Vô Hạn Cưng Chiều: Tổng Tài Mặt Lạnh Cực Sủng Vợ Yêu

Chương 58: Dự tiệc




Mọi người nghe câu "tan họp" của anh như nhận được một đặc ân nhanh chóng rời đi, bây giờ trong phòng chỉ còn lại năm người. Nam Cung Hạo Thiên nhìn Lệ Dung lạnh lùng nói

- Cô còn không đi?

- Tổng tài, tôi thật sự không biết cô ấy là phu nhân tổng tài, xin tổng tài bỏ qua.

- Bỏ qua? Không đời nào, Hắc Phong.

Hắc Phong liền bước lại chỗ ả, không kiêng nể ả là còn gái mà nương tay. Cậu kéo ả ra khỏi phòng họp, đợi hai người rời đi anh mới lạnh lùng nhìn Hắc Mộng

- Đã biết tội?

- Chủ tử, thuộc hạ xin chịu phạt.

- Tốt, đến rừng Tử Hồn ba tháng.

- Vâng.

Vương Tử Huyên thấy Hắc Mộng vì mình mà chịu phạt liền lên tiếng

- Thiên, cô ấy không có lỗi a. Anh bỏ qua cho cô ấy đi. Nha~

Cô đưa ánh mắt tội nghiệp nhìn anh, Nam Cung Hạo Thiên nhướn máy nhìn cô sau đó gật đầu.

- Chỉ lần này.

- Em biết Thiên thương em nhất.

Cô ôm chắm lấy anh, không quên giơ ngón cái lên với Hắc Mộng. Khoé miệng giật giật, Hắc Mộng cảm thấy chủ mẫu này rất trẻ con. Nam Cung Hạo Thiên không nói gì ôm cô về phòng làm việc, đúng lúc La Kì Kì từ công ty đối tác về nhìn thấy một màn này. Ả nghiến răng nghiến lợi đi lại bên anh nở nụ cười dịu dàng

- Tổng tài.

- Ừ.

Anh lạnh lùng "ừ" một tiếng rồi đi vào trong. Vương Tử Huyên mỉm cười gật đầu với ả rồi theo anh bước vào. La Kì Kì nhìn cánh cửa khép lại đôi mắt hiện lên sự căm phẫn, đúng lúc Hắc Mộng đi qua nhìn ả nói

- Thứ gì của mình sẽ là của mình, không phải của mình thì mãi mãi không phải của mình. Đừng nên cưỡng cầu sẽ để lại hậu hoạ sau này.

- Không cần cô lo chuyện bao đồng.

- Tùy cô thôi.

Hắc Mộng nhún vai tỏ vẻ không quan tâm sau đó rời đi.

- Các người hãy chờ đó.

Trong văn phòng

- Anh, em xuống làm việc nha?

- Không được.

- Tại sao chứ?

Cô chu mỏ hỏi, cô có làm gì sai đâu? Tại ả Lệ Dung mà.

- Mấy ngày nay em mệt rồi,  nghỉ ngơi đi. Tối đi dự tiệc với anh...

- Còn dự án thì sao?

- Anh lo được.

- Vâng.

Cô gật đầu rồi lại ghế sofa nằm, mười lăm phút trôi qua cô không hề buồn ngủ. Vương Tử Huyên bực bội ngồi dậy nhìn anh đang chăm chú nhìn vào màn hình máy tính. Cô đứng dậy đi lại bên cạnh anh, cô tự nhiên ngồi lên đùi anh. Mặt vùi vào lòng ngực rắn chắc kia, nghe nhịp tim anh đập đều đều cảm giác buồn ngủ kéo đến. Chẳng mấy chóc cô đã ngủ say, Nam Cung Hạo Thiên không có phản ứng gì, chỉ chỉnh lại tư thế để cô thoải mái hơn. Mắt vẫn chăm chú nhìn vào màn hình máy tính.

Lúc anh làm việc xong đã là một giờ chiều, anh cúi xuống nhìn cô vợ bé vẫn đang ngủ thì mỉm cười, anh đưa tay vuốt nhẹ tóc cô

- Bảo bối, vất vả cho em rồi.

Tối đến, anh và cô đến khách sạn The Win để dự tiệc. Một chiếc siêu xe với số lượng có hạn dừng trước khách sạn. Nam Cung Hạo Thiên một thân tây phục bước xuống xe làm cho mấy tiểu thư không khỏi ngoái đầu nhìn lại, nhưng chỉ dám đứng từ xa không dám lại gần vì sát khí lạnh lùng trên người anh.

Anh bỏ mặc những ánh mắt thèm thuồng của mấy người con gái kia, đưa tay vào trong ôm cô ra khỏi xe. Vương Tử Huyên hai tay quàng cổ anh, khi được anh cẩn thận đặt cô xuống đất thì cô mới gỡ tay ra.

Vương Tử Huyên mặc đầm dạ hội màu bạc ôm sát người, chân mang đôi giày cao gót mười phân, tóc được búi gọn thả vài cọng phía trước. Mọi người nhìn thấy cô không khỏi há hốc mồm, trên đời này sao lại có người con gái đẹp như vậy? Còn đi với Nam Cung thiếu nổi tiếng không gần nữ sắc?

Vương Tử Huyên quàng qua tay anh bước vào, anh lạnh lùng quét mắt về đám người đang nhìn bảo bối anh. Cô nhìn anh mỉm cười, từ khi nào anh đã trở thành bình giấm chua vậy? Nam Cung Hạo Thiên nhìn cô cười liền đen mặt, anh cúi xuống tai cô nghiến răng nghiến lợi nói

- Bảo bối, em còn cười?

Cô nhìn anh không nói gì nhưng thu lại nụ cười, trên mắt cô vẫn có ý cười. Buổi tiệc hôm nay được xem là lớn nhất vì có sự hiện diện của tứ đại gia tộc. Đầu tiên là Nam Cung gia, do Nam Cung Hạo Thiên thay mặt đến tham dự. Thứ hai là Âu Dương gia, do Âu Dương Cẩm người đứng đầu gia tộc đến tham dự. Thứ ba là Tư Không gia, do Tư Không lão gia người đứng đầu gia tộc đến tham dự. Cuối cùng là Cố gia, do Cố Dạ Bạch nhị thiếu gia thay mặt tham dự.

Hai người bước vào là trung tâm chú ý của mọi người, mọi người không ngừng đến chào hỏi Nam Cung Hạo Thiên nhằm gây ấn tượng tốt. Vương Tử Huyên vì mang guốt cao mà không quen, cô nhăn mặt nhìn anh đang bàn công việc. Mặc dù anh luôn nói chuyện công việc, nhưng luôn để ý biểu hiện của cô. Thấy cô nhăn mặt anh nhẹ giọng hỏi

- Làm sao vậy?

- Em đau chân.

- Vậy anh dẫn em lại kia ngồi.

- Không cần, anh nói chuyện đi em đi kiếm đồ uống.

- Ừm.

Thấy anh gật đầu, Vương Tử Huyên mới quay người bước đi. Cô lại ngồi ở góc khuất ra hiệu cho phục vụ đem thức uống đến, ngồi chưa ấm ghế thì một cô gái ăn mặc hở hang, trang điểm loè loẹt người nồng nặc nước hoa đi lại chỗ cô nói với giọng chanh chua

- Cô là gì của anh Thiên?