Quý Phỉ Văn phớt lờ sự xuất hiện của Yến Hiểu MộMộ, lo uống trà của mình, Quý Nam Tư giả vờ như không nhìn thấy cô ta, kéo Triệu Tây Bối đứng lên.
Triệu Tây Bối bất ngờ bị Quý Nam Tư kéo lên, nhất thời không đứng vững, lay động hai lần, Quý Nam Tư tưởng cô sắp ngã nên dùng một lực vừa phải kéo cô vào lòng.
Bên tai là tiếng tim đập của Quý Nam Tư, Triệu Tây Bối ngẩng đầu lên liền nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt khó xem của Yên Hiểu Mộng, vội vàng một phen đẩy Quý Nam Tư ra, nhưng càng sốt ruột thì càng dễ xảy ra chuyện.
Quý Nam Tư không kịp phòng bị bị Triệu Tây Bối đẩy, theo phản xạ kéo Triệu Tây Bối không buông tay, khiến Triệu Tây Bối lại gần Quý Nam Tư hơn nữa.
Yến Hiểu Mộng sắc mặt lúc này không ngừng thay đổi từ xanh chuyển thành trắng, Triệu Tây Bối nhìn thấy một mạt lạnh lẽo trong mắt cô ta, lạnh cả sống lưng, vội vàng nói "cảm ơn" với Quý Nam Tư, Quý Nam Tư mới buông tay ôm Triệu Tây Bối ra.
“Chị dâu, chúng ta đi thôi, không khí nơi này trở nên không tốt lắm, lát nữa sợ sẽ hắt hơi.
" Quý Phỉ Văn nói khoa trương, một bên dùng tay quạt không khí trước mũi.
Triệu Tây Bối trầm mặc, Quý Phỉ Văn rốt cuộc là chán ghét Yến Hiểu Mộng đến mức nào? Tùy thời ở trước mặt Yến Hiểu Mộng đều không lưu tình, không biết hai người họ có vấn đề gì với nhau.
Lúc này sắc mặt của Yến Hiểu Mộng càng thêm khó coi, hai tay nắm chặt thành quyền, buông thõng ở bên người, cố gắng áp chế lửa giận trong lòng, cô ta sợ mình không nhịn được sẽ làm mất hình tượng điềm tĩn của mình trước mặt Quý Nam Tư.
“Nhà bếp đã chuẩn bị xong bữa trưa, bà nhờ tôi gọi các người vào ăn cơm.
" Yến Hiểu Mộng cuối cùng đã kìm nén cơn giận của mình, như thể cô ta không nghe thấy những lời của Quý Phỉ Văn, lập tức mỉm cười dịu dàng với Quý Nam Tư.
Quý Nam Tư làm lơ Yến Hiểu Mộng, nói với Quý Phỉ Văn và Triệu Tây Bối một tiếng, rồi đi thẳng ra khỏi đình hóng gió.
Quý Phỉ Văn làm mặt quỷ với Yến Hiểu Mộng, kéo Triệu Tây Bối và đi theo.
Yến Hiểu Mộng đứng trong đình, một lúc lâu không cử động cũng không lên tiếng, nhìn Quý Nam Tư ba người vừa nói vừa cười rời đi, trong mắt tràn đầy oán hận.
Một ngày nào đó, một ngày nào đó cô ta sẽ trở thành nữ chủ nhân của Quý gia, lúc đó Quý Phỉ Văn chỉ là một người phụ nữ đã gả chồng, muốn nhà mẹ để chống lưng hay không cũng phải nhìn sắc mặt của cô ta!
“Chị dâu nhỏ, để em nói cho chị biết, em thật sự rất ghét mùi của con bé đó, cũng không biết trên người phun bao nhiêu nước hoa, dù sao thì nơi có cô ta ở chất lượng không khí cũng giảm thấp rất nhiều."Quý Phỉ Văn nhịn không được phun tào bên tai Triệu Tây Bối.
Triệu Tây Bối sửng sốt, hóa ra vừa rồi Quý Phỉ Văn nói chính là cái này.
Xác thực là Yến Hiểu Mộng rất thơm, nhưng Triệu Tây Bối cảm thấy không có vấn đề gì, đâu có khoa trương giống như Quý Phỉ Văn nói, phỏng chừng là do Quý Phỉ Văn không quen nhìn Yến Hiểu Mộng nên mới có cảm giác như vậy đi.
Họ nhanh chóng đến phòng ăn của Quý gia, Quý lão phu nhân và Trịnh phu nhân đã chờ sẵn ở đó.
Hiện tại Quý gia trừ Quý phu nhân cũng chỉ có mẹ con Yến Hiểu Mộng, hai anh em Quý Nam Tư và Quý Phỉ Văn, bởi vì cha mẹ của Quý Nam Tư đều là nhà khảo cổ học, hàng năm ở bên ngoài khảo cổ, Quý Đông Thăng lại ở trong quân đội, nếu không phải Quý gia không có ai tiếp quản, chỉ có một mình Quý lão phu nhân chống đỡ, Quý Nam Tư cũng sẽ không trở lại.
Nhưng Quý lão phu nhân tuổi lớn, cũng muốn trút bỏ gánh nặng, cho nên dùng các loại thủ đoạn, cuối cùng cũng đem Quý Nam Tư trở về được..