Vợ Hắc Bang Lão Đại: Phu Nhân Cảm Hoá Sói

Chương 9




Giọng của Tư Đồ Chư Nhị vốn rất trong và dịu nhẹ, giữa cơn mưa ào ạt bên ngoài cùng tâm trạng đang xám xịt của hắn, cô giống như một liều thuốc an thần đúng nghĩa.

Hạc Lập Duân cong môi cười, hắn giơ tay ra muốn chạm vào cô nhưng nhất thời ngừng lại, rút tay về: “Sao cháu vẫn chưa ngủ?”

Tư Đồ Chư Nhị biết hắn lại gϊếŧ người, tay cô rỉa rỉa chiếc tà váy mình đang mặc, “Cháu nói sẽ đợi chú… cháu không phải đứa bé thất hứa!”

Hạc Lập Duân bất ngờ. Khi sáng hắn cũng bắn chết người, tối về máu cũng dính lên cơ thể của hắn, vậy mà hắn còn tưởng thời gian sau này hắn và cô sẽ khó hoà nhập. Có vẻ nội tâm của Chư Nhị thất thường hơn hắn nghĩ.

Hắn tiến vào nhà, vì trên người đầy máu tanh nên tinh ý không chạm vào Chư Nhị. Cô mím môi lủi thủi đi theo hắn từ phía sau.

Điện đóm trong phòng khách không bật nhưng gian bếp núc thì sáng trưng. Hắn lấy làm lạ, trên bàn còn lờ mờ thấy được một cái bát chắc đang đựng thức ăn đặt ngay ngắn.

Hạc Lập Duân cuối đầu nhìn Chư Nhị, “Cháu vẫn còn ăn tối à?”

Cô giật mình, ra sức cự tuyệt, giọng vì ngượng mà hơi run: “Cháu… cháu không ăn. Cháu nấu cho chú…”

“Ồ?” Hắn cũng không ngờ là chỉ trong một buổi sáng hắn đi vắng mà lúc về cảm giác Chư Nhị đã thay đổi khá nhiều.

Cô lật đật chạy tới dòm bát cháo trắng mình nấu cách đây ba mươi phút trước. Bất giác tặc lưỡi, cô cắn môi, thì thầm trách móc: “Ặc! Nguội mất rồi.”

Hạc Lập Duân đi đến xem, bát cháo không lấy một chút màu sắc sặc sỡ, hay trông có vẻ ngon miệng vì nó chỉ có duy nhất một màu. Mà màu sắc này, hắn cảm thấy ngoài cô ra không ai hợp hơn.

Hắn ngồi lên ghế, tiện tay xoay ghế đập đập vài cái ý muốn cô ngồi bên cạnh. Chư Nhị cũng nghe lời ngồi chung.

“Tiểu Nhị, bát cháo này rất giống cháu.” Hắn dõng dạc nói.

Cô nhướng mày, quay sang nhìn hắn, chớp chớp hai hàng mi đen láy: “Tại sao ạ?”

Đối với Chư Nhị, cô không thích việc mình bị so sánh với tô cháo chút nào. Nhìn xem, tô cháo vừa khô khan vừa nhợt nhạt, còn nguội nữa, không lấy được một chút cảm giác thèm ăn. Không có những tinh hoa màu sắc từ các món ăn kèm theo khác nên trông vô cùng giản dị.

Hắn cười: “Vì cháu ngây thơ, thuần khiết, không bị một chút bụi trần nào vấy vào tâm hồn. Tâm hồn cháu chính là một loại màu đẹp như vậy. Cháu rất thật thà.”

Chư Nhị nghe xong liền cứng đờ người. Không ngờ hắn nghĩ cô như thế, trong một khắc có chút lúng túng.

Hạc Lập Duân múc một muỗng cháo định đưa lên miệng. Chư Nhị không tránh khỏi áy náy muốn ngăn lại: “Chú ơi, cháo đó nguội rồi, để cháu mang đi…”

Mấy vế sau cô đã nút ngược vào họng. Hắn bình thản ăn liên tục không ngừng nghỉ, còn đáp với cô: “Không cần, ta chỉ muốn ăn nó vào lần đầu tiên qua tay cháu.”

Chư Nhị khó hiểu, cô thở nhẹ ra một hơi, nghị quyết trong đầu lần sau nấu đừng quá sớm. Ăn đồ nguội thật sự không ngon, cô có thể đoán ra được hắn suy nghĩ gì, bát cháo không chỉ nhạt, đến nuốt cũng không trôi.

Nhưng hắn ăn cạn, lại trả lời: “Ngon lắm, cháu rất giỏi!”

Cô kinh ngạc, kinh ngạc không phải vì hắn có thể nhẫn nhịn ăn hết nó. Mà kinh ngạc vì khi hắn nói ngon, chẳng hề cho cô cảm giác mình đang được nịnh hót.

Hắn đẩy cái tô qua một bên, “Cháu lấy cho ta một cái khăn, tẩm nước.”

Chư Nhị nghiêng đầu, cũng không rõ hắn muốn làm gì nhưng vẫn nghe theo lời hắn. Lúc cô mang khăn tới, vừa hay chứng kiến được cảnh hắn từ tốn cởi từng cúc áo sơ mi đang dính máu của mình đi, bỏ sang phía sau.

Cơ bắp rắn chắc và thân hình chuẩn quyến rũ của một người đàn ông lồ lộ, Chư Nhị đứng khựng lại vài giây, vờ bình tĩnh di chuyển.

Cô đưa khăn cho hắn, hắn lau quanh thân trên của mình một chút.

Chư Nhị chằm chằm sững sờ. Cô nhớ, ngay cả bố cô cũng không có một thân hình đẹp như vậy. Cô biết Hạc Lập Duân rất cao và đô con nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy thấu tinh tuý bên trong ra sao. Bờ ngực lớn cứng cáp mà cô hay thường dựa vào khi hắn ôm cô. Cơ bụng chuẩn sáu múi rất cuốn hút.

Mẹ nó! Suy cho cùng Chư Nhị cũng là con gái, phụ nữ cả thôi! Mặt cô đỏ bừng bừng, tim cũng đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài.

“Tiểu Nhị!” Cô đang mất bừng tỉnh, Hạc Lập Duân lại cất tiếng nói trầm trầm ấm ấm của mình lên khiến cô giật nảy người.

“Dạ… Dạ?!”

Hạc Lập Duân không nhìn ra thái độ khác thường của Chư Nhị, hắn nói về nguyện vọng của mình: “Ta đã lau sạch rồi, chắc không còn mùi máu nữa… Ta bế cháu được chứ?”

Chư Nhị tròn xoe mắt ngỡ ngàng. Ra hắn đột ngột cởϊ áσ rồi lau chùi là để mùi máu tanh không phiền cô ngửi thấy. Chư Nhị thoáng cảm động, cô gật nhẹ đầu: “Vâng.” Song, dang tay cho hắn bế.

Hạc Lập Duân lúc nào cũng muốn ôm thân thể bé nhỏ của Tư Đồ Chư Nhị cả. Từ lúc về hắn nhận thức nếu để cô tiếp xúc với máu thì không ổn nên đã kiềm nén, hạn chế chạm vào cô nhiều lần.

Hai làn da thịt sát vào nhau. Chư Nhị tựa cằm vào bờ vai rộng lớn của hắn. Bất ngờ, không có mùi huyết ám ghê tởm, chỉ có hương thơm nam tính đặc trưng từ Hạc Lập Duân xông vào thính giác cô.

Hắn xoa tấm lưng gầy gò của cô, giọng ồm ồm vang: “Khuya rồi, đi ngủ nhé?”

Hắn vỗ về cô trên vai, một chập thì mắt Chư Nhị cũng hơi mỏi mà rơi vào trạng thái muốn lim dim, “Vâng.”

Hắn khẽ nhếch môi cười, tắt điện căn bếp, trực tiếp đưa cô lên lầu.

Đẩy nhẹ cửa phòng, hắn từ từ đặt cô nằm xuống giường, kéo chăn cao ngang vai cho cô, còn xoa xoa mái đầu mềm mại ấy: “Cháu ngủ ngon.”

Hắn nói rồi định rời đi nhưng cổ tay lại bị cô nhanh chóng nắm giữ: “Chú ơi, đừng đi!”

Cô thích nghe hắn mỗi tối đều ngồi bên cạnh kể chuyện cổ tích cho mình đến tận khi cô chợp mắt. Thích hắn vỗ về lưng cô thật dễ chịu để cô chìm vào mộng ải.

“Ta hơi mệt.” Hắn day day thái dương, hôm nay hắn vận động quá nhiều, e là không còn sức kể chuyện cho cô nữa.

Mà điều quan trọng hết thảy, hắn sợ trên người mình vẫn vươn hương máu.

Cô lắc nhẹ đầu: “Cháu không cần nghe chuyện cổ tích.”

Hắn không biết, từ khi mẹ mất đến nay, cô lúc nào cũng rơi vào trạng thái buồn bã. Mà Hạc Lập Duân thường ở cạnh cô mỗi tối tâm sự dần hình thành như một loại thói quen, cô sớm xem hắn giống như người nhà.

Hắn bất lực, cúi người xuống nhưng không có ý định ngồi, trực tiếp nằm lên giường.

Hắn đẩy người Chư Nhị về phía mình, tay vuốt vuốt tấm lưng gầy của cô sau đó thì ôm thật chặt.

Chư Nhị bị hắn siết, mặt cô nhích sát vào bờ ngực không hề che chắn của hắn, thoáng đỏ đỏ ngượng ngượng.

“Tiểu Nhị, sao cháu không sợ ta nữa?” Giữa màn đêm yên tĩnh, hắn khẽ nhỏ giọng hỏi.

Cô đã hơi buồn ngủ, gục gà gục gật dựa đầu vào người hắn: “Vì cháu muốn làm bạn với chú…”

Không lâu sau khi trả lời, Chư Nhị cũng thiếp đi mất. Cô không hay biết Hạc Lập Duân cứ cười mãi.

Trái tim hắn như đang được một ngọn lửa hồng sưởi ấm, vừa dễ chịu vừa hạnh phúc thấp thỏm. Hắn xoa tóc cô, vuốt ve gương mặt nhỏ bé của Chư Nhị khi ngủ. Cô bé rất xinh xắn, tựa hồ như một tiểu công chúa mà thượng đế gửi xuống tặng hắn.

Chỉ là trong một giây phút, hắn cảm thấy để cô ở xung quanh mình quá nguy hiểm.

Nhưng trong lòng lại nhận thức quyết giữ cô một hai bên cạnh.

Đặt lên trán cô một chiếc hôn nồng thắm, hắn thủ thỉ: “Ở với ta, ta đợi cháu lớn.”



Tư Đồ Chư Nhị hay có tật giật mình tỉnh dậy vào khoảng khung giờ từ bốn đến năm giờ sáng. Mỗi lần mở mắt là y như rằng bóng dáng Hạc Lập Duân không còn nằm chung.

Chiếc gối và góc giường thổi đến một sự trống vắng. Cô vươn tay chạm vào hơi ấm còn đọng lại trên gối, phần đệm mà hắn từng nằm.

Lạnh ngắt! Hương đêm đã mang hơi ấm từ hắn đi.

Cô đơn quá, cô rúc mình vào trong chăn, rất muốn oán trách: “Sao chú không ở lại với cháu lâu hơn?”

Tình cảm cô dành cho Hạc Lập Duân. Giống như một sự tin tưởng, nặng hơn chút có thể là cảm giác nương tựa hệt với người thân.

Thế giới này đã không còn ai đủ tốt để cô trao lòng thành của mình nữa. Cũng không tiếc nuối để bản thân tin cẩn vào một ông trùm xã hội đen…