Ngay chiều hôm đó, cô hẹn Âu Dương Chấn Phong ra nói chuyện. Trước khi đi, cô cũng đã nói với anh, lúc đó anh chỉ nói đi rồi về sớm. Vương Tử Huyên liền vui vẻ đồng ý.
Tại quán nước, đối diện bệnh viện Tư Không Diệp Như đang nằm.
Cô vừa bước vào đã thấy Âu Dương Chấn Phong ngồi ở đó, cô mỉm cười bước lại kéo ghế ngồi. Âu Dương Chấn Phong đợi cô yên vị rồi mới lên tiếng
- Em uống gì?
- Cho một ly nước ép dâu, cảm ơn.
Cô hướng phục vụ nói.
- Tiểu Huyên, em gọi anh ra đây có chuyện gì?
- Gia đình, xảy ra chuyện gì sao?
Âu Dương Chấn Phong nhìn cô rồi gật đầu, anh mệt mỏi lên tiếng
- Tuần trước, ba có đi bàn một vụ làm ăn. Bị người ta hại, khi tỉnh dậy thấy bên cạnh mình là một người phụ nữ, không cần nói cũng biết tối đêm đó xảy ra chuyện gì.
- Bà ta bắt ba phải cưới bà ta làm vợ, nhưng mẹ lại không đồng ý. Mẹ nói, nếu cưới bà ta thì hãy ly hôn. Aizz, em cũng biết tính ba, ông ấy không chịu, vài hôm trước mới làm vài nghi thức đơn giản cưới người phụ nữ kia làm vợ hai. Từ lúc đó, mẹ cũng không cùng ba nói chuyện hai người ngủ riêng...
Vương Tử Huyên nghe Âu Dương Chấn Phong nói, mày lập tức nhăn lại
- Anh đừng nói, người phụ nữ đó là Mộc Tâm Lan?
- Em biết bà ta.
- Gặp nhau ở sân bay, em không ngờ bà ta lại như vậy.
- Biết làm...
Âu Dương Chấn Phong chưa nói hết câu thì nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, anh lập tức đứng dậy, vừa đi anh vừa gọi
- Linh nhi.
Cô nghe vậy cũng cầm túi xách đuổi theo, mà người con gái kia nhất thời hoảng sợ chạy đi. Âu Dương Chấn Phong nhanh chóng đuổi theo, miệng vẫn không ngừng gọi
- Linh nhi, là em đúng không? Linh nhi...
- Tuyết Linh, chị đứng lại đó.
Vương Tử Huyên bực bội hét lên, cô đã tha thứ cho chị ta cũng như việc làm của Âu Dương Cẩm năm xưa, bây giờ cô xem Âu Dương Tuyết Linh như chị gái của mình vậy.
Âu Dương Tuyết Linh bởi vì cô gọi mà chôn chân tại chỗ, cô(ADTL) thật sự bị giật mình. Mắt thấy Âu Dương Tuyết Linh đứng lại, cô nhanh chóng chạy đến chụp lấy tay chị ta nói
- Tại sao phải trốn? Đã quay lại tại sao không về nhà?
Âu Dương Tuyết Linh hất tay cô ra lạnh lùng nói
- Tôi không quen cô.
- Tuyết Linh/Linh nhi tại sao chị/em lại thay đổi như vậy?
Âu Dương Chấn Phong và cô không hẹn mà đồng thanh lên tiếng hỏi. Âu Dương Tuyết Linh ngăn chặn cảm xúc của mình lại, cô biết, cô làm sai quá nhiều. Cô bây giờ không oán hận ai cả, chỉ trách cô lúc trước quá nông nỗi làm nhiều việc sai trái.
- Tôi nói, các người nhận nhằm người rồi.
Nói xong, Âu Dương Tuyết Linh bỏ đi. Cả Âu Dương Chấn Phong và cô đều chết trân tại chỗ, chân bước cũng không bước được.
Lúc Âu Dương Tuyết Linh khuất bóng cũng là lúc nước mắt cô rơi. Cô không còn mặt mũi gặp họ, cô chỉ về đây để xem gia đình một lát rồi sẽ rời khỏi nơi này thật xa. Hẳn, cả đời sẽ không quay lại. Âu Dương Tuyết Linh lo đi mà không nhìn đường phía trước, ngay lập tức đúng trúng bức tường thịt cứng rắn phía trước. Cô đưa ngẩng đầu, đưa tay lau nước mắt rồi nói
- Xin lỗi.
Nói xong liền tránh người sang một bên, nhưng đi được vài bước tay liền bị nắm lại
- Tại sao khóc?
Giọng đàn ông trầm ổn vang lên, lúc này Âu Dương Tuyết Linh mới nhìn rõ người đàn ông trước mắt, ngũ quan tuấn tú, mặt cương nghị mà lạnh lùng.
- Không liên quan tới anh, buông tay.
Người đàn ông nhếch môi, cô gái phía trước thật thú vị.
- Em tên gì?
- Tôi tên gì thì mắc mớ gì tới anh?
Âu Dương Tuyết Linh gắt gỏng, người đàn ông này đẹp mà đầu óc có vấn đề. Cô hất mạnh tay người đàn ông kia ra, rồi bỏ đi. Người đàn ông vẫn đứng đó nhếch môi nói
- Nhớ kĩ, tên tôi là Lãnh Quân Ngụy.
- Anh tên gì liên qua đến tôi?
Âu Dương Tuyết Linh lẩm bẩm, vì cô quay lưng nên không thấy được nụ cười gian xảo của Lãnh Quân Ngụy.
*****
Vương Tử Huyên vừa đến nhà thì thấy anh đang ngồi xem tivi, cô mệt mỏi đi lại chỗ anh sau đó ngồi phịch xuống ghế đầu dựa vào vai anh. Nam Cung Hạo Thiên nhìn cô mệt mỏi như vậy liền đau lòng, anh đưa tay ôm lấy cô đặt cô ngồi lên đùi mình, quan tâm hỏi
- Làm sao vậy? Em không khoẻ ở đâu?
- Ưm, em không sao. Chỉ là lúc chiều gặp chị Tuyết Linh, nhưng chị ấy bảo nhận nhằm người.
Vương Tử Huyên lắc đầu nói với anh, anh chỉ "à" một tiếng rồi đưa tay lên vuốt tóc cô
- Chắc cô ta cảm thấy không còn mặc mũi để nhìn mọi người.
- Nhưng em đã tha thứ cho chỉ, cả việc Âu Dương Cẩm hại gia đình em, chuyện của quá khứ thì cứ để nó mãi chôn vùi trong quá khứ đi.
Nam Cung Hạo Thiên không nói gì, trong lòng anh thầm nghĩ: bảo bối của anh quá đơn thuần, cô dễ mềm lòng, dễ bỏ qua mọi chuyện. Nhưng người đó sẽ bỏ qua sao? Người đó bây giờ đã trở về, chỉ để trả thù chuyện năm đó. Nếu không cẩn thận, thì gia tộc Âu Dương một ngày nào đó, sẽ không còn tồn tại trên mảnh đất này nữa. Ân ân oán oán, không biết bao giờ mới hết.