Nam Cung Hạo Thiên sợ cô lạnh nên cởi áo khoác bên ngoài của mình khoát lên cho cô. Vương Tử Huyên nhìn anh thút thít nói
- Vậy tại sao lúc cô ta ôm anh, anh không đẩy cô ta ra?
Anh lúc này mới bừng tỉnh, thì ra cô vợ của anh vì chuyện này mà dỗi anh. Nam Cung Hạo Thiên vuốt mái tóc cô nói
- Anh là vô tội nha, rõ ràng là anh có đẩy mà. Bảo bối, đừng giận anh nữa được không?
- Hừ, tại sao anh lại đào hoa như vậy chứ? Hết Lệ Dung rồi đến cô ta.
Vương Tử Huyên hừ lạnh, sau đó bước lên xe anh đang đỗ bên đường, lạnh lùng nói
- Em muốn về nhà.
- Tuân lệnh bà xã.
Anh cười cười nói rồi vòng qua bên ngồi vào ghế lái, lái xe về biệt thự Nam Cung.
Về đến nhà, cô đi thẳng lên phòng không thèm ngó ngàng gì về anh. Nam Cung Hạo Thiên thở dài, thầm nghĩ
"Sau này sẽ không để bảo bối phật lòng a, nếu không người chịu thiệt sẽ là anh"
Lúc Nam Cung Hạo Thiên lên tới phòng cô đã lấy đồ đi vào phòng tắm, anh thở dài rồi đi lại tủ lấy đồ chính mình đi phòng tắm khác. Lúc anh quay lại cô đang ngồi ở bàn trang điểm sấy tóc. Anh đi lại cầm máy sấy trên tay cô, rồi chính mình tự sấy tóc cho cô. Vương Tử Huyên để mặc anh, cô mệt mỏi dựa vào người anh nhắm mắt.
Tóc khô anh cất máy sấy rồi bế cô lên giường, cô rút đầu vào ngực anh, hai mắt nặng trĩu. Nam Cung Hạo Thiên đặt nhẹ cô lên giường, lúc này anh mới để ý đồ mặc trên người Vương Tử Huyên. Là chiếc áo sơ mi màu trắng của anh, anh đen mặt cô là đang thử thách sự kiên nhẫn của anh? Mà cô khi được anh đặt xuống giường liền quay lưng về phía anh, nếu như thường ngày cô đã rút vào lòng anh ngủ. Nam Cung Hạo Thiên phiền não, sao cô lại giận lâu như vậy? Anh nhìn về phía cô sau đó đứng dậy đi về thư phòng. Vương Tử Huyên nhìn anh đi về thư phòng nước mắt liền ứa ra, cô ngồi dậy ôm lấy hai đầu gối của mình. Có phải anh ghét cô rồi không? Không cần cô nữa đúng không?
Vương Tử Huyên càng nghĩ càng sợ, sợ một ngày anh không cần cô nữa.
Cô đứng dậy đi đến nhà bếp làm thức ăn khuya cho anh, rồi đem lên thư phòng.
"Cốc cốc"
- Vào đi.
Vương Tử Huyên mở nhẹ cửa, đi đến chỗ anh nói
- Thiên, em làm thức ăn khuya cho anh. Anh ăn đi rồi làm việc.
- Ừm, em để đó lát nữa anh ăn. Em về phòng ngủ trước đi đừng đợi anh.
Nam Cung Hạo Thiên nói, anh vẫn không rời mắt khỏi màn hình máy tính, tay thì không ngừng đánh trên bàn phím. Vương Tử Huyên thấy anh không để ý tới mình hốc mắt liền đỏ lên, cô hít một hơi thật sâu rồi nói
- Vậy anh làm việc, em ngủ trước.
- Ừ.
Cô về đến phòng liền đi đến quầy bar trong phòng ngủ, tự rót cho mình một ly Whisky, sau đó ngửa đầu uống một hơi cạn sạch. Whisky là một loại rượu mạnh, do cô uống vội nên không ngừng ho sặc sụa, cộng thêm độ cay nồng của rượu khiến mặt cô đỏ bừng. Nước mắt cũng vì thế mà rơi xuống, Vương Tử Huyên vốn không biết uống rượu, bây giờ lại chọn rượu mạnh uống nên cả người nóng bừng. Cô lại rót thêm một ly nữa, đang định uống thì có người giật lấy. Cô nhíu mày, nói với giọng khó chịu
- Đưa đây, tôi còn muốn uống.
Nam Cung Hạo Thiên nhíu mày nhìn cô, hồi nãy anh tập trung làm việc nên chỉ nói vài câu với cô, lúc ngẩn đầu lên thì thấy thức ăn khuya ở đó anh mới nhớ đến cô, lúc rời đi giọng nói có chút khác thường nên anh vội vàng về phòng ngủ. Khi mở cửa ra, cảnh phía trước làm anh bị doạ sợ. Nam Cung Hạo Thiên đặt ly rượu một bên sau đó ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng hỏi
- Bảo bối, em không uống được rượu sao lại tự hại bản thân?
- Hức...anh...không quan tâm...hức...em nữa.
Anh nhíu mày, anh không quan tâm cô khi nào? Rõ ràng anh thấy cô ngủ rồi nên mới đi sang thư phòng, không hiểu sao cô lại thức, còn mang điểm tâm lên cho anh.
- Anh...không thèm nhìn em, anh ghét em rồi. Anh không còn yêu em nữa...
Vương Tử Huyên nói mà nước mắt ướt đẫm mặt, áo sơ mi bị cô vùng vẫy mà để lộ cảnh xuân. Anh nhìn cô nuốt nước miếng, anh cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô. Vương Tử Huyên lấy tay đẩy anh ra nhưng càng đẩy càng bị anh siết chặt. Nam Cung Hạo Thiên tách hàm răng cô ra, đưa lưỡi vào trong khoan miệng cô mà tham lam hút hết mật ngọt. Cô vô thức đưa tay quàng qua cổ anh, thấy cô đáp trả anh càng hôn sâu hơn. Anh rời môi cô hôn xuống cổ, anh mút mạnh để lại một đoá hoa mai kiều mị, sau đó hôn xuống xương quai xanh, tay anh cũng không yên phận mà xoa nắn nơi đẫy đà, dù cách một lớp vải nhưng anh làm cô hưng phấn không thôi. Những tiếng ngân nga của cô như kích thích dây thần kinh của anh.
- Bảo bối, anh yêu em.
Vương Tử Huyên bây giờ không thể nghe được những lời anh nói, cô bị anh chọc đến hơi thở cũng trở nên gấp gáp.
Anh đưa tay gỡ từng cúc áo xuống, chẳng mấy chóc trên người cô không còn mảnh vải che thân. Nam Cung Hạo Thiên cúi xuống ngậm lấy nhũ hoa của cô mà cắn mút, làm cô không khỏi thoát ra những tiếng rên rỉ
- Ưm...Thiên...ư~
Nam Cung Hạo Thiên ngắm nhìn thân thể của cô, nhếch miệng cười
- Bảo bối, em thật đẹp.