Vô Hạn Đoàn Tàu

Chương 34: 34: Tặng Quan Tài Mười Tám






Tuy nói ra miệng như vậy, nhưng thật ra ông cụ Lâm Chấn Bang vẫn còn rất yếu, nói chuyện thôi cũng phải thở mạnh, lúc đi thì chẳng có sức để nâng chân lên.
Đan Tiểu Dã bèn tìm một cái gậy batoong cho ông ấy dùng.
Nhân lúc đó, cháo gạo nếp mà Ngụy Ngọc Cầm hầm trên bếp đã chín, Nhuế Nhất Hòa cũng uống một ít.

Tuy các người chơi bị trúng độc của cương thi, nhưng vì họ vẫn luôn ăn cháo nên sắc mặt hiện giờ đã hồng hào hơn so với lúc trúng độc cương thi, không có ai bị chuyển biến xấu.
Sau khi được anh đội trưởng cứu chữa, độc cương thi trong cơ thể của ông cụ Lâm Chấn Bang cũng đã bị quét sạch.

Miệng ăn ngon hơn, ông ấy ăn hết một bát tô cháo.
Lý Lãng suốt đêm không ngủ nhìn thấy thế thì vô cùng vui sướng, hai gò má tái nhợt trở nên đỏ bừng.

Cậu nhóc lúc nào cũng buồn bã như đưa tang cũng hiếm khi trở nên có sức sống đúng với lứa tuổi thiếu niên.

Cậu ấy trực tiếp cõng ông cụ lên, cất bước vững vàng tiến về phía trước.
Toàn bộ cửa hàng trên đường phố đã đóng cửa, lạnh lẽo đìu hiu, im lặng không một tiếng động.
Người trấn trên thường dậy muộn, không ai dậy sớm mở cửa buôn bán, cũng chẳng có ai đi trên đường.

Mấy ngày hôm trước cũng là vậy, nhưng dường như hôm nay không giống ngày thường...!có vẻ yên tĩnh lạ thường, ngay cả một hai tiếng chó tự dưng sủa cũng biến mất.
Trong bầu không khí khiến người ta bất an đó, nhóm người chơi không khỏi cất bước đi nhanh hơn.
Lúc đi đến khúc ngoặt, Nhuế Nhất Hòa quay đầu lại.

Cô nhìn thấy anh đội trưởng đứng trước cửa của một quầy hàng bán quà vặt, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, ngắm nghía một thứ gì đó trong tay.
Cô híp mắt lại, nhìn thấy rõ mà anh đội trưởng đang cầm xoay xoay chính là bàn chải đánh răng bị nhiễm oán khí - vật phẩm thần kỳ mà Lý Lãng vừa mang đi giao dịch.
Cái bàn chải đánh răng này hơi bẩn nhỉ? À, ra là găng tay cao su anh đội trưởng đeo.
...! Dường như cô nghe thấy có tiếng đàn ông kêu thảm thiết, sẽ không phải là tiếng vọng ra từ bàn chải đánh răng chứ? Bị xoay tới xoay lui như vậy, chắc chắn còn kíƈɦ ŧɦíƈɦ hơn ngồi xe lên núi đấy nhỉ.
Suy nghĩ trong đầu rối như mớ bòng bong, rất nhanh sau đó, cô không nhìn thấy bóng dáng anh đội trưởng đâu nữa.
Đến chỗ giấu xe.
Nhuế Nhất Hòa khởi động chiếc xe vận tải nhỏ, ông cụ Lâm Chấn Bang cơ thể suy yếu ngồi ở vị trí ghế lái phụ.

Sau khi các người chơi thuần thục tiến vào khoang xe, không ai để ý tới La lão nhị đi theo phía sau.
"Giúp tôi với, ai kéo tôi lên với?"
Toa xe hơi cao một chút, La lão nhị còn bế đứa bé nên không tiện.
Các người chơi nghe thế tức khắc tránh ông ta như tránh rắn rết.

Nếu không phải vì ông ta biết nơi chôn cất cô ngốc ở đâu thì họ đã bỏ mặc ông ta từ lâu rồi.

Có người này ở trên xe chẳng khác gì có một quả bom kề cận.
La lão nhị chỉ đành mặt dày bò lên xe.

Đứa bé nam mà ông ta ôm trong lòng vẫn luôn trong trạng thái muốn khóc mà không dám khóc, vừa nhìn thấy trong chiếc xe tối om có một cái quan tài, lập tức gào khóc hu hu.
Trong khung cảnh yên tĩnh bỗng chợt có tiếng lanh lảnh, dù là người dũng cảm như Nhuế Nhất Hòa cũng phải hơi kinh hãi, cô giẫm mạnh xuống chân ga một cái.

Chiếc xe phóng như bay ra ngoài, chẳng mấy chốc đã đến sườn núi Lão Nha.
Sau khi xuống xe, nhóm người chơi cho La lão nhị đi trước.
Cũng không biết trong đầu người này nghĩ thế nào, ông ta đi chưa được mấy bước đã chỉ vào một nấm mồ, nói: "Hình như là cái này, không không không...!Hình như là cái này.

Tôi nhớ không rõ lắm."
Tròng mắt láo liên, vừa nhìn đã biết ngay đang nói dối.
Mạnh Tư Lộ cảnh báo ông ta đừng có mà giở trò, La lão nhị lại đưa ra điều kiện: "Nếu các người đồng ý đưa tôi và con tôi cùng rời khỏi trấn Vong Sơn, tôi mới có thể nói cho các người biết mộ cô ngốc ở đâu."
Nhuế Nhất Hòa: "Thế ông có chắc chắn làm được chuyện mà ông đã hứa với người khác không?"
La lão nhị: "..."
Tôi có nói có thì cô cũng không tin mà!
Nhuế Nhất Hòa: "Đừng nói nhảm nữa, nói nhanh lên.

Kiên nhẫn tôi dành cho ông đã đến giới hạn rồi, còn nói lung tung nữa tôi gϊếŧ chết ông."
La lão nhị: "..."
Rất nhanh sau đó, ông ta đã chịu khuất phục.
Với vẻ mặt đau khổ, ông ta dẫn các người chơi đến nửa sườn núi, đi vòng vo hai vòng quanh một cái cây khô.
"Chính là ba nấm mồ này, tôi không chắc chắn được là cái nào."
Nhuế Nhất Hòa nhìn Đan Tiểu Dã.
"Ba cái mồ này cũng không nằm trong phạm vi mồ mà chúng ta đã chọn ra."
Lữ Địch vừa nghe thế, đỏ mắt bóp chặt cổ La lão nhị: "Có phải ông đang lừa chúng tôi không hả? Ông nói thật đi!"
May mà Lý Lãng kéo cậu ta ra, nên La lão nhị mới không bị bóp chết.
Lý Lãng: "Lữ Địch, cậu bình tĩnh chút đi."
Lữ Địch: "Bình tĩnh thế nào hả, giá trị âm khí của tôi là chín điểm đấy! Đêm qua suýt chút thì toi đời rồi."
Cậu ta kéo ống quần cao lên, hai bàn chân nhỏ đen tím lại, trông như đã bị vật nặng đập vào.

Không ai hỏi xem cậu ta đã gặp phải chuyện gì.
Thế nhưng, biểu cảm của tất cả người chơi đều rất không tốt.
Đan Tiểu Dã cũng nhớ tới chuyện gặp được vào tối hôm qua, biểu cảm cũng trở nên nôn nóng.
La lão nhị: "Thật mà, thật đó...!Tôi hoàn toàn không nói sai."
Đứa bé nắm chặt vạt áo của ông ta, khóc đến nỗi mắt sưng húp cả lên.
Ông ta bỗng chợt cảm thấy đi theo mấy người nhà quê này cũng chẳng an toàn hơn ở trấn trên...!mà có lẽ còn nguy hiểm hơn.
La lão nhị ho khan không ngừng: "Các người hãy tin tưởng tôi."
Thật ra Nhuế Nhất Hòa cũng không tin tưởng ông ta, chủ yếu là vì nhân phẩm người nhà họ La chẳng có gì để nói.

Thế là cô lập tức giật vài cọng tóc của ông ta, sau đó quấn lên người búp bê phù thủy, dọa ông ta, bảo nếu ông ta không nói thật ra thì thủng ruột, bục dạ dày.
Búp bê phù thủy biết chuyển động, con mắt gỗ nhìn chằm chằm vào người khiến người ta nhìn mà rợn cả gáy.
Tóc gáy La lão nhị dựng đứng hết cả lên, sợ đến nỗi mồ hôi chảy ròng ròng, giọng nói trở nên nghẹn ngào: "Tôi thật sự không nói láo mà.

Tối hôm đó trời đen còn không có đèn, việc tôi chỉ nhớ kĩ cái cây khô, không nhớ nấm mồ nào là hết sức bình thường mà.

Các người cũng nhìn thấy đấy, khoảng cách đám mồ mả này đều rất gần nhau...!Tóm lại là một nấm mồ trong số ba nấm có ở đây thôi."
Lần này, cho dù là người nào cũng có thể nhìn ra ông ta không dám nói dối.
Thế chắc chắn là nói thật rồi.
Ông cụ Lâm Chấn Bang thở dài một hơi: "Đào đi! Không còn thời gian để chậm trễ nữa đâu, chúng ta cũng không thể chậm trễ được.

Cùng đào cả ba cái mộ luôn đi."
Lần này, không ai tranh cãi xem ai đào ai không đào nữa, tất cả đều yên lặng cầm cuốc lên.
La lão nhị thấy không có ai để ý tới mình, ôm đứa trẻ chạy sang một bên khác của sườn núi Lão Nha.

Xác định ông ta không có mưu mô gì với xe vận tải nhỏ, Nhuế Nhất Hòa tức khắc không chú ý tới ông ta nữa.
Chín người chia làm ba tổ, mỗi tổ phụ trách một cái mộ.
Lúc này, vừa mới bắt đầu đã chợt nghe thấy tiếng sột soạt sột soạt.
Tiếng động khác thường xuất hiện nhanh hơn cả lần trước...
Mồ hôi đổ ra trên chóp mũi Nhuế Nhất Hòa, trực giác cảm thấy động tác của nhóm người chơi quá chậm, không thể đào được ba cái huyệt trước khi các ‘cư dân’ rời giường.

Cô bắt đầu lo nghĩ xem phải ứng phó tình hình hỗn loạn lát nữa thế nào...!Nếu không xử lý ổn thỏa, tất cả mọi người đều sẽ chết ở đây.

Nhanh một chút, nhanh hơn chút nữa!
Nhanh hơn chút nữa là có thể sống!
Nếu chỉ đào một cái mộ thì có lẽ sẽ kịp...!Nếu có thể nhận ra rốt cuộc cái mộ nào là của cô ngốc thì tốt rồi.
Lúc này, Nhuế Nhất Hòa phát hiện một viên kẹo lóng lánh ở trong đống bùn đất xẻng xúc lên.
Giấy gói kẹo nhiều màu này chính là giấy gói kẹo mà Na Bà hay cho Hoa Hoa.
Bất cứ lúc nào Na Bà cũng có thể lấy loại kẹo này từ trong túi ra, hệt như việc mang kẹo theo bên mình đã trở thành một thói quen vậy.

Mà trong phòng của Na Bà cũng chỉ có loại kẹo này, tất cả được đặt đầy trong một cái lọ thủy tinh.

Nhưng Nhuế Nhất Hòa chưa thấy bà ấy ăn kẹo bao giờ, cũng cảm thấy bà ấy không phải là người thích ăn kẹo.
Ai thích ăn kẹo nhỉ? Hoa Hoa thích ăn.
Trước kia Na Bà không thích Hoa Hoa nên chắc chắn không chuẩn bị kẹo cho Hoa Hoa.
Thế thì chuẩn bị cho ai chứ? Khương Nhã.
...!Trong mộ của Khương Nhã có kẹo mà cô ấy thích ăn là việc rất đỗi bình thường.
Người được chôn cất ở sườn núi Lão Nha đều không có bia mô, không tên không họ.

Thật ra những nấm mồ này đều có dấu hiệu nhận biết riêng như đá của ngôi mộ, ảnh chụp đen trắng nằm dưới tảng đá, cọc gỗ dựng thẳng ở mộ hay đá cuội trắng noãn xếp thành hình thù kì lạ.
Xúc một xẻng xuống, Nhuế Nhất Hòa lại đào được một viên kẹo.

Không dừng tay, miệng cô kêu: "Tới đây hết đi! Cái này mới là mộ của Khương Nhã."
Không ai hỏi Nhuế Nhất Hòa nhận ra bằng cách nào, nhóm người chơi đều chọn tin tưởng cô theo bản năng.
Chín người cùng đào, rất nhanh sau đó, xẻng đã chạm tới vật cứng dưới nền đất.
Lúc này, mắt cá chân Nhuế Nhất Hòa bị thứ gì đó lạnh lẽo túm lấy.

Cô hoàn toàn không nhìn về phía sau, đá mạnh một cái.

Cảm giác có lẽ đã đá trúng, cô không suy nghĩ đến việc nhìn ra sau nữa.
"Chúng ta cùng mở quan tài ra thôi."
Cô nói với Lý Lãng.
Trong số những người chơi, chỉ có Lý Lãng và Nhuế Nhất Hòa là khỏe nhất.
Một người là vu nữ có trạng thái hóa ma, một người là Spiderman giả...!Lý Lãng vốn chỉ là một học sinh trung học đen đủi bị béo bụng, sau khi bị nhện cắn rồi đạt được siêu năng lực, cơ bắp trở nên rất phát triển.

Bụng mỡ cũng không thấy nữa, còn có cơ bụng đẹp mắt.
Vừa rồi cõng ông cụ mà chạy nhanh như bay, hoàn toàn như không có gánh nặng.
Lý Lãng đếm một hai ba, hai người cùng nhau dùng sức.
Bụi đất tung bay, nắp quan tài mở ra.
Người nằm bên trong là một cô gái trẻ tuổi mặc áo liệm màu trắng, người hơi mập, tuổi khoảng hai mươi, mái tóc đen bóng được chải thành hai bím tóc đen nhánh bóng loáng như nước.
Đây là một xác chết, nhưng trông không hề đáng sợ chút nào, cô gái mặt tròn nằm trong cứ như đang ngủ vậy.

Ba chiếc mặt nạ nhuốm máu bên ngoài được đặt ở bụng và ngực của cô ấy.
Nhuế Nhất Hòa đã từng thấy cả ba chiếc mặt nạ này, đồng thời nhận ra nó.

Một cái là tiểu quỷ, một cái là phán quan, một cái là đầu trâu.
Máu trên ba chiếc mặt nạ này đều sáng rõ như một vệt sáng.
Lúc Nhuế Nhất Hòa vươn tay đi lấy mặt nạ thì thím Ngụy Ngọc Cầm đứng bên cạnh bỗng nhiên va vào cô một chút, khiến cô suýt chút thì ngã vào trong quan tài, may mà bên dưới có người đỡ cô một phen.
Khoan đã, bên dưới...
Nhuế Nhất Hòa cúi đầu, bàn tay đỡ trên eo cô là một bàn tay mập mạp của trẻ con, tròn tròn ngắn ngắn, móng tay được cắt rất chỉnh tề.

Nhưng bàn tay thoạt trông vô hại này là bàn tay thuộc về người chết, thuộc về Khương Nhã.
Cô hít một hơi thật sâu, nhanh chóng cầm mặt nạ lên, đứng vững rồi lập tức chạy xuống núi.
Chỉ nhoáng cái, sương mù dày đặc đã bao phủ toàn bộ sườn núi Lão Nha.
"Quạ...!Quạ..."
Xa xa có tiếng quạ kêu, Nhuế Nhất Hòa phát hiện chỉ còn lại có Lý Lãng và ông cụ Lâm Chấn Bang cùng chạy về một hướng với cô.
"Thanh niên này, chạy nhanh lên chút nào, thứ gì đó ở phía sau sắp đuổi tới nơi rồi."
Ông cụ Lâm Chấn Bang lướt qua, còn quay đầu gọi cô.
"Cũng không thể chạy thắng bộ xương già là tôi đâu."
Nhuế Nhất Hòa: "..."
Ông giỏi thì nhảy xuống khỏi lưng Lý Lãng rồi nói tiếp đi.
Rất nhiều lần, Nhuế Nhất Hòa cảm thấy thứ gì đó trong làn sương dày đặc suýt chút đã chạm đến sau lưng cô hồi...!Toát mồ hôi chạy tới gần xe vận tải nhỏ, cô đã thấy một người dáng người thẳng đứng, vẻ ngoài điển trai.

Mặc đồ lao động, đội mũ lưỡi trai, đúng là anh đội trưởng - sứ giả dẫn đường trong phó bản lần này.
"Đưa mặt nạ cho tôi."
Anh đội trưởng đưa tay về phía cô.
Nhuế Nhất Hòa lập tức giữ chặt mặt nạ, đưa bàn tay không cầm mặt nạ… là bàn tay phải đang trong trạng thái hóa ma.
Nếu người này là thật, không phải là ảo giác cũng không phải do ma quỷ giả trang, giờ cô đưa mặt nạ cho anh ta thì trăm phần trăm anh ta sẽ mặc kệ mình...!Nếu là giả thì càng không thể đưa mặt nạ, nhưng có thể cho anh ta một móng vuốt.
Anh đội trưởng: "..."
Anh ta trầm mặc, thu tay về.
Nhuế Nhất Hòa lập tức xác định anh đội trưởng là thật, kẻ giả mạo không thể có phản ứng chân thật thế được.
Nhìn sự ghét bỏ sắp tràn ra khỏi mắt anh ta kìa, sống động biết bao.
Nhuế Nhất Hòa vội vàng cầm lấy bàn tay đã thu về một nửa của anh ta, nhét mặt nạ vào trong lòng anh ta.

Cô mượn lực khẽ nhảy, trốn ra sau lưng anh ta.
Anh đội trưởng: "..."
Lại thế rồi, lại thế rồi.
Đây là lần thứ mấy rồi hả?.