Vô Hận Ca Ca

Chương 7-1




Cung chủ xuất quan không lâu liền nhìn thấy được gà trụi lông, vị què chân, thiên nga chỉ còn lại nửa cánh. Lại nghe cây cầu gỗ thông bị người ta không cẩn thận chặt mất một đoạn, lại nói nếu nàng không thể đi ra được thì ai cũng đừng nghĩ muốn đi.

Nghe nói, phòng bếp của Thiên tuyệt cung cũng bị cháy lớn một trận, may mắn là phát hiện đúng lúc, mới không gây thành đại họa.

Nghe nói, Thất Thất làm một con chim to bằng giấy, gọi là tàu lượn ! bản thân nàng không dám đi lên, liền bắt người khác phải bay thử, người khác không chịu, nàng liền đem tảng đá cột vào mặt trên của tàu lượn, chính là không phân biệt phương hướng, luôn ở trên đỉnh đầu của bọn họ xoay quanh, không nghĩ sẽ phải gặp một trận mưa đá, chịu đầy đất cát, bọn họ sợ tới mức không dám ra khỏi phòng, sợ một ngày nào đó đầu của bọn họ sẽ biến thành hố.

Nghe nói, nàng ra sau núi tìm đá, nói là tìm a xít sunfuric, muốn phát điện, về sau không cần dùng nến để thắp sáng, sau khi tìm được tảng đá liền một mình ở trong phòng đùa nghịch, cuối cùng không biết làm sao, < Phanh > một tiếng, phòng bị hủy, nàng chật vật đi ra từ đám đổ nát, khóc lớn chạy về phía Dực Chi, nói một câu hết sức khó hiểu —- Không bao giờ làm hóa học thực nghiệm nữa.

Kết quả, vừa mới an tĩnh được hai ngày, mọi người còn chưa kịp bình ổn hơi thở ! Thất Thất đã nói tắm rửa không có tiện, nói là phải làm một phòng tắm giản dị, liền lấy mấy ngàn cây trúc, từ chỗ cao đem nước dẫn tới một  cái bể đồng, bên dưới bể đồng có lửa đốt nóng, một cái bể đồng khác được nối bởi những gậy trúc liên tiếp, dẫn nước sôi đến một cái thùng gỗ, bên dưới thùng gỗ đâm vô số lỗ nhỏ, sau đó bốn phía lại dùng những tấm gỗ cao hơn đầu người dựng thành một  vách ngăn cách. Cùng với các vách ngăn, nàng cũng làm hơn mười cái thùng gỗ, hơn nữa lại đặt chúng ở những chỗ liên tiếp nhau. Phòng tắm giản dị liền hoàn thành.

Mọi người dưới sự dụ dỗ cùng uy hiếp của Thất Thất, đi vào tắm nhiệt vào lần, cảm thấy cũng không tệ lắm! tiện lợi thì tiện lợi nhưng lại không thoái mái bằng ngâm mình ở trong bồn tắm. Nhưng Thất Thất chỉ biết cách làm mà lại quên sắp xếp chỗ thoát nước. Mỗi lần tắm xong liền lập tức biến thành một khoảng sân ngập nước, lầy lội không chịu nổi ! Có người hỏi nàng ! nàng chỉ biết cười nói—-đã quên !

Nghe nói….

Sau khi cung chủ nghe xong vô số câu nghe nói, đầu đã muốn nổ tung ! vừa lúc này, Dực Chi lại nói với sư phu, Thất Thất sốt ruột chuyện gia đình, nên muốn xuống núi thăm cha mẹ. Cung chủ  chỉ nói chỉ cần hai người không để lộ thân phận là người của Thiên tuyệt cung liền ưng chuẩn.

Chê cười ! nếu còn tiếp tục giữ nàng lại, Thiên tuyệt cung không bị nàng lật ngược mới là chuyện lạ !

Thất Thất rốt cục trong lúc được người của thiên tuyệt cung rưng rưng đưa tiễn bị Dực Chi mang xuống núi.

“ Dực Chi, muội cảm thấy cung chủ tốt lắm nha ! vì sao người của thiên tuyệt cung mọi người đều sợ đến cung chủ chứ !”

Dực Chi mỉm cười, “ Sư phụ chính là người rất nghiêm cẩn, bất quá chỉ cần không vi phạm cung quy, sư phụ vẫn rất thương yêu chúng ta.” Đi đến chân núi Vu sơn, liền đem Thất Thất ở trên lưng buông xuống.

“ Chẳng lẽ cung quy đều đúng sao ?”

Dực Chi cười cười, “ đúng sai ta không thể bình luận, bất quá quy tắc không phải kiện toàn cũng là khẳng định !” Ít nhất Thất Thất làm rất nhiều chuyện khiến cho người ta than trời oán đất nhưng mười điều cung quy nàng lại không phạm một cái nào ! Không biết sau khi bọn trở về, cung quy có hay không sẽ tăng tới mười một điều : Không thể vô cớ tổn hại đến kiến trúc trong cung, không thể có ý nghĩ kỳ lạ, quấy nhiễu người không thể sống yên ổn.

Sau khi xuống núi, Dực Chi muốn mướn xe ngựa, nhưng Thất Thất lại cố ý làm trái với hắn, ồn ào muốn cưỡi ngựa, nói muốn trải qua cảm giác nữ hiệp trên giang hồ.

Dực Chi bất đắc dĩ phải mua một con ngựa, Thất Thất cưỡi ngựa không rành, không thể thoái mái mà cưỡi ngựa trên đường, phải phơi dưới ánh nắng mặt trời chậm rì mà đi trên đường lớn.

Dực Chi thích chưng diện, sợ da phơi nắng sẽ bị đen, bất đắc dĩ mỗi ngày phải mang trên đỉnh đầu một cái đấu lạp có màn che, mồ hôi ra đầy như nước.

Ngược lại, nữ nhi như Thất Thất cái gì cũng không cần, không đến hai ngày, khuôn mặt nhỏ đã đen như hắc trân châu !  lại nhìn đến đôi mắt đen láy kia, không hiểu sao càng nhìn càng thấy nàng giống con chuột đồng, nhưng loại này lại cũng là loại giảo hoạt nhất !

Mỗi ngày, Dực Chi đều bôi lên mặt Thất Thất một loại thuốc mỡ, chân thành hy vọng mặt nàng có thể trắng nõn lại một chút, dáng vẻ đã không được xuất sắc, lại tiếp tục phơi nắng như mực, không biết sau này sẽ như thế nào a !

Hắn không mong tiểu thê tử của hắn có tuyệt thế dung mạo, chỉ cần làn da trắng nõn một chút là được rồi.

Khi đến ngày thứ năm, Thất Thất rốt cục quyết định không muốn tiếp tục cưỡi ngựa, xương sống, thắt lưng đau không nói, da bên trong đùi lại bị yên ngựa ma sát mà bị sưng, chỉ khẽ nhúc nhích liền cảm thấy toàn thân đau nhức.

Dực Chi hừ lạnh, “ Cho đáng tội không nghe lời, nàng nghĩ nữ hiệp thì mỗi người đều có thể làm được liền sao ? Không nếm mùi đau khổ thì sẽ không biết sự thật…mau thoát quần ra, ta thay nàng bôi thuốc…che cái gì mà che ! lấy tay ra mau, sớm muộn gì cũng bị ta xem hết…nàng ! nàng hiện tại biết thẹn thùng ! mỗi ngày nàng ôm chặt trên cổ ta sao lại không thấy nàng đỏ mặt chứ !”

“ Không cần .”

“ Được được, nàng cứ nghĩ ta thành đại phu, ta hiện tại là xem bệnh cho nàng, nhanh lên nào ! đem tay lấy ra…nàng không nghe  có phải muốn ta  ra bên ngoài tìm một lang trung tám mươi tuổi vào phải không ? “ Dực Chi đột nhiên hét lớn.

Đến khi Dực Chi nhìn thấy miệng vết thương thấm tơ máu, thật sự rất đau lòng, hận hông thể đem con ngựa bên ngoài ra làm thịt ! Hắn nhẹ nhàng đổ thuốc mỡ, băng bó xong, lại cẩn thận căn dặn : “ Trăm ngàn lần không được đụng nước !”

Dực Chi đem thuốc mỡ cất đi, ngồi vào bàn, mang trà lên thổi nhẹ uống một ngụm. Ân ! không tệ ! nhìn không ra khách sạn cũ nát như vậy lại có thể pha ra loại trà ngon như vậy ! Cho nên nói, sự vật không thể nhìn bề ngoài, giống như Thất Thất của hắn, tuy bề ngoài có chút khó coi, nhưng bên trong vẫn là…vẫn là…bên trong cũng không được tốt lắm nha ! Dực Chi có chút xấu hổ ! nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Thất Thất đang ngồi ở đầu giường, một chút cử động cũng không dám, hỏi : “ Lần sau còn muốn cưỡi ngựa nữa không ?”

Lần này Thất Thất không làm trái lại, ngoan ngoãn đáp : “ Không cưỡi !” bộ dáng ủ rũ ủ rũ, đột nhiên chớp chớp đoi mắt đen lánh, giống như nhớ đến cái gì đó ! Nháy mắt, biến đổi, ánh mắt giống như trời đêm đầy sao, suýt nữa đâm vào Dực Chi không dám mở mở mắt ra, lấy tay che che ! Ý định che dấu muốn đem trà lên uống một ngụm, chỉ nghe Thất Thất trên giường lớn tiếng nói : Ta là người làm đại sự nghiệp, cưỡi mã nhiều thật là mất mặt nha ! ta hẳn là phải giống như quân vương ngay ngắn ngồi trên xe ngựa hoa lệ !”

“ Xì !” Dực Chi một tiếng trà liền văng hết ra ngoài, sau đó khuôn mặt đỏ nhảy dựng chỉ vào mũi của Thất Thất nói lớn : “ Thất Thất, ta ra lệnh cho nàng, về sau khi ta đang uống trà, không cho nói những câu như vậy ! có nghe thấy không !”