"Ta thật không hiểu người trẻ tuổi các ngươi đang suy nghĩ cái gì, nhưng nếu đây là yêu cầu của cháu, vậy ta liền giấu diếm thay! " Quý lão phu nhân cơ bản đã nắm chắc về cuộc hôn nhân của Quý Nam Tư, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng được dỡ bỏ.
Bà âm thầm thở phào nhẹ nhõm, giọng điệu cũng trở nên thoải mái hơn.
“Cháu biết bà nội đối với cháu là tốt nhất, cháu sẽ tìm thời gian để Bối Bối chuyển đến đây ở một đoạn thời gian, hy vọng bà sẽ chiếu cố cô ấy nhiều hơn một chút.
"Quý Nam Tư nhìn Quý lão phu nhân, mặc dù giọng điệu khẩn cầu, nhưng trên mặt lại mang theo nụ cười nhàn nhạt.
"Được rồi được rồi, chẳng lẽ ta còn có thể đem cháu dâu dọa chạy? ” Quý lão phu nhân cười mắng, xem ra cháu trai vẫn rất quan tâm đến đứa cháu dâu mới này, nếu không thì cũng không rõ rang đã nhận được giấy đăng kí kết hôn, còn nguyện ý cho cô ấy thời gian để thích ứng.
Bà cháu hai người lại nói thêm vào câu, Quý Nam Tư trở về phòng của mình.
Triệu Tây Bối được Quý Phỉ Văn đưa thẳng đến phòng của cô ấy, Quý Phỉ Văn kéo cô ấy nói chuyện phiếm ríu rít, đem chuyện của Quý gia bọn họ cũng nói ngắn gọn một chút.
Sau đó Triệu Tây Bối mới biết mẹ con Yến Hiểu Mộng vì sao lại ở trong Quý gia.
Đồng thời, Triệu Tây Bối cũng biết tại sao Quý Phỉ Văn lại ghét Yến Hiểu Mộng như vậy, bởi vì Yến Hiểu Mộng đã ngấm ngầm tranh giành sự sủng ái của Quý lão phu nhân từ khi cô còn nhỏ, luôn khoe khoang với cô rằng Quý lão phu nhân đối với cô ta tốt như thế nào, khiến thân là cháu gái của Quý lão phu nhân như Quý Phỉ Văn ghê tởm thấu, nhưng cô không thể bảo Quý lão phu nhân đuổi hai mẹ con kia ra ngoài, vì vậy Quý Phỉ Văn chỉ có thể cố gắng hết sức để khiến Yến Hiểu Mộng ngột ngạt.
"...!Chị không biết lúc cô ta mười tuổi đáng ghét như thế nào đâu.
Bà nội đã cho em một bộ búp bê Barbie phiên bản giới hạn.
Khi đó cô ta đã mười sáu tuổi, căn bản là không thích búp bê Barbie, nhưng cô ta vẫn ở trước mặt bà giả vờ đáng thương, nói rằng mình từ nhỏ đã muốn có một bộ búp bê Barbie như thế này, vô cùng đáng thương.
Bà nội bảo em đưa búp bê của em cho cô ta, vì đó là phiên bản giới hạn nên em cũng rất thích nó, cho nên em sống chết không chịu cho, nhưng cô ta thật sự đê tiện, cố ý làm cho bản thân mình bị bệnh.
Bà tội nghiệp cô ta từ nhỏ không có cha, nhất định lấy búp bê của em cho cô ta.
Chị dâu nhỏ, chị cũng thấy cô ta rất đáng ghét đúng không? "
Quý Phỉ Văn bất bình phẫn nộ liên tục nói về lịch sử ác liệt của Yến Hiểu Mộng.
Triệu Tây Bối thực sự không thể tin rằng một người trông có vẻ cao quý ưu nhã như Yến Hiểu Mộng lại là loại người như vậy.
"Làm sao em biết cô ta cố ý giả bệnh? " Triệu Tây Bối nghiêng đầu, nghi hoặc hỏi.
"Là chính miệng cô ta nói với em! " Quý Phỉ Văn tức giận nói, cả khuôn mặt nhỏ hơi đỏ bừng vì tức giận.
“Hơn nữa khi đó em chỉ mới năm tuổi, cô ta liền dùng chiêu số này.
Khi đó cô ta nhân lúc người lớn không để ya đã tự mình nói với em, cô ta tưởng em không hiểu, hừ! Cô ta cũng đánh giá em thấp quá.
"
Triệu Tây Bối thấy Quý Phỉ Văn kích động như vậy, vội vàng an ủi: “Được rồi, đừng tức giận, đã biết cô ta là người như vậy, liền tránh xa cô ta một chút là được.
"
"Ha ha, chị cho rằng cô ta là người dễ đối phó như vậy sao? Nhiều năm như vậy, bà nội vẫn thích cô ta, đủ thấy cô ta là người giỏi diễn trò như thế nào.
"
Lúc này, điện thoại di động của Triệu Tây Bối vang lên.
Nhìn thấy đó là cuộc gọi của Quý Nam Tư, Triệu Tây Bối nhanh chóng bắt máy.
Quý Phỉ Văn cũng tò mò lắng nghe.
“Bối Bối, anh đột nhiên có chút việc, hiện tại phải đi xử lý một chút, em và Phỉ Văn ở nhà vui vẻ, lát nữa anh sẽ đưa em về.
"Giọng nói trầm thấp của Quý Nam Tư từ điện thoại truyền tới..