Lúc đám người xoay người rời khỏi cửa sổ, rõ ràng Nhuế Nhất Hòa đã cảm nhận được bầu không khí phía sau chộn rộn bất ổn, nhưng không biết vì lý do gì mà quái vật núp trong chỗ sâu không ra tay.
Sau khi an toàn chạm đất, Khưu Ất còn lấy làm lạ: "Nhanh thế hả?"
Anh ta nhìn sang La Tiểu Ngọc, thấy sắc mặt cô ta trắng như tờ giấy, còn tưởng cô ta bị thương nặng, trong lòng không khỏi cảm thấy sốt ruột.
La Tiểu Ngọc: "Năng lực tàng hình của tôi biến mất rồi..."
Khưu Ất: ?
Dọc đường, Nhuế Nhất Hòa không nói một lời nào, chạy nhanh như bay đến cửa vào tầng hầm dưới mặt đất.
Khi đi ngang qua cổng lớn của nhà thờ, cô nghe thấy bên trong có tiếng đánh nhau.
Lúc này cô cũng bất chấp tất cả, là người đầu tiên vọt vào phòng sách.
Trong phòng tối om, ngọn nến được Đan Tiểu Dã thắp sáng lúc trước đã tắt từ lâu.
Ánh sáng của súng lục ổ xoay chiếu sáng nửa trong phòng sách, cô lập tức nhìn thấy nơi ánh sáng chiếu đến còn có máu tươi.
Cơ thể của ông lão bị chặt thành tám phần, trông y như một miếng thịt heo bị gϊếŧ mổ.
Máu chảy lênh láng khắp phòng đều là máu chảy ra trên cơ thể một mình ông ta.
Trên ghế xích đu bên cạnh, lưỡi bà nội lè ra ngoài, hai mắt trợn trừng hết cỡ, không còn chút hơi thở nào.
"La Tiểu Nguyệt? Cô đâu rồi?"
Năng lực tàng hình của La Tiểu Ngọc tự dưng biến mất, Nhuế Nhất Hòa vừa biết đã đoán ngay là do nhân cách phụ La Tiểu Nguyệt đã xảy ra chuyện.
Cô vốn đã lo lắng về sự tồn tại của nhân cách phụ.
Mặc kệ là ở thế giới Bên Ngoài hay ở thế giới Bên Trong, với đại đa số người mà nói, chuyện tinh thần bị phân liệt đều là một cái bẫy.
Ở thế giới Bên Ngoài, cùng lắm là trao đổi nhân cách, nếu bất cẩn vi phạm lệnh cấm thì mới bị nữ tu sĩ đuổi gϊếŧ.
Còn ở thế giới Bên Trong, thoạt trông nhân cách phụ có vẻ như là một cơ thể độc lập, nhưng cô lại cảm thấy nhân cách phụ và nhân cách chính có mối quan hệ mật thiết với nhau.
Nếu nhân cách phụ gặp chuyện không may thì rất có khả năng nhân cách chính sẽ chịu ảnh hưởng.
Giờ điều đó đã linh nghiệm thật rồi.
Không ai trả lời Nhuế Nhất Hòa, trong lòng cô lập tức biết La Tiểu Nguyệt đã gặp chuyện bất trắc.
Có lẽ cái xác ở ngay trong này, nhưng vì La Tiểu Nguyệt có năng lực tàng hình hoàn toàn, do đó cái xác, thậm chí là màu đều đã bị tàng hình nên mắt nhìn không thấy mà thôi.
"Thế này là thế nào?"
La Tiểu Ngọc và Khưu Ất dẫn Tiểu Ân vào trong, cả hai đều sửng sốt.
"Giờ vẫn chưa rõ ràng," Nhuế Nhất Hòa cảm thấy tình huống trước mắt rất chi là kỳ cục.
Khi chưa đi đến phòng sách, cô cho rằng bà nội có tài nghệ đặc biệt gì đó, dụ dỗ người chơi rời đi rồi ngay lập tức ra tay với La Tiểu Nguyệt.
Hoặc có thể là nhân cách phụ của Thời Triết xông vào tầng hầm dưới mặt đất, gϊếŧ chết người chơi.
Nhưng hiển nhiên, tình huống hiện giờ không phải vậy, bà nội và hai nhân cách phụ của người chơi đều đã chết.
Nếu là người chơi giở trò, vậy vì sao phải gϊếŧ chết hai nhân cách phụ? Nếu người ra tay là nhân cách phụ của Thời Triết thì vì sao phải gϊếŧ bà nội?
"Cô có tìm thấy xác của La Tiểu Nguyệt không?"
Cũng may, La Tiểu Ngọc khá hiểu biết về việc tìm ra những lỗ hổng của tàng hình, sau khi dò tìm kĩ càng, cô ta đã tìm ra cái xác bị tàng hình của La Tiểu Nguyệt.
Lần mò một lần, họ xác định La Tiểu Nguyệt bà nội đều bị người khác bóp chết.
Nhuế Nhất Hòa gần như có thể khẳng định: là người chơi giở trò.
"Không chỉ là một người chơi, mà người này còn là kẻ rất hận ông lão...!Không, đây là người cực kì căm thù Nhạc Nguyên Mưu."
Khưu Ất vội vàng nói: "Không phải tôi đâu nhé!"
Đan Tiểu Dã: "Có phải là nhân cách phụ của anh ta không?"
Nhuế Nhất Hòa lắc đầu: "Xác suất này không cao, hai nhân cách phụ của anh ta đều có ấn tượng khá tốt về La Tiểu Ngọc, có thể gϊếŧ Nhạc Nguyên Mưu nhưng không nhất thiết phải gϊếŧ đồng đội."
Là một người chung sống nhiều nhất với nhân cách phụ của Khưu Ất, La Tiểu Ngọc cũng đồng tình với quan điểm của Nhuế Nhất Hòa.
Không phân tích được ai là hung thủ, cô ta chán nản nói: "Lỗ to, lỗ to rồi.
Chưa nói đến vụ năng lực huyết thống biến mất mà dẫn người tới báo thù cũng đi đời nhà ma rồi."
Còn cả ông cụ...!Tuy chỉ là nhân cách phụ, không phải là người thật, nhưng nhân phẩm khá tốt, hơn nữa còn là một cụ già tóc đã bạc, bị chết thê thảm như thế, cô ta khó nén nỗi thương người già xót người nghèo.
Đan Tiểu Dã nhớ ra ông cụ từng kéo mình, bảo Nhạc Nguyên Mưu còn có một chiếc nhẫn hay đeo trên ngón cái, đây chính là một vật phẩm thần kỳ tên là Nhà Tư Bản.
Chỉ bằng cách tẩy não, người này vẫn không thể làm ra vẻ ‘ông chủ vạch rõ mục tiêu, công nhân ra sức phấn đấu’ trên đoàn tàu, mà còn phải dựa vào vật phẩm thần kỳ mới có thể thành công thành lập công ty bước đầu.
Là nhân cách công chính liêm minh như thế, có thể thấy được, ông ta là một người ngay thẳng thật thà.
Ngay khi đám người chuẩn bị rời khỏi tầng hầm dưới mặt đất, hai tay buông thõng của bà nội đăng nằm trên ghế đột nhiên giật giật.
Sau đó, bà cụ ngồi phắt dậy, ho khù khụ như xé gan xé phổi một trận.
"Khụ khụ khụ khụ.
.
."
Khụ xong, nhìn thấy Tiểu Ân, con mắt đục ngầu của bà cụ trào nước mắt.
"Tiểu Ân, cháu trai ngoan của bà!"
Bà cụ bổ nhào xuống, quỳ ôm lấy cháu trai.
Thật ra, lúc trước, khế ước công chính được viết trên một tờ giấy trắng, do La Tiểu Ngọc bảo quản.
Cho dù cô ta khẩn trương không dứt vì năng lực huyết thống biến mất, nhưng La Tiểu Ngọc cũng là một người chơi thâm niên, có kinh nghiệm thân kinh bách chiến.
Thấy bà nội chết mà sống lại, cô ta lập tức lấy trang giấy ra, vừa nhìn đã thấy chữ trên giấy lúc hiện lúc biến mất, hiển nhiên cũng sắp mất hiệu lực đến nơi rồi.
Đương nhiên, điều này là do La Tiểu Nguyệt đã chết.
La Tiểu Ngọc cuống quít hỏi: "Bà nội, xin hãy trả lời cháu câu hỏi thứ nhất."
Bà nội vốn định ôm cháu trai, giả vờ như không nghe thấy, nào ngờ toàn thân chợt trở nên cứng đờ, miệng bật thốt.
"Thời Triết có tổng cộng mười hai nhân cách."
"Câu hỏi thứ hai."
"Lợi hại nhất là Jormungandr, cậu ta có vẻ ngoài giống y hệt vị thần trên tranh vẽ trên tường.
Bà không biết cậu ta có năng lực gì, nhưng tất cả mọi người đều nghe lời cậu ta, mà bà cũng không dám làm trái ý cậu ta."
"Queen, biệt danh nữ hoàng hút máu.
Ghét đàn ông, thích cảm giác máu tươi phun trào.
Đúng rồi, cô ta uống máu, nhưng cô ta không phải ma cà rồng, hình như chỉ coi máu là đồ uống để uống thôi.
Theo lời Đức Thụy thì cô ta từng là một lính đánh thuê, rất giỏi đánh nhau."
"Đức Thụy là chuyên gia lừa đảo, đồng thời là người có trình độ đánh bài cao nhất.
Dưới tầng một có một sòng bạc, một khi có người bước vào phạm vi của sòng bạc, nếu không trở thành người thắng thì chắc chắn phải chết."
"Phùng Phụng...!tội phạm gϊếŧ người hung hãn tàn bạo."
"Nữ giúp việc, tuy tính cách không ngoan ngoãn cho lắm, nhưng là một người rất giỏi chăm sóc người khác.
Nhưng bà biết cô ta đã từng giét người...! Cô ta từng gϊếŧ một chủ thuê trước đó rồi...!Cô ta là một tín đồ cuồng điên..."
Khi nét chữ trên trang giấy càng lúc càng mờ nhạt, lời nói của bà nội cũng trở nên rõ ràng sau đó...!im bặt.
Chữ viết biến mất, bà nội thở hổn hển hai hơi, ngậm miệng lại.
Nhuế Nhất Hòa biết hỏi cũng vô ích, bà nội không thích người chơi, cố ép bà cụ nói cũng chỉ nhận được lời nói dối mà thôi.
"Kẻ gϊếŧ người là ai?"
"Ha ha." Bà nội cười lạnh: "Người của các cô đấy."
Thật sự là người chơi!
Nhuế Nhất Hòa nhận ra bà cụ không nói dối.
"Trông như thế nào?"
Bà nội lại không nói chuyện rồi.
La Tiểu Ngọc lại kiên nhẫn tiếp tục khảo tra, ví dụ như: "Các bà có mấy mạng sống?", "Sau khi bị gϊếŧ đều sẽ được hồi sinh ư?",...!Đủ loại vấn đề.
Nhưng bà nội không phối hợp, cho dù cháu trai thúc ép bà cụ, họ cũng không nhìn ra bà cụ nói thật hay không.
Già dặn đến nỗi thành yêu tinh rồi.
Trong mảnh vỡ kí ức, Nhuế Nhất Hòa tận mắt chứng kiến bà cụ hạ độc con trai và con dâu, sau đó băm xác hai người.
Toàn bộ quá trình, biểu cảm bà cụ đều bình tĩnh, tay cũng chẳng thèm run lấy tí xíu nào.
Cô biết tâm lý bà cụ rất vững vàng, hỏi cũng chẳng được gì.
Chẳng bao lâu sau, La Tiểu Ngọc cũng buông bỏ rồi.
Khưu Ất phiền chán hỏi tiếp theo nên làm gì đây?
Bà nội bị gϊếŧ chết còn có thể hồi sinh, thế chẳng phải gϊếŧ vô ích rồi ư? Hoàn thành nhiệm vụ thế nào bây giờ?
Không biết từ lúc nào, hai người đồng đội tạm thời bắt đầu có xu hướng để Nhuế Nhất Hòa dẫn dắt.
Nhuế Nhất Hòa đã quen với tình huống này rồi.
"Trói cả hai người lại, đưa đi." Rồi cô lại bổ sung một câu: "Bị tấn công bất ngờ thì mặc kệ bọn họ, bọn họ chết rồi còn có thể hồi sinh." Người chơi chỉ có một mạng sống.
Sau khi thăm dò dưới tầng hầm xong, suy cho cùng vẫn cần thăm dò khu vực giáo đường.
Lúc trước đi ngang qua, cô nghe thấy tiếng đánh nhau, còn chưa biết đã có chuyện gì xảy ra, giờ phải đi xem sao.
Nếu gϊếŧ chết nhân cách phụ bình thường là vô ích, vậy thì phải suy xét thử gϊếŧ chết một nhân cách đặc biệt nhất trong số các nhân cách phụ: Jormungandr.
Trong lời bài hát đồng dao có một câu là "Gϊếŧ chết cậu ấy! Gϊếŧ chết bọn họ!" Chữ "cậu ấy" rất giống như đang đặc biệt ám chỉ về Jormungandr.
Đầu đã có kế hoạch, Nhuế Nhất Hòa đi vào giáo đường.
Trong lòng biết ánh sáng bị bóng tối cản trở, mà trong bóng đêm thì luôn có quái vật chờ cơ hội tấn công vậy nên trước khi vào cửa, cô đã châm nến, dùng tất cả công cụ có thể chiếu sáng, tranh thủ chiếu giáo đường sáng trưng.
Trong giáo đường là cảnh tượng khiến người ta buồn nôn.
Có lẽ địa ngục cũng chỉ đến vậy mà thôi.
Trong phòng chính, trên ghế dài, dưới ghế dài và trên hành lang, xác thủ lĩnh chuột, xác chuột con, xác người nằm xiêu vẹo la liệt.
Ít nhất cũng phải có mấy chục cái xác, thật là máu chảy thành sông.
...!Chẳng trách mùi máu tươi nồng nặc thế.
Ánh mắt Nhuế Nhất Hòa nhanh chóng tập trung nhìn vào Thần Đàn - nơi có một pho tượng gần như cao bằng người thật đang đứng sừng sững: Pho tượng của Jormungandr.
Ăn trên ngồi trước, quan sát mọi người.
Bên dưới Thần Đàn, Nhạc Nguyên Mưu nằm ngã nhào, ngực cắm một con dao găm.
Hai kẻ đội vải đen che kín mặt, chỉ lộ ra hai con mắt bao vây anh ta.
Một tên trong đó đang bóp cổ anh ta, muốn đưa anh ta lên Tây Thiên.
"Anh Nhạc!"
Phương Thiên Cánh - công nhân kiêm đồng đội của Nhạc Nguyên Mưu - đứng cách đó không xa quá sợ hãi, cắn răng xé toạc áo của mình, để lộ hình xăm đồng hồ trước ngực.
Trong mặt đồng hồ bị vô số bánh răng vây quanh, kim giây ngược kim đồng hồ quay lại.
Tíc tắc, tíc tắc...
Người đội miếng vải đen thả Nhạc Nguyên Mưu ra, dao găm đâm vào trong ngực Nhạc Nguyên Mưu trở lại trong tay gã.
Máu tươi Nhạc Nguyên Mưu phun tung toé quay về trong cơ thể, miệng vết thương biến mất, hai kẻ đội miếng vải đen đồng loạt lùi về sau vài bước.
Cái đồng hồ kia y như một dụng cụ tua ngược thời gian phát vậy.
Nhuế Nhị Hòa rất hứng thú nói: "Hay ho thật, thời gian của bọn họ đã lùi lại năm giây."
Rất có thể người chơi tấn công là nhân cách của Thời Triết.
Đan Tiểu Dã giúp đỡ từ xa, cậu ta vẫy ma trượng: "Giải giới."
Con dao găm rơi xuống đất.
Hai người đội miếng vải đen giật mình, lập tức muốn chạy, lại bị Phương Thiên Cánh bổ nhào đến, giữ chặt một kẻ.
Kẻ khác thì chạy không quay đầu lại.
"Tao lại muốn xem mày là ai đấy!" Nhạc Nguyên Mưu xốc miếng vải đen kiêm mặt nạ bảo vệ lên, cúi đầu vừa nhìn...!"Sao có thể?"
Không chỉ riêng Nhạc Nguyên Mưu, mà Phương Thiên Cánh cũng sợ vãi tè, chỉ cảm thấy một luồng nhiệt bốc lên đầu, não không minh mẫn nữa.
"Đây đây..."
Tại sao có thể như thế?
Người đàn ông bị đè lại là một người đàn ông có vẻ ngoài giống y chang Phương Thiên Cánh.
Người đó phẫn nộ mắng to: "Phương Thiên Cánh, thằng ngu này."
Phương Thiên Cánh thật sự choáng váng, não không kịp suy nghĩ gì nữa.
"Vì sao?"
"Vì cậu chứ sao.
Cậu vẫn luôn bị thằng tạp chủng họ Nhạc kia lừa, theo lí là thằng đó đang tẩy não cậu đấy, cậu có biết hay không hả? Cậu bị bóc lột còn ngu ngốc mang ơn thằng đó.
Tôi nói cho cậu biết, người dẫn tàu là ông chủ lớn, còn thằng đó là ông chủ thứ hai...!Ông chủ thứ hai này còn ác hơn cả ông chủ lớn.
Đi theo thằng đó, sớm muộn gì cậu cũng mất mạng thôi.
Việc chúng tôi gϊếŧ thằng đó đã bị nó phát hiện rồi, cậu phải gϊếŧ chết thằng đó ngay đi, nếu không cậu sẽ là người tèo đấy."
Phương Thiên Cánh liên tục lùi về phía sau: "Cậu không phải nhân cách phụ của tôi, cậu không phải..."
Nhân cách phụ tức tối đấm đất: "Tɦασ má, đần độn.".