Vợ Giả Tình Thật: Đã Nhầm Thì Nhầm Luôn Đi

Chương 3: Đạo đức giả điển hình




Lý Huyền San ngây ngốc đi ra khỏi phòng, tấm danh thiếp quá bỏng tay, cô thuận tiện nhét nó vào chỗ sâu nhất trong túi.

Đang định đi thang máy xuống lầu, Lý Huyền San đột nhiên nhìn thấy một bóng người quen thuộc trong cửa sổ.

Là Đàm Dương! Anh ta đang đợi cô ở cửa khách sạn!

Trái tim không kìm nén được đau đớn. Tức giận vì bị bán đứng, khinh thường phẩm chất con người Đàm Dương, còn cả tia tình cảm vẫn còn chưa dứt trong lòng kia làm cho bước chân của Lý Huyền San cứ như mềm nhũn ra, gần như không đi đường được.

Cứ như có thần giao cách cảm, Đàm Dương cũng ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ.

Lý Huyền San giật mình, sợ bị Đàm Dương nhìn thấy nên nhanh chóng trốn vào khúc quanh của hành lang.

Lúc này, cô không muốn nhìn thấy Đàm Dương. Cô sợ mình không khống chế nổi sẽ chất vấn anh ta, giận dữ mà mắng chửi anh ta. Cô không muốn làm ầm ĩ, gây khó xử như thế trước cửa khách sạn.

Có hai nhân viên phục vụ đẩy xe đẩy tới, trên xe là ga giường thay cho khách. Cuộc đối thoại của hai người vang lên rõ ràng bên tai Lý Huyền San.

"Áo khoác nhung dê cao cấp như vậy mà nói bỏ là bỏ. Chậc chậc, chị Lý đúng là may mắn."

"Đúng vậy! Vừa hay mang về cho con trai tôi mặc! Cô sờ thử đi, cảm giác đúng là mềm đến không tưởng được!" Người phụ nữ trung niên được gọi là chị Lý kia phấn khởi lấy ra áo khoác nhung cừu trong tay, vui vẻ nhìn một lượt từ trên xuống dưới.

Lý Huyền San lơ đãng nhìn đến chiếc áo khoác trong tay người nhân viên, lập tức ngây ngẩn cả người.

Chiếc áo khoác đó cô không thể quen thuộc hơn, hai mươi phút trước, cô còn mặc nó trên người.

Áo khoác của Phí Thành Vương.

Trên vải lót đắt tiền có thêu một chữ "H" kim tuyến làm hoa mắt cô. Áo khoác hàng trăm triệu cứ tiện tay ném đi như vậy, là vì cô từng mặc à?

Tự nhiên lại có cảm giác bị khinh thường, bị sỉ nhục.

Cô thật sự là đánh giá Phí Thành Vương quá cao, loại đàn ông này là kẻ đạo đức giả điển hình. Bề ngoài thì tỏ vẻ phong độ quý ông kín kẽ, nhưng trong lòng thì vừa không tử tế vừa hám lợi!

Đừng nói với cô là anh ta mắc phải bệnh sạch sẽ gì đó nhé! Có bệnh thích sạch sẽ thì cầm đi giặt một cái không được à? Vứt đi? Được lắm, cô là một đứa nghèo hèn, đồ vật chạm vào đều mang theo vi khuẩn của tầng lớp thấp nhất!

Cơn tức giận tích lũy cả một ngày cuối cùng đã tới đỉnh điểm, Lý Huyền San lấy ra danh thiếp của Phí Thành Vương, bấm số điện thoại của anh.

Điện thoại nhanh chóng được kết nối. Lý Huyền San còn chưa điều chỉnh tốt âm giọng của mình đã nghe thấy Phí Thành Vương thản nhiên nói: "Sao vậy?"

Sao cái đầu anh ấy! Giả sói vẫy đuôi cái gì!

Lý Huyền San nắm chặt điện thoại trong tay, gằn từng chữ một: "Phí Thành Vương, tôi nghĩ kỹ rồi, tôi từ chối lời đề nghị của anh!"

Cô nín thở chờ đợi.

Chờ Phí Thành Vương hỏi lại: "Vì sao?"

Cô liền lập tức không nương tay nói cho anh biết: "Dù cho thân bại danh liệt, tôi cũng không làm giao dịch với loại người dối trá, không tử tế!"

Nhưng đợi mười giây, hai mươi giây, Phí Thành Vương lại không hỏi gì.

Lý Huyền San ấm ức không thôi, bỗng nhiên lại nghe được giọng điệu bình thản của Phí Thành Vương trả lời lại: "Được."

Chỉ vậy? Lý Huyền San nhìn điện thoại đã bị cúp máy, tức đến muốn ném nó ra xa!

Vì sao? Vì sao cả thế giới này đều bắt nạt cô? Bị Đàm Dương tính kế, bị kẻ có tiền ghét bỏ, bị đám chó săn chụp ảnh nóng, rốt cuộc cô đắc tội với thánh thần phương nào! Vì sao cuộc sống lại trắc trở đến thế!

Lý Huyền San kìm nén bực bội, oán hận ấn thang máy.

"Huyền San! Cuối cùng em cũng ra rồi! Em nghe anh giải thích đã!" Đàm Dương đã lau sạch mặt mũi, gương mặt trắng nõn lại khôi phục vẻ anh tuấn nho nhã.

Thấy Lý Huyền San bước ra từ trong thang máy, anh ta liền tiến lên mấy bước tóm lấy cánh tay cô không buông.

Chung quanh có kẻ qua người lại, Lý Huyền San không muốn lằng nhằng với anh ta, lạnh lùng nói: "Đàm Dương, chúng ta kết thúc rồi. Mời anh buông tay ra, trong vòng mười giây mà anh không buông thì tôi sẽ gọi điện báo cảnh sát."