"Tôi có điên hay không anh nhìn không ra sao? Có lẽ tôi thật sự là kẻ điên, một đám người các anh bị một kẻ điên đùa giỡn xoay vòng vòng, không mất mặt sao?"
Tiểu Hỏa cười đùa.
Nhưng động tác không hề chậm, vừa lùi về sau vừa cẩn thận lắng nghe tiếng động phía trong nhà thờ.
Nhạc Nguyên Mưu sụp đổ: "Tôi chết, cậu cũng phải chết."
"Câu nói này không sai.
Nhưng nếu anh sống sót rời khỏi phó bản, chẳng phải tôi cũng phải chết sao? Anh cũng đừng nói cái gì mà hai ta vốn là một thể để dụ dỗ tôi.
Tôi đúng là anh, nhưng anh là tôi sao?"
Nhạc Nguyên Mưu là một người ích kỷ nên anh ta càng có thể hiểu được Tiểu Hỏa.
Một khi rời khỏi phó bản, chắc chắn nhân cách phụ phải biến mất.
Nếu như anh ta là nhân cách phụ, anh ta cũng không bằng lòng biến mất như vậy.
Nhưng làm như thế là không đúng.
"Tiểu Hỏa, cậu không hiểu.
Tôi không hoàn thành nhiệm vụ trong thời gian quy định sẽ phải chết.
Vẫn là câu nói kia, tôi chết, cậu cũng phải chết.
Nhưng nếu tôi rời khỏi phó bản, chẳng khác nào cậu còn sống."
Tiểu Hỏa quay người xem thường: "Tôi mới không cần trở thành một bộ phận tồn tại của anh."
Nhạc Nguyên Mưu lập tức nói: "Được! Được được được! Chờ sau khi rời khỏi phó bản, tôi sẽ tiêu một khoản tích phân, không để cho cậu biến mất.
Chúng ta cùng nhau cố gắng, chờ kiếm đủ tích phân, tôi sẽ đổi cho cậu một cơ thể khác, cho cậu tồn tại độc lập.
Cậu dập tắt lửa, đừng ngăn cản tôi bắt người."
"Lời anh nói một chữ tôi cũng không tin.
Chủ nhân cách, chính anh có nhân phẩm như thế nào không lẽ anh còn không biết sao? Anh có thể lừa người
khác, nhưng đến nhân cách phụ của mình mà cũng lừa thì thật sự không biết xấu hổ.
Cho dù anh có thề thốt, những lời anh vừa nói không có một chữ nào giả dối, nếu giả thì sét đánh anh chết không được tử tế, tôi cũng không tin anh.
Nếu bây giờ tôi dập tắt lửa, ngoan ngoãn nghe lời.
Chờ anh vung tay ra nhất định sẽ thu thập tôi.
Anh cũng sẽ không thật sự gϊếŧ chết tôi, dù sao một nhân cách phụ của anh đã chết, không thể để chết thêm người thứ hai.
Nhưng có là như vậy, cái gì mà không để cho tôi biến mất, còn đổi cơ thể cho tôi...!Anh đã làm quá nhiều chuyện lật lọng rồi.
Anh là một ông chủ bụng dạ độc ác, danh dự chỉ là con số không."
Đan Tiểu Dã vung ma trượng: "Nước lửa không xâm."
Thực hiện thần chú lên người mình, cậu ta phát hiện nhiệt độ của ngọn lửa đã giảm bớt.
Sau đó lại hiểu ra, không phải ngọn lửa màu vàng thay đổi, mà là mình.
Giới hạn chịu đựng nhiệt độ cao của cậu ta tăng lên.
Nếu như đi qua tường lửa nhanh một chút, có lẽ sẽ không chịu tổn thương quá nặng...
Đan Tiểu Dã nhanh chóng bọc một ma chú ‘Nước lửa không xâm’ bên ngoài cho người còn sống, tránh cho ngọn lửa màu vàng làm tổn thương.
Ném một bình thuốc chữa vết thương ngoài da cho Khưu Bính, nhanh chóng xông qua tường lửa.
Trong lòng biết ngọn lửa màu vàng không phải lửa bình thường, chịu đựng bị bỏng uống hết một bình thuốc.
Nhạc Nguyên Mưu xông qua tường, nghiêng đầu tránh thoát quả cầu lửa nhô ra của Tiểu Hỏa, mắng to: "Dù sao thì cậu vẫn muốn đồng quy vu tận với tôi đúng không?"
Phó bản này chuyên môn hại người ta sao?
Anh ta gặp phải toàn là những chuyện rách nát gì vậy chứ.
"Vậy cũng không phải." Tiểu Hỏa đắc ý cười to: "Thần linh Jormungandr vĩ đại
đã đồng ý với tôi, chỉ cần tôi phối hợp diễn kịch với ông ta thì sẽ giữ các anh lại."
"Lời nói của boss trong phó bản cậu cũng tin?"
"Ít nhất là tin hơn so với anh."
Nhạc Nguyên Mưu: "..."
Nhân phẩm kém đến nỗi bản thân mình cũng không tin mình, đây là chuyện gì chứ! Trong lòng Đan Tiểu Dã nôn nóng, nhịn không được mở miệng châm chọc: "Nhân cách phụ chẳng qua là sự tồn tại xuất hiện từ hư vô do chịu ảnh hưởng của phó bản, vốn dĩ chính là một thể với chủ nhân cách."
Nhạc Nguyên Mưu: "..."
Rất quen tai...!Ồ, lời này anh ta từng nói.
"Ngài Nhạc, chuyện nhân cách phụ làm sai, chủ nhân cách phải trả giá."
Tính tình tốt như Đan Tiểu Dã sinh ra là để gϊếŧ chết Nhạc Nguyên Mưu cặn bã, tìm cách đưa nhân tố không ổn định này và nhân cách phụ quấy rối của anh ta cùng nhau vào địa ngục.
Không biết tình hình phía bên trong nhà thờ thế nào, sếp Nhuế và mọi người cùng nhau cố gắng, thật vất vả tìm được cơ hội gϊếŧ chết Jormungandr, vốn tưởng rằng thắng lợi ở ngay trước mắt, kết quả bên ngoài xảy ra vấn đề
Đây đều là chuyện gì chứ!
"Ầm."
Cửa nhà thờ nổ tung.
La Tiểu Ngọc, ba nhân cách phụ của Khưu Ất, nhân cách phụ thiếu niên bất lương mười lăm tuổi của Đan Tiểu Dã đã bị nhốt vào trong đó, không biết tình hình như thế nào.
Cậu ta khẽ cắn môi nói với Nhạc Nguyên Mưu: "Tôi truy đuổi người, người đã bị bắt không thể lại chạy trốn."
Nhạc Nguyên Mưu gật đầu: "Tôi biết."
Lại cộng thêm một câu: "Yên tâm đi! Mục tiêu của những người chơi đều giống
nhau, tôi biết nặng nhẹ, chắc chắn giải quyết xong chuyện."
Đan Tiểu Dã không nói nữa, khuôn mặt lớn tròn như cái bánh bắt đầu tràn đầy nghiêm túc.
Bây giờ cậu ta rất vui mừng vì chạy trốn không phải là Đức Thụy và Tham Tài, mà là Queen và Ma ăn thịt người có thể đối phó...
Nhất định phải bắt người trở về.
Hơn nữa phải nhanh...
Trong nhà thờ, Jormungandr phóng ra kỹ năng ‘Tiên Huyết Chi Ủng’ lên không trung, biểu cảm khuôn mặt cứng ngắc trong nháy mắt.
Ngay sau đó hoảng hốt lo sợ, giãy dụa lui về phía sau, giống như là muốn trốn phía sau tượng thần đá cẩm thạch, tránh né công kích của mấy người.
Kể cả Nhuế Nhất Hòa cũng không phát hiện Jormungandr đang cố ý thu hút sự chú ý của mấy người.
Tiêu Hà là người đầu tiên chú ý tới một Jormungandr khác xuất hiện ở cửa, ngoài ra còn có nhân cách phụ người thằn lằn trốn trong cơ thể cô ta.
Vốn là một chiêu hiếm thấy, dùng để đánh lén kẻ địch.
"Mau...!Cửa!"
Người thằn lằn chui ra từ trong cơ thể Tiêu Hà, chạy tới cửa.
Nhuế Nhất Hòa quay đầu.
Chỉ thấy biểu cảm của Jormungandr dại ra lung lay đi về phía cửa, cơ thể mờ dần, xuất hiện trạng thái nửa trong suốt.
Và vừa mới nhìn qua, giống phân thân u linh của Lư Lan Lan như đúc.
Không ai phát hiện phân thân xuất hiện thế nào.
Trên tay phân thân này, còn cầm một vật thể nửa trong suốt khác thường lớn cỡ nắm tay.
Giọng Lư Lan Lan rất cao, giọng nói biến ảo khôn lường bén nhọn chói tai.
"Ông ta muốn nổ chết mọi người ngoài cửa.
Đó là bom u linh, một trong những năng lực của tôi."
Đã không kịp ngăn cản.
Ném bom ra ngoài.
"Ầm."
Phân thân hoàn thành nhiệm vụ bị người thằn lằn một ngụm nuốt xuống, không hề có ý phản kháng.
Lúc này, Thánh Quang Tịnh Hóa của Nhuế Tam Hòa cũng đánh nát đầu Jormungandr.
Lấy một chọi mười, ở trong lửa đạn dày đặc, Boss phó bản Jormungandr chống đỡ gần hai mươi phút cuối cùng cũng ngã xuống.
Khi Jormungandr ném bom ra bên ngoài, Nhuế Nhất Hòa chỉ biết đã hỏng chuyện.
Nhưng dù là cô cũng không đoán được vì sao Jormungandr phải làm như vậy, cái này có lẽ sẽ nổ chết người chơi và nhân cách phụ của người chơi bên ngoài, nhưng đồng thời diệt sạch mười một nhân cách phụ của Thời Triết.
Đây chẳng phải là đang giúp đỡ người chơi một tay.
Trước khi chết điên cuồng trả thù?
Vậy cũng có thể ném bom tới trước mặt người bao vây tấn công ông ta chứ?
Hay là trong nhân cách phụ của Thời Triết có người bất tử có thể chống chọi lại sức mạnh của bom?
Điều đó không thể! Nhuế Nhất Hòa cũng không dám nói mình có thể sống sót trăm phần trăm trong vụ nổ mạnh.
Nhuế Nhất Hòa khảm mảnh nhỏ hoàng tuyền vào chỗ hở của bức tượng thần, không có chuyện gì xảy ra.
Bên ngoài xuất hiện tiếng của Nhạc Nguyên Mưu: "Queen và Ma ăn thịt người chạy rồi."
Lư Lan Lan ngạc nhiên không thôi: "Tôi còn chưa từng dùng bom u linh, làm sao mà Jormungandr biết được.
Tôi không rõ ông ta chế tạo ra phân thân u linh khi nào? Ông ta hẳn là không có cơ hội mới đúng!"
"Cô chưa từng thấy mặt nhân cách phụ sử dụng qua phân thân và bom u linh"
Biểu cảm của Nhuế Nhị Hóa cũng rất khó coi: "Tôi nghi ngờ, phân thân vừa mới xuất hiện ở cửa, trước khi các cô đi vào nhà thờ đã được chế tạo ra.
Chỉ là vẫn luôn trốn tránh mà thôi."
Một u linh muốn trốn trong bóng đêm rất dễ dàng .
Cơ thể Lư Lan Lan từ từ cứng lại, mở miệng tuyên bố tin tức xấu.
"Năng lực huyết mạch của tôi biến mất."
Khưu Ất thảm hại hơn, trực tiếp rơi xuống từ không trung, ngã trên mặt đất.
...!Cánh của anh ta đã biến mất.
Jormungandr sống lại lần nữa, trên mặt mang theo nụ cười suиɠ sướиɠ.
...!Cũng không phải mỗi lần tôi khiêu khích người chơi chết tiệt đều có kết thúc là mất mặt.
Nhuế Nhất Hòa thấy rõ nụ cười trên mặt ông ta, nháy mắt hiểu ra bọn họ rơi vào bẫy, bị hãm hại.
Cô nói: "Lui ra ngoài trước."
Jormungandr ngồi xuống, nhướng mày cay nghiệt nói: "Còn muốn chạy nữa à? Đã muộn rồi.".