Không bao lâu, cửa phòng cấp cứu mở ra. Vương Tử Huyên đứng bật dậy cũng may anh đỡ kịp nếu không của cô sẽ ngã mất.
- Bác sĩ, mẹ tôi sao rồi?
Âu Dương Chấn Phong lo lắng lên tiếng hỏi, mọi người cũng mong chờ vào bác sĩ. Họ chỉ thấy bác sĩ lắc đầu, ông thở dài nói
- Mọi người hãy vào gặp bà ấy lần cuối.
- Không thể nào.
Cả đám người Âu Dương Cẩm nhanh chóng chạy vào trong, Vương Tử Huyên chân không còn sức, hai mắt đẫm lệ
- Không, mọi chuyện không phải thật đúng không anh?
-...
- Huhu...không...huhu...
- Huyên!
Nam Cung Hạo Thiên siết chặt cô vào lòng, đặt cầm lên đầu cô, hai mắt nhắm nghiền lại. Lòng anh như ngàn dao đâm, rất đau khi thấy cô khóc.
- Huhu...
- Đừng khóc nữa, anh rất đau.
- Thiên.
Cô khẽ gọi tên anh, vòng tay ôm chặt hong anh, đầu vùi vào ngực anh. Ánh nắng mặt trời buổi trưa làm in bóng hai người trên hành lang bệnh viện.
Rất nhanh, chưa đầy nửa ngày tin tức phu nhân của gia tộc Âu Dương qua đời đăng trên các mặt báo, các trang web lớn nhỏ.
Trong căn nhà ở ngoài thành, người phụ nữ nhìn tin tức được đăng lên liền cười lớn
- Đây chính là quả báo của ông, ha ha ha...
Bà ta nhìn Âu Dương Tuyết Linh nói
- Tôi cho cô biết một tin vui. Nhưng đó chỉ là đối với tôi, còn với cô hẳn là tin cực kỳ xấu.
-....
- Mẹ cô vừa qua đời.
- Bà nói láo, bà nói láo.
Âu Dương Tuyết Linh kích động hét lên, bà ta cũng chẳng so đo có "lòng tốt" đưa điện thoại lên trước mặt cho cô xem. Cô sững sờ trong giây lát, rồi từng giọt từng giọt nước mắt lăn xuống.
- Mẹ, mẹ ơi! Con gái bất hiếu, là tại con mà mẹ ra nong nỗi này. Huhu...mẹ ơi, con gái không thể gặp mặt mẹ lần cuối.
- Xem ra ông ta cũng chẳng có tâm trí để tìm cô, không chừng họ chuẩn bị nhặt xác cô là vừa.
Âu Dương Tuyết Linh câm phẫn nhìn bà ta
- Tất cả đều do bà gây ra, bà trả lại mẹ cho tôi.
- Ha ha ha
Bà ta cười to xen lẫn với tiếng khóc của Âu Dương Tuyết Linh làm không khí trong căn phòng có chút quỷ dị.
Lãnh gia
Thư phòng
"Rầm" Lãnh Quân Ngụy đập mạnh tay xuống bàn hét lên
- Một lũ vô dụng, tôi thuê các người bảo vệ cô ấy. Bây giờ các người xem chuyện tốt các người gây ra đi.
Hai sát thủ được hắn thuê bảo vệ Âu Dương Tuyết Linh cũng phải e sợ trước khí thế của Lãnh Quân Ngụy, nên một lời cũng không dám nói. Càng như vậy, càng làm cho hắn chướng mắt
- Cút, cút ra ngoài!
Đợi hai người lui ra, hắn ngồi phịch xuống ghế làm việc. Lúc này hắn cần bình tĩnh, tức giận không phải là giải pháp tốt. Lãnh Quân Ngụy bỗng loé lên một suy nghĩ, ngay lập tức hắn bấm điện thoại gọi cho ai đó. Chuông reo hai tiếng liền có người bắt máy
- Alo?
- Là tôi, Lãnh Quân Ngụy.
- Có chuyện gì?
Nam Cung Hạo Thiên lạnh lùng lên tiếng.
- Tôi muốn cậu giúp tôi một việc.
- Nói.
- Giúp tôi tra ra Linh nhi đang ở đâu?
Ở đầu giây bên kia, anh nhướng mày. Sau đó nhìn cô đang ngủ đi vì mệt rồi nói
- Cô ta xảy ra chuyện gì?
Lãnh Quân Ngụy thuật lại cho anh nghe, vẻn vẹn chỉ có bốn từ "Linh nhi mất tích". Giờ thì Nam Cung Hạo Thiên hiểu ra, tại sao Âu Dương phu nhân đang yên đang lành đột ngột lên cơn đau tim rồi qua đời. Tất cả vì cô ta, nhưng ai là kẻ chủ mưu? Là bà ta?
- Được, khi có tin tức sẽ điện lại cho cậu sau.
- Cảm ơn.
Sau khi cúp máy anh liền liên lạc với Cố Dạ Bạch, ở bên kia Cố Dạ Bạch đang lo lắng chuyện Nam Cung Nguyệt gần đây khẩu vị không tốt, luôn nói khó chịu trong người. Thì nhận được điện thoại của anh
- Có chuyện gì?
- Cậu tra xem vị trí của Âu Dương Tuyết Linh đang ở đâu?
Cố Dạ Bạch buồn bực lên tiếng
- Cậu nói người khác đi, dạo gần đây Nguyệt Nguyệt không khoẻ, tớ muốn chăm sóc cho cô ấy.
Nghe xong, anh nhíu mày sau đó nói
- Được, mà Nguyệt nhi không sao chứ?
- Không sao?
- Vậy nhờ cậu chăm sóc tốt cho con bé.
Nói xong liền cúp máy, anh lại ấn một dãy số gọi cho Hắc Phong đang ở tập đoàn. Phân phó cậu ta làm vài việc sau đó cúp máy. Bây giờ đã là quá trưa, anh nhìn cô vẫn còn ngủ sau đó lại nhìn nước mắt vẫn còn đọng trên má Vương Tử Huyên, làm Nam Cung Hạo Thiên cảm thấy lòng ê ẩm. Anh đã hứa không để cô khóc nhưng anh đã không làm được.
Về phía Âu Dương Cẩm, ông như người mất hồn ngồi ở thư phòng. Tất cả đã hết rồi sao? Vợ mất, con gái hiện không rõ tung tích mọi việc xảy ra quá đột ngột. Ông không thể nào tiếp nhận nỗi, có phải đây là báo ứng cho những việc ông đã làm?
Bỗng chuông điện thoại vang lên, đầu giây bên kia là giọng nói của người phụ nữ
- Âu Dương Cẩm, còn nhớ tôi chứ?
- Bà là...
- Phải, tôi là Mộc Tâm Lan.
- Bà đang ở đâu?
Mộc Tâm Lan bên kia cười khẩy, rồi nhìn Âu Dương Tuyết Linh vì đau lòng mà ngủ đi, sau đó nói
- Tôi đang ở cùng con gái yêu quý của ông.
Ngừng một tí bà nói tiếp
- Tôi đang nghĩ, nếu ông không nhanh tìm ra cô ta, thì đến cả gặp mặt lần cuối cũng không có cơ hội.
- Bà, tại sao bà làm vậy?
Âu Dương Cẩm đứng bật dậy, đáp lại ông là tiếng cười lớn của Mộc Tâm Lan
- Ha, tất cả đều tại ông. Ông không còn nhớ sao? 18 năm về trước...
- Không lẽ bà là?
- Đúng như những gì ông nghĩ, là tôi. Mộc Tâm Lan của 18 năm trước bị ông giết.
Nói xong bà ta cúp máy, để lại Âu Dương Cẩm một mình trong thư phòng sững sờ nhìn màn hình điện thoại.
Tất cả đều là quả báo, ha ha ha...