Triệu Tây Bối đi theo Quý Nam Tư, không dám tùy tiện nhìn xung quanh, nhưng ở tuổi này, cô vẫn không khỏi tò mò, thỉnh thoảng nhìn vào biệt thự cao cấp, kinh ngạc trước tài lực hùng hậu của Quý gia, lại nghĩ về khoảng cách giữa cô và Quý Nam Tư, dần dần Tâm trạng của cô lti hạ xuống.
Cảm giác được tâm tình của Triệu Tây Bối không đúng, Quý Nam Tư đi chậm lại, thấp giọng hỏi: "Làm sao vậy? "
Triệu Tây Bối ngẩng đầu liền đụng phải đôi mắt đen thâm thúy của Quý Nam Tư, nhất thời có chút ngốc trệ hỏi: “Hả? Cái gì? "
Quý Nam Tư cười khẽ, xem ra không có gì nghiêm trọng, lại tiếp tục lôi kéo Triệu Tây Bối đi.
Sau khi đi bộ khoảng mười phút, cuối cùng họ cũng đến Phật đường.
“Bà, cháu đã về rồi! "Quý Nam Tư người còn chưa đến đã phóng đại âm thanh lên nói.
Triệu Tây Bối ngạc nhiên nhìn Quý Nam Tư, cô luôn cảm thấy hắn khá lạnh lùng, vài lần trước nhìn thấy hắn cũng là một vẻ lạnh nhạt, hôm qua hắn rất sắc bén đối với Yến Hiểu Mộng, không ngờ khi đối mặt với gia đình bộ dáng của Quý Nam Tư là như thế này.
“Hừ! ngươi trở về làm gì? Một ngày còn không tìm được cháu dâu của ta, ngươi cũng không cần trở về.
" Giọng nói tức giận của Quý lão phu nhân lộ rõ sự bất mãn sâu sắc, nhưng bà vẫn bước ra khỏi phòng.
Bà chỉ có hai đứa cháu trai nhưng cả hai đều đi lính, bôn ba nhiều năm, đứa con trai độc nhất và đứa con dâu suốt ngày mê khảo cổ, công việc kinh doanh của gia đình đều do bà gánh vác.
Khó khăn lắm mới đợi được Quý Nam Tư trở về, tiểu tử này lại dám có lệ với bà, cũng đã gần ba mươi tuổi rồi mà còn không chịu tìm bạn gái, bà đúng là nợ Quý gia nhà bọn họ, cả đời đều rầu thúi ruột vì bọn họ.
“Haha, bà à, trước tiên đừng tức giận! Chẳng phải cháu đã mang cháu dâu về cho bà đây rồi sao! "Quý Nam Tư cười cợt nhả kéo Triệu Tây Bối về phía Quý lão phu nhân.
Toàn thân Triệu Tây Bối trong nháy mắt trở nên căng thẳng, cúi đầu không dám ngẩng đầu nhìn Quý phu nhân, bởi vì cô rất sợ bà ấy sẽ không thích mình.
Nhưng khi Quý lão phu nhân nghe thấy những lời này của Quý Nam Tư, mắt bà ngay lập tức sáng lên.
Nhìn thấy Triệu Tây Bối liền đầy mặt ý cười, cười nói với Triệu Tây Bối: “Aiyo tiểu cô nương đừng sợ, ngẩng đầu lên cho bà xem, tiểu tử này lại bại hoại thanh danh của ta à? "
Thấy Triệu Tây Bối luôn cúi đầu, Quý lão phu nhân cho rằng cô sợ, vì thế quay đầu lạị hung hăng trừng mắt nhìn Quý Nam Tư một cái: "Có phải ngươi ở trước mặt con bé nói bậy về ta không? Nhìn xem con gái nhà người ta sợ tới mức không dám nhìn ta luôn đây này.
"
Vừa nghe vậy Triệu Tây Bối liền vội ngẩng đầu lên, vừa lắc đầu vừa xua tay, vội vàng nói: “Không, bà đừng hiểu lầm, … A Tư không nói gì đâu, đó là do cháu quá khẩn trương.
"
Quý lão phu nhân thấy Triệu Tây Bối ngẩng đầu, cười tủm tỉm nhìn cô, một bên vươn tay nắm lấy tay cô, một bên an ủi nói: “Ha ha, cháu đừng sợ, bà không ăn người, bà chỉ muốn có cháu dâu thôi.
"
Triệu Tây Bối bị câu nói của Quý lão phu nhân làm cho buồn cười, phần lớn sự căng thẳng vừa rồi đã tan biến, cô ngượng ngùng nhìn Quý lão phu nhân, cảm thấy hơi xấu hổ.
"Bà nội, Hiểu Mộng tới thăm bà! "
Lúc này, một giọng nữ quyến rũ mang theo nụ cười nhàn nhạt cùng một chút kiều diễm từ ngoài cửa truyền đến.
"Đứa nhỏ này, bà ngoại của con còn không biết con sao? Lớn tiếng như vậy làm gì? "
Đồng thời một giọng nữ trưởng thành hơn có chút thận trọng cũng vang lên.
Khuôn mặt của cả Quý Nam Tư và Triệu Tây Bối đều ngay lập tức trở nên lạnh lùng..