Tại Tổng bộ bang Huyết Ưng, mọi người im lặng đến lạ thường.
Cố Dạ Bạch không hỏi cũng biết chuyện gì xảy ra, nếu hắn đoán không nhằm đây là manh mối để tìm Vương Tử Huyên?
"Tinh"
Màn hình máy tính không ngừng nhấp nháy, sau hai giây trên màn hình hiện lên thông tin mà anh cần. Hắc Mộng quay sang nhìn anh cung kính nói
- Chủ tử, số điện thoại này từ tỉnh K gọi đến.
Ngừng một chút Hắc Mộng lại nói
- Địa chỉ cụ thể là khu nhà hoang ở đường X quận Y của tỉnh K.
- Lập tức đến đó.
Nam Cung Hạo Thiên đứng lên lạnh lùng nói, anh đi ra phía cửa ra lệnh cho Hắc Phong
- Chuẩn bị trực thăng.
- Vâng.
Sau đó quay sang nhìn Cố Dạ Bạch
- Gọi cho Âu Dương Chấn Phong đến, còn nữa báo cho Nguyệt nhi biết để con bé khỏi lo lắng.
- Cậu nói Âu Dương Chấn Phong sau năm phút phải có mặt tại biệt thự Nam Cung.
- Rõ.
Sau khi căn dặn xong, anh lái xe thẳng về nhà.
Nam Cung Nguyệt sau khi nghe tin tức cũng đòi đi, không thể khuyên, Cố Dạ Bạch đành nói anh không cho cô đi nên mới ở nhà.
Năm phút sau, Âu Dương Chấn Phong có mặt tại biệt thự Nam Cung. Không nhiều lời anh ta nhanh chóng lên trực thăng đi đến tỉnh K.
Tại khu nhà hoang
- Mau cởi trói cho cô ta, nhanh lên.
Âu Dương Tuyết Linh sốt sắn lên tiếng, là do ả sơ suất nên mới để sự việc thành ra như vậy. Nếu ả tính không sai thì anh đã biết ả và cô ở đây nên mới muốn rời khỏi đây nhanh chóng. Âu Dương Tuyết Linh đã tính thời gian, nếu từ thành phố T đến tỉnh K đi xe ít nhất phải hơn một tiếng mới đến nơi. Nên bây giờ rời đi vẫn còn kịp, nhưng ả vẫn quên một điều rằng từ thành phố T đi trực thăng đến tỉnh K chưa đầy hai mươi phút.
Khi Vương Tử Huyên được cởi trói, cô không còn sức lực đứng lên vì một ngày cô đã không ăn uống gì rồi.
Âu Dương Tuyết Linh thấy vậy tức giận quát
- Còn không kéo nó dậy, nếu không chết cả đám.
Ba gả đó thấy vẻ gấp gáp của ả cũng không dám chậm trễ, nhưng bị cô đẩy ra. Cô nhìn Âu Dương Tuyết Linh lạnh lùng nói
- Cô bắt tôi cũng vô dụng, Thiên sẽ không đến.
- Vì một người con gái mình không yêu mà đồng ý cưới cô để cứu tôi, cô nghĩ đáng không?
- Chả có người đàn ông nào ngu ngốc đánh đổi hạnh phúc cả đời vì người con gái mình không yêu cả.
Vương Tử Huyên nhếch môi cười lạnh, những điều cô nói là đúng sự thật. Cho dù anh đến đã sao? Anh đến cứu cô hay đến để tự tay giết cô, để cô không còn là gánh nặng cho anh.
- Mày im miệng.
Âu Dương Tuyết Linh hét lên đẩy mạnh cô ra, vì chỗ cô đứng là gần bậc thang nên khi ả ta đẩy cô, cô không kịp chuẩn bị mà ngã cầu thang. Vương Tử Huyên chỉ kịp la lên một tiếng, lăn xuống không có điểm dừng cho đến khi đầu cô đập mạnh vào cạnh cầu thang máu không ngừng chảy, ý thức cũng mơ hồ dần. Cô nghe thấy tiếng "leng keng" như đồ vật rớt, cô nhìn sợ dây "huyết lệ" đã đứt và văng ra ngoài thì cố gắng bò đến cầm chặt sợi dây trên tay.
Còn anh từ lúc ngồi trực thăng không lâu thì nhận được mail, anh đã nhanh chóng mở ra xem. Khi thấy người con gái anh yêu thương, người con gái anh ngày nhớ đêm mong bị người ta đánh đập, tim anh như nghìn lưỡi kiếm đâm qua, đau, rất đau, đau đến tận tâm can.
Nam Cung Hạo Thiên mong sao nhanh đến một tí, nhưng khi đến nơi nhìn cảnh tượng trước mắt, không khí xung quanh anh như bị rút cạn khó thở vô cùng.
Mà Âu Dương Tuyết Linh khi lỡ tay đẩy cô xuống cầu thang thì chân không nhấc lên nổi, còn ba gả kia đã ôm tiền bỏ chạy không thấy tâm hơi đâu.
Âu Dương Chấn Phong không tin vào mắt mình, người em gái bé bỏng mà anh yêu thương nay một thân đầy máu nằm bất động dưới cầu thang, mà người gây ra không ai khác chính là đứa em gái anh ta luôn che chở.
- Linh nhi, tại sao em lại làm như vậy?
- Anh hai, em...
Ả nói không nên lời, chỉ biết đứng trơ mắt nhìn anh đang đi lại bên cạnh cô.
Nam Cung Hạo Thiên quỳ xuống ôm lấy cô vào lòng, miệng không ngừng gọi tên cô
- Huyên, tỉnh dậy đi em, anh cầu xin em...
- Huyên,...
Chứng kiến cảnh này ai còn nói anh vô tình? Luôn lạnh lùng? Anh cũng yếu đuối đấy thôi, Âu Dương Chấn Phong cùng tứ đại đương gia nhìn cảnh phía trước chỉ thấy đau lòng. Họ không nói gì chỉ đứng nhìn anh còn Âu Dương Tuyết Linh không biết từ lúc nào đã biến mất như chưa từng có mặt ở đây và dĩ nhiên cô sẽ không trốn thoát cho dù có người giúp đỡ.
Vương Tử Huyên đang mê mang nghe thấy có ai gọi thì cố gắng mở mi mắt đang nặng trĩu lên, nhìn thấy anh cô vui đến chảy nước mắt
- Thiên, cuối cùng cũng gặp được...
Chưa nói xong cơn đau dưới bụng truyền đến khiến mặt cô trắng bệch cắt không còn giọt máu, cô rên rỉ đau đớn
- Thiên,bụng...e...m...đau...đau quá...
Nam Cung Hạo Thiên nghe cô nói đau liền nhìn xuống hạ thân cô đang không ngừng chảy máu, anh hốt hoảng lên tiếng
- Huyên, em làm sao? Đau ở đâu?
- Bụng...em đau...
Cô thều thào nói rồi ngất lịm đi, Hắc Mộng thấy vậy đành lên tiếng nhắc nhở
- Chủ tử, nên đưa chủ mẫu vào bệnh viện.
Sau lời nói của Hắc Mộng, anh nhanh chóng bế cô lên đi về phía cửa, nhưng đi vừa hai bước thì một viên đạn bay xẹt qua vai anh và rồi...
"Đoàng"