Cửa ra của thế giới Bên Trong nằm ở tầng ba.
Trên đường đi, Nhuế Nhất Hòa vẫn luôn buồn bực, tại sao mình lại không nghĩ ra chuyện này sớm hơn.
Thế giới Bên Trong và thế giới Bên Ngoài tồn tại đối xứng nhau, công trình kiến trúc của hai thế giới giống nhau, mà cách trang trí nhà cửa cũng giống nhau.
Trong thế giới Bên Ngoài, vật phẩm quan trọng được giấu ở đâu thì cũng có khả năng sẽ tìm thấy nó ở vị trí tương ứng trong thế giới Bên Trong.
Ví dụ, ở bên dưới thùng rác trong căn phòng thứ hai của tầng ba ở thế giới Bên Ngoài có vật phẩm thần kỳ ‘viện mồ côi vườn Eden - ảnh lưu niệm thời gian’ thì phía dưới thùng rác ở thế giới Bên Trong chính là chiếc đồng hồ hai mươi tư vạch giờ.
Hai cây đại thụ có cành lá rậm rạp ở thế giới Bên Ngoài, mặc dù ở thế giới Bên Trong nó trở nên héo khô, trong trạng thái đã chết nhưng nó vẫn tồn tại như trước.
Ở thế giới Bên Ngoài, trên bức tường của lăng mộ có treo thánh giá ngược.
Ở thế giới Bên Trong, có một bức tranh mặt người mờ nhạt, vặn vẹo được treo trùng lên vị trí đó.
Những thứ này đều đối xứng nhau, tình huống tương tự như thế còn rất nhiều.
Trên Thần Đàn ở thế giới Bên Trong có một bức tượng thần có thể nối liền thế giới, tại sao trên Thần Đàn ở thế giới Bên Ngoài lại không có gì cả?
Từ sâu trong bóng đêm tăm tối, có một con quái vật đầu mèo nhào ra.
Nhuế Nhất Hòa giơ súng trong tay lên, để quái vật cho người phía sau xử lý.
Cô đẩy cửa ra, Lư Lan Lan đã hất bay tất cả chướng ngại vật lên, để lộ ra một chiếc đồng hồ được giấu ở bên dưới.
Cô ngồi xổm xuống, thành thạo xoay ba chiếc kim theo chiều ngược chiều kim đồng hồ.
“Tích tắc, tích tắc, tích tắc, tích tắc, két két.”
Bóng tối biến mất, một lần nữa trở lại thế giới Bên Ngoài.
Trong đầu Nhuế Nhất Hòa vang lên một tiếng ‘oong’, ý thức của cô không ngừng tan rã.
Trước đây không lâu tình huống này đã từng xuất hiện, đó là lúc nhân cách có dấu hiệu chuyển đổi, một lúc lâu sau tình trạng này mới ngừng lại.
Nhuế Nhất Hòa nhẹ nhàng bay lên, đáp xuống bên ngoài một vòng ánh sáng.
Xung quanh vòng sáng có bốn chiếc ghế tựa, nhưng chỉ có một chiếc có người ngồi, ba chiếc còn lại vẫn trống không.
Trên chiếc ghế tựa duy nhất có người ngồi là một anh chàng có sống mũi cao thẳng, cả người tràn ngập hơi thở thanh khiết, chính là thiên sứ không cánh Nhuế Tam Hòa.
“Nhân cách chủ… Nhuế Nhất Hòa, mời ngồi.”
Nhuế Nhất Hòa nghe lời ngồi xuống, cô biết yêu nữ Nhuế Nhị Hòa không có ở đây, có khả năng cô ta đang ở bên ngoài khống chế thân thể.
“Đây là thế giới nội tâm trong cơ thể chúng ta, cũng là trung tâm điều khiển nhân cách hoán đổi.
Nhân cách nào muốn khống chế thân thể, chỉ cần đứng vào bên trong vòng sáng.”
Nhuế Tam Hòa búng tay, từ trong bóng tối phía trước xuất hiện một bức màn, phía trên chính là tình huống ở bên ngoài.
Nói cách khác, đây chính là cảnh tượng được nhìn thấy thông qua đôi mắt của cơ thể.
Dưới sự khống chế của Nhuế Nhị Hòa, một ‘Nhuế Nhất Hòa’ vẫn luôn lạnh nhạt, không gần gũi bỗng nhiên bộc phát mị lực.
Đan Tiểu Dã chỉ mới nói với cô ta mấy câu, đã bị đôi mắt to tròn hút hồn người kia nhìn chằm chằm đến mức cả người nóng lên, cả cổ và mang tai đều đỏ bừng.
May là mặc dù yêu nữ thích lấy việc trêu đùa người khác làm thú vui, để đạt được cảm giác thành tựu không gì sánh bằng từ trong tình yêu của con người, nhưng cô ta cũng biết chuyện gì là quan trọng hơn, cả một đường đều chạy chậm về phía nhà thờ.
Nhuế Nhất Hòa yên tâm.
“Để yêu nữ thay thế cô là bởi vì tôi có chuyện muốn nói với cô.”
“Cô ta đồng ý giúp anh à?”
Yêu nữ và thiên sứ không hợp nhau.
“Không phải là cô ta đang giúp tôi, mà là đang giúp cô, cũng là giúp chính mình.”
Không có lý do gì để từ chối.
Nhuế Nhất Hòa hiểu rõ, gật đầu, cô chỉ vào chiếc ghế thứ tư và hỏi: “Nó thuộc về ai?”
“Thuộc về nhân cách mới vẫn chưa xuất hiện, là một tên rất phiền phức.
Anh ta chịu ảnh hưởng rất lớn từ Jormungandr, rất có khả năng chính là một nhân cách tà ác.
Nếu gϊếŧ chết một nhân cách phụ ở thế giới Bên Trong thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến nhân cách chủ.
Vì vậy, trước khi nhân cách thứ ba xuất hiện, chúng ta phải xử lý xong tất cả, vượt qua phó bản.”
“Được thôi.”
“Tôi biết mọi chuyện sẽ không dễ như thế… Không phải chỉ khi bị gϊếŧ Jormungandr mới có thể hồi sinh và đạt được sức mạnh mạnh mẽ hơn, ông ta cũng có thể tự sát để đạt được mục đích như vậy.”
Hiện tại, lực chiến đấu của Nhuế Tam Hòa mạnh hơn Jormungandr, nhưng anh ta không dám đảm bảo mình có thể ngăn cản một người có quyết tâm muốn tự sát.
Nhuế Nhất Hòa nghĩ kỹ mới nói: “Lần tiếp theo tiến vào thế giới Bên Trong sẽ nguy hiểm hơn hai lần trước rất nhiều.”
Đúng thế.
Đây cũng là một trong những điều mà Nhuế Tam Hòa muốn nói với nhân cách chủ, nhưng cũng không phải là điều quan trọng nhất.
Anh ta cố ý để yêu nữ khống chế thân thể, để nhân cách chủ đi đến thế giới tâm linh, là vì anh ta muốn nói những chuyện không thể để cho người khác nghe được.
Một chuyện vô cùng quan trọng, cho dù là Đan Tiểu Dã vẫn luôn ở bên cạnh nhân cách chủ như con ký sinh trùng, cũng không xứng biết chuyện này.
“Thời gian có hạn, tôi sẽ nói điểm chính.
Tôi phát hiện, sau khi số liệu cá nhân của cô được chỉnh sửa đến trạng thái tốt nhất là ‘duy nhất’, cô lại không biết nên sử dụng sức mạnh của bản thân thế nào.”
Nhuế Nhất Hòa: “… Anh đã nhìn ra rồi.”
“Không khó phát hiện, mấy lần chiến đấu gần đây rõ ràng cô càng ỷ lại vào súng lục và kỹ năng chiến đấu của mình.”
“Không thể sử dụng vu thuật, trạng thái hóa ma cũng không thể sử dụng, tôi không biết nhiều cách thức tấn công.”
“Ừ, tôi biết.” Nhuế Tam Hòa ôn hòa nói: “Thực ra, sức mạnh trong cơ thể của cô đã mạnh hơn ban đầu rất nhiều.
Sự tồn tại của hai loại sức mạnh đã đạt tới trạng thái cân bằng, chỉ là do cô không biết cách sử dụng mà thôi.
Cô chỉ cần học thêm hai đoạn thần chú thì mọi chuyện đều được giải quyết dễ dàng, trong đó có một đoạn tôi đã dạy cho cô rồi.”
Nhuế Nhất Hòa ngạc nhiên: “Là Thánh Quang Tịnh Hóa?”
“Đúng thế, thần chú là: Kính báo Chư Thần, mượn lực lượng bầu trời, tẩy rửa vẩn đục thế gian.
Nếu cô dùng thì có thể đổi thần chú thành ‘Kính báo Chư Thần, lấy lực lượng thiên không, tẩy rửa vẩn đục thế gian’.”
Chỉ cần đổi ‘mượn’ thành ‘lấy’, dường như chỉ thay đổi nguồn gốc lực lượng.
Một cái là ‘mượn’… Và một cái là của mình.
“Còn một đoạn khác sẽ do Nhuế Nhị Hòa dạy tôi đúng không?”
Thiên sứ Nhuế Tam Hòa gật đầu: “Hóa ra tự cô cũng hiểu rõ rồi.”
“Hai người các người… Chẳng phải thiên sứ và yêu nữ đều bị ảnh hưởng bởi thuộc tính nửa ánh sáng, nửa bóng tối của tôi mới sinh ra nhân cách phụ sao?”
Khóe miệng Nhuế Tam Hòa cong lên, để lộ một nụ cười ấm áp.
“Không phải, chúng tôi bị ảnh hưởng bởi Thời Triết nên mới sinh ra, nhưng tính cách, kiến thức và năng lực của chúng tôi bắt nguồn từ máu của hai nhân vật lớn ở trong mắt cô.”
Nhuế Nhất Hòa vô thức đưa tay sờ lên mắt mình, tất nhiên cô sẽ không chạm vào con ngươi mà chỉ chạm đến mí mắt, lại chạm vào đôi mắt đang rung rung.
“Máu của hai nhân vật lớn… Bọn họ là ai?”
Nhuế Nhất Hòa chỉ hỏi theo bản năng, chứ cô cũng không mong chờ sẽ nhận được đáp án.
“Hoa hồng khát máu Lilith, nguyên thủy sùng bái Thiên Không Chi Thần.”
Nhuế Nhất Hòa: “…”
Có được đáp án dễ như thế sao?
Có rất nhiều truyền thuyết về Lilith, một số phiên bản cô đã từng nghe là: Lilith là ác ma, ma nữ trong đêm, ác mộng, sẽ mê hoặc nam giới trong mộng.
Cô ta chính là người vợ đầu tiên của thủy tổ Adam, vì tức giận với Adam mà quyết định rời khỏi vườn Eden, thích mê hoặc nhân loại và gϊếŧ trẻ con.
Vốn dĩ cô ta cũng là một thiên sứ vô cùng xinh đẹp, về sau lại trở thành vợ của Satan, thủy tổ huyết tộc.
Còn về Thiên Không Chi Thần, đây là một vị thần nào đó trong thần thoại Hy Lạp cổ sao?
Sau khi con người chết đi sẽ có linh hồn, ngoài Nhân gian giới thì còn có Linh giới, Địa ngục và Thiên đường.
Nhuế Nhất Hòa hiểu rõ, ác ma và thần linh thật sự có tồn tại.
Vậy thì những thần thoại và truyền thuyết mà cô biết, rất có khả năng đều tương ứng với thần linh và ác ma, nhưng sau khi trải qua quá trình cải biên của con người, nội dung trong đó không còn độ tin cậy cao nữa.
“Anh có hiểu rõ bọn họ không?”
“Gần như không biết một chút gì, tôi chỉ biết hai bên là kẻ thù của nhau.
Tôi có thể biết tên của bọn họ là bởi vì tôi nên biết rõ ‘xuất thân’ của mình mà thôi.”
“Đợi đã, tôi là hành khách trên đoàn tàu Địa Ngục, Thiên Không Chi Thần lại là người thuộc phe thiên đường, đúng chứ? Thiên Không Chi Thần đồng ý cho một game thủ ở phe cánh đối lập sử dụng thần lực của mình ư?”
Chẳng may trong tình huống nguy cấp, Thánh Quang Tịnh Hóa bỗng mất linh thì làm sao? Sẽ chết đấy!
“Không cần lo lắng, thứ cô dùng là lực lượng thiên không không chứ không phải là lực lượng của Thiên Không Chi Thần.”
Nhuế Nhất Hòa không hiểu rõ lắm, nhưng cô tin vào phán đoán của Nhuế Tam Hòa.
“Đã hết thời gian rồi! Cô lấy lại quyền khống chế thân thể đi.”
…
Nhân cách hoán đổi.
Nhuế Nhất Hòa cúi đầu xuống, nhìn về phía miếng bạc màu trắng xám to bằng bàn tay đang ở trong tay mình.
Đây là thứ văng ra từ bên trong Thần Đàn khi nó bị đánh vỡ.
Hình dáng không theo một quy tắc nào, một mặt sáng bóng, trơn mượt, mặt còn lại sần sùi, vừa vặn có thể khảm vào nơi giao giữa đá ngầm và phần mông của tượng thần.
“Có thể cho tôi nhìn một chút không?” Lư Lan Lan cất giọng hỏi.
“Tất nhiên.” Nhuế Nhất Hòa đưa cho cô ta.
Mảnh sứ vỡ này mang lại cảm xúc lạnh lẽo, hơi lạnh không ngừng tản ra, đúng là một vật phẩm thần kỳ.
Trong đám game thủ, Lư Lan Lan là người duy nhất có thể giám định vật phẩm thần kỳ.
Chỉ cần biết được tên, tác dụng của vật phẩm thì có thể tìm được cách gϊếŧ chết Jormungandr.
“Tên của nó là ‘trung tâm tượng thần – mảnh vỡ của đất âm phủ’, có một đoạn giới thiệu ngắn gọn: Công tượng đã dùng đất âm phủ để chế tạo thành các mảnh vỡ nhỏ, khảm vào một pho tượng không hoàn hảo, hy vọng tượng thần có thể thực hiện được nguyện vọng của mình, đạt được thần tính chân chính.
Các mảnh vỡ nhỏ này chính là nòng cốt của tượng thần, là nguyên nhân mà linh hồn của tượng thần có thể đạt được lực lượng từ địa ngục.
Năng lực của vật phẩm thần kỳ là dẫn đường cho linh hồn tượng thần trở về âm phủ…”
Tiêu Hà vội vàng hỏi: “Có ý gì? Mảnh vỡ có thể gϊếŧ chết Jormungandr?”
“Đừng gấp, để tôi xem cách sử dụng mảnh vỡ đã… Đầu tiên, phải cho nó ăn no máu thịt.”
Lư Lan Lan nhíu mày, lấy máu thịt ở đâu cho mảnh vỡ ăn no?
Nhuế Nhất Hòa hỏi: “Chỉ ăn thịt không uống máu có được không?”
Lư Lan Lan: “?”
Nhuế Nhất Hòa trưng ra gương mặt lạnh lùng, liên tục chửi thề vài câu.
Hai phút sau mới nghe thấy tiếng bước chân.
Bốn vị nữ tu không mặt cầm vũ khí xông tới.
Nhuế Nhất Hòa đã chuẩn bị xong tư thế nghênh chiến, cất giọng khiêu khích: “Quá chậm, sao tôi cảm thấy mấy người đang làm biếng thế.”
Nữ tu già: “…”
Ba vị nữ tu trẻ tuổi: “…”
Đổi lại, nếu người nào bị níu chân nhiều lần, mỗi lần đã đến tầng ba lại bị cho ăn không khí thì có lẽ trong lòng cũng nảy sinh tâm lý oán hận.
“Đừng tưởng bở! Lần này tôi không chạy lên tầng đâu.”
Hả?
Thật sao?
Bàn tay cầm đao của nữ tu già đã khỏe lại rồi.
Kết quả bà ta còn chưa chạm vào Nhuế Nhất Hòa đã bị Thánh Quang Tịnh Hóa đánh vỡ đầu.
Cho dù bà ta có được thân thể bất tử, nhưng bị thương nặng cũng cần một thời gian mới khôi phục được.
Trong lòng Nhuế Nhất Hòa nghĩ, cô thật sự có thể sử dụng Thánh Quang Tịnh Hóa, hơn nữa mới một lần đã thành công.
Cô phải cảm ơn đám nữ tu không mặt đã cho mình có cơ hội thử chiêu mới.
Cô dịu dàng đặt mảnh vỡ lên thi thể của nữ tu già không còn đầu: “Ăn đi! Chưa no thì vẫn còn, ăn hết bốn thi thể này đi, bọn họ vẫn có thể hồi sinh.”
Đám nữ tu không có mặt trẻ tuổi: “…”
Mảnh vỡ: “…”
Sau khi mảnh vỡ hút khô thi thể nữ tu già, nó lập tức biến thành màu đỏ tươi, không có phản ứng gì với ba thi thể còn lại.
Phía trên mảnh vỡ xuất hiện một mũi tên chỉ về phía bên ngoài nhà thờ..