Vô Hạn Chi Tuyệt Địa Âu Hoàng

Chương 26-27




Chương 26:


Hạ Thụy Trạch chỉ có thể gật đầu tỏ vẻ sẽ cùng động đội đi hoàn thành nhiệm vụ kéo dài.
Trình Hoài Tiềm vui vẻ duỗi tay sờ sờ đầu cậu, Hạ tiểu bằng hữu tính cách tuy không đủ chủ động, nhưng lý trí rất thanh tỉnh, phi thường phối hợp, cùng cậu hợp tác vô cùng vui sướng, anh cực kỳ vừa lòng.
Hai người đã đạt thành chung nhân thức, vì vậy lúc Mã giáo úy triệu kiến, Trình Hoài Tiềm tỏ vẻ hai huynh đệ bọn họ nguyện ý gia nhập dưới trướng Mã giáo úy, vì Mã giáo uy chia sẻ ưu nan.
Trình Hoài Tiềm toàn quyền đại diện cho hai người lên tiếng, Hạ Thụy Trạch tiếp tục trầm mặc sắm vai một tiểu đệ hướng nội không thích nói chuyện, hoàn toàn nghe theo ca ca.
Một lần thu nhận được hai lương tướng bậc này, Mã giáo úy cực kỳ thỏa mãn, nhưng cao hứng chỉ là nhất thời, rất nhanh Mã giáo úy đã đầy mặt sầu khổ, nếu Trình Hoài Tiềm cùng Hạ Thụy Trạch đã thành người một nhà, thượng nghị chính sự bọn họ cũng không cần tránh mặt, Mã giáo úy thậm chí còn chủ động dò hỏi Trình Hoài Tiềm:
"Trình tiểu ca, căn cứ theo tin tức từ tiền tuyến cùng binh sĩ truyền đến, lần này mục tiêu của Man tộc là tiến công toàn diện đối với Đại Hạ ta.

Hiện tại, có một tiểu thủ lĩnh Man tộc đang dẫn theo 1600 binh sĩ hướng về phía Biên Lộc Thành, theo dự tính sáng ngày mai sẽ đến nơi.

Mà ta vì muốn bảo vệ Biên Lộc Thành sớm nhất có thể, chỉ dẫn theo hơn 100 kỵ binh đi trước, số còn lại không có cách nào đến đây vào trước sáng mai,...Haiz, lão phu muốn hỏi xem hai vị có đối sách gì không?"
Trình Hoài Tiềm cùng Hạ Thụy Trạch trao đổi ánh mắt, Hạ Thụy Trạch đầy mặt viết "nghe lão đại", vì vậy Trình Hoài Tiềm yên tâm lớn mật đưa ra một phương án:
"Giáo úy đại nhân, nếu ngài đồng ý điều ra hai mươi kỵ binh, hai huynh đệ chúng tôi nguyện mang binh ra khỏi thành tra xét hành tung của đại quân Man tộc, cũng tiến hành nhiễu loạn làm cho tốc độ hành quân của bọn họ chậm lại, để kỵ binh của chúng ta có thêm thời gian chuẩn bị."
Cách của Trình Hoài Tiềm khiến cho các lãnh tướng trong đại sảnh sợ ngây người, ánh mắt nhìn anh đã chuyển từ thưởng thức thành tiếc hận, đại khái cảm thấy tráng sĩ thực lực cường hãn như vậy nhưng đầu óc lại có bệnh, thật sự quá đáng tiếc.
"Chuyện này, Trình tiểu ca, cậu đây là tự tìm đường chết a, không cần vội vàng, tích góp quân công không phải chuyện trong một sớm một chiều."
Có phó tướng đứng ra khuyên nhủ.

"Giáo úy đại nhân, không biết số chiến sĩ còn lại khi nào có thể tới được Biên Lộc Thành? Hai huynh đệ chúng ta thề sẽ sống chết kéo dài đại quân Man tộc tới lúc đó."
Trình Hoài Tiềm không nghe khuyên nhủ, kiên định với đề nghị của mình.
"Thuận lợi nhất cũng phải chạng vạng ngày mai, nếu có gì ngoài ý muốn, vậy phải sáng hôm sau mới có thể tới nơi."
Mã giáo úy cũng bị thái độ nghiêm túc thận trọng của Trình Hoài Tiềm ảnh hưởng, bất tri bất giác cũng đi theo suy xét tính khả thi của phương án này, theo bản năng mở miệng trả lời vấn đề của Trình Hoài Tiềm.
Nghe được đáp án, trong lòng Trình Hoài Tiềm đã có quyết định, anh sở dĩ đưa ra kiến nghị như vậy, là vì hai người bọn họ đối với nhiệm vụ kéo dài đã có phán đoán.
Nhiệm vụ lần này là yêu cầu ngăn chặn tiến độ tiến công của đại quân Man tộc, độ khó nhiệm vụ gia tăng, số lượng Man tộc lên tới 1600 người.
Đây chính là 1600 chiến sĩ cường tráng, không phải đám đầu gỗ không biết phản kháng, chỉ dựa vào hai người bọn họ khẳng định không thực tế.

Vì vậy mới có thêm kỵ binh gia nhập giúp đỡ.
Nhưng quy tắc tất nhiên sẽ không để cho bọn họ hoàn toàn dựa vào đó hoàn thành nhiệm vụ kéo dài, vì vậy kỵ binh đến trước chỉ có một phần mười quân số, phần lớn bộ binh vẫn còn đang trên đường.
Dựa theo tiến độ trước mắt, bộ binh căn bản không có cách nào đến Biên Lộc Thành trước đại quân Man tộc.
Nếu cứ để mặc chuyện này phát sinh, hơn 100 kỵ binh ở đây khẳng định không thể địch lại 1600 chiến sĩ Man tộc, đến lúc đó, kỵ bịnh chỉ có thể chôn xác ở Biên Lộc Thành, đại quân Man tộc sẽ một đường xuôi Nam, bằng thực lực của kỵ binh Man tộc, giải quyết bộ binh Đại Hạ đang trên đường đến là chuyện dễ như trở, đến lúc đó Đại Hạ cơ bản đã nằm trong tay bọn họ.
Vì vậy nhiệm vụ kéo dài chân chính, là để Trình Hoài Tiềm cùng Hạ Thụy Trạch làm chậm lại tiến độ đại quân Man tộc đến Biên Lộc Thành.
Chỉ sau khi kỵ binh cùng bộ binh hội hợp tại Biên Lộc Thành, sẵn sàng trận địa đón quân địch, dựa vào tường thành bảo hộ, lại thêm hai biến số là Trình Hoài Tiềm cùng Hạ Thụy Trạch, mới có khả năng ngăn cản công kích của Man tộc.
Còn về việc làm sao để làm chậm lại tốc độ hành quân của Man tộc?
Trình Hoài Tiềm cùng Hạ Thụy Trạch nhìn nhau, ăn ý không cần phải nói.

Đánh du kích, chẳng phải là chiến thuật thích hợp nhất lúc này sao?
Thấy Trình Hoài Tiềm cùng Hạ Thụy Trạch kiên trì, các tướng lĩnh thương lượng một phen, nhớ đến chiến tích bữu hãn của hai vị tráng sĩ trước khi họ tới Biên Lộc Thành, cuối cùng quyết định cho bọn họ cơ hội.
Nếu thật sự có thể thuận lợi kéo chân Man tộc tất nhiên là tốt nhất.

Cho dù hiệu quả không lớn, kết quả cũng chỉ là tổn thất 20 kỵ binh.
Nếu để đại quân Man tộc đến Biên Lộc Thành trước một bước, bọn họ có khả năng phải suy xét đến chuyện tạm thời nhường ra Biên Lộc Thành trước, đợi sau khi cùng bộ binh hội hợp, lại tìm đối sách sau.
Nhưng trong lòng các tướng lãnh đều hiểu rõ, có thể bảo vệ được Biên Lộc Thành là tốt nhất, nhất thời thỏa hiệp rút lui, cho dù cuối cùng thành công tiêu diệt đại quân Man tộc, đám văn thần trên triều khẳng định sẽ bám riết không tha, lải nhải không ngừng.
Vậy nên mặc dù lý trí bảo họ không cần kỳ vọng quá lớn, nhưng về mặt cảm tính ai nấy đều không khỏi hy vọng Trình Hoài Tiềm cùng Hạ Thụy Trạch có thể thành công, mang tin tức tốt trở về.
Mã giáo úy nhanh chóng hạ lệnh, phái ra 20 kỵ binh, giao cho Trình Hoài Tiềm cùng Hạ Thụy Trạch dẫn đội.
Hai người lập tức lĩnh mệnh, sau khi cùng đám bộ hạ nhận thức lẫn nhau, bắt đầu công cuộc chuẩn bị.
Hạ Thụy Trạch ghé vào tai Trình Hoài Tiềm nói nhỏ mấy câu, Trình Hoài Tiềm gật gật đầu, hai người liền phân công nhau hành động.
Trình Hoài Tiềm lệnh cho bộ hạ dựa theo yêu cầu của mình chuẩn bị vật tư ra khỏi thành, Hạ Thụy Trạch thì chạy đến tiểu viện Lạc Tĩnh Nhi đang trốn.
Sau khi vào phòng, cậu trước tiên nói rõ thân phận của mình, sau đó mới đẩy bức bích họa qua một bên.
Lạc Tĩnh Nhi cuộn tròn trong góc, hai mắt hoảng sợ trừng lớn.

"Hiện tại là 5h chiều ngày thứ hai, quân đội Đại Hạ đã đến Biên Lộc Thành, chỗ này tạm thời an toàn, nhưng chúng tôi muốn rời khỏi Biên Lộc Thành, cô có muốn đi cùng không?" Hạ Thụy Trạch hỏi.
Lạc Tĩnh Nhi phản ứng một lúc, kiên định lắc đầu, tiếp theo hỏi ngược lại: "Anh có thể ở lại với tôi không?"
Lần này đổi lại là Hạ Thụy Trạch lắc đầu, dặn dò: "Cô trốn cho kỹ, chỉ cần kiên trì thêm nửa ngày là được, bảo trọng!"
Nói xong Hạ Thụy Trạch che lại cửa hầm, rời khỏi sân.
Nơi xa, Trình Hoài Tiềm ngồi trên lưng chiến mã, tay dắt theo một con ngựa khác, phía sau là hai mươi kỵ binh, đang chạy về phía này, tới gần, Trình Hoài Tiềm duỗi tay kéo Hạ Thụy Trạch lên lưng ngựa của mình.
Tuy Hạ Thụy Trạch đã sử dụng kỹ năng "thuật cưỡi ngựa", nhưng trước đó chưa từng có kinh nghiệm, Trình Hoài Tiềm không yên tâm để cậu trực tiếp lên đường, vừa hay hiện tại có cơ hội, chuẩn bị giúp cậu luyện tập trước.
Lúc nhỏ Hạ Thụy Trạch từng ngồi trên lưng ngựa chụp ảnh, nhưng cũng chỉ là ngồi mà thôi, không phải phóng ngựa chạy như điên, vậy nên cho dù đã có kỹ năng, trong lòng vẫn không dám tùy tiện thử.
Nắm chặt dây cương, Trình Hoài Tiềm đơn giản nhắc nhở một vài chỗ mấu chốt, rất nhanh cậu đã có thể tự bắt đầu.
Có đồng đội ở phía sau hỗ trợ, lá gan Hạ Thụy Trạch cũng lớn hơn, tốc độ chiến mã càng lúc càng nhanh.
Đoàn người chạy băng băng đến cổng thành phía Bắc, lúc này mới thả chậm tốc độ.
Hố sâu ngoài thành đã được chiến sĩ dọn dẹp qua, cẩn thận chạy vòng qua, đoàn người lần nữa tăng tốc, phóng như bay về phương Bắc.
Trải qua mấy lần tăng giảm tốc độ, Hạ Thụy Trạch khống chế chiến mã càng thêm thuần thục, rất nhanh đã có cảm giác thuận tay.
Lúc này mới đổi qua con ngựa không người ngồi kia, Hạ Thụy Trạch cùng Trình Hoài Tiềm mỗi người cưỡi một con, tốc độ lên đường nhanh chóng tăng lên.
Lúc rời khỏi Biên Lộc Thành đã là 5h chiều, hiện tại sắc trời cũng dần chuyển tối.
Hai giờ sau, hai chỉ huy kỵ binh thấy hai vị trưởng quan mãi không hạ lệnh hạ trại nghỉ ngơi, đành phải chủ động đề nghị, không nghĩ tới Trình Hoài Tiềm lại trực tiếp cự tuyệt:
"Không nghỉ ngơi, chúng ta suốt đêm lên đường, nhanh chóng tìm được đại quân Man tộc, thừa dịp trời tối đánh cho bọn họ trở tay không kịp."
Buổi tối trước đó Hạ Thụy Trạch và đồng đội từng cùng nhau tiến vào doanh địa của Man tộc, đối với phương thức tác chiến này đã rất quen thuộc.
Nhưng đám bộ hạ lại không quen a, ở Đại Hạ kỵ binh là binh chủng rất trân quý, dù sao chiến mã cũng là tài nguyên khan hiếm, bồi dưỡng một kỵ binh vô cùng tốn kém, nên phần lớn xuất thân rất tốt, thực lực mạnh, còn cực kỳ ngạo khí.


Đột nhiên bị phân cho hai người trẻ tuổi làm bộ hạ, còn phải chấp hành nhiệm vụ kéo chân kỳ quái, hiện tại còn yêu cầu bọn họ suốt đêm lên đường?
Hai tên dã phu này rốt cuộc có biết kỵ binh chạy đường đêm nguy hiểm thế nào hay không?
Bất cẩn một cái chính là người ngã ngựa đổ!
Hai chỉ huy liếc nhìn nhay, chỉ có thể nhận mệnh đuổi theo sau, một trong hai vị trưởng quan tựa hồ là lần đầu cưỡi ngựa, khẳng định sẽ sớm chịu không nổi, đến lúc đó lại nói.
Đáng thương cho hai chỉ huy, Hạ Thụy Trạch đúng là lần đầu cưỡi ngựa, nhưng tố chất thân thể cực kỳ cường hãn, căn bản không cảm thấy không khỏe chỗ nào, thẳng đến khi trời hoàn toàn biến đen, chỉ huy cũng không thấy hai vị trưởng quan phía trước dừng lại.
"Trưởng quan! Sắc trời quá tối, con đường phía trước lại không rõ ràng, tiếp tục lên đường sẽ rất nguy hiểm!"
Rốt cuộc một chỉ huy thân hình cao lớn nhịn không được khuyên nhủ.
"Cứ chạy theo sau chúng ta là được."
Trình Hoài Tiềm không quay đầu lại hạ lệnh.
Anh cùng Hạ Thụy Trạch nhìn rõ là được, theo tố chất cơ thể tăng lên, thị lực cũng càng rõ ràng, nương theo ánh trăng hoàn toàn có thể nhìn thấy phạm vi trong mười mấy mét, chỉ cần khống chế tốt tốc độ của chiến mã sẽ không gặp nguy hiểm gì, kỵ binh phía sau chỉ cần đi theo bọn họ, khẳng định không thành vấn đề.
Hai chỉ huy không tự tin như Trình Hoài Tiềm, trong mắt họ, phía trước là một mảnh đen nhánh, cho dù cầm đuốc cũng chỉ có thể nhìn thấy phạm vi 1 mét quanh thân, như vậy chẳng có tác dụng gì, dưới cơn nóng giận, đám kỵ binh đồng loạt phát ra tiếng kháng nghị, lên đường như vậy quả thực là đem mạng ra đùa!
Trình Hoài Tiềm dứt khoát ghìm lại dây ngựa, kỵ binh phía sau cũng sôi nổi dừng theo, cho rằng vị trưởng quan mới nhậm chức này rốt cuộc cũng thông suốt, không kiên trì vô nghĩa nữa.
"Nếu không muốn lên đường, vậy các người ở lại đây hạ trại nghỉ ngơi đi, ngày mai trời sáng lại tìm chúng ta hội họp."
Dứt lời Trình Hoài Tiềm liền quay sang nói với Hạ Thụy Trạch: "Chúng ta đi."
Hạ Thụy Trạch tất nhiên tin tưởng đồng đội, không chút nghĩ ngợi phóng ngựa theo Trình Hoài Tiềm rời đi.
Vì vậy hai mươi kỵ binh cứ vậy bị ném lại chỗ này, trên mặt trần đầy mờ mịt cùng bất lực..

Chương 27:



Nếu không phải biết tân trưởng quan tự mình giết chết mấy trăm tên Man tộc, kỵ binh thật sự phải hoài nghi hai người cùng phe với Man tộc, bỏ họ lại đây mục đích là muốn hố chết bọn họ.


Có người nào ném xuống một câu liền trực tiếp bỏ lại bộ hạ không a?


Nhưng sự thực chính là, trong bóng đêm, tiếng vó ngựa của hai vị trưởng quan càng lúc càng xa càng lúc càng nhỏ, cho dù không dám tin, nhưng đám kỵ binh cũng không thể không tiếp thu kết quả này, bọn họ bị trưởng quan vứt bỏ....


Ngoại trừ tìm chỗ hạ trại, bọn họ cũng không biết phải làm gì.


"Trước đó tôi vốn nghĩ mang theo kỵ binh để làm đội ngũ đánh du kích, thừa dịp ban đêm không ngừng quấy nhiễu đại doanh Man tộc, nhưng vừa rồi đột nhiên ý thức được, buổi tối Man tộc nhìn không rõ, bọn họ cũng nhìn không rõ, chẳng may lại váng đầu chạy vào đội ngũ quân địch không ra được, vẫn nên để bọn họ sáng mai rồi đến, tối nay hai chúng ta sẽ tự hành động."


Bỏ lại đám phiền toái phía sau, Trình Hoài Tiềm nói suy nghĩ của mình cho Hạ Thụy Trạch.


Hạ Thụy Trạch vô ngữ phát hiện ra câu cuối cùng của đồng đội tràn đầy hưng phấn cùng mong đợi.


Vừa nghe đã biết anh lại muốn làm ra chuyện gì rồi.


Nhưng bản thân cậu cũng có chút chờ mong là thế nào? Chẳng lẽ bị đồng đội "lây nhiễm"?


Trình Hoài Tiềm cùng Hạ Thụy Trạch phóng ngựa không ngừng, đến 9h tối rốt cuộc nhìn thấy doanh địa Man tộc ở phía xa.


Đêm tối nhìn không rõ đến cùng có bao nhiêu Man tộc, chỉ biết diện tích doanh địa không nhỏ, Trình Hoài Tiềm ghìm ngựa lại nhảy xuống, hai người giấu chiến mã vào trong rừng cây bên cạnh.


Bò lên một sườn núi nhỏ, cả hai một bên gặm bánh bao uống nước bổ sung thể lực, một bên quan sát tình hình quân địch.


Sau khi ăn uống no đủ, hai người nhanh chóng áp sát doanh địa Man tộc.


Bằng giá trị nhanh nhẹn siêu cao, đôi ủng có phẩm cấp, lại thêm đủ loại ưu thế thân pháp chân pháp thêm vào, hành động của hai người vừa linh hoạt vừa nhẹ nhàng.


Nói thật, Trình Hoài Tiềm sở dĩ dám khiêu chiến kế hoạch to gan như vậy, là vì trong lòng nắm chắc, cho dù hai người thật sự bị phát hiện, Man tộc cũng chẳng đuổi kịp bọn họ.


Chạy khoảng hơn mười phút mới thả chậm tốc độ lại, lặng lẽ tới gần địa phương cách doanh địa Man tộc không xa.


Doanh địa lâm thời được dựng trên đồng cỏ hoang vu, khắp nơi là lều trại lớn nhỏ không đồng nhất, giữa các lều trại có đống lửa chiếu sáng, có đội ngũ tuần tra chuyên môn cùng thủ vệ tùy thời gác đêm.


Có thể là do chưa chân chính đạt được Biên Lộc Thành, trong doanh địa không có Man tộc buông thả chè chén hăng say, ngoại trừ đội ngũ tuần tra cùng mấy người thỉnh thoảng đi tiểu đêm, toàn bộ doanh địa đã lâm vào ngủ say.


Trình Hoài Tiềm cùng Hạ Thụy Trạch đi một vòng quanh doanh địa quan sát gần một tiếng, đại khái thăm dò xong vị trí lều trại của Man tộc cao cấp, Man tộc phổ thông, nơi đặt lương thảo, khu vực chiến mã,...cầm tờ giấy thuận tay lấy từ phủ thành chủ viết vẽ một hồi, định ra kế hoạch.


Toàn bộ doanh địa phân bố theo vòng tròn đồng tâm, tổng cộng có hơn hai trăm lều trại, chính giữa xa hoa nhất là chủ trướng, các doanh trướng xếp vòng xung quanh thu nhỏ dần, ngoài cùng số lượng nhiều nhất hẳn là lều của binh sĩ phổ thông.


Sau khi thăm dò rõ ràng quy luật của đội tuần tra, Trình Hoài Tiềm cùng Hạ Thụy Trạch lợi dụng khoảng cách giữa các lần tuần tra, cẩn thận tới gần chuồng ngựa đóng cạnh doanh địa.


Hai mũi tên xử lý xong binh sĩ trông coi chiến mã, hai người dùng gỗ chống đỡ thi thể, nhìn qua chỉ như đang ngủ gà ngủ gật.


Kỹ năng 'Thuật cưỡi ngựa' tự mang theo phương pháp trấn an tọa kỵ, Trình Hoài Tiềm cùng Hạ Thụy Trạch tiến vào chuồng ngựa, vừa vuốt ve trấn an chiến mã đang có chút xao động, vừa cởi bỏ dây cương trên người chúng.





Cứ như vậy một vòng, hơn hai trăm chiến mã lần nữa an tĩnh lại, hết thảy như thường, phảng phất như không có gì phát sinh.


Xử lý tốt chiến mã, hai người trước tiên mò đến chỗ lều trại so với lều của binh sĩ phổ thông lớn hơn môt chút, xem thử ở đây là Man tộc cấp bậc gì.


Một trước một sau thả nhẹ cước bộ tiến vào trong lều, một người cầm đao một người cầm kiếm, nhanh chóng giải quyết xong năm Man tộc còn đang say ngủ.


Căn cứ theo y phục cùng vũ khí, năm người này hẳn đều là tiểu đầu mục, Trình Hoài Tiềm cùng Hạ Thụy Trạch dứt khoát lấy ra hai bộ y phục tiểu đầu mục mặc lên người.


Vạn nhất bị bắt gặp, trời tối mắt quáng gà, không chừng lại nhận nhầm bọn họ thành đồng bào.


Tiểu đầu mục là mục tiêu ám sát không tồi, hai người đồng thời động thủ, có thể nhẹ nhàng giải quyết xong mục tiêu trước khi bọn họ thanh tỉnh.


Bất quá, sau khi rời khỏi chỗ này, cả hai mò đến một lều trại lớn hơn tra xét trước, nghỉ ngơi bên trong chính là ba đại đầu mục.


Mỗi người phân công xử lý một tên, lúc này đại đầu mục cuối cùng đột nhiên tỉnh lại, cũng may Trình Hoài Tiềm nhanh chóng chém qua một đao, chỉ cần chậm một hai giây, để hắn tỉnh táo lại kêu cứu, mọi chuyện đêm nay liền bại lộ.


Lúc sau hai người chỉ tập trung đánh lén lều của tiểu đầu mục, giải quyết xong một vòng tiểu đầu mục mới có thể tập trung vào lều trại của đại đầu mục.


Giữa các lều trại có đốt lửa, có mấy chỗ còn đang đun nước hoặc trà sữa, mỗi khi gặp được, hai người đều không chút keo kiệt cho vào đó thêm chút mông hãn dược.


Cứ như vậy cẩn thận xuyên qua giữa các lều trại, mỗi lần trước khi rời đi không quên quan sát động tĩnh của đội tuần tra cùng lều trại xung quanh.


Nếu có người có thể từ trên cao quan sát quỹ đạo hành động của bọn họ, sẽ phát hiện mục tiêu của hai người kỳ thực rất rõ ràng, một đường ám sát, giữa doanh địa Man tộc vạch ra một tuyến đường, dần dần tiếp cận vị trí lương thảo.


Tổng cộng có ba lều trại cất giữ lương thực, mỗi chỗ có hai binh sĩ phổ thông canh gác.


Hai người không vội vàng hành động, tránh khỏi tầm mắt của lính canh, đi một vòng quanh kho lương, giải quyết toàn bộ đám Man tộc ở trong các lều trại xung quanh.


Ngay khi màn đêm che phủ huyết tinh nồng đậm, một bên khác của doanh địa đột nhiên truyền đến âm thanh ầm ĩ.


Trình Hoài Tiềm cùng Hạ Thụy Trạch liếc nhìn nhau, lập tức ý thức được rất có thể Man tộc đã phát hiện dị biến, hai người vội vàng từ trong lều trại lao ra, trở tay đổi qua nỏ tiễn, nhanh chóng giải quyết xong đám thủ vệ trong coi kho lương.


Mỗi người vọt vào một kho lương, lấy ra dầu mè, không chút keo kiệt dội lên đống lương thực.


Âm thanh bên ngoài càng lúc càng lớn, ngày càng có nhiều Man tộc tỉnh lại, mơ mơ màng màng theo bản năng cầm lấy vũ khí lao ra khỏi lều tra xét tình huống.


Bên này, sau khi rải xong dầu mè, hai người dứt khoát phóng hỏa, "Oành!" một tiếng, cả kho lương chìm trong biển lửa.


Trình Hoài Tiềm cùng Hạ Thụy Trạch nhanh chóng hội hợp, nắm tay nhau bắt đầu chạy như điên, cũng may lều trại ở phụ cận đều đã bị giải quyết, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không có Man tộc lập tức xông đến bao vây bọn họ, hai người thuận lợi xuyên qua doanh địa.


Đến lúc này mới có Man tộc chú ý đến hai thân ảnh dị thường này, không có biện pháp, Man tộc ngươi nào người nấy đều cao to cường tráng, so ra Trình Hoài Tiềm cùng Hạ Thụy Trạch quá gầy nhỏ thấp bé.


Đa phần Man tộc đều mới tỉnh dậy, đầu óc mơ mơ màng màng, thấy địch nhân còn ngốc lăng vài giây mới kịp phản ứng lại, Trình Hoài Tiềm cùng Hạ Thụy Trạch nhanh chóng mạnh mẽ giết ra một đường máu.


Dưới áp lực cực đại, Hạ Thụy Trạch chỉ cảm thấy cho dù kiếm pháp chỉ mới học được, nhưng thân pháp đã phát huy trến trình độ cao nhất.


Quan trọng nhất là, khác suy đoán của Man tộc rằng hai người sẽ trực tiếp chạy ra khỏi doanh địa, Trình Hoài Tiềm cùng Hạ Thụy Trạch kỳ thực hướng đến khu vực chiến mã, lúc gần đến chuồng ngựa, Hạ Thụy Trạch trực tiếp ném ra hai bình thuốc nổ đen, đồng thời bắn hai mũi tên lửa theo sát phía sau.





"Đùng!" "Đùng!", bình sứ nổ mạnh, hơn hai trăm chiến mã nháy mắt bị kinh hách, dây cương trên người đã sớm được cởi bỏ, cứ thế hơn hai trăm con ngựa rầm rầm chạy vọt ra ngoài.


Thời khắc mấu chốt, Trình Hoài Tiềm nhanh tay thả ra chiến mã trong hổ phách, lập tức xoay người lên ngựa, đồng thời duỗi tay nắm lấy eo Hạ Thụy Trạch nâng lên, hai người phóng ngựa chạy theo một đoàn chiến mã hỗn loạn ra khỏi doanh địa, còn một đường vọt tới đầu tiên.


Vì vậy đám ngựa đang hoảng loạn không chút do dự lựa chọn phóng như điên theo "ngựa đầu đàn".


Có mấy Man tộc đuổi theo muốn không chế chiến mã đang phát cuồng, nhưng đầu tiên là phải tránh né hàng loạt mũi tên của Hạ Thụy Trạch, thứ hai, một khi rời khỏi khu vực được chiếu sáng, cho dù nhảy được lên lưng ngựa nhưng không nhìn thấy rõ đường đi sẽ rất dễ bị hất xuống.


Đến cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn toàn bộ chiến mã chạy càng lúc càng xa, chuồng ngựa thì trống không.


Toàn bộ doanh địa bị tình huống bất ngờ này làm cho kinh động, Man tộc nhao nhao lao ra ngoài, hiện trường vô cùng hỗn loạn.


Có người hô thích khách, có người vội vàng đi kiểm tra đồng bào bị hại, có người đang tìm cách dập lửa, còn có người muốn đuổi theo chiến mã đang mất khống chế...


Khoảng một tiếng sau, doanh địa mới rốt cuộc bình tĩnh lại.


Thích khách được xác nhận đã thành công chạy thoát, số lượng Man tộc bị hại nhanh chóng được thống kê ra, lửa lớn cũng đã dập tắt, Man tộc truy hồi chiến mã ủ rũ quay về....


Man tộc chỉ biết thích khách rất có thể là người Đại Hạ, chỉ hai tên Đại Hạ đã gây ra tình trạng hỗn loạn như vậy, bọn họ nhiều người mà ngay cả bóng dáng đối phương cũng không bắt được.


Dưới tình huống thủ vệ không phát hiện, gần 150 Man tộc bị sát hại, trong đó hơn nửa là tiểu đầu mục, ngoài ra còn có đại đầu mục, tinh anh Man tộc cùng binh sĩ phổ thông.


Ba kho lương bị thiêu hủy gần hết, cuối cùng chỉ cứu lại được nửa kho lương không bị tưới dầu mè, may mà bọn họ dựng trại cách bờ sông không xa, nếu không chỉ sợ sẽ thiêu hủy hơn nửa cái doanh trại.


Mà hơn hai trăm chiến mã chỉ truy lại được mười mấy con, trong đó còn có ba con bị thương, còn lại tất cả đều chạy theo thích khách?


Man tộc thật sự nghĩ không thông, hai tên Đại Hạ kia không muốn sống nữa sao? Dám phóng ngựa chạy như điên vào ban đêm? Man tộc lúc đầu còn có thể dựa vào âm thanh đuổi theo sau, nhưng càng lúc khoảng cách càng xa, một chút tiếng động cũng không nghe thấy. truyện teen hay


Cuối cùng một đám chiến mã trân quý, cứ như vậy chắp tay tặng người....


Thống kê lại tổn thất, từng tin từng tin xấu truyền đến, tiểu thủ lĩnh sắc mặt đen kịt, so với bóng đêm còn muốn đen hơn.


Nhìn đám thủ hạ xung quanh sôi nổi cúi đầu né tránh, tiểu thủ lĩnh phẫn nộ hạ lệnh, đội ngũ phụ trách tuần tra đêm nay cùng cấp trên toàn bộ chịu phạt, sau đó an bài số lượng gác đêm tăng gấp đôi, thay nhau tuần tra cùng xử lý công việc phía sau.


Hừ lạnh một tiếng, tiểu thủ lĩnh phủi tay quay về doanh trướng nghỉ ngơi.


Phẫn nộ trong lòng hóa thành kiên định, quyết tâm ngay mai phải dùng tốc độ nhanh nhất hành quân, chiếm lấy Biên Lộc Thành, đánh thẳng một đường tiến vào trung tâm Đại Hạ!


Mà lúc này, Trình Hoài Tiềm phóng ngựa đi đầu, Hạ Thụy Trạch đã sớm đổi qua một con khác chay ở sau cùng, hai người một trước một sau, kẹp đàn chiến mã ở giữa, thừa dịp bóng đêm phi như bay trên hoang mạc.


Man tộc hiện tại khẳng định sẽ đề cao cảnh giác, không thích hợp tiếp tục đánh lén, không bằng đợi một hồi cho bọn chúng buông lỏng.


Một bên khác, đội kỵ binh bị Trình Hoài Tiềm cùng Hạ Thụy Trạch vô tình vứt bỏ đã dựng trại nghỉ ngơi, mỗi chỉ huy phái ra một người phụ trách gác đêm.


Hai người gác đêm ngồi cạnh đống lửa đang nhỏ giọng nói chuyện, bỗng cảm thấy mặt đất phía xa truyền đến từng trận chấn động.


Cả hai kinh hãi, lập tức đánh thức các đồng đội, dập tắt đống lửa, trong màn đêm cảnh giác nhìn về phương xa, đã muộn như vậy, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Chấn động như thể đang có một đại đội kỵ binh không ngừng áp sát?