Vợ Hắc Bang Lão Đại: Phu Nhân Cảm Hoá Sói

Chương 34




Lần lượt, tất cả những lớp áo trên người Tư Đồ Vực được ông ta tự mình tháo bỏ, gương mặt với nụ cười nhoẻn lên một cách dâm tà.

Chư Nhị trợn tròn mắt, toàn thân run rẩy, mồ hôi không ngừng chảy, nước mắt cũng ròng ròng ướt hết gương mặt xinh đẹp của cô. Cô liên tục lắc đầu qua lại, người tự dịch lùi về sau, cứ chụp được món đồ gì liền ném thẳng về phía người đàn ông độc ác đằng trước.

“Khốn nạn! Ông mau tránh ra! Ông không được lại gần tôi!” Cô hét lớn, đôi đồng tử càng co giật hơn khi chứng kiến cảnh nửa thân trên của Tư Đồ Vực đã tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ từ khi nào.

Chư Nhị kinh hãi, ông ta thì cười khành khạch rồi đột ngột vồ đến chỗ cô. Tư Đồ Vực nhảy lên giường, Chư Nhị hốt hoảng co chân chạy khỏi đó.

Tuy nhiên với thể lực của một thiếu nữ, Chư Nhị chỉ vừa mới lăn xuống đất còn chưa tẩu thoát xong đúng nghĩa thì cả người đều đã bị Tư Đồ Vực ôm chầm bắt lại.

“A–!! Ông tránh ra! Ông không được động vào tôi!!” Từng tấc thịt của Tư Đồ Vực chạm vào người cô, dù vẫn đang cách một lớp áo cũng đủ khiến Chư Nhị cảm thấy ngứa ngấy như bị hàng tá lũ sâu bọ lúc nhúc bò vào người.

Chư Nhị vùng vẫy nhưng sức của một người đàn ông đã hơn bốn mươi như Tư Đồ Vực vô cùng mạnh. Trong khi cô tiêu hao bao nhiêu năng lượng để chống cự lại ông ta, thì ông ta chỉ cần bỏ ra chút sức đã tóm gọn cô.

“Ông không bằng súc vật!! Tôi hận ông!” Hai hàng lệ cô tuôn rơi lã chã như mưa, chửi rủa. Cô cố gắng cử động chân mình về phía sau. Bằng một phương thức may mắn nào đó, Chư Nhị đã gấp chân đá được vào hạ bộ của Tư Đồ Vực.

“Ư!”

Trong phút chốc từ thân dưới của ổng truyền đến một cảm giác tê liệt, bàn tay đang túm lấy Chư Nhị của ông ta cũng dần thả lỏng hơn. Chư Nhị nhân được cơ hội này lập tức vùng sức tách người ông ta ra khỏi người mình.

Tư Đồ Vực ắt cũng không ngờ sức của một con bé yếu như tơ lụa vậy mà có thể khiến ông ta điếng đau đến thế. Ông ta khuỵu chân xuống, hai tay giữ cái nơi vừa bị Chư Nhị đá vào.

Chư Nhị không quan tâm, cô chạy thốc chạy tháo về phía cửa phòng. Lúc nãy hình như Tư Đồ Vực đã khoá cửa lại, bây giờ còn phải tốn thêm ít thời gian mở khoá. Có điều, Chư Nhị loay hoay một hồi vẫn không mở ra.

Cô lạnh sống lưng, mặt mũi trắng bệch: “Sao… sao có thể…? Sao không mở được chứ?!” Bàn tay cầm chốt cửa của Chư Nhị rung như máy cày.

Cô lén quay mặt ra đằng sau nhìn. Chết thật! Ông ta sắp hồi phục rồi. Ông trời cớ gì lại trêu đùa số phận cô tới mức này chứ?!

Ổ khoá vừa cứng lại vừa rắc rối, cô chẳng tài nào tìm ra được cách mở, thêm cả tình huống như dầu sôi lửa bỏng khiến tâm Chư Nhị đã loạn còn loạn hơn.

“Ây chà? Gặp sao chổi rồi?” Bỗng, từ sau lưng cô truyền lại một giọng nói trầm thấp, giễu cợt của gã đàn ông không bằng súc vật ấy.

Bàn tay cô đang hoạt động cũng phải ngừng lại giữa chừng. Tư Đồ Vực đã rất nhanh đặt tay mình lên mu bàn tay Chư Nhị. Chư Nhị rất chi kinh hoàng.

“Xem ra số phận của mày đã an bài rồi…” Ông ta chầm chậm cúi mặt xuống ghé vào tai cô, thủ thỉ.

“Á!!” Chư Nhị một lần nữa bị ông ta quăng thẳng lên giường một cách mạnh bạo. Đầu cô đập xuống chiếc đệm cứng cáp, choáng váng vô cùng.

Lần này Tư Đồ Vực cũng không cho cô cơ hội chạy trốn nữa, ông ta bổ tới chặn toàn thân Chư Nhị lại, đè cơ thể nhỏ bé, non nớt của Chư Nhị bên dưới người mình. Cũng không tốn thêm bất cứ giây phút nào, tức khắc đôi tay to lớn của ổng nắm lấy chiếc áo sơ mi học sinh của cô xé toạc ra.

XOẠC!

“Aa!!” Chư Nhị đau đớn khôn nguôi, từng chiếc cúc áo bung khỏi vị trí vốn có của nó, rơi rãi tứ phía, từ giường xuống nền đất.

Rất nhanh, làn da trắng hồng thiếu nữ của Chư Nhị đã lồ lộ trước tầm mắt đầy háo sắc của Tư Đồ Vực. Nước bọt trong miệng ông ta cũng theo đó mà tiết ngập họng không ngừng, ông ta nút xuống cổ vẻ thèm thuồng. Phải hỏi rằng ông ta đã bao giờ được nhìn thấy một cơ thể thiếu nữ xinh đẹp như vậy trước đây đâu chứ?

Sâu trong đáy mắt của ổng, Chư Nhị phát sinh biết bao nhiêu cảm giác kinh tởm và chán ghét. Cô ôm chặt hai bên cánh áo của mình vận người dậy, tất nhiên liền bị Tư Đồ Vực đẩy rạp lại nằm xuống giường.

“Muốn chạy đi đâu!?” Ông ta tóm chặt hai cổ tay Chư Nhị vắt lên đầu cô, tay còn lại ông ta tiếp tục xé áo cô không thương tiếc.

Từng mảnh vải áo rách tinh tươm, bờ ngực căng tròn của Chư Nhị đã hiện hữu rồi. Chư Nhị không chỉ là xấu hổ mà còn căm hận, còn cay đắng, tức giận, bao nhiêu loại xúc cảm phẫn nộ của loài người đều một mình cô gom đủ, chan chứa lúc bấy giờ.

Cô có cựa quậy bao nhiêu cũng chỉ giống như món đồ chơi của Tư Đồ Vực. Ông ta lột hết các thứ áo bảo hộ khỏi cơ thể Chư Nhị, tiếp đó đã tham lam muốn lột luôn cả phần dưới của cô.

Thân dưới Chư Nhị chỉ mặc một chiếc váy, váy cao đến đầu gối nhưng lúc này đã bị vén lên hết cỡ. Lộ rõ cả một đôi chân nõn nà. Tư Đồ Vực càng nhìn càng bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ, ông ta lê tay mình nhẹ nhàng mon men phần thịt không một chút bụi trần kia. Rồi kéo tụt phăng cả váy của Chư Nhị xuống.

Chư Nhị đớn đau gào thét, gào đến cổ họng như sắp đứt cả dây thanh quãng cũng không mệnh hệ gì tới cái kẻ khốn kiếp đang xâm hại cơ thể cô kia.

Chỉ mất vài phút, trên người Chư Nhị đã không còn lấy nổi một miếng vải che thân. Tư Đồ Vực liếm môi liên tục vì thèm khát. Bàn tay dơ bẩn của ổng vê tới đâu trên đùi cô đều giống như một con rết khổng lồ chà đạp Chư Nhị.

“Không!! Làm ơn! Bỏ tôi ra!!” Cô càng la bao nhiêu thì đều như một liều thuốc kíƈɦ ɖụƈ đưa cho Tư Đồ Vực uống.

Cuối cùng tồn đọng lại cũng chỉ là sự bất lực, hai mắt Chư Nhị nhắm nghiền. Vào giây phút cô chỉ còn nước bán thân rồi tự tử về với thiên đàng, một cái tên giống như nguồn điện xoẹt qua đầu cô.

Cô thấp giọng, khô khan gọi: “Hạc… Lập Duân… chú ơi… cứu em… hức!”

RẦM!

“Kẻ nào?! Hự!!” Tư Đồ Vực giật mình vì tiếng động to như thiên lôi của trời bất ngờ vang vọng. Ông ta còn chẳng kịp làm gì sâu xa hơn thì đã bị “ông trời” phá ngang rồi. Khỏi nói cũng đủ biết ông ta mất hứng và tức giận đến cỡ nào.

Nhưng thời thế làm sao cho một kẻ như ông ta có quyền tức giận? Tư Đồ Vực chưa nhận được bất cứ câu trả lời rõ ràng từ vị khách không mời mà đột ngột tới kia thì cả cơ thể gớm giếc của ổng đã có cảm giác như bị nhấc lên. Kế tiếp là tựa hồ mọc cánh mà bay, và cuối cùng là phi thẳng về phía một vách tường to lớn, cứng rắn.

Xương cốt Tư Đồ Vực tưởng chừng bị nứt rạn. Đau, rất đau! Ông ta thậm chí nghe được tiếng kêu thảm thiết của cột sống mình.

Một tiếng “Rắc” nhưng thốn hơn cả chữ thốn.

Ông ta cố gắng mở mắt ra xem rốt cuộc là nhân tố nào có khả năng tựa siêu anh hùng có thể ném gã bay tự do kiểu vậy. Tuy nhiên ông ta vốn không có cơ hội nhìn thì toàn thân đã bị vô số lực tác dụng vào, bao nhiêu phát đấm của sự giận dữ đều dồn hết vào gã.

Tư Đồ Vực chịu không nổi phải huơ tay lên không trung mơ hồ van xin kẻ lạ mặt ấy: “Chờ đã! Chờ đã! Ai đó? Tôi không quen các người! Lạy các người, tha cho tôi, tha cho tôi!! A! Đau!!”

Phó mặc cho ông ta có kêu đau bao nhiêu lần, người nọ vẫn đánh liên tục không mệt mỏi. Đánh đến khi trên người Tư Đồ Vực chi chít những vết bầm tím mới thôi.

Giữa màn đêm tối mờ mịt, ông ta nghe ra kiểu cười nhiếch mép của người đó: “Mày mà cũng biết đau à?”

Lạ thay có vẻ ông ta đã nghe thấy giọng nói của người này ở đâu rồi thì phải.

“Anh là ai?! Sao có thể quen như vậy?! Anh quen tôi?!” Ổng thận trọng, mắt nhắm mắt mở hỏi.

Người đối diện, thân hình cao ráo, vạm vỡ. Người diện Âu phục lịch thiệp, ánh mắt trong màn đêm lại sáng rực lửa tựa như một con sói săn mồi khát máu, Tư Đồ Vực còn tưởng mình hoang tưởng, ngay cả đáy mắt người kia đã nổi đầy những mạch máu đỏ ông ta cũng thấy được.

“Quen hay không tao không cần biết. Nhưng từ hôm nay, tốt nhất mày hãy ghi nhớ điều này…” Người đàn ông khom lưng, hắng giọng đáng sợ: “Họ Hạc, đệm Lập, tên Duân… cứ nghiền ngẫm cái tên này suốt đời đi… vì tao sẽ khiến mày biết thế nào là đắc tội với tao!!”

Dứt câu người đàn ông quay mặt đi, nói với ai đó hình như là thuộc hạ của hắn: “Giam ông ta lại, cho ông ta biết tầng hầm cơ sở của Hạc Lập Duân này hơn ngục tù ở chỗ nào!”

Mặt Tư Đồ Vực tái mét: “Hạc… Hạc Lập Duân?!” Ông ta có bị điên mới không biết người có cái tên kia là ai. Hắn hùng mạnh, ngang tàng, lãnh khốc và quyền thế ra sao ông ta không biết rõ thì sao sống nổi ở cái thế giới này?

“Không! Hạc tiên sinh… hai chúng ta không thù không oán sao ngài lại hành hạ tôi chứ?! Tôi xin ngài! Có gì chúng ta bình tĩnh ngồi xuống uống một tách trà rồi nói chuyện được không?”

Câu chuyện về nơi trả thù những kẻ có tội với mình của ông trùm hắc bang, Tư Đồ Vực nghe qua cả trăm lần. Nghe đến mòn tai, chai cả não bộ, ông ta biết nó đáng sợ! Giống như cảm giác bị đày xuống mười tám tầng địa ngục!

“Bắt đầu từ vài phút trước, mày đã là kẻ thù không đội một trời với Hạc Lập Duân này rồi!”