“Khế ước công chính”
“Hai bên đã đồng ý rằng người chơi sẽ đưa Tiểu Ân xuống tầng hầm để gặp bà của cậu ta.
Bà Tiểu Ân cần trả lời trung thực hai câu hỏi: 1.
Tổng cộng Thời Triết có bao nhiêu nhân cách phụ? 2.
Hình dáng bên ngoài và các chi tiết của những nhân cách đó là gì?”
Tất nhiên Nhuế Nhất Hòa chỉ hận không thể nói thêm mười tám câu hỏi nữa, nhưng nhân cách phụ của La Tiểu Ngọc là La Tiểu Nguyệt đã nói rằng nguyên tắc của hợp đồng là trao đổi tương đương.
Nếu cô đòi hỏi quá nhiều thì bà nội có sẽ phá vỡ hợp đồng.
Bà nội nhắm mắt nói: "Tiểu Ân ở trong phòng gần cầu thang nhất trên lầu ba, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn thì người hầu gái cũng sẽ ở đó."
Ngoài điều đó ra thì bà cụ không chịu nói nhiều hơn nữa.
La Tiểu Ngọc không hiểu: "Câu hỏi đầu tiên có cần thiết không? Có muốn đổi không?"
Nhuế Nhất Hòa lắc đầu giải thích: "Nếu Thời Triết có hơn mười hai nhân cách phụ thì có nghĩa là nhân cách phụ ở bên trong cậu ta không chỉ có sự xấu xa mà cũng có cả sự lương thiện.
Theo cách giải thích của tôi về bài đồng dao đó thì cách để tóc vàng trở lại chắc hẳn là phải gϊếŧ những nhân cách ác ma.
Nhưng không nhất thiết phải gϊếŧ lầm nhân cách tốt.
Tôi có xu hướng tìm ra tổng số nhân cách phụ của mục tiêu trước, điều này cũng rất quan trọng đối với việc chúng ta xác định nhân cách phụ của mình.
Có tổng cộng chín người chơi tiến vào thế giới này.
Ít nhất ai cũng có một nhân cách thứ hai và một số đã xuất hiện nhân cách thứ ba, có nghĩa là có hơn mười tám người chơi trong một diện tích là một căn nhà nhỏ ba tầng và một khu giáo đường.
Nhân cách phụ và nhân cách chủ có thể trông giống nhau hoặc có thể hoàn toàn khác nhau.
Chúng ta chỉ xác định đâu là người chơi và đâu là mục tiêu là đã đủ đau đầu rồi."
La Tiểu Ngọc nghẹn họng nhìn trân trối: "Loạn quá vậy."
Thế đã là gì, cô còn chưa nói đến việc nhân cách phụ của người chơi đã chết cũng có thể ảnh hưởng đến người chơi!
Tất nhiên đây mới chỉ là phỏng đoán, bây giờ còn quá sớm để nói lên điều gì.
Mà nói ra cũng vô ích, cũng không có cách nào ngăn chặn trước khi nó xảy ra.
Hai bên ký kết khế ước xong nhân cách phụ của La Tiểu Nguyệt tự nguyện ở lại.
"Không ai trong số hai người này có sức mạnh chiến đấu.
Tôi ở đây để bảo vệ họ."
La Tiểu Ngọc rất cảm động: “Cảm ơn."
Cảm xúc của La Tiểu Nguyệt tăng vọt, giọng nói lanh lảnh ngọt ngào: “Tôi là cô, cô không cần cảm ơn chính mình."
Ông cụ ở bên cạnh còn đang túm lấy Đan Tiểu Dã, đếm ra cả trăm tội danh khốn nạn chồng chất của Nhạc Nguyên Mưu, thấy bọn họ có việc phải làm thì ông lập tức buông tay ra.
Năm người bò lên khỏi lòng đất, vẻ mặt La Tiểu Nguyệt vẫn còn bối rối, trên trán toàn là dấu chấm hỏi.
Khưu Ất hỏi cô đang buồn rầu vì điều gì.
La Tiểu Ngọc mờ mịt hỏi: "Tại sao tôi không có năng lực mà nhân cách phụ của tôi lại có? ‘Khế ước công chính’ gì đó nghe ngầu quá vậy?"
Khưu Ất cũng không biết câu trả lời, nhưng anh ta đã bắt đầu mong chờ được nhìn thấy tính cách phụ của mình.
Nhuế Nhất Hòa thì lại có phỏng đoán của chính mình, cũng không hề giấu diếm mà hào phóng nói thẳng ra: "Khả năng của nhân cách phụ có thể một phần đến từ tiềm năng của nhân cách chủ."
Đan Tiểu Dã: "Tại sao lại là ‘một phần’?"
Nhuế Nhất Hòa cười: “Có quá ít mẫu có thể phân tích để đưa ra kết luận trực tiếp."
La Tiểu Ngọc nghe vậy thấy rất vui, mong đợi tự mình khai phá ra khả năng ‘Khế ước công chính’.
Cái này dùng được trong phó bản là quá tốt, dùng tốt thì có thể làm giảm mạnh độ khó của phó bản.
Nhuệ Nhị Hòa đi đôi giày cao gót siêu cao, kết hợp với ưu thế về chiều cao của bản thân khiến cô ta cao hơn Nhuế Nhất Hòa hẳn một cái đầu.
Cả người cô ta gần như nằm trọn trên người Nhuế Nhất Hòa, được cô đưa theo đi lên phía trước.
Yêu nữ này không quan tâm đến người chơi, người duy nhất có thể nhận được một chút đối xử đặc biệt từ cô ta là Đan Tiểu Dã.
Thấy nhân cách chủ không vào nhà thờ lập tức nghi ngờ hỏi: “Cô chạy đi đâu đó, muốn đến tòa nhà nhỏ thì phải đi qua hành lang cạnh nhà thờ.”
"Đó là trong trường hợp không biết mục tiêu ở đâu."
Nhuế Nhất Hòa chỉ nói một câu là cô ta đã hiểu ra.
Cũng là do cô không suy nghĩ nhiều, nên mới rơi vào tình trạng tư duy nhầm chỗ, trọng tâm hành động của cô không phải là đi thăm dò tòa nhà nhỏ tìm Tiểu Ân.
Biết mục tiêu ở đâu thì chỉ cần đi thẳng từ khu vườn cằn cỗi không một ngọn cỏ để đến bên cạnh tòa nhà nhỏ, trèo lên từ bức tường bên ngoài, rồi mở cửa sổ để vào nhà.
Khi đến dưới bức tường của tòa nhà nhỏ cô nhìn thấy một cậu bé mập lùn đang đứng dựa vào bức tường.
Trên khuôn mặt người này có nét tang thương như của người trưởng thành, trông giống như một ông chú già râu ria, nhưng dáng người lại cao chưa đến một mét.
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Nhuế Nhất Hòa, không biết đó là nhân cách phụ của người chơi hay của nhân cách phụ của Thời Triết?
Người lùn kia vẫn cầm trên tay một viên gạch dính đầy bùn, nhìn kỹ thì thấy đôi giày của người đó đã sắp bị mắc kẹt trong đất bùn rồi.
"Cứu với…”
Vừa nhìn thấy năm người anh ta vội vàng kêu lên: "Tôi là nhân cách phụ của Lý Miễn Đức.
Chờ đã, đừng đi tới đây.
Chỗ bùn ở đây tuy trông không khác gì bên cạnh nhưng thật ra là đầm lầy đấy.”
Khưu Ất dang rộng đôi cánh, kéo người lùn ra khỏi đầm lầy.
Anh ta không dám quá tin tưởng người lùn tự xưng là ‘Tiểu Oải Tử’ liên tục nói cảm ơn với mình này nên kéo qua rồi lại thuận tiện trói người lại.
From app TYT & Thảo Vân team
Người lùn: "...!Làm gì vậy?"
Đan Tiểu Dã đọc thần chú trong miệng: "Nước trong như suối."
Sau đó cây đũa phép của cậu ta phun nước ra rửa sạch bùn trên bàn chân của người lùn kia.
Hành động rất thân thiện, nhưng lại nói với thái độ không hề buông lỏng: "Người duy nhất có thể xác định được thân phận của anh chính là nhân cách chủ của anh.
Nếu lỡ như anh là nhân cách phụ của Thời Triết thì sao? Chúng tôi không thể không đề phòng."
Đan Tiểu Dã là người đã được giao tiếp ngắn ngủi với nhân cách Đức Thụy đã xuất hiện ở thế giới Bên Ngoài nên có thể được coi là đã biết trong số những nhân cách phụ của Thời Triết có rất nhiều kẻ lừa đảo.
Khưu Ất: "Xin hãy thông cảm nhé.
Không sợ vừa gặp mặt đã ra tay, chỉ sợ lại gặp đúng nội ứng thôi.”
Nhuế Nhất Hòa liếc nhìn anh ta.
Khưu Ất nhận ra những lời anh ta vừa nói là gì thì nụ cười trên khuôn mặt chợt trở nên cứng nhắc.
Người lùn kia còn đang kêu ca: “…Oan uổng quá.” Khưu Ất vừa nói sai lập tức chặn miệng anh ta lại.
Cuối cùng chỉ có Nhuế Nhất Hòa, Nhuế Nhị Hòa, Đan Tiểu Dã và La Tiểu Ngọc trèo tường nhảy vào cửa sổ.
Một chân vừa bước vào kết giới của tầng thứ ba thì La Tiểu Nguyệt liền ẩn thân.
Sức chiến đấu của cô không cao, nếu cô ấy muốn giành chiến thắng bất ngờ thì không thể để đối thủ phát hiện ngay từ đầu.
"Cô không cởi giày cao gót được à?"
Đây là câu hỏi của Nhuế Nhất Hòa với nhân cách phụ của mình.
Dù đi trên mặt đất bằng như đang bay dường như không bị ảnh hưởng gì nhưng một khi gót giày ấn xuống bùn thì người sẽ lập tức ngã ngay.
"Đều là thứ linh tinh, không cần thiết."
Nhuế Nhị Hòa chưa kịp nói dứt câu thì từ trong nhà đã có một vật nhảy ra, động tác cực kỳ linh hoạt, đánh úp về phía cô.
Dù Nhuế Nhất Hòa đã kịp phản ứng và hét lên: “Cẩn thận!” Thì lúc đó cũng đã quá muộn.
Khoảng cách quá gần, cách khắc phục duy nhất là bắn đạn thật.
Nhưng Nhuế Nhị Hòa lại không tránh không né, trên mặt hằn lên năm vết thương rất sâu.
Kẻ tấn công đã bị trúng đạn, nhảy sang một bên.
Người này mặc một chiếc áo choàng nữ tu dơ bẩn, nhưng không phải là một trong bốn nữ tu.
Rõ ràng là một cơ thể người nhưng lại có một cái đầu đầy lông và móng vuốt mèo trên tay, chân không mang giày, để lộ ra một đôi chân đầy lông và một cái đuôi dài bóng loáng không dính nước ở phía sau.
Nửa người nửa thú à?
Nó cũng đi bằng bốn chân như một con mèo, tay chân chạm đất, miệng phát ra tiếng gầm gừ của một con thú.
Nhuế Nhất Hòa định bước tới nhưng lại bị tay của Nhuế Nhị Hòa ngăn lại.
"Mèo, lại đây!"
Nụ cười của Nhuế Nhị Hòa giống như một bông hoa kiều diễm đang nở rộ, đôi mắt đen của cô ta tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt trong bóng tối.
Con mèo lập tức ngừng gầm gừ chỉ trong vài giây, ngoan ngoãn thuận theo, thu hồi dã tính.
Nó dùng cả tay và chân đi đến bên chân Nhuế Nhị Hòa, hất cằm giơ cái cổ họng yếu ớt nhất trên người nó đến bên chủ nhân, hy vọng có thể được chủ nhân chạm vào.
"Ngoan quá đi…”
Ngón tay mềm mại trắng nõn của Nhuế Nhị Hòa đâm xuyên qua thân thể đầu mèo: “Máu huyết của bán nhân thú cũng tương tự như máu con người!"
Cô ta thì thầm rồi rút tay lại.
Bốn vết thương trên mặt không quá sâu cũng nhanh chóng lành lại.
Đầu mèo mất chỗ dựa liền rơi xuống.
Trên mặt đất, bán nhân thú đã không còn một giọt máu nào chảy ra từ cổ họng, nó đã bị hút khô.
Đan Tiểu Dã là người mới được khen là ngoan gần đây nhất: "..." Yên lặng ôm chặt chính mình.
Nhuế Nhất Hòa cũng không nhận xét rằng phương pháp tấn công của nhân cách phụ có vẻ hơi tà ác quái dị, cô chỉ cẩn thận lắng nghe chuyển động xung quanh.
Cô cảm thấy không chỉ có một mình người có đầu mèo này nhưng tạm thời lại không thấy có gì tấn công mình, vì vậy nhanh chóng bước vào căn phòng gần cầu thang nhất.
Cách bài trí của căn phòng này không khác gì thế giới Bên Ngoài, chỉ khác là những cậu bé bị gãy tay đã không còn nữa.
Tiểu Ân cũng không có ở đó, không có ai trong căn phòng này.
Nhuế Nhất Hòa đang định rời đi thì lại nghe thấy một chuyển động nhẹ.
Giống như âm thanh cào sàn bằng móng tay, cô bước đến gần chiếc giường duy nhất trong phòng.
Nếu ở trong phòng có chỗ nào có thể giấu được một đứa trẻ thì chính là chỗ này.
Cô nâng giường lên, nhìn thấy đứa trẻ đang nằm trên mặt đất.
Tương tự như Tiểu Ân cô đã nhìn thấy trong ký ức của bà nội, đây là một đứa trẻ có mái tóc đen tầm năm tuổi.
Cô có hiểu biết không nhiều về nhân cách phụ, nghe nói là một khi nhân cách phụ được sản sinh thì tuổi tác của người đó sẽ luôn dừng lại ở thời điểm xuất hiện.
Đứa bé này mới lên năm, dù Thời Triết đã bạc tóc thì cậu bé này cũng chỉ có năm tuổi.
Nhuế Nhất Hòa bắt gặp ánh mắt đờ đẫn của cậu, cậu hơi co người lại, như thể đang sợ hãi.
Vốn dĩ cô cũng muốn sử dụng ‘Đồ Tể Terminator’ để xem một đứa trẻ năm tuổi có thể làm ra cái nghiệp gì, nhưng cô vừa mới dùng xong, không thể sử dụng cho đến khi hết thời gian hồi chiêu.
Sau khi tìm được mục tiêu cô lập tức bước vào phòng bên cạnh.
Đống quần áo dính máu và đồ đạc chất ngổn ngang trong phòng, chỗ này trông như là chỗ chuyên đề vứt rác vậy.
Nhuế Nhất Hòa và Lư Lan Lan ở cùng một phòng trong thế giới Bên Ngoài, hai người còn diễn cảnh tranh thần kỳ với nhau.
Cô cho Đan Tiểu Dã vào, sử dụng phép thuật để làm trôi nổi tất cả các đồ vật trong đống rác, giống như cách quý cô ma nữ đã từng làm.
Đan Tiểu Dã làm theo lời cô.
Kết quả là không có vật phẩm thần kỳ nào được giấu trong đống rác này, nhưng dưới đó là có một chiếc đồng hồ lớn được gắn trên sàn.
Đồng hồ bình thường là loại có mười hai dấu khắc, đại diện cho mười hai giờ.
Nhưng loại đồng hồ có mặt số phức tạp này lại không giống thế, nó có tổng cộng hai mươi tư vạch.
Từ 1 đến 24, có nghĩa là có 24 giờ trong một ngày.
Đây rõ ràng là lối thoát để rời khỏi thế giới Bên Trong.
Đan Tiểu Dã sửng sốt, nhanh chóng tắt đi ánh sáng trên cây đũa phép của mình.
Khó khăn lắm mới vào được thế giới Bên Trong, không thể chưa làm gì mà đã quay lại thế giới Bên Ngoài được.
"Đồ đần, yên tâm đi.
Muốn đi ra ngoài cũng phải là cái bóng của đồng hồ, bây giờ chúng ta đã bị bắn ra… cậu có muốn cứu chữa cũng trễ rồi.”
Nhuế Nhị Hòa bị chọc cho cười khanh khách.
Nhuế Nhất Hòa nhìn kim đồng hồ, trong đầu cũng đoán được cách mở ra là gì.
Nhưng lúc này lại có một người đứng ở chỗ trống bên cạnh cô, chính là La Tiểu Ngọc đã giải trừ thuật ẩn thân.
Sắc mặt cô ta khó coi, mím môi nói: "Tôi không chủ động giải trừ thuật ẩn thân, hình như khả năng ẩn thân của tôi không còn nữa…”
Đan Tiểu Dã lắp bắp hỏi lại: “Không còn là ý gì?”
Nhuế Nhất Hòa nghĩ đến điều gì, nhanh chóng nhấc Tiểu Ân lên rồi nói: “Đi mau! Đã xảy ra chuyện rồi.
Quay lại tầng hầm.".