhuế Nhất Hòa thật vất vả mới quen thuộc với công nghệ cao của thành phố Sa Mạc, vừa bước vào Lục Châu cô lại biến thành đồ nhà quê.
"Đại đội trưởng, anh Jack, buổi sáng tốt lành."
Người nọ chào hỏi hai người đàn ông, lấy một máy rà quét hình mỏ vịt đột ngột xuất hiện quét ba người họ.
"Thông qua!"
"Thông qua!"
"Kiểm tra đo lường đã có cư dân lần đầu đi vào Lục Châu...!Đang thẩm tra đối chiếu tư cách...!Kiểm tra đo lường thông qua!"
Thật ra người này cũng mặc vest đồng phục của đội hộ vệ Lục Châu, ánh mắt anh ta đảo qua lại trên người Nhuế Nhất Hòa.
"Mời vào.

Hôm nay tôi không có có lộc ăn, nhưng bây giờ các anh trở về trụ sở chính còn có thể kịp dùng bữa sáng ngon lành đấy."
Thành viên hộ vệ tóc đen Jack đi đến đứng trước cây cột màu bạc cách đó không xa, vừa tiến hành thao tác vừa oán trách.
"Cả đêm không được ngủ, bây giờ tôi không muốn ăn gì hết, chỉ muốn nằm trên giường ký túc xá, tắt máy liên lạc rồi đánh một giấc ngon lành."
Một phi thuyền hình giọt nước từ trên đỉnh đầu hạ xuống, phần đuôi phun ra sóng khí không màu.

Nhuế Nhất Hòa cảm thấy nó hơi giống cái muỗng, sau khi lên xe, cô bày ra dáng vẻ của một cô gái nhỏ đang cố gắng thể hiện bản thân đáng tin cậy.

Dễ nhận thấy đôi mắt kia đang hào hứng nhìn thế giới mới lạ, nhưng vẫn muốn làm ra vẻ bình tĩnh chín chắn, bắt buộc bản thân thu hồi tầm mắt.
Jack, người đang mệt mỏi tiều tụy cong khóe miệng, nói với Nhuế Nhất Hòa: "Bữa sáng của trụ sở chính thật sự ăn rất ngon, nhưng hôm nay cô không kịp thưởng thức rồi."
"Tôi đã ăn sáng rồi."
Nhuế Nhất Hòa tỏ vẻ bản thân không hề hiếm lạ bữa sáng này một chút nào.
"Bởi vì đợi lát nữa vừa đến trụ sở chính, cô đã bị người ta dẫn đi tham gia kiểm tra." Jack tỏ ra lười biếng bắt chéo hai chân, ngáp một cái: "Nếu cô sợ thì lúc này tranh thủ khóc đi.

Đợi lát nữa mặc kệ cô có cầu xin như thế nào cũng chẳng có người lau nước mắt cho cô đâu."
Nhuế Nhất Hòa: "...!Tôi tuyệt đối sẽ không khóc, ai khóc là cún con." Tính cách người này thật sự rất xấu xa.
Phi thuyền hạ xuống.
Vừa lên phi thuyền, rất nhanh đã phải đi xuống rồi.
Mike nói: "Tới rồi."

Tòa lầu cao vút trong mây trước mặt chính là trụ sở chính của đội hộ vệ Lục Châu.

Theo cách nói của Jack, nơi này là nơi an toàn nhất trong tất cả thế giới.

Có một người ôm mũ giáp trắng tinh trên tay đợi sẵn, tóc người phụ nữ tinh anh được chải chuốt cẩn thận tỉ mỉ, đứng chờ ở cửa.
"Giao lính mới cho tôi, các anh có thể đi rồi.”
Người phụ nữ không có ý hỏi han, giọng điệu lạnh nhạt cứng rắn, đưa mũ giáp cho Nhuế Nhất Hòa: "Đội lên, chưa được tôi đồng ý thì không cho phép tháo xuống."
Trên đường đi Mike chỉ im lặng, không kìm nén được vẻ lo lắng trên khuôn mặt.

Thật ra ông ấy đối với cháu gái không quá thân quen, chỉ có thể nói: "Dù không vượt qua được cũng không mất mặt.

Người ta thường nói, tuyển chọn thành viên cho đội hộ vệ Lục Châu là ngàn dặm mới tìm được một, thật ra ngay cả mười nghìn người cũng chưa chắc đã chọn ra được một người đâu."
Nhuế Nhất Hòa gật đầu, cố ý lộ ra sự hồi hộp.
"Cháu biết rồi."
Nhuế Nhất Hòa có thể cảm nhận được hai người phía sau vẫn nhìn theo cô và người phụ nữ tinh anh rời đi, cho đến khi người phụ nữ dẫn cô đi vào siêu thị bên cạnh cao ốc, hai ánh mắt kia mới biến mất.
Địa điểm kiểm tra lính mới chính là trong nhà kho của siêu thị.
Người phụ nữ tinh anh im lặng từ đầu tới cuối, bảo Nhuế Nhất Hòa ngồi vào trong một không gian tối như mực, sau đó giẫm giày cao gót xoay người rời đi.

Nhiệt độ trong phòng rất thấp, nhưng cô hít thở tạo thành hơi cũng không làm cho mặt kính thủy tinh của mũ giáp tạo ra một chút sương mờ nào cả.
Ba phút trôi qua, mũ giáp bỗng bắt đầu co rút, bao lấy đầu cô một cách chặt chẽ.
Nhuế Nhất Hòa cũng không biết cách một bức tường, người phụ nữ tinh anh, Mike cùng với hai chuyên gia tóc hoa râm đang đứng bên ngoài, nhìn một hàng chữ nhỏ bắn ra nhanh như bay bên dưới màn hình.
Sinh tháng xx năm xx, đứa bé mới sinh nặng 3,05 kg.

Ba là xxx, mẹ là xxx, ba mẹ đều là thành viên của đội hộ vệ Lục Châu.

Sau khi ba mẹ hy sinh trên chiến trường thì được dì nuôi nấng đến tận bây giờ..
Đi học ở trường tiểu học xx...!Lướt qua nhiều video...!Lịch sử mua sắm như bên dưới...
Cuối cùng nhảy ra một dòng chữ, màn hình ngừng chuyển động...!‘Đánh giá mức độ sụp đổ nguy hiểm một sao, vô cùng an toàn.’

Đó là toàn bộ bản ghi chép ngắn ngủi mười chín năm cuộc đời của Russell.

Hai vị chuyên gia đọc nhanh như gió, vừa xem còn có thể vừa viết viết vẽ vẽ lên trên màn hình ảo trước mặt.

Người mặc áo dài màu trắng mở lời trước, là một vị chuyên gia khá trẻ tuổi.
"Số hiệu lính mới là N0987, kiểm tra đo lường lúc mười sáu tuổi có mức độ sụp đổ là 10%.

Theo thời lượng và tần suất cô ấy xem chương trình ảo, mức độ suy sụp ba năm qua chỉ tăng lên 4%, đây cũng được xem là một kỳ tích nhỏ rồi.

Mức độ suy sụp của cô ấy vốn nên tăng lên nhanh hơn mới đúng, hơn nữa còn bị cuốn vào trong sự kiện..."
Mike nhịn không được xen vào: "Ngày hôm qua kiểm tra đo lường mức độ suy sụp là 12%.

Nói cách khác, trong một đêm tăng hai điểm."
Một vị chuyên gia khác nói: "Rất bình thường, rất bình thường, N0987 không phải từng tiếp xúc gần gũi với người bị sụp đổ sao? Còn chịu đả kích về thân thế, lại hạ quyết tâm muốn thay đổi cuộc sống trước mặt.

Tâm lý dao động rất lớn cũng sẽ khiến trị số tăng lên.

Cậu nên nói là gặp được tình huống này, mức độ của cô ấy chỉ tăng hai điểm mới đúng."
Mike thở phào nhẹ nhõm, biết được các vị chuyên gia cảm thấy tư chất của Russell rất tốt, không có nguy cơ bị sụp đổ tinh thần.

Quan tâm quá thì dễ loạn, ông ấy có hơi lo lắng.
Người phụ nữ tinh anh nói: "Tôi đề nghị để cho N0987 tham gia cuộc kiểm tra tiếp theo."
Mike không có ý kiến, ông ấy sẽ giới thiệu Russell trở thành thành viên của đội hộ vệ, nhưng chưa từng nghĩ cháu gái mình có thể thành công vượt qua từng một hạng mục kiểm tra, mục đích của ông ấy chỉ tới bước này mà thôi.

Chỉ có kiểm tra lính mới của đội hộ vệ mới có thể mời hai vị chuyên gia tâm lý đến đánh giá.
Ông ấy sợ tinh thần cháu gái sụp đổ, định lợi dụng chức quyền.
Vốn đội viên hộ vệ giới thiệu người thân của mình là chuyện phù hợp với quy định mới.

Lục Châu tin tưởng sức mạnh của gen di truyền, cho rằng người thân của thành viên cũng có tiềm lực trở thành những người như họ.
Bởi vậy mặc dù trong lòng Mike định lợi dụng chức vụ của mình, nhưng ai ai cũng thấy cách làm của ông ấy phù hợp với quy định.
Nhuế Nhất Hòa không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết mình được đổi từ phòng này sang phòng khác, cũng đổi hết bảy tám chiếc mũ giáp.

Chờ người phụ nữ tinh anh nói với cô: "Tiếp theo là hạng mục kiểm tra cuối cùng." Nhuế Nhất Hòa không khỏi thở phào, điều này chứng minh tất cả các bài kiểm tra phía trước đã được thông qua.
Lần này Nhuế Nhất Hòa không cần phải mang mũ giáp nữa, cô được yêu cầu đi vào một căn phòng đầy những khối màu.
Nhuế Nhất Hòa có cảm giác cơ thể mình đang ở bên trong một khối rubik, điều này khiến cho tinh thần cô vô cùng căng thẳng.


Cô tập trung suy nghĩ, nhìn những khối màu xung quanh, nhìn thấy chúng di chuyển vị trí.

Lúc đầu chúng di chuyển với tốc độ thong thả rồi ngày càng nhanh hơn, ánh mắt Nhuế Nhất Hòa ngày càng ra sức bắt giữ.
Dần dần Nhuế Nhất Hòa có một cảm giác linh hồn mình đã bay ra khỏi cơ thể.

Trước mắt cô xuất hiện một khối rubik thật lớn, mà bản thân cô không ngừng thu nhỏ lại giống một con kiến nho nhỏ, yếu ớt và nhỏ bé, chỉ có thể nghe theo, không thể phản kháng.
Tuy nhiên đây chỉ là một phần của Nhuế Nhất Hòa, phần còn lại của cô vô cùng tỉnh táo, chẳng qua không thể điều khiến cơ thể của chính mình.
Một giọng nói mộc mạc không phân biệt được là nam hay nữ, thân thiết hỏi cô:
"Cô cảm thấy thế giới chân thật không?"
Rất nhanh Nhuế Nhất Hòa đã hiểu ra, mình đang bị thôi miên.

Nhưng bởi vì trạng thái ‘trường tồn hữu nghị’ đặc biệt, nên họ không thôi miên thành công.
"...!Cực kỳ chân thật."
Nhuế Nhất Hòa cố ý tỏ ra hoảng hốt, trong lời nói thể hiện sự chắc chắn không hề nghi ngờ.
Giọng nói mộc mạc dừng lại trong chốc lát, rồi lại hỏi: "Vì sao cô phản đối hư ảo?"
Nhuế Nhất Hòa trả lời: "Bởi vì tôi khát vọng những mối quan hệ chân thật, không thích tìm kiếm sự an ủi trong hư ảo."
"Tại sao cô muốn trở thành đội viên hộ vệ Lục Châu?"
Nhuế Nhất Hòa: "Giống như chuyện ngày hôm qua vậy, tôi mong những chuyện như vậy sẽ không xảy ra nữa...!Tôi muốn ngăn cản sụp đổ tinh thần xảy ra..."
Nửa tiếng sau, Nhuế Nhất Hòa vinh dự trở thành đội viên hộ vệ Lục Châu.
Đúng lúc này, Nhuế Nhất Hòa nhận được một tin nhắn có ký hiệu đặc biệt, đến từ sứ giả dẫn đường Đệ Ngũ Triều Lãng.
“Tình hình tiến triển thế nào rồi?”
Nhuế Nhất Hòa dám chắc, ngài sứ giả dẫn đường có gan gửi tin nhắn thì hẳn đã nắm chắc nội dung sẽ không bị tiết lộ.
Nhuế Nhất Hòa suy nghĩ một hồi rồi ‘tách tách’ chụp cho mình một tấm ảnh.

Khoa học kỹ thuật phát triển, không chỉ có có thể chụp cả người cô vào, còn có thể chụp trụ sở chính của đội hộ vệ Lục Châu cao vút tầng mây ở phía sau nữa.

Trên người Nhuế Nhất Hòa mặc bộ vest đặc trưng của đội hộ vệ Lục Châu, trên tay là khẩu súng lục kiểu cũ.
Tư thế oai hùng hiên ngang, ‘đẹp trai’ bức người.
Mike và Jack cùng nhau đi tới đón cô, Jack khó hiểu hỏi: "Cô đang làm gì thế?"
Nhuế Nhất Hòa không hề hoảng hốt, vẻ mặt tự nhiên nói: "Vượt qua kiểm tra, chụp ảnh làm kỉ niệm."
Sau đó cô cúi đầu nhìn điện thoại, đối phương lập tức trả lời tin nhắn.
Có lẽ anh quá mức kinh ngạc, nội dung chỉ có sáu chấm..