Vô Hạn Cưng Chiều: Tổng Tài Mặt Lạnh Cực Sủng Vợ Yêu

Chương 3: Cuộc sống mới




Tối hôm đó, Âu Dương gia mở tiệc chiêu đãi và giới thiệu cô cho tất cả mọi người. Họ khá ngạc nhiên khi biết gia tộc Âu Dương có thêm một đứa con gái. Nhưng tất cả thắc mắc đều được giải đáp bởi Âu Dương phu nhân. Bà bảo đây là đứa con gái thất lạc nhiều năm, nay tìm lại được nên làm tiệc mừng cũng muốn cô nhận tổ quy tông. Nhưng có ai biết được, đây là một lời nói dối hết sức hoàn hảo.

Tiệc tàn, mọi người ra về cũng đã là đêm khuya. Vương Tử Huyên không ngủ được, cô ra ngoài ban công hóng gió và suy nghĩ về giấc mơ lúc trước. Gió hiu hiu thổi, mái tóc đen mượt của cô bay theo gió, cũng khiến Vương Tử Huyên cảm thấy buồn ngủ. Cô trở lại giường và ngủ một giấc đến sáng.

Sáng hôm sau

Đang ăn cơm thì Âu Dương Chấn Phong lên tiếng nói

- Ba, mẹ con thấy Tiểu Huyên đang tuổi ăn học nên con nghĩ nên cho em đi học.

Âu Dương phu nhân gật đầu như đồng tình, mà Âu Dương Cầm cũng không có ý kiến gì nên ngay ngày hôm sau, Vương Tử Huyên được Âu Dương Chấn Phong đăng ký học ở một trường tiểu học nổi tiếng ở thành phố A. Ở đây, cô kết bạn với rất nhiều người. Cô đặc biệt có hảo cảm với hai tiểu thư của hai gia tộc lớn nên họ trở thành bạn thân.

- Tiểu Huyên lát đến nhà mình chơi.

Một cô bé với mái tóc hạt dẻ, khuôn mặt baby nhìn Vương Tử Huyên nói. Cô bé tên là Tư Không Diệp Như là bạn thân của cô, gia tộc cô bé đứng thứ ba sau Nam Cung gia và Âu Dương gia.

- Được.

Vương Tử Huyên mỉm cười nói, Nam Cung Nguyệt từ đâu xuất hiện lớn tiếng nói

- Cho tui đi với.

Nam Cung Nguyệt nhìn hai người bạn thân bằng ánh mắt cún con tội nghiệp. Cô bé là thiên kim của gia tộc lớn nhất ở thành phố A này nhưng không hề kiêu căng, nên mọi người đều có hảo cảm với Nam Cung Nguyệt.

- Ok.

Sau khi tan học, theo dự định cả ba đến nhà Tư Không Diệp Như chơi. Mọi người ở đây rất tốt với cô và Nam Cung Nguyệt, họ xem hai cô như con trong nhà mà đối đãi vậy. Nên cứ mỗi lần về, Tư Không phu nhân lại bảo lần sau đến chơi...Cuộc sống của cô sau khi mất trí nhớ rất tốt đẹp, nhưng mọi thứ vẫn diễn ra tốt đẹp nếu một ngày cô biết sự thật? Câu hỏi này thì mười mấy năm sau mới có đáp án.

********

Đã mười năm kể từ khi cô được gia tộc Âu Dương nhận nuôi. Cuộc sống của cô mấy năm nay đều rất tốt. Chỉ có điều phần kí ức bị lãng quên cô không thể nào nhớ lại, mỗi khi cô gắng nhớ lại điều gì đó đầu sẽ rất đau. Nên cô nghe lời khuyên của anh trai

- Đừng cố nhớ làm gì. Rồi một ngày nào đó em sẽ nhớ lại thôi...

Nghe lời khuyên, cô để mọi chuyện diễn ra tự nhiên. Nhưng gần mười năm nay, cô không nhớ được gì cả.

- Tiểu Huyên.

Tiếng gọi làm cho Vương Tử Huyên thoát khỏi dòng suy nghĩ, cô nhìn về hướng phát ra tiếng nói. Mồ hôi bắt đầu tuôn, cô cho người ta ăn bơ thế là xong đời

- Diệp...Diệp Như?!

Tư Không Diệp Như mặt tức giận nhìn Vương Tử Huyên

- Bà dám cho tui ăn bơ?

- Ách...bạn Diệp Như yêu quái, ý lộn yêu quý. Mình nào dám cho cậu ăn bơ.

- Vậy ai không nghe tui gọi? Làm tui gọi đứt hơi thì mới phản ứng?

- A...là tui sai được chưa, tui mời đi uống trà sữa thế nào?

Tư Không Diệp Như còn chưa trả lời, thì đã có người nhảy vào nói thay

- Được đó, cho Tiểu Nguyệt Nguyệt đáng yêu này đi cùng với.

- Thấy ghê!!! Vương Tử Huyên và Tư Không Diệp Như đồng thời lên tiếng, mặt của Nam Cung Nguyệt đen kịt. Phồng má lên nhìn hai cô bạn thân

- Rồi có cho tui đi không thì bảo?!

- Dạ có, thưa tiểu thư.

Cô và Tư Không Diệp Như cố kéo dài câu nói, làm cho Nam Cung Nguyệt sôi máu, nghiến răng ken két

- Âu Dương Tử Huyên, Tư Không Diệp Như hai người không muốn sống nữa phải không?

- Không có, bổn tiểu thư đây còn muốn sống, bởi vì cuộc đời ta đang nở hoa a....

Tư Không Diệp Như cố tình than thở, Vương Tử Huyên nhìn hai người rồi cười. Cảm thấy sống lưng ớn lạnh, cô nhìn về phía hai cô bạn cười trừ

- Đi, tớ mời hai bạn yêu quái đi uống trà sữa.

- Ai là yêu quái?

- Thì hai người là yêu quái còn gì? Mà có khi hơn yêu quái ấy chứ.

Nói xong, không để hai người có cơ hội trả lời cô đã chạy mất dép. Cả hai hỏa khí bừng bừng hét to

- ÂU DƯƠNG TỬ HUYÊN...

Cả trường nhìn thấy cảnh này miết, đăm ra miễn dịch với cảnh mà ba cô tiểu thư của gia tộc lớn bày ra.

Về đến nhà, Vương Tử Huyên mệt mỏi lê lết thân xác lên phòng. Thật mệt mỏi... nhớ lúc trưa bị hai cô bạn dí cho đuối, cuối cùng phải xin hàng. Ngâm mình trong nước ấm cô cảm thấy thoải mái hơn, Vương Tử Huyên nhắm hai mất lại thư giãn tinh thần mà ngủ thiếp đi không hay. Cho đến khi nước lạnh làm cô giật mình tỉnh dậy, cô lấy áo choàng tắm khoác lên người sau đó đến phòng thay đồ. Nhìn mình trong gương cô gật đầu hài lòng, cô đi lại bàn trang điểm ngồi xuống ghế, cô lấy trong hộc tủ một chiếc hộp gỗ được chạm trổ rất tinh tế. Bên trong chứa sợi dây "huyết lệ", Vương Tử Huyên nhìn sợi dây một hồi lâu rồi mới cất đi. Cô rất muốn đeo nó, nhưng lỡ như làm mất thì sao? Hơn nữa cô sợ sẽ gặp rắc rối, nếu kẻ thù nhận ra sợi dây chuyền này rồi ra tay sát hại cô thì sao? Lúc đó cô chưa biết được sự thật về mình mà chết thì... Nên cô quyết định cất nó đi, sau khi để mọi thứ lại chỗ cũ cô mới đi xuống lầu.

Xuống dưới nhà, Vương Tử Huyên không thấy ai thì kì lạ, cô thuận miệng hỏi dì Lý cũng là quản gia của biệt thự

- Mọi người đâu hết rồi ạ?!

- Thưa tiểu thư, ông chủ và bà chủ đi công tác. Còn cậu chủ và đại tiểu thư trưa nay đi dự tiệc rồi ạ.

- Dạ, con biết rồi. Dì cứ tiếp tục làm việc.

Nói xong, Vương Tử Huyên xuống bếp mở tủ lạnh lấy nước uống sau đó đi lại lên phòng. Có một vài chuyện cô nên suy nghĩ kĩ trước khi đưa ra quyết định. Cô có nên đi du học không?! Thật đau đầu mà....