Vợ Hắc Bang Lão Đại: Phu Nhân Cảm Hoá Sói

Chương 11




Chớp mắt một cái đã sang mùa mưa thứ ba kể từ ngày Tư Đồ Chư Nhị được Hạc Lập Duân nhận nuôi.

Năm nay cô đã mười lăm tuổi, một độ tuổi đẹp sắp đánh dấu sự kết thúc của chuỗi ngày phát triển dưới trướng một cô bé ngây ngô, ngốc nghếch, để bắt đầu trở thành thiếu nữ thanh xuân làm rúng động bao trái tim nơi vườn trường.

Nhưng Tư Đồ Chư Nhị khác với các bạn đồng trang lứa. Cô không yêu đương, không chơi bời lêu lỏng, không tụ tập đàn đúm và đặc biệt là không có mối tình đầu.

Đơn giản mà nói, không chỉ là Chư Nhị không muốn có bạn trai, dù cho cô có muốn thì cũng chẳng có bất cứ cơ hội nào.

Trên cương vị, mở miệng một tiếng cô đều sẽ gọi Hạc Lập Duân nửa tiếng “chú”, một tiếng cũng “chú”. Nhưng cách hắn đối xử, quan tâm và bảo vệ cô khỏi khoảng cách với lũ con trai hệt như một ông bố chính hiệu. Tuy vậy, cứ mấy lần cô ngõ lời muốn nhận hắn là bố nuôi thì chắc chắn hắn sẽ khước từ chưa đến một nốt nhạc.

“Đừng gọi ta là bố, cháu đã có bố rồi. Một ngày nào đó ông ấy sẽ quay lại tìm cháu.” Hắn nói.

Hạc Lập Duân không thích cô nhận hắn là người nhà, người thân, cũng không thích cô xem hắn đơn thuần giống như người nhà. Mà Chư Nhị lại không hiểu rõ, nên cuối cùng chỉ xem hắn là người duy nhất mà cô có thể tin tưởng vào thời điểm này.

Tư Đồ Chư Nhị cầm trên tay một cuốn lịch, trên lịch là những con số từ một đến ba mươi mốt. Mà giữa những chữ số đen ngòm ấy, có một con số duy nhất được Chư Nhị khoanh đỏ.

Cô mỉm cười nhìn con số tròn trịa kia, dùng tay chọt chọt vài cái, nước mắt trong vô thức cũng tuôn rơi.

Cô nhớ cứ mỗi năm đến ngày này, bố mẹ sẽ mua cho cô một chiếc bánh kem không quá lớn nhưng rất xinh xắn. Sau đó cả ba người, một gia đình ấm áp sẽ ngồi lại và cũng hát bài “chúc mừng sinh nhật”. Rồi cô chắp tay ước một điều nhỏ bé, thổi tắt đi ngọn lửa đỏ hồng.

Nhưng càng lớn, Tư Đồ Chư Nhị càng ghét ngày sinh nhật của mình, vì nó khiến cô cảm thấy cô đơn, cảm thấy đau đớn. Không có người thân, không có hơi ấm và những lời chúc từ bố mẹ.

Nghĩ đến đấy thôi đã khiến lòng cô nguội lạnh, cô đặt quyển lịch sang một bên, trực tiếp cuộn chăn nằm xuống.

Hạc Lập Duân trước khi đi làm việc của mình vẫn luôn nói lời tạm biệt với Chư Nhị trước. Nhưng hôm nay chờ mãi mà không thấy cô từ lầu bước xuống. Hắn biết Chư Nhị không phải kiểu người hay ngủ nướng vì tâm lý của cô bị tổn thương, chưa bao giờ cho phép bản thân được thoải mái nghỉ ngơi.

Hắn chỉnh sửa lại chiếc đồng hồ bạc trên tay. Đã chín giờ rồi, đành vậy hắn tự động lên lầu kiếm cô luôn.

Cánh cửa phòng Chư Nhị truyền đến một cảm giác lành lạnh khác thường. Hắn vươn tay gõ gõ vài tiếng, âm thanh như đánh thức khung cảnh tĩnh mịch do chính cô tạo ra.

Chư Nhị giật mình, chợt nhớ cả ngày nay mình chưa gặp mặt Hạc Lập Duân. Cô lớn tiếng nói với hắn: “Chú vào đi ạ!”

Phải chắc chắn cô đã tỉnh, hắn mới đẩy cửa bước vào.

Chư Nhị quyết không lộ mặt cho hắn thấy, giọng cô trở nên ồm ồm khó nghe: “Sao chú chưa đi làm vậy?”

Hạc Lập Duân khẽ ngồi xuống cạnh giường, đưa tay vuốt vuốt mái tóc thò ra khỏi chăn của cô: “Hôm nay đột nhiên nằm lười thế? Cháu sốt à? Hay khó chịu ở đâu?”

Chư Nhị ra sức lắc đầu cho hắn biết: “Không phải… cháu chỉ đột nhiên mệt thôi…”

Hắn nhướng mày: “Sao? Ra đây ta xem nào!”

Hắn càng thôi thúc, cô càng muốn chui rúc vào “hang ổ” của mình, “Cháu không hết. Cháu chỉ buồn thôi.”

Hạc Lập Duân không cách nào khiến cô chịu ra ngoài nhìn hắn. Bất thình lình ánh mắt hắn đảo quanh và dừng lại trên cuốn lịch có ô tròn màu đỏ duy nhất.

“Cháu buồn vì ta không nhớ hôm nay là sinh nhật cháu à?” Cảm giác tội lỗi ập đến, bàn tay xoa đầu cô của hắn cũng nhanh hơn.

Chư Nhị nằm trong chăn vô thức mím môi. Có bao giờ cô nói rõ cho hắn biết về sinh nhật của mình đâu chứ. Sống chung với hắn hai năm, hai cái sinh nhật trôi đi cô đều giấu. Có lần thì phải qua mấy hôm rồi hắn mới biết sinh nhật cô đã đi một cách âm thầm lặng lẽ. Có lần thì phải tận tối khuya khi hắn về mới ngộ nhận hôm nay là sinh nhật cô nhưng thời điểm ấy, chỉ còn cách vài phút là sang ngày mới.

Chưa có sinh nhật năm nào là cô cho hắn được đón tiệc cùng mình một cách đàng hoàng.

“Không phải tại chú, cháu chỉ nhớ về quá khứ thôi…”

Hạc Lập Duân trầm mặc suy nghĩ: “Cháu thích gì?”

Chư Nhị ló một con mắt ra, vừa hay ánh mắt hắn cũng chạm vào con ngươi của cô: “Cháu không cần gì đâu ạ.”

Thành tâm, cô chỉ ao ước bản thân có một sinh thần không lạnh lẽo.

Hạc Lập Duân và Chư Nhị đều rơi vào biển tĩnh yên, chỉ còn tiếng kim đồng hồ kêu tích tắc tích tắc giữa phòng.

Hắn đứng dậy, “Cháu nghỉ ngơi đi, ta sẽ tranh thủ về sớm.”

Cô gật đầu, nhìn bóng dáng hắn rời đi, lòng cô như có một viên đá rơi “tỏm” xuống mặt nước.



Nói là vậy nhưng đến tối, khi Chư Nhị đang ngồi trên ghế sô pha đợi hắn về như mọi hôm. Đêm ấy, hắn vẫn về trễ…

Lúc tiếng xe hắn đồ ghì ầm ầm vào sân, cô hớn hở chạy ra. Thật may, chỉ còn một tiếng nữa thôi là sinh thần này của cô sẽ qua, cô thành tâm muốn cùng hắn được đón một chiếc sinh nhật mãn nhãn.

Hạc Lập Duân bước xuống xe, tiến tới cạnh cô, trên tay hắn còn cầm theo một chiếc hộp nhỏ hình chữ nhật.

Chư Nhị có phần sững sờ: “Chú?” Cô nhỏ tiếng hỏi.

Hạc Lập Duân mỉm cười: “Đây là quà ta tặng cháu. Tiểu Nhị, sinh nhật vui vẻ!”

Cô đón lấy chiếc bánh sinh nhật lờ mờ nhìn được qua lớp màn kính trong suốt. Một chiếc bánh dâu tây xinh đẹp.

“Chắc vẫn chưa hết ngày… ta giúp cháu tổ chức tiệc nhé?” Giọng hắn nghe ra có phần hơi chùn xuống, cô lấy làm lạ. Chưa kịp hỏi hắn đã thẳng thừng đi vào nhà.

Trời đã khuya, giữa gian phòng khách chỉ có duy nhất một đốm sáng bé xuất phát từ ngọn nến mà hắn vừa châm lên cho cô. Con số tượng trưng cho số tuổi của cô hiện hình.

Lòng cô ấm áp vô cùng, hắn khẽ khàng nắm lấy hai tay Chư Nhị chấp lại. “Cháu ước đi.”

Chư Nhị hạnh phúc vô cùng, cô nhắm mắt, thầm ước.

Sau này và mãi mãi, hy vọng vào mỗi lần sinh nhật, người cùng cô cắt bánh sẽ luôn có Hạc Lập Duân…

Ngọn lửa được Chư Nhị thổi nhẹ tắt hẳn. Từng làn khói bay lượn trên tầng không thành những đường xiên xiên vẹo vẹo chẳng theo trật tự. Không gian xung quanh cũng tối đi một chút.

Hắn giơ tay bật một chiếc đèn tròn trên bàn, ánh sáng không lớn nhưng đủ để hắn và cô thấy mặt nhau.

“Chú, cháu rất vui!” Chư Nhị nhìn hắn, đồng tử rung rung xúc động.

Hắn dang tay, cô cũng sẵn sàng nhào vào lòng người ấm áp ấy.

Chỉ là ngay sau đó, cảm giác từ đôi bàn tay của hắn có dấu hiệu lạ, cợn cợn. Cô đưa mắt nhìn qua. Vô cùng kinh ngạc, tay hắn bị thương rất nặng, mặc dù đã tuỳ tiện băng bó nhưng vẫn xem thấu lỗ máu tròn bên trong.

Chư Nhị giật mình, ngồi thẳng dậy. Hạc Lập Duân khó hiểu, dòm theo hướng mắt của cô. Chậc miệng: “Cháu nghe ta nói đã.”

Nhưng giây kế tiếp, Chư Nhị đã nhẹ nhàng cầm lấy tay hắn, xoa xoa vết thương đau đớn kia, hai hàng mi hoen lệ.

“Chú, chú lại đánh nhau…?”

Hạc Lập Duân không trả lời, lau đi ngọc nước rơi từ mắt cô, lòng hắn co thắt.

Chư Nhị nhìn vết tích này rồi lại nhìn chiếc bánh kem, trong đầu cũng vô hình trung mà dựng lên bao nhiêu viễn cảnh cực khổ hắn trải qua để mang bánh về tổ chức sinh nhật cho cô. Hoá ra hắn về trễ đều vì mấy thứ này.

Hạc Lập Duân đẩy cô về phía mình, để cô dựa trọn vào bờ ngực vạm vỡ.

“Chư Nhị, đừng khóc… Ta yêu cháu.”

Tư Đồ Chư Nhị cứng đờ người, ngẩng mặt đối mắt với hắn.

Hai gương mặt áp sát nhau, chóp mũi cô khẽ đụng vào chóp mũi hắn. Môi cô và hắn tưởng chừng chỉ cần vài xen-ti mét nữa là chạm phải. Ngay cả thở cô cũng không dám thở mạnh.

“Chú?” Cô gọi.

Hắn nhẹ nhàng vén những sợi tóc con che chắn trước mặt cô qua lỗ tai, nâng niu gương mặt với vẽ đẹp mỹ miều. Từng lời nói hắn thốt ra lúc này đều kèm theo hơi thở ấm áp, nặng trịch phả vào da mặt cô.

“Cháu còn quá nhỏ, ta sẽ tiếp tục đợi cháu, ăn uống nhiều vào, mau lớn đi.”

Chư Nhị không tin những gì mình nghe được. Tim cô sắp phản chủ mà tháo chạy lấy người.

“Nhưng… cháu và chú…” Cô tính nói, cháu và chú không thể yêu nhau được. Dường như giữa hai người họ luôn có một sự cách biệt.

Hạc Lập Duân mỉm cười, ép trán mình chạm trán cô. Cô và hắn giờ rất rất gần gũi. Có thể cảm nhận được từng nhiệt độ cơ thể của đối phương.

“Ta lớn hơn cháu còn chưa đến một con giáp, tại sao lại không thể?”

Độ tuổi thật của hai người chẳng đáng để được xưng hô là chú cháu, chỉ là bất giác cứ gọi như vậy. Hơn nữa trong tình yêu, tuổi tác không là gì cả.

Nghe có vẻ nực cười khi một ông trùm xã hội đen lại có thể nghĩ đến châm ngôn tình yêu ấy. Một ông trùm gϊếŧ người không ghê tay, một ông trùm máu lạnh và ngang tàn?

Hắn ôm chặt lưng cô: “Tiểu Nhị, em đã bán mình vào tay tôi rồi. Em là của tôi, đời này, kiếp sau đều sẽ là của tôi.”

Tư Đồ Chư Nhị nức nở không thôi. Cổ họng cô nấc lên từng cơn khó khăn: “Hức! Chú ơi…”