Vô Hạn Cưng Chiều: Tổng Tài Mặt Lạnh Cực Sủng Vợ Yêu

Chương 94: Viên mãn




Người ta nói, sau cơn mưa trời lại sáng. Vụ việc Mộc Tâm Lan đã trôi qua được một thoáng nhưng đã để lại trong lòng mỗi người một vết sẹo không thể xoá bỏ.

Sau khi vụ việc đó qua đi, tập đoàn Âu Dương đã vực lên lại. Âu Dương Cẩm đã rút khỏi giới kinh doanh cũng như hắc đạo, trước khi ông biến mất đã giao toàn bộ Âu Dương gia cho Âu Dương Chấn Phong làm chủ. Có lẽ chuyện xảy ra lần này ông không thể quên và cũng không muốn quên nên muốn tìm nơi yên tĩnh để sống quản đời còn lại.

Và ngày hôm nay, cũng chính là ngày ra mắt bộ sản phẩm "Valentine tình yêu". Mới vừa tung ra thị trường đã có rất nhiều người mua và bộ sản phẩm này chỉ đúng năm bộ. Giờ phút này, bộ "Valentine tình yêu" chỉ còn lại một bộ duy nhất đang được trưng bày ở cửa hàng trang sức của tập đoàn Nam Cung.

Tại thành phố Z

Biệt thự Lãnh gia

Âu Dương Tuyết Linh bị ánh nắng mà thức dậy, cô nhìn chỗ bên cạnh đã trống nhưng vẫn còn lưu lại hơi ấm. Chính tỏ anh rời đi không lâu, Âu Dương Tuyết Linh lấy chăn quấn người đang không mặc gì đi vào phòng tắm. Nhưng suýt nữa thì cô hét lên, cô nhìn người đàn ông đang ở trong nhà tắm lắp bắp nói

- Anh...sao anh lại không khoá cửa?

- Tại sao phải khoá? Hử?

Lãnh Quân Ngụy áp sát vào người cô, Âu Dương Tuyết Linh lùi về sau thì anh lại tiếng tới. Cô nói

- Em không biết anh ở trong này, giờ em liền ra.

Nói xong định chuồn đi, nhưng bị hắn bắt lại. Lãnh Quân Ngụy cười nói

- Đã vào thì cùng tắm uyên ươn đi.

- Không...A!

Chăn trên người cô bị giật xuống, chưa định hình thì đã thấy mình ngồi trong bồn tắm và một cuộc mây mưa bắt đầu diễn ra.

Hai người ra khỏi phòng tắm đã là một tiếng sau, hắn cẩn thận đặt cô xuống giường rồi đi lại tủ lấy quần áo mặc cho cô. Âu Dương Tuyết Linh cũng phối hợp để anh mặc đồ cho mình. Lãnh Quân Ngụy hôn nhẹ lên trán cô nói

- Anh dẫn em đến một nơi.

- Nơi nào?

- Đến rồi sẽ biết.

Sau khi ăn sáng xong, cả hai liền khởi hành. Xe dừng lại cánh đồi hoa oải hương, Âu Dương Tuyết Linh kinh ngạc quay sang nhìn hắn thì thấy Lãnh Quân Ngụy không biết lấy đâu ra bó hoa quỳ xuống trước mặt cô

- Linh nhi, anh không biết nói những lời lãng mạn là gì. Nhưng anh muốn hỏi em một câu, em bằng lòng gả cho anh chứ?

Âu Dương Tuyết Linh cảm động đến rơi nước mắt, cô nhận bó hoa của hắn rồi nói

- Em đồng ý.

Lãnh Quân Ngụy vui vẻ đứng bật dậy ôm cô xoay vòng tròn, Âu Dương Tuyết Linh ôm lấy cổ hắn mỉm cười. Lãnh Quân Ngụy ngước lên nhìn cô nói

- Anh yêu em.

Sau đó liền hôn lên môi cô, Âu Dương Tuyết Linh cảm thấy mình thật hạnh phúc

- Em yêu anh, Ngụy!

Dù cho mắc lỗi lầm, nhưng sau tất cả mà họ nhận ra và sửa sai thì họ xứng đáng có một tình yêu đích thực...

*****

Biệt thự Nam Cung

Phòng khách

Hôm nay Cố Dạ Bạch và Nam Cung Nguyệt đến chơi, đồng thời muốn báo cho anh và cô một tin vui.

Nam Cung Hạo Thiên nhìn hai người luôn bạc vô âm tính bây giờ xuất hiện trước mặt mình liền nói

- Tưởng hai người quên tôi rồi?

- Anh hai, em đâu có.

Nam Cung Nguyệt cúi đầu nói, anh cũng chẳng làm khó bọn họ liền hỏi

- Hôm nay đến có chuyện gì?

- Chẳng lẽ không có việc thì được tìm cậu?

Cố Dạ Bạch nói, anh nhướng mày. Thấy vậy hắn ta nói

- Chỉ muốn nói cho cậu một tin, Nguyệt Nguyệt có thai rồi.

Sau lời nói của Cố Dạ Bạch, Nam Cung Hạo Thiên nhìn em gái mình một lượt rồi nói

- Nhớ chăm sóc tốt cho con bé.

- Chị dâu đâu ạ?

Nhắc đến cô anh liền thấy buồn, mặc dù chuyện đã qua nhưng một tháng nay, số lần cô cười rất ít.

- Cô ấy trên phòng.

Nam Cung Nguyệt biết cô buồn, cũng không hỏi nhiều. Hai người ngồi chơi một lát liền ra về, tiễn hai người ra cửa anh liền lên phòng.

Trong phòng

Vương Tử Huyên ngồi trên bệ cửa sổ, mắt nhìn ra bầu trời trong xanh như đang nghĩ gì đó. Nam Cung Hạo Thiên bước vào, nhẹ nhàng đi lại chỗ cô.

- Đang nghĩ gì?

- Em đang nghĩ, mẹ ở thế giới bên kia có gặp được ba không?

Cô quay lại nhìn anh nói, Nam Cung Hạo Thiên sao lại không nhìn ra được cô đang có tâm trạng gì chứ?

Anh ôm cô đặt lên đùi mình, đưa tay vuốt tóc Vương Tử Huyên rồi nói

- Chuyện đã qua em đừng nhớ tới nữa.

- Nhưng em không quên được.

Vương Tử Huyên nước mắt đã rơi, đầu dựa vào lòng ngực của anh.

- Vậy thì đừng quên nữa, hãy chôn giấu nó thật kĩ ở trong lòng.

Nam Cung Hạo Thiên hôn lên từng giọt nước mắt của cô, thâm tình nói

- Em khóc, anh rất đau.

- Xin lỗi anh, vậy sau này em sẽ không để anh đau vì em nữa.

- Ngốc, không cần phải xin lỗi.

Trán anh kề trán cô, Vương Tử Huyên nhìn anh, miệng mỉm cười

- Được, sẽ không xin lỗi.

Lời cô vừa nói xong đã bị môi anh chiếm lấy. Vương Tử Huyên tay quàng qua cổ anh, mắt nhắm lại hưởng thụ sự dịu dàng anh mang đến. Cả đời này cô thật hạnh phúc khi có anh.

Không biết nụ hôn kéo dài bao lâu thì anh mới buông tha cho đôi môi của cô. Hơi thở hai người hoà quyện vào nhau, Nam Cung Hạo Thiên hôn khẽ lên trán cô nói

- Anh yêu em, Huyên. Cả đời này anh chỉ yêu mình em.

Vương Tử Huyên nở nụ cười hạnh phúc, tình yêu đơn phương lúc trước đã được đáp trả. Cho dù trải qua bao nhiêu sóng gió, cô vẫn yêu anh. Thậm chí yêu anh nhiều hơn trước, đời này cô sẽ không buông tay, sẽ cùng anh đi đến hết đời.

- Em cũng yêu anh.

Lần này cô chủ động hôn anh, Nam Cung Hạo Thiên siết chặt eo cô. Tình yêu của bọn họ sẽ là vĩnh hằng, sẽ không một ai có thể chia cắt nó.

Mặt trời đã lên tới đỉnh, bên khung cửa sổ có hai người đang hôn nhau. Tựa như một bức tranh do người nghệ sĩ tài hoa vẽ lên. Tình yêu của họ tựa như một mùa xuân ấm áp - mùa xuân của một tình yêu lãng mạn.

THE END!