Vợ Hắc Bang Lão Đại: Phu Nhân Cảm Hoá Sói

Chương 65




Đến sáng hôm sau, Chư Nhị tỉnh dậy với trạng thái đờ đẫn, toàn thân cũng căng đau, ê buốt. Cô nhíu mày, từng nhịp thở đều của cô luôn có mùi rượu vang xộc lên mũi, rõ ràng tối qua còn chẳng ngửi thấy gì, cũng may là cô uống ít.

Chư Nhị nghiêng người trở mình, vừa hay hình ảnh của người đàn ông đang ngủ say với từng đường nét khuôn mặt sắc xảo đập vào đôi đồng tử to tròn của cô. Chư Nhị giật mình ngồi bật dậy, cô cúi đầu, giở he hé tấm chăn trắng ra xem, thấy cơ thể mình trần như con nhộng.

Lập tức những kí ức ám muội đêm hôm trước cũng như không hẹn mà nhớ lại. Chắc do cồn nên tâm trạng Chư Nhị tối ấy có chút phấn khích và manh động, cái cảnh cô tự mình cởi đồ trước mặt hắn, còn choàng tay ôm song liếʍ ɭáρ hỏm cổ hắn, chẳng có người đàn ông nào cưỡng lại được sức cám dỗ đó cả…!

Nhưng Chư Nhị cũng đôi chút bàng hoàng, vậy mà cuối cùng cô và hắn cũng gặp lại nhau, xem như tình cờ cũng coi như định mệnh. Định mệnh khiến hai người dù có xa cách mấy năm trời vẫn về bên nhau.

Chư Nhị nằm bệch xuống, cuộn tròn người rúc vào lòng hắn, để da thịt mềm mại không có lấy một miếng vải ngăn cách ma sát với da thịt hắn. Hạc Lập Duân khẽ cau hàng mày, mi mắt hắn động dậy rồi mở ra, hắn còn chưa kịp định hình gì thì đã bắt gặp cô nhìn hắn say mê.

“Sao em dậy sớm vậy? Hôm qua vẫn chưa đủ làm em mệt à?” Hắn hỏi nhỏ, giọng khàn khàn.

Chư Nhị bĩu môi, nhớ ra những chuyện hắn làm với mình một cách hung bạo hôm qua, liền trách cứ: “Mệt. Đau nữa, hình như chỗ đó của em sưng rồi…”

Hạc Lập Duân chằm chằm cô mãi chẳng ú ớ nửa lời, vài giây sau mới phụt cười, hắn vươn tay đẩy đầu cô dịch sát lại gần mình, hơi thở ấm áp, nam tính của hắn gần cô trong gang tấc khiến cô nhất thời say đắm như mọi khi.

“Chư Nhị, tôi nhớ em!”

Lời bộc lộ của hắn khiến Chư Nhị sững sờ, hình như ở viền mắt cô còn long lanh tia nước, cô ôm chặt hắn, thủ thỉ: “Em nhớ anh! Rất rất nhớ anh! Thời gian qua đối với em cực kì khó khăn, em chỉ giận cha đã không thể hiểu cho anh, giận cha quá tuyệt tình, dù em có giải thích cỡ nào thì tiếng nói của em và ông ấy đều không chạm tới trái tim đối phương. Nhưng mà em biết, anh sẽ tìm ra em, em biết ông trời sẽ để hai chúng ta được gặp lại nhau…”

Hạc Lập Duân nhìn cô trìu mến, đuôi mắt hắn khẽ cong lại, hắn vuốt nhẹ tóc cô, “Thật ra tôi hiểu ông ấy lo lắng điều gì. Đúng là thật khó để cha em mở lòng với tôi. Nhưng bây giờ, mọi chuyện đã khác rồi, em là vợ tôi, không ai ngăn cách em ra khỏi tôi được nữa.” Dứt câu, bàn tay hắn siết chặt lấy cơ thể cô.

Hắn hôn lên môi cô, một nụ hôn nhẹ nhàng, ướŧ áŧ, mơn trớn cánh môi mọng hồng như đang vân vê vàng ngọc châu báu, tới mấy giây tiếp theo đã mạnh mẽ hơn ngấu nghiến, chiếm đoạt môi cô vô cùng mãnh liệt. Hạc Lập Duân thò tay kéo chăn đắp qua đầu cả hai, bên trong chăn dần lộn xộn hơn, từ ngoài nhìn vào chiếc chăn lớn cứ chuyển động mờ ám.

Dòng nước ấm nóng từ vòi hoa sen chảy róc rách xuống nền nhà, bốc lên tầng không nghi ngút khói kết lại thành một màng sương mòng mỏng tăng thêm huyền ảo cho bầu không khí đầy mị tình.

Hạc Lập Duân quàng tay từ phía sau ôm lấy thân thể Chư Nhị nhỏ bé, hắn ngậm nghiền vành tai đỏ ửng của cô, Chư Nhị vừa nhột vừa ngượng. Cô lấp bấp nói: “Chúng ta… làm gì đó đi, không thể chỉ đứng mãi như vậy được…”

Ý của cô vốn đơn thuần là muốn được tắm rửa nhưng qua tai Hạc Lập Duân đã biến thành câu nói đầy mạo muội. Hắn cười rất khẽ nhưng nghe ra có ý thích thú, “Được, là em nói nhé?”

Nhận ra có gì không đúng, Chư Nhị hoảng hốt: “Chờ đã, ý em không phải vậy!”

Nhưng cô sở dĩ không còn cơ hội tẩu thoát, Hạc Lập Duân khom người, chỉ cần một lực nhỏ đã bế thốc được Chư Nhị. Cô ôm cổ hắn, ánh mắt nhìn hắn bị ám dục rất gợϊ ȶìиɦ. Hắn đặt cô ngồi lên bậc để đồ dùng vệ sinh cá nhân, bậc thủy tinh này vô cùng cứng cáp và khá rộng nhưng chỉ cao tới bụng hắn, lại bất ngờ hoàn toàn phù hợp với diện tích ngồi của cô. Đồ dùng lập tức bị hất đổ rớt xuống nền tạo nên mấy âm thanh ồn ào cũng không ngăn được thú tính đàn ông trỗi dậy kia.

Hắn dùng miệng mình chiếm đóng khoang miệng cô lần nữa, đưa chiếc lưỡi khỏe khoắn khuấy đảo vạn vật bên trong. Bàn tay to lớn liên tục nhào nặn trái bóng tròn trịa trên cơ thể cô, dùng hai đầu ngón tay vân vê nhũ hoa căng cứng mà chỉ nhỏ bằng hạt đậu mầm điểm ở phần thịt đầy đặn ấy.

“Ưm…! Hạc Lập Duân…”

Kíƈɦ ŧìиɦ, ở giữa hai bắp đùi, nơi tư mật kín đáo tiết ra thứ chất lỏng bết dính. Tuy khi nào cũng bị nhưng mỗi lúc động dục là Chư Nhị lại thấy xấu hổ hệt lần đầu tiên.

Hạc Lập Duân xoa bóp phần đùi cô, đồng thời di đầu về phía gáy và tai cô thổi phù một làn hơi. Chư Nhị sắp chịu không nổi, cả người nóng ran, khẽ run rẩy. Từng giọt nước đẫm trên tóc cô nhỏ giọt xuống vai lại trượt xuống ngực trông cô vô cùng nóng bỏng.

Hắn từ tốn lần lượt để lại trên cổ, xương quai xanh và gần hai chiếc màn thầu những vết hôn đỏ đỏ làm dấu chủ quyền. Chư Nhị khó kiềm được phát ra mấy tiếng rên be bé.

Xong xuôi, hắn bế cô xuống đất, trực tiếp chỉnh vòi nước xả lên cơ thể cô. Bàn tay lướt nhẹ trên tấm lưng trần đầy cuốn hút của Chư Nhị. Nói nhỏ: “Tôi giúp em tắm!”

Chư Nhị đỏ như trái cà chua chín, tâm loạn, đầu óc quay cuồng khi lòng bàn tay hắn cứ lướt qua da thịt mình, tia điện xuyệt ngang làm cả người cô đông cứng. Nhưng Chư Nhị cũng không phản kháng, hoàn toàn chìm say vào tình yêu của hắn, từ thể xác lẫn tinh thần, hai người đã trao cho nhau.

Bước ra từ phòng tắm, Chư Nhị đi đến ngồi bên bàn trang điểm bằng gỗ lim. Hạc Lập Duân vô cùng cẩn thận lau sơ tóc cho cô rồi gấm máy sấy làm khô giúp cô nốt. Từng hành động nặc sự cưng chiều.

Chư Nhị đung đưa bàn chân nhỏ, ngước đầu ngó hắn: “Em phát hiện ra những vật dụng trong phòng em, từ quần áo đến đồ dùng nhỏ nhặt đều nguyên vẹn, thậm chí còn ở đúng vị trí vài năm trước, như thể em chưa từng rời khỏi đây…”

Hắn bình thản đáp: “Ừm. Cha em khi bắt em đi cũng không dọn đồ của em từ nhà tôi. Nhưng đó vẫn là đồ của em, phòng vẫn là phòng của em, trừ khi là em thay đổi thì không ai khác có quyền động vào nó cả.”

Chư Nhị phì cười, nhưng cô biết mình đang cười vì hạnh phúc, xúc động: “Không có bụi bặm nữa. Mấy năm rồi vẫn cho người vào phòng trống dọn dẹp à?”

“Dĩ nhiên. Phòng của em đối với căn nhà này chưa từng là phòng trống, nó vẫn đang chờ em trở về ở.” Hắn thong dong trả lời, câu từ chân thành hơn bao giờ hết.

Chư Nhị suy nghĩ một hồi, cuối cùng thốt: “Nhưng giờ em không muốn ngủ riêng nữa!”

Tiếng ù ù của máy sấy bị tắt đi, hắn vuốt tóc cô, cười cười: “Em có muốn tôi cũng không cho!”

Cô vui vẻ xoay người ôm lấy eo hắn, dõng dạc: “Hạc Lập Duân, em yêu chú!”

Hắn nhướng mày, nhéo mũi cô một cái, “Tôi cũng yêu em.”



Hạc Cảnh Thần ngồi trước bàn ăn nấu đầy sơn hào hải vị, tuy nhiên món nào cũng đều sắp nguội cả mà bố mẹ cậu vẫn chưa thấy bóng dáng đâu. Cậu còn có ý định chờ hai người họ, giờ thu lại suy nghĩ đó chắc không kịp nữa rồi!

Quản gia đang bận lâu mấy cái tách trà quý, gương mặt phúc hậu đầy cảm thông bắt chuyện với cậu: “Cậu chủ đừng giận ông chủ và phu nhân. Hai người họ khá lâu rồi mới gặp lại nhau, chậm trễ một chút là lẽ thường tình.”

Hạc Cảnh Thần nhún vai gật đầu. Quản gia chỉ biết thương thay đứa nhỏ: “Tối qua cậu chủ ngủ ngon chứ? Trông cậu có vẻ không uể oải mấy.”

Cảnh Thần lễ phép đáp: “Không ạ, cháu ngủ rất ngon!” Cảnh Thần không hẳn là kiểu người sẽ bị ảnh hưởng bởi nơi xa chốn lạ, hơn nữa bố cũng đã nói đây là nhà cậu, còn sợ gì chứ?

Cậu vừa dứt lời liền từ phía cầu thang thấy bố mẹ mình thản nhiên bước xuống. Chư Nhị bấy giờ mới nhớ ra cậu con trai nhỏ này, cô mím môi chạy tới dỗ dành Cảnh Thần ngay.

“Mẹ… mẹ xin lỗi, để con đợi rồi!”

Cảnh Thần lắc đầu, níu níu tay áo cô rồi nhìn Hạc Lập Duân: “Bố mẹ ăn sáng đi.”

Cô thở dài, chắc Cảnh Thần chờ cũng ít nhiều hai tiếng, xót xa con trai cô liền trừng mắt với người đàn ông ngồi đối diện.

Hắn cười châm chọc cô, còn tỏ ra mình vô tội. Cả ba vừa ăn vừa nói chuyện rất hài hoà, khung cảnh đẹp và hạnh phúc tới nỗi khiến người ta muốn vẽ nên một bức tranh yên bình.

Ăn uống gần hết, Hạc Lập Duân đặt tách cà phê đen lên bàn, bảo với cô: “Chư Nhị, chúng ta còn một chuyện nữa cần làm.”

Cô trơ mắt, nghiêng đầu: “Còn gì sao?”

“Còn, tôi thiếu em một đám cưới thế kỷ!” Hắn trịnh trọng tuyên bố.